Cố Lam Hi đấm một cái thật mạnh vào tường, cắn chặt răng, hai mắt đỏ ngầu như dã thú.
Toàn bộ cuộc nói chuyện của bố và Cố Thịnh đều được hắn ở bên ngoài nghe rõ mồn một, không sót một chữ.
Giỏi cho một Cố Thịnh, đúng là anh trai tốt của hắn, đã sau lưng hắn đâm một đao rồi lại còn làm ra chuyện bỉ ổi như mách lẻo này, mất công trước đây hắn còn cho rằng Cố Thịnh là chính nhân quân tử.
…
Cố Thịnh nói xong lời cần nói cũng không ở lại lâu, mở cửa bước ra, nhìn thấy Cố Lam Hi bên ngoài cũng không mấy ngạc nhiên, thản nhiên lách qua một bên nhưng bị một bàn tay vươn ra ngăn lại.
Ánh mắt Cố Lam Hi như phát ra tia lửa, nhìn chằm chằm Cố Thịnh chất vấn:
“Anh rốt cuộc muốn gì?”
“Muốn gì? Điều này còn cần phải nói sao?” Nam nhân cười nhạt, dựa người vào tường, lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng, phì phò làn khói trắng, đưa mắt đánh giá người em trai “thân yêu” này.
“Anh...!Chuyện này tôi nhất định sẽ không để yên đâu.” Cố Lam Hi nhấn mạnh cam đoan.
Cố Thịnh nhún vai, nhìn Cố Lam Hi tự dương tự đắc trước mặt, chân mày cau lại, sâu hoắm nhìn hắn, Cố Lam Hi bị cái nhìn này dọa sợ, lùi lại một bước chân, dũng khí đưa tay ra ngăn trở cũng biến mất theo.
Cố Thịnh đứng thẳng, thân người cao gần một mét chín đi tới, lúc ngang qua Cố Lam Hi còn không quên cất tiếng cười nhạt chế giễu,
Cố Lam Hi siết chặt hai tay, hai má đỏ lên, cảm thấy mất mặt, muốn mở miệng gọi người lại nhưng Cố Đinh đã nhanh hơn.
“Thằng oắt ranh, mày còn không mau cút vào đây.”
“Bố...” Cố Lam Hi đi vào trong phòng, không cam lòng gọi một tiếng.
“Còn không mau đóng cửa rồi lăn vào đây.” Cố Đinh tiếp tục ra lệnh, lần này giọng ông hạ tông trầm xuống hơn trước một chút.
Cố Lam Hi nhận thấy ông đang tức giận, có không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cụp chặt đuôi đi vào.
Hắn vẫn biết được người nào có thể đắc tội người nào không.
Hắn có thể vênh mặt với anh trai vì có bố chống lưng nhưng nếu ngay cả bố cũng đắc tội thì Cố gia này sẽ không còn bất kỳ chỗ nào cho mẹ con bọn họ nữa.
Cố Đinh ném một xấp ảnh vào người đứa con trai nhỏ, sắc mặt kém đến cực điểm quát lớn:
“Mày xem mày đã làm ra chuyện tốt gì đây?”
“Con...”
“Con...! Con cái gì mà con.
Thứ tốt đẹp thì không học, cả ngày chỉ giao lưu với đám bạn xấu xa, sao không nhìn anh mày mà học hỏi đấy?”
Cố Lam Hi chỉ biết im lặng cúi đầu, cắn chặt môi.
Cố Đinh nhìn thế chỉ hận không thể tách đầu tên nghịch tử này ra xem bên trong nhét thứ gì, ngu đến vậy là cùng.
Người ngoài chung quy vẫn là người ngoài, có thể thân thiết bằng anh em ruột trong nhà hay sao?
Có hắn ở giữa điều hòa quan hệ, hai đứa con trai chẳng lẽ còn không thể đứng bên nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm hay gì mà cứ phải bày ra bộ dạng người chết ta sống cho ai xem, mỗi lần nhìn đến lại thấy phiền.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Đinh đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu với Cố Thịnh.
Dù lúc nhỏ đứa trẻ này chịu nhiều ủy khuất nhưng từ ngày về đến Cố gia, có cha hắn ủng hộ và dẫn dắt, có hắn đứng sau làm hậu thuẫn, việc gì đi lại cũng thuận lợi, cớ gì cứ cắn mãi cái chuyện từ xa lắc xa lơ đến giờ không buông chứ.
