Khúc Lâm nghe tin Cố Thịnh đã giúp tiểu công chúa nhà họ Thạch ra tay với Cố Lam Hi nhân lễ đính hôn của cả hai liền lo lắng, từ bỏ tất cả công việc chạy tới nhưng đã muộn.
Bữa tiệc đã kết thúc, khách khứa bắt đầu ra về.
Khúc Lâm sốt ruột nhưng hiện người đi lại quá đông, cô ta lại không biết Cố Thịnh đang ở đây nên chỉ có thể đứng dưới hầm để xe chờ người, nhìn thấy thân ảnh của nam nhân càng ngày càng gần, giơ hai tay ra chắn trước cửa xe, hùng hổ chất vấn:
“Sao đột nhiên anh lại ra tay? Chúng ta rõ ràng đã nhịn lâu như vậy...”
Cố Thịnh liếc mắt nhìn cô, không nói gì mà, chỉ tùy ý gật đầu coi như đồng ý.
Nhìn biểu tình thờ ơ của hắn, Khúc Lâm như muốn phát điên lên được, hai mắt phát hỏa, nắm lấy tay áo của nam nhân kéo giật lại.
“Ông chủ, lúc này hành động thật sự thích hợp sao? Không thể vì nóng vội nhất thời mà...”
Người người ở S thị hôm nay đến dự buổi tiệc này, mặt ngoài là tham dự tiệc sinh nhật của Thạch Chi Lâm nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ mục đích sau cùng của ngày hôm nay là công bố tin tức đính hôn giữa hai nhà Thạch, Cố.
Thạch lão gia tử bị chuyện hôm nay làm cho tức giận bỏ về trước, việc đính hôn cũng bị dời lại, ăn thiệt lớn như thế, bên Cố Lam Hi nhất định sẽ không để yên.
Hắn ta thì không nói làm gì, một kẻ vô dụng chỉ biết bám váy đàn bà nhưng còn mẹ của hắn, Nhã Lan thì khác.
Bà ta chính là một kẻ điên, vì con trai lẫn lợi ích của bản thân có thể làm tất cả.
Nếu không hơn hai mươi năm trước đã không chỉ vì muốn con trai trước khi lên tiểu học quang minh chính đại có bố, không bị bạn bè xa lánh mà điên cuồng đến mức thuê người đâm chết hai mẹ con Cố Thịnh để bản thân có thể đường đường chính chính lên làm phu nhân của Cố gia, mẹ ruột của Cố nhị thiếu.
Sau đó cũng vì muốn nhổ cái gai trong mắt mà không dưới mười lần bỏ ra số tiền khổng lồ thuê sát thủ ám sát con của vợ trước.
Cố Thịnh hơn ai hết hiểu rõ bà ta thế nào, với lại anh vốn không phải người lỗ m ãng như vậy, trừ khi...
“Có phải chuyện lần này có liên quan đến Kiều Hạ Linh không?” Khúc Lâm gian nan mở miệng, hai mắt đỏ ửng, ngước đầu nhìn nam nhân trước mắt, kiên định chờ đợi câu trả lời.
Nam nhân nhíu mày, không vui nói:
“Khúc Lâm, nếu tôi muốn, bất kỳ lúc nào Cố Lam Hi cũng có thể biến mất.”
“Nhưng mà...”
Chưa để cô nói xong thì nam nhân đã bước lên xe, Mạc Nhan và Đình Thủy nhìn cô gật đầu sau đó cũng lên theo.
Khúc Lâm đứng đó nhìn theo bóng xe chạy, nước mắt cố kìm nén lại rơi xuống.
Cô ảo tưởng cái gì chứ? Từ đầu không phải đã biết rồi sao? Cớ gì phải đau lòng.
Cố Thịnh, dù cho anh có muốn hay không, trái tim anh, em vẫn sẽ khoét ra một lỗ, cường thế đưa hình bóng của bản thân vào, dù cho đó không phải tình yêu là là nỗi hận đến thấu xương.
“Ông chủ, giờ chúng ta đi đâu đây.”
“Đến Cố trạch một chuyến.”
“Vậy tối nay cậu sẽ qua đêm ở đó sao?” Mạc Nhan tò mò hỏi.
“ phút.”
Cố Thịnh nhìn đồng hồ nói ra một con số.
