Tiếp 50
"Xin lỗi vì chưa kịp nói lời yêu em.. "
Anh nợ em một tiếng yêu chưa cất thành lời.
Em nợ anh một lời xin lỗi....
Định mệnh để lại trong ta nhiều hoài niệm.Chưa lúc nào Hắn cảm giác mọi thứ lại tệ như lúc này,chưa một lần Hắn lại sợ...Nhưng hôm nay Hắn sợ.
Sợ Khiết Nhi của Hắn bỏ Hắn mà đi....Sợ đôi môi biết cười ấy không còn nhìn Hắn mỉm cười nữa.Sợ mỗi sáng thức giấc không còn ai nói:
"Chủ tịch đã trể rồi! "
Bàn tay Hắn nắm chặt thành nắm đấm để ngăn không cho bản thân nổi điên liền đạp cửa xông vào.
Một tiếng....Hai tiếng rồi lại ba tiếng...Thời gian chầm chậm trôi.Đôi mắt của Hắn vẫn thủy chung một đường nhìn thẳng.
Cho đến khi cánh cửa bật mở vị bác sĩ khuôn mặt đâu đó đã có nếp nhăn đôi mắt ái ngại nhìn Hắn,không dám cất lời.
Hắn như loài thú dữ lao đến túm cổ áo của người bác sĩ gầm lên:
"Cô ấy sao rồi hả? "
Người bác sĩ run bần bật mặt tái mép nói:
"Chủ tịch....xin ngài hãy chuẩn bị tâm lí... "
Đôi mắt Hắn càng lúc càng đáng sợ hàn khí càng lạnh lẽo:
"Ông nói lại lần nữa xem? "
Người bác sĩ sợ đến không dám cất lời.
Hắn rút từ sau lưng ra một khẩu súng bạc chỉa thẳng vào đầu người bác sĩ hơi thở như tử thần giọng Hắn đều đều vang lên:
"Hoặc là cứu" Vợ " Tôi sống? Hoặc là không một ai trong bệnh viện này được sống.Đừng thách thức sự nhẫn nhại của Tôi. "
Người bác sĩ mặt trắng bệch run rẩy nói:
"Xin....xin chủ tịch yên tâm.. Chúng Tôi nhất định sẽ cứu...được phu nhân..."
"Còn không mau cút vào trong? "
Người bác sĩ sợ hãi chạy vào trong .Tình hình bên trong thì vô cùng náo loạn hàng loạt âm thanh vang lên:
"Huyết áp bệnh nhân đang tụt "
"Không xong rồi nhịp tim đang dần yếu...mạch đang yếu dần..."
"Mau lấy máy trợ tim "
"Nhất định phải cứu được phu nhân không thì người chết sẽ là chúng ta "
Đồng loạt mọi người xanh mặt.Lấy lại tinh thần đánh cược với tử thần....
Phía bên ngoài Hắn như người mất hồn bàn tay vẫn cằm súng nhưng thần trí dường như không còn tồn tại..
Thời gian lại cứ tiệp tục trôi.
Khi đồng hồ điểm 00:00h
Cũng là lúc cánh cửa kia được bật mở.Dàn bác sĩ cùng y tá đi dàn ra hai bên không ai dám nhìn vào mặt Hắn.
Hắn đứng bật dậy trông Hắn bây giờ có phần nào đó tiều tụy hơn trước,nhưng vẫn giữ chất giọng không có mấy cảm xúc Hắn hỏi:
"Vợ Tôi sao rồi? "
Trưởng Khoa phẩu thuật đôi mắt đầy lo lắng cùng sợ sệt nhìn Hắn cất giọng:
"Não vì va chạm mạnh dẫn đến chấn thương nặng,phổi cũng bị tổn thương,đồng thời đề kháng của phu nhân vốn dĩ đã yếu nên mọi thứ càng trở nên tồi tệ,não đang chết dần,chỉ e là không qua khỏi 24h,chủ tịch xin hãy chuẩn bị tinh thần,nhưng nếu phu nhân còn nghị lực chỉ cần có thể trụ qua 24h nhưng khả năng ấy thật sự là mong manh.... Chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức..."
