Ba năm sau...
Trên chiếc xe BWM màu đen, thấp thoáng nghe thấy tiếng la hét.
"Ba nuôi, ba đánh sai rồi kìa". Tiểu Phong chu môi. Ba năm, một đứa trẻ ba tuổi giờ đã trở thành đứa trẻ sáu tuổi, khuôn mặt càng nhìn càng thấy giống Lăng Tử Thiên, đôi mắt to tròn càng nhìn càng giống cô.
Thời gian đã thấm thoát trôi đi những ba năm, nhưng ông trời dường như vẫn rất ưu ái Mạc Tư Thần, khuôn mặt điển trai thay đổi không nhiều, chỉ thêm phần chín chắc.
Hôm nay là ngày giỗ của cô với Lăng Tử Thiên, họ cùng nhau đến trò chuyện với hai người.
"Ba đâu có đánh sai, con mới đánh sai chứ?". Mạc Tư Thần không lép vế, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Cả đời anh, chuyện gì cũng làm được chỉ riêng chuyện kiên nhẫn ngồi đánh cờ vua với con trai.
"Đâu nha. Ba đã sai rồi còn cãi cố. Ba nhìn đi, con mã nó đi theo hình chữ 'L' mà sao ba lại đi thẳng. Ba nuôi, ba nói ba cái gì cũng giỏi, con không tin nha". Bị thằng nhóc sáu tuổi khinh bỉ, Mạc Tư Thần hơi cáu giận.
"Được thôi, chơi lại! Lần này ba chắc chắn sẽ thắng".
Mọi việc cứ thế diễn ra, khoảng chừng nửa tiếng sau, chiếc xe đi sâu vào trong núi, dừng lại trước hai ngôi mộ nằm cách xa nhau.
Tiểu Phong từng hỏi Mạc Tư Thần: "Tại sao ba không để mẹ con với ba con nằm sát nhau".
Mạc Tư Thần cười, bá đạo đáp: "Chỉ có ba nuôi mới được ở cạnh mẹ con".
Sau vụ hoả hoạn, Mạc Tư Thần liền đưa thẳng Tiểu Phong ra nước ngoài sống, đổi tên thành Mạc Mộc Phong.
Thế nên mọi chuyện chôn cất Mộc Tâm và Mạc Tư Thần anh đều nhờ người làm. Anh không dám để Tiểu Phong ở lại lâu, chỉ sợ sẽ gây ra nỗi ám ảnh trong nó.
Đến giờ, anh mới đưa Tiểu Phong trở về.
"Tâm Tâm, anh đã thay em chăm sóc Tiểu Phong khôn lớn. Lăng Tử Thiên, kiếp này Mộc Tâm nợ anh thứ gì, bây giờ tôi sẽ trả thay cô ấy". Mạc Tư Thần cúi thấp đầu nói.
"Tâm Tâm, mấy năm nay, em sống có tốt không? Ở dưới đấy có vui không? Còn anh thì sống rất rất không tốt. Hằng đêm anh đều mơ thấy em". Mạc Tư Thần dọn sạch những cây dại, cỏ dại mọc tùm lum trên ngôi mộ của cô.
"Ba ba, con ra đấy chơi một lát nhé". Tiểu Phong chạy đến túm lấy tay áo Mạc Tư Thần.
"Được, cẩn thận không lạc nhé".
Đợi Tiểu Phong đi, Mạc Tư Thần mới thở dài, cuộc sống của đứa trẻ này sao lại khổ như thế, từ bé đã sống không yên ổn.
"Tâm Tâm, mấy năm nay, Tiểu Phong phát triển rất tốt, ở trường học ai cũng bảo nó rất thông minh, các bạn nữ rất thích chơi với nó".
[...]
Nói chuyện với cô một lúc lâu, thấy trời đã sập tối. Mạc Tư Thần bắt đầu đi tìm Tiểu Phong.
Băng qua những hàng cây khô xác xơ, anh thấy Tiểu Phong đang trò chuyện cùng một cô gái, rất vui vẻ.
"Mạc Mộc Phong".
