Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn cuối cùng cũng báo cáo lên báo Ủy ban Thường vụ Thành phố bãi miễn chức vụ mà Trần Nghệ Lâm đã làm trước đây tại Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng.
Hứa Thiếu Phong từ đây có thể thở phào nhẹ nhõm.
Việc này nhìn bề ngoài rất đơn giản, nhưng thực tế khi thực hiện lại có những phiền phức không ngờ tới được. Hôm đó, sau khi Chính Tài đánh tiếng cho Trần Nghệ Lâm, Trần Nghệ Lâm liền nhảy lên như đỉa phải vôi: “Cái gì? Muốn cách chức tôi? Trên hợp đồng ký kết giữa Hoàng Đắc Tài và tôi đã viết rất rõ, tôi là bên A, anh ta là bên B, bên B có quyền tự chủ kinh doanh độc lập, nếu xảy ra vấn đề gì trong lĩnh vực quản lý kinh doanh, bên B hoàn toàn chịu trách nhiệm, bên A không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì. Không thể có chuyện kiếm được tiền thì thành tích thuộc về ông chủ Hoàng còn khi xảy ra chuyện lại bắt tôi hứng chịu, đây là cái lý gì vậy? Lần trước bên công an gọi tôi đi thẩm tra, tôi đã nói với bọn họ, xã hội bây giờ là xã hội pháp chế, tất cả mọi việc đều phải tuân theo pháp luật, nếu là trách nhiệm của tôi tôi sẽ chịu, nếu không phải trách nhiệm của tôi thì một chút tôi cũng không chịu. Tôi nghe nói lần trước trong cuộc họp, Trương Minh Hoa đã chỉ đích danh muốn truy cứu trách nhiệm của tôi, muốn cách chức tôi. Ai muốn cách chức tôi, cũng được, hôm nay hắn bãi miễn tôi, mai tôi sẽ vạch mặt hắn, để xem hắn nói thế nào. Chúng ta là xã hội pháp chế, tại sao cứ gặp vấn đề cụ thể lại lôi kiểu nhân trị ra, lẽ nào bài học kinh nghiệm trong lịch sử không rút ra được hay sao? Tôi mặc dù không cho cái chức quan nhỏ này là việc lớn, làm hay không làm cũng không quan trọng, nhưng một khi đã làm rồi, để cách chức tôi lại là chuyện khác, điều này có ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi. Danh tiếng, anh có hiểu không? Tôi nhất định phải bảo vệ danh tiếng của tôi”.
Người nghệ sỹ say mê sự nghiệp thư họa này, một mái tóc dài phía sau, không chăm chút đến vẻ bề ngoài, trên lĩnh vực chính trị thì chậm chạp, không giỏi trong công tác ngoại giao, bình thường trông không có vẻ gì là giống người trong chốn quan trường, vậy mà trong giờ phút nguy cấp này lại coi trọng sự nghiệp đến vậy, không những thế lại còn cố chấp nữa.
Vương Chính Tài trong lòng không ngừng cười thầm, cảm thấy trong chốn quan trường Trần Nghệ Lâm vô cùng ấu trĩ, không có chút đầu óc chính trị nào cả, thảo nào khi đó lúc đề cập tới hắn mọi người lại đồng tình nhiều như thế, nếu không phải có Thiếu Phong làm bàn đạp, thì hắn không thể leo lên cái chức đó được. Nhưng những người như thế này cũng có điểm đáng quý của họ, không có sự bày mưu tính kế, trong lòng khá thuần khiết. Cứ nghĩ thế, liền tủm tỉm cười nói: “Nghệ Lâm, cậu đừng kích động, ngồi đi! Ngồi xuống rồi nói mà!”
Trần Nghệ Lâm nói: “Làm sao tôi có thể không kích động cho được? Sao tôi có thể bình tĩnh cho được? Tôi không hề vi phạm kỷ luật, lại không hề tham ô tư lợi, giờ có người khác vu oan hại tôi, làm sao tôi có thể ngồi yên một chỗ được?”
