“Bố.
Sao bố lại không nói chuyện còn và Cố Thịnh quen nhau từ trước cho con biết?” Khoảnh khắc Cố Thịnh người tất cả đều là máu đứng trước mắt, ký ức bị phong ấn bao lâu nay như thủy triều làm vỡ đê bỗng chốc tràn về.
Quãng thời gian mấy tháng ở chung khi bị buôn người bắt cóc, ký ức chỉ thuộc về “anh đẹp trai” mà cô thầm yêu mến.
Kiều Thanh ấp úng không cách nào trả lời, nhìn con gái thở dài.
Mười năm lăm trước, dưới một đêm mưa tầm tã, trong lúc ông tuyệt vọng nhất, suy sụp đến nỗi nghĩ đến cái chết khi đã chạy khắp nơi tìm con gái trong mấy tháng liền mà không có kết quả thì cậu thanh niên đó đã xuất hiện.
Cậu thanh niên bế theo đứa con gái nhỏ với quần áo rách rưới đến gõ cửa.
Mỗi nơi cậu ta đi qua dù đã được nước mưa gột rửa qua một lần nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết máu chảy dài, nối đuôi nhau mà đi.
Ông vẫn còn nhớ như in đôi mắt vô thần, cơ thể cứng nhắc chỉ biết tiến về phía trước theo bản năng nhưng cánh tay tuyệt nhiên chưa một lần trùng xuống.
Hạ Linh nằm trong tay cậu ta hai mắt nhắm liền như một nàng công chúa đang say giấc ngủ.
Kiều Thanh đưa tay ra đỡ lấy, chỉ đến lúc này Cố Thịnh mới buông ra.
Đôi môi tái nhợt nở nụ cười, giống như ánh mặt trời yếu ớt chiếu sáng màn đêm lạnh lẽo và tăm tối.
Cố Thịnh sau đó đã ngất đi vì kiệt sức và mất máu quá nhiều.
Lúc tỉnh lại, đầu óc cậu ta không được tỉnh táo cho lắm, luôn miệng nói có kẻ muốn giết bọn họ, còn muốn cướp đi bảo bối của hắn.
Cảnh sát khi đó hỏi bảo bối là thứ gì thì Cố Thịnh không nói, chỉ một mực ôm lấy đầu kêu lên đau đớn.
Gương mặt nổi đầy gân xanh phẫn nộ, bất chấp tất cả chạy xuống giường, luôn miệng gọi “bảo bối”.
Bên kia, con gái ông cũng được cảnh sát kiểm tra, căn cứ vào vết thương và dấu vết để lại, họ đưa ra kết luận con bé có thể bị chưa thành.
Kiều Thanh không nhớ nổi bản thân đã kiềm chế đến mức nào mới không nổi trận lôi đình ngay tại nơi đó.
Con gái ông khi đó mới có bảy tuổi, một đứa trẻ vô ưu vô lo lại vì chút bất cẩn nhất thời của ông mà bị bọn người xấu bắt đi, đã thế còn phải chịu oan ức lớn như vậy.
May thay, có thể do ông trời thương xót hoặc do bóng ma tâm lý ảnh hưởng nên con bé bị mất trí nhớ, không nhớ ra bất kỳ chuyện gì trước đó cả.
Cậu nhóc kia đã mấy lần đi đến, muốn vào phòng lại bị Kiều Thanh ngăn lại.
Ông của khi đó chỉ một mực muốn con gái tránh xa khỏi tất cả nguy hiểm, không muốn để con bé phải nhớ lại chuyện đau buồn đó nên đã làm thủ tục xuất viện ngay trong đêm.
Nhưng manh mối từ đây cũng đứt đoạn bởi cậu nhóc kia, cũng chính là Cố Thịnh đã được đại nhân vật đưa đi, không rõ tung tích.
Cảnh sát sau bao ngày điều tra cũng tìm ra được hang ổ của đám người kia.
Theo như những gì điều tra được thì đám người đó làm việc cho một đường dây chuyên môn buôn bán trẻ em ra nước ngoài.
Những đứa trẻ xinh đẹp một chút sẽ được chúng bán lại cho những ổ mại , về phần những đứa lớn hơn, khó bảo lại hay gây chuyện thì thứ được bán không phải thân thể mà là nội tạng.
Để phá được án trước khi quá muộn, cảnh sát đã mất ăn mất ngủ mấy đêm.
