Xong xuôi, hai người sóng vai cùng ra ngoài dưới con mắt mắt hâm mộ của đám nhân viên phục vụ.
Chuyện là khi nãy, phục vụ có gõ cửa để hỏi thử hai người cần dùng gì gì thêm nữa không nhưng bên trong không có ai đáp lời, sợ có chuyện gì không may xảy ra mới tự ý mở cửa, ai ngờ bị đút nguyên một nồi cơm chó.
Đến tận bây giờ vẫn còn no căng.
“Tại anh cả đấy, giờ tất cả mọi người đều biết chúng ta ở trong đó ăn vụng, mặt già của em biết để đâu đây.” Kiều Hạ Linh đấm nhẹ vào ngực nam nhân, giận dỗi nói.
“Để vào đây.” Cố Thịnh cởi hai hàng cúc bên dưới, kéo cô vào trong lòng, dùng áo ôm trọn lấy.
Kiều Hạ Linh cảm thấy thú vị, nghịch ngợm xoay qua xoay lại, vết son môi khi nãy mới được tô chưa kịp khô nhem nhuốc dính trên áo sơ mi trắng của nam nhân.
Cố Thịnh ôm lấy eo cô, cúi đầu vào trong áo thì thầm, cưng chiều nói:
“Nhóc con, em nghịch đủ chưa?”
Kiều Hạ Linh ngẩng đầu, trong bóng tối hôn trộm lên môi hắn: “Đừng làm phiền, người ta đang đóng dấu chủ quyền đó.
Từ nay, nơi này là của em rồi!”
Khụ...
“Phiền cậu tránh đường.” Từ đằng sau vang lên tiếng nói quen thuộc làm Kiều Hạ Linh giật thót tim, càng cố gắng ôm chặt lấy eo của Cố Thịnh không buông, mắt gần như dán chặt vào người anh.
Cố Thịnh cảm thấy thú vị, nơi lỏng hai tay nhưng mèo nhỏ bên trong hiển nhiên không muốn, kéo lại, úp mặt giấu đi.
Hết cách, Cố Thịnh chỉ có thể quay người, cúi đầu tỏ vẻ thất lễ với người đối diện: “Thật xin lỗi chú Kiều, vật nhỏ nhà cháu sợ người lạ.”
Kiều Hạ Linh không phục dẫm lên chân hắn một cái cảnh cáo.
“Không còn chuyện gì thì cháu đi trước đây, hôm nào rảnh cháu sẽ đến tạ lỗi sau.”
Kiều Thanh nhíu mày, không hề có ý định bỏ qua: “Trước đây còn thấy cậu gọi tôi là anh, sao giờ lại đổi giọng gọi chú?”
Kiều Hạ Linh không nhịn được cười khẽ, hai tay run run ở trong lồng ngực xoa nhẹ.
“Trước đó là cháu không hiểu lễ phép nên gọi không đúng, giờ thân phận đã khác, mong chú thông cảm.” Cố Thịnh nhìn ông mỉm cười, thản nhiên đáp.
Thằng nhóc con, cái gì gọi là thân phận đã khác, ông có đồng ý rồi sao?
“Không cần, tôi không nhận nổi xưng hô này của cậu đâu.
Trước gọi thế nào thì giờ vẫn gọi thế đi, đừng đổi làm gì cho phí công.
Với lại nếu đã lớn thì nên hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.” Câu cuối trực tiếp nhìn vào người giấu trong áo của Cố Thịnh, lên tiếng cảnh báo.
Bầu không khí phảng phất mùi thuốc súng.
Đúng lúc này, có người vội vã chạy đến, nắm lấy tay của Kiều Thanh thở hổn hển, nói không nên lời:
“Cháu xin lỗi, khi nãy tắc đường nên là...”
“Không có gì, tôi cũng vừa đến không lâu.” So với giọng điệu nói chuyện với Cố Thịnh thì mềm mại hơn nhiều, thậm chí có phần cưng chiều.
Lạc Linh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu, nhìn thấy người đứng bên cạnh là ai, khó chịu cụp mắt, có điều khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc được hắn ôm trong lòng, gương mặt trở nên lúc xanh lúc trắng.
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Cố Thịnh cũng đang nhìn cô, đắc ý nở nụ cười, Lạc Linh giận mà không dám nói, quay đầu sang bên cạnh dò hỏi.
Kiều Thanh nhăn mày, cầm lấy tay cô ra lệnh: “Chúng ta đi.”
