--Nguyễn Hoàng-------
Mọi người trong nhà đều biết chuyện Nam Phong là Thiên Kỳ dù không tin cho lắm nhưng cũng không nói nấy một câu phản bát vì sợ nó buồn, ai cũng muốn làm cho sáng tỏ mọi chuyện, định hỏi Trọng Thiên cớ sự ra làm sao nhưng Phương Linh và Trọng Thiên đã quay về bên Mĩ mất rồi, muốn điện thoại lại mất công làm Trọng Thiên lo lắng lại sợ cái tính hấp tấp của trọng Thiên, thôi thì đành phải đợi thời gian sáng tỏ mọi chuyện.
-Mình đi đâu đó chơi đi.—Thảo Anh hớn hở mắt long lanh, cái tính ham chơi ,hối ăn của nhỏ vẫn không bỏ.
-Em rãnh quá chăng?—Minh Quân cú lên đầu nó
-Anh có biết đau không vậy,.?—Thảo Anh nhăn nhó
-Tội nghiệp vợ anh quá..—Minh Quân đáng yêu xoa đầu Thảo Anh cưng chiều kèm theo cái cười gian tà.
Tâm trạng của nó cũng khá tốt, chỉ là ít cười ít nói khiến ai cũng lo lắng. Ngồi ôm chọn lấy hai bàn chân nó lớ ngớ xem phim hài mà không hiểu sao chẳng có chút gì mắc cười cả, nhàm chán vô cùng.
-Đi đảo chơi đê.—Nó quay sang hỏi Thảo Anh, làm nhỏ vui quấn lên nháo nhào đến ôm nó. Vì không muốn người khác lo lắng cho mình nên nó cố tỏ vẻ phấn khởi vui vẻ rất muốn đi đâu đó chơi.
-Chỉ có em chồng là đáng yêu nhất—Thảo Anh nựng má nó.
-Thế chồng không đáng yêu à?—Minh Quân ra vẻ bất mãn giận dỗi.
-cái mặt như khỉ mà đòi đáng yêu..hahah.—Nó ôm bụng chọc quê.
-Mặt anh giống khỉ thật.--- Thảo Anh gật đầu lia lịa.
-Hai chị em các người….. im lặng …… không được cười….. --- Minh Quân bị hai đứa nó trêu đến đỏ cả mặt, tức giận tuổi hờn dậm chân bỏ đi làm nó và Thảo Anh cười đau cả bụng.
Nó và Thảo Anh vỗ tay nhìn nhau cười, lâu lắm rồi hai đứa nó mới tương phùng cùng nhau chơi xấu người ta như vậy, cũng chỉ vì công việc và nhiều chuyện xảy ra quá bất ngờ nên hai đứa nó chưa có giây phút cười tươi thế này.
Những tiếng xoạc xoạc mạnh mẽ của tán lá cây và mùi hoa phong lan thơm ngất khiến khung cảnh càng trở nên êm đềm mĩ miền. Thở dài vài tiếng nó tựa người vào ghế nhìn lên trần nhà quanh năm suốt tháng lạnh lẽo cô đơn.
-Tao ngốc lắm đúng không?—Nó hỏi vu vơ.
-Ngốc gì chứ?—Thảo Anh cũng nhìn theo nó về một nỗi thương tâm khó tả, cả hai im ắng cùng nhìn về một nơi xa xâm cảm nhận niềm vui nỗi buồn của nhau.
-Ngốc vì tự làm mình đau… tao đã có một người tốt như Gia Tuấn yêu thương vậy mà vẫn không thỏa mãn , cố gắng đi tìm thứ không thuộc về mình, để rồi làm đau trai tim của mình và người khác.--- Tiếng gió êm êm lướt nhẹ qua bờ môi nhỏ bé, nó nhìn Thảo Anh cười đau đớn.
-Mày nghĩ quá nhiều thì phải? ai rồi cũng có lúc trở lại với niềm hạnh phúc, đừng ôm hết tội lỗi vào mình thế? Mày chỉ là đang thành thật với chính bản thân mình thôi? .. cố gắng lên rồi thì sự chân thành của mày sẽ làm Thiên Kỳ thức tỉnh.
