Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa,vị nam nhân sau một đêm được thỏa mãn tinh thần phơi phới,đôi bàn tay nghịch nghịch tóc của ai kia.Môi thi thoảng còn cười mỉm như kiểu bị điên thâm niên vào buổi sáng,đấy là suy nghĩ bi phẫn của Khiết Nhi khi bị kẻ ngựa đực này trêu ghẹo vào sáng sớm.
Cơ thể đau nhức khiến Cô chẳng mở nổi mi mắt,ậm ừ chửi:
"Để im cho bà ngủ....ưm... "
Tử Lãnh bật cười vì bộ dáng đáng yêu của Cô,không nhịn được cúi xuống hôn phớt lờ lên đôi môi hồng nhạt,thì thầm:
"Ngủ ngon.Anh đi làm kiếm tiền nuôi em! "
Cô dù không mở mắt nhưng trong lòng thầm mấy lần khinh bỉ,cái gì mà kiếm tiền nuôi Cô,cứ làm như cuộc đời Hắn tần tảo thương vợ thương con lắm ấy,còn không phải bóc lột sức lao động của Vũ Nhiễm cùng Cô sao?
Hắn thong thả đi vào phòng tắm còn nghêu ngao hát vài câu:
" Em ơi có bao nhiêu? 60 năm cuộc đời... 20 năm đầu anh sống ăn chơi,.... @@ "
Cô mở bừng mắt qủa thật là trấn động dư luận nha,cái gì mà lãnh huyết tổng tài,người đàn ông độc thân Hoàng Kim,cái gì mà lạnh lùng,Cô phi ở ngoài thì Hắn như thần linh,còn ở với Cô thì Hắn như bị thần kinh,tự an ủi bản thân,kiếp số nhân duyên se thật không đúng chổ,đến bây giờ Cô tự đặt một câu hỏi? Bản thân vì sao lại yêu người đàn ông này?
Còn Dĩ Thuần,Cô có chút khó xử,Dĩ Thuần lương thiện như vậy,Cô không nở làm tổn thương Dĩ Thuần...Nhưng cũng không thể cao thượng bỏ đi tác hợp cho hai người họ...Cô nhắm mắt chìm vào suy nghĩ...Dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
- ---------------
Tại phòng Ăn.Vũ Nhiễm cứ như chủ nhà ngồi như ông Hoàng ăn sáng trong nhà Tử Lãnh.
Vừa ăn còn vừa tán thưởng tay nghề đầu bếp:
"Ngon,ông suy nghĩ sao về việc bỏ việc nấu ăn cho Tử Lãnh,về nấu ăn cho bổn thiếu gia,Tôi đảm bảo sẽ trả lương cao gấp đôi cậu ấy ~ "
Vị đầu bếp cười trả lời:
"Ông chủ có dặn nếu Vũ Thiếu có gạ thì hãy xem như không khí. "
Vũ Nhiễm đen mặt đang định nói gì đó thì đã nghe thấy Hắn hừ giọng:
"Mới sáng sớm Cậu đến đây làm gì? "
"Ăn sáng chứ làm gì nữa ~ "
"Đây là nhà Tôi "
Vũ Nhiễm cười tà tứ đưa ánh mắt buồn nôn nhìn Hắn nói:
"Đây là nhà chung,người ta là một lòng một dạ với Cậu ~ "
Tử Lãnh hôm nay tâm tình không tệ nên cũng không buồn so đo với Vũ Nhiễm.Thư thả kéo ghế ngồi,môi nhấp nhẹ cafe,hỏi như không hỏi:
"Vũ Nhiễm cậu nói xem,Khiết Nhi của bây giờ đáng yêu hơn Khiết Nhi của ngày xưa đúng không? "
Vũ Nhiễm gật nhẹ đầu:
"Ít nhất cũng bớt hổ báo,nhưng mà Cậu dạy lại vợ đi nhé,gọi Cậu là Bác thì tớ không ý kiến căn bản là cậu già hơn tớ,còn tớ là trai tân,trai chưa vợ,trai thẳng,trai trong đẹp trai,thì làm sao lại biến thành ông? "
Tử Lãnh cảm thấy nên tìm cho Vũ Nhiễm một người đàn ông,Triết Diệp cũng là sự lựa chọn không tồi?
"Ăn sáng đi "
Vũ Nhiễm đột nhiên nghiêm túc hỏi:
"Dĩ Thuần thì sao? "
Đôi mắt Hắn khẻ động trả lời:
"Tôi sẽ nói rõ với Cô ấy! "
Vũ Nhiễm nhún vai:
"Vẫn sẽ có một người đau lòng? "
"Ừ "
Hai người rơi vào im lặng,không khí tươi mát thay đổi.