Vương Chính Tài đột nhiên nghiêm nghị nói: “Cậu đừng có lầm bầm nữa! Một Trưởng ban nhỏ trong Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng, nói cho cùng thì cũng chỉ là một cấp phòng nhỏ bé, cậu còn coi mình là quan? Cái gì gọi là vu oan giá họa? Cậu đáng để cho người khác vu oan giá họa sao? Anh so với Chủ tịch tỉnh Sơn Tây - Mạnh Học Nông, Phó Chủ tịch tỉnh Trương Kiến Dân thì như thế nào? Cậu so với Thị trưởng thành phố Thạch Gia Trang - Ký Thuần Đường như thế nào? Hai vị đều là vì sự cố vỡ đê lớn xảy ra ở cuối mỏ khoáng sản của Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Khai thác Khoáng sản Tân Tháp của tỉnh Sơn Tây, thành phố Lâm Phấn, huyện Tương Lâm, gây ra tổn thất làm rất nhiều người chết và bị thương.
Dựa vào “quy định truy cứu trách nhiệm hành chính về sự cố đặc biệt vi phạm an toàn” và những quy định có liên quan, thông qua sự phê chuẩn của Trung ương Đảng và Quốc hội, đồng ý chấp nhận đơn xin từ chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Sơn Tây của đồng chí Mạnh Học Nông, thống nhất bãi miễn chức Phó Chủ tịch tỉnh Sơn Tây của đồng chí Trương Kiến Dân. Vị sau là vì sự cố “sữa bột Tam Lộc” mà bị mất chức. Còn có bốn vị có trách nhiệm liên quan cũng bị mất chức. Theo lý của anh, vỡ đê và Chủ tịch tỉnh thì có quan hệ gì với nhau, không phải bên dưới vẫn còn có người phải chịu trách nhiệm sao? Sao có thể truy cứu đến trách nhiệm của Phó Chủ tịch tỉnh với Chủ tịch tỉnh? Sữa bột Tam Lộc không phải còn có xí nghiệp chế biến sao? Tại sao phải truy cứu trách nhiệm của Thị trưởng thành phố? Cậu hãy xem kỹ điều lệ ở phần công nhân viên chức, trong đó điều số 8 có nói tới, công nhân viên chức lơ là chức trách để gây ra sự cố lớn hoặc những sự kiện mang tính tập thể sẽ bị xử phạt, tình tiết không nghiêm trọng mấy, có thể bị xử phạt là giáng chức hoặc cách chức, tình tiết rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng thì bị khai trừ. Dựa vào tình hình của cậu, đừng nói là cách chức, thậm chí còn tương đương với khai trừ, nếu không phải Cục trưởng Hứa nghĩ cậu là một nhân tài, ra sức bảo vệ cậu, tôi thấy liệu có thể giữ cái danh nghĩa công chức của cậu hay không, cậu còn oán trách cái nỗi gì?
Trần Nghệ Lâm giống như một quả bóng bay bị người ta đâm cho một lỗ, trong chốc lát mềm ra, ngập ngừng nói: “Thế… tôi cũng không lơ là chức trách, vũ trường cũng không phải là tôi kinh doanh”.
Vương Chính Tài nói: “Đúng thế, vũ trường không phải cậu kinh doanh, nhưng Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng có phải là do cậu quản lý hay không? Cậu quản lý kiểu gì thế? Hai mạng người đấy, đó không phải là chuyện đùa đâu, cho dù Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa không yêu cầu cách chức của cậu, Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh cũng có quyền tiến hành điều tra sâu hơn nữa vụ việc này, đến cùng điều tra ra những hành vi phạm pháp, dựa vào pháp luật chỉ ra những cơ quan và cá nhân có trách nhiệm, chỉ sợ đến lúc đó, cậu khó mà giữ được cái danh nghĩa công chức”.
Trần Nghệ Lâm nói: “Thế Cục trưởng Hứa thì sao? Thái độ của ông ấy thế nào?”
Vương Chính Tài nói: “Sự việc đã đến nước này, anh ấy cũng không còn cách nào khác, không thể không nhượng bộ”.
Trần Nghệ Lâm nói: “Sự việc đến mức này, để tổ chức cách chức tôi, thà tôi viết một cái đơn từ chức là xong, như thế còn dễ nghe một chút. Chỉ cần giữ được chức danh công chức của tôi thì thế nào cũng được”.
Vương Chính Tài nghĩ một lát rồi nói: “Như thế cũng được! Cậu chủ động một chút, đến lúc đó Cục trưởng Hứa cũng dễ nói giúp cậu trước tổ chức. Xem tình hình trước mắt, quyền công chức của cậu sẽ không bị ảnh hưởng gì, cậu yên tâm đi”.
