"Nhìn đi vợ cũ của Tôi,cái chết sẽ đến từ từ với em. "
Ả khuôn mặt trắng bệt,hơi thở khó khăn,Ả không thể chịu thua như thế,không thể chết trong tay tên Triết Diệp khốn nạn này.Trước đây vì yêu Triết Diệp,Ả bất chấp mọi thủ đoạn,nhưng trên tất cả Ả đã qúa xem thường Triết Diệp.Người đàn ông này vốn định làm gì?
"Tha.....tha....cho....tôi....cầu xin anh"
Ả nói trong hơi thở khó khăn,lúc này ngoài cầu xin Triết Diệp,xin anh ta không giết mình thì Ả mới còn cơ hội lật ngược tình thế...
Triết Diệp tay buông lỏng lên lời cảnh cáo:
"Tốt nhất đừng thách thức lòng kiên nhẫn của Tôi "
Nói xong anh cũng rời đi.Để lại căn phòng như phút ban đầu.Ả khó khăn lấy từng hơi thở,đôi mắt đầy oán hận,ba tháng qua Ả sống không bằng chết,sống trong tủi nhục,sống trong sự hành hạ,tất cả cũng do An Khiết Nhi.
"An Khiết Nhi tao hận! "
---------------------------
BIỆT THỰ HỌ LÔI
Dĩ Thuần bước chân nhẹ nhàng bên ngoài hoa viên không vội lên tiếng.Hắn cũng bước chân chầm chậm chính là đợi Dĩ Thuần lên tiếng trước.
Ở một góc khuất nào đó có hai sinh vật nào đó xì xầm đại loại là:
"Em xem chồng em đi sát người ta chưa kìa "
Con mẹ nó anh không nói thì Tôi cũng biết,Cô thầm chửi trong lòng,đi có cần đi sát vậy không? Cách tý thì không nói chuyện được à? Tử Lãnh anh giỏi lắm? Nhìn khung cảnh hòa hợp tình chàng ý thiếp trước mặt qủa thật là máu chó.
Vũ Nhiễm chỉ sợ lửa chưa đủ cháy to còn bồi thêm câu:
"Thằng bạn mình thế mà khá,tay trái ôm vợ,tay phải ôm Thuần,vậy tay nào ôm anh? "
Cô đôi mắt ngơ ngác trả lời không liên quan đến vấn đề:
"Gió to qúa váy mẹ bị tốc rồi kìa "
Vũ Nhiễm nghe thế thì thuận mắt nhìn theo....qủa thật là có tốc một chút.Khiết ơi là Khiết giờ em còn có tâm trạng mà soi mói quần áo người ta? Người đàn ông của chúng ta à không chồng em đang trên đà đứt dây đàn có người khác,mất trí nhớ khi nào lại không mất,mất ngay cái lúc dầu sôi lửa bỏng này,bắn ánh mắt đầy thương cảm nhìn Cô,Vũ Nhiễm an ủi:
"Khổ thân con bé giờ đến hờn ghen nó cũng không biết ~ "
Cô cá với lòng nếu đang không giả vờ mất trí,thì Cô đã một cước đá bay Vũ Nhiễm.
"Ông già ông nói mây nói họa gì vậy,ông rủ con ra đây chỉ để nhìn mẹ bị tốc váy thôi à? "
Vũ Nhiễm khuôn mặt đẹp trai anh dũng hạ quyết tâm phán:
"Ông đưa mày đi bắt gian ~ "
Sau ấy Vũ Nhiễm ra hiệu nói Cô im lặng để bắt đầu tìm chổ gần họ thực hiện công cuộc rình phá đám.
Dĩ Thuần đi được một đoạn cho đến khi đến gần hồ bơi mới nhẹ nhàng xoay lưng lại đối mặt với Hắn.Tiết trời tháng 12 tương đối lạnh,khiến cho khuôn mặt của Dĩ Thuần có chút trắng bệch,nhìn vô cùng yếu đuối,nhưng cũng không làm giảm đi đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt kia.
Hắn đôi mắt không chút gợn sóng nhìn Dĩ Thuần,vẫn vậy Hắn không lên tiếng.
