Căn nhà hoang trở lên quá u ám, không có ai cả chỉ có mỗi nó và Tiễu Mễ, mấy kẻ theo do Lão Ngũ phái đi dám sát vẫn trực ở ngoài, cô đã phải nhờ đến Lão Ngũ giúp đỡ vì thế nên hôm nay phải giết chết được nó, chỉ cần một khẩu súng là đủ không cần ai cả, nhưng trước khi nhìn con mồi tắt thở cô muốn nó phải ôm theo quá khứ và cả hiện tại đau thương này.
-Tao là Trần Ngọc Mai.. Trần Ngọc Mai là tao.—mĩm cười nhìn gương mặt thất thần của nó, cô thỏa mãn cười lớn hơn, đứng bật dậy trợn mắt nhìn xa sâm
Vết thương lòng được mở ra, loạt màu đỏ tươi trào lên không ngừng, tiễu Mễ cười như điên như dại. quay đầu nhìn nó câm phẫn.
Nó vẫn im lặng khi không thể tin vào mắt mình, đến khi ý thức được nó mới vội mở miệng.
-Không thể, gương mặt này…. cô gạt người ư?—Nó lắc đầu, nếu biết thành tro nó cũng không thể quên được gương mặt Ngọc Mai, còn người trước mặt không giống, vừa mang vẻ ngoài mộc mạt vừa có chút gì đó khác thường.
Tiễu Mễ quay lưng lại nhìn ra bên ngoài nơi bóng đêm rào thét từng cơn, nỗi đau như cưa vào lòng. Đưa tay lên gờ gương mặt, đôi mắt Tiễu Mễ đỏ ngầu như màu trăng nhuốm máu quay sang nhìn nó, trông cô rất đáng sợ, lời nói rít lên trong kẻ răng.
-Tất cả đều tại mày,mày đã hủy hoại cuộc đời tao, mày biết tao sống thế nào không hả? gương mặt này do tao phải chịu đau đớn thể xác lẫn tâm hồn để chỉnh sửa, mày có biết không? Cái Cảm giác từng ngày từng giây sống trong dao kéo, mỗi lần thất bại tao không khác gì con quỷ sống trong đau đớn.—Tiễu Mễ nuốt nước mắt vào trong, đôi mắt dần trở lên bi thương.
-Tại sao lại dày vò bản thân như vậy?—nó cũng thương tình khi nghe Tiễu Mễ nói, bản thân mình sao lại làm mình đau đớn, sao lại ngu đến nỗi hạnh hạ chính mình.
-Bốn năm trước,,, tao không ngờ là gặp được Thiên Kỳ ở nơi đây, ngay cả ông trời cũng chiếu cố cho tao gặp lại người không còn kí ức, tao vì muốn ở bên cạnh anh ấy, đã đi phẫu thuật gương mặt này. Mỗi lần là lại đau đớn đến nát lòng nhưng tao buộc mình phải cười, tao làm tất cả vì tình yêu tao giành cho anh ấy ngay cả mạng sống cũng không cần. Qúa khứ cũng mày, hiện tại và tương lai cũng mày, tại mày mà anh ấy lại đối xử với tao như vậy? đáng lẽ ra mày lên chết và biến mất khỏi cuộc sống của tao----------Tiễu Mễ bước đến lấy tay bóp hai bên má nó, vết đỏ hiện trên khuôn mặt nó, bất giác đưa tay lên gò má. Tiễu Mễ giống như kẻ bị bệnh tâm thần, tinh thần không được tốt có lẽ quá khứ kia bao chùm lấy cô rồi.
-Thật đáng thương, mày cũng chỉ vì tiền tài mà thôi, đừng đem cái mác vỏ bề ngoài của tình yêu mà che dấu đi sự tham lam của chính mình, tao thấy mày thật đáng thương, càng tội nghiệp khi đứa bé bị chính người mẹ giết hại.—nó nói không khiên lễ, đôi mắt to tròn nhìn TIễu Mễ, chính bản thân nó không kiềm được mà tự đưa mình vào cái chết. tất cả mọi chuyện đều là trò của Tiễu Mễ nhưng nó không giám tin là cô xem tính mạng của mình cũng như đứa bé đó là chuyện nhỏ.
Tiễu Mễ giận giữ hất mặt nó, rồi âm thanh xé lòng vang lên.