Có bước đệm trước của Vương Chính Tài, công việc của Hứa Thiếu Phong cũng dễ hơn rất nhiều. Khi Trần Nghệ Lâm cầm tờ đơn từ chức đến phòng làm việc của Hứa Thiếu Phong, Hứa Thiếu Phong vỗ vỗ vai Trần Nghệ Lâm tỏ vẻ rất thân thiết, có chút hàm ý sâu sa nói: “Nghệ Lâm à, tôi thực sự lực bất tòng tâm. Hãy nghĩ thoáng một chút nhé, những việc như thế này, ai gặp phải thì người đó bị làm khó. Cậu vẫn còn tốt chán, tóm lại vẫn còn chút bản lĩnh, có làm chức vụ này hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, cậu thế này có thể tự do trên con đường sáng tác nghệ thuật vẽ vời của cậu, như thế có được thu nhập”.
Trần Nghệ Lâm nói: “Anh Hứa, tôi có thể hiểu được cái khó của anh, không sao, đây là họa trên trời rơi xuống đầu tôi, muốn tránh cũng không tránh được, tôi chỉ biết tuân theo số phận thôi”.
“Chỉ cần cậu hiểu được cái khó của tôi là tốt rồi. Có những việc, không thể làm theo ý muốn của tôi và cậu”.
Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn cuối cùng cũng báo cáo lên báo Ủy ban Thường vụ Thành phố bãi miễn chức vụ mà Trần Nghệ Lâm đã làm trước đây tại Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng.
Hứa Thiếu Phong từ đây có thể thở phào nhẹ nhõm.
Việc này nhìn bề ngoài rất đơn giản, nhưng thực tế khi thực hiện lại có những phiền phức không ngờ tới được. Hôm đó, sau khi Chính Tài đánh tiếng cho Trần Nghệ Lâm, Trần Nghệ Lâm liền nhảy lên như đỉa phải vôi: “Cái gì? Muốn cách chức tôi? Trên hợp đồng ký kết giữa Hoàng Đắc Tài và tôi đã viết rất rõ, tôi là bên A, anh ta là bên B, bên B có quyền tự chủ kinh doanh độc lập, nếu xảy ra vấn đề gì trong lĩnh vực quản lý kinh doanh, bên B hoàn toàn chịu trách nhiệm, bên A không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì. Không thể có chuyện kiếm được tiền thì thành tích thuộc về ông chủ Hoàng còn khi xảy ra chuyện lại bắt tôi hứng chịu, đây là cái lý gì vậy? Lần trước bên công an gọi tôi đi thẩm tra, tôi đã nói với bọn họ, xã hội bây giờ là xã hội pháp chế, tất cả mọi việc đều phải tuân theo pháp luật, nếu là trách nhiệm của tôi tôi sẽ chịu, nếu không phải trách nhiệm của tôi thì một chút tôi cũng không chịu. Tôi nghe nói lần trước trong cuộc họp, Trương Minh Hoa đã chỉ đích danh muốn truy cứu trách nhiệm của tôi, muốn cách chức tôi. Ai muốn cách chức tôi, cũng được, hôm nay hắn bãi miễn tôi, mai tôi sẽ vạch mặt hắn, để xem hắn nói thế nào. Chúng ta là xã hội pháp chế, tại sao cứ gặp vấn đề cụ thể lại lôi kiểu nhân trị ra, lẽ nào bài học kinh nghiệm trong lịch sử không rút ra được hay sao? Tôi mặc dù không cho cái chức quan nhỏ này là việc lớn, làm hay không làm cũng không quan trọng, nhưng một khi đã làm rồi, để cách chức tôi lại là chuyện khác, điều này có ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi. Danh tiếng, anh có hiểu không? Tôi nhất định phải bảo vệ danh tiếng của tôi”.
Người nghệ sỹ say mê sự nghiệp thư họa này, một mái tóc dài phía sau, không chăm chút đến vẻ bề ngoài, trên lĩnh vực chính trị thì chậm chạp, không giỏi trong công tác ngoại giao, bình thường trông không có vẻ gì là giống người trong chốn quan trường, vậy mà trong giờ phút nguy cấp này lại coi trọng sự nghiệp đến vậy, không những thế lại còn cố chấp nữa.
