Kiên trì đấu tranh đến cùng với giai cấp bóc lột, tôi lén lút gửi tin nhắn cho Giang Ly: “Ngày mai anh không cần đến, tôi không ở chỗ mẹ tôi.” Vì thắng lợi của cuộc cách mạng giai cấp vô sản, thỉnh thoảng nói dối một chút cũng rất cần thiết.
Một lát sau, Giang Ly trả lời tôi: “Ngữ văn của cô quả nhiên không tốt, một câu nói đã để tôi nhìn ta khe hở.”
Tôi cho rằng anh ta đang thăm dò: “Tùy anh.”
Giang Ly: “Vậy thì mai tôi vẫn phải đi bái kiến mẹ vợ một chút.”
Tôi: “Mẹ tôi không thích anh.”
Giang Ly: “Vậy tôi càng phải đi để lấy lòng bà.”
Tôi: “Này, tôi thực sự không ở đó.”
Giang Ly: “Không có, ngày mai khi tôi đi, cô ở đó là được rồi.”
Tôi: “Anh đừng ép tôi.”
Giang Ly: “Tôi chẳng thèm ép cô. Nhưng mà nếu như cô muốn để mẹ vợ tôi lo lắng, tùy cô đi đâu thì đi.”
Giang Ly luôn có thể một câu nói là phá được nhược điểm của người khác, đây thực sự là năng lực đáng sợ. Nhìn thấy đoạn tin nhắn kinh hãi này, cuối cùng tôi đành lựa chọn thỏa hiệp…Các chị em, sau này nhất thiết đừng lấy người thông minh quá, sẽ bị chơi chết đó…
Ngày hôm sau là thứ bảy, sáng sớm tôi đang ngủ say, lại bị mẹ tôi lôi dậy. Lão thái thái một mặt vui mừng kinh ngạc, một mặt thì hận sắt không luyện được thành gang, lắc lắc tôi: “Con gái, Giang Ly đến rồi.”
Tôi “ừ” một tiếng, lại ngã đổ xuống, tiếp tục ngủ. Trên thế giới này có một loại người kỳ quái, ví dụ như mẹ tôi, còn hơn nữa, đó là Giang Ly, cuối tuần rồi không ngủ nướng, dậy sớm như vậy làm gì!
Tôi nhắm mắt, nghe thấy mẹ tôi ném ra một câu nữa: “Con đến xử lý nó đi”, rồi đi ra. Trong lòng âm thầm rơi nước mắt…
Giang Ly đứng bên cạnh gường tôi, gọi một tiếng: “Quan Tiểu Yến.”
Tôi rất buồn ngủ, muốn ngủ, cũng lười chẳng buồn đáp lại. Thế là “hừ hừ” hai tiếng, ôm lấy chăn đắp lên mặt ngủ tiếp.
Ngữ khí của Giang Ly mang theo sự uy hiếp: “Cô còn không dậy, tôi sẽ lột quần áo của cô!”
Anh dám! Đây dù sao cũng là địa bàn của tôi! Tôi dùng đầu óc trì trệ vì buồn ngủ kia của mình suy nghĩ khả năng hành hung của anh ta lớn bao nhiêu, kết quả là: con số không. Đùa à, ở nhà mẹ vợ mà dám vô lễ với con gái bà? Nghĩ đến đây, tôi liền yên tâm ngủ tiếp
Ai biết được Giang Ly một tay kéo chăn ra, sau đó một tay tóm lấy vai tôi. Tôi như chạm phải điện vậy, quay người lại, gạt tay anh ta ra, sau đó mở to mắt phẫn nộ nhìn anh ta: “Anh làm cái gì thế?” Vì sao tôi ở trong địa bàn của mình mà vẫn còn bị bắt nạt?
Giang Ly lúc này đang khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu nhìn tôi, trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý, anh ta nhướn mày, nói: “Tôi còn có thể làm gì?”
Tôi nhặt một con gấu bông nhỏ lên ném vào mặt anh ta, hung dữ nói: “Ra ngoài!”
