"Lấy mạng An Khiết Nhi. "
Ả nắm bàn tay thật chặt,không chỉ lấy mạng An Khiết Nhi mà Ả còn muốn lấy mạng Triết Diệp. Nổi thù hận hằn sâu trong Ả.Môi mím chặt cuối cùng Ả cũng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông,chỉ tiếc là anh ta đeo mặt nạ.
"Một mình Tôi e là không thể làm gì nó.."
Người đà ông chậm dãi trả lời:
"Cô đừng quên còn có Tôi,được rồi đứng dậy đi."
Ả nghe theo lời đứng dậy,chỉ thấy người đàn ông phẩy tay đã có hai ba người xuất hiện,Ả có chút phòng bị nói:
"Anh,anh muốn làm gì? "
"Đi theo họ,tân trang lại mình,chờ lệnh của Tôi."
Ả không hỏi gì thêm,cúi đầu đi theo.
Lúc này trong căn phòng giam chỉ còn lại người đàn ông. Chẳng ai hiểu Hắn đang nghĩ gì,chỉ thấy qua chiếc mặt nạ ánh mắt người đàn ông gằn lên sự thù hận.
"Lôi Tử Lãnh cuối cùng sẽ là mày. "
- -----------------------------
Bữa cơm hôm đó đối với Dĩ Thuần thực sự là khó nuốt.
Đã bao lần suy nghĩ,đã bao lần tưởng tượng,nhưng tận mắt nhìn thấy lại không đành lòng.
Dĩ Thuần chẳng thể ăn thêm,bàn tay nhẹ nhàng dùng khăn lau miệng cất lời:
"Cũng đã muộn.Triết Diệp anh có thể đưa Tôi về được không? "
Anh dừng đủa,ánh mắt khó hiểu nhìn Dĩ Thuần,chẳng phải ban đầu Cô ta tìm anh là vì muốn anh và cô ta chia cắt Tử Lãnh và Khiết Nhi sao? Nhưng bây giờ lại muốn anh đưa về,từ chối không được,cũng miển cưởng gật đầu.
Tử Lãnh thì vẫn ăn uống tự nhiên,gắp thức ăn đều đều cho Cô.Ánh mắt đầy sự yêu chiều,xem hai người kia là Không khí,họ muốn về thì hà cớ gì Hắn phải giữ?
Chỉ có Khiết Nhi là vu vơ nói:
"Ơ thế ba mẹ không ăn nữa à? "
Dĩ Thuần cũng không bắt Khiết Nhi đổi cách sưng hô nữa,chỉ dịu dàng nói:
"Hai người ở lại ăn ngon miệng."
Triết Diệp cũng đứng dậy kéo ghế nhìn Cô nói:
"Anh đưa cô ấy về. ".
Cô cười,một nụ cười đúng chuẩn ngây ngô,bàn tay đưa lên vẩy chào.Sau đó quay ra Tử Lãnh quát lên:
" Bác không Chào ba mẹ vợ à? "
"Có vợ chào thay rồi còn gì."
Dĩ Thuần tay mở cửa có chút run lên,đau lòng có,mất mát cũng có.
Trên đường đi cả Dĩ Thuần và Triết Diệp đều không nói câu nào.
Cho đến khi họ ra ngoài đường lớn,Dĩ Thuần ngỏ ý muốn đi dạo,Triết Diệp cũng không từ chối.Hai người đi song song,Dĩ Thuần nhìn dòng xe tấp nập khẻ lên tiếng:
"Họ đẹp đôi nhỉ. "
Anh biết Dĩ Thuần đang ám chỉ đến ai,đôi mắt anh xẹt qua một tia tiếc nuối.Tiếp tục nghe Dĩ Thuần nói:
"Anh có biết vì sao Tôi lại ra ngoài không,vì Tôi nhận ra tình yêu của anh ấy dành cho Khiết Nhi,Tôi nhìn ra sự dịu dàng và ân cần trong ánh mắt của anh ấy,trước đây anh ấy nói thích Tôi nhưng lại chưa bao giờ dịu dàng như vậy. "
Anh vẫn im lặng nghe Dĩ Thuần nói.