Dĩ Thuần đâu đó hi vọng Hắn ôm mình vào lòng nói tất cả chỉ là một vở kịch,tất cả không phải là sự thật,Dĩ Thuần trông chờ một lời giải thích từ Hắn,nhưng sự thật đã chứng minh,Hắn không nói gì,không buồn nói gì,câu đầu tiên sau 7 năm gặp lại cũng chỉ vỏn vẹn vài ba từ:"Em về đi"
Đánh bay sự im lặng Dĩ Thuần dịu dàng hỏi:
"Bảy năm qua anh vẫn sống tốt chứ?"
Vẫn chất giọng trầm quyến rũ Hắn trả lời:
"Tốt "
"Xem ra cuộc sống của anh thực sự vui vẻ? "
"Ừ "
Dĩ Thuần hỏi Hắn trả lời nhưng chỉ khác một điều là người hỏi 10 từ kẻ trả lời được một chữ.
Vũ Nhiễm nghe trong lòng cảm thán.
Từ nãy đến giờ mà chỉ vài câu hỏi bình thường thế này thôi sao? Vậy gặp riêng làm gì? Hại Vũ Nhiễm bán hết thanh ranh,bán hết sĩ diện,bán luôn nhân cách....đi rình.Buột miệng lẩm nhẩm:
"Ơ thế đoạn trọng tâm chỉ là anh sống tốt,anh khỏe,anh dậy thì thành công thôi à? "
Cô thì chẳng dư hơi như Vũ Nhiễm ngồi đếm xem số lần họ hỏi thăm nhau.Mà cái Cô quan tâm là Hắn sẽ giải thích thế nào,sẽ nói về Cô ra sao,còn việc Vũ Nhiễm thêm bớt vào thì Cô xin khẳng định là Lãnh nhà Cô dậy thì rất chi là thành công.Cô còn nhớ trước đây buồn mồm,buồn miệng Cô hỏi Hắn:
"Chủ tịch anh dậy thì năm bao nhiêu tuổi? "
Người nào đó không biết xấu hổ trả lời:
"Anh lên giường với phụ nữ khi mới 17 ~ như vậy có xem là dậy thì thành công không? "
Lúc ấy Cô mặt cũng có chút tu luyện,cơ mặt cũng dày hơn một chút,còn nhớ khi kể lại cho Vũ Nhiễm nghe thì Vũ Nhiễm không khách khí chạy đến tập đoàn EoAy đập cửa phòng vị chủ tịch nào đó nhạo báng:
"Lãnh tớ nghe Khiết Nhi nói Cậu mất trinh năm 17 tuổi ~ "
Thế đấy cuộc sống của họ trước đây chưa bao giờ gọi là bình thường.
Một câu nói của Dĩ Thuần đã đưa Cô thoát ra khỏi qúa khứ trở về hiện tại.
"Tử Lãnh anh hết yêu em rồi à? "
Hắn thoáng do dự,nhìn ánh mắt tha thiết của Dĩ Thuần khiến Hắn không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào,nhưng rồi Hắn cũng cười,một nụ cười thoáng qua,Hắn chỉ nói vọn vẹn vài từ:
"Dĩ Thuần anh xin lỗi "
Dĩ Thuần trái tim như ngàn vết dao cứa,xin lỗi,nói Dĩ Thuần không hiểu thì Dĩ Thuần chính là hạng người không IQ.Chính vì hiểu nhưng vẫn cố chấp không chấp nhận sự thật là Hắn đã hết yêu mình,không phải trước đây,khi còn học Trung Học,Hắn nói là thích Dĩ Thuần lắm sao? Không tin chính là không tin,Dĩ Thuần vẫn Khư khư hỏi:
"Không cần xin lỗi,em biết anh vẫn còn yêu em mà đúng không? "
Tử Lãnh đưa tay đặt lên vai Dĩ Thuần đôi mắt kiên định không một tia tình cảm Hắn nói:
"Người anh yêu là An Khiết Nhi không phải em. "
Đôi mắt Dĩ Thuần không biết từ lúc nào lại run run lên khóe mắt tuôn trào nước mắt,mất không chế nói:
"Không phải trước đây anh nói anh yêu em sao? Không phải trước đây anh nói anh chờ em sao? "
Hắn không nhìn Dĩ Thuần mà hướng mắt nhìn lên bầu trời trả lời:
"Em cũng đừng quên qúa khứ là em chọn Tử Khôi không phải anh. "
Dĩ Thuần như chết lặng.Không nói được lời gì.