Như một tiếng nổ lớn bên tai.Hắn buông lỏng đôi tay chiếc súng bạc rơi xuống nền tạo nên âm thanh va chạm.Hắn không muốn nổi giận vì Khiết Nhi của Hắn đang đợi Hắn.Cô đang chờ Hắn,làm sao Hắn có thể bỏ cô gái của Hắn một mình đây....
Bước chân của Hắn hôm nay lại khó khăn đến lạ từng bước,từng bước Hắn đi thẳng vào cánh cửa ấy nơi mà người con gái Hắn yêu đang đứng ở ranh giới của sự sống và cái chết...
Đôi mắt của Hắn chợt lặng lại nó mang một tia nâng niu cùng thương xót khi nhìn vào thân thể với vô vàn ống thở,cùng hàng loạt các thiết bị,chỉ mới một ngày thôi Cô gái còn đánh Hắn đêm qua thế nhưng giờ lại nằm bất động.
Đôi mắt mang nét buồn man mát không còn nhìn Hắn nữa mà lại nhắm nghiền.
Khuôn mặt bực tức khi bị Hắn trêu đùa cũng thay vào là khuôn mặt nhợt nhạt không một sức sống...
Tim Hắn như chính ai đó cứa vào vậy chỉ cần chạm nhẹ thôi nó cũng đủ dĩ máu....
Hắn qùy ngay bên chiếc giường của Cô bàn tay Hắn bao bọc bàn tay nhỏ nhắn của Cô Hắn dịu dàng gọi Cô:
"Tôi còn chưa chết ai cho phép em chết? Có chung bàn thờ thì cũng phải đợi Tôi đi cùng "
Trả lời Hắn chỉ là sự im lặng...đến xé lòng.
"Em ngủ như vậy lỡ Á Nhạ lại quyến rũ Tôi thì sao? "
"..."
"Em không đánh ghen nữa à? "
Hắn vẫn nói như cố nói hết những tâm tư trong lòng Hắn như Hắn sợ nếu Hắn bây giờ không nói thì sau này không còn cơ hội để nói.
"Cô gái ngốc Tôi nói không cho phép em yêu Tôi thì em đã đau lòng.Vì chỉ có Tôi mới được phép yêu em,chuyện tình cảm không phải nên để đàn ông chủ động sao? "
"Đừng ngủ...xin em...xin em hãy mạnh mẽ lên vì em còn có anh "
"Chỉ được ngủ một lát thôi....Rồi tỉnh dậy mà để Tôi bắt nạt em,để Tôi thêm cơ hội khi dễ em,để Tôi làm em buồn,vì Tôi Yêu Em "
Đôi mắt Cô nhắm nghiền nhưng ở trong bóng đêm ấy Cô nghe thấy Hắn đang gọi Cô.Nghe thấy Hắn nói yêu Cô,nhưng lại không thể mở mắt,không thể bật dậy ôm Hắn và nói rằng:
"Ừ em ngốc vì em yêu anh! "
"Vì anh là ánh sáng đời em.... "
Đôi mắt Hắn chảy ra một thứ chất lỏng mà cả đời này Hắn không nghĩ có ngày bản thân lại có thể khóc....Giọt nước mắt đầu tiên trong cuộc đời Hắn chỉ để cất lên tiếng hai từ xin lỗi:
"Anh xin lỗi.Ngoan đừng giận anh nữa được không "
---------
Tình yêu chính là như vậy nếu chậm một giây thì một đời lạc nhau.
Chỉ cần bỏ đi dù là một phút.Thì 60s sau ấy có thể để lại một đời hối tiếc 😃
Share giúp tớ!!!!!
Tớ cần tìm lại đọc giả....nên giúp tớ đi
300sao up chương mới nhé!