Rồi Dĩ Thuần dừng chân lại quay lại đối diện với anh,ánh mắt buồn buồn nói:
"Tôi đã đến gặp anh,theo lời chỉ dẫn của một người đàn ông xa lạ,Tôi đã từng nghĩ sẽ làm theo lời anh ta,cùng anh hợp tác để chia rẻ họ,nhưng là Tôi nhận ra chúng ta của hiện tại đáng thương nhưng cũng là do ở qúa khứ chúng ta không biết chân trọng những gì mình đang có,rồi đến lúc chúng ta nhận ra tầm quan trọng của họ thì họ cũng không đủ kiên nhẫn để chờ chúng ta nữa. "
Anh sửng người lại,từng lời,từng lời một của Dĩ Thuần như khuấy sâu vào anh,cô ấy nói không sai,thật ra họ không có quyền chia cắt Tử Lãnh và Khiết Nhi,khi chính bàn tay họ đã từng đẩy người ấy ra khỏi cuộc đời mình,anh cười xem ra đã thông suốt.
Anh bỏ tay vào túi quần ánh mắt xa săm nhìn lên trời sau đó cất lời:
"Vậy chúng ta nên từ bỏ nhỉ? "
Dĩ Thuần cũng nhìn theo Anh,đây là lần đầu tiên Dĩ Thuần nhìn thẳng vào mặt anh như vậy,khuôn mặt tuy không yêu nghiệt như Tử Lãnh,nhưng lại mang nét cô đơn,một vẻ đẹp dịu nhẹ,chỉnh chu của người đàn ông trưởng thành.
Dĩ Thuần thôi nhìn anh,sau đó nói:
"Trước khi từ bỏ chúng ta cùng làm một phép thử nhé? "
Hai người họ nhìn nhau,bổng nhiên cùng cười,không ai nói gì thêm vì họ đã hiểu tiếp theo nên làm gì rồi.
Dĩ Thuần nhìn lên trời cao nơi những vì sao lấp lánh,khẻ thì thầm:
"Tử Khôi à em làm đúng phải không?"
Tử Khôi cái tên mà cả đời này Dĩ Thuần không thể quên.Cũng không muốn nhớ,qúa khứ đã có những chuyện gì?
- ---------------------------------
Khiết Nhi sau khi ăn cơm cùng Hắn xong,trong lòng cũng đầy phiền muộn.Ví dụ như hôm nay Cô là Dĩ Thuần có lẽ cô sẽ đau lòng lắm. Nhìn người mình yêu đi yêu một người khác nó còn đáng sợ hơn là đơn phương một ai đó.
Trước đây Cô đơn phương Tử Lãnh vì Cô nghĩ bản thân không sứng với Hắn,và quan trọng hơn lòng thù hận đã chiếm lấy trái tim của Cô,để rồi Cô làm ra thật nhiều chuyện để lừa Hắn,Cô biết như vậy là không đúng nhưng xin hãy chờ một chút nữa thôi,một chút nữa thôi là Cô có thể nói cho Hắn biết sự thật.
Tử Lãnh ôm Cô vào lòng,Hắn nói:
"Em biết khi em hôn mê anh đã sợ điều gì không? "
Cô không trả lời chỉ im lặng nghe Hắn nói:
"Anh sợ em không còn mở mắt ra nữa."
Trái tim cô như được ai đó lấp đầy.Cô muốn nói hết tâm tư cho Hắn nghe,nhưng bây giờ chưa phải lúc,chờ em được không,chờ em một chút nữa thôi.
Tử Lãnh nâng cằm cô lên,đôi mắt Hắn tha thiết nhìn Cô,ánh mắt ấy khắc sau trong tâm trí Cô của sau này,là ánh mắt ngọt ngào nhất,cũng là câu nói khiến Cô cảm động nhất:
"Hứa với anh sau này nếu muốn nhắm mắt thì phải nói anh cùng nhắm. "
"Anh nhận ra mình sẽ chẳng là gì nếu không có em. "
Hết chương 78
Cmt có tâm tí đi mấy bạn.
