Buổi chiều, Lâm Như đã hẹn với Vu Quyên Tú tối nay khoảng 8 giờ cô sẽ đến nhà để kiểm tra sức khỏe cho bà. Ăn tối xong, kim đồng hồ chỉ hơn 7 giờ, cô dọn dẹp nhà cửa xong sửa soạn lại một chút cho bản thân. Lúc sắp ra khỏi cửa Hứa Thiếu Phong nói muốn đưa cô đi. Lâm Như cảm thấy hôm nay anh ta đối với cô rất tốt, nhưng đằng sau sự nhiệt tình ấy là cả một tâm trạng, điều đó khiến cô cảm nhận được tính nguy cấp của vấn đề, cũng cảm nhận được mức nghiêm trọng của sự việc mà Hứa Thiếu Phong đang phải gánh chịu. Lâm Như nói: “Không cần đâu, tôi bắt taxi đi cũng đươc, ông cứ ở nhà nghỉ ngơi đi”.
Hứa Thiếu Phong lại hỏi: “Thế đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ cả chưa?”.
“Đủ cả rồi!”, Lâm Như đáp. Khi ra khỏi nhà, quay đầu nhìn lại, cô nhận ra ánh mắt Hứa Thiếu Phong tràn đầy niềm hy vọng, ông còn dặn dò cô nhất định phải chú ý chừng mực, nói năng phải khéo léo một chút. Lâm Như đáp lời ông: “Tôi biết rồi! Ông cứ yên tâm ở nhà mà xem ti vi”.
Ra khỏi nhà, trong lòng Lâm Như bất giác nảy sinh tâm trạng đồng cảm với Hứa Thiếu Phong. Trong ký ức của cô, Hứa Thiếu Phong là một người đàn ông rất tự tin, từ trước đến nay toàn người khác đến cầu cạnh ông ấy chứ ông ấy có bao giờ phải đi nhờ người khác. Bây giờ, ông ấy đang kỳ vọng hết vào cô, điều đó đủ thấy được áp lực mà ông ấy đang phải chịu đựng lớn như thế nào. Lâm Như cũng vì thế mà hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cách thuyết phục bằng được Vu Quyên Tú, nhờ bà ấy tâm sự với Bí thư Uông, để chồng bà ấy giúp Hứa Thiếu Phong thoát qua cửa ải này.
Ra đến con đường cái ở phía trước nhà, Lâm Như đang đứng đợi xe, bỗng nhiên một chiếc xe con màu hồng tươi thuận chiều chạy đến, dừng ngay bên cạnh cô. Đúng lúc đó, cửa kính xe từ từ hạ xuống, bên trong xe phát ra giọng nói của một người: “Hỡi tiểu thư quyền quý, xin hỏi nàng đang đứng đợi chàng hoàng tử cưỡi bạch mã nào vậy? Nếu như nàng không chê thì xin hãy lên xe của tôi”.
Lâm Như quay lưng lại nhìn, thấy Hồ Tiểu Dương cũng đang cười với cô. Cô mở cửa bước lên xe rồi mới nói: “Con quỷ này! Ở đâu đến mà như thần thế?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Đúng lúc đang định đến nhà rủ chị đi cùng em đến thẩm mỹ viện, không ngờ chị lại có hẹn? Chị đúng là rất tốt! Rất có triển vọng! Có phải là anh chàng đẹp trai lần trước chào chị em mình không?”
“Cô nói linh tinh gì thế, cái gì mà hẹn với hò, tôi đang đến nhà bà Vu Quyên Tú để kiểm tra lại sức khỏe cho bà ấy, nếu cô không bận gì thì chở tôi đến nhà bà ấy một thể với”, Lâm Như nói.
Hồ Tiểu Dương vẫn giữ giọng cười đùa đáp: “Được! Bổn cô nương em đây hôm nay nguyện làm tài xế riêng cho chị, thấy chị trang điểm đẹp như thế này em cứ tưởng là chị hẹn hò với anh chàng nào!”.
Lâm Như nói: “Đẹp cái nỗi gì chứ? Không phải đã già rồi sao, có trang điểm mấy cũng không trẻ đẹp được như cô, sắp thành bà lão đến nơi rồi. Còn hẹn hò nữa? Cô nghĩ bây giờ tôi có thể hẹn hò với ai được nữa?”
