Anh cần em
Đơn giản chỉ là một cái ôm thật nhẹ, thật lâu...
Một cái hôn thật ấm...
Buổi sáng tinh mai, sương ấp ủ phun trào thức đẹp, màu nắng sục xùi lan tỏa khoảng trời bình yên, Nam Phong điên đầu tìm đến thiên nhiên vô tận, anh mệt nhoài vì phải suy nghĩ cho ngày mai, những thế lực ngầm bắt đầu cuộc chiến đẫm máu của sự oai hùng, giành nhau từng mạng sống, có lẽ từ giây phút này anh sẽ chẳng thể nào yên tâm được. vu vơ xảy bước lên sân thượng, đôi mắt Nam Phong trợn tròn nhìn vật thể lạ đang được ánh nắng ấm lòng phản xạ, một vật lấp lánh, một bóng hình nhỏ nhắn, trong đầu anh là những cuốn phim tua lại, người trước mắt anh là người anh không thể quên, là người anh kiếm tìm trong vô vọng hay sao? Không kịp để suy nghĩ Nam Phong không tài nào kiểm soát được trái tim thổn thức của mình, anh ôm lấy thân hình từ phía sau cô gái, dù chẳng biết đó là ai? Nhưng anh không muốn chỉ một chút anh lại thấy mình nằm mơ.
-Đừng bỏ lại anh?—Tiếng Nam Phong thỏa vào sau gấy Tiểu Mễ, hơi thở đều đặn khiến người ta mê mẫn.
Tiễu Mễ chỉ muốn tìm đến một nơi yên tỉnh vắng người để suy nghĩ cho kế hoạch của mình, chiếc nhẫn của Bảo Ngọc cô vô tình thấy được và có ý định đùa giỡn nên mới lấy đi nhưng không ngờ trông lúc này sự việc lại phát triển ngoài dự tính của cô, ngay cả ông trời cũng giúp cô có được tất cả mọi thứ. Một nụ cười đắt trí hiện diện.
Tiễu Mễ gỡ đôi bàn tay rộng lớn của Nam Phong ra nhìn anh với ánh mắt ngớ ngẫn.
-Anh,,,, anh nói gì? em không hiểu.
-Sao em lại dấu anh. Dấu quá khứ của hai chúng ta, em có biết anh yêu em thế nào không?—Nam Phong trân thành nói hết những tình cảm chất chứa trong trái tim của mình, nhưng anh không nhận ra rằng người trong lòng anh không phải Tiễu Mễ.
-Anh không nên nhớ ra em, không nên nhớ quá khứ của chúng ta?—Tiễu Mễ nói như muốn khóc, bề ngoài đau đớn khó sử bên trong lại là một niềm vui khôn siết,Nam Phong lay bờ vai Tiễu Mễ tức giận, trách cứ người con gái trước mặt tại sao lại bỏ rơi anh để anh nhớ cũng không được, yêu cũng không dám vì anh không tài nào hình dung ra được khuôn mặt mãi hằng sâu trên trái tim anh
-TẠI SAO?
-Em không phải người con gái tốt, em không muốn nhìn thấy anh vì nhớ ra em , nhớ ra cái quá khứ của chúng ta mà vằn vặt đau đớn, thà để cho anh quên đi tất cả, quên luôn cả em còn hơn nhìn anh ……. dù gì anh cũng chẳng thể nào nhớ ra em, thì cứ thế không phải sẽ tốt hơn sao?—Tiễu Mễ vẻ mặt buồn bã đi đến lang can thở dài, nụ cười nhếch của cô bỗng hiện hữu, cô có thể trở thành diễn viên suất sắc trong vai diễn này?- " Bảo Ngọc à? Thiên Kỳ là của tao, ngày trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy?" lí trí con người bắt đầu thôi thúc cái "tôi" của bản thân, tình yêu quyền lực đúng là thứ dìm chết bản chất con người.
Tình yêu trong lòng Nam Phong dành cho cô gái anh không thể quên trở nên nóng bỏng mãnh liệt phun trào, anh ôm chặt eo Tiễu Mễ từ phía sau, tựa đầu vào vai cô,hít nhẹ mùi hương tóc.
-Em ngốc quá? Anh chẳng thể nào quên được em,, một chút cũng không…. Dù anh bây giờ cũng chẳng thể nào nhớ ra điều gì? nhưng em chỉ cần biết trong trái tim anh người anh tìm kiếm là em….. anh yêu em, chỉ có em thôi., từng bỏ ai lại cũng đừng để anh phải kiếm tìm.
Câu nói của Nam Phong y như suy nghĩ của Tiễu Mễ, khỏa mãn với những gì đang diễn ra Tiễu Mễ che dấu niềm vui sướng, bốn năm qua cô đã đánh đổi tất cả để chờ đợi ngày hôm nay, dù cái giá phải trả quá đắt nhưng chỉ cần có Nam Phong, và được làm vợ một thiếu gia tập đoàn Trần Nam thì cái gì cũng đáng, rất đáng.
Một nụ hôn nhẹ nhàng dai dẳn họ như hai con rắn độc lâu ngày quấn lấy nhau hưởng thụ tình yêu, cho nhau những cái ôm quyến luyến, còn người khác thì đau khổ uất ức tộc cùng bên những giọt lệ trắng buốt.
Cảm giác con tim Nam Phong có phần trống trải, có thật anh và Tiễu Mễ từng yêu nhau?
Gió mĩm cười thay nước mắt con tim, xoa dịu nỗi đau vô bờ bến dịu dàng nhưng chua xót.