Nó nhận ngay cái tát đau nghiến,
-Hừ….Đứabé? Mày tưởng tao có thai với anh ta thật sao? Không hề?—Tiễu Mễ nhìn nó chợt đôi chân mày nheo lại khi thấy vệt sáng phía sau lưng nó
Đôi chân cô run run, nhanh tay túm lấy chiếc điện thoại của nó, đôi mắt trừng lớn điên cuồng như kẻ sát nhân
-Mày.. Con khốn.—Tiễu Mễ tát thêm vài cái, những dấu tay hiện rõ trên khuôn mặt nó.
Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Tiễu Mễ quát liền hoảng loạn, lần này thì tiêu rồi, Nam Phong không còn giọt máu nào khi nghe mọi chuyện, càng không thể tin được sự thật quá bất ngờ đó, anh càng lo lắng càng sợ hoàn cảnh này, sợ lại lần nữa mất nó.
-Tiễu Mễ.. Tiễu Mễ… em bình tĩnh.. đừng dại dột làm chuyện ngốc.—Nam Phong hét lên trong điện thoại, Tiễu Mễ nhìn màng hình cười gian xảo đưa máy lên nghe.
-Anh muốn nhận xác cô ta hay muốn nhìn cô ta đau đớn.—Tiễu Mễ đi đến vuốt ve khuôn mặt nó, những giọt máu bắn ra từ khóe miệng nó không ngừng, cô bá đạo đưa tay quẹt vết máu giùm rồi đưa lên miệng thưởng thức.
-Tiễu Mễ.. nghe anh nói, là anh sai khiến em thành ra như vậy, em muốn làm gì anh cũng được nhưng đừng làm hại MẸ CON CÔ ẤY. anh xin em đấy Tiễu Mễ.—Nam Phong nói với giọng gấp gáp nhưng anh nào ngờ lời nói thành khẩn của chính mình càng khiến cô tăng thêm thù hận và biết được bí mật khôn lường.
-MẸ CON..—Tiễu Mễ nghe mà cười lớn không gian tràn ngập tiếng cười của ác quỷ.
Nó mệt đến không còn chút sức lực, đôi mắt có chút yếu ớt, Nam Phong lúc nào cũng thông minh, mưu mô vậy mà ngày hôm nay lại nói ra những lời thiếu kiểm sót, lần này nó chết trong tay anh rồi.
Nam Phong giờ mới biết mình ngu đến thếkhi không lại thật thà quá mức, lần này thì anh sai nghiêm trọng.
-Vậy thì hãy đến đây, em nhớ anh lắm... địa chỉ: …….—Nói rồi Tiễu Mễ cúp máy không cần nghe câu trả lời, cô nhìn nó cười đáng thương rồi bước ra ngoài.
..
-Tao là Trần Ngọc Mai.. Trần Ngọc Mai là tao.—mĩm cười nhìn gương mặt thất thần của nó, cô thỏa mãn cười lớn hơn, đứng bật dậy trợn mắt nhìn xa sâm
Vết thương lòng được mở ra, loạt màu đỏ tươi trào lên không ngừng, tiễu Mễ cười như điên như dại. quay đầu nhìn nó câm phẫn.
Nó vẫn im lặng khi không thể tin vào mắt mình, đến khi ý thức được nó mới vội mở miệng.
-Không thể, gương mặt này…. cô gạt người ư?—Nó lắc đầu, nếu biết thành tro nó cũng không thể quên được gương mặt Ngọc Mai, còn người trước mặt không giống, vừa mang vẻ ngoài mộc mạt vừa có chút gì đó khác thường.
Tiễu Mễ quay lưng lại nhìn ra bên ngoài nơi bóng đêm rào thét từng cơn, nỗi đau như cưa vào lòng. Đưa tay lên gờ gương mặt, đôi mắt Tiễu Mễ đỏ ngầu như màu trăng nhuốm máu quay sang nhìn nó, trông cô rất đáng sợ, lời nói rít lên trong kẻ răng.
-Tất cả đều tại mày,mày đã hủy hoại cuộc đời tao, mày biết tao sống thế nào không hả? gương mặt này do tao phải chịu đau đớn thể xác lẫn tâm hồn để chỉnh sửa, mày có biết không? Cái Cảm giác từng ngày từng giây sống trong dao kéo, mỗi lần thất bại tao không khác gì con quỷ sống trong đau đớn.—Tiễu Mễ nuốt nước mắt vào trong, đôi mắt dần trở lên bi thương.
-Tại sao lại dày vò bản thân như vậy?—nó cũng thương tình khi nghe Tiễu Mễ nói, bản thân mình sao lại làm mình đau đớn, sao lại ngu đến nỗi hạnh hạ chính mình.
