“Bé con, anh sai rồi! Em tha cho anh lần này đi được không?” Cố Thịnh ôm lấy Kiều Hạ Linh từ phía sau, hai mắt dưới tác dụng của hành tây đỏ lên.
Hình tượng sướt mướt này với hắn không hợp tẹo nào nhưng ai bảo mèo nhỏ đối với mấy loại hình kiểu này lại dễ mềm lòng. Kiều Hạ Linh mặc ngoài đanh lại không lộ cảm xúc nhưng bên trong đã bị hắn chọc cho hỏa khí vơi đi một nửa. Cố Thịnh đáng yêu thế này, nói thật cô không nỡ giận.
“Còn không thành thật khai báo?” Kiều Hạ Linh chắp tay sau lưng nhìn xuống, ánh mắt soi xét y như quan lại ngày xưa khi thẩm án nhìn phạm nhân.
Chỉ khác tên phạm nhân này được đặc cách quỳ trên đệm êm để thú tội, hai tay không những không bị còng mà còn to gan nắm lấy tay của quan trên làm ra vài hành vi mập mờ.
“Anh sẽ nói hết mà. Vợ yêu.”
Hai chữ “vợ yêu” rơi vào trong tai của Kiều Hạ Linh không khác gì lời đường mật, làm cô xao xuyến, nhìn gương mặt của người kia mà không nói thành lời.
Kiều Hạ Linh luyến tiếc ngồi lên giường, cầm lấy chân của Cố Thịnh kéo lên xem, nhìn thấy vết máu khô trên đầu gối, hai bên lông mày nhíu chặt, cơn giận vừa hạ xuống lại bùng lên dữ dội.
“Nhìn dọa người vậy thôi chứ không đau.”
Kiều Hạ Linh quắc mắt, chạm vào vết thương, Cố Thịnh lập tức đổi thái độ, cố nặn ra nước mắt nhưng không được. Kiều Hạ Linh bật cười, bẹo má hắn kéo lên: “Sao, không có hành tây nên không mếu được nữa à?”
“Vẫn là vợ thương anh nhất.” Cố Thịnh thấy cô không phản đối, càng gọi càng thuận miệng, vòng tay ôm trọn cô vào lòng.
“Ai là vợ anh, vị hôn thê của anh còn sờ sờ ở đó, tôi không dám trèo cao.” Kiều Hạ Linh đá nhẹ vào chân hắn cảnh cáo.
Mèo con vẫn là cứng miệng mềm lòng, nhìn đi, biết hắn đau chân nên không đá dám đá đau, đúng là càng ngày càng đáng yêu, làm hắn có muốn dứt ra cũng không dứt được. Hắn rướn người, chạm thật nhẹ lên môi cô, một nụ hôn thành kính không mang theo chút dc vọng nào.
“Hừ! Đừng hòng dùng chiêu nịnh bợ này cho qua. Hôm nay không nói rõ mọi chuyện, em liền dọn về nhà.” Kiều Hạ Linh đe dọa.
Cố Thịnh thở dài, ngồi một bên tường thuật lại hết tất cả chuyện hôm đó, sắc mặt cả hai trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết.
Kiều Hạ Linh xoa cằm, qua lời kể thì có vẻ như vị Mạn phu nhân này đối với Cố Thịnh có thành kiến rất lớn, nhưng vì cái gì đâu? Nếu chỉ vì hôn ước kia, cô cảm thấy không nên trực diện xé rách mặt như vậy. Còn cả cái chết bất ngờ của Mạn lão gia cũng rất đáng nghi, giống như có ai đó cố tình giết người diệt khẩu.
Trong đầu cô xẹt qua lời nhắc nhở của An Lâm hôm trước, liền đem chuyện này nói lại một lần với Cố Thịnh.
“Em nói An Lâm bảo chúng ta phải cẩn thận với người nhà họ Mạn?”
“Đúng vậy, em cứ thấy lời này của anh trai nhỏ có ý khác.” Kiều Hạ Linh dựa lưng vào người của Cố Thịnh nói ra suy nghĩ trong lòng.
Anh trai nhỏ rõ ràng đang cố gắng ám chỉ ai đó, mà người mà anh ấy ám chỉ rất có khả năng chính là vị Mạn phu nhân được đồn thổi bên ngoài hiền lành, bên trong nhân hậu kia.