Giang Ly một tay tóm lấy con gấu, sau đó lanh lẹ ngồi xuống đầu gường. Anh ta nhìn tôi một lát, đột nhiên giống như hạ một quyết định rất lớn vậy, nói: “Bà xã, đừng giận anh nữa được không?”
Tôi suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, anh ta…anh ta…anh ta bị bệnh à? Khi Giang Ly nói câu này, tuy mặt không hề biểu cảm, nhưng giọng nói đó… giọng nói đó rõ ràng là nói cho những tiểu mỹ nam kia của anh ta nghe, dịu dàng đến mức nổi cả da gà.
Giang Ly nhướn mày nhìn tôi một cái, sau đó khóe miệng cong lên, dường như đang đợi xem chuyện cười. Tiểu tử này chắc chắn không có lòng dạ tốt.
Thiện tai, thỏ bị đẩy vào đường cùng còn biết cắn người, hổ không ra oai được, anh coi tôi là Hello Kitty sao? Tôi tức giận, đẩy anh ta ngã xuống gường, cưỡi lên người anh ta, tóm lấy cổ, hung dữ nói: “Anh thì làm được cái quái gì chứ!”
Giang Ly rất biết phối hợp, ngã xuống gường mặc cho tôi giày vò. Tôi cho rằng anh ta coi như đã hối cải, lực ra tay cũng nhẹ đi mấy phần, dù gì giết người là phạm pháp, bổn đại gia hôm nay sẽ giữ lại cái mạng nhỏ này cho anh!
Đương nhiên tôi đã lơ là một điểm, đó chính là Giang Ly làm sao có thể biết đạo lý như thế này chứ? Đúng vào lúc tôi vừa lơ là cảnh giác, anh ta làm một động tác khiến tôi kinh ngạc: Anh ta tóm lấy hai tay của tôi gỡ ra trước, hít hai hơi lấy không khí, sau đó nói một cách đáng sợ: “Cứu tôi với, Tiểu Yến mưu sát chồng rồi!” Nói xong, lại để hai tay của tôi trên cổ anh ta.
Tôi kinh ngạc nhìn một loạt động tác của anh ta, nhất thời không thu hồi hồn phách về được. Nhưng chính lúc này, cửa phòng mở “Rầm” một tiếng, mẹ tôi đứng ở trước cửa, nhìn thấy cảnh chúng tôi không đàng hoàng, lại rất bạo lực thế kia.
Mẹ tôi thở phì phì chạy đến trước mặt, kéo tôi ra khỏi Giang Ly. Bà vừa cốc vào đầu tôi, vừa tức giận nói: “Nha đầu đáng chết này, sao không biết suy nghĩ chứ, con muốn mẹ tức chết à…”
Tôi ngồi trên gường, mặc cho mẹ tôi mắng mỏ, rõ ràng vừa rồi là chuyện gì. Mẹ tôi chắc chắn vẫn đứng ở cửa nghe lén chúng tôi nói chuyện, với phẩm chất của bà, việc dung tục thế này bà chắc chắn làm được. Vậy thì bà nghe trộm, chuyện này tôi không biết, Giang Ly lại biết, thế nên anh ta mới ngoan ngoãn để tôi ngược đãi, sau đó kêu cứu đúng lúc, để tôi bị mẹ tôi hiện hành bắt sống.
Giang Ly xấu xa quá rồi! Lúc này tôi thực sự hận không thể đập vỡ đầu anh ta, sau đó đem cho lợn ăn… đó là một cái đầu tà ác, loại đầu óc này có tính phá hoại rất lớn đối với nhân loại.
Giang Ly xoa xoa cổ, cười nói với mẹ tôi: “Mẹ, mẹ đừng trách Tiểu Yến, cô ấy và con đang đùa.”
Mẹ tôi nghe thấy lời này của anh ta, nhanh chóng bỏ tay ra khỏi đầu tôi, tức giận ngùn ngụt nói: “Đùa? Lấy mạng người ra đùa được sao?”
Tôi phẫn nộ!
Giang Ly nâng tay xoa xoa chỗ tôi bị mẹ cốc, sau đó thuận tay ôm tôi vào lòng: “Mẹ, mẹ nghỉ một chút đi, con khuyên nhủ cô ấy được rồi.”