“Chị quên rồi à? Lần anh A Xán đi công tác về, chị em mình cùng nhau đi ăn tối trên bến Vọng Xuân, chẳng phải đã có một anh chàng ăn mặc bảnh bao chào chị một cách đầy tình tứ và thân mật đó sao?”
Lúc này, Lâm Như mới chợt nhớ ra Trần Chí Cương, liền cười nói: “Thân mật tình tứ cái gì? Cô thật giỏi suy luận. Anh ta là bạn học hồi phổ thông với tôi, là một ông chủ kinh doanh bất động sản, ngày trước chỉ làm ăn ở đại lục, năm ngoái mới đến thành phố Hải Tân này”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chỉ có thế thôi sao?”
“Vậy cô còn muốn như thế nào nữa?”, Lâm Như hỏi.
“Xem chừng anh ta rất quan tâm đến chị”, Hồ Tiểu Dương nói.
Toàn thân Lâm Như bất giác run lên, cô nói: “To đầu mà không biết nghĩ gì cả. Chị của cô khi còn trẻ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vượt qua giới hạn, huống hồ bây giờ ngần này tuổi đầu, còn ham muốn gì nữa”.
“Là vì khi còn trẻ chị luôn sống theo nề nếp, còn phải lo cho sự nghiệp, cho gia đình, bây giờ son rỗi rồi lại muốn thử sức cho biết kẻo sau này lại tiếc. Hơn nữa, Hứa Thiếu Phong phản bội chị, lẽ nào chị không thể ông ăn chả bà ăn nem”.
Vừa nghe Hồ Tiểu Dương nhắc đến việc Hứa Thiếu Phong phản bội cô, trong lòng Lâm Như lại dấy lên một cơn đau. Đôi khi người trong cuộc thường hay mù quáng còn người ngoài cuộc lại rất tỉnh táo. Tuy nhiên, lý thuyết là một chuyện còn hiện thực lại là chuyện khác, có những lúc trên lý thuyết hiểu rất rõ nhưng khi vào thực hành lại rất khó. Không phải là cô không có cơ hội mà cô thuộc tuýp người không dễ thay đổi, có thể nói là bảo thủ. Hiếm khi nào cô tự bước ra khỏi cái ranh giới quan niệm cổ hủ của chính mình. Nghĩ vậy, cô liền nói: “Cô nói linh tinh gì thế? Có khả năng chúng ta hiểu lầm ông ấy rồi, tôi thấy Hứa Thiếu Phong không phải là hạng người đó đâu, mấy ngày nay ông ấy đều về nhà rất đúng giờ”.
Hồ Tiểu Dương định nói gì nhưng lại thôi, cô biết nếu như tìm không ra cái người mà chị dâu cô gọi là hồ ly tinh kia thì dù có nói ra thì chị cô cũng chưa chắc đã tin, liền nói: “Chị yên tâm, em sẽ luôn nói đúng sự thật”.
Lâm Như bỗng thấy rùng mình, trong những lúc như thế này phải đặt tinh thần đoàn kết lên hàng đầu, cô thật sự lo lắng sợ Hồ Tiểu Dương sẽ gây ra một số chuyện khác làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong. Cô nói: “Tiểu Dương! Những lời lần trước chị nói với cô tạm thời hãy gác lại đã, bây giờ anh rể cô đang gặp phải vấn nạn rất lớn, trong lúc khó khăn như thế này, chúng ta không nên gây thêm phiền phức cho ông ấy nữa, đợi sau khi vấn nạn này qua đi chúng ta sẽ tiếp tục tính sổ với ông ấy”.
Hồ Tiểu Dương hoảng hốt nói: “Gì cơ? Anh rể gặp chuyện lớn, là chuyện gì vậy? Có phải vẫn là chuyện hỏa hoạn lần trước?
