Cuối cùng, tảng đá lớn trong lòng Hứa Thiếu Phong cũng được cất. Có được kết cục đó cho dù có người viết đơn tố cáo, viết thư nặc danh cũng không thể đối phó nổi với ông.
Đây đúng là một liều thuốc an thần, Hứa Thiếu Phong có được liều thuốc này, coi như ông đã hồi phục lại được cảm giác tự tin vốn có trước đây, liền nhiệt tình chào hỏi những người cấp dưới của ông.
Lúc mở cửa phòng làm việc, Hứa Thiếu Phong nhìn thấy ở phía xa cầu thang, Trương Minh Hoa cũng đang mở cửa, bất giác trong lòng nảy sinh cảm giác thù hận, ông thầm nghĩ, đợi sau này ổn định rồi, nhất định sẽ tìm cách làm cho hắn phải trở về đúng chỗ hắn đã đến.
Có nhiều việc đều như thế, khi gặp chuyện không may, ai cũng trốn tránh bạn, khi gặp được chuyện vui, ai cũng muốn đến bên bạn. Hơn 10 giờ sáng, Chung Học Văn gọi điện đến, Thiếu Phong nhận điện nói: “Chào Phó Thị trưởng”.
Chung Học Văn nói: “Thiếu Phong à, tôi báo cho cậu một tin vui, sáng nay tôi đã trao đổi với đồng chí Mã Trung Tân, tôi nói Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng ta làm việc rất chu đáo, những việc nên xử lý thì đã xử lý rồi, không nên truy cứu trách nhiệm chúng ta nữa, còn đối với chuyện bức thư nặc danh, tôi thấy cơ sở thực tế không đủ căn cứ, không nên vì nó mà hao tổn thời gian và sức lực nữa. Mã Trung Tân nghe xong kiến nghị của tôi cũng tỏ ý đồng tình, như thế thật là tốt, tảng đá lớn trong đầu tôi cuối cùng cũng được phá bỏ. Thiếu Phong, là một lãnh đạo văn hóa địa phương, bất luận là từ góc độ tư tưởng tình cảm hay là yêu cầu công việc, ai mà chẳng yêu quý bảo vệ cấp dưới của mình, sự việc này đã qua đi rồi, tôi chỉ nói với cậu một điều, cậu không được kể cho người khác biết, hai ngày nữa Tổ Điều tra Sự cố tỉnh sẽ rút quân khỏi Cục chúng ta, cậu cũng không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào nữa, những việc gì cậu muốn nhận về mình thì cứ thế mà nhận”.
Hứa Thiếu Phong nghe xong những câu nói đó, trong lòng cười thầm. Nếu như tối qua ông ấy nói những lời này với anh, chắc chắn anh sẽ rất cảm kích, chắc chắn anh sẽ cho rằng, Phó Thị trưởng Chung đã giúp ông rất nhiều trong vụ này. Tuy nhiên khi biết rõ toàn bộ chân tướng sự việc, Hứa Thiếu Phong mới thấy được vẻ giả tạo của ông ấy. Tuy nhiên anh vẫn không thể cười, anh vẫn phải giữ vẻ mặt nghiêm túc thành kính nghe ông ấy nói, đợi Chung Học Văn nói xong anh mới nói: “Cảm ơn Phó Thị trưởng Chung đã quan tâm và yêu quý đối với các nhân viên cấp dưới như chúng tôi. Nói thực lòng, có một người Phó Thị trưởng tốt như anh là một niềm vinh hạnh lớn cho những người cấp dưới chúng em. Xin anh cứ yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức gánh vác công việc, làm tốt mọi công việc được giao, không phụ tấm lòng mà anh đã dành cho em!”.
Hứa Thiếu Phong không thể ngờ rằng trong lúc đối phương không chân thành với mình, bản thân anh vẫn nói ra được những lời đầy ắp tình nghĩa, khiến cho đối phương không thể biết được anh nghĩ gì.
Chung Học Văn nói: “Không cần phải cảm ơn tôi, đó cũng là việc tôi nên làm. Hôm nay họ đến Cục chúng ta nói chuyện với từng người một, tôi sẽ không đến nữa, ngày mai phải mở cuộc họp tổng kết, tôi nhất định sẽ đến để phát biểu kết thúc cuộc điều tra này, cũng là để cho các cậu câu trả lời vừa ý nhất. Như vậy nhé, tôi vẫn còn có việc khác phải làm, không nói nhiều nữa”.
