Mộc Tâm hoảng hồn, sâu trong đôi mắt to tròn ẩn chứa sự vui mừng không thấy rõ - "Ông thật sự có thể giúp tôi trả thù Lăng Tử Thiên sao?" - Mộc Tâm thấp giọng hỏi, chỉ sợ như ông lão đứng trước mặt đang nói dối mình.
"Ông sẽ giúp cháu, Tiểu Tâm cháu là đại tiểu thư của Chu gia, Chu thị sẽ sớm do một tay cháu quản lý, đến lúc đó, dù cháu muốn Lăng Tử Thiên chết, hắn không thể không nghe lời" - Chu Thừa Mạc đau lòng định đưa tay xoa đầu cô nhưng cô lại bất ngờ né tránh khiến lòng ông đau như cắt. Ông sống từng tuổi này rồi, lại phải vì tìm kiếm một cô cháu gái mà buôn ba khắp nơi. Tìm được rồi lại ngày đêm lo lắng tìm cách làm sao khiến cô nhận lại ông.
"Tôi biết. Tôi chỉ hỏi ông một câu, nếu ông cho tôi một câu trả lời thoả đáng, tôi sẽ trở về Chu gia, trở về làm đại tiểu thư của Chu gia, trở về tiếp quản Chu thị, trở về làm đứa cháu gái hiếu thảo của ông" - Mộc Tâm đứng dậy đi đến bên bàn trang điểm, chỉnh trang lại một chút, nhớ được gì đó cô lại quay đầu nhìn Chu Thừa Mạc - "Có thể cho tôi mượn điện thoại...".
Chưa dứt lời, cánh cửa gỗ to lớn đã được Mạc Tư Thần dùng sức đá bay ra, kèm theo giọng nói chứa đầy lo lắng - "Tâm Tâm, em không sao chứ?".
Anh lao đến chỗ cô tựa như làn gió, "vụt" một tiếng Mộc Tâm đang nằm gọn trong lòng anh. Anh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, dịu giọng an ủi - "Tâm Tâm, đừng sợ có anh ở đây".
Mộc Tâm thở dài, cô vòng tay ôm lấy eo anh, vùi đầu vào lồng ngực vững chắc của anh. Mạc Tư Thần rất cao, Mộc Tâm chỉ đứng đến gần vai anh - "Tư Thần, Chu lão gia là ông em".
Chất giọng nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứ một thứ gì đó hệt như hận thù của cô khiến an sững sờ trong chốc lát. Anh buông ra, xoay người đối diện với khuôn mặt già nua của Chu Thừa Mạc.
"Chàng trai trẻ, tôi biết hiện giờ cậu là chồng của Tiểu Tâm, vậy có nên gọi tôi một tiếng "ông" không?" - Chu Thừa Mạc ngồi xuống ghế sô pha, do tuổi đã lớn, chỉ cần đứng một chút đã khiến ông mệt mỏi.
Mạc Tư Thần chưa kịp mở miệng, Mộc Tâm đã trực tiếp dùng câu nói trong trẻo mà lạnh lùng không thương tiếc đả thương Chu Thừa Mạc - "Không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ cần ông trả lời câu hỏi của tôi tôi mới nhận lại Chu gia sao?".
Ánh mắt Chu Thừa Mạc ánh lên tia thất vọng nhưng rất nhanh lại trở về bình thường - "Được, cháu hỏi đi".
"Năm xưa, vì sao tôi lại sống trong cô nhi viện".
Chu Thừa Mạc thở dài, ông biết cô sẽ hỏi câu ấy, cũng biết sẽ không giấu được. Ông bây giờ mới hiểu được ý nghĩa của câu 'giấy không gói được lửa' - "Năm xưa, khi mẹ cháu mang thai, bác sĩ đã chẩn đoán là bé trai, nhưng không ngờ lại sinh ra cháu. Lúc đấy ông rất tức giận. Sai người đem mẹ cháu nhốt ở một nơi không ai biết, còn cháu thì mang đến cô nhi viện. Đến khi bố cháu đi công tác về, nghe tin vợ con mất tích, liền vội vã đi kiếm, những không ngờ lại gặp tai nạn mà qua đời. Mẹ cháu không biết vì sao biết tin ông đưa cháu đến cô nhi viện mà tự tử. Cháu cũng biết, ông chỉ có mỗi bố cháu là con trai, đương nhiên cũng mong có người nối dõi. Cả bố và mẹ cháu đều mất, ông mới quyết định tìm cháu, những trở lại cô nhi viện ấy, đã nghe tin cháu được người khác nhận nuôi. Dòng giã mấy năm trời, giờ mới tìm được".
Mộc Tâm không nói gì, cô cũng không khóc, cứ thế chạy thật nhanh ra ngoài. Hoá ra từ bé đến lớn cô đã là kẻ bỏ đi. Ai cũng ruồng bỏ cô, kể cả người thân, nói gì đến Lăng Tử Thiên cơ chứ?
