Nói đến đây, hai mắt Lăng Tử Thiên đỏ hoe, anh giờ hệt như con thú đang bị thương, đau khổ, tuyệt vọng tất cả đều bộc phát.
Mộc Tâm không nói, cô có thể tưởng tượng được cảnh ấy nó đẫm máu ra sao?
Hoá ra tất cả đều tại cô, tại cô, vì cô, Lăng Tử Thiên mới chìm trong hận thù, không có gì có thể kéo anh lên nữa rồi.
Không khí liền yên tĩnh đến mức bức bối khó chịu.
"Anh muốn gì?". Cuối cùng vẫn là Mạc Tư Thần lên tiếng giải vây, giọng nói anh không to cũng chẳng nhỏ nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe rõ.
"Anh chết, hay cô ta chết?". Lăng Tử Thiên chỉ tay về phía Mộc Tâm, cánh tay cô nhuộm màu đỏ, máu chảy xuống cả phía áo, một mảng đỏ thẫm hệt như đoá hoa bỉ ngạn đang nở rộ.
"Tôi". Mạc Tư Thần và Mộc Tâm gần như là đồng thanh nói, ánh mắt hai người giao nhau. Mộc Tâm cụp mắt tránh ánh mắt của anh.
"Nếu hai người đã thích chết như vậy, chi bằng tôi thoả mãn". Lăng Tử Thiên tiến ba bước, nhặt khẩu súng lục dưới đất, chĩa thẳng vào mi tâm Mạc Tư Thần.
Đứng trước họng súng, đúng trước sự sống và cái chết, anh không có chút mảy may sợ hãi, chỉ lo lắng anh chết rồi, ai là người cứu cô ra khỏi nơi đây.
"Đừng". Mộc Tâm hét lên, cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến toàn thân cô run nhẹ.
Lăng Tử Thiên không quay đầu, tay vẫn giữ chặt khẩu súng.
"Ba". Thanh âm non nớt không biết từ đầu vọng vào, Tiểu Phong đẩy cửa, ló khuôn mặt đáng yêu nhìn xung quanh: "Ba và mẹ, à cả chú to lớn nữa, diễn trò gì mà vui a".
Cả ba đều lặng im, không một ai đáp lại lời Tiểu Phong.
"Người đâu, mang tiểu thiếu gia về". Giọng Lăng Tử Thiên lạnh đến mức đáng sợ.
Thấy Lăng Tử Thiên cau mày, Tiểu Phong liền nghĩ rằng ba nó không vui, liền chạy thật nhanh đến, ôm lấy cái chân của Lăng Tử Thiên, giọng nói nũng nịu: "Ba ba, Tiểu Phong sai rồi, ba ba đừng giận con, đừng bắt con về nhà. Ở nhà tối lắm, con sợ lắm".
Nhìn dáng vẻ sắp khóc đến nơi của con trai, Lăng Tử Thên không đành lòng, anh cúi người, nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của Tiểu Phong: "Tiểu Phong ngoan, con phải nghe lời, ở nơi này rất nguy hiểm, có con chó sói
, và có cả những con ma hay đi bắt nhũng đứa trẻ hư nữa, thế nên con nghe lời ba, đi theo những chú kia về nhà nhé".
"Không, con không về đâu, có ba và mẹ ở đây, con không sợ".
Nhân lúc Lăng Tử Thiên dỗ Tiểu Phong, Mạc Tư Thần chạy đến gỡ trói cho cô.
"Đoàng"
"Đoàng"
"Đoàng"
Tiếng súng vang lên, cả nhà thờ ngập tràn mùi máu.
Mạc Tư Thần sững sờ nhìn cô. Cô lại ngu ngốc đỡ đạn cho anh. Ngu xuẩn, Mộc Tâm em thật ngu xuẩn.
Nhanh tay rút súng bắn trả Lăng Tử Thiên.
"Đoàng"
"Đoàng"
"Đoàng"
"Đoàng"
"Đoàng"
Không kịp đề phòng, Lăng Tử Thiên hứng trọn năm viên đạn. Bàn tay đang bịt kín tai cho Tiểu Phong dần dần buông thõng, thân hình to lớn không chịu đựng nổi mà ngã nhào xuống nền nhà lạnh cóng.
"Ba ba". Tiểu Phong hét lên, một đứa trẻ mới ba tuổi làm sao có thể chịu đựng một cảnh như thế này cơ chứ?
[...]
"Tâm Tâm". Mạc Tư Thần đỡ cô nằm xuồng anh khẽ gọi tên cô.
"Tư Thần". Cô vươn đôi bàn tay đầy máu định vuốt ve khuôn mặt anh nhưng lại sợ sẽ làm khuôn mặt điển trai dính bẩn.
"Không sao đâu, một chút nữa là ổn thôi".
"Em biết mình hiện giờ ra sao. Chắc em không thể sống nữa rồi, giúp em chăm Tiểu Phong. Xin anh".