Cả hai người đồng thời đều quay về phía Mạc Tư Thần.
Chớp mắt, anh dường như không dám tin vào mắt mình, người con gái đứng bên cạnh con anh lại cô - Mộc Tâm.
"Tư Thần, mấy năm nay anh có khoẻ không?". Cô cười, bước lại gần chỗ anh.
Cô tiến một bước, anh lùi một bước.
"Anh sao vậy?".
"Cô là ai?". Mạc Tư Thần lạnh giọng.
"Em là Mộc Tâm".
Nhìn dáng vẻ của anh khiến cô bật cười. Trên đường trở về nhà, cô bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Khi nhà thờ ấy bốc cháy, khi anh bế Tiểu Phong đi mất, Mạc Nhan đã cứu cô ra. Cô từng truy hỏi ai là người đã cứu Mạc Nhan nhưng cô ta đều không nói, có nói gì cũng không thể moi móc từ miệng cô ta.
"Em ở lại được chứ?". Mộc Tâm nhìn căn biệt thư to lớn trước mắt. Nơi đây cô đã từng vui vẻ, từng khóc lóc, nhưng đa phần là vui.
"Được, ngủ chung phòng với anh". Anh tuyên bố, cũng không hỏi ý kiến của cô mà bá đạo nói.
Ru Tiểu Phong ngủ, Mộc Tâm mới nhẹ nhàng đóng cửa về phòng ngủ chính, vừa mở cửa đã thấy Mạc Tư Thần đang đứng bên cửa sổ, bóng dáng to lớn cô độc.
"Tư Thần"
Mạc Tư Thần không quay đầu, tầm mắt anh vẫn hướng về những toà nhà cao trọc trời.
Mộc Tâm đi về phía anh, vòng tay ôm lấy eo ấy, tựa đầu lên tấm lưng vững chắc.
"Tâm Tâm, em...". Mạc Tư Thần nắm lấy tay cô, định nói gì đó nhưng cô đã nhanh chóng cướp lời: "Vụ hoả hoạn năm đấy, anh không nghe nhầm. Mạc Tư Thần, Mộc Tâm này yêu anh".
Cô vừa dứt lời, anh liền xoay người, đem cô áp lên bệ cửa sổ, ngấu nghiến hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cô, như thể hiện nỗi nhớ nhung, như thể hiện tình yêu nóng bỏng sau ba năm xa cách.
[...]
Mạc Tư Thần và Mộc Tâm không tổ chức hôn lễ long trọng, họ chỉ đến sở tư pháp đăng ký kết hôn.
Bây giờ, Mộc Tâm, Mạc Tư Thần, Tiểu Phong đều đã trở thành một gia đình, thật hạnh phúc. Sau những sóng gió, sau nhưng lần sinh ly tử biệt, họ đã đến được với nhau.
Ba tháng sau, Mộc Tâm đi khám, bác sĩ nói là cô có thai, khiến Mạc Tư Thần vui đến nỗi bỏ bê công việc của Mạc Chu thị để về chăm sóc cô. Còn Tiểu Phong, nhìn thấy cô động vào việc nhà là lại bắt đầu tranh giành với cô.
[...]
Mộc Tâm được chăm sóc rất kỹ lưỡng, việc gì cũng chẳng đến tay cô. Ngồi một chỗ khiến cô khó chịu.
"Mẹ, lần này mẹ phải sinh em gái". Mộc Tâm đang ngồi bên ngoài tận hưởng không khí trong lành.
"Nếu sinh em trai thì sao?". Mộc Tâm dở khóc dở cười, con trai cô thật lạ nha!
"Không được. Các bạn nam ở trong lớp đều có em gái để bảo vệ, con cũng muốn có".
"Nếu lần này không được thì để lần sau". Khômg biết từ lúc nào, Mạc Tư Thần đã xuất hiện. Trên tay anh cầm hai ly sữa. Một của Tiểu Phong, một của Mộc Tâm.
"Vẫn là thích ba nhất". Tiểu Phong đón lấy ly sữa, hôn chụt vào má Mạc Tư Thần rồi chạy đi.