Vương Chính Tài trong lòng không ngừng cười thầm, cảm thấy trong chốn quan trường Trần Nghệ Lâm vô cùng ấu trĩ, không có chút đầu óc chính trị nào cả, thảo nào khi đó lúc đề cập tới hắn mọi người lại đồng tình nhiều như thế, nếu không phải có Thiếu Phong làm bàn đạp, thì hắn không thể leo lên cái chức đó được. Nhưng những người như thế này cũng có điểm đáng quý của họ, không có sự bày mưu tính kế, trong lòng khá thuần khiết. Cứ nghĩ thế, liền tủm tỉm cười nói: “Nghệ Lâm, cậu đừng kích động, ngồi đi! Ngồi xuống rồi nói mà!”
Trần Nghệ Lâm nói: “Làm sao tôi có thể không kích động cho được? Sao tôi có thể bình tĩnh cho được? Tôi không hề vi phạm kỷ luật, lại không hề tham ô tư lợi, giờ có người khác vu oan hại tôi, làm sao tôi có thể ngồi yên một chỗ được?”
Vương Chính Tài đột nhiên nghiêm nghị nói: “Cậu đừng có lầm bầm nữa! Một Trưởng ban nhỏ trong Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng, nói cho cùng thì cũng chỉ là một cấp phòng nhỏ bé, cậu còn coi mình là quan? Cái gì gọi là vu oan giá họa? Cậu đáng để cho người khác vu oan giá họa sao? Anh so với Chủ tịch tỉnh Sơn Tây - Mạnh Học Nông, Phó Chủ tịch tỉnh Trương Kiến Dân thì như thế nào? Cậu so với Thị trưởng thành phố Thạch Gia Trang - Ký Thuần Đường như thế nào? Hai vị đều là vì sự cố vỡ đê lớn xảy ra ở cuối mỏ khoáng sản của Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Khai thác Khoáng sản Tân Tháp của tỉnh Sơn Tây, thành phố Lâm Phấn, huyện Tương Lâm, gây ra tổn thất làm rất nhiều người chết và bị thương.
Dựa vào “quy định truy cứu trách nhiệm hành chính về sự cố đặc biệt vi phạm an toàn” và những quy định có liên quan, thông qua sự phê chuẩn của Trung ương Đảng và Quốc hội, đồng ý chấp nhận đơn xin từ chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Sơn Tây của đồng chí Mạnh Học Nông, thống nhất bãi miễn chức Phó Chủ tịch tỉnh Sơn Tây của đồng chí Trương Kiến Dân. Vị sau là vì sự cố “sữa bột Tam Lộc” mà bị mất chức. Còn có bốn vị có trách nhiệm liên quan cũng bị mất chức. Theo lý của anh, vỡ đê và Chủ tịch tỉnh thì có quan hệ gì với nhau, không phải bên dưới vẫn còn có người phải chịu trách nhiệm sao? Sao có thể truy cứu đến trách nhiệm của Phó Chủ tịch tỉnh với Chủ tịch tỉnh? Sữa bột Tam Lộc không phải còn có xí nghiệp chế biến sao? Tại sao phải truy cứu trách nhiệm của Thị trưởng thành phố? Cậu hãy xem kỹ điều lệ ở phần công nhân viên chức, trong đó điều số có nói tới, công nhân viên chức lơ là chức trách để gây ra sự cố lớn hoặc những sự kiện mang tính tập thể sẽ bị xử phạt, tình tiết không nghiêm trọng mấy, có thể bị xử phạt là giáng chức hoặc cách chức, tình tiết rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng thì bị khai trừ. Dựa vào tình hình của cậu, đừng nói là cách chức, thậm chí còn tương đương với khai trừ, nếu không phải Cục trưởng Hứa nghĩ cậu là một nhân tài, ra sức bảo vệ cậu, tôi thấy liệu có thể giữ cái danh nghĩa công chức của cậu hay không, cậu còn oán trách cái nỗi gì?
Trần Nghệ Lâm giống như một quả bóng bay bị người ta đâm cho một lỗ, trong chốc lát mềm ra, ngập ngừng nói: “Thế… tôi cũng không lơ là chức trách, vũ trường cũng không phải là tôi kinh doanh”.