-Được không, khi bên anh ấy đã có một người tốt hơn tao… anh ấy có vui không khi tao là người thứ ba phá hoại hạnh phúc của anh ấy.--- Những câu nói ấp ủ bấy lâu nay được nó khơi nguồn, thật sự rồi Thiên Kỳ sẽ nhớ ra có tốt không khi đến cuối cùng anh phải chọn một trong hai người, tình yêu của quá khứ hay hiện tại, nó hay Tiễu Mễ.
-Hãy làm những gì mày muốn, thành thật với con tim mình sẽ tốt hơn cho mày… ngày mai chúng ta sẽ đi du lịch, là lúc cho mày suy nghĩ và quên đi nỗi buồn của mấy ngày qua, đừng làm đau bất cứ ai, cô bạn heo của tôi à?—Thảo Anh vỗ vai nó trấn an.
Cũng tốt thôi, đang lúc nó muốn hít thở một chút cái gọi là không khí thật sự.
----------------------------------------------------
-NÀY CON NHỎ KIA??? CÔ CÓ TRẢ ĐIỆN THOẠI CHO TÔI KHÔNG THÌ BẢO?--- Gia Tuấn la hét trong điện thoại ở một nhà hàng, anh thật muốn bóp chết cái con nhỏ vô ý vô tứ lấy điện thoại của mình mà không thèm mang trả mà còn quăng cho anh cái điện thoại màu mè hoa lá này, đồ của con gái đúng là chả có gì diêm dúa bằng.
Gia Tuấn che mặt làm ngơ ánh mắt kì lạ và cái chỉ tay của mấy người khách, đúng là con nhỏ đó làm mất mặt anh mà, chắc có lẽ họ chưa từng nhìn thấy một mĩ nam sài điện thoại kiểu của con gái ấy mà?
Khoảng một tiếng sau đó thì một cô gái xinh đẹp với chiếc váy màu hồng phấn bước vào trong, ai cũng trố mắt ra nhìn cô gái từ trên trời vừa mới xuống.
-Anh ơi?—Diễm Thu nhỏ nhẹ, giọng nói trong trẻo ngọt lịm gọi anh phục vụ, ánh mắt cô đảo quanh khắp nơi kiếm tìm bóng ai đó.
-Em cần gì?—Anh phục vụ muốn té xỉu vì độ đẹp của cô, mĩm cười lấy cảm tình.
-À không có gì? em tìm được bạn mình rồi? cảm ơn anh nha.—Diễm thu cũng đáp trả bằng nụ cười dịu dàng, cái núm đồng tiền hít sâu vào trong tạo cho người nhìn cái ngây ngất.
Diễm Thu đi một mạch vào bên trong cái bàn có một thiên thần đang tức giận cầm báo xem xem lâu lâu lại coi đồng hồ liên tục.
Rút điện thoại ra cô bấm bấm gì đó liền ngay lập tức đầu bên kia hằng hộc la lối
.
-CÔ CHẾT ĐÂU RỒI?--- Gia Tuấn bất mãn bực bội hét khiến Diễu Thu phải đem điện thoại ra xa mấy chục mét, nếu cô mà thu âm đưa lên mạng thì chắc là có rất nhiều like cho anh đẹp trai mà thô lỗ này quá?
-Anh ồn ào quá? À mà tôi không đến được đâu.—Diễm Thu che miệng nói lí nhí, kèm theo cái cười nhỏ.
-CÔ NÓI CÁI GÌ HÃ?----- Lại một lần nữa cái loa phát thanh lên cơn, Gia Tuấn hầm hầm, ngồi đợi cô mất gần một tiếng đồng hồ thế mà giờ này nhận lại một câu nói hết sức dễ thương.
-CÔ ĐÙA tôi à?—Gia Tuấn nghiến răng ken két, cơn điên của anh như được gặp phải ngọn lửa lớn cứ thế mà bùng cháy rực rỡ.
Đầu dây bên kia “Tút..tút’’’ không người nghe khiến anh càng điên hơn, muốn ném ngay cái điện thoại đi nhưng vì phải lấy lại cái điện thoại của mình nên anh đã cố gắng kìm nén để mình không làm bậy.
Diễm Thu đứng phía sau lưng Gia Tuấn cười tinh nghịch không ngờ trông Gia Tuấn giận dỗi lại đáng yêu thế cơ.
-Trông anh giận.. đáng yêu quá đi mất.