Hắn tiếp tục nói:
"Tìm một hạnh phúc thuộc về em đi.Đời này anh một khắc cũng không thể rời xa cô ấy. "!
Khiết Nhi nghe trong lòng trở ấm áp,đôi môi nở một nụ cười của sự hạnh phúc.
Đang trong giây phút ấm áp thì Vũ Nhiễm một bên ú ớ:
"Khiết Nhi em xem kìa... "
Cô hướng đôi mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.....thế mà Hắn lại đang ôm Dĩ Thuần.
Được giỏi lắm...
Nhưng lúc ấy Cô không biết là đây chỉ là cái ôm an ủi của Hắn rành cho Dĩ Thuần.Như một cái ôm xả giao không hơn không kém.
Vũ Nhiễm chậc lưỡi đang định nói gì đó thì đã không thấy Cô đâu...
Chỉ nghe thấy tiếng bũm.
Đã thấy Tử Lãnh bị Khiết Một cước đá bay xuống hồ bơi.
Con người nào đó còn có lòng tốt nhìn Hắn đang trới với dưới hồ nói:
"Mẹ Tôi là của Ba Tôi ai cho một tên già như Bác Ôm? "
Còn quay ra nhìn Dĩ Thuần tỏ vẻ đứa con hiếu thảo non nớt nói:
"Mẹ đừng sợ...Thế giới cứ để con lo. "
Hắn khuôn mặt đen 3 vạch.
Khiết Nhi nở một nụ cười vô cùng khả ái chốt hạ:
"Đuổi nhau là tinh thần thể thao. Còn đạp nhau xuống ao là tinh thần bơi lội ~"
Vũ Nhiễm: "..."
Dĩ Thuần: "..."
Tử Lãnh:"..."
Chung một trạng thái là cạn lời.
Hết chương 65
Chúc những em tuần sau thi,thi thật tốt,tránh điểm 0,qua điểm liệt -))Từ chối điểm 5,vươn lên điểm 6,đánh bật điểm 7,tẩy chay điểm 8:v Cằm tạm điểm 9:vvv
Đọc xong thì phải làm gì nào??
Là Sao+ cmt chứ còn gì nữa -)))😂
Ả khuôn mặt trắng bệt,hơi thở khó khăn,Ả không thể chịu thua như thế,không thể chết trong tay tên Triết Diệp khốn nạn này.Trước đây vì yêu Triết Diệp,Ả bất chấp mọi thủ đoạn,nhưng trên tất cả Ả đã qúa xem thường Triết Diệp.Người đàn ông này vốn định làm gì?
"Tha.....tha....cho....tôi....cầu xin anh"
Ả nói trong hơi thở khó khăn,lúc này ngoài cầu xin Triết Diệp,xin anh ta không giết mình thì Ả mới còn cơ hội lật ngược tình thế...
Triết Diệp tay buông lỏng lên lời cảnh cáo:
"Tốt nhất đừng thách thức lòng kiên nhẫn của Tôi "
Nói xong anh cũng rời đi.Để lại căn phòng như phút ban đầu.Ả khó khăn lấy từng hơi thở,đôi mắt đầy oán hận,ba tháng qua Ả sống không bằng chết,sống trong tủi nhục,sống trong sự hành hạ,tất cả cũng do An Khiết Nhi.
"An Khiết Nhi tao hận! "
---------------------------
BIỆT THỰ HỌ LÔI
Dĩ Thuần bước chân nhẹ nhàng bên ngoài hoa viên không vội lên tiếng.Hắn cũng bước chân chầm chậm chính là đợi Dĩ Thuần lên tiếng trước.
Ở một góc khuất nào đó có hai sinh vật nào đó xì xầm đại loại là:
"Em xem chồng em đi sát người ta chưa kìa "
Con mẹ nó anh không nói thì Tôi cũng biết,Cô thầm chửi trong lòng,đi có cần đi sát vậy không? Cách tý thì không nói chuyện được à? Tử Lãnh anh giỏi lắm? Nhìn khung cảnh hòa hợp tình chàng ý thiếp trước mặt qủa thật là máu chó.