Lâm Như thở dài một hơi nói: “Bây giờ Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh lại truy cứu xuống cả Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn của ông ấy, xét tình hình hiện tại thì sẽ rất bất lợi cho ông ấy, chị thấy những người ủng hộ ông ấy chẳng có mấy ai. Hôm nay, chị đến nhà bà Vu Quyên Tú, một là để kiểm tra sức khỏe cho bà ấy, mặt khác cũng là muốn bà ấy nhờ chồng giúp đỡ Hứa Thiếu Phong, xem xem có thể khiến Bí thư Uông ra mặt nói với Tổ Điều tra Sự cố, để họ dừng cuộc điều tra lại”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Thảo nào mà mấy hôm nay anh rể về nhà đúng giờ, hóa ra là ông ấy gặp phải tai vạ”.
“Xem cô kìa, lại thế nữa rồi? Em vợ với anh rể xưa nay vốn dĩ vẫn không nói rõ được quan hệ, cô đúng là lúc nào cũng phán xét ông ấy”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Không phải là em phán xét anh rể, xem chị mấy ngày nay phải vất vả chạy đôn chạy đáo vì anh ấy em thật sự thấy rất buồn. Chị hãy nhìn anh ấy xem, gặp chuyện lớn thì cháy nhà mới ra mặt chuột, lại còn để chị phải mất mặt thay anh ấy đi cầu cạnh người khác, tại sao anh ấy không bảo con hồ ly tinh đó đi? Anh ấy nên thuyết phục bồ của anh ấy đi mới phải, để cô ta tự thân đến phòng ở của Tổ Điều tra sự cố của tỉnh ngủ với mấy vị quan to quyền lớn đó vài ngày, như thế không phải là mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt đẹp sao?”.
Lâm Như cười một cách đau khổ, cảm thấy mặc dù lời của Hồ Tiểu Dương có chút nghiệt ngã nhưng đó là sự thật. Không còn cách nào khác, dù sao vợ chồng vẫn là vợ chồng, bất luận thế nào thì trong giờ phút quan trọng quyết định đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong, cô vẫn phải dốc hết sức và trách nhiệm vì ông ấy, còn về cái chiêu mà Hồ Tiểu Dương đưa ra không phải là cô không hiểu nhưng cô chỉ có thể lấy đó làm trò vui mà thôi.
Không biết từ lúc nào, xe đã đến trước khu nhà của Bí thư Thành ủy, Lâm Như nói: “Tiểu Dương! Chị xuống xe! Cô bận việc gì thì cứ đi làm đi!”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Em không bận gì hết, em ở ngoài này đợi chị, nhìn dáng vẻ chị lúc này giống như một nữ anh hùng vào sinh ra tử trong phim “Mai phục” đang “hot” hiện nay. Em không thể không quan tâm đến chị được!”.
Lâm Như liền cười nói: “Tâm trạng tôi lúc này cũng không khác như thế là mấy, nếu cô không ngại phiền thì đợi chị nhé”.
“Không vấn đề gì, chị cứ yên tâm đi đi, em đi dạo vài vòng quanh khu này rồi sẽ quay lại đón chị, để chị khỏi lo lắng làm ảnh hưởng đến việc chính sự”.
Lâm Như nói: “Được! Xong việc sẽ mời cô đi uống cà phê”, nói xong liền cười một cái rồi bước xuống xe.
Khi bước vào tòa nhà của Bí thư Thành ủy, Lâm Như mới thực sự cảm nhận bản thân lúc này giống như nhân vật nữ chính trong phim mà Tiểu Dương vừa nói, cảm giác như hồn lìa khỏi xác vậy, nhất là lúc bước đến cửa thang máy, phải giơ tay ấn chuông cửa nhà bà Vu Quyên Tú, trong lòng cô không tránh khỏi nỗi sợ sệt. Cô không thể không thừa nhận, trong cái cơ chế xin cho thâm căn cố đế này, mặc dù vẻ bề ngoài thì vẫn nào là bình đẳng, nào là tự do nhưng sâu thẳm bên trong nó thì không thể loại bỏ được cái gọi là đẳng cấp, mà đẳng cấp khác nhau có thể hoàn toàn quyết định đến chức quan cao hay thấp, to hay nhỏ.
Đàn ông là như thế, đàn bà cũng không phải ngoại lệ. Có điều, điểm khác biệt là ở chỗ đàn bà thường dựa vào quyền lực của đàn ông để quyết định địa vị của mình. Đương nhiên là như vậy, mặt này còn liên quan đến mặt khác nữa, đó gọi là nguyên tắc dục vọng, hoặc có thể nói người ngay không sợ mất thể diện.