Cố Thịnh nhoẻn miệng cười, liếc nhìn hai người đầy thâm ý: “Cháu không làm phiền hai vị nữa.
Chúc hai người ăn cơm vui vẻ.”
Kiều Hạ Linh đẩy Cố Thịnh ra, nhìn theo hướng khi nãy lâm vào suy tư.
“Sao thế?”
Cô lắc đầu: “Không có chuyện gì, chắc em nhầm thôi.”
Cứ cảm thấy giọng nói khi nãy giống với Lạc Linh, nhưng cậu ấy sao lại đến đây cùng với bố già được, hơn nữa giọng điệu còn gấp gáp như vậy?
Nếu không phải Lạc Linh thì người phụ nữ kia là ai? Không lẽ là mẹ kế mà bố già tìm cho cô à?
Bảo sao dạo này không thèm gọi cho cô đến một cuộc điện thoại, thì ra là bận đi cùng người phụ nữ khác.
Không được, cô nhất định phải làm ra lẽ chuyện này.
“Cẩn thận.” Kiều Hạ Linh vừa đi vừa suy nghĩ, suýt chút nữa thì đâm sầm vào cửa xe, may mà Cố Thịnh nhanh mắt vươn tay đỡ được.
Cô giật mình, hoàn hồn tỉnh lại, “Em không sao?”
Nói xong định đẩy hắn ra để lên xe nhưng nam nhân lại không muốn, hai tay chống sang hai bên, giam cô ở giữa, cúi đầu, bốn mắt đối diện, mỗi bên đều có thể nhìn thấy ảnh ngược của chính mình trong mắt đối phương.
“Anh...!Anh làm gì?” Kiều Hạ Linh lắp bắp hỏi.
Đáp trả lại câu hỏi đó là một nụ hôn.
Tay của nam nhân không biết từ lúc nào đã chuyển lên eo, đẩy cô dựa vào cửa xe, lười nhác gác cằm lên vai: “Em phải chịu trách đi chứ?”
Cảm nhận được thứ gì, Kiều Hạ Linh đen mặt.
Trước đây không phát hiện tên này chỗ nào cũng có thể tùy tiện như vậy, không phải hôn một cái thôi sao, có cần linh nghiệm thế không hả?
Kiều Hạ Linh nâng cằm Cố Thịnh lên, bộ dạng ngả ngớn cúi xuống, lim một vòng bên tai nam nhân, “Cố tổng là muốn tiếp tục ăn vụng với tôi sao?”
Cố Thịnh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Kiều Hạ Linh vuốt ve hai bên gò má, cẩn thận đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ, tay đưa ra cầm lấy cà vạt của nam nhân , cắn nhẹ môi dưới, cười đến quyến rũ mười phần: “Nhưng phải làm sao đây? Hiện tại tôi không có hứng thú.”
“Cho nên?” Cố Thịnh nhướn mày hỏi lại.
“Cho nên phiền ngài tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong liền đẩy Cố Thịnh ra, mở cửa, thành thật ngồi ghế phụ lái, đeo dây an toàn, chớp chớp mắt đáng yêu nhìn ra ngoài: “Ngài Cố, người ta ăn no lên buồn ngủ lắm, chúng ta về nhà nha.”
Giây trước còn là bé mèo ngây thơ dễ đỏ mặt, vậy mà bảo đổi liền đổi, thật là lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Về đến nhà, Kiều Hạ Linh tức tốc lên phòng cầm lấy điện thoại muốn gọi điện cho bố già để xác nhận chuyện khi nãy, nhưng vừa mở khóa thì cửa phòng đã mở ra, nam nhân tựa đầu vào tường, tốt bụng nhắc nhở: “Nếu em gọi bây giờ thì chuyện của chúng ta sẽ bị ông ấy phát hiện ra ngay đấy.”
“Thì biết là vậy nên em mới tính gọi cho Lạc Linh để hỏi xem hôm nay ông ấy có hẹn với người nào ở đó.
Nếu là muốn tìm mẹ kế thì thân là con gái như em cũng cần tìm hiểu cho đàng hoàng chứ!”
Cố Thịnh không còn lời nào để nói.
Dù sao mèo nhỏ chắc vẫn chưa đoán ra được quan hệ của cả hai, có điều hai vị kia coi em ấy như bảo bối, đến chuyện kia còn giấu kín như bưng nên chuyện này nhóc con không biết cũng bình thường.
“Hôm nay em có việc nên không ngủ cùng anh đâu.
Ngoan...!Hôm nao em bù sau nha.” Kiều Hạ Linh ngẩng đầu, nũng nịu nhìn hắn nói.