Đặt điện thoại xuống, trong lòng Hứa Thiếu Phong nhẹ nhõm hẳn, mặc dù sớm biết được chân tướng sự việc nhưng phải đến khi chính miệng Chung Học Văn nói ra điều đó mới có thể khẳng định đó là sự thật. Đó là một việc tốt, bất luận thế nào thì đó cũng là một việc tốt.
Anh lại nghĩ đến Trần Tư Tư, thời gian qua anh đã xem thường cô ấy, không ngờ trong giờ phút nguy kịch của đời anh, cô ấy lại giúp anh rất nhiều. Hứa Thiếu Phong biết rằng cô ấy yêu anh thật sự, nếu không có tình yêu, cô ấy tuyệt đối không nhiệt tình giúp đỡ anh như thế. Đương nhiên, anh cũng yêu cô ấy thật sự, hơn nữa còn rất yêu cô là đằng khác. Mặc dù về mặt lý trí anh luôn phủ định tình yêu dành cho cô, luôn dặn bản thân mình không được mắc vào cái bẫy đó, nhưng tình cảm và thể xác đôi khi cũng phản bội lại lý trí của anh. Cùng với sự qua lại ngày càng nhiều, tình cảm cũng ngày một sâu đậm hơn. Mỗi khi nhận được tin nhắn của Tư Tư, hoặc là nhận được điện thoại của cô ấy, tâm trạng anh lại xao xuyến không nguôi. Vậy mà, thực tế nhiều khi vẫn mâu thuẫn với nhau, anh yêu cô ấy không đồng nghĩa với việc anh cần cô ấy. Hứa Thiếu Phong biết cô ấy muốn anh ly hôn để có thể được sống cùng anh, mong muốn sinh được một đứa bé là con thực sự của riêng anh và cô ấy. Cô ấy thật lòng mong điều đó, anh biết, song anh không thể đáp ứng được điều đó. Nếu đáp ứng yêu cầu đó của cô, anh sẽ bị mất hết tất cả, bao gồm cả địa vị, danh dự, ngoài ra còn phản bội lại tấm lòng của Lâm Như. Nếu thật sự mất những thứ đó, giá trị bản thân coi như chẳng còn gì.
Hứa Thiếu Phong đang ngồi nghĩ mông lung thì Vương Chính Tài đến.
Vương Chính Tài dường như đang cười. Hứa Thiếu Phong nhìn thấy cậu ta cười liền đoán cậu ấy chắc đã biết được tin tức nào đó, không kịp để cho Vương Chính Tài nói câu nào liền nói: “Cậu cũng biết rồi sao?”
Chính Tài gật gật đầu nói: “Tôi cũng vừa nhận được tin từ anh bạn học cũ, nói việc đã bình an vô sự rồi, anh cứ yên tâm!”
Thiếu Phong chỉ vào ghế sofa bảo cậu ta ngồi xuống, sau đó mới nói: “Có thể coi là kết thúc rồi”.
Chính Tài nói: “Từ việc xử lý vụ này, có thể thấy Cục trưởng Hứa đúng là cao thủ, hôm trước còn đang rối rắm lộn xộn, hôm sau đã bình yên vô sự rồi, điều này gọi là quan trường vô đạo, những người phi thường mới có thể làm được”.
Hứa Thiếu Phong nghe vậy rất vui, nhưng trong lòng rất rõ, nếu không có Tư Tư âm thầm giúp đỡ, thì làm sao có được không khí bình yên ngày hôm nay. Đương nhiên, bí mật này chỉ có thể mình ông biết, tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài. Nghĩ như vậy, ông chỉ cười: “Tìm được một người trên tỉnh, nói chuyện một chút thì làm gì đáng coi là cao thủ?”
Chính Tài đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua, tôi không thể ngủ được, nghĩ ra một kế, định hôm nay thực hiện, không ngờ anh đã giải quyết được rồi. Xem chừng, không chỉ là vấn đề trình độ, mà còn là vấn đề trí thông minh, cao thủ thực sự không bao giờ lộ diện”.
Hứa Thiếu Phong không nhịn được cười, cảm thấy có một trợ thủ như anh ta cũng tốt, ngoài việc trung thành tuyệt đối với ông, còn có chút coi trọng ông, như thế rất dễ thỏa mãn yêu cầu nội tâm của con người. Như thế, đúng là rất tốt, thật sự rất tốt, cười xong liền nói: “Chính Tài, vừa nãy cậu nói cậu nghĩ ra một chiêu ngầm, hãy nói thử xem”.
