"Em xem,em như vậy,nếu anh không lấy em thì ai sẽ lấy em? Với vóc người như em chỉ có anh mới miễn cưởng chấp nhận được! "
Cái bộ dạng bất đắc dĩ cộng thêm tiếng thở dài tỏ vẻ chán nản của Hắn khiến Cô lộn hết cả ruột.Sao dạo này Hắn động tý là trêu ngươi Cô? Còn nói cái giọng như Cô ép buộc Hắn lấy Cô lắm không bằng ấy,Khiết Nhi Cô tuy không còn là thiếu nữ 17,18 nhưng cũng không phải là một người phụ nữ ở độ tuổi 30,Hắn rõ là hơn Cô những mấy tuổi Cô còn chưa chê Hắn già,chưa chê mình miễn cưởng chấp nhận Hắn thì thôi đi,đằng này có thằng chồng nào mà như thằng chồng nhà Cô không?
Thấy Cô mắt ngu ngu nhìn mình Hắn đi lại đưa một tay cúi xuống xoa đầu Cô an ủi:
"Thôi không cần cảm động,anh hi sinh một chút cũng không sao,dù gì anh vẫn chấp nhận vợ mà ~ "
Cô tức qúa,Không biết làm gì,cúi người xuống đè tay Hắn cắn mạnh một phát.
" A a...Em làm cái gì đấy hả,em là chó à? "
Cô buông răng mình ra khỏi tay Hắn rất bình tỉnh cất tiếng thánh thót:
" Grr.. Gâu...gâu "
Hắn vừa đau vừa buồn cười,không phải là buồn cười bình thường mà là cười đến trọng thương.
Ôi chà! Không biết dạo này Cô bị làm sao ý,mỗi lần thấy Hắn cười là Cô chỉ muốn vả cho Hắn vài phát,cái khuôn mặt lạnh lùng biến thái trước kia chả thấy đâu,bây giờ thì nó câng câng lên trông đến là rõ ghét.
"Bác cười cái gì? Chưa bao giờ thấy người sủa tiếng chó à? "
Hắn vẫn cười,Ôi Khiết Nhi nhà Hắn dễ thương qúa.Càng nhìn càng yêu,còn sủa cả tiếng chó,nói Hắn không cười thì chẳng lẽ khóc à?
"Vợ anh sủa tiếng chó hay qúa,em sủa lại lần nữa anh xem nào? "
Khiết Nhi: "... "
Tử Lãnh hài lòng nhìn bộ dáng muốn giết người nhưng không thể làm gì được của Cô,trong lòng vui đến lạ lùng.À dường như nhớ mục đích chính,Hắn đi lại tủ bảo hiểm,cúi người bộ dạng như đang tìm kiếm thứ gì ấy rất quan trọng.
Khiết Nhi tò mò hỏi:
"Này bác đang tìm gì đấy? "
Tay vẫn tìm nhưng cũng thuận miệng Hắn trả lời Cô:
"Sổ hộ khẩu. "
"Để làm gì cơ chứ? "
Cô vừa dứt lời cũng là lúc Hắn đã tìm xong hai quyển sổ hộ khẩu,vui vẻ nhìn Cô nói:
"Anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi thay vì để một người đàn ông nào đó không may xấu số phải cưới em thì anh tình nguyện hi sinh thay họ! "
Trái tim Cô run lên một nhịp.
Hắn lại tiếp tục nói:
"Nếu để lựa chọn một người chung bàn thờ thì anh nghĩ em cũng là một sự lựa chọn không tồi. "
Đôi mắt Cô có chút gì đó đỏ lên là niềm vui hay là hạnh phúc?
