Nó ánh mắt phun trào giọt lệ ấm áp,thấm màu máu đang rỉ từ từ nơi con tim mang đầy vết thương mà mãi chẳng có ngày lành lặng, tất cả đều tan vỡ khi nhìn thấy nghe thấy những thứ không đáng, nó nghe thấy Nam Phong nói yêu Tiểu Mễ , chỉ có mỗi cô ta, vậy nó là gì? đêm qua là gì? một cơn ác mộng hay chẳng? nó chỉ muốn tìm kiếm sự thật, tìm kiếm chút hy vọng nhỏ bé, nó không còn là công chúa sẽ có ngày hoàng tử tìm đến nữa rồi. Mà nó chỉ có thể là lọ lem mang mãi ước muốn ảo tưởng được cùng hoàng tử bên nhau.
Hai hàng nước mắt cay cay rơi lả trả trên khuôn mặt trắng mịn, nó tự cười bản thân mình sao quá ngốc nghếch,rồi quay đi, nó đã quá tin tưởng vào cái gọi là sự thật nên giờ mới đau khổ thế này?Bước chân nó gấp gáp để che dấu giọt lệ đắng trên khóe môi, đang đi thì đụng phải một ai đó,nó cúi đầu không muốn người ta thấy nó khóc, nó yếu đuối thế nào?
-Em khóc à?—Việt Anh nắm chặt tay nó, nhìn chằm chằm người con gái trước mắt
-Buông ra.—Nó vùng vẫy rút tay về, cố gắng lấy tay quẹt đi những vết tích trên mặt, nó vẫn không ngẩn đầu lên nhìn Việt Anh, vì nó sợ người khác nhìn thấy vết thương lòng của chính mình
Việt Anh kéo nó quay mặt đối diện với anh,đôi mắt nó đỏ ngầu lên vì khóc từ sáng đến bây giờ, nhìn nó xuống sắc đến nỗi mặt không còn hạt máu nào.
Việt Anh nhìn lên phía trên sân thượng, anh định lên để bàn chuyện đại trọng với Nam Phong nhưng lại vô tình nhìn thấy nó, anh khó hiểu trao mài.
-Chuyện gì sao? Em và Nam Phong cãi nhau à?... Mình lên trên đấy đi?—Việt Anh kéo nó đi.
-Không có gì? đừng lên trên đó..--- Nó sợ hãi đến tái nhợt, sợ nhìn cảnh ân ái mĩ miền của ai đó, sợ , nó rất sợ.
Dù rất muốn lên để xem chuyện gì nhưng Việt Anh đành thôi, dẫn nó đi ra ngoài với bao ánh mắt hằng hộc của mấy cô gái trong công ty.
-Cô ta sướng thật, được tổng giám đốc Phong để ý giờ lại đến Việt Anh, chả biết cô ta đẹp ở chỗ nào?—Cô thư ký nhếch môi, siêng xỏ nó, quăng sắp tài liệu lên bàn một cách giận dữ, nhưng chẳng ai thèm để tâm đến tâm trạng lố lăng đó.
Nắng giữa trưa gây rắt khó tả, nắng dù vàng ngọt ngào, dù nóng bỏng đến đâu cũng thấy được vẻ quyến rủ nồng nàn. Việt Anh lộng lẫy nam nhân ấn vai nó vào bàn, rồi cũng cúi đầu ăn một mạch trông khi nó mở to mắt nhìn.
-Ăn đi, nhìn cái gì?--- Việt Anh ngẩn lên nhìn nó trách móc.
Không nói gì, nó nhìn đĩa thức ăn , gắp đưa lên miệng rồi lại bỏ xuống, nó không muốn ăn chút nào, trông thức ăn bây giờ nó chỉ cảm thấy kinh khủng, ghê gớm.
Đôi mắt nó nhìn Việt Anh ăn say mê, nhìn Việt Anh ăn mà ngon lành làm sao? Nó ngượng đưa thức ăn vào miệng chỉ là một chút nhạt nhẽo không mùi không vị, không chút cảm giác.
-Anh quen Nam Phong lâu chưa?—Nó mở miệng hỏi hang nhưng thật chất nó muốn nhào tới hỏi Việt Anh, Nam Phong là ai? Trông đôi mắt còn vươn chút màu nước, Việt Anh thấy cả một nỗi đau dài dẳng, Việt Anh mĩm cười thiên thần nhìn nó chọc.