Mọi người trong nhà đều biết chuyện Nam Phong là Thiên Kỳ dù không tin cho lắm nhưng cũng không nói nấy một câu phản bát vì sợ nó buồn, ai cũng muốn làm cho sáng tỏ mọi chuyện, định hỏi Trọng Thiên cớ sự ra làm sao nhưng Phương Linh và Trọng Thiên đã quay về bên Mĩ mất rồi, muốn điện thoại lại mất công làm Trọng Thiên lo lắng lại sợ cái tính hấp tấp của trọng Thiên, thôi thì đành phải đợi thời gian sáng tỏ mọi chuyện.
-Mình đi đâu đó chơi đi.—Thảo Anh hớn hở mắt long lanh, cái tính ham chơi ,hối ăn của nhỏ vẫn không bỏ.
-Em rãnh quá chăng?—Minh Quân cú lên đầu nó
-Anh có biết đau không vậy,.?—Thảo Anh nhăn nhó
-Tội nghiệp vợ anh quá..—Minh Quân đáng yêu xoa đầu Thảo Anh cưng chiều kèm theo cái cười gian tà.
Tâm trạng của nó cũng khá tốt, chỉ là ít cười ít nói khiến ai cũng lo lắng. Ngồi ôm chọn lấy hai bàn chân nó lớ ngớ xem phim hài mà không hiểu sao chẳng có chút gì mắc cười cả, nhàm chán vô cùng.
-Đi đảo chơi đê.—Nó quay sang hỏi Thảo Anh, làm nhỏ vui quấn lên nháo nhào đến ôm nó. Vì không muốn người khác lo lắng cho mình nên nó cố tỏ vẻ phấn khởi vui vẻ rất muốn đi đâu đó chơi.
-Chỉ có em chồng là đáng yêu nhất—Thảo Anh nựng má nó.
-Thế chồng không đáng yêu à?—Minh Quân ra vẻ bất mãn giận dỗi.
-cái mặt như khỉ mà đòi đáng yêu..hahah.—Nó ôm bụng chọc quê.
-Mặt anh giống khỉ thật.--- Thảo Anh gật đầu lia lịa.
-Hai chị em các người….. im lặng …… không được cười….. --- Minh Quân bị hai đứa nó trêu đến đỏ cả mặt, tức giận tuổi hờn dậm chân bỏ đi làm nó và Thảo Anh cười đau cả bụng.
Nó và Thảo Anh vỗ tay nhìn nhau cười, lâu lắm rồi hai đứa nó mới tương phùng cùng nhau chơi xấu người ta như vậy, cũng chỉ vì công việc và nhiều chuyện xảy ra quá bất ngờ nên hai đứa nó chưa có giây phút cười tươi thế này.
Những tiếng xoạc xoạc mạnh mẽ của tán lá cây và mùi hoa phong lan thơm ngất khiến khung cảnh càng trở nên êm đềm mĩ miền. Thở dài vài tiếng nó tựa người vào ghế nhìn lên trần nhà quanh năm suốt tháng lạnh lẽo cô đơn.
-Tao ngốc lắm đúng không?—Nó hỏi vu vơ.
-Ngốc gì chứ?—Thảo Anh cũng nhìn theo nó về một nỗi thương tâm khó tả, cả hai im ắng cùng nhìn về một nơi xa xâm cảm nhận niềm vui nỗi buồn của nhau.
-Ngốc vì tự làm mình đau… tao đã có một người tốt như Gia Tuấn yêu thương vậy mà vẫn không thỏa mãn , cố gắng đi tìm thứ không thuộc về mình, để rồi làm đau trai tim của mình và người khác.--- Tiếng gió êm êm lướt nhẹ qua bờ môi nhỏ bé, nó nhìn Thảo Anh cười đau đớn.
-Mày nghĩ quá nhiều thì phải? ai rồi cũng có lúc trở lại với niềm hạnh phúc, đừng ôm hết tội lỗi vào mình thế? Mày chỉ là đang thành thật với chính bản thân mình thôi? .. cố gắng lên rồi thì sự chân thành của mày sẽ làm Thiên Kỳ thức tỉnh.