Vương Chính Tài nói: “Không phải Mã Trung Tân là kẻ háo sắc sao? Tôi quen một cô gái rất xinh đẹp, định tốn một khoản tiền thuê cô ta giả trang thành một nhân viên khách sạn, sau đó vào phòng quyến rũ anh ta, đợi anh ta sập bẫy, cầm được cuộn băng ghi hình anh ta, lúc đó không phải chúng ta cầu cạnh anh ta, mà là anh ta phải cầu cứu chúng ta, đến lúc đó mọi việc đều dễ dàng”.
Thiếu Phong vừa cười vừa chỉ tay vào mặt Chính Tài nói: “Đúng là chết thật! Mưu kế như thế cậu cũng nghĩ ra được. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu không còn cách nào khác thì đấy cũng là một diệu kế”.
Chính Tài nói: “Kẻ hám tài chết ở đồng tiền, kẻ háo sắc chết dưới gót chân đàn bà, đây gọi là số mệnh”.
Hứa Thiếu Phong cười một cách miễn cưỡng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến Trần Tư Tư, không khỏi thấy đau xót, liệu có phải vì giúp ông mà cô phải hy sinh bản thân mình? Dựa vào trình tự thời gian, thì không thể có chuyện đó được, cô ấy ở cùng với Mã Được Được, sẽ không thể có chuyện gì xảy ra được. Hơn nữa, ăn cơm xong, cô ấy còn gửi tin nhắn bảo ông đến gặp cô ấy, cũng chỉ thấy cô ấy và Được Được chứ không hề thấy Mã Trung Tân đâu cả? Liệu có phải cô ấy nhận lời với anh ta? Điều này cũng không thể, anh ta háo sắc, cũng không đến nỗi mê bạn gái của em mình được. Cứ nghĩ như thế, ông thấy bớt lo hơn, liền hướng về phía phòng làm việc của Trương Minh Hoa hỏi: “Ông ấy đã biết tin này chưa?”
Vương Chính Tài lắc lắc đầu nói: “Hình như là vẫn chưa biết, như thế cũng tốt, cứ để cho anh ta diễn một chút, để cho mọi người thấy được bộ mặt thực chất của anh ta”.
Thiếu Phong nói: “Lần sau diễn, phải có kỹ xảo một chút, cậu thắt nút, để ông ta cởi nút, để khỏi nhìn thấy ông ta lại thấy ghét”.
Chính Tài thích nhất là được diễn trò, liền vui mừng nói: “Cảm ơn anh đã tin tưởng, tôi có thể làm được như thế hay không, phải dựa nhiều vào anh”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Không vấn đề gì, nếu tôi vẫn ở vị trí này, thì không cần cậu còn cần ai? Nhất định là cậu rồi, tôi cũng không thể quên việc của cậu được”. Nói đến đây, Thiếu Phong liền chuyển sang chuyện khác: “Đúng rồi! Chính Tài! Chiều mai cuộc họp kết thúc, chúng ta nên mời mấy cán bộ trong Tổ Điều tra Sự cố tỉnh ăn bữa cơm để cảm ơn họ”.
Vương Chính Tài nói: “Lần trước họ từ chối chúng ta, lần này không biết họ có đồng ý không nữa”.
Thiếu Phong nói: “Lần trước là do họ đang điều tra chúng ta, đương nhiên là không nhận lời rồi, lần này cuộc điều tra đã kết thúc, bình đẳng như nhau, tôi nghĩ họ sẽ đồng ý. Mọi việc định xong, cậu cũng nên nói với Trương Minh Hoa một câu, tôi nghĩ ông ấy có khả năng không đi, tuy nhiên, chào hỏi thì vẫn phải làm, không cho ông ta cơ hội ngồi dưới mà cười chúng ta được”.
Chính Tài nói: “Vâng ạ. Hiện giờ, Tổ Điều tra Sự cố tỉnh đang gặp một số cá nhân lãnh đạo thành phố nói chuyện, tôi đi chào họ một tiếng”.
“Vậy cậu hãy đi đi, đem theo cả trà thuốc, hoa quả, nhiệt tình vào một chút”.
Chính Tài cười một tiếng nói: “Tôi biết rồi!”
