Nơi lạnh lẽo nhất chẳng phải là lúc em đứng giữa tản băng bắc cực, mà là em đang đứng trước mặt anh, nhưng anh vẫn thờ ơ lướt qua em như hai người xa lạ.
Cái gật đầu quả quyết khiến cả một khoảng không đứng đờ, sóng gió cư như được mời gọi đổ dồn lên trái tim bé nhỏ dễ tan vỡ.
-Không thể nào? Tôi làm sao có thể? Nếu tôi có thai chắc chắn rằng tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của đứa bé, đằng này….
Nó vừa ôm bụng vừa lắc đầu không ngừng, làm sao nó có thể tin được vào việc hoang đường này chứ? Ông trời đang trêu đùa nó ư? Tại sao ngay khi nó đã quyết tâm buông tay nhưng mọi thứ lại không để nó yên, nó đã rất đau để nghĩ đến chuyện sẽ đi nước ngoài rời khỏi cái nơi không vui này, bắt đầu lại về với thế giới vốn thuộc về nó, nơi không có dấu chân của Nam Phong. Vậy mà giờ đây trong cơ thể nó lại mang một sinh linh bé nhỏ của Nam Phong, không thể nào? chuyện này không thể là sự thật được?
-Chuyện này cũng bình thường thôi ,nhiều người cũng giống cô đều không nhận thấy được sự trưởng thành của đứa bé...., không có hiện tượng buồn nôn hay thèm ăn,…cho đến khi bụng đã trương phình ra.
Bà bác sĩ nhìn nó giải thích rồi lại nhìn Gia Tuấn hoài nghi, khi thấy anh không lên tiếng cũng không phản ứng lấy một câu, không phải họ là vợ chồng sao?Nếu nghe được chuyện vợ mình có thai thì người chồng sẽ vui đến phát điên còn đằng này…………
Lại có biểu hiện khác thường như vậy? thật là giới trẻ hiện nay không thể hiểu nỗi.
Nó bỗng cười cách ngây ngốc, cười cho mình cười cho cuộc đời này, nó sẽ nói cho Nam Phong biết ư? Anh sẽ tin nó hay sẽ dùng những lời khó nghe để lăn nhục nó, anh sẽ chịu nhớ ra và yêu nó, chia tay với Tiễu Mễ ư? Điều đó chắc chắn là không thể?
- 3 ngày sau có thể đưa vợ của cậu về rồi đấy?—Bà bác sĩ vỗ vỗ vai Gia Tuấn, câu nói đó dường như không đủ trọng lượng để nó và Gia Tuấn quan tâm đến, vì thứ đang tồn tại chiếm lấy hết không khí nơi này chính là đứa bé vô hình kia.
Gióthăm thẳm lướt qua trái tim đang rĩ từng giọt máu, nếm thử mùi ngọt ngào dịu êm của dòng chảy đỏ ngầutrong con người.
Một khoảng không trắng tinh tươm, nó vô thức ngồi tự vào tường ôm lấy hai đầu gối, từng giọt từng giọt nhẹ rơi trên đôi má sớm đã xanh tím kia. Nó chịu đựng không nỗi nữa rồi, thật sự đã không còn sức đểchơi đùa với tạo hóa.
Một cảnh cô đơn đến nỗi xé nát lòng người, Gia Tuấn vẫn im lặng nhìn nó không rời mắt, đến khi chịu đựng quá giới hạn anh mới thốt ra từng lời, câu nói có phần tức giận lẫn lạnh lùng tàn bạo.
-Là của............. Nam Phong
Nghe được lời nói nó tưởng trừng như dài cả ngàn thế kĩ, đưa đôi mắt thiếu sức sốnglên nhìn Gia Tuấn, chỉ khẻ gật đầu cũng khiến anh nhắm lìm đôi mắt lại, khuôn mặt anh dần dần trở lên khó coi.