Trong đầu Cố Thịnh lúc này chỉ còn lại tiếng gọi “anh trai nhỏ” kia của Kiều Hạ Linh, hai mắt sâu thẳm không thấy đáy nhìn về phương xa mang theo vẻ đề phòng. Mèo nhỏ lần đầu tiên gọi một người đàn ông khắc bằng cái tên thân mật như vậy trước mặt hắn, nguy cơ trực tiếp leo lên cấp độ ba.
Kiều Hạ Linh ngồi một lúc lâu không thấy hắn nói gì liền ngẩng đầu, thấy sắc mặt của Cố Thịnh cực kỳ kém, lúc này mới nhớ đến cái tật hay ghen tuông của ai đó, vội vã bù đắp sai lầm bằng một nụ hôn.
Cô kéo cổ của Cố Thịnh xuống, hôn lên, đã thế còn liên tục cam đoan: “Em với An Lâm không có gì, anh đừng suy nghĩ lung tung. Tập trung vào chuyện chính trước đã.”
“Ừ.” Vừa nói vừa giãy khỏi tay cô, đầu quay sang bên trái đối diện với bức tường.
Kiều Hạ Linh nghiến răng, tên này đúng là được nước lấn tới, cô đã nói không có gì mà còn được voi đòi tiên. Đã thế thì không có suy nghĩ gì hết.
Cố Thịnh khi không bị đá xuống giường, xoa mông đứng lên, nhìn thấy Kiều Hạ Linh ngồi trên giường hai tay khoanh trước ngực, nhếch mày nhìn hắn.
“Không nói thì không nói, nhưng em phải hôn anh một trăm cái coi như quà đền bù.”
“Được.” Kiều Hạ Linh nhoẻn miệng cười, lắc cổ, xoay tay chân vận động cơ, dùng sức đẩy Cố Thịnh ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Lão quản gia bên ngoài nhìn hắn, lần nữa thở dài, mái tóc bạc gần hết nay lại có thêm vào sợi trắng. Cố Thịnh ở bên ngoài áp tai vào cửa phòng, không nghe thấy động tĩnh gì, xoay người đi ra vườn, nhìn lên cửa sổ bị che rèm rồi khóa chặt, thất vọng đi vào trong nhà.
Mạc Nhan cầm báo cáo trên tay, thấy ông chủ thất hồn lạc phách ngồi một mình trên ghế sofa liền không dám lại gần, đi ra xe kéo Đình Thủy cùng vào chung.
Nhận thấy sự hiện diện của hai kẻ lạ mặt, Cố Thịnh ngẩng đầu, lần nữa quay trở lại dáng vẻ chuyên nghiệp giống mọi khi.
Ba người cùng đi vào thư phòng. Những ngón tay linh hoạt lật từng tờ báo cáo, chưa đến mười phút Cố Thịnh đã xem hết toàn bộ. Hắn gõ gõ tay lên bàn, đây là dấu hiệu Cố Thịnh đang lâm vào suy nghĩ, không muốn ai làm phiền.
Đình Thủy và Mạc Nhan ngồi xuống, đối với chuyện này bọn họ đã quen rồi nên không mấy hiếm lạ.
“Đình Thủy, cậu đem thứ này qua chỗ bố vợ tôi để ông ấy xác nhận lại.”
“Vâng thưa ông chủ.”
“Vậy còn tôi thì sao?” Mạc Nhan đứng lên chỉ vào bản thân.
“Mạc Nhan, cậu biết điểm yếu của rắn ở chỗ nào không?”
Mạc Nhan nhíu mày, dường như đã hiểu ra gì đó, môi nhếch lên nụ cười hưng phấn hiếm có.
“Đi đi, cho bà ta một kinh hỷ khó quên. Nhớ đừng làm chết người là được.”
Ninh Mộ Hàm, trò chơi này cứ để tôi kéo thêm con trai bà vào cuộc đi.
Ngọn lửa đốt cháy tấm ảnh một cậu thanh niên yếu ớt ngồi trên xe lăn với sắc mặt trắng bệch, bên cạnh cậu ta là người mà Cố Thịnh vừa nhắc đến, Mạn gia phu nhân.
Hai mẹ con ôm lấy nhau vô cùng tình cảm, dù chỉ qua ảnh thôi nhưng cũng đủ hình dung ra được người phụ nữ kia yêu con mình đến nhường nào, ánh mắt đó khẳng định bà ta có thể vì con mình mà làm bất kỳ điều gì.