Ả nắm bàn tay thật chặt,không chỉ lấy mạng An Khiết Nhi mà Ả còn muốn lấy mạng Triết Diệp. Nổi thù hận hằn sâu trong Ả.Môi mím chặt cuối cùng Ả cũng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông,chỉ tiếc là anh ta đeo mặt nạ.
"Một mình Tôi e là không thể làm gì nó.."
Người đà ông chậm dãi trả lời:
"Cô đừng quên còn có Tôi,được rồi đứng dậy đi."
Ả nghe theo lời đứng dậy,chỉ thấy người đàn ông phẩy tay đã có hai ba người xuất hiện,Ả có chút phòng bị nói:
"Anh,anh muốn làm gì? "
"Đi theo họ,tân trang lại mình,chờ lệnh của Tôi."
Ả không hỏi gì thêm,cúi đầu đi theo.
Lúc này trong căn phòng giam chỉ còn lại người đàn ông. Chẳng ai hiểu Hắn đang nghĩ gì,chỉ thấy qua chiếc mặt nạ ánh mắt người đàn ông gằn lên sự thù hận.
"Lôi Tử Lãnh cuối cùng sẽ là mày. "
- -----------------------------
Bữa cơm hôm đó đối với Dĩ Thuần thực sự là khó nuốt.
Đã bao lần suy nghĩ,đã bao lần tưởng tượng,nhưng tận mắt nhìn thấy lại không đành lòng.
Dĩ Thuần chẳng thể ăn thêm,bàn tay nhẹ nhàng dùng khăn lau miệng cất lời:
"Cũng đã muộn.Triết Diệp anh có thể đưa Tôi về được không? "
Anh dừng đủa,ánh mắt khó hiểu nhìn Dĩ Thuần,chẳng phải ban đầu Cô ta tìm anh là vì muốn anh và cô ta chia cắt Tử Lãnh và Khiết Nhi sao? Nhưng bây giờ lại muốn anh đưa về,từ chối không được,cũng miển cưởng gật đầu.
Tử Lãnh thì vẫn ăn uống tự nhiên,gắp thức ăn đều đều cho Cô.Ánh mắt đầy sự yêu chiều,xem hai người kia là Không khí,họ muốn về thì hà cớ gì Hắn phải giữ?
Chỉ có Khiết Nhi là vu vơ nói:
"Ơ thế ba mẹ không ăn nữa à? "
Dĩ Thuần cũng không bắt Khiết Nhi đổi cách sưng hô nữa,chỉ dịu dàng nói:
"Hai người ở lại ăn ngon miệng."
Triết Diệp cũng đứng dậy kéo ghế nhìn Cô nói:
"Anh đưa cô ấy về. ".
Cô cười,một nụ cười đúng chuẩn ngây ngô,bàn tay đưa lên vẩy chào.Sau đó quay ra Tử Lãnh quát lên:
" Bác không Chào ba mẹ vợ à? "
"Có vợ chào thay rồi còn gì."
Dĩ Thuần tay mở cửa có chút run lên,đau lòng có,mất mát cũng có.
Trên đường đi cả Dĩ Thuần và Triết Diệp đều không nói câu nào.
Cho đến khi họ ra ngoài đường lớn,Dĩ Thuần ngỏ ý muốn đi dạo,Triết Diệp cũng không từ chối.Hai người đi song song,Dĩ Thuần nhìn dòng xe tấp nập khẻ lên tiếng:
"Họ đẹp đôi nhỉ. "
Anh biết Dĩ Thuần đang ám chỉ đến ai,đôi mắt anh xẹt qua một tia tiếc nuối.Tiếp tục nghe Dĩ Thuần nói:
"Anh có biết vì sao Tôi lại ra ngoài không,vì Tôi nhận ra tình yêu của anh ấy dành cho Khiết Nhi,Tôi nhìn ra sự dịu dàng và ân cần trong ánh mắt của anh ấy,trước đây anh ấy nói thích Tôi nhưng lại chưa bao giờ dịu dàng như vậy. "
Anh vẫn im lặng nghe Dĩ Thuần nói.