Anh làm biết bao nhiêu là chuyện, đợi nó biết bao nhiêu năm chỉ muốn được bên cạnh nó, được nó tin tưởng mà ở bên anh yêu anh, dù là sự thương hại anh cũng chấp nhận, nhưng cuối cùng trong lòng nó anh cũng chỉ là kẻ hờ hợt, ngốc nghếch không bao giờ có thể thay thế được hình bóng của Thiên Kỳ trong nó. Ngay cả một kẻ mất hết kí ức anh cũng không bằng.
Tình yêu anh giành cho nó là tất cả, anh thật sự rất muốn bỏ rơi nó ngay trong lúc này , mặc kệ nó nhưng anh làm không được? anh thật quá vô dụng.
-Anh sẽ tìm hắn, để xem hắn còn gì để mà nói?— nghiến răng tức giận, nếu không thể xóa đi hình ảnh của hắn trong lòng nó thì anh đành phải buông xuôi chấp nhận sự thật phủ phàng này, dù trả nó về bên hắn anh cũng phải dạy dỗ, trút hết cơn điên trong lòng anh.
Đi được vài bước thì cánh tay anh đã bị nó ôm lại, nhìn sâu vào đôi mắt rợn sóng của nó khiến anh càng thêm muốn đập nát cái tên Nam Phong đó.
-Anh ….đừng đi…. Đừng đi… đừng nói với anh ta.--- Nó nghẹn trong cả tiếng khóc, lắc đầu không ngừng, vài giọt nước rơi nhẹ lên bàn tay Gia Tuấn, ấm nóng nhưng đau rát
- Tại sao chứ?Em muốn đứa bé sinh ra mà không có cha ư? Em không muốn nói cho hắn ta biết về sự tồn tại của một sinh linh bẻ nhỏ này sao? Hay em….. định…định… bỏ nó đi?—Gia Tuấn lắc mạnh bờ vai nó như muốn cho nó thức tỉnh lại.
Những gì Gia Tuấn nói đều rất đúng, nó là đang suy nghĩ đến vấn đề đó, sẽ sinh đứa trẻ ra và dấu mãi sự tồn tại của đứa bé này, cũng có thể sẽ không có đứa bé nào cả? Nhưng nó làm sao có thể nhẫn tâm đến mức cướp đoạt đi một sinh mạng không có tội này, làm sao mà nỡ lòng ra tay, khi chính nó là người đã mang đến hơi thở sự sống cho một linh hồn.
-em không muốncó bất kì liên quan gì đến hắn nữa? em muốn sống một cuộc sống đơn giản không bận tâm đến điều gì? đứa bé là con của em và chỉ của mình em mà thôi? Em xin anh..... xin anh .....đừng nói với Nam Phong .....coi như.. coi... như.... đây là lần đầu tiên em cầu xin anh.—Nó khóc không ngừng ngước lên nhìn Gia Tuấn bằng đôi mắt khẩn cầu, nó đã quá mệt mỏi để sống trong thế giới này rồi vậy mà nó nào có được giải thoát, chi bằng tự mình tìm lấy lối thoát cho chính mình
Gia Tuấn ôm lấy nó vào lòng,một cái ôm thiết tha cũng thay lời đồng ý của anh, nó cứ thế mà nấc trong vòm ngựcmà suốt đời của nó không thể trả hết.
--------===========------------------
Nỗi đau đớn dằn xé một con người mỏng manh dễ tan vỡ, chẳng ai hiểu thấu được điều đó, một kẻ bế tắc một kẻ thì hạnh phúc ấm áp.
-Chào anh bạn đáng mến.—Nam Phong cầm chiếc điện thoại nói đừa cợt với ai đó, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ nơi những đóa hoa hồng nhung tỏa ngát hương thơm.
-Mày còn nhớ đến tao sao? Đi chơi với gái thì sướng rồi, mọi chuyện ở đây đều đổ lên đầu tao.—Việt Anh trách hờn, từ khi Nam Phong đi thì anh có ngày nào được yên ổn, không chuyện của công ty cũng chuyện của thế giới ngầm, công việc chất đống đống không có thời gian rảnh khiến mấy cô chân dài của anh giận anh luôn, không thèm bắt máy của anh nữa.
vậy mà Nam Phong còn có tâm hồn thảnh thơi để nồng nàn bên người đẹp,quá bất công cho anh mà, còn mang đến cả tá rắc rối cho anh, lần này mà Nam Phong về anh sẽ phải trả thù, nghỉ phép nguyên một tháng cho Nam Phong nếm thử mùi vị bị cấm cửa.