“Lát nữa cùng ta đi đến chỗ ông nội con xin lỗi.” Cố Đinh ra lệnh.
“Tạo sao chứ? Chuyện do Cố Thịnh gây lên tại sao lại bắt con xin lỗi?”
“Mày phản đúng không? Hôm nay không đánh chết mày tao...”
Cố Đinh giơ tay, Cố Lam Hi quật cường đứng im, nhắm mắt chịu đựng nhưng ngoài ý muốn, trên mặt không hề có cảm giác đau.
Bốp...
Hắn ta mở mắt, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy chính là thân thể gầy yếu của mẹ vừa ngã xuống đất, đầu đập vào thành ghế chảy máu.
“Nhã Lan...” Cố Đinh lớn tiếng hô lên.
Cố Lam Hi đẩy ông ra, tiến đến ôm lấy bà, lo lắng hỏi:
“Mẹ không sao chứ?”
“Lan Lan, anh...” Cố Đinh cuống quýt xoa tay múa chân, hối hận cực điểm.
“Anh còn quan tâm tôi làm gì? Anh đi mà về với đứa con trai bảo bối của anh đấy.” Nhã Lan đẩy Cố Đinh ra, ôm lấy Cố Lam Hi khóc đến sưng cả mắt.
Nhân lúc này, bà ta âm thầm ở đằng sau lưng Cố Lam Hi viết gì đó làm sắc mặt hắn nháy mắt thay đổi sau lại nhanh chóng trở về như cũ, âm thầm bấu đùi thật đau để nước mắt chảy xuống.
Nhìn người phụ nữ mình yêu cùng con trai khóc thương tâm như vậy, trái tim của Cố Đinh nhói lên, tiến đến ôm lấy hai người thật chặt.
Nhã Lan nhìn ông, đáy mắt chan đầy nước mắt, giận dỗi quay đi.
“Thôi được rồi, lần này là tôi sai, không nên đánh con, bà đại nhân đại lượng tha cho tôi đi được không?”
Nhã Lan vẫn không thèm quay đầu lại, Cố Đinh hết cách, bất đắc dĩ ôm bà lên đùi, gọi quản gia đưa hộp cứu thương đến giúp bà xử lý vết thương.
Bà ta xấu hổ quay mặt sang bên hải, để lộ ra phần gáy đỏ ửng vì xấu hổ, Cố Đinh cười ha hả ôm bà vào lòng, vuốt ve bờ lưng đã có phần gầy yếu, thở dài nói:
“Xem kia, con trai vẫn đang nhìn đấy, cho tôi mặt mũi, đừng giận dỗi mà.”
“Hừ! Đứa con trai bảo bối của ông ở ngoài kia kìa, chứ ở gì nơi này.”
“Được rồi! Cả hai đứa nó đều là con trai tôi, bà đừng giận nữa, vết nhăn nhau hết vào xấu lắm!”
Nhã Lan lo lắng sờ lên mặt, lấy gương soi bên má bị đánh sưng phồng, mím chặt môi, đánh liên tục vào ngực của Cố Đinh làm nũng:
“Ông xấu lắm! Trước khi Cố Thịnh về nhà, mở miệng là Tiểu Hi, đóng miệng là Tiểu Hi, giờ thì hay rồi, mở miệng hay đóng miệng đều là Cố Thịnh.”
Cố Đinh xấu hổ cúi đầu, nhìn con trai đứng bên cạnh gật nhẹ một cái, Cố Lam Hi hiểu ý đi, trước khi đi ra còn ân cần đóng cửa lại, trong lòng không khỏi khâm phục mẹ hắn.
Lần nào cũng vậy, chỉ cần mẹ hắn đến làm nũng một cái thì mọi chuyện dù to dù nhỏ cũng qua hết.
Có điều lần này mẹ bị oan uổng một cái tát, hắn nhất định sẽ đòi lại gấp trăm, gấp nghìn lần trên người của đứa con hoang kia, về phần Cố Đinh, hắn sẽ hạ nhẹ tay chút, coi như tẫn hiếu công ơn sinh thành.
Trong phòng, Nhã Lan như chú chim non nép vào trong lồng ngực của nam nhân, xoa nhẹ trên ngực ông làm nũng.
“Đinh ca, lần này thật sự phải để Lam Hi đi qua bên đó thật sao? Anh không nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của lão già họ Thạch kia đâu, em sợ con trai chúng ta...”