Hắn đặt tay lên vai Cô tiếp tục nói:
"Anh không cần biết là em có đồng ý hay không,vì dù cho em thời gian suy nghĩ thì cũng như không,em không kí thì anh cũng ép em kí mà thôi! "
"Nếu em có suy nghĩ từ chối thì anh nghĩ em nên từ bỏ ý định ấy đi. Vì bây giờ chúng ta sẽ đi đến cục dân chính đóng dấu gói hàng. "
Trái tim Cô vừa đập run lên vì hạnh phúc lại bị tụt cảm xúc ngay lập tức,ơ thế không phải khi cầu hôn thì phải ở nhà hàng 5 sao,tiếng Vĩ Cầm du dương,ánh nến lung linh,người đàn ông sẽ qùy xuống lấy chiếc nhẫn kim cương ra để cầu hôn à? Trong phim không phải thường thế sao? Ơ thế nhẫn đâu? Hoa đâu? Khung cảnh lãng mạn đâu? Này Lôi Tử Lãnh có ai lại cầu hôn như anh không? Nếu bây giờ Cô không giả mất trí nhớ có lẽ Cô đã một cước đá bay cái con người không có tý gì gọi là lãng mạn này.
Chẳng chịu đâu,ừ cô thích lãng mạn cơ. Phụ nữ mà có mạnh mẽ đến mấy cũng muốn lần mình lên xe hoa là một qúa trình rực rỡ nhất.Cô cứ đứng ì ra đấy,Cô không đi xem Hắn làm gì được Cô.
Nhưng hình như Cô quên mất cái kẻ vô cảm xúc kia là ai,tất nhiên Cô không đi thì Hắn sẽ vác Cô đi rồi.Mặc cho Cô ú ớ la hét:
"A...bác thả cháu xuống,mẹ cháu còn chưa đồng ý gả cháu đi đâu! "
"Ông ngoại cháu đồng ý là được rồi ~ "
Người giúp việc cúi mặt cười khúc khích,chủ nhân nhà họ thực sự vô cùng hài hước nha,giống như bây giờ là:
- Này Bác có nghe cháu nói không hả?
"Có.Anh nghe em nói em yêu anh! "
- Này đừng có mà nói điêu nhé,mẹ cháu còn chưa cho cháu nắm tay với đàn ông đâu!
"Thời buổi này ai con nắm tay nữa? Chẳng phải đêm qua chúng ta tập thể dục rồi sao? "
Hết chương 72.
Các cậu phải cmt động viên tớ chứ -)
Cái bộ dạng bất đắc dĩ cộng thêm tiếng thở dài tỏ vẻ chán nản của Hắn khiến Cô lộn hết cả ruột.Sao dạo này Hắn động tý là trêu ngươi Cô? Còn nói cái giọng như Cô ép buộc Hắn lấy Cô lắm không bằng ấy,Khiết Nhi Cô tuy không còn là thiếu nữ 17,18 nhưng cũng không phải là một người phụ nữ ở độ tuổi 30,Hắn rõ là hơn Cô những mấy tuổi Cô còn chưa chê Hắn già,chưa chê mình miễn cưởng chấp nhận Hắn thì thôi đi,đằng này có thằng chồng nào mà như thằng chồng nhà Cô không?
Thấy Cô mắt ngu ngu nhìn mình Hắn đi lại đưa một tay cúi xuống xoa đầu Cô an ủi:
"Thôi không cần cảm động,anh hi sinh một chút cũng không sao,dù gì anh vẫn chấp nhận vợ mà ~ "
Cô tức qúa,Không biết làm gì,cúi người xuống đè tay Hắn cắn mạnh một phát.
" A a...Em làm cái gì đấy hả,em là chó à? "
Cô buông răng mình ra khỏi tay Hắn rất bình tỉnh cất tiếng thánh thót:
" Grr.. Gâu...gâu "
Hắn vừa đau vừa buồn cười,không phải là buồn cười bình thường mà là cười đến trọng thương.
Ôi chà! Không biết dạo này Cô bị làm sao ý,mỗi lần thấy Hắn cười là Cô chỉ muốn vả cho Hắn vài phát,cái khuôn mặt lạnh lùng biến thái trước kia chả thấy đâu,bây giờ thì nó câng câng lên trông đến là rõ ghét.