Trong sân rộng lớn chỉ còn lại Mạc Tư Thân và Mộc Tâm, anh đưa tay lên xoa nhẹ cái bụng đã nhô cao của cô. Sắp đến ngày đứa trẻ này chào đời, người làm ba như anh đến ngủ cũng không dám.
"Tâm Tâm, anh đang mơ sao?". Sự việc đến quá nhanh, trôi đi cũng nhanh khiến anh không thể nắm bắt kịp.
Lần đến thăm ở khu rừng ấy, cô xuất hiện, trở về bên cạnh anh như một giấc mộng, khiến anh không thể tin nổi.
"Không có...aaaa...đau quá...". Mộc Tâm hét lên, cô đau đớn ôm bụng, hình như sắp sinh rồi.
"Bác Trần, bác Trần..." Anh đỡ cô.
[...]
"Lâu quá vậy, đã hai tiếng rồi". Mạc Tư Thần không ngừng đi lại trước phòng cấp cứu. Cô đã vào bên trong hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa ra.
"Thiếu gia, cứ bình tĩnh". Bác Trần chấn an.
"Oe...oe...oe...". Tiếng khóc của em bé vang lên.
Rồi lại...
"Oe...oe...oe".
Cửa phòng mở ra..
"Chúc mừng Mạc tổng là sinh đôi, một trai một gái".
Mạc Tư Thần đón lấy bé gái trong tay bác sĩ kia. Nhìn vẻ mặt vẫn còn hơi đỏ, lòng anh đong đầy hạnh phúc.
Đưa hai đứa trẻ vào trong phòng bệnh, Mạc Tư Thần đau lòng như cô.
"Tâm Tâm, là sinh đôi, một trai một gái".
"Em biết, Tư Thần, em nghĩ được tên cho chúng chưa?".
"Con gái là Mạc Tử Ân, con trai là Mạc Tử Hàn". Ngừng một chút, anh mới bổ sung: "Cảm ơn em, Mộc Tâm, wo ai ni".
HOÀN
Trên chiếc xe BWM màu đen, thấp thoáng nghe thấy tiếng la hét.
"Ba nuôi, ba đánh sai rồi kìa". Tiểu Phong chu môi. Ba năm, một đứa trẻ ba tuổi giờ đã trở thành đứa trẻ sáu tuổi, khuôn mặt càng nhìn càng thấy giống Lăng Tử Thiên, đôi mắt to tròn càng nhìn càng giống cô.
Thời gian đã thấm thoát trôi đi những ba năm, nhưng ông trời dường như vẫn rất ưu ái Mạc Tư Thần, khuôn mặt điển trai thay đổi không nhiều, chỉ thêm phần chín chắc.
Hôm nay là ngày giỗ của cô với Lăng Tử Thiên, họ cùng nhau đến trò chuyện với hai người.
"Ba đâu có đánh sai, con mới đánh sai chứ?". Mạc Tư Thần không lép vế, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Cả đời anh, chuyện gì cũng làm được chỉ riêng chuyện kiên nhẫn ngồi đánh cờ vua với con trai.
"Đâu nha. Ba đã sai rồi còn cãi cố. Ba nhìn đi, con mã nó đi theo hình chữ 'L' mà sao ba lại đi thẳng. Ba nuôi, ba nói ba cái gì cũng giỏi, con không tin nha". Bị thằng nhóc sáu tuổi khinh bỉ, Mạc Tư Thần hơi cáu giận.
"Được thôi, chơi lại! Lần này ba chắc chắn sẽ thắng".
Mọi việc cứ thế diễn ra, khoảng chừng nửa tiếng sau, chiếc xe đi sâu vào trong núi, dừng lại trước hai ngôi mộ nằm cách xa nhau.
Tiểu Phong từng hỏi Mạc Tư Thần: "Tại sao ba không để mẹ con với ba con nằm sát nhau".
Mạc Tư Thần cười, bá đạo đáp: "Chỉ có ba nuôi mới được ở cạnh mẹ con".