Buổi chiều, Lâm Như đã hẹn với Vu Quyên Tú tối nay khoảng giờ cô sẽ đến nhà để kiểm tra sức khỏe cho bà. Ăn tối xong, kim đồng hồ chỉ hơn giờ, cô dọn dẹp nhà cửa xong sửa soạn lại một chút cho bản thân. Lúc sắp ra khỏi cửa Hứa Thiếu Phong nói muốn đưa cô đi. Lâm Như cảm thấy hôm nay anh ta đối với cô rất tốt, nhưng đằng sau sự nhiệt tình ấy là cả một tâm trạng, điều đó khiến cô cảm nhận được tính nguy cấp của vấn đề, cũng cảm nhận được mức nghiêm trọng của sự việc mà Hứa Thiếu Phong đang phải gánh chịu. Lâm Như nói: “Không cần đâu, tôi bắt taxi đi cũng đươc, ông cứ ở nhà nghỉ ngơi đi”.
Hứa Thiếu Phong lại hỏi: “Thế đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ cả chưa?”.
“Đủ cả rồi!”, Lâm Như đáp. Khi ra khỏi nhà, quay đầu nhìn lại, cô nhận ra ánh mắt Hứa Thiếu Phong tràn đầy niềm hy vọng, ông còn dặn dò cô nhất định phải chú ý chừng mực, nói năng phải khéo léo một chút. Lâm Như đáp lời ông: “Tôi biết rồi! Ông cứ yên tâm ở nhà mà xem ti vi”.
Ra khỏi nhà, trong lòng Lâm Như bất giác nảy sinh tâm trạng đồng cảm với Hứa Thiếu Phong. Trong ký ức của cô, Hứa Thiếu Phong là một người đàn ông rất tự tin, từ trước đến nay toàn người khác đến cầu cạnh ông ấy chứ ông ấy có bao giờ phải đi nhờ người khác. Bây giờ, ông ấy đang kỳ vọng hết vào cô, điều đó đủ thấy được áp lực mà ông ấy đang phải chịu đựng lớn như thế nào. Lâm Như cũng vì thế mà hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cách thuyết phục bằng được Vu Quyên Tú, nhờ bà ấy tâm sự với Bí thư Uông, để chồng bà ấy giúp Hứa Thiếu Phong thoát qua cửa ải này.
Ra đến con đường cái ở phía trước nhà, Lâm Như đang đứng đợi xe, bỗng nhiên một chiếc xe con màu hồng tươi thuận chiều chạy đến, dừng ngay bên cạnh cô. Đúng lúc đó, cửa kính xe từ từ hạ xuống, bên trong xe phát ra giọng nói của một người: “Hỡi tiểu thư quyền quý, xin hỏi nàng đang đứng đợi chàng hoàng tử cưỡi bạch mã nào vậy? Nếu như nàng không chê thì xin hãy lên xe của tôi”.
Lâm Như quay lưng lại nhìn, thấy Hồ Tiểu Dương cũng đang cười với cô. Cô mở cửa bước lên xe rồi mới nói: “Con quỷ này! Ở đâu đến mà như thần thế?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Đúng lúc đang định đến nhà rủ chị đi cùng em đến thẩm mỹ viện, không ngờ chị lại có hẹn? Chị đúng là rất tốt! Rất có triển vọng! Có phải là anh chàng đẹp trai lần trước chào chị em mình không?”
“Cô nói linh tinh gì thế, cái gì mà hẹn với hò, tôi đang đến nhà bà Vu Quyên Tú để kiểm tra lại sức khỏe cho bà ấy, nếu cô không bận gì thì chở tôi đến nhà bà ấy một thể với”, Lâm Như nói.
Hồ Tiểu Dương vẫn giữ giọng cười đùa đáp: “Được! Bổn cô nương em đây hôm nay nguyện làm tài xế riêng cho chị, thấy chị trang điểm đẹp như thế này em cứ tưởng là chị hẹn hò với anh chàng nào!”.
Lâm Như nói: “Đẹp cái nỗi gì chứ? Không phải đã già rồi sao, có trang điểm mấy cũng không trẻ đẹp được như cô, sắp thành bà lão đến nơi rồi. Còn hẹn hò nữa? Cô nghĩ bây giờ tôi có thể hẹn hò với ai được nữa?”