Hai ngày sau, Tổ Điều tra Sự cố tỉnh đúng là rời khỏi Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn. Lúc sắp sửa đi, Tổ Điều tra Sự cố tỉnh lại mở một cuộc họp chuyên đề, do đồng chí Mã Trung Tân thay mặt Tổ Điều tra Sự cố tỉnh tuyên bố kết quả điều tra lần này đối với Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn: “Đối với việc quản lý và giám sát các cán bộ trong quá trình làm việc, Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn vẫn chưa làm tròn trách nhiệm. Mặc dù vụ hỏa hoạn lần này nghiêm trọng, nhưng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn cũng đã chịu trách nhiệm chủ yếu. Sự cố xảy ra, Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn đã đưa ra những biện pháp khắc phục rất tích cực, phối hợp với Thành ủy làm được không ít việc, một mặt là chu cấp tiền mai táng cho người nhà có nạn nhân tử vong, tiền viện phí cho những người bị thương trong vụ hỏa hoạn, động viên tinh thần những gia đình có người bị thương, bị thiệt mạng, mặt khác còn tiến hành tự điều tra tự kiểm điểm, nghiêm túc xử lý những trường hợp có liên can, nhằm duy trì đoàn kết toàn đơn vị, giảm bớt thiệt hại không đáng có…”.
Cuối cùng, tảng đá lớn trong lòng Hứa Thiếu Phong cũng được cất. Có được kết cục đó cho dù có người viết đơn tố cáo, viết thư nặc danh cũng không thể đối phó nổi với ông.
Hứa Thiếu Phong thở một hơi dài, trút bỏ hết tất cả những phiền muộn lo lắng trước đây. Trận hỏa hoạn này đã cho ông học được không ít bài học kinh nghiệm, cũng khiến ông quen được không ít người, khiến ông cảm động nhất vẫn là hai người phụ nữ bên cạnh ông, nếu họ không nhiệt tình giúp đỡ ông thì không biết kết quả bây giờ sẽ ra sao nữa.
Sau này, kết quả một số chuyện đều giống như lời phỏng đoán của Thiếu Phong, một là sau khi hội nghị kết thúc, ông ấy mời một số người trong đó có Mã Trung Tân, Phó Thị trưởng Chung cùng nhau ăn cơm, Mã Trung Tân liền vui vẻ nhận lời, hai là khi Vương Chính Tài đến mời Trương Minh Hoa, ông ta nói nhà có khách đến chơi, không tham gia được.
Tối hôm đó, sau khi tiếp đãi xong đoàn công tác xử lý sự cố tỉnh, Vương Chính Tài nói với Hứa Thiếu Phong: “Anh đúng là thần thánh, hai việc anh nói đều đúng cả”.
Hứa Thiếu Phong cười thầm, trong lòng bỗng nhiên thấy vui, cho rằng giác quan của bản thân cũng thật chính xác.
Chuyện của Hứa Thiếu Phong đã lắng xuống, Lâm Như cũng thấy nhẹ nhõm trong người.
Mấy hôm nay, Lâm Như vì chuyện của Thiếu Phong mà lao tâm khổ tứ, một chút vui vẻ cũng không có, cô thật sự lo lắng Hứa Thiếu Phong sẽ xảy ra chuyện, điều đó không chỉ làm mất mặt cá nhân mà còn làm mất đi danh tiếng vốn có bấy lâu nay của gia đình, khiến cô không thể ngẩng đầu lên được, tệ hơn nó còn ảnh hưởng đến việc học tập và tiền đồ của con trai cô. May mà ông trời đã cảm thương giúp đỡ, để gia đình cô có thể qua được cửa ải này. Việc này vừa qua đi, không ngờ thần chiếu mệnh của cô cũng đến, khiến cô rất vui mừng. Cô không hề tặng quà, không hề chạy chọt, cũng không hề nịnh bợ lãnh đạo, chiếc mũ ô sa đó quả thật từ trên trời đã rơi đúng vào chỗ cô.