"Xin lỗi vì chưa kịp nói lời yêu em.. "
Anh nợ em một tiếng yêu chưa cất thành lời.
Em nợ anh một lời xin lỗi....
Định mệnh để lại trong ta nhiều hoài niệm.Chưa lúc nào Hắn cảm giác mọi thứ lại tệ như lúc này,chưa một lần Hắn lại sợ...Nhưng hôm nay Hắn sợ.
Sợ Khiết Nhi của Hắn bỏ Hắn mà đi....Sợ đôi môi biết cười ấy không còn nhìn Hắn mỉm cười nữa.Sợ mỗi sáng thức giấc không còn ai nói:
"Chủ tịch đã trể rồi! "
Bàn tay Hắn nắm chặt thành nắm đấm để ngăn không cho bản thân nổi điên liền đạp cửa xông vào.
Một tiếng....Hai tiếng rồi lại ba tiếng...Thời gian chầm chậm trôi.Đôi mắt của Hắn vẫn thủy chung một đường nhìn thẳng.
Cho đến khi cánh cửa bật mở vị bác sĩ khuôn mặt đâu đó đã có nếp nhăn đôi mắt ái ngại nhìn Hắn,không dám cất lời.
Hắn như loài thú dữ lao đến túm cổ áo của người bác sĩ gầm lên:
"Cô ấy sao rồi hả? "
Người bác sĩ run bần bật mặt tái mép nói:
"Chủ tịch....xin ngài hãy chuẩn bị tâm lí... "
Đôi mắt Hắn càng lúc càng đáng sợ hàn khí càng lạnh lẽo:
"Ông nói lại lần nữa xem? "
Người bác sĩ sợ đến không dám cất lời.
Hắn rút từ sau lưng ra một khẩu súng bạc chỉa thẳng vào đầu người bác sĩ hơi thở như tử thần giọng Hắn đều đều vang lên:
"Hoặc là cứu" Vợ " Tôi sống? Hoặc là không một ai trong bệnh viện này được sống.Đừng thách thức sự nhẫn nhại của Tôi. "
Người bác sĩ mặt trắng bệch run rẩy nói:
"Xin....xin chủ tịch yên tâm.. Chúng Tôi nhất định sẽ cứu...được phu nhân..."
"Còn không mau cút vào trong? "
Người bác sĩ sợ hãi chạy vào trong .Tình hình bên trong thì vô cùng náo loạn hàng loạt âm thanh vang lên:
"Huyết áp bệnh nhân đang tụt "
"Không xong rồi nhịp tim đang dần yếu...mạch đang yếu dần..."
"Mau lấy máy trợ tim "
"Nhất định phải cứu được phu nhân không thì người chết sẽ là chúng ta "
Đồng loạt mọi người xanh mặt.Lấy lại tinh thần đánh cược với tử thần....
Phía bên ngoài Hắn như người mất hồn bàn tay vẫn cằm súng nhưng thần trí dường như không còn tồn tại..
Thời gian lại cứ tiệp tục trôi.
Khi đồng hồ điểm 00:00h
Cũng là lúc cánh cửa kia được bật mở.Dàn bác sĩ cùng y tá đi dàn ra hai bên không ai dám nhìn vào mặt Hắn.
Hắn đứng bật dậy trông Hắn bây giờ có phần nào đó tiều tụy hơn trước,nhưng vẫn giữ chất giọng không có mấy cảm xúc Hắn hỏi:
"Vợ Tôi sao rồi? "
Trưởng Khoa phẩu thuật đôi mắt đầy lo lắng cùng sợ sệt nhìn Hắn cất giọng:
"Não vì va chạm mạnh dẫn đến chấn thương nặng,phổi cũng bị tổn thương,đồng thời đề kháng của phu nhân vốn dĩ đã yếu nên mọi thứ càng trở nên tồi tệ,não đang chết dần,chỉ e là không qua khỏi 24h,chủ tịch xin hãy chuẩn bị tinh thần,nhưng nếu phu nhân còn nghị lực chỉ cần có thể trụ qua 24h nhưng khả năng ấy thật sự là mong manh.... Chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức..."