Sau vụ hoả hoạn, Mạc Tư Thần liền đưa thẳng Tiểu Phong ra nước ngoài sống, đổi tên thành Mạc Mộc Phong.
Thế nên mọi chuyện chôn cất Mộc Tâm và Mạc Tư Thần anh đều nhờ người làm. Anh không dám để Tiểu Phong ở lại lâu, chỉ sợ sẽ gây ra nỗi ám ảnh trong nó.
Đến giờ, anh mới đưa Tiểu Phong trở về.
"Tâm Tâm, anh đã thay em chăm sóc Tiểu Phong khôn lớn. Lăng Tử Thiên, kiếp này Mộc Tâm nợ anh thứ gì, bây giờ tôi sẽ trả thay cô ấy". Mạc Tư Thần cúi thấp đầu nói.
"Tâm Tâm, mấy năm nay, em sống có tốt không? Ở dưới đấy có vui không? Còn anh thì sống rất rất không tốt. Hằng đêm anh đều mơ thấy em". Mạc Tư Thần dọn sạch những cây dại, cỏ dại mọc tùm lum trên ngôi mộ của cô.
"Ba ba, con ra đấy chơi một lát nhé". Tiểu Phong chạy đến túm lấy tay áo Mạc Tư Thần.
"Được, cẩn thận không lạc nhé".
Đợi Tiểu Phong đi, Mạc Tư Thần mới thở dài, cuộc sống của đứa trẻ này sao lại khổ như thế, từ bé đã sống không yên ổn.
"Tâm Tâm, mấy năm nay, Tiểu Phong phát triển rất tốt, ở trường học ai cũng bảo nó rất thông minh, các bạn nữ rất thích chơi với nó".
[...]
Nói chuyện với cô một lúc lâu, thấy trời đã sập tối. Mạc Tư Thần bắt đầu đi tìm Tiểu Phong.
Băng qua những hàng cây khô xác xơ, anh thấy Tiểu Phong đang trò chuyện cùng một cô gái, rất vui vẻ.
"Mạc Mộc Phong".
Cả hai người đồng thời đều quay về phía Mạc Tư Thần.
Chớp mắt, anh dường như không dám tin vào mắt mình, người con gái đứng bên cạnh con anh lại cô - Mộc Tâm.
"Tư Thần, mấy năm nay anh có khoẻ không?". Cô cười, bước lại gần chỗ anh.
Cô tiến một bước, anh lùi một bước.
"Anh sao vậy?".
"Cô là ai?". Mạc Tư Thần lạnh giọng.
"Em là Mộc Tâm".
Nhìn dáng vẻ của anh khiến cô bật cười. Trên đường trở về nhà, cô bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Khi nhà thờ ấy bốc cháy, khi anh bế Tiểu Phong đi mất, Mạc Nhan đã cứu cô ra. Cô từng truy hỏi ai là người đã cứu Mạc Nhan nhưng cô ta đều không nói, có nói gì cũng không thể moi móc từ miệng cô ta.
"Em ở lại được chứ?". Mộc Tâm nhìn căn biệt thư to lớn trước mắt. Nơi đây cô đã từng vui vẻ, từng khóc lóc, nhưng đa phần là vui.
"Được, ngủ chung phòng với anh". Anh tuyên bố, cũng không hỏi ý kiến của cô mà bá đạo nói.
Ru Tiểu Phong ngủ, Mộc Tâm mới nhẹ nhàng đóng cửa về phòng ngủ chính, vừa mở cửa đã thấy Mạc Tư Thần đang đứng bên cửa sổ, bóng dáng to lớn cô độc.
"Tư Thần"
Mạc Tư Thần không quay đầu, tầm mắt anh vẫn hướng về những toà nhà cao trọc trời.
Mộc Tâm đi về phía anh, vòng tay ôm lấy eo ấy, tựa đầu lên tấm lưng vững chắc.
"Tâm Tâm, em...". Mạc Tư Thần nắm lấy tay cô, định nói gì đó nhưng cô đã nhanh chóng cướp lời: "Vụ hoả hoạn năm đấy, anh không nghe nhầm. Mạc Tư Thần, Mộc Tâm này yêu anh".