Mặc dù nói chức Phó Chủ nhiệm đó không phải là chức quan gì to tát, nhưng cũng là cấp lãnh đạo trong bệnh viện này, là vị trí không ít kẻ lao tâm khổ tứ muốn có cũng không có được. Ngồi được vào vị trí đó, Lâm Như cảm thấy tâm trạng rất thoải mái. Thời gian trước, làm việc trong một phòng lớn có cả những nhân viên khác, đến nghe điện thoại cũng không thuận tiện, bây giờ thì thật sự đã tốt hơn nhiều rồi, một mình một phòng làm việc, rộng rãi thoải mái, tự do tự tại. Điều khiến cô thích thú nhất đó là, những đồng nghiệp trước đây với cô, bây giờ khi muốn vào phòng lại phải kính cẩn chào một tiếng chị Lâm Như, sau đó mới bàn đến chuyện công việc. Lúc mới bắt đầu cô có chút không quen, nhưng sau vài ngày lại thấy rất hãnh diện. Nhiều năm qua, cô luôn cho rằng chỉ cần công việc thành công rồi, chức vụ đạt được rồi thì nhất định sẽ được mọi người tôn trọng, nhất định sẽ được cảm nhận giá trị của cuộc sống. Cô biết rằng bản thân mình không làm được lãnh đạo, cũng không nghĩ mình có thể làm lãnh đạo, bây giờ khi đã ngồi vào vị trí này cô mới nhận ra, sự thực không phải như thế. Một bác sĩ điều trị chính thì họ chỉ có quyền kê đơn bốc thuốc, nhưng một Phó Chủ nhiệm khoa thì ngoài việc được quản lý những người kê đơn thuốc, còn được ngồi riêng một phòng làm việc. Quyền lực là gì? Chính là sự hưởng thụ và nắm giữ tiền tài, của cải. Quyền lực đúng là một thứ quý giá, có nó hay không có nó là cả một sự khác biệt lớn, quyền to quyền bé hoàn toàn không giống nhau, nó không chỉ đem lại cho người ta sự thỏa mãn và hư vinh về mặt tinh thần mà nó còn có thể giúp người ta có được sự hưởng thụ về vật chất. Chẳng trách vì thế mà đàn ông luôn bất chấp tất cả để tranh quyền đoạt chức, còn những người đàn bà khi không tranh giành được quyền lực thì cố giành bằng được người đàn ông có quyền lực về tay mình.
Lâm Như biết rất rõ, tất cả những thứ vừa đến với cô đều là do câu nói của Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương, khiến cho lãnh đạo bệnh viện hiểu nhầm ý của ông ấy, vì thế mới khiến cô có được cái chức Phó Chủ nhiệm Khoa Sản một cách dễ dàng đến vậy. Cô rất cảm ơn phu nhân Bí thư Uông, nếu không vì Vu Quyên Tú bị bệnh đến tìm cô chữa bệnh, cô cũng không có cơ hội gặp được Bí thư Uông, cũng không thể leo lên cái ghế Phó Chủ nhiệm này được. Bất cứ việc gì cũng có cơ duyên của nó, cơ duyên đến, việc gặp việc thì mới có được kết quả ngày hôm nay. Cho dù lần trước Vu Quyên Tú từ chối nhận quà của cô, cũng đồng nghĩa với việc từ chối giúp Hứa Thiếu Phong, khiến cô cảm thấy khó xử, nhưng trong lòng cô không hề thấy oán hận mà ngược lại còn rất kính trọng bà ấy, cô cho rằng bà ấy mới chính là một phu nhân thực sự, nho nhã lịch thiệp, tràn đầy trí tuệ. Cô so với bà ấy, thật sự không đáng gì cả.
Có lúc, cô cũng thấy tâm trạng bất an, luôn cảm thấy cái chức Phó Chủ nhiệm này là do không minh bạch mà có được, không biết chừng một ngày nào đó khi biết rõ thực hư, người ta lại chẳng lôi cô xuống, lúc ấy thì thật mất mặt. Trong chốn quan trường này, việc nhầm như thế không phải là không có. Cô đã từng xem qua một bản báo cáo, một cán bộ ở Bắc Kinh đảm nhiệm cương vị Phó Chủ tịch tỉnh, mọi người kháo nhau, anh ta đã từng làm thư ký cho Chủ tịch nước, nhờ luồn lách chạy chọt nên không lâu sau đó anh ta đã leo lên được chức Phó Thị trưởng, mấy năm sau đó lại được cất nhắc chức Phó Chủ tịch tỉnh. Sau này, Trung ương cho người điều tra, vị cán bộ Trung ương đó nghĩ anh ta đã từng làm thư ký cho Chủ tịch nước nên bảo anh ta cùng ông ấy ra sân bay đón Chủ tịch nước. Khi Chủ tịch nước xuống máy bay liền bắt tay vị lãnh đạo Trung ương, còn đối với anh kia, ông ấy không biểu hiện thái độ đặc biệt nào ra bên ngoài. Tình tiết đó mọi người đều chú ý, cho rằng ông ấy không phải là thư ký của Chủ tịch nước, nếu không, chắc hẳn Chủ tịch nước đã tỏ ra thân mật với anh ta rồi. Lập tức có người viết thư cho Chủ tịch nước hỏi xem liệu có phải một Phó Chủ tịch tỉnh trước đây làm thư ký cho ông ấy hay không. Nhận được thư, Chủ tịch nước liền cho người điều tra, vị Phó Chủ tịch tỉnh đó lập tức bị điều đến Văn phòng Chính phủ, nhận chức Thanh tra Liên tỉnh. Lâm Như lo lắng không biết liệu khi cô bị cấp trên phát hiện thì phải làm thế nào. Cái ghế Phó Chủ nhiệm này ngồi chưa được ấm chỗ đã bị đẩy xuống, như thế không phải là mất mặt lắm sao. Cô kể cho Hứa Thiếu Phong nghe nỗi lo lắng của mình.