- -----------------------------
Tại khu ngoại Ô thành phố:
Dĩ Thuần nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt:
"Tại sao Tôi phải tin anh? "
Người đàn ông trong chiếc mặt nạ che nữa mặt trả lời:
"Vì cô cần Hắn ta,còn Tôi cần An Khiết Nhi.Chúng ta hợp tác có gì không tốt? "
Dĩ Thuần suy nghĩ một chút người đàn ông này ngang nhiên bắt cóc mình,sau lại muốn cùng hợp tác để chia rẻ Lãnh cũng Khiết Nhi.Nên cẩn thận suy nghĩ.
Đôi môi người đàn ông nhếch lên,vẫn chất giọng điềm đạm:
"Ngoài hợp tác với Tôi thì Cô nghĩ bản thân đủ sức dành lại Tử Lãnh? "
Dĩ Thuần đôi mắt khẻ động.Môi mỏng mím lại gật đầu:
"Anh có ý gì hay? "
Người đàn ông cúi xuống thì thầm vào tai Dĩ Thuần.Sắc mặt Dĩ Thuần biến sắc.Không tin tưởng:
"Tử Lãnh thông minh như vậy,tôi chỉ e mình không thể lừa anh ấy... "
"Tin Tôi,cô gái hợp tác vui vẻ. "
Dĩ Thuần nhìn sâu vào đôi mắt ấy như cố nhìn xem kẻ đối diện đang nghĩ gì,là ai? Dĩ Thuần có nên tin Hắn ta?
Nhưng một cơ hội để có lại Tử Lãnh.Dù là sai cách Dĩ Thuần vẫn muốn thử.
"Khiết Nhi đừng trách Tôi ác.... "
Cô yêu Tử Lãnh.Còn Tôi không thể sống thiếu anh ấy.
Tử Lãnh em tin bản thân có thể khiến anh yêu em thêm một lần nữa. Trước đây đã yêu thì sau này vẫn sẽ yêu.Kiếp này dù làm chuyện tổn thương người khác,Dĩ Thuần cũng quyết không từ bỏ Tử Lãnh.
Người đàn ông ánh mắt đầy toan tính,nghĩ về Khiết Nhi đôi mắt có chút dịu dàng:
"Khiết Nhi sau cùng em vẫn sẽ là của Tôi. "
Hết chương 70
Sóng bắt đầu từ gió!
Gió bắt đầu từ đâu?
Khi nào Lãnh yêu Nhi?
Thì chờ vào tác giả -)))
Đã đi hơn nữa quãng đường rồi đấy.Tình hình rất ư là tình trạng!
Khiết Nhi làm thế nào để bảo vệ hạnh phúc của bản thân? Thì chờ xem!
He hay Se còn phù thuộc vào các cậu:((
Cơ thể đau nhức khiến Cô chẳng mở nổi mi mắt,ậm ừ chửi:
"Để im cho bà ngủ....ưm... "
Tử Lãnh bật cười vì bộ dáng đáng yêu của Cô,không nhịn được cúi xuống hôn phớt lờ lên đôi môi hồng nhạt,thì thầm:
"Ngủ ngon.Anh đi làm kiếm tiền nuôi em! "
Cô dù không mở mắt nhưng trong lòng thầm mấy lần khinh bỉ,cái gì mà kiếm tiền nuôi Cô,cứ làm như cuộc đời Hắn tần tảo thương vợ thương con lắm ấy,còn không phải bóc lột sức lao động của Vũ Nhiễm cùng Cô sao?
Hắn thong thả đi vào phòng tắm còn nghêu ngao hát vài câu:
" Em ơi có bao nhiêu? 60 năm cuộc đời... 20 năm đầu anh sống ăn chơi,.... @@ "
Cô mở bừng mắt qủa thật là trấn động dư luận nha,cái gì mà lãnh huyết tổng tài,người đàn ông độc thân Hoàng Kim,cái gì mà lạnh lùng,Cô phi ở ngoài thì Hắn như thần linh,còn ở với Cô thì Hắn như bị thần kinh,tự an ủi bản thân,kiếp số nhân duyên se thật không đúng chổ,đến bây giờ Cô tự đặt một câu hỏi? Bản thân vì sao lại yêu người đàn ông này?
Còn Dĩ Thuần,Cô có chút khó xử,Dĩ Thuần lương thiện như vậy,Cô không nở làm tổn thương Dĩ Thuần...Nhưng cũng không thể cao thượng bỏ đi tác hợp cho hai người họ...Cô nhắm mắt chìm vào suy nghĩ...Dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
- ---------------
Tại phòng Ăn.Vũ Nhiễm cứ như chủ nhà ngồi như ông Hoàng ăn sáng trong nhà Tử Lãnh.