- Bốn năm trước… mà hỏi làm gì? Em yêu Nam Phong à?
Câu nói đâm trúng tim đen của nó, nó ấp úng không nói được gì, mắc cỡ đưa móng tay lên cắn, nhìn nó như một đứa trẻ con nghẹn ngùng đáng yêu. Nó cũng không biết mình đang làm gì? chỉ biết tim nó đập rất nhanh, nhanh đến muốn nhảy ra khỏi lồng ngực thân thương.
-Anh sẽ kể em nghe, nếu em nói em yêu Nam Phong.---
Việt Anh đùa quái ác, anh biết hai cô cậu này có tình cảm với nhau mà ngay cả họ cũng không nhìn ra được điều đơn giản đó, Việt Anh cũng rất do dự không biết có nên kể quá khứ bí mật cho nó biết hay không? Nhưng càng nhìn sâu vào đôi mắt nó, Việt Anh chỉ thấy siêu lòng khi cảm nhận được có gì đó rất mãnh liệt. Không lâu sao thì thế giới ngầm sẽ phải trải qua cuộc sống dưới địa ngục tối, không có đường thoát ra, anh cũng không biết có còn nhìn thấy mặt trời trong xanh như thế này nữa hay không? Chi bằng làm điều gì đó cho cặp đôi trẻ con này?
-Tôi.. tôi… làm gì yêu hắn ta?—Ngay cả nói dối nó cũng chẳng biết cách nói, lời thì không nhưng hành động thẹn thùng cũng đủ biết tâm tư của nó thế nào.
-Vậy thôi…. Xem như tôi lo chuyện bao đồng đi.—Việt Anh xua tay, rồi giả vờ đáng tiếc cúi xuống ăn, nó cắn môi hầm hực nhìn việt anh muốn ăn tươi nuốt sống, dù gì thì nó cũng muốn biết đôi chút sự thật, dù kết quả như thế nào thì nó sẽ không hối hận về sao, có lẽ sẽ rất đau nhưng còn hơn là ngậm nỗi nghẹn ở cô ,đơn giản là nó quá yêu người con trai đó, vì nó đã thuộc về người con trai đó rồi.
-Tôi yêu Nam Phong, yêu anh ấy rất nhiều, Bốn năm qua tôi đã sống như kẻ vô hồn giữa một thế giới lạnh lẽo, anh ấy như là gió nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, đem đến cho tôi nhiều hương vị nồng, đem đến sự ấm áp khó tả nhưng lại để tôi hụt hẫng kiếm tìm anh ấy trong vô vọng. Tô yêu Nam Phong vì anh ấy là Thiên Kỳ là người đã hứa sẽ bảo vệ tôi suốt đời.--- Nó lại khóc với tâm trạng vừa đau vừa hạnh phúc, vì trông nó là một sự hy vọng không hề nhỏ, là một tình yêu không hề đơn giãn.
Việt Anh không hiểu cho lắm, anh ngớ ra như kẻ mất hồn không tài nào tiêu hóa được gì? Nam Phong? Thiên Kỳ? Việt Anh rối càng thêm rối, đưa tay lên gãi đầu, bối rối vì thấy giọt nước mắt nhỏ bé rơi từ mắt nó.
-Xin lỗi.. anh … anh.. chỉ là .. chỉ là.. muốn đùa chút thôi… em.. em.--- Nó khóc ngày càng lớn, Việt Anh không biết phải làm thế nào ngoài cách đưa khăn giấy cho nó, lại bất ngờ đôi chút vì phản ứng quá kịch liệt của nó khi nói về cái tên Thiên Kỳ gì gì đó.
- Anh có thể cho em biết về Nam Phong trong bốn năm qua có được không?— Ém nhẹ tiếng lấc, nó sụt xùi nài nỉ.
Không còn cách nào, Việt Anh bắt đầu vào chủ đề, lương tâm thầm xin lỗi Nam Phong vì đã quá nhiều chuyện ,nói hết cho người ngoài biết, nhưng làm sao được khi anh không qua được ải mĩ nhân.