-Bốn năm trước,,, tao không ngờ là gặp được Thiên Kỳ ở nơi đây, ngay cả ông trời cũng chiếu cố cho tao gặp lại người không còn kí ức, tao vì muốn ở bên cạnh anh ấy, đã đi phẫu thuật gương mặt này. Mỗi lần là lại đau đớn đến nát lòng nhưng tao buộc mình phải cười, tao làm tất cả vì tình yêu tao giành cho anh ấy ngay cả mạng sống cũng không cần. Qúa khứ cũng mày, hiện tại và tương lai cũng mày, tại mày mà anh ấy lại đối xử với tao như vậy? đáng lẽ ra mày lên chết và biến mất khỏi cuộc sống của tao----------Tiễu Mễ bước đến lấy tay bóp hai bên má nó, vết đỏ hiện trên khuôn mặt nó, bất giác đưa tay lên gò má. Tiễu Mễ giống như kẻ bị bệnh tâm thần, tinh thần không được tốt có lẽ quá khứ kia bao chùm lấy cô rồi.
-Thật đáng thương, mày cũng chỉ vì tiền tài mà thôi, đừng đem cái mác vỏ bề ngoài của tình yêu mà che dấu đi sự tham lam của chính mình, tao thấy mày thật đáng thương, càng tội nghiệp khi đứa bé bị chính người mẹ giết hại.—nó nói không khiên lễ, đôi mắt to tròn nhìn TIễu Mễ, chính bản thân nó không kiềm được mà tự đưa mình vào cái chết. tất cả mọi chuyện đều là trò của Tiễu Mễ nhưng nó không giám tin là cô xem tính mạng của mình cũng như đứa bé đó là chuyện nhỏ.
Tiễu Mễ giận giữ hất mặt nó, rồi âm thanh xé lòng vang lên.
Nó nhận ngay cái tát đau nghiến,
-Hừ….Đứabé? Mày tưởng tao có thai với anh ta thật sao? Không hề?—Tiễu Mễ nhìn nó chợt đôi chân mày nheo lại khi thấy vệt sáng phía sau lưng nó
Đôi chân cô run run, nhanh tay túm lấy chiếc điện thoại của nó, đôi mắt trừng lớn điên cuồng như kẻ sát nhân
-Mày.. Con khốn.—Tiễu Mễ tát thêm vài cái, những dấu tay hiện rõ trên khuôn mặt nó.
Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Tiễu Mễ quát liền hoảng loạn, lần này thì tiêu rồi, Nam Phong không còn giọt máu nào khi nghe mọi chuyện, càng không thể tin được sự thật quá bất ngờ đó, anh càng lo lắng càng sợ hoàn cảnh này, sợ lại lần nữa mất nó.
-Tiễu Mễ.. Tiễu Mễ… em bình tĩnh.. đừng dại dột làm chuyện ngốc.—Nam Phong hét lên trong điện thoại, Tiễu Mễ nhìn màng hình cười gian xảo đưa máy lên nghe.
-Anh muốn nhận xác cô ta hay muốn nhìn cô ta đau đớn.—Tiễu Mễ đi đến vuốt ve khuôn mặt nó, những giọt máu bắn ra từ khóe miệng nó không ngừng, cô bá đạo đưa tay quẹt vết máu giùm rồi đưa lên miệng thưởng thức.
-Tiễu Mễ.. nghe anh nói, là anh sai khiến em thành ra như vậy, em muốn làm gì anh cũng được nhưng đừng làm hại MẸ CON CÔ ẤY. anh xin em đấy Tiễu Mễ.—Nam Phong nói với giọng gấp gáp nhưng anh nào ngờ lời nói thành khẩn của chính mình càng khiến cô tăng thêm thù hận và biết được bí mật khôn lường.
-MẸ CON..—Tiễu Mễ nghe mà cười lớn không gian tràn ngập tiếng cười của ác quỷ.
Nó mệt đến không còn chút sức lực, đôi mắt có chút yếu ớt, Nam Phong lúc nào cũng thông minh, mưu mô vậy mà ngày hôm nay lại nói ra những lời thiếu kiểm sót, lần này nó chết trong tay anh rồi.
Nam Phong giờ mới biết mình ngu đến thếkhi không lại thật thà quá mức, lần này thì anh sai nghiêm trọng.
-Vậy thì hãy đến đây, em nhớ anh lắm... địa chỉ: …….—Nói rồi Tiễu Mễ cúp máy không cần nghe câu trả lời, cô nhìn nó cười đáng thương rồi bước ra ngoài.
..