"Bác cười cái gì? Chưa bao giờ thấy người sủa tiếng chó à? "
Hắn vẫn cười,Ôi Khiết Nhi nhà Hắn dễ thương qúa.Càng nhìn càng yêu,còn sủa cả tiếng chó,nói Hắn không cười thì chẳng lẽ khóc à?
"Vợ anh sủa tiếng chó hay qúa,em sủa lại lần nữa anh xem nào? "
Khiết Nhi: "... "
Tử Lãnh hài lòng nhìn bộ dáng muốn giết người nhưng không thể làm gì được của Cô,trong lòng vui đến lạ lùng.À dường như nhớ mục đích chính,Hắn đi lại tủ bảo hiểm,cúi người bộ dạng như đang tìm kiếm thứ gì ấy rất quan trọng.
Khiết Nhi tò mò hỏi:
"Này bác đang tìm gì đấy? "
Tay vẫn tìm nhưng cũng thuận miệng Hắn trả lời Cô:
"Sổ hộ khẩu. "
"Để làm gì cơ chứ? "
Cô vừa dứt lời cũng là lúc Hắn đã tìm xong hai quyển sổ hộ khẩu,vui vẻ nhìn Cô nói:
"Anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi thay vì để một người đàn ông nào đó không may xấu số phải cưới em thì anh tình nguyện hi sinh thay họ! "
Trái tim Cô run lên một nhịp.
Hắn lại tiếp tục nói:
"Nếu để lựa chọn một người chung bàn thờ thì anh nghĩ em cũng là một sự lựa chọn không tồi. "
Đôi mắt Cô có chút gì đó đỏ lên là niềm vui hay là hạnh phúc?
Hắn đặt tay lên vai Cô tiếp tục nói:
"Anh không cần biết là em có đồng ý hay không,vì dù cho em thời gian suy nghĩ thì cũng như không,em không kí thì anh cũng ép em kí mà thôi! "
"Nếu em có suy nghĩ từ chối thì anh nghĩ em nên từ bỏ ý định ấy đi. Vì bây giờ chúng ta sẽ đi đến cục dân chính đóng dấu gói hàng. "
Trái tim Cô vừa đập run lên vì hạnh phúc lại bị tụt cảm xúc ngay lập tức,ơ thế không phải khi cầu hôn thì phải ở nhà hàng 5 sao,tiếng Vĩ Cầm du dương,ánh nến lung linh,người đàn ông sẽ qùy xuống lấy chiếc nhẫn kim cương ra để cầu hôn à? Trong phim không phải thường thế sao? Ơ thế nhẫn đâu? Hoa đâu? Khung cảnh lãng mạn đâu? Này Lôi Tử Lãnh có ai lại cầu hôn như anh không? Nếu bây giờ Cô không giả mất trí nhớ có lẽ Cô đã một cước đá bay cái con người không có tý gì gọi là lãng mạn này.
Chẳng chịu đâu,ừ cô thích lãng mạn cơ. Phụ nữ mà có mạnh mẽ đến mấy cũng muốn lần mình lên xe hoa là một qúa trình rực rỡ nhất.Cô cứ đứng ì ra đấy,Cô không đi xem Hắn làm gì được Cô.
Nhưng hình như Cô quên mất cái kẻ vô cảm xúc kia là ai,tất nhiên Cô không đi thì Hắn sẽ vác Cô đi rồi.Mặc cho Cô ú ớ la hét:
"A...bác thả cháu xuống,mẹ cháu còn chưa đồng ý gả cháu đi đâu! "
"Ông ngoại cháu đồng ý là được rồi ~ "
Người giúp việc cúi mặt cười khúc khích,chủ nhân nhà họ thực sự vô cùng hài hước nha,giống như bây giờ là:
- Này Bác có nghe cháu nói không hả?
"Có.Anh nghe em nói em yêu anh! "
- Này đừng có mà nói điêu nhé,mẹ cháu còn chưa cho cháu nắm tay với đàn ông đâu!
"Thời buổi này ai con nắm tay nữa? Chẳng phải đêm qua chúng ta tập thể dục rồi sao? "
Hết chương 72.
Các cậu phải cmt động viên tớ chứ -)