Hiện tại đã là chín giờ tối, tính cả thời gian vừa đi vừa về mất khoảng một tiếng, mèo nhỏ cho hắn thời hạn mười một giờ phải đi ngủ, vừa lúc có thêm chút thời gian làm một số việc.
Cả hai đi theo Cố Thịnh đã lâu nên hiểu được phút mà Cố Thịnh nói có ý nghĩa gì nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cảm thấy kỳ quái hỏi:
“Như vậy có ít quá không?”
“Với tốc độ này thì sẽ trễ mất ba phút so với dự kiến.” Cố Thịnh nhìn đồng hồ nhắc nhở.
Mạc Nhan: “...” Hắn cũng là có ý muốn quan tâm, cậu chủ có cần nghiêm khắc như vậy không hả? Ba phút mà thôi, lại không phải ba mươi phút, cậu ấy sốt ruột như vậy làm gì chứ?
Cố Thịnh nhắm mắt dưỡng thần, Mạc Nhan rảnh rỗi lại quay sang chỗ của Đình Thủy tán gẫu:
“Mày nói xem bà già kia lần này sẽ giở chiêu trò gì?”
“Không gì cả.” Đình Thủy bình tĩnh trả lời.
“Sao có chuyện vậy được?” Mạc Nhan nghiêng đầu, khó tin nhìn lại.
Đình Thủy cho hắn một nụ cười rồi cũng học theo Cố Thịnh nhắm mắt, tránh cho cái tên tính tò mò xuyên quốc gia này tái phát mà quên mất nhiệm vụ.
Mạc Nhan bĩu môi, mở to hai mắt nhìn một chủ một tớ bộ dạng giống y như nhau, không thể làm gì hơn ngoài việc nhấn mạnh chân ga, dùng kỹ thuật lái xe điêu luyện của bản thân an ủi tâm linh bé bỏng chịu tổn thương.
Đình Thủy âm thầm cười, to xác vẫn là to xác, lớn như vậy rồi tính tình vẫn giống hệt đứa trẻ, không chịu thay đổi chút nào.
Chuyện Mạc Nhan lo lắng hắn đương nhiên nghĩ đến, và hiển nhiên ông chủ cũng vậy.
Nhã Lan là một kẻ điên nhưng bà ta lại điên một cách có lý trí, chỉ cần bọn họ không đụng đến giới hạn của bà ta thì mụ phù thủy già đó sẽ không dám làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa gì đâu, cùng lắm chỉ là nói móc năm ba câu, ra vẻ đánh thương giống mọi lần mà thôi.
Cố Thịnh cũng biết điều đó, việc lần này chỉ là gõ một chút, muốn thử xem sức chịu đựng của bà ta đến đâu, và so với tưởng tượng thì còn khó đối phó hơn nhiều.
Hơn hai mươi năm trước, bà ta sai người gây ra tai nạn, sau đó lại cẩn thận dè dặt, từng chút từng chút một hành động, giống như một con cáo tinh anh trốn trong hang đề cao cảnh giác.
Nếu bọn họ không cho thêm vài mồi câu đặc thù thì chỉ sợ có dùng cả đời cũng không vạch trần được bộ mặt giả dối kia.
Không gian yên tĩnh ở trong xe bị một tràng chuông reo đánh tan.
Giờ này hẳn là nhà chính gọi đến.
Cố Thịnh từ trong túi áo lấy ra điện thoại di động, môi mỏng nhếch lên đầy giễu cợt.
Đầu dây bên kia nói với hắn vài câu, cúp máy, Cố Thịnh qua gương chiếu hậu gật đầu, Mạc Nhan hiểu ý, lần nữa nhấn mạnh chân ga phóng đi một cách nhanh chóng.
Cố Thịnh nở nụ cười châm chọc, động tác vẫn nhanh như ngày nào.
Đến cổng, Mạc Nhan và Đình Thủy xuống xe, để một mình Cố Thịnh đi vào bên trong.
“Này, muốn đánh cược không?”
Đình Thủy thú vị nhướn mày hỏi lại:
“Lần này mày định cược cái gì?
Nhìn bản mặt đắc ý của tên nào đó, sắc mặt của Mạc Nhan liền đen, hai tay chống eo, vỗ ngực hung hăng:
“Lần này tao nhất định sẽ thắng.”