Cô vừa dứt lời, anh liền xoay người, đem cô áp lên bệ cửa sổ, ngấu nghiến hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cô, như thể hiện nỗi nhớ nhung, như thể hiện tình yêu nóng bỏng sau ba năm xa cách.
[...]
Mạc Tư Thần và Mộc Tâm không tổ chức hôn lễ long trọng, họ chỉ đến sở tư pháp đăng ký kết hôn.
Bây giờ, Mộc Tâm, Mạc Tư Thần, Tiểu Phong đều đã trở thành một gia đình, thật hạnh phúc. Sau những sóng gió, sau nhưng lần sinh ly tử biệt, họ đã đến được với nhau.
Ba tháng sau, Mộc Tâm đi khám, bác sĩ nói là cô có thai, khiến Mạc Tư Thần vui đến nỗi bỏ bê công việc của Mạc Chu thị để về chăm sóc cô. Còn Tiểu Phong, nhìn thấy cô động vào việc nhà là lại bắt đầu tranh giành với cô.
[...]
Mộc Tâm được chăm sóc rất kỹ lưỡng, việc gì cũng chẳng đến tay cô. Ngồi một chỗ khiến cô khó chịu.
"Mẹ, lần này mẹ phải sinh em gái". Mộc Tâm đang ngồi bên ngoài tận hưởng không khí trong lành.
"Nếu sinh em trai thì sao?". Mộc Tâm dở khóc dở cười, con trai cô thật lạ nha!
"Không được. Các bạn nam ở trong lớp đều có em gái để bảo vệ, con cũng muốn có".
"Nếu lần này không được thì để lần sau". Khômg biết từ lúc nào, Mạc Tư Thần đã xuất hiện. Trên tay anh cầm hai ly sữa. Một của Tiểu Phong, một của Mộc Tâm.
"Vẫn là thích ba nhất". Tiểu Phong đón lấy ly sữa, hôn chụt vào má Mạc Tư Thần rồi chạy đi.
Trong sân rộng lớn chỉ còn lại Mạc Tư Thân và Mộc Tâm, anh đưa tay lên xoa nhẹ cái bụng đã nhô cao của cô. Sắp đến ngày đứa trẻ này chào đời, người làm ba như anh đến ngủ cũng không dám.
"Tâm Tâm, anh đang mơ sao?". Sự việc đến quá nhanh, trôi đi cũng nhanh khiến anh không thể nắm bắt kịp.
Lần đến thăm ở khu rừng ấy, cô xuất hiện, trở về bên cạnh anh như một giấc mộng, khiến anh không thể tin nổi.
"Không có...aaaa...đau quá...". Mộc Tâm hét lên, cô đau đớn ôm bụng, hình như sắp sinh rồi.
"Bác Trần, bác Trần..." Anh đỡ cô.
[...]
"Lâu quá vậy, đã hai tiếng rồi". Mạc Tư Thần không ngừng đi lại trước phòng cấp cứu. Cô đã vào bên trong hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa ra.
"Thiếu gia, cứ bình tĩnh". Bác Trần chấn an.
"Oe...oe...oe...". Tiếng khóc của em bé vang lên.
Rồi lại...
"Oe...oe...oe".
Cửa phòng mở ra..
"Chúc mừng Mạc tổng là sinh đôi, một trai một gái".
Mạc Tư Thần đón lấy bé gái trong tay bác sĩ kia. Nhìn vẻ mặt vẫn còn hơi đỏ, lòng anh đong đầy hạnh phúc.
Đưa hai đứa trẻ vào trong phòng bệnh, Mạc Tư Thần đau lòng như cô.
"Tâm Tâm, là sinh đôi, một trai một gái".
"Em biết, Tư Thần, em nghĩ được tên cho chúng chưa?".
"Con gái là Mạc Tử Ân, con trai là Mạc Tử Hàn". Ngừng một chút, anh mới bổ sung: "Cảm ơn em, Mộc Tâm, wo ai ni".
HOÀN