Vương Chính Tài nói: “Đúng thế, vũ trường không phải cậu kinh doanh, nhưng Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng có phải là do cậu quản lý hay không? Cậu quản lý kiểu gì thế? Hai mạng người đấy, đó không phải là chuyện đùa đâu, cho dù Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa không yêu cầu cách chức của cậu, Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh cũng có quyền tiến hành điều tra sâu hơn nữa vụ việc này, đến cùng điều tra ra những hành vi phạm pháp, dựa vào pháp luật chỉ ra những cơ quan và cá nhân có trách nhiệm, chỉ sợ đến lúc đó, cậu khó mà giữ được cái danh nghĩa công chức”.
Trần Nghệ Lâm nói: “Thế Cục trưởng Hứa thì sao? Thái độ của ông ấy thế nào?”
Vương Chính Tài nói: “Sự việc đã đến nước này, anh ấy cũng không còn cách nào khác, không thể không nhượng bộ”.
Trần Nghệ Lâm nói: “Sự việc đến mức này, để tổ chức cách chức tôi, thà tôi viết một cái đơn từ chức là xong, như thế còn dễ nghe một chút. Chỉ cần giữ được chức danh công chức của tôi thì thế nào cũng được”.
Vương Chính Tài nghĩ một lát rồi nói: “Như thế cũng được! Cậu chủ động một chút, đến lúc đó Cục trưởng Hứa cũng dễ nói giúp cậu trước tổ chức. Xem tình hình trước mắt, quyền công chức của cậu sẽ không bị ảnh hưởng gì, cậu yên tâm đi”.
Có bước đệm trước của Vương Chính Tài, công việc của Hứa Thiếu Phong cũng dễ hơn rất nhiều. Khi Trần Nghệ Lâm cầm tờ đơn từ chức đến phòng làm việc của Hứa Thiếu Phong, Hứa Thiếu Phong vỗ vỗ vai Trần Nghệ Lâm tỏ vẻ rất thân thiết, có chút hàm ý sâu sa nói: “Nghệ Lâm à, tôi thực sự lực bất tòng tâm. Hãy nghĩ thoáng một chút nhé, những việc như thế này, ai gặp phải thì người đó bị làm khó. Cậu vẫn còn tốt chán, tóm lại vẫn còn chút bản lĩnh, có làm chức vụ này hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, cậu thế này có thể tự do trên con đường sáng tác nghệ thuật vẽ vời của cậu, như thế có được thu nhập”.
Trần Nghệ Lâm nói: “Anh Hứa, tôi có thể hiểu được cái khó của anh, không sao, đây là họa trên trời rơi xuống đầu tôi, muốn tránh cũng không tránh được, tôi chỉ biết tuân theo số phận thôi”.
“Chỉ cần cậu hiểu được cái khó của tôi là tốt rồi. Có những việc, không thể làm theo ý muốn của tôi và cậu”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn cuối cùng cũng báo cáo lên báo Ủy ban Thường vụ Thành phố bãi miễn chức vụ mà Trần Nghệ Lâm đã làm trước đây tại Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng.
Hứa Thiếu Phong từ đây có thể thở phào nhẹ nhõm.
Việc này nhìn bề ngoài rất đơn giản, nhưng thực tế khi thực hiện lại có những phiền phức không ngờ tới được. Hôm đó, sau khi Chính Tài đánh tiếng cho Trần Nghệ Lâm, Trần Nghệ Lâm liền nhảy lên như đỉa phải vôi: “Cái gì? Muốn cách chức tôi? Trên hợp đồng ký kết giữa Hoàng Đắc Tài và tôi đã viết rất rõ, tôi là bên A, anh ta là bên B, bên B có quyền tự chủ kinh doanh độc lập, nếu xảy ra vấn đề gì trong lĩnh vực quản lý kinh doanh, bên B hoàn toàn chịu trách nhiệm, bên A không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì. Không thể có chuyện kiếm được tiền thì thành tích thuộc về ông chủ Hoàng còn khi xảy ra chuyện lại bắt tôi hứng chịu, đây là cái lý gì vậy? Lần trước bên công an gọi tôi đi thẩm tra, tôi đã nói với bọn họ, xã hội bây giờ là xã hội pháp chế, tất cả mọi việc đều phải tuân theo pháp luật, nếu là trách nhiệm của tôi tôi sẽ chịu, nếu không phải trách nhiệm của tôi thì một chút tôi cũng không chịu. Tôi nghe nói lần trước trong cuộc họp, Trương Minh Hoa đã chỉ đích danh muốn truy cứu trách nhiệm của tôi, muốn cách chức tôi. Ai muốn cách chức tôi, cũng được, hôm nay hắn bãi miễn tôi, mai tôi sẽ vạch mặt hắn, để xem hắn nói thế nào. Chúng ta là xã hội pháp chế, tại sao cứ gặp vấn đề cụ thể lại lôi kiểu nhân trị ra, lẽ nào bài học kinh nghiệm trong lịch sử không rút ra được hay sao? Tôi mặc dù không cho cái chức quan nhỏ này là việc lớn, làm hay không làm cũng không quan trọng, nhưng một khi đã làm rồi, để cách chức tôi lại là chuyện khác, điều này có ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi. Danh tiếng, anh có hiểu không? Tôi nhất định phải bảo vệ danh tiếng của tôi”.