Mẹ ruột của tôi cuối cùng cũng phát hiện bà thực sự không nên tham gia vào việc đang xảy ra giữa hai vợ chồng nhà người ta, huống hồ bà vừa mới ở ngoài cửa cũng không làm chuyện tốt gì. Thế là bà hòa nhã cười với giang Ly, nói: “Vậy mẹ giao nó lại cho con, không được thì con cứ bóp chết nó nhé!” Nói xong, bà quay người rời đi.
Tôi u oán đưa mắt tiễn mẹ tôi rời đi. Đợi sau khi bà đóng cửa lại, tôi đẩy Giang Ly ra, giận dữ nhìn anh ta.
Giang Ly vô tội nhìn tôi, thấp giọng nói: “Ai bảo cô không phối hợp với tôi.”
Tôi vô cùng phối hợp, đạp anh ta một cái: “Ra ngoài, lão nương muốn thay quần áo!”
Giang Ly coi như đứng cùng một chiến tuyến với mẹ tôi, bây giờ anh ta chính là con trai ruột của mẹ tôi, còn tôi chỉ là đứa con dâu nhỏ chịu sự giày vò, thiên lý ở đâu chứ!
Buổi trưa, khi mẹ tôi làm cơm, tôi nhân cơ hội nói với bà: “Mẹ, Giang Ly thích ăn cay, càng cay càng tốt.”
Mẹ tôi khinh bỉ nhìn tôi một cái, nói: “Mẹ đã hỏi rồi, nó ngoài cay ra, khẩu vị gì cũng có thể ăn được.”
Tôi thấy lời gièm pha không thành công, nhanh chóng chạy trốn, dù gì Giang Ly và mẹ tôi liên hợp với nhau, không có một chút cơ hội nào cho tôi xen vào.
Đương nhiên, vốn dĩ tôi cho rằng, trên hình thức đáng nhẽ là tổ hợp con gái, con rễ, mẹ chồng, nhưng trên thực chất lại thành là tổ hợp ba người : con trai, con dâu, mẹ chồng ác độc, điều này đã đủ khiến tôi buồn bực rồi, đến buổi tối lại thêm một thành viên thống soái – cô em chồng.
Người gọi là cô em chồng chính là cô hàng xóm có bộ ngực cỡ D nào đó, không có chút quan hệ máu mủ gì với mẹ tôi, nhưng vào thời khắc quan trọng, luôn khiến người ta hoài nghi đó là con gái ruột của mẹ tôi, Hạp tử.
Con dâu sẽ bị mẹ chồng trách mắng, chị dâu sẽ bị cô em chồng khinh bỉ, vợ còn bị chồng chà đạp…Bây giờ tôi có lý do để vô cùng tin tưởng, tôi thực sự cầm nhầm kịch bản rồi.
Dù gì bữa cơm tối nay cũng phải ăn, mọi người đều vui vẻ, hòa đồng, chủ, khách cùng vui. Hai người đối đầu, một người vây xem, thêm một người nữa lặng lẽ chảy nước mắt trong lòng…
Cuối cùng, tôi thầm đưa ra được một quyết định vô cùng anh minh: Sau này sẽ không dễ dàng đắc tội với Giang Ly nữa, dù có đắc tội, cũng không thể để hai kẻ mắc tâm bệnh phát cuồng, tang tận lương tâm ăn cây táo rào cây sung kí biết được…
Ăn tối xong, Giang Ly nắm tay tôi rồi từ biệt mẹ tôi và Hạp tử, sau đó nhét tôi vào trong xe, khệnh khạng mà đi.
Tôi ngoan ngoãn ngồi trong xe, không phát ra tiếng nào.
Giang Ly nhìn tôi qua gương chiếu hậu, nói: “Cô vẫn còn tức giận sao?”
Tôi nói, giọng không vui vẻ lắm: “Thừa lời, nếu không thì anh cũng thử cảm giác bị người thân quay lưng xem?”
Giang Ly: “Làm gì nghiêm trọng như cô nói, mọi người cũng vì tốt cho cô.”
Tôi lắc lắc đầu, tức giận chẳng còn hơi sức đâu mà nói: “Đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tôi thế này, tất cả đều là mưu kế của anh!”