-Bốn năm trước anh đua xe nên đã phải nhập viện, cứ tưởng gặp ông bà sớm rồi ,nào ngờ may mắn được cứu thoát, anh còn nhớ lúc đó có một người đàn bà rất trẻ hay lui đến thăm một bệnh nhân chung phòng với anh, bà ta mỗi lần đến là khóc không ngừng bên người con trai đó, cầu xin cậu ta tỉnh lại (Nam Phong), một thời gian sau khi cậu ta bất ngờ tỉnh dậy thì không thấy bà ta đến nữa, anh hỏi chuyện nhưng cậu ta cứ như người mất trí chẳng nhớ được gì? cho đến khi ông Trần Nam cũng là cha Nam Phong bây giờ, một bác sĩ trẻ hết mình vì công việc nói là quen biết cậu ta nên đón về.
Im lặng một chút nó bối rối không tin vào những gì mình nghe, lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại nó giơ lên trước mặt Việt Anh giọng nói nghẹn nghẹn
-Có phải người phụ nữ này?
Không cần nhìn kĩ Việt Anh nhanh chóng gật đầu xác mình.
-Thế là thế nào? em quen bà ta à?vậy em và Nam Phong có quan hệ gì?
Việt Anh đặt một câu hỏi to đùng cho nó, sao mà mọi thứ cứ tùm lum ra chẳng hiếu gì cả?
Nghe được sự thật bốn năm trước của Nam Phong nó càng khẳng định bản thân nó không đoán sai, Nam Phong chính là Thiên Kỳ, anh ấy còn sống chỉ là không thể nhớ ra nó, chỉ là tạm thời quên đi một số chuyện, nó như vỡ òa trong tiếng khóc, cuối cùng nó cũng chờ đợi được kì tích xuất hiện, dù rất khó để làm Nam Phong nhớ ra tất cả nhưng nó sẽ không bỏ cuộc cho đến hơi thở cuối cùng.
Chạy như bay ra khỏi nhà ăn, một nụ cười hạnh phúc nảy nở trên khuôn mặt, nó quay đầu lại nói với Việt Anh.
-Cảm ơn anh.
Việt Anh chớp mắt vài cái, nhúng vai không hiểu gì.
Nó vui vẻ đón tí ánh nắng nửa trưa, nở một nụ cười hồn nhiên để xua tan mọi kí ức đau buồn, nó sẽ tìm Nam Phong nói cho anh nghe về quá khứ của nó và anh, làm cho anh nhớ ra nó, nó và anh sẽ nhanh chóng được bên nhau sau bao năm tháng mệt nhòa tìm kiếm nhau trong thế giới bao la này.
Hai hàng nước mắt cay cay rơi lả trả trên khuôn mặt trắng mịn, nó tự cười bản thân mình sao quá ngốc nghếch,rồi quay đi, nó đã quá tin tưởng vào cái gọi là sự thật nên giờ mới đau khổ thế này?Bước chân nó gấp gáp để che dấu giọt lệ đắng trên khóe môi, đang đi thì đụng phải một ai đó,nó cúi đầu không muốn người ta thấy nó khóc, nó yếu đuối thế nào?
-Em khóc à?—Việt Anh nắm chặt tay nó, nhìn chằm chằm người con gái trước mắt
-Buông ra.—Nó vùng vẫy rút tay về, cố gắng lấy tay quẹt đi những vết tích trên mặt, nó vẫn không ngẩn đầu lên nhìn Việt Anh, vì nó sợ người khác nhìn thấy vết thương lòng của chính mình
Việt Anh kéo nó quay mặt đối diện với anh,đôi mắt nó đỏ ngầu lên vì khóc từ sáng đến bây giờ, nhìn nó xuống sắc đến nỗi mặt không còn hạt máu nào.
Việt Anh nhìn lên phía trên sân thượng, anh định lên để bàn chuyện đại trọng với Nam Phong nhưng lại vô tình nhìn thấy nó, anh khó hiểu trao mài.
-Chuyện gì sao? Em và Nam Phong cãi nhau à?... Mình lên trên đấy đi?—Việt Anh kéo nó đi.
-Không có gì? đừng lên trên đó..--- Nó sợ hãi đến tái nhợt, sợ nhìn cảnh ân ái mĩ miền của ai đó, sợ , nó rất sợ.