Mộc Tâm hoảng hồn, sâu trong đôi mắt to tròn ẩn chứa sự vui mừng không thấy rõ - "Ông thật sự có thể giúp tôi trả thù Lăng Tử Thiên sao?" - Mộc Tâm thấp giọng hỏi, chỉ sợ như ông lão đứng trước mặt đang nói dối mình.
"Ông sẽ giúp cháu, Tiểu Tâm cháu là đại tiểu thư của Chu gia, Chu thị sẽ sớm do một tay cháu quản lý, đến lúc đó, dù cháu muốn Lăng Tử Thiên chết, hắn không thể không nghe lời" - Chu Thừa Mạc đau lòng định đưa tay xoa đầu cô nhưng cô lại bất ngờ né tránh khiến lòng ông đau như cắt. Ông sống từng tuổi này rồi, lại phải vì tìm kiếm một cô cháu gái mà buôn ba khắp nơi. Tìm được rồi lại ngày đêm lo lắng tìm cách làm sao khiến cô nhận lại ông.
"Tôi biết. Tôi chỉ hỏi ông một câu, nếu ông cho tôi một câu trả lời thoả đáng, tôi sẽ trở về Chu gia, trở về làm đại tiểu thư của Chu gia, trở về tiếp quản Chu thị, trở về làm đứa cháu gái hiếu thảo của ông" - Mộc Tâm đứng dậy đi đến bên bàn trang điểm, chỉnh trang lại một chút, nhớ được gì đó cô lại quay đầu nhìn Chu Thừa Mạc - "Có thể cho tôi mượn điện thoại...".
Chưa dứt lời, cánh cửa gỗ to lớn đã được Mạc Tư Thần dùng sức đá bay ra, kèm theo giọng nói chứa đầy lo lắng - "Tâm Tâm, em không sao chứ?".
Anh lao đến chỗ cô tựa như làn gió, "vụt" một tiếng Mộc Tâm đang nằm gọn trong lòng anh. Anh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, dịu giọng an ủi - "Tâm Tâm, đừng sợ có anh ở đây".
Mộc Tâm thở dài, cô vòng tay ôm lấy eo anh, vùi đầu vào lồng ngực vững chắc của anh. Mạc Tư Thần rất cao, Mộc Tâm chỉ đứng đến gần vai anh - "Tư Thần, Chu lão gia là ông em".
Chất giọng nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứ một thứ gì đó hệt như hận thù của cô khiến an sững sờ trong chốc lát. Anh buông ra, xoay người đối diện với khuôn mặt già nua của Chu Thừa Mạc.
"Chàng trai trẻ, tôi biết hiện giờ cậu là chồng của Tiểu Tâm, vậy có nên gọi tôi một tiếng "ông" không?" - Chu Thừa Mạc ngồi xuống ghế sô pha, do tuổi đã lớn, chỉ cần đứng một chút đã khiến ông mệt mỏi.
Mạc Tư Thần chưa kịp mở miệng, Mộc Tâm đã trực tiếp dùng câu nói trong trẻo mà lạnh lùng không thương tiếc đả thương Chu Thừa Mạc - "Không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ cần ông trả lời câu hỏi của tôi tôi mới nhận lại Chu gia sao?".
Ánh mắt Chu Thừa Mạc ánh lên tia thất vọng nhưng rất nhanh lại trở về bình thường - "Được, cháu hỏi đi".
"Năm xưa, vì sao tôi lại sống trong cô nhi viện".
Chu Thừa Mạc thở dài, ông biết cô sẽ hỏi câu ấy, cũng biết sẽ không giấu được. Ông bây giờ mới hiểu được ý nghĩa của câu 'giấy không gói được lửa' - "Năm xưa, khi mẹ cháu mang thai, bác sĩ đã chẩn đoán là bé trai, nhưng không ngờ lại sinh ra cháu. Lúc đấy ông rất tức giận. Sai người đem mẹ cháu nhốt ở một nơi không ai biết, còn cháu thì mang đến cô nhi viện. Đến khi bố cháu đi công tác về, nghe tin vợ con mất tích, liền vội vã đi kiếm, những không ngờ lại gặp tai nạn mà qua đời. Mẹ cháu không biết vì sao biết tin ông đưa cháu đến cô nhi viện mà tự tử. Cháu cũng biết, ông chỉ có mỗi bố cháu là con trai, đương nhiên cũng mong có người nối dõi. Cả bố và mẹ cháu đều mất, ông mới quyết định tìm cháu, những trở lại cô nhi viện ấy, đã nghe tin cháu được người khác nhận nuôi. Dòng giã mấy năm trời, giờ mới tìm được".
Mộc Tâm không nói gì, cô cũng không khóc, cứ thế chạy thật nhanh ra ngoài. Hoá ra từ bé đến lớn cô đã là kẻ bỏ đi. Ai cũng ruồng bỏ cô, kể cả người thân, nói gì đến Lăng Tử Thiên cơ chứ?