Người nghệ sỹ say mê sự nghiệp thư họa này, một mái tóc dài phía sau, không chăm chút đến vẻ bề ngoài, trên lĩnh vực chính trị thì chậm chạp, không giỏi trong công tác ngoại giao, bình thường trông không có vẻ gì là giống người trong chốn quan trường, vậy mà trong giờ phút nguy cấp này lại coi trọng sự nghiệp đến vậy, không những thế lại còn cố chấp nữa.
Vương Chính Tài trong lòng không ngừng cười thầm, cảm thấy trong chốn quan trường Trần Nghệ Lâm vô cùng ấu trĩ, không có chút đầu óc chính trị nào cả, thảo nào khi đó lúc đề cập tới hắn mọi người lại đồng tình nhiều như thế, nếu không phải có Thiếu Phong làm bàn đạp, thì hắn không thể leo lên cái chức đó được. Nhưng những người như thế này cũng có điểm đáng quý của họ, không có sự bày mưu tính kế, trong lòng khá thuần khiết. Cứ nghĩ thế, liền tủm tỉm cười nói: “Nghệ Lâm, cậu đừng kích động, ngồi đi! Ngồi xuống rồi nói mà!”
Trần Nghệ Lâm nói: “Làm sao tôi có thể không kích động cho được? Sao tôi có thể bình tĩnh cho được? Tôi không hề vi phạm kỷ luật, lại không hề tham ô tư lợi, giờ có người khác vu oan hại tôi, làm sao tôi có thể ngồi yên một chỗ được?”
Vương Chính Tài đột nhiên nghiêm nghị nói: “Cậu đừng có lầm bầm nữa! Một Trưởng ban nhỏ trong Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng, nói cho cùng thì cũng chỉ là một cấp phòng nhỏ bé, cậu còn coi mình là quan? Cái gì gọi là vu oan giá họa? Cậu đáng để cho người khác vu oan giá họa sao? Anh so với Chủ tịch tỉnh Sơn Tây - Mạnh Học Nông, Phó Chủ tịch tỉnh Trương Kiến Dân thì như thế nào? Cậu so với Thị trưởng thành phố Thạch Gia Trang - Ký Thuần Đường như thế nào? Hai vị đều là vì sự cố vỡ đê lớn xảy ra ở cuối mỏ khoáng sản của Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Khai thác Khoáng sản Tân Tháp của tỉnh Sơn Tây, thành phố Lâm Phấn, huyện Tương Lâm, gây ra tổn thất làm rất nhiều người chết và bị thương.