Dù rất muốn lên để xem chuyện gì nhưng Việt Anh đành thôi, dẫn nó đi ra ngoài với bao ánh mắt hằng hộc của mấy cô gái trong công ty.
-Cô ta sướng thật, được tổng giám đốc Phong để ý giờ lại đến Việt Anh, chả biết cô ta đẹp ở chỗ nào?—Cô thư ký nhếch môi, siêng xỏ nó, quăng sắp tài liệu lên bàn một cách giận dữ, nhưng chẳng ai thèm để tâm đến tâm trạng lố lăng đó.
Nắng giữa trưa gây rắt khó tả, nắng dù vàng ngọt ngào, dù nóng bỏng đến đâu cũng thấy được vẻ quyến rủ nồng nàn. Việt Anh lộng lẫy nam nhân ấn vai nó vào bàn, rồi cũng cúi đầu ăn một mạch trông khi nó mở to mắt nhìn.
-Ăn đi, nhìn cái gì?--- Việt Anh ngẩn lên nhìn nó trách móc.
Không nói gì, nó nhìn đĩa thức ăn , gắp đưa lên miệng rồi lại bỏ xuống, nó không muốn ăn chút nào, trông thức ăn bây giờ nó chỉ cảm thấy kinh khủng, ghê gớm.
Đôi mắt nó nhìn Việt Anh ăn say mê, nhìn Việt Anh ăn mà ngon lành làm sao? Nó ngượng đưa thức ăn vào miệng chỉ là một chút nhạt nhẽo không mùi không vị, không chút cảm giác.
-Anh quen Nam Phong lâu chưa?—Nó mở miệng hỏi hang nhưng thật chất nó muốn nhào tới hỏi Việt Anh, Nam Phong là ai? Trông đôi mắt còn vươn chút màu nước, Việt Anh thấy cả một nỗi đau dài dẳng, Việt Anh mĩm cười thiên thần nhìn nó chọc.
- Bốn năm trước… mà hỏi làm gì? Em yêu Nam Phong à?
Câu nói đâm trúng tim đen của nó, nó ấp úng không nói được gì, mắc cỡ đưa móng tay lên cắn, nhìn nó như một đứa trẻ con nghẹn ngùng đáng yêu. Nó cũng không biết mình đang làm gì? chỉ biết tim nó đập rất nhanh, nhanh đến muốn nhảy ra khỏi lồng ngực thân thương.
-Anh sẽ kể em nghe, nếu em nói em yêu Nam Phong.---
Việt Anh đùa quái ác, anh biết hai cô cậu này có tình cảm với nhau mà ngay cả họ cũng không nhìn ra được điều đơn giản đó, Việt Anh cũng rất do dự không biết có nên kể quá khứ bí mật cho nó biết hay không? Nhưng càng nhìn sâu vào đôi mắt nó, Việt Anh chỉ thấy siêu lòng khi cảm nhận được có gì đó rất mãnh liệt. Không lâu sao thì thế giới ngầm sẽ phải trải qua cuộc sống dưới địa ngục tối, không có đường thoát ra, anh cũng không biết có còn nhìn thấy mặt trời trong xanh như thế này nữa hay không? Chi bằng làm điều gì đó cho cặp đôi trẻ con này?
-Tôi.. tôi… làm gì yêu hắn ta?—Ngay cả nói dối nó cũng chẳng biết cách nói, lời thì không nhưng hành động thẹn thùng cũng đủ biết tâm tư của nó thế nào.
-Vậy thôi…. Xem như tôi lo chuyện bao đồng đi.—Việt Anh xua tay, rồi giả vờ đáng tiếc cúi xuống ăn, nó cắn môi hầm hực nhìn việt anh muốn ăn tươi nuốt sống, dù gì thì nó cũng muốn biết đôi chút sự thật, dù kết quả như thế nào thì nó sẽ không hối hận về sao, có lẽ sẽ rất đau nhưng còn hơn là ngậm nỗi nghẹn ở cô ,đơn giản là nó quá yêu người con trai đó, vì nó đã thuộc về người con trai đó rồi.