Rồi Dĩ Thuần dừng chân lại quay lại đối diện với anh,ánh mắt buồn buồn nói:
"Tôi đã đến gặp anh,theo lời chỉ dẫn của một người đàn ông xa lạ,Tôi đã từng nghĩ sẽ làm theo lời anh ta,cùng anh hợp tác để chia rẻ họ,nhưng là Tôi nhận ra chúng ta của hiện tại đáng thương nhưng cũng là do ở qúa khứ chúng ta không biết chân trọng những gì mình đang có,rồi đến lúc chúng ta nhận ra tầm quan trọng của họ thì họ cũng không đủ kiên nhẫn để chờ chúng ta nữa. "
Anh sửng người lại,từng lời,từng lời một của Dĩ Thuần như khuấy sâu vào anh,cô ấy nói không sai,thật ra họ không có quyền chia cắt Tử Lãnh và Khiết Nhi,khi chính bàn tay họ đã từng đẩy người ấy ra khỏi cuộc đời mình,anh cười xem ra đã thông suốt.
Anh bỏ tay vào túi quần ánh mắt xa săm nhìn lên trời sau đó cất lời:
"Vậy chúng ta nên từ bỏ nhỉ? "
Dĩ Thuần cũng nhìn theo Anh,đây là lần đầu tiên Dĩ Thuần nhìn thẳng vào mặt anh như vậy,khuôn mặt tuy không yêu nghiệt như Tử Lãnh,nhưng lại mang nét cô đơn,một vẻ đẹp dịu nhẹ,chỉnh chu của người đàn ông trưởng thành.
Dĩ Thuần thôi nhìn anh,sau đó nói:
"Trước khi từ bỏ chúng ta cùng làm một phép thử nhé? "
Hai người họ nhìn nhau,bổng nhiên cùng cười,không ai nói gì thêm vì họ đã hiểu tiếp theo nên làm gì rồi.
Dĩ Thuần nhìn lên trời cao nơi những vì sao lấp lánh,khẻ thì thầm:
"Tử Khôi à em làm đúng phải không?"
Tử Khôi cái tên mà cả đời này Dĩ Thuần không thể quên.Cũng không muốn nhớ,qúa khứ đã có những chuyện gì?
- ---------------------------------
Khiết Nhi sau khi ăn cơm cùng Hắn xong,trong lòng cũng đầy phiền muộn.Ví dụ như hôm nay Cô là Dĩ Thuần có lẽ cô sẽ đau lòng lắm. Nhìn người mình yêu đi yêu một người khác nó còn đáng sợ hơn là đơn phương một ai đó.
Trước đây Cô đơn phương Tử Lãnh vì Cô nghĩ bản thân không sứng với Hắn,và quan trọng hơn lòng thù hận đã chiếm lấy trái tim của Cô,để rồi Cô làm ra thật nhiều chuyện để lừa Hắn,Cô biết như vậy là không đúng nhưng xin hãy chờ một chút nữa thôi,một chút nữa thôi là Cô có thể nói cho Hắn biết sự thật.
Tử Lãnh ôm Cô vào lòng,Hắn nói:
"Em biết khi em hôn mê anh đã sợ điều gì không? "
Cô không trả lời chỉ im lặng nghe Hắn nói:
"Anh sợ em không còn mở mắt ra nữa."
Trái tim cô như được ai đó lấp đầy.Cô muốn nói hết tâm tư cho Hắn nghe,nhưng bây giờ chưa phải lúc,chờ em được không,chờ em một chút nữa thôi.
Tử Lãnh nâng cằm cô lên,đôi mắt Hắn tha thiết nhìn Cô,ánh mắt ấy khắc sau trong tâm trí Cô của sau này,là ánh mắt ngọt ngào nhất,cũng là câu nói khiến Cô cảm động nhất:
"Hứa với anh sau này nếu muốn nhắm mắt thì phải nói anh cùng nhắm. "
"Anh nhận ra mình sẽ chẳng là gì nếu không có em. "
Hết chương 78
Cmt có tâm tí đi mấy bạn.