-Yên tâm đi cưng, anh sẽ về sớm với cưng mà?---- Nam Phong nói mà nỗi cả da gà da vịt, sự vô tư đó như muối sát vào tim Việt Anh
-Mày ,,. mày…. Mau về cho tao, liệu hồn tao sẽ cắt… cắt…. hahahaha.—Việt Anh dở hơi lúc khóc thúc thích khi thì cười đến mang rợ. (cắt.. cắt... cắt... cái gì ta??????)
Nam Phong cũng cười lớn vui vẻ. Hạnh phúc của anh đơn giản đến người ta thèm khát, tại sao con người anh lại lạnh lùng tàn nhẫn đến mức đó? sự vô tâm của anh à một chuỗi đau đớn gieo cho người khác??
Khi có một người đang vì anh mà rơi nước mắt, vì anh mà 1 mình chịu đựng sóng gió giữa đại dương lạnh giá, còn anh thì ung dung trong cơn men tình.
Ở một căn phòng tràn ngập sát khí nào đó, bóng dáng thờ ơ, quặng quẹo của người con gái với đôi mắt đen lái đầy nham hiểm,nụ cười tráo trở đến rùng mình. Cuộc chiến cũng nhanh chóng bắt đầu cho nỗi đau mà họ phải gánh lấy, một sai lầm khi cái "tôi" đi quá giới hạn.
- Các người cứ như kế hoạch mà làm, tôi đảm bảo các người có thể trả được thù, tôi chỉ là thương tình khi nhìn thấy nỗi đau mất mát mà các người phải gánh chịu, rủ lòng thương giúp đỡ thôi.—Tiễu Mễ gian tà nói với ai đó qua điện thoại, chỉ cần kế hoạch này của cô thành công , một bước cô có thể lên đến tận mây xanh mà không cần phải gờm rà.
Sự im lặng của người bên kia, khiến không khí trở nên hãi hùng, mọi thứ trong phòng Tiễu Mễ đềubị màu đen bao chùm lấy, ban ngày mà căn phòng ảm đạm đáng sợ như ở minh ti khiến người khác không khỏi tái xanh.
- Cô thật sự giúp chúng tôi, nhưng cô là ai? Tại sao lại dám cả gan đối đầu với Nam Phong, cô không sợ chết sao, hắn ta rất ác độc. không có tính người…. cả nhà tôi đều bị hắn giết hại thì một con bé như cô lại dám xem thường mạng sống của mình vậy sao?—Tên đó nói nhỏ bé như đang sợ ai đó nghe thấy, trong âm thanh có chút chua chát lẫn hận thù mãnh liệt.
Tiễu Mễ cười điên rồ khiến người bên đầu dây kia ái ngại.
-Không cần ông quan tâm đến mạng sống của tôi, nếu muốn trả thù cho gia đình các người thì hãy câm miệng mà nghe theo tôi, ông sẽ được như ý nguyện, thế nào?
Khoảng không gian im ắng đưa ác ma đến với cội nguồn của sự hận thù xen lẫn cám dỗ vô định hình.
Câuđồng ý của kẻ ngốc nghếch kia khiến Tiễu Mễ mẫn cảm mà phát điên, cầm chiếc điện thoại với khuôn mặt ác quỷ,cô đây đâu phải con ngốc mà dám đối đầu với Nam Phong, các người rồi cũng sẽ đi theo gia đình của các người, không sớm thì muộn thôi, chỉ là cô đây bác ái, thương tình mà gạch sổ sớm để họ bớt đi phần nào đau đớn.
Kế hoạch này của cô nhất định sẽ phải thành công, cô sẽ khiến nó phải mở to con mắt ra mà xem Nam Phong về bên cô, anh sẽ lấy cô làm vợ còn nó chỉ có thể đau đớn đứng nhìn niềm vui của cô.