Dựa vào “quy định truy cứu trách nhiệm hành chính về sự cố đặc biệt vi phạm an toàn” và những quy định có liên quan, thông qua sự phê chuẩn của Trung ương Đảng và Quốc hội, đồng ý chấp nhận đơn xin từ chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Sơn Tây của đồng chí Mạnh Học Nông, thống nhất bãi miễn chức Phó Chủ tịch tỉnh Sơn Tây của đồng chí Trương Kiến Dân. Vị sau là vì sự cố “sữa bột Tam Lộc” mà bị mất chức. Còn có bốn vị có trách nhiệm liên quan cũng bị mất chức. Theo lý của anh, vỡ đê và Chủ tịch tỉnh thì có quan hệ gì với nhau, không phải bên dưới vẫn còn có người phải chịu trách nhiệm sao? Sao có thể truy cứu đến trách nhiệm của Phó Chủ tịch tỉnh với Chủ tịch tỉnh? Sữa bột Tam Lộc không phải còn có xí nghiệp chế biến sao? Tại sao phải truy cứu trách nhiệm của Thị trưởng thành phố? Cậu hãy xem kỹ điều lệ ở phần công nhân viên chức, trong đó điều số 8 có nói tới, công nhân viên chức lơ là chức trách để gây ra sự cố lớn hoặc những sự kiện mang tính tập thể sẽ bị xử phạt, tình tiết không nghiêm trọng mấy, có thể bị xử phạt là giáng chức hoặc cách chức, tình tiết rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng thì bị khai trừ. Dựa vào tình hình của cậu, đừng nói là cách chức, thậm chí còn tương đương với khai trừ, nếu không phải Cục trưởng Hứa nghĩ cậu là một nhân tài, ra sức bảo vệ cậu, tôi thấy liệu có thể giữ cái danh nghĩa công chức của cậu hay không, cậu còn oán trách cái nỗi gì?
Trần Nghệ Lâm giống như một quả bóng bay bị người ta đâm cho một lỗ, trong chốc lát mềm ra, ngập ngừng nói: “Thế… tôi cũng không lơ là chức trách, vũ trường cũng không phải là tôi kinh doanh”.
Vương Chính Tài nói: “Đúng thế, vũ trường không phải cậu kinh doanh, nhưng Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng có phải là do cậu quản lý hay không? Cậu quản lý kiểu gì thế? Hai mạng người đấy, đó không phải là chuyện đùa đâu, cho dù Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa không yêu cầu cách chức của cậu, Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh cũng có quyền tiến hành điều tra sâu hơn nữa vụ việc này, đến cùng điều tra ra những hành vi phạm pháp, dựa vào pháp luật chỉ ra những cơ quan và cá nhân có trách nhiệm, chỉ sợ đến lúc đó, cậu khó mà giữ được cái danh nghĩa công chức”.
Trần Nghệ Lâm nói: “Thế Cục trưởng Hứa thì sao? Thái độ của ông ấy thế nào?”
Vương Chính Tài nói: “Sự việc đã đến nước này, anh ấy cũng không còn cách nào khác, không thể không nhượng bộ”.
Trần Nghệ Lâm nói: “Sự việc đến mức này, để tổ chức cách chức tôi, thà tôi viết một cái đơn từ chức là xong, như thế còn dễ nghe một chút. Chỉ cần giữ được chức danh công chức của tôi thì thế nào cũng được”.
Vương Chính Tài nghĩ một lát rồi nói: “Như thế cũng được! Cậu chủ động một chút, đến lúc đó Cục trưởng Hứa cũng dễ nói giúp cậu trước tổ chức. Xem tình hình trước mắt, quyền công chức của cậu sẽ không bị ảnh hưởng gì, cậu yên tâm đi”.
Có bước đệm trước của Vương Chính Tài, công việc của Hứa Thiếu Phong cũng dễ hơn rất nhiều. Khi Trần Nghệ Lâm cầm tờ đơn từ chức đến phòng làm việc của Hứa Thiếu Phong, Hứa Thiếu Phong vỗ vỗ vai Trần Nghệ Lâm tỏ vẻ rất thân thiết, có chút hàm ý sâu sa nói: “Nghệ Lâm à, tôi thực sự lực bất tòng tâm. Hãy nghĩ thoáng một chút nhé, những việc như thế này, ai gặp phải thì người đó bị làm khó. Cậu vẫn còn tốt chán, tóm lại vẫn còn chút bản lĩnh, có làm chức vụ này hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, cậu thế này có thể tự do trên con đường sáng tác nghệ thuật vẽ vời của cậu, như thế có được thu nhập”.
Trần Nghệ Lâm nói: “Anh Hứa, tôi có thể hiểu được cái khó của anh, không sao, đây là họa trên trời rơi xuống đầu tôi, muốn tránh cũng không tránh được, tôi chỉ biết tuân theo số phận thôi”.
“Chỉ cần cậu hiểu được cái khó của tôi là tốt rồi. Có những việc, không thể làm theo ý muốn của tôi và cậu”.