-Tôi yêu Nam Phong, yêu anh ấy rất nhiều, Bốn năm qua tôi đã sống như kẻ vô hồn giữa một thế giới lạnh lẽo, anh ấy như là gió nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, đem đến cho tôi nhiều hương vị nồng, đem đến sự ấm áp khó tả nhưng lại để tôi hụt hẫng kiếm tìm anh ấy trong vô vọng. Tô yêu Nam Phong vì anh ấy là Thiên Kỳ là người đã hứa sẽ bảo vệ tôi suốt đời.--- Nó lại khóc với tâm trạng vừa đau vừa hạnh phúc, vì trông nó là một sự hy vọng không hề nhỏ, là một tình yêu không hề đơn giãn.
Việt Anh không hiểu cho lắm, anh ngớ ra như kẻ mất hồn không tài nào tiêu hóa được gì? Nam Phong? Thiên Kỳ? Việt Anh rối càng thêm rối, đưa tay lên gãi đầu, bối rối vì thấy giọt nước mắt nhỏ bé rơi từ mắt nó.
-Xin lỗi.. anh … anh.. chỉ là .. chỉ là.. muốn đùa chút thôi… em.. em.--- Nó khóc ngày càng lớn, Việt Anh không biết phải làm thế nào ngoài cách đưa khăn giấy cho nó, lại bất ngờ đôi chút vì phản ứng quá kịch liệt của nó khi nói về cái tên Thiên Kỳ gì gì đó.
- Anh có thể cho em biết về Nam Phong trong bốn năm qua có được không?— Ém nhẹ tiếng lấc, nó sụt xùi nài nỉ.
Không còn cách nào, Việt Anh bắt đầu vào chủ đề, lương tâm thầm xin lỗi Nam Phong vì đã quá nhiều chuyện ,nói hết cho người ngoài biết, nhưng làm sao được khi anh không qua được ải mĩ nhân.
-Bốn năm trước anh đua xe nên đã phải nhập viện, cứ tưởng gặp ông bà sớm rồi ,nào ngờ may mắn được cứu thoát, anh còn nhớ lúc đó có một người đàn bà rất trẻ hay lui đến thăm một bệnh nhân chung phòng với anh, bà ta mỗi lần đến là khóc không ngừng bên người con trai đó, cầu xin cậu ta tỉnh lại (Nam Phong), một thời gian sau khi cậu ta bất ngờ tỉnh dậy thì không thấy bà ta đến nữa, anh hỏi chuyện nhưng cậu ta cứ như người mất trí chẳng nhớ được gì? cho đến khi ông Trần Nam cũng là cha Nam Phong bây giờ, một bác sĩ trẻ hết mình vì công việc nói là quen biết cậu ta nên đón về.
Im lặng một chút nó bối rối không tin vào những gì mình nghe, lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại nó giơ lên trước mặt Việt Anh giọng nói nghẹn nghẹn
-Có phải người phụ nữ này?
Không cần nhìn kĩ Việt Anh nhanh chóng gật đầu xác mình.
-Thế là thế nào? em quen bà ta à?vậy em và Nam Phong có quan hệ gì?
Việt Anh đặt một câu hỏi to đùng cho nó, sao mà mọi thứ cứ tùm lum ra chẳng hiếu gì cả?
Nghe được sự thật bốn năm trước của Nam Phong nó càng khẳng định bản thân nó không đoán sai, Nam Phong chính là Thiên Kỳ, anh ấy còn sống chỉ là không thể nhớ ra nó, chỉ là tạm thời quên đi một số chuyện, nó như vỡ òa trong tiếng khóc, cuối cùng nó cũng chờ đợi được kì tích xuất hiện, dù rất khó để làm Nam Phong nhớ ra tất cả nhưng nó sẽ không bỏ cuộc cho đến hơi thở cuối cùng.
Chạy như bay ra khỏi nhà ăn, một nụ cười hạnh phúc nảy nở trên khuôn mặt, nó quay đầu lại nói với Việt Anh.
-Cảm ơn anh.
Việt Anh chớp mắt vài cái, nhúng vai không hiểu gì.
Nó vui vẻ đón tí ánh nắng nửa trưa, nở một nụ cười hồn nhiên để xua tan mọi kí ức đau buồn, nó sẽ tìm Nam Phong nói cho anh nghe về quá khứ của nó và anh, làm cho anh nhớ ra nó, nó và anh sẽ nhanh chóng được bên nhau sau bao năm tháng mệt nhòa tìm kiếm nhau trong thế giới bao la này.