. Ba năm sau, Mộc Tâm trở về nước với danh nghĩa thiếu phu nhân của Mạc gia, phó tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Mạc thị. Dưới một người, trên vạn người, cô đã trở thành kẻ có quyền có thế, muốn gì được nấy kể cả việc trả thù anh.
. Đứa con ấy, cô nhất quyết phải trả thù, Lăng Tử Thiên tôi về rồi! Về chơi với anh đây!
. Hai tay cô gắt gao nắm chặt, cố gắng đè nén những giọt nước mắt đau thương. Con à, mẹ sẽ giúp con đòi lại công bằng. Cô đưa tay vuốt ve vùng bụng bằng phẳng. Đứa con cô mang thai chín tháng mười ngày nói mất là mất dễ dàng thế sao?
. "Thiếu phu nhân, người về nhà tổ Mạc gia hay là đến Mạc thị ạ" - người lái xe giọng nói kính cẩn, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu nhìn cô.
. Mộc Tâm vốn không có nghe thấy, ánh mắt cô dồn hết vào đứa bé ba tuổi đang chạy về phía mình, hai tay dang rộng như chào đón cô.
. "Cô xinh đẹp ơi~! Giúp con nhặt của bóng a~" - đứa bé có làn da trắng mịn, hai má hồng hồng thật đáng yêu, chất giọng ngào ngọt còn chưa sõi, khiến người ta không thể không giúp
. Mộc Tâm cúi người, đưa tay nựng lên má đứa bé, cảm giác ấm áp, mềm mại khiến cô không nỡ buông ra - "Được".
. Mộc Tâm ra hiệu cho người lái xe nhặt quả bóng, rồi đưa cho đứa bé - "Bảo bối, bố mẹ con đâu, sao lại để con đến nơi này một mình, thật nguy hiểm!".
. Mộc Tâm thầm mắng chửi hai người làm cha làm mẹ của đứa trẻ, lớn như vậy còn không biết trông con, để nó một mình đứng trước cổng sân bay thế này, không sợ người khác bắt cóc sao?
. "Tiểu Phong, mới không có để mắt một tý là con lại chạy đi chơi rồi, đúng là tinh nghịch mà" - chất giọng đầy nam tính của đàn ông vang lên làm toàn thân Mộc Tâm chợt lạnh cóng.
. "Baba~! Con đâu có chạy đi chơi a~ con cố tình để cho hai người có không gian riêng mà~" - đứa bé chạy nhanh như cơn gió ùa vòng lòng Lăng Tử Thiên. Nghe thấy tiếng nói ngây thơ, nũng nịu của con trai, lông mày Lăng Tử Thiên mới dãn ra.
. "Thiếu phu nhân, người muốn đi đâu ạ?" - người lái xe cẩn thận hỏi lại lần nữa.
. Mộc Tâm đã sớm đeo chiếc kính râm bản to che đi nửa khuôn mặt. Lúc này, cô không nên lộ diện - "Đến chỗ của Tư Thần đi".
. Phía bên kia, Lăng Tử Thiên đã nhận được điện thoại - "Lăng tổng, tiểu thư Mộc Tâm đã trở về, hơn nữa còn kết hôn với Mạc Tư Thần, hiện nắm cho tay một nửa số cổ phần của Mạc Tư Thần".
. Lời nói tuy ngắn gọn, nhưng đủ để Lăng Tử Thiên hiểu, anh nói - "Tôi không muốn cô ta biết đến sự xuất hiện của Tiểu Phong, nếu như cô ta nghi ngờ, cậu phải làm thế nào để cô ta biết đấy là con của tôi với Nhan Nhi. Một người như cô ta không xứng có tư cách là mẹ của Tiểu Phong. Chỉ có Nhan Nhi mới xứng".
. Ba năm sau, Mộc Tâm trở về nước với danh nghĩa thiếu phu nhân của Mạc gia, phó tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Mạc thị. Dưới một người, trên vạn người, cô đã trở thành kẻ có quyền có thế, muốn gì được nấy kể cả việc trả thù anh.
. Đứa con ấy, cô nhất quyết phải trả thù, Lăng Tử Thiên tôi về rồi! Về chơi với anh đây!
. Hai tay cô gắt gao nắm chặt, cố gắng đè nén những giọt nước mắt đau thương. Con à, mẹ sẽ giúp con đòi lại công bằng. Cô đưa tay vuốt ve vùng bụng bằng phẳng. Đứa con cô mang thai chín tháng mười ngày nói mất là mất dễ dàng thế sao?
. "Thiếu phu nhân, người về nhà tổ Mạc gia hay là đến Mạc thị ạ" - người lái xe giọng nói kính cẩn, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu nhìn cô.
. Mộc Tâm vốn không có nghe thấy, ánh mắt cô dồn hết vào đứa bé ba tuổi đang chạy về phía mình, hai tay dang rộng như chào đón cô.
. "Cô xinh đẹp ơi~! Giúp con nhặt của bóng a~" - đứa bé có làn da trắng mịn, hai má hồng hồng thật đáng yêu, chất giọng ngào ngọt còn chưa sõi, khiến người ta không thể không giúp
. Mộc Tâm cúi người, đưa tay nựng lên má đứa bé, cảm giác ấm áp, mềm mại khiến cô không nỡ buông ra - "Được".
. Mộc Tâm ra hiệu cho người lái xe nhặt quả bóng, rồi đưa cho đứa bé - "Bảo bối, bố mẹ con đâu, sao lại để con đến nơi này một mình, thật nguy hiểm!".
. Mộc Tâm thầm mắng chửi hai người làm cha làm mẹ của đứa trẻ, lớn như vậy còn không biết trông con, để nó một mình đứng trước cổng sân bay thế này, không sợ người khác bắt cóc sao?
. "Tiểu Phong, mới không có để mắt một tý là con lại chạy đi chơi rồi, đúng là tinh nghịch mà" - chất giọng đầy nam tính của đàn ông vang lên làm toàn thân Mộc Tâm chợt lạnh cóng.
. "Baba~! Con đâu có chạy đi chơi a~ con cố tình để cho hai người có không gian riêng mà~" - đứa bé chạy nhanh như cơn gió ùa vòng lòng Lăng Tử Thiên. Nghe thấy tiếng nói ngây thơ, nũng nịu của con trai, lông mày Lăng Tử Thiên mới dãn ra.
. "Thiếu phu nhân, người muốn đi đâu ạ?" - người lái xe cẩn thận hỏi lại lần nữa.
. Mộc Tâm đã sớm đeo chiếc kính râm bản to che đi nửa khuôn mặt. Lúc này, cô không nên lộ diện - "Đến chỗ của Tư Thần đi".
. Phía bên kia, Lăng Tử Thiên đã nhận được điện thoại - "Lăng tổng, tiểu thư Mộc Tâm đã trở về, hơn nữa còn kết hôn với Mạc Tư Thần, hiện nắm cho tay một nửa số cổ phần của Mạc Tư Thần".
. Lời nói tuy ngắn gọn, nhưng đủ để Lăng Tử Thiên hiểu, anh nói - "Tôi không muốn cô ta biết đến sự xuất hiện của Tiểu Phong, nếu như cô ta nghi ngờ, cậu phải làm thế nào để cô ta biết đấy là con của tôi với Nhan Nhi. Một người như cô ta không xứng có tư cách là mẹ của Tiểu Phong. Chỉ có Nhan Nhi mới xứng".