“Chị quên rồi à? Lần anh A Xán đi công tác về, chị em mình cùng nhau đi ăn tối trên bến Vọng Xuân, chẳng phải đã có một anh chàng ăn mặc bảnh bao chào chị một cách đầy tình tứ và thân mật đó sao?”
Lúc này, Lâm Như mới chợt nhớ ra Trần Chí Cương, liền cười nói: “Thân mật tình tứ cái gì? Cô thật giỏi suy luận. Anh ta là bạn học hồi phổ thông với tôi, là một ông chủ kinh doanh bất động sản, ngày trước chỉ làm ăn ở đại lục, năm ngoái mới đến thành phố Hải Tân này”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chỉ có thế thôi sao?”
“Vậy cô còn muốn như thế nào nữa?”, Lâm Như hỏi.
“Xem chừng anh ta rất quan tâm đến chị”, Hồ Tiểu Dương nói.
Toàn thân Lâm Như bất giác run lên, cô nói: “To đầu mà không biết nghĩ gì cả. Chị của cô khi còn trẻ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vượt qua giới hạn, huống hồ bây giờ ngần này tuổi đầu, còn ham muốn gì nữa”.
“Là vì khi còn trẻ chị luôn sống theo nề nếp, còn phải lo cho sự nghiệp, cho gia đình, bây giờ son rỗi rồi lại muốn thử sức cho biết kẻo sau này lại tiếc. Hơn nữa, Hứa Thiếu Phong phản bội chị, lẽ nào chị không thể ông ăn chả bà ăn nem”.
Vừa nghe Hồ Tiểu Dương nhắc đến việc Hứa Thiếu Phong phản bội cô, trong lòng Lâm Như lại dấy lên một cơn đau. Đôi khi người trong cuộc thường hay mù quáng còn người ngoài cuộc lại rất tỉnh táo. Tuy nhiên, lý thuyết là một chuyện còn hiện thực lại là chuyện khác, có những lúc trên lý thuyết hiểu rất rõ nhưng khi vào thực hành lại rất khó. Không phải là cô không có cơ hội mà cô thuộc tuýp người không dễ thay đổi, có thể nói là bảo thủ. Hiếm khi nào cô tự bước ra khỏi cái ranh giới quan niệm cổ hủ của chính mình. Nghĩ vậy, cô liền nói: “Cô nói linh tinh gì thế? Có khả năng chúng ta hiểu lầm ông ấy rồi, tôi thấy Hứa Thiếu Phong không phải là hạng người đó đâu, mấy ngày nay ông ấy đều về nhà rất đúng giờ”.
Hồ Tiểu Dương định nói gì nhưng lại thôi, cô biết nếu như tìm không ra cái người mà chị dâu cô gọi là hồ ly tinh kia thì dù có nói ra thì chị cô cũng chưa chắc đã tin, liền nói: “Chị yên tâm, em sẽ luôn nói đúng sự thật”.
Lâm Như bỗng thấy rùng mình, trong những lúc như thế này phải đặt tinh thần đoàn kết lên hàng đầu, cô thật sự lo lắng sợ Hồ Tiểu Dương sẽ gây ra một số chuyện khác làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong. Cô nói: “Tiểu Dương! Những lời lần trước chị nói với cô tạm thời hãy gác lại đã, bây giờ anh rể cô đang gặp phải vấn nạn rất lớn, trong lúc khó khăn như thế này, chúng ta không nên gây thêm phiền phức cho ông ấy nữa, đợi sau khi vấn nạn này qua đi chúng ta sẽ tiếp tục tính sổ với ông ấy”.
Hồ Tiểu Dương hoảng hốt nói: “Gì cơ? Anh rể gặp chuyện lớn, là chuyện gì vậy? Có phải vẫn là chuyện hỏa hoạn lần trước?
Lâm Như thở dài một hơi nói: “Bây giờ Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh lại truy cứu xuống cả Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn của ông ấy, xét tình hình hiện tại thì sẽ rất bất lợi cho ông ấy, chị thấy những người ủng hộ ông ấy chẳng có mấy ai. Hôm nay, chị đến nhà bà Vu Quyên Tú, một là để kiểm tra sức khỏe cho bà ấy, mặt khác cũng là muốn bà ấy nhờ chồng giúp đỡ Hứa Thiếu Phong, xem xem có thể khiến Bí thư Uông ra mặt nói với Tổ Điều tra Sự cố, để họ dừng cuộc điều tra lại”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Thảo nào mà mấy hôm nay anh rể về nhà đúng giờ, hóa ra là ông ấy gặp phải tai vạ”.