( Chap này có vẻ không hay cho lắm, m.n thông cảm nha!!!!!!!!^^^^)
Cái gật đầu quả quyết khiến cả một khoảng không đứng đờ, sóng gió cư như được mời gọi đổ dồn lên trái tim bé nhỏ dễ tan vỡ.
-Không thể nào? Tôi làm sao có thể? Nếu tôi có thai chắc chắn rằng tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của đứa bé, đằng này….
Nó vừa ôm bụng vừa lắc đầu không ngừng, làm sao nó có thể tin được vào việc hoang đường này chứ? Ông trời đang trêu đùa nó ư? Tại sao ngay khi nó đã quyết tâm buông tay nhưng mọi thứ lại không để nó yên, nó đã rất đau để nghĩ đến chuyện sẽ đi nước ngoài rời khỏi cái nơi không vui này, bắt đầu lại về với thế giới vốn thuộc về nó, nơi không có dấu chân của Nam Phong. Vậy mà giờ đây trong cơ thể nó lại mang một sinh linh bé nhỏ của Nam Phong, không thể nào? chuyện này không thể là sự thật được?
-Chuyện này cũng bình thường thôi ,nhiều người cũng giống cô đều không nhận thấy được sự trưởng thành của đứa bé...., không có hiện tượng buồn nôn hay thèm ăn,…cho đến khi bụng đã trương phình ra.
Bà bác sĩ nhìn nó giải thích rồi lại nhìn Gia Tuấn hoài nghi, khi thấy anh không lên tiếng cũng không phản ứng lấy một câu, không phải họ là vợ chồng sao?Nếu nghe được chuyện vợ mình có thai thì người chồng sẽ vui đến phát điên còn đằng này…………
Lại có biểu hiện khác thường như vậy? thật là giới trẻ hiện nay không thể hiểu nỗi.
Nó bỗng cười cách ngây ngốc, cười cho mình cười cho cuộc đời này, nó sẽ nói cho Nam Phong biết ư? Anh sẽ tin nó hay sẽ dùng những lời khó nghe để lăn nhục nó, anh sẽ chịu nhớ ra và yêu nó, chia tay với Tiễu Mễ ư? Điều đó chắc chắn là không thể?
- 3 ngày sau có thể đưa vợ của cậu về rồi đấy?—Bà bác sĩ vỗ vỗ vai Gia Tuấn, câu nói đó dường như không đủ trọng lượng để nó và Gia Tuấn quan tâm đến, vì thứ đang tồn tại chiếm lấy hết không khí nơi này chính là đứa bé vô hình kia.
Gióthăm thẳm lướt qua trái tim đang rĩ từng giọt máu, nếm thử mùi ngọt ngào dịu êm của dòng chảy đỏ ngầutrong con người.
Một khoảng không trắng tinh tươm, nó vô thức ngồi tự vào tường ôm lấy hai đầu gối, từng giọt từng giọt nhẹ rơi trên đôi má sớm đã xanh tím kia. Nó chịu đựng không nỗi nữa rồi, thật sự đã không còn sức đểchơi đùa với tạo hóa.
Một cảnh cô đơn đến nỗi xé nát lòng người, Gia Tuấn vẫn im lặng nhìn nó không rời mắt, đến khi chịu đựng quá giới hạn anh mới thốt ra từng lời, câu nói có phần tức giận lẫn lạnh lùng tàn bạo.
-Là của............. Nam Phong
Nghe được lời nói nó tưởng trừng như dài cả ngàn thế kĩ, đưa đôi mắt thiếu sức sốnglên nhìn Gia Tuấn, chỉ khẻ gật đầu cũng khiến anh nhắm lìm đôi mắt lại, khuôn mặt anh dần dần trở lên khó coi.
Anh làm biết bao nhiêu là chuyện, đợi nó biết bao nhiêu năm chỉ muốn được bên cạnh nó, được nó tin tưởng mà ở bên anh yêu anh, dù là sự thương hại anh cũng chấp nhận, nhưng cuối cùng trong lòng nó anh cũng chỉ là kẻ hờ hợt, ngốc nghếch không bao giờ có thể thay thế được hình bóng của Thiên Kỳ trong nó. Ngay cả một kẻ mất hết kí ức anh cũng không bằng.