Vừa ăn còn vừa tán thưởng tay nghề đầu bếp:
"Ngon,ông suy nghĩ sao về việc bỏ việc nấu ăn cho Tử Lãnh,về nấu ăn cho bổn thiếu gia,Tôi đảm bảo sẽ trả lương cao gấp đôi cậu ấy ~ "
Vị đầu bếp cười trả lời:
"Ông chủ có dặn nếu Vũ Thiếu có gạ thì hãy xem như không khí. "
Vũ Nhiễm đen mặt đang định nói gì đó thì đã nghe thấy Hắn hừ giọng:
"Mới sáng sớm Cậu đến đây làm gì? "
"Ăn sáng chứ làm gì nữa ~ "
"Đây là nhà Tôi "
Vũ Nhiễm cười tà tứ đưa ánh mắt buồn nôn nhìn Hắn nói:
"Đây là nhà chung,người ta là một lòng một dạ với Cậu ~ "
Tử Lãnh hôm nay tâm tình không tệ nên cũng không buồn so đo với Vũ Nhiễm.Thư thả kéo ghế ngồi,môi nhấp nhẹ cafe,hỏi như không hỏi:
"Vũ Nhiễm cậu nói xem,Khiết Nhi của bây giờ đáng yêu hơn Khiết Nhi của ngày xưa đúng không? "
Vũ Nhiễm gật nhẹ đầu:
"Ít nhất cũng bớt hổ báo,nhưng mà Cậu dạy lại vợ đi nhé,gọi Cậu là Bác thì tớ không ý kiến căn bản là cậu già hơn tớ,còn tớ là trai tân,trai chưa vợ,trai thẳng,trai trong đẹp trai,thì làm sao lại biến thành ông? "
Tử Lãnh cảm thấy nên tìm cho Vũ Nhiễm một người đàn ông,Triết Diệp cũng là sự lựa chọn không tồi?
"Ăn sáng đi "
Vũ Nhiễm đột nhiên nghiêm túc hỏi:
"Dĩ Thuần thì sao? "
Đôi mắt Hắn khẻ động trả lời:
"Tôi sẽ nói rõ với Cô ấy! "
Vũ Nhiễm nhún vai:
"Vẫn sẽ có một người đau lòng? "
"Ừ "
Hai người rơi vào im lặng,không khí tươi mát thay đổi.
- -----------------------------
Tại khu ngoại Ô thành phố:
Dĩ Thuần nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt:
"Tại sao Tôi phải tin anh? "
Người đàn ông trong chiếc mặt nạ che nữa mặt trả lời:
"Vì cô cần Hắn ta,còn Tôi cần An Khiết Nhi.Chúng ta hợp tác có gì không tốt? "
Dĩ Thuần suy nghĩ một chút người đàn ông này ngang nhiên bắt cóc mình,sau lại muốn cùng hợp tác để chia rẻ Lãnh cũng Khiết Nhi.Nên cẩn thận suy nghĩ.
Đôi môi người đàn ông nhếch lên,vẫn chất giọng điềm đạm:
"Ngoài hợp tác với Tôi thì Cô nghĩ bản thân đủ sức dành lại Tử Lãnh? "
Dĩ Thuần đôi mắt khẻ động.Môi mỏng mím lại gật đầu:
"Anh có ý gì hay? "
Người đàn ông cúi xuống thì thầm vào tai Dĩ Thuần.Sắc mặt Dĩ Thuần biến sắc.Không tin tưởng:
"Tử Lãnh thông minh như vậy,tôi chỉ e mình không thể lừa anh ấy... "
"Tin Tôi,cô gái hợp tác vui vẻ. "
Dĩ Thuần nhìn sâu vào đôi mắt ấy như cố nhìn xem kẻ đối diện đang nghĩ gì,là ai? Dĩ Thuần có nên tin Hắn ta?
Nhưng một cơ hội để có lại Tử Lãnh.Dù là sai cách Dĩ Thuần vẫn muốn thử.
"Khiết Nhi đừng trách Tôi ác.... "
Cô yêu Tử Lãnh.Còn Tôi không thể sống thiếu anh ấy.
Tử Lãnh em tin bản thân có thể khiến anh yêu em thêm một lần nữa. Trước đây đã yêu thì sau này vẫn sẽ yêu.Kiếp này dù làm chuyện tổn thương người khác,Dĩ Thuần cũng quyết không từ bỏ Tử Lãnh.
Người đàn ông ánh mắt đầy toan tính,nghĩ về Khiết Nhi đôi mắt có chút dịu dàng:
"Khiết Nhi sau cùng em vẫn sẽ là của Tôi. "
Hết chương 70
Sóng bắt đầu từ gió!
Gió bắt đầu từ đâu?
Khi nào Lãnh yêu Nhi?
Thì chờ vào tác giả -)))
Đã đi hơn nữa quãng đường rồi đấy.Tình hình rất ư là tình trạng!
Khiết Nhi làm thế nào để bảo vệ hạnh phúc của bản thân? Thì chờ xem!
He hay Se còn phù thuộc vào các cậu:((