Vừa đấm vừa xoa?
Cố Thịnh tiến thêm vài bước, chỉ vào mặt mình yêu cầu:
“Hôn chúc ngủ ngon.”
Kiều Hạ Linh: “...” Bình thường không thấy tên này ngủ trưa bao giờ, hôm nay bày đặt hôn chúc ngủ ngon cái gì chứ?
Rầm...
Người giúp việc bị tiếng động trên tầng thu hút, vội vã nhìn lên, chỉ thấy ông chủ của họ xị mặt, bị phu nhân ném theo một cái gối đẩy ra khỏi phòng.
Tất cả đưa mắt nhìn nhau, nét kinh ngạc hiện rõ.
Chuyện này...
Bình thường tính cô Kiều tốt như vậy, ông chủ rốt cuộc đã làm gì để cô ấy nổi nóng thế?
“Không lẽ là ngoại tình?” Một người giúp việc trẻ tuổi hô lên.
Triệu quản gia liếc một cái, cô gái kia nhanh chóng che miệng, xấu hổ nhìn mọi người.
Bọn họ làm việc ở đây đã lâu, hiểu rõ tính cậu chủ nhưng ai bảo đàn ông bình thường khó quản nửa thân dưới, ai biết có phải lúc uống rượu làm ăn không may làm ra một số chuyện không thể tha thứ được hay không.
“Triệu quản gia, ông xem chuyện này...” Trần Mai kéo áo ông thúc giục.
Lão quản gia ban đầu không để ý đến bà, chỉ nói bà nghĩ nhiều nhưng cả buổi chiều, đám giúp việc cứ bàn ra tán vào chuyện này, khiến ông cũng có chút lung lay.
...
Cốc...!Cốc…
“Vào đi.”
Triệu quản gia đẩy cửa đi vào, trên tay là một tách cà phê vẫn còn nóng.
Bình thường cậu chủ chỉ uống trà, chỉ khi có công việc gấp rút phải thức đêm để xử lý thì mới uống cà phê, nhưng hiện tại là ban ngày, đã thế hôm nay cậu ấy còn nghỉ việc ở nhà một buổi chiều.
Nghĩ đến đây, lão quản gia không khỏi rối rắm, nhớ đến mấy lời đám giúp việc kia bàn tán, dè dặt đến bên cạnh Cố Thịnh hỏi nhỏ:
“Cậu chủ, cậu với phu nhân xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Thịnh nhướn mày, khó hiểu nhìn lại: “Chú hỏi vậy là có ý gì?”
“Cậu chủ, tôi biết cậu tuổi trẻ khí thịnh, nhưng mà có một số thứ vẫn là nên tiết chế, suy cho cùng phu nhân rất tốt, cũng rất quan tâm cậu.
Người tốt khó tìm, cậu không nên vì một số điều đẹp đẽ trước mắt mà bỏ lỡ.
Sau này có hối hận thì cũng không kịp.”
“Rốt cuộc chú định hỏi cái gì?”
Triệu quản gia nhìn ra phía cửa, sau đó quan sát một vòng xung quanh phòng, thấy không có gì khả nghi mới cúi xuống bên tai Cố Thịnh hỏi nhỏ: “Cậu có phải có người phụ nữ bên ngoài không?”
Cố Thịnh giật giật khóe miệng, cứ cảm thấy trên đầu khi không có một đàn quạ bay qua.
Thấy hắn im lặng, Triệu quản gia còn tưởng hắn chấp nhận, hai mắt phát sáng: “Có cần tôi giúp cậu xử lý không?”
“Vậy ông định xử lý thế nào?” Cố Thịnh cảm thấy thú vị hỏi lại.
“Chuyện này...”
Rầm...
Cánh cửa bị bạo lực đá bay, Kiều Hạ Linh liếc xéo Cố Thịnh, sau đó quay đầu nhìn Triệu quả gia, thân thiện hỏi: “Hai người đang bàn tán gì thế?”
“Phu nhân, có chuyện gì hãy cứ bình tĩnh.
Cậu chủ chỉ là nhất thời phạm sai lầm, tôi thay cậu ấy xin lỗi cô.
Về phần cô gái kia, tôi và cậu ấy đang bàn bạc cách giải quyết.”
“Ồ.
Ra là vậy sao?”
Kiều Hạ Linh xoay người rời đi, Cố Thịnh vội vã đuổi theo nhưng giữa đường va phải một người giúp việc nên đã để mất dấu.