"Không, anh không giúp em. Anh muốn chính bản thân em nhìn nó khôn lớn. Tâm Tâm, đừng khóc, rất xấu". Hai mắt anh đỏ ngầu, chính anh phải kiên cường, thì mới có thể tiếp được sức mạnh cho cô.
Cô nhoẻn miệng cười, yếu ớt nói: "Còn nói em không được khóc. Tư Thần, đời người rất ngắn ngủi, anh phải biết quý trọng, phải tìm một cô gái thật tốt, yêu thương anh, để cô ấy chăm sóc quãng đời về sau của anh".
"Không. Ngoài em ra, anh chẳng cần ai khác".
Không biết vì lý do gì mà căn nhà đột nhiên bốc cháy.
Cháy càng lúc càng lớn.
Khói nghi ngút khiến cô khó thở: "Tư Thần, đi nhanh, mang Tiểu Phong đi nhanh đi".
"Chúng ta cùng đi". Anh đỡ lấy cô.
"Không, Tư Thần. Giúp em, nếu không em sẽ hận anh, dù đã chết vẫn sẽ hận anh. Giúp em bù đắp thứ tình cảm thiếu thốn cho Tiểu Phong. Em nợ Tiểu Phong quá nhiều, giúp em bù đắp cho nó. Tư Thần, anh giúp em đi, coi như là trả nợ cho em. Mạc Tư Thần, em yêu anh". Hai mắt cô nhắm nghiền, giọt nước mắt cuối cùng tuôn rơi.
"Tâm Tâm". Anh hét lên. Lại một người nữa rời xa anh.
"Đừng lo, anh sẽ giúp em chăm sóc Tiểu Phong.
Mạc Tư Thần bước đến bế Tiểu Phong, lửa cháy ngày một lớn, mọi thứ như muốn thiêu trụi.
"Nhờ...a..nh chăm sóc nó giùm".
"Được".
Ngay từ khi bắt đầu, kẻ sai mới là cô...
Thế nên, cho dù cả hai cùng chết, cũng phải chết cùng nhau, coi như là cắt đứt duyên phận.
Cánh cửa khép dần, ngăn cách Mộc Tâm với Mạc Tư Thần.
Cô ở trong anh ở ngoài.
Dẫn Tiểu Phong chạy thật xa, cậu bé ngây ngô nhìn anh, hỏi:"Chú ơi, sao mẹ và ba cháu không đi cùng?".
Mạc Tư Thần xoa đầu cậu bé, không biết trả lời thế nào. Anh lặng nhìn căn nhà xa xa kia.
Nó đã bốc cháy, khói nghi ngút bay lên nhuộm đen cả bầu trời.
Cháy...tất cả đều chết trong đám cháy ấy...kể cả cô...
Mộc Tâm không nói, cô có thể tưởng tượng được cảnh ấy nó đẫm máu ra sao?
Hoá ra tất cả đều tại cô, tại cô, vì cô, Lăng Tử Thiên mới chìm trong hận thù, không có gì có thể kéo anh lên nữa rồi.
Không khí liền yên tĩnh đến mức bức bối khó chịu.
"Anh muốn gì?". Cuối cùng vẫn là Mạc Tư Thần lên tiếng giải vây, giọng nói anh không to cũng chẳng nhỏ nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe rõ.
"Anh chết, hay cô ta chết?". Lăng Tử Thiên chỉ tay về phía Mộc Tâm, cánh tay cô nhuộm màu đỏ, máu chảy xuống cả phía áo, một mảng đỏ thẫm hệt như đoá hoa bỉ ngạn đang nở rộ.
"Tôi". Mạc Tư Thần và Mộc Tâm gần như là đồng thanh nói, ánh mắt hai người giao nhau. Mộc Tâm cụp mắt tránh ánh mắt của anh.
"Nếu hai người đã thích chết như vậy, chi bằng tôi thoả mãn". Lăng Tử Thiên tiến ba bước, nhặt khẩu súng lục dưới đất, chĩa thẳng vào mi tâm Mạc Tư Thần.
Đứng trước họng súng, đúng trước sự sống và cái chết, anh không có chút mảy may sợ hãi, chỉ lo lắng anh chết rồi, ai là người cứu cô ra khỏi nơi đây.
"Đừng". Mộc Tâm hét lên, cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến toàn thân cô run nhẹ.
Lăng Tử Thiên không quay đầu, tay vẫn giữ chặt khẩu súng.
"Ba". Thanh âm non nớt không biết từ đầu vọng vào, Tiểu Phong đẩy cửa, ló khuôn mặt đáng yêu nhìn xung quanh: "Ba và mẹ, à cả chú to lớn nữa, diễn trò gì mà vui a".
Cả ba đều lặng im, không một ai đáp lại lời Tiểu Phong.
"Người đâu, mang tiểu thiếu gia về". Giọng Lăng Tử Thiên lạnh đến mức đáng sợ.
Thấy Lăng Tử Thiên cau mày, Tiểu Phong liền nghĩ rằng ba nó không vui, liền chạy thật nhanh đến, ôm lấy cái chân của Lăng Tử Thiên, giọng nói nũng nịu: "Ba ba, Tiểu Phong sai rồi, ba ba đừng giận con, đừng bắt con về nhà. Ở nhà tối lắm, con sợ lắm".