Biểu cảm của Giang Ly có chút vô tội: “Tôi vì muốn giữ thể diện cho cô nên mới biểu hiện tốt một chút, ai biết được cô lại chẳng biết điều chút nào.”
Mắt không đỏ, thở không dốc, nói ra những lời mặt dày, vô sỉ như thế này, độ dày của da mặt Giang Ly thật là được sự chân truyền tự mẹ tôi.
Giang Ly có lẽ do làm chuyện xấu mà chột dạ, cho nên anh ta thỏa hiệp: “Được rồi, sau này sẽ không tùy tiện đùa với cô về chuyện ngủ riêng nữa.”
Thần sắc của tôi hòa dịu hơn một chút: “Đây là anh nói đó.”
Giang Ly bổ sung: “Vậy sau này cô cũng không thể để tôi bị đói nữa.”
Tôi: “Được rồi, được rồi, biết ngay là anh không tử tế như vậy mà.”
Một lúc sau, Giang Ly lại nói: “Cô đi làm ở đâu vậy, nếu như thuận đường, tôi đón cô nhé?”
Tôi hồ nghi nhìn anh ta, hỏi: “Anh có thể tốt bụng như thế này sao?”
Giang Ly nói rất thẳng thắn: “Tôi không có lòng tin đối với nhân phẩm của cô.” Quay đi quay lại vẫn là sợ tôi không làm cơm cho anh ta.
Tôi đành nói ra địa chỉ và tên của công ty.
Giang Ly nghe thấy lời tôi, rõ ràng có chút sững sờ. Tôi rất bồn chồn, liền hỏi: “Sao nào? Lẽ nào công ty này là do anh mở?”
“Không!” Giang Ly nghiêm túc lắc đầu. “Chỉ là nghe quen quen.”
Công ty quảng cáo XXX rất nổi tiếng, quen tai cũng là bình thường, thế là tôi cũng không để ý lắm.
Sau đó, rất nhanh, tôi liền biết cái gọi là quen tai rốt cuộc là có ý gì.
Kiên trì đấu tranh đến cùng với giai cấp bóc lột, tôi lén lút gửi tin nhắn cho Giang Ly: “Ngày mai anh không cần đến, tôi không ở chỗ mẹ tôi.” Vì thắng lợi của cuộc cách mạng giai cấp vô sản, thỉnh thoảng nói dối một chút cũng rất cần thiết.
Một lát sau, Giang Ly trả lời tôi: “Ngữ văn của cô quả nhiên không tốt, một câu nói đã để tôi nhìn ta khe hở.”
Tôi cho rằng anh ta đang thăm dò: “Tùy anh.”
Giang Ly: “Vậy thì mai tôi vẫn phải đi bái kiến mẹ vợ một chút.”
Tôi: “Mẹ tôi không thích anh.”
Giang Ly: “Vậy tôi càng phải đi để lấy lòng bà.”
Tôi: “Này, tôi thực sự không ở đó.”
Giang Ly: “Không có, ngày mai khi tôi đi, cô ở đó là được rồi.”
Tôi: “Anh đừng ép tôi.”
Giang Ly: “Tôi chẳng thèm ép cô. Nhưng mà nếu như cô muốn để mẹ vợ tôi lo lắng, tùy cô đi đâu thì đi.”
Giang Ly luôn có thể một câu nói là phá được nhược điểm của người khác, đây thực sự là năng lực đáng sợ. Nhìn thấy đoạn tin nhắn kinh hãi này, cuối cùng tôi đành lựa chọn thỏa hiệp…Các chị em, sau này nhất thiết đừng lấy người thông minh quá, sẽ bị chơi chết đó…
Ngày hôm sau là thứ bảy, sáng sớm tôi đang ngủ say, lại bị mẹ tôi lôi dậy. Lão thái thái một mặt vui mừng kinh ngạc, một mặt thì hận sắt không luyện được thành gang, lắc lắc tôi: “Con gái, Giang Ly đến rồi.”