Tình yêu anh giành cho nó là tất cả, anh thật sự rất muốn bỏ rơi nó ngay trong lúc này , mặc kệ nó nhưng anh làm không được? anh thật quá vô dụng.
-Anh sẽ tìm hắn, để xem hắn còn gì để mà nói?— nghiến răng tức giận, nếu không thể xóa đi hình ảnh của hắn trong lòng nó thì anh đành phải buông xuôi chấp nhận sự thật phủ phàng này, dù trả nó về bên hắn anh cũng phải dạy dỗ, trút hết cơn điên trong lòng anh.
Đi được vài bước thì cánh tay anh đã bị nó ôm lại, nhìn sâu vào đôi mắt rợn sóng của nó khiến anh càng thêm muốn đập nát cái tên Nam Phong đó.
-Anh ….đừng đi…. Đừng đi… đừng nói với anh ta.--- Nó nghẹn trong cả tiếng khóc, lắc đầu không ngừng, vài giọt nước rơi nhẹ lên bàn tay Gia Tuấn, ấm nóng nhưng đau rát
- Tại sao chứ?Em muốn đứa bé sinh ra mà không có cha ư? Em không muốn nói cho hắn ta biết về sự tồn tại của một sinh linh bẻ nhỏ này sao? Hay em….. định…định… bỏ nó đi?—Gia Tuấn lắc mạnh bờ vai nó như muốn cho nó thức tỉnh lại.
Những gì Gia Tuấn nói đều rất đúng, nó là đang suy nghĩ đến vấn đề đó, sẽ sinh đứa trẻ ra và dấu mãi sự tồn tại của đứa bé này, cũng có thể sẽ không có đứa bé nào cả? Nhưng nó làm sao có thể nhẫn tâm đến mức cướp đoạt đi một sinh mạng không có tội này, làm sao mà nỡ lòng ra tay, khi chính nó là người đã mang đến hơi thở sự sống cho một linh hồn.
-em không muốncó bất kì liên quan gì đến hắn nữa? em muốn sống một cuộc sống đơn giản không bận tâm đến điều gì? đứa bé là con của em và chỉ của mình em mà thôi? Em xin anh..... xin anh .....đừng nói với Nam Phong .....coi như.. coi... như.... đây là lần đầu tiên em cầu xin anh.—Nó khóc không ngừng ngước lên nhìn Gia Tuấn bằng đôi mắt khẩn cầu, nó đã quá mệt mỏi để sống trong thế giới này rồi vậy mà nó nào có được giải thoát, chi bằng tự mình tìm lấy lối thoát cho chính mình
Gia Tuấn ôm lấy nó vào lòng,một cái ôm thiết tha cũng thay lời đồng ý của anh, nó cứ thế mà nấc trong vòm ngựcmà suốt đời của nó không thể trả hết.
--------===========------------------
Nỗi đau đớn dằn xé một con người mỏng manh dễ tan vỡ, chẳng ai hiểu thấu được điều đó, một kẻ bế tắc một kẻ thì hạnh phúc ấm áp.
-Chào anh bạn đáng mến.—Nam Phong cầm chiếc điện thoại nói đừa cợt với ai đó, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ nơi những đóa hoa hồng nhung tỏa ngát hương thơm.
-Mày còn nhớ đến tao sao? Đi chơi với gái thì sướng rồi, mọi chuyện ở đây đều đổ lên đầu tao.—Việt Anh trách hờn, từ khi Nam Phong đi thì anh có ngày nào được yên ổn, không chuyện của công ty cũng chuyện của thế giới ngầm, công việc chất đống đống không có thời gian rảnh khiến mấy cô chân dài của anh giận anh luôn, không thèm bắt máy của anh nữa.
vậy mà Nam Phong còn có tâm hồn thảnh thơi để nồng nàn bên người đẹp,quá bất công cho anh mà, còn mang đến cả tá rắc rối cho anh, lần này mà Nam Phong về anh sẽ phải trả thù, nghỉ phép nguyên một tháng cho Nam Phong nếm thử mùi vị bị cấm cửa.