Nhìn dáng vẻ sắp khóc đến nơi của con trai, Lăng Tử Thên không đành lòng, anh cúi người, nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của Tiểu Phong: "Tiểu Phong ngoan, con phải nghe lời, ở nơi này rất nguy hiểm, có con chó sói
, và có cả những con ma hay đi bắt nhũng đứa trẻ hư nữa, thế nên con nghe lời ba, đi theo những chú kia về nhà nhé".
"Không, con không về đâu, có ba và mẹ ở đây, con không sợ".
Nhân lúc Lăng Tử Thiên dỗ Tiểu Phong, Mạc Tư Thần chạy đến gỡ trói cho cô.
"Đoàng"
"Đoàng"
"Đoàng"
Tiếng súng vang lên, cả nhà thờ ngập tràn mùi máu.
Mạc Tư Thần sững sờ nhìn cô. Cô lại ngu ngốc đỡ đạn cho anh. Ngu xuẩn, Mộc Tâm em thật ngu xuẩn.
Nhanh tay rút súng bắn trả Lăng Tử Thiên.
"Đoàng"
"Đoàng"
"Đoàng"
"Đoàng"
"Đoàng"
Không kịp đề phòng, Lăng Tử Thiên hứng trọn năm viên đạn. Bàn tay đang bịt kín tai cho Tiểu Phong dần dần buông thõng, thân hình to lớn không chịu đựng nổi mà ngã nhào xuống nền nhà lạnh cóng.
"Ba ba". Tiểu Phong hét lên, một đứa trẻ mới ba tuổi làm sao có thể chịu đựng một cảnh như thế này cơ chứ?
[...]
"Tâm Tâm". Mạc Tư Thần đỡ cô nằm xuồng anh khẽ gọi tên cô.
"Tư Thần". Cô vươn đôi bàn tay đầy máu định vuốt ve khuôn mặt anh nhưng lại sợ sẽ làm khuôn mặt điển trai dính bẩn.
"Không sao đâu, một chút nữa là ổn thôi".
"Em biết mình hiện giờ ra sao. Chắc em không thể sống nữa rồi, giúp em chăm Tiểu Phong. Xin anh".
"Không, anh không giúp em. Anh muốn chính bản thân em nhìn nó khôn lớn. Tâm Tâm, đừng khóc, rất xấu". Hai mắt anh đỏ ngầu, chính anh phải kiên cường, thì mới có thể tiếp được sức mạnh cho cô.
Cô nhoẻn miệng cười, yếu ớt nói: "Còn nói em không được khóc. Tư Thần, đời người rất ngắn ngủi, anh phải biết quý trọng, phải tìm một cô gái thật tốt, yêu thương anh, để cô ấy chăm sóc quãng đời về sau của anh".
"Không. Ngoài em ra, anh chẳng cần ai khác".
Không biết vì lý do gì mà căn nhà đột nhiên bốc cháy.
Cháy càng lúc càng lớn.
Khói nghi ngút khiến cô khó thở: "Tư Thần, đi nhanh, mang Tiểu Phong đi nhanh đi".
"Chúng ta cùng đi". Anh đỡ lấy cô.
"Không, Tư Thần. Giúp em, nếu không em sẽ hận anh, dù đã chết vẫn sẽ hận anh. Giúp em bù đắp thứ tình cảm thiếu thốn cho Tiểu Phong. Em nợ Tiểu Phong quá nhiều, giúp em bù đắp cho nó. Tư Thần, anh giúp em đi, coi như là trả nợ cho em. Mạc Tư Thần, em yêu anh". Hai mắt cô nhắm nghiền, giọt nước mắt cuối cùng tuôn rơi.
"Tâm Tâm". Anh hét lên. Lại một người nữa rời xa anh.
"Đừng lo, anh sẽ giúp em chăm sóc Tiểu Phong.
Mạc Tư Thần bước đến bế Tiểu Phong, lửa cháy ngày một lớn, mọi thứ như muốn thiêu trụi.
"Nhờ...a..nh chăm sóc nó giùm".
"Được".
Ngay từ khi bắt đầu, kẻ sai mới là cô...
Thế nên, cho dù cả hai cùng chết, cũng phải chết cùng nhau, coi như là cắt đứt duyên phận.
Cánh cửa khép dần, ngăn cách Mộc Tâm với Mạc Tư Thần.
Cô ở trong anh ở ngoài.
Dẫn Tiểu Phong chạy thật xa, cậu bé ngây ngô nhìn anh, hỏi:"Chú ơi, sao mẹ và ba cháu không đi cùng?".
Mạc Tư Thần xoa đầu cậu bé, không biết trả lời thế nào. Anh lặng nhìn căn nhà xa xa kia.
Nó đã bốc cháy, khói nghi ngút bay lên nhuộm đen cả bầu trời.
Cháy...tất cả đều chết trong đám cháy ấy...kể cả cô...