Tôi “ừ” một tiếng, lại ngã đổ xuống, tiếp tục ngủ. Trên thế giới này có một loại người kỳ quái, ví dụ như mẹ tôi, còn hơn nữa, đó là Giang Ly, cuối tuần rồi không ngủ nướng, dậy sớm như vậy làm gì!
Tôi nhắm mắt, nghe thấy mẹ tôi ném ra một câu nữa: “Con đến xử lý nó đi”, rồi đi ra. Trong lòng âm thầm rơi nước mắt…
Giang Ly đứng bên cạnh gường tôi, gọi một tiếng: “Quan Tiểu Yến.”
Tôi rất buồn ngủ, muốn ngủ, cũng lười chẳng buồn đáp lại. Thế là “hừ hừ” hai tiếng, ôm lấy chăn đắp lên mặt ngủ tiếp.
Ngữ khí của Giang Ly mang theo sự uy hiếp: “Cô còn không dậy, tôi sẽ lột quần áo của cô!”
Anh dám! Đây dù sao cũng là địa bàn của tôi! Tôi dùng đầu óc trì trệ vì buồn ngủ kia của mình suy nghĩ khả năng hành hung của anh ta lớn bao nhiêu, kết quả là: con số không. Đùa à, ở nhà mẹ vợ mà dám vô lễ với con gái bà? Nghĩ đến đây, tôi liền yên tâm ngủ tiếp
Ai biết được Giang Ly một tay kéo chăn ra, sau đó một tay tóm lấy vai tôi. Tôi như chạm phải điện vậy, quay người lại, gạt tay anh ta ra, sau đó mở to mắt phẫn nộ nhìn anh ta: “Anh làm cái gì thế?” Vì sao tôi ở trong địa bàn của mình mà vẫn còn bị bắt nạt?
Giang Ly lúc này đang khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu nhìn tôi, trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý, anh ta nhướn mày, nói: “Tôi còn có thể làm gì?”
Tôi nhặt một con gấu bông nhỏ lên ném vào mặt anh ta, hung dữ nói: “Ra ngoài!”
Giang Ly một tay tóm lấy con gấu, sau đó lanh lẹ ngồi xuống đầu gường. Anh ta nhìn tôi một lát, đột nhiên giống như hạ một quyết định rất lớn vậy, nói: “Bà xã, đừng giận anh nữa được không?”
Tôi suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, anh ta…anh ta…anh ta bị bệnh à? Khi Giang Ly nói câu này, tuy mặt không hề biểu cảm, nhưng giọng nói đó… giọng nói đó rõ ràng là nói cho những tiểu mỹ nam kia của anh ta nghe, dịu dàng đến mức nổi cả da gà.
Giang Ly nhướn mày nhìn tôi một cái, sau đó khóe miệng cong lên, dường như đang đợi xem chuyện cười. Tiểu tử này chắc chắn không có lòng dạ tốt.
Thiện tai, thỏ bị đẩy vào đường cùng còn biết cắn người, hổ không ra oai được, anh coi tôi là Hello Kitty sao? Tôi tức giận, đẩy anh ta ngã xuống gường, cưỡi lên người anh ta, tóm lấy cổ, hung dữ nói: “Anh thì làm được cái quái gì chứ!”
Giang Ly rất biết phối hợp, ngã xuống gường mặc cho tôi giày vò. Tôi cho rằng anh ta coi như đã hối cải, lực ra tay cũng nhẹ đi mấy phần, dù gì giết người là phạm pháp, bổn đại gia hôm nay sẽ giữ lại cái mạng nhỏ này cho anh!
Đương nhiên tôi đã lơ là một điểm, đó chính là Giang Ly làm sao có thể biết đạo lý như thế này chứ? Đúng vào lúc tôi vừa lơ là cảnh giác, anh ta làm một động tác khiến tôi kinh ngạc: Anh ta tóm lấy hai tay của tôi gỡ ra trước, hít hai hơi lấy không khí, sau đó nói một cách đáng sợ: “Cứu tôi với, Tiểu Yến mưu sát chồng rồi!” Nói xong, lại để hai tay của tôi trên cổ anh ta.