-Được không, khi bên anh ấy đã có một người tốt hơn tao… anh ấy có vui không khi tao là người thứ ba phá hoại hạnh phúc của anh ấy.--- Những câu nói ấp ủ bấy lâu nay được nó khơi nguồn, thật sự rồi Thiên Kỳ sẽ nhớ ra có tốt không khi đến cuối cùng anh phải chọn một trong hai người, tình yêu của quá khứ hay hiện tại, nó hay Tiễu Mễ.
-Hãy làm những gì mày muốn, thành thật với con tim mình sẽ tốt hơn cho mày… ngày mai chúng ta sẽ đi du lịch, là lúc cho mày suy nghĩ và quên đi nỗi buồn của mấy ngày qua, đừng làm đau bất cứ ai, cô bạn heo của tôi à?—Thảo Anh vỗ vai nó trấn an.
Cũng tốt thôi, đang lúc nó muốn hít thở một chút cái gọi là không khí thật sự.
----------------------------------------------------
-NÀY CON NHỎ KIA??? CÔ CÓ TRẢ ĐIỆN THOẠI CHO TÔI KHÔNG THÌ BẢO?--- Gia Tuấn la hét trong điện thoại ở một nhà hàng, anh thật muốn bóp chết cái con nhỏ vô ý vô tứ lấy điện thoại của mình mà không thèm mang trả mà còn quăng cho anh cái điện thoại màu mè hoa lá này, đồ của con gái đúng là chả có gì diêm dúa bằng.
Gia Tuấn che mặt làm ngơ ánh mắt kì lạ và cái chỉ tay của mấy người khách, đúng là con nhỏ đó làm mất mặt anh mà, chắc có lẽ họ chưa từng nhìn thấy một mĩ nam sài điện thoại kiểu của con gái ấy mà?
Khoảng một tiếng sau đó thì một cô gái xinh đẹp với chiếc váy màu hồng phấn bước vào trong, ai cũng trố mắt ra nhìn cô gái từ trên trời vừa mới xuống.
-Anh ơi?—Diễm Thu nhỏ nhẹ, giọng nói trong trẻo ngọt lịm gọi anh phục vụ, ánh mắt cô đảo quanh khắp nơi kiếm tìm bóng ai đó.
-Em cần gì?—Anh phục vụ muốn té xỉu vì độ đẹp của cô, mĩm cười lấy cảm tình.
-À không có gì? em tìm được bạn mình rồi? cảm ơn anh nha.—Diễm thu cũng đáp trả bằng nụ cười dịu dàng, cái núm đồng tiền hít sâu vào trong tạo cho người nhìn cái ngây ngất.
Diễm Thu đi một mạch vào bên trong cái bàn có một thiên thần đang tức giận cầm báo xem xem lâu lâu lại coi đồng hồ liên tục.
Rút điện thoại ra cô bấm bấm gì đó liền ngay lập tức đầu bên kia hằng hộc la lối
.
-CÔ CHẾT ĐÂU RỒI?--- Gia Tuấn bất mãn bực bội hét khiến Diễu Thu phải đem điện thoại ra xa mấy chục mét, nếu cô mà thu âm đưa lên mạng thì chắc là có rất nhiều like cho anh đẹp trai mà thô lỗ này quá?
-Anh ồn ào quá? À mà tôi không đến được đâu.—Diễm Thu che miệng nói lí nhí, kèm theo cái cười nhỏ.
-CÔ NÓI CÁI GÌ HÃ?----- Lại một lần nữa cái loa phát thanh lên cơn, Gia Tuấn hầm hầm, ngồi đợi cô mất gần một tiếng đồng hồ thế mà giờ này nhận lại một câu nói hết sức dễ thương.
-CÔ ĐÙA tôi à?—Gia Tuấn nghiến răng ken két, cơn điên của anh như được gặp phải ngọn lửa lớn cứ thế mà bùng cháy rực rỡ.
Đầu dây bên kia “Tút..tút’’’ không người nghe khiến anh càng điên hơn, muốn ném ngay cái điện thoại đi nhưng vì phải lấy lại cái điện thoại của mình nên anh đã cố gắng kìm nén để mình không làm bậy.
Diễm Thu đứng phía sau lưng Gia Tuấn cười tinh nghịch không ngờ trông Gia Tuấn giận dỗi lại đáng yêu thế cơ.
-Trông anh giận.. đáng yêu quá đi mất.