Như một tiếng nổ lớn bên tai.Hắn buông lỏng đôi tay chiếc súng bạc rơi xuống nền tạo nên âm thanh va chạm.Hắn không muốn nổi giận vì Khiết Nhi của Hắn đang đợi Hắn.Cô đang chờ Hắn,làm sao Hắn có thể bỏ cô gái của Hắn một mình đây....
Bước chân của Hắn hôm nay lại khó khăn đến lạ từng bước,từng bước Hắn đi thẳng vào cánh cửa ấy nơi mà người con gái Hắn yêu đang đứng ở ranh giới của sự sống và cái chết...
Đôi mắt của Hắn chợt lặng lại nó mang một tia nâng niu cùng thương xót khi nhìn vào thân thể với vô vàn ống thở,cùng hàng loạt các thiết bị,chỉ mới một ngày thôi Cô gái còn đánh Hắn đêm qua thế nhưng giờ lại nằm bất động.
Đôi mắt mang nét buồn man mát không còn nhìn Hắn nữa mà lại nhắm nghiền.
Khuôn mặt bực tức khi bị Hắn trêu đùa cũng thay vào là khuôn mặt nhợt nhạt không một sức sống...
Tim Hắn như chính ai đó cứa vào vậy chỉ cần chạm nhẹ thôi nó cũng đủ dĩ máu....
Hắn qùy ngay bên chiếc giường của Cô bàn tay Hắn bao bọc bàn tay nhỏ nhắn của Cô Hắn dịu dàng gọi Cô:
"Tôi còn chưa chết ai cho phép em chết? Có chung bàn thờ thì cũng phải đợi Tôi đi cùng "
Trả lời Hắn chỉ là sự im lặng...đến xé lòng.
"Em ngủ như vậy lỡ Á Nhạ lại quyến rũ Tôi thì sao? "
"..."
"Em không đánh ghen nữa à? "
Hắn vẫn nói như cố nói hết những tâm tư trong lòng Hắn như Hắn sợ nếu Hắn bây giờ không nói thì sau này không còn cơ hội để nói.
"Cô gái ngốc Tôi nói không cho phép em yêu Tôi thì em đã đau lòng.Vì chỉ có Tôi mới được phép yêu em,chuyện tình cảm không phải nên để đàn ông chủ động sao? "
"Đừng ngủ...xin em...xin em hãy mạnh mẽ lên vì em còn có anh "
"Chỉ được ngủ một lát thôi....Rồi tỉnh dậy mà để Tôi bắt nạt em,để Tôi thêm cơ hội khi dễ em,để Tôi làm em buồn,vì Tôi Yêu Em "
Đôi mắt Cô nhắm nghiền nhưng ở trong bóng đêm ấy Cô nghe thấy Hắn đang gọi Cô.Nghe thấy Hắn nói yêu Cô,nhưng lại không thể mở mắt,không thể bật dậy ôm Hắn và nói rằng:
"Ừ em ngốc vì em yêu anh! "
"Vì anh là ánh sáng đời em.... "
Đôi mắt Hắn chảy ra một thứ chất lỏng mà cả đời này Hắn không nghĩ có ngày bản thân lại có thể khóc....Giọt nước mắt đầu tiên trong cuộc đời Hắn chỉ để cất lên tiếng hai từ xin lỗi:
"Anh xin lỗi.Ngoan đừng giận anh nữa được không "
---------
Tình yêu chính là như vậy nếu chậm một giây thì một đời lạc nhau.
Chỉ cần bỏ đi dù là một phút.Thì 60s sau ấy có thể để lại một đời hối tiếc 😃
Share giúp tớ!!!!!
Tớ cần tìm lại đọc giả....nên giúp tớ đi
300sao up chương mới nhé!