Đơn giản chỉ là một cái ôm thật nhẹ, thật lâu...
Một cái hôn thật ấm...
Buổi sáng tinh mai, sương ấp ủ phun trào thức đẹp, màu nắng sục xùi lan tỏa khoảng trời bình yên, Nam Phong điên đầu tìm đến thiên nhiên vô tận, anh mệt nhoài vì phải suy nghĩ cho ngày mai, những thế lực ngầm bắt đầu cuộc chiến đẫm máu của sự oai hùng, giành nhau từng mạng sống, có lẽ từ giây phút này anh sẽ chẳng thể nào yên tâm được. vu vơ xảy bước lên sân thượng, đôi mắt Nam Phong trợn tròn nhìn vật thể lạ đang được ánh nắng ấm lòng phản xạ, một vật lấp lánh, một bóng hình nhỏ nhắn, trong đầu anh là những cuốn phim tua lại, người trước mắt anh là người anh không thể quên, là người anh kiếm tìm trong vô vọng hay sao? Không kịp để suy nghĩ Nam Phong không tài nào kiểm soát được trái tim thổn thức của mình, anh ôm lấy thân hình từ phía sau cô gái, dù chẳng biết đó là ai? Nhưng anh không muốn chỉ một chút anh lại thấy mình nằm mơ.
-Đừng bỏ lại anh?—Tiếng Nam Phong thỏa vào sau gấy Tiểu Mễ, hơi thở đều đặn khiến người ta mê mẫn.
Tiễu Mễ chỉ muốn tìm đến một nơi yên tỉnh vắng người để suy nghĩ cho kế hoạch của mình, chiếc nhẫn của Bảo Ngọc cô vô tình thấy được và có ý định đùa giỡn nên mới lấy đi nhưng không ngờ trông lúc này sự việc lại phát triển ngoài dự tính của cô, ngay cả ông trời cũng giúp cô có được tất cả mọi thứ. Một nụ cười đắt trí hiện diện.
Tiễu Mễ gỡ đôi bàn tay rộng lớn của Nam Phong ra nhìn anh với ánh mắt ngớ ngẫn.
-Anh,,,, anh nói gì? em không hiểu.
-Sao em lại dấu anh. Dấu quá khứ của hai chúng ta, em có biết anh yêu em thế nào không?—Nam Phong trân thành nói hết những tình cảm chất chứa trong trái tim của mình, nhưng anh không nhận ra rằng người trong lòng anh không phải Tiễu Mễ.
-Anh không nên nhớ ra em, không nên nhớ quá khứ của chúng ta?—Tiễu Mễ nói như muốn khóc, bề ngoài đau đớn khó sử bên trong lại là một niềm vui khôn siết,Nam Phong lay bờ vai Tiễu Mễ tức giận, trách cứ người con gái trước mặt tại sao lại bỏ rơi anh để anh nhớ cũng không được, yêu cũng không dám vì anh không tài nào hình dung ra được khuôn mặt mãi hằng sâu trên trái tim anh
-TẠI SAO?
-Em không phải người con gái tốt, em không muốn nhìn thấy anh vì nhớ ra em , nhớ ra cái quá khứ của chúng ta mà vằn vặt đau đớn, thà để cho anh quên đi tất cả, quên luôn cả em còn hơn nhìn anh ……. dù gì anh cũng chẳng thể nào nhớ ra em, thì cứ thế không phải sẽ tốt hơn sao?—Tiễu Mễ vẻ mặt buồn bã đi đến lang can thở dài, nụ cười nhếch của cô bỗng hiện hữu, cô có thể trở thành diễn viên suất sắc trong vai diễn này?- " Bảo Ngọc à? Thiên Kỳ là của tao, ngày trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy?" lí trí con người bắt đầu thôi thúc cái "tôi" của bản thân, tình yêu quyền lực đúng là thứ dìm chết bản chất con người.
Tình yêu trong lòng Nam Phong dành cho cô gái anh không thể quên trở nên nóng bỏng mãnh liệt phun trào, anh ôm chặt eo Tiễu Mễ từ phía sau, tựa đầu vào vai cô,hít nhẹ mùi hương tóc.
-Em ngốc quá? Anh chẳng thể nào quên được em,, một chút cũng không…. Dù anh bây giờ cũng chẳng thể nào nhớ ra điều gì? nhưng em chỉ cần biết trong trái tim anh người anh tìm kiếm là em….. anh yêu em, chỉ có em thôi., từng bỏ ai lại cũng đừng để anh phải kiếm tìm.
Câu nói của Nam Phong y như suy nghĩ của Tiễu Mễ, khỏa mãn với những gì đang diễn ra Tiễu Mễ che dấu niềm vui sướng, bốn năm qua cô đã đánh đổi tất cả để chờ đợi ngày hôm nay, dù cái giá phải trả quá đắt nhưng chỉ cần có Nam Phong, và được làm vợ một thiếu gia tập đoàn Trần Nam thì cái gì cũng đáng, rất đáng.
Một nụ hôn nhẹ nhàng dai dẳn họ như hai con rắn độc lâu ngày quấn lấy nhau hưởng thụ tình yêu, cho nhau những cái ôm quyến luyến, còn người khác thì đau khổ uất ức tộc cùng bên những giọt lệ trắng buốt.
Cảm giác con tim Nam Phong có phần trống trải, có thật anh và Tiễu Mễ từng yêu nhau?
Gió mĩm cười thay nước mắt con tim, xoa dịu nỗi đau vô bờ bến dịu dàng nhưng chua xót.