“Xem cô kìa, lại thế nữa rồi? Em vợ với anh rể xưa nay vốn dĩ vẫn không nói rõ được quan hệ, cô đúng là lúc nào cũng phán xét ông ấy”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Không phải là em phán xét anh rể, xem chị mấy ngày nay phải vất vả chạy đôn chạy đáo vì anh ấy em thật sự thấy rất buồn. Chị hãy nhìn anh ấy xem, gặp chuyện lớn thì cháy nhà mới ra mặt chuột, lại còn để chị phải mất mặt thay anh ấy đi cầu cạnh người khác, tại sao anh ấy không bảo con hồ ly tinh đó đi? Anh ấy nên thuyết phục bồ của anh ấy đi mới phải, để cô ta tự thân đến phòng ở của Tổ Điều tra sự cố của tỉnh ngủ với mấy vị quan to quyền lớn đó vài ngày, như thế không phải là mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt đẹp sao?”.
Lâm Như cười một cách đau khổ, cảm thấy mặc dù lời của Hồ Tiểu Dương có chút nghiệt ngã nhưng đó là sự thật. Không còn cách nào khác, dù sao vợ chồng vẫn là vợ chồng, bất luận thế nào thì trong giờ phút quan trọng quyết định đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong, cô vẫn phải dốc hết sức và trách nhiệm vì ông ấy, còn về cái chiêu mà Hồ Tiểu Dương đưa ra không phải là cô không hiểu nhưng cô chỉ có thể lấy đó làm trò vui mà thôi.
Không biết từ lúc nào, xe đã đến trước khu nhà của Bí thư Thành ủy, Lâm Như nói: “Tiểu Dương! Chị xuống xe! Cô bận việc gì thì cứ đi làm đi!”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Em không bận gì hết, em ở ngoài này đợi chị, nhìn dáng vẻ chị lúc này giống như một nữ anh hùng vào sinh ra tử trong phim “Mai phục” đang “hot” hiện nay. Em không thể không quan tâm đến chị được!”.
Lâm Như liền cười nói: “Tâm trạng tôi lúc này cũng không khác như thế là mấy, nếu cô không ngại phiền thì đợi chị nhé”.
“Không vấn đề gì, chị cứ yên tâm đi đi, em đi dạo vài vòng quanh khu này rồi sẽ quay lại đón chị, để chị khỏi lo lắng làm ảnh hưởng đến việc chính sự”.
Lâm Như nói: “Được! Xong việc sẽ mời cô đi uống cà phê”, nói xong liền cười một cái rồi bước xuống xe.
Khi bước vào tòa nhà của Bí thư Thành ủy, Lâm Như mới thực sự cảm nhận bản thân lúc này giống như nhân vật nữ chính trong phim mà Tiểu Dương vừa nói, cảm giác như hồn lìa khỏi xác vậy, nhất là lúc bước đến cửa thang máy, phải giơ tay ấn chuông cửa nhà bà Vu Quyên Tú, trong lòng cô không tránh khỏi nỗi sợ sệt. Cô không thể không thừa nhận, trong cái cơ chế xin cho thâm căn cố đế này, mặc dù vẻ bề ngoài thì vẫn nào là bình đẳng, nào là tự do nhưng sâu thẳm bên trong nó thì không thể loại bỏ được cái gọi là đẳng cấp, mà đẳng cấp khác nhau có thể hoàn toàn quyết định đến chức quan cao hay thấp, to hay nhỏ.
Đàn ông là như thế, đàn bà cũng không phải ngoại lệ. Có điều, điểm khác biệt là ở chỗ đàn bà thường dựa vào quyền lực của đàn ông để quyết định địa vị của mình. Đương nhiên là như vậy, mặt này còn liên quan đến mặt khác nữa, đó gọi là nguyên tắc dục vọng, hoặc có thể nói người ngay không sợ mất thể diện.