“Được.
Vẫn như cũ, mày thắng thì tao tùy mày xử lý.” Đình Thủy cười khẽ, đáy mắt sâu không thấy đáy, bộ dạng tùy ý liếc nhìn Mạc Nhan, mang theo chút bất đắc dĩ.
“Mày nói đấy.
Lúc đó thua tè ra quần đừng trách tao ác.”
Đình Thủy nhún vai, nhìn hắn không nói thêm điều gì.
Phòng khách của Cố gia.
Nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, tâm tình Cố Thịnh không khỏi có chút phức tạp.
Ở nơi này, người làm hắn cảm thấy khó đối xử nhất cũng chính là người cha này.
Nói ông ta đối với hắn không tốt thì không đúng, có chăng chỉ là tình thương đối với đứa con trai này không lớn bằng tình cảm đối với con trai nhỏ mà thôi.
Vụ tai nạn tám tuổi năm đó không chỉ cướp đi người mẹ thân yêu của hắn mà còn cướp đi chút ký ức tươi đẹp về tuổi thơ với một gia đình hạnh phúc.
Một đứa trẻ lang thang trên đường phố, không nhà, không cửa, không người thân, đi lạc khắp nơi tìm đồ ăn sống qua ngày.
Nhớ lại những ngày tháng đen tối kia, trái tim của Cố Thịnh lại cảm thấy nguội lạnh.
Mười lăm tuổi, hắn được người nhà tìm thấy, lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình sau nhiều năm chỉ biết ghen tỵ và ước mong, Cố Thịnh đã nghĩ nơi này chính là thiên đường mà thượng đế đã ban cho như một món quà.
Ở đây có ông nội thương yên hắn hết mực, có người cha luôn quan tâm, lo lắng, nhưng tất cả đã biến mất sau khi người phụ đó cùng với con trai của họ từ nước ngoài trở về từ chuyến du lịch dài gần ba tháng.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của Nhã Lan, Cố Thịnh đã nhớ ra tất cả, từ việc bà ta đã dùng ánh mắt nhẫn tâm thế nào đến cười hả hê ra sao trên chiếc ghế phụ lái trong chiếc xe cướp đã đi tính mạng của mẹ hắn.
Cũng từ đó, hắn đã quyết tâm báo thù, hắn xin ông nội đi tới trại huấn luyện của lính đánh thuê, ở đó ròng rã năm năm trời, dựa vào sức của mình tránh thoát không biết bao nhiêu cuộc ám sát lớn bé, và cũng bước đầu xây dựng được thế lực của bản thân.
Cố Thịnh đứng đó lâu bao nhiêu thì Cố Đinh cũng ngồi đó nhìn chằm chằm hắn bấy nhiêu.
Ông chợt nhận ra, bản thân thật sự đã già, không cách nào hiểu nổi Cố Thịnh đang nghĩ gì.
Đứa nhỏ này quá mức hướng nội, chuyện gì cũng giấu trong lòng, không chịu nói ra.
“Chuyện đó, hôm nay...” Cố Đinh gian nan mở miệng, lời đến bến họng lại như bị mắc nghẹn ở cổ, có làm thế nào cũng không thoát ra được.
“Con biết bố định nói gì.
Đúng, chuyện này là do con làm.”
“Tại sao? Haiz...!Dù thế nào cũng là em trai của con.” Cố Đinh thở dài nói.
“Vì nó là em trai con nên đến bây giờ nó mới sống yên ổn như vậy, đổi lại là người khác...” Đáy mắt Cố Thịnh toát sát khí mãnh liệt không cách nào che dấu.
Cả hai im lặng nhìn nhau.
Cố Thịnh xoay người, trước khi đi còn không quên quay đầu, có ý tốt nhắc nhở:
“Nếu có thời gian thì bố nhớ nhắc nó quản cho tốt nửa thân dưới, bằng không chưa đợi con ra tay thì đã bị người ta treo lên xẻo sống.”
Nói xong liền lấy từ trong túi áo ra một xấp ảnh chụp, trong đó tất cả là ảnh ăn chơi đàn đúm của “đứa em trai yêu quý” tại hàng loạt quán bar lẫn tụ hội sang trọng.