Vũ Nhiễm chỉ sợ lửa chưa đủ cháy to còn bồi thêm câu:
"Thằng bạn mình thế mà khá,tay trái ôm vợ,tay phải ôm Thuần,vậy tay nào ôm anh? "
Cô đôi mắt ngơ ngác trả lời không liên quan đến vấn đề:
"Gió to qúa váy mẹ bị tốc rồi kìa "
Vũ Nhiễm nghe thế thì thuận mắt nhìn theo....qủa thật là có tốc một chút.Khiết ơi là Khiết giờ em còn có tâm trạng mà soi mói quần áo người ta? Người đàn ông của chúng ta à không chồng em đang trên đà đứt dây đàn có người khác,mất trí nhớ khi nào lại không mất,mất ngay cái lúc dầu sôi lửa bỏng này,bắn ánh mắt đầy thương cảm nhìn Cô,Vũ Nhiễm an ủi:
"Khổ thân con bé giờ đến hờn ghen nó cũng không biết ~ "
Cô cá với lòng nếu đang không giả vờ mất trí,thì Cô đã một cước đá bay Vũ Nhiễm.
"Ông già ông nói mây nói họa gì vậy,ông rủ con ra đây chỉ để nhìn mẹ bị tốc váy thôi à? "
Vũ Nhiễm khuôn mặt đẹp trai anh dũng hạ quyết tâm phán:
"Ông đưa mày đi bắt gian ~ "
Sau ấy Vũ Nhiễm ra hiệu nói Cô im lặng để bắt đầu tìm chổ gần họ thực hiện công cuộc rình phá đám.
Dĩ Thuần đi được một đoạn cho đến khi đến gần hồ bơi mới nhẹ nhàng xoay lưng lại đối mặt với Hắn.Tiết trời tháng 12 tương đối lạnh,khiến cho khuôn mặt của Dĩ Thuần có chút trắng bệch,nhìn vô cùng yếu đuối,nhưng cũng không làm giảm đi đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt kia.
Hắn đôi mắt không chút gợn sóng nhìn Dĩ Thuần,vẫn vậy Hắn không lên tiếng.
Dĩ Thuần đâu đó hi vọng Hắn ôm mình vào lòng nói tất cả chỉ là một vở kịch,tất cả không phải là sự thật,Dĩ Thuần trông chờ một lời giải thích từ Hắn,nhưng sự thật đã chứng minh,Hắn không nói gì,không buồn nói gì,câu đầu tiên sau 7 năm gặp lại cũng chỉ vỏn vẹn vài ba từ:"Em về đi"
Đánh bay sự im lặng Dĩ Thuần dịu dàng hỏi:
"Bảy năm qua anh vẫn sống tốt chứ?"
Vẫn chất giọng trầm quyến rũ Hắn trả lời:
"Tốt "
"Xem ra cuộc sống của anh thực sự vui vẻ? "
"Ừ "
Dĩ Thuần hỏi Hắn trả lời nhưng chỉ khác một điều là người hỏi 10 từ kẻ trả lời được một chữ.
Vũ Nhiễm nghe trong lòng cảm thán.
Từ nãy đến giờ mà chỉ vài câu hỏi bình thường thế này thôi sao? Vậy gặp riêng làm gì? Hại Vũ Nhiễm bán hết thanh ranh,bán hết sĩ diện,bán luôn nhân cách....đi rình.Buột miệng lẩm nhẩm:
"Ơ thế đoạn trọng tâm chỉ là anh sống tốt,anh khỏe,anh dậy thì thành công thôi à? "
Cô thì chẳng dư hơi như Vũ Nhiễm ngồi đếm xem số lần họ hỏi thăm nhau.Mà cái Cô quan tâm là Hắn sẽ giải thích thế nào,sẽ nói về Cô ra sao,còn việc Vũ Nhiễm thêm bớt vào thì Cô xin khẳng định là Lãnh nhà Cô dậy thì rất chi là thành công.Cô còn nhớ trước đây buồn mồm,buồn miệng Cô hỏi Hắn:
"Chủ tịch anh dậy thì năm bao nhiêu tuổi? "
Người nào đó không biết xấu hổ trả lời:
"Anh lên giường với phụ nữ khi mới 17 ~ như vậy có xem là dậy thì thành công không? "
Lúc ấy Cô mặt cũng có chút tu luyện,cơ mặt cũng dày hơn một chút,còn nhớ khi kể lại cho Vũ Nhiễm nghe thì Vũ Nhiễm không khách khí chạy đến tập đoàn EoAy đập cửa phòng vị chủ tịch nào đó nhạo báng:
"Lãnh tớ nghe Khiết Nhi nói Cậu mất trinh năm 17 tuổi ~ "
Thế đấy cuộc sống của họ trước đây chưa bao giờ gọi là bình thường.