Tôi kinh ngạc nhìn một loạt động tác của anh ta, nhất thời không thu hồi hồn phách về được. Nhưng chính lúc này, cửa phòng mở “Rầm” một tiếng, mẹ tôi đứng ở trước cửa, nhìn thấy cảnh chúng tôi không đàng hoàng, lại rất bạo lực thế kia.
Mẹ tôi thở phì phì chạy đến trước mặt, kéo tôi ra khỏi Giang Ly. Bà vừa cốc vào đầu tôi, vừa tức giận nói: “Nha đầu đáng chết này, sao không biết suy nghĩ chứ, con muốn mẹ tức chết à…”
Tôi ngồi trên gường, mặc cho mẹ tôi mắng mỏ, rõ ràng vừa rồi là chuyện gì. Mẹ tôi chắc chắn vẫn đứng ở cửa nghe lén chúng tôi nói chuyện, với phẩm chất của bà, việc dung tục thế này bà chắc chắn làm được. Vậy thì bà nghe trộm, chuyện này tôi không biết, Giang Ly lại biết, thế nên anh ta mới ngoan ngoãn để tôi ngược đãi, sau đó kêu cứu đúng lúc, để tôi bị mẹ tôi hiện hành bắt sống.
Giang Ly xấu xa quá rồi! Lúc này tôi thực sự hận không thể đập vỡ đầu anh ta, sau đó đem cho lợn ăn… đó là một cái đầu tà ác, loại đầu óc này có tính phá hoại rất lớn đối với nhân loại.
Giang Ly xoa xoa cổ, cười nói với mẹ tôi: “Mẹ, mẹ đừng trách Tiểu Yến, cô ấy và con đang đùa.”
Mẹ tôi nghe thấy lời này của anh ta, nhanh chóng bỏ tay ra khỏi đầu tôi, tức giận ngùn ngụt nói: “Đùa? Lấy mạng người ra đùa được sao?”
Tôi phẫn nộ!
Giang Ly nâng tay xoa xoa chỗ tôi bị mẹ cốc, sau đó thuận tay ôm tôi vào lòng: “Mẹ, mẹ nghỉ một chút đi, con khuyên nhủ cô ấy được rồi.”
Mẹ ruột của tôi cuối cùng cũng phát hiện bà thực sự không nên tham gia vào việc đang xảy ra giữa hai vợ chồng nhà người ta, huống hồ bà vừa mới ở ngoài cửa cũng không làm chuyện tốt gì. Thế là bà hòa nhã cười với giang Ly, nói: “Vậy mẹ giao nó lại cho con, không được thì con cứ bóp chết nó nhé!” Nói xong, bà quay người rời đi.
Tôi u oán đưa mắt tiễn mẹ tôi rời đi. Đợi sau khi bà đóng cửa lại, tôi đẩy Giang Ly ra, giận dữ nhìn anh ta.
Giang Ly vô tội nhìn tôi, thấp giọng nói: “Ai bảo cô không phối hợp với tôi.”
Tôi vô cùng phối hợp, đạp anh ta một cái: “Ra ngoài, lão nương muốn thay quần áo!”
Giang Ly coi như đứng cùng một chiến tuyến với mẹ tôi, bây giờ anh ta chính là con trai ruột của mẹ tôi, còn tôi chỉ là đứa con dâu nhỏ chịu sự giày vò, thiên lý ở đâu chứ!
Buổi trưa, khi mẹ tôi làm cơm, tôi nhân cơ hội nói với bà: “Mẹ, Giang Ly thích ăn cay, càng cay càng tốt.”
Mẹ tôi khinh bỉ nhìn tôi một cái, nói: “Mẹ đã hỏi rồi, nó ngoài cay ra, khẩu vị gì cũng có thể ăn được.”
Tôi thấy lời gièm pha không thành công, nhanh chóng chạy trốn, dù gì Giang Ly và mẹ tôi liên hợp với nhau, không có một chút cơ hội nào cho tôi xen vào.
Đương nhiên, vốn dĩ tôi cho rằng, trên hình thức đáng nhẽ là tổ hợp con gái, con rễ, mẹ chồng, nhưng trên thực chất lại thành là tổ hợp ba người : con trai, con dâu, mẹ chồng ác độc, điều này đã đủ khiến tôi buồn bực rồi, đến buổi tối lại thêm một thành viên thống soái – cô em chồng.