-Yên tâm đi cưng, anh sẽ về sớm với cưng mà?---- Nam Phong nói mà nỗi cả da gà da vịt, sự vô tư đó như muối sát vào tim Việt Anh
-Mày ,,. mày…. Mau về cho tao, liệu hồn tao sẽ cắt… cắt…. hahahaha.—Việt Anh dở hơi lúc khóc thúc thích khi thì cười đến mang rợ. (cắt.. cắt... cắt... cái gì ta??????)
Nam Phong cũng cười lớn vui vẻ. Hạnh phúc của anh đơn giản đến người ta thèm khát, tại sao con người anh lại lạnh lùng tàn nhẫn đến mức đó? sự vô tâm của anh à một chuỗi đau đớn gieo cho người khác??
Khi có một người đang vì anh mà rơi nước mắt, vì anh mà 1 mình chịu đựng sóng gió giữa đại dương lạnh giá, còn anh thì ung dung trong cơn men tình.
Ở một căn phòng tràn ngập sát khí nào đó, bóng dáng thờ ơ, quặng quẹo của người con gái với đôi mắt đen lái đầy nham hiểm,nụ cười tráo trở đến rùng mình. Cuộc chiến cũng nhanh chóng bắt đầu cho nỗi đau mà họ phải gánh lấy, một sai lầm khi cái "tôi" đi quá giới hạn.
- Các người cứ như kế hoạch mà làm, tôi đảm bảo các người có thể trả được thù, tôi chỉ là thương tình khi nhìn thấy nỗi đau mất mát mà các người phải gánh chịu, rủ lòng thương giúp đỡ thôi.—Tiễu Mễ gian tà nói với ai đó qua điện thoại, chỉ cần kế hoạch này của cô thành công , một bước cô có thể lên đến tận mây xanh mà không cần phải gờm rà.
Sự im lặng của người bên kia, khiến không khí trở nên hãi hùng, mọi thứ trong phòng Tiễu Mễ đềubị màu đen bao chùm lấy, ban ngày mà căn phòng ảm đạm đáng sợ như ở minh ti khiến người khác không khỏi tái xanh.
- Cô thật sự giúp chúng tôi, nhưng cô là ai? Tại sao lại dám cả gan đối đầu với Nam Phong, cô không sợ chết sao, hắn ta rất ác độc. không có tính người…. cả nhà tôi đều bị hắn giết hại thì một con bé như cô lại dám xem thường mạng sống của mình vậy sao?—Tên đó nói nhỏ bé như đang sợ ai đó nghe thấy, trong âm thanh có chút chua chát lẫn hận thù mãnh liệt.
Tiễu Mễ cười điên rồ khiến người bên đầu dây kia ái ngại.
-Không cần ông quan tâm đến mạng sống của tôi, nếu muốn trả thù cho gia đình các người thì hãy câm miệng mà nghe theo tôi, ông sẽ được như ý nguyện, thế nào?
Khoảng không gian im ắng đưa ác ma đến với cội nguồn của sự hận thù xen lẫn cám dỗ vô định hình.
Câuđồng ý của kẻ ngốc nghếch kia khiến Tiễu Mễ mẫn cảm mà phát điên, cầm chiếc điện thoại với khuôn mặt ác quỷ,cô đây đâu phải con ngốc mà dám đối đầu với Nam Phong, các người rồi cũng sẽ đi theo gia đình của các người, không sớm thì muộn thôi, chỉ là cô đây bác ái, thương tình mà gạch sổ sớm để họ bớt đi phần nào đau đớn.
Kế hoạch này của cô nhất định sẽ phải thành công, cô sẽ khiến nó phải mở to con mắt ra mà xem Nam Phong về bên cô, anh sẽ lấy cô làm vợ còn nó chỉ có thể đau đớn đứng nhìn niềm vui của cô.
( Chap này có vẻ không hay cho lắm, m.n thông cảm nha!!!!!!!!^^^^)