Cố Đinh nghe vậy, bàn tay dừng trên lưng bà cứng đờ, sắc mặt ngưng trọng nói:
“Dù thế nào thì vẫn phải cho bên kia một lời giải thích, chuyện chỉ là hiểu nhầm, anh tin Thạch lão gia tử sẽ không vì vậy mà giận lâu, cùng lắm là khó chịu một hai hôm, chúng ta qua để ông ta phát tit một trận là được.
Chưa nói bố cũng đi cùng, hai người là bạn tâm giao nên chắc ông ấy cũng nể mặt mấy phần.”
Nhã Lan trong tối cắn răng, đáy mắt am ám liếc nhìn.
Chính vì có Cố Mục đi theo nên bà mới lo lắng, lão già chết tiệt đó trong mắt chỉ có Cố Thịnh, còn con trai bà trong mắt ông ta không khác gì cỏ rác.
“Chuyện bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.
Nhưng anh nhất định phải hứa lần sau không thể vì Cố Thịnh mà tiếp tục đánh con trai chúng ta nữa.
Cả đời em chỉ có nó, về già còn cần nó nuôi, nếu nó xảy ra chuyện gì...!Em… Em cũng không thiết sống nữa đâu.
Hức...!Hức...”
Nhã Lan lại sụt sùi khóc lóc, Cố Đinh ôm bà ta vào lòng dỗ ngọt:
“Được.
Anh hứa.”
Nhã Lan nói đúng, hắn còn có Cố Thịnh nhưng em ấy thì sao? Chỉ có một mình Lam Hi, nếu đứa nhỏ này cái gì cũng không nhận được thì lúc hắn chết rồi Nhã Lan phải làm sao đây? Cũng đâu thể trông chờ vào việc Cố Thịnh sẽ rủ lòng thương nuôi bà ấy.
Sâu thẳm trong tâm hồn, sợi dây gắn kết ông với đứa con trai lớn không biết từ khi nào đã nứt thêm một đoạn, dù rất nhỏ nhưng vẫn cảm thấy được.
Đối với việc này, ông cần phải suy xét lại, nhất là việc phân chia tài sản.
Lớn hay nhỏ thì cũng là con hắn, phần tài sản không đều thì cũng không thể kém quá nhiều, chưa kể Cố Lam Hi ở bên hắn từ nhỏ, làm bạn và phụng dưỡng bao năm, những thứ như vậy tất nhiên phải được hưởng.
Thông suốt, gương mặt Cố Đinh tươi tắn lên hẳn, lấy tay nâng cằm người đang ngồi trong lòng, đặt xuống một nụ hôn nhẹ.
“Đinh...! Đinh ca...!Anh đừng làm vậy mà! Lúc này vẫn là ban ngày, chúng ta...! chúng ta để đến tối có được không?” Nhã Lan dè dặt, giống như thỏ con ôm lấy cổ ông, xấu hổ vùi mặt vào hõm vai.
“Ban ngày thì làm sao? Vợ chồng với nhau còn cần kiêng kị mấy thứ này? Với lại nơi này là nhà anh, người nào dám nói ra nói vào cái gì?”
Nói xong không khác gì con sói đói vồ lấy, từng bước ăn sạch con cừu đen.
Một lúc sau.
Nhã Lan ngồi dậy, nhìn người đã mệt nằm đơ ra bên cạnh, đáy mắt không giấu nổi nét phiền chán.
Thấy bà ra khỏi phòng, Cố Lam Hi không khỏi sốt ruột chạy đến hỏi han.
“Chuyện sao rồi mẹ? Bố có đồng ý không?”
“Mẹ ra tay con còn không yên tâm sao? Có điều dự án đó do ông lão kia làm chủ, bố con chỉ hứa sẽ tận tình khuyên bảo.”
“Vậy...” Cố Lam Hi nhíu mày, gấp gáp nắm chặt tay.
Nhã Lan bật cười, xoa tóc con trai.
“Đừng lo quá! Dự án đó mẹ nhất định sẽ để nó về đến tay.”
Cố Lam Hi ôm chầm lấy bà ta reo lên vui sướng.
Bên kia, Cố Thịnh qua mấy ghi âm nghe được hết tất cả, môi mỏng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Đến cuối cùng vẫn là như vậy sao?
Mạc Nhan và Đình Thủy nhìn nhau không nói gì nhưng cả hai đều thấy được nét bi phẫn trong mắt đối phương.