Người gọi là cô em chồng chính là cô hàng xóm có bộ ngực cỡ D nào đó, không có chút quan hệ máu mủ gì với mẹ tôi, nhưng vào thời khắc quan trọng, luôn khiến người ta hoài nghi đó là con gái ruột của mẹ tôi, Hạp tử.
Con dâu sẽ bị mẹ chồng trách mắng, chị dâu sẽ bị cô em chồng khinh bỉ, vợ còn bị chồng chà đạp…Bây giờ tôi có lý do để vô cùng tin tưởng, tôi thực sự cầm nhầm kịch bản rồi.
Dù gì bữa cơm tối nay cũng phải ăn, mọi người đều vui vẻ, hòa đồng, chủ, khách cùng vui. Hai người đối đầu, một người vây xem, thêm một người nữa lặng lẽ chảy nước mắt trong lòng…
Cuối cùng, tôi thầm đưa ra được một quyết định vô cùng anh minh: Sau này sẽ không dễ dàng đắc tội với Giang Ly nữa, dù có đắc tội, cũng không thể để hai kẻ mắc tâm bệnh phát cuồng, tang tận lương tâm ăn cây táo rào cây sung kí biết được…
Ăn tối xong, Giang Ly nắm tay tôi rồi từ biệt mẹ tôi và Hạp tử, sau đó nhét tôi vào trong xe, khệnh khạng mà đi.
Tôi ngoan ngoãn ngồi trong xe, không phát ra tiếng nào.
Giang Ly nhìn tôi qua gương chiếu hậu, nói: “Cô vẫn còn tức giận sao?”
Tôi nói, giọng không vui vẻ lắm: “Thừa lời, nếu không thì anh cũng thử cảm giác bị người thân quay lưng xem?”
Giang Ly: “Làm gì nghiêm trọng như cô nói, mọi người cũng vì tốt cho cô.”
Tôi lắc lắc đầu, tức giận chẳng còn hơi sức đâu mà nói: “Đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tôi thế này, tất cả đều là mưu kế của anh!”
Biểu cảm của Giang Ly có chút vô tội: “Tôi vì muốn giữ thể diện cho cô nên mới biểu hiện tốt một chút, ai biết được cô lại chẳng biết điều chút nào.”
Mắt không đỏ, thở không dốc, nói ra những lời mặt dày, vô sỉ như thế này, độ dày của da mặt Giang Ly thật là được sự chân truyền tự mẹ tôi.
Giang Ly có lẽ do làm chuyện xấu mà chột dạ, cho nên anh ta thỏa hiệp: “Được rồi, sau này sẽ không tùy tiện đùa với cô về chuyện ngủ riêng nữa.”
Thần sắc của tôi hòa dịu hơn một chút: “Đây là anh nói đó.”
Giang Ly bổ sung: “Vậy sau này cô cũng không thể để tôi bị đói nữa.”
Tôi: “Được rồi, được rồi, biết ngay là anh không tử tế như vậy mà.”
Một lúc sau, Giang Ly lại nói: “Cô đi làm ở đâu vậy, nếu như thuận đường, tôi đón cô nhé?”
Tôi hồ nghi nhìn anh ta, hỏi: “Anh có thể tốt bụng như thế này sao?”
Giang Ly nói rất thẳng thắn: “Tôi không có lòng tin đối với nhân phẩm của cô.” Quay đi quay lại vẫn là sợ tôi không làm cơm cho anh ta.
Tôi đành nói ra địa chỉ và tên của công ty.
Giang Ly nghe thấy lời tôi, rõ ràng có chút sững sờ. Tôi rất bồn chồn, liền hỏi: “Sao nào? Lẽ nào công ty này là do anh mở?”
“Không!” Giang Ly nghiêm túc lắc đầu. “Chỉ là nghe quen quen.”
Công ty quảng cáo XXX rất nổi tiếng, quen tai cũng là bình thường, thế là tôi cũng không để ý lắm.
Sau đó, rất nhanh, tôi liền biết cái gọi là quen tai rốt cuộc là có ý gì.