Nhân chứng duy nhất là Cố Thịnh khi đó lại như bốc hơi khỏi thế gian, có tìm thế nào cũng không tìm được.
Nhân chứng nhất thời chỉ còn lại một mình Hạ Linh, mặc dù cảnh sát có nóng lòng muốn phá án nhưng không đến nỗi bức ép một đứa trẻ bảy tuổi nhớ lại quãng thời gian đen tối kia.
Vụ án đến cuối cùng lâm vào bế tắc vì không đủ nhân chứng và vật chứng.
Cuộc sống của bọn họ lại trở về quỹ đạo như bình thường.
Chỉ có điều, con bé sẽ thi thoảng ngẩn người hỏi ông một câu: “Bố có nhìn thấy anh đẹp trai của con đâu không?”
Kiều Thanh không biết anh đẹp trai trong miệng con gái là ai, gặng hỏi con bé cũng nói không nhớ rõ lắm, chỉ là nụ cười hạnh phúc mỗi khi nhắc đến người đó làm ông không khỏi cảm thấy chua xót.
Giây phút đó, ông cảm thấy bản thân có thể đã làm sai một chuyện.
Vì tránh cho tình huống đó tiếp tục phát sinh, Kiều Thanh đã đưa Kiều Hạ Linh cho một người họ hàng gần để nuôi dưỡng.
Nháy mắt vậy mà đã trôi qua mười năm lăm, thời gian cũng thật là nhanh.
Kiều Thanh đem hết chuyện năm đó kể lại cho cô nghe.
Kiều Hạ Linh mím môi không nói gì, xỏ dép, lững thững mở cửa bước đi.
Cũng giống như năm đó, anh đẹp trai dù có giận đến mức nào, không vui ra sao thì vẫn luôn đứng ở bên ngoài một mực chờ đợi.
Mười năm lăm trước là chờ một bóng hình nhỏ bé chuyên môn đi ăn vụng để bọc hậu cho cô bỏ trốn.
Còn mười năm lăm sau là chờ người con gái mà hắn yêu đến không tiếc cả sinh mạng.
Cảm xúc của mười năm lăm chồng chéo lên nhau nháy mắt vỡ òa, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, lấp đầy biết bao nhiêu lỗ trống trong tim.
Kiều Hạ Linh ôm lấy hắn, không có bất kỳ câu nói nào được phát ra, thứ duy nhất còn tồn tại chính là nụ hôn đẫm nước mắt.
Những bệnh nhân đi ngang qua liên tục vỗ tay chúc phúc cho bọn họ, có người còn chúc cả hai sớm sinh quý tử làm gương mặt mỏng của Kiều Hạ Linh đỏ lên, lại không nỡ đẩy Cố Thịnh ra nên chỉ có thể kéo hắn lại vào trong phòng bệnh của mình lần nữa hôn lên.
“...” Khi không được ăn cơm chó của con gái là cảm giác như thế nào, Kiều Thanh tỏ vẻ bản thân đã được trải nghiệm.
Kiều Thanh mở cửa đi ra, để lại không gian riêng tư cho hai người ôn lại chuyện cũ.
Kiều Hạ Linh đấm vào ngực của Cố Thịnh oán trách: “Khai mau, anh nhận ra em từ bao giờ?”
“Em nói xem.” Cố Thịnh ôm lấy cô, dựa đầu vào thành giường đánh đố hỏi.
Kiều Hạ Linh nheo mắt, bấu mạnh vào đùi hắn cảnh cáo.
Cố Thịnh lập tức giơ tay đầu hàng.
“Khi anh bị một nhóc sâu rượu đập cửa xe làm loạn đã nhận ra rồi!”
Kiều Hạ Linh chu môi nhìn hắn nghi ngờ: “Thật không?’
“Đương nhiên.
Bằng không em cảm thấy anh sẽ lên giường với em à?”
“Hừ! Lần này tạm tha cho anh đấy! Còn có lần sau thì đừng trách nắm đấm trên tay em vô tình nghe chưa?”
Cố Thịnh cầm lấy tay cô hôn lên, đầy say mê và thành kính: “Đã rõ thưa nữ hoàng của tôi.”
Kiều Hạ Linh trừng mắt nhìn hắn, đỏ mặt rụt tay lại, mất tự nhiên quay đầu sang bên cạnh tránh né.
Anh đẹp trai của cô khi nào lại dẻo mép vậy chứ!