Hứa Thiếu Phong cười lớn: “Bà hãy yên tâm mà làm cái chức Phó Chủ nhiệm của bà đi, cái chức đó không phải do bà giành giật, mà do lãnh đạo bệnh viện tự nguyện trao cho bà thì sợ cái gì chứ? Hơn nữa, bà đã cống hiến cho cái bệnh viện này nhiều năm như thế, bệnh viện đương nhiên phải đề bạt bà rồi”.
Nghe Hứa Thiếu Phong nói vậy, cô mới thấy yên tâm.
Chiều hôm đó, Lâm Như bỗng nhớ ra nên gọi điện cho Trần Chí Cương hỏi xem anh ấy dạo này làm ăn thế nào rồi. Kể từ hôm hai người gặp nhau, Chí Cương nhiều lần gọi điện mời cô đi ăn cơm nhưng cô đều từ chối. Một là do dạo này cô rất bận, hai là sợ khi gặp Chí Cương cô không thể giữ được cảm xúc mà làm những việc để sau này khiến cô phải hối hận. Tuy nhiên, có những lúc nghĩ lại cô cũng thấy cảm động trước tình cảm anh dành cho cô, trong cuộc đời biết có một người luôn quan tâm đến mình, yêu thương mình, điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Khi cô định gọi điện cho anh ấy thì Hồ Tiểu Dương đến phòng làm việc của cô. Hồ Tiểu Dương cười nói: “Phó Chủ nhiệm khoa Lâm, lên chức sếp mà không báo em một câu?”
Lâm Như cười nói: “Quỷ con, chui ra từ đâu vậy? Chức này gọi gì là sếp?”
Hồ Tiểu Dương cười ha ha: “Em vừa lên Sở Công thương về, tiện đường vào thăm chị, không ngờ chị đã được thăng chức Phó Chủ nhiệm khoa rồi? Được, chị vẫn còn khả năng leo cao”.
Lâm Như lấy cho Tiểu Dương một cốc nước: “Nói gì vậy? Khó nghe chết được”.
Hồ Tiểu Dương lúc này mới cười lớn: “Vậy thì nói lời dễ nghe vậy, Trung tâm tư vấn tâm lý Dương Quang của em đã được nhận đăng ký, em vừa đi lấy giấy đăng ký về, một hai tuần nữa, em chính thức khai trương, đến lúc đó chị còn phải đến chúc mừng cho em nữa”.
Lâm Như nói: “Cô không phải khai trương tiệm ăn, nếu như cô khai trương tiệm ăn, tôi sẽ mời bạn đến, đằng này lại là Trung tâm tư vấn tâm lý, làm sao tôi có thể giúp cô làm người khai trương được?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Sao không thể làm người khai trương chứ? Ở đây chị có nhiều bệnh nhân như thế, chị không thể giới thiệu một vài người tâm lý rối loạn đến chỗ em điều trị sao".
Lâm Như cười nói: “Cô có bị bệnh không đấy? Mở trung tâm tư vấn tâm lý, chỉ mong người ta đều bị thần kinh tâm lý cả”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Đó là chuyện bình thường. Người đóng quan tài, hy vọng ngày nào cũng có người chết, người kê đơn thuốc thì hy vọng ngày nào cũng có người bị thương, còn người mở quán ăn thì hy vọng nhà khác luôn luôn mất nước, những người bán hoa tươi thì hy vọng ngày nào cũng là ngày lễ tình nhân”.
“Người kiểu gì vậy, được rồi, không nói với cô nữa, tối nay chúng ta gặp nhau, cô có rảnh không?”
Tiểu Dương đáp: “Lúc nào cũng rảnh, từ khi A Xán đi Thâm Quyến, em luôn được rảnh”.
Lâm Như nói: “