Một câu nói của Dĩ Thuần đã đưa Cô thoát ra khỏi qúa khứ trở về hiện tại.
"Tử Lãnh anh hết yêu em rồi à? "
Hắn thoáng do dự,nhìn ánh mắt tha thiết của Dĩ Thuần khiến Hắn không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào,nhưng rồi Hắn cũng cười,một nụ cười thoáng qua,Hắn chỉ nói vọn vẹn vài từ:
"Dĩ Thuần anh xin lỗi "
Dĩ Thuần trái tim như ngàn vết dao cứa,xin lỗi,nói Dĩ Thuần không hiểu thì Dĩ Thuần chính là hạng người không IQ.Chính vì hiểu nhưng vẫn cố chấp không chấp nhận sự thật là Hắn đã hết yêu mình,không phải trước đây,khi còn học Trung Học,Hắn nói là thích Dĩ Thuần lắm sao? Không tin chính là không tin,Dĩ Thuần vẫn Khư khư hỏi:
"Không cần xin lỗi,em biết anh vẫn còn yêu em mà đúng không? "
Tử Lãnh đưa tay đặt lên vai Dĩ Thuần đôi mắt kiên định không một tia tình cảm Hắn nói:
"Người anh yêu là An Khiết Nhi không phải em. "
Đôi mắt Dĩ Thuần không biết từ lúc nào lại run run lên khóe mắt tuôn trào nước mắt,mất không chế nói:
"Không phải trước đây anh nói anh yêu em sao? Không phải trước đây anh nói anh chờ em sao? "
Hắn không nhìn Dĩ Thuần mà hướng mắt nhìn lên bầu trời trả lời:
"Em cũng đừng quên qúa khứ là em chọn Tử Khôi không phải anh. "
Dĩ Thuần như chết lặng.Không nói được lời gì.
Hắn tiếp tục nói:
"Tìm một hạnh phúc thuộc về em đi.Đời này anh một khắc cũng không thể rời xa cô ấy. "!
Khiết Nhi nghe trong lòng trở ấm áp,đôi môi nở một nụ cười của sự hạnh phúc.
Đang trong giây phút ấm áp thì Vũ Nhiễm một bên ú ớ:
"Khiết Nhi em xem kìa... "
Cô hướng đôi mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.....thế mà Hắn lại đang ôm Dĩ Thuần.
Được giỏi lắm...
Nhưng lúc ấy Cô không biết là đây chỉ là cái ôm an ủi của Hắn rành cho Dĩ Thuần.Như một cái ôm xả giao không hơn không kém.
Vũ Nhiễm chậc lưỡi đang định nói gì đó thì đã không thấy Cô đâu...
Chỉ nghe thấy tiếng bũm.
Đã thấy Tử Lãnh bị Khiết Một cước đá bay xuống hồ bơi.
Con người nào đó còn có lòng tốt nhìn Hắn đang trới với dưới hồ nói:
"Mẹ Tôi là của Ba Tôi ai cho một tên già như Bác Ôm? "
Còn quay ra nhìn Dĩ Thuần tỏ vẻ đứa con hiếu thảo non nớt nói:
"Mẹ đừng sợ...Thế giới cứ để con lo. "
Hắn khuôn mặt đen 3 vạch.
Khiết Nhi nở một nụ cười vô cùng khả ái chốt hạ:
"Đuổi nhau là tinh thần thể thao. Còn đạp nhau xuống ao là tinh thần bơi lội ~"
Vũ Nhiễm: "..."
Dĩ Thuần: "..."
Tử Lãnh:"..."
Chung một trạng thái là cạn lời.
Hết chương 65
Chúc những em tuần sau thi,thi thật tốt,tránh điểm 0,qua điểm liệt -))Từ chối điểm 5,vươn lên điểm 6,đánh bật điểm 7,tẩy chay điểm 8:v Cằm tạm điểm 9:vvv
Đọc xong thì phải làm gì nào??
Là Sao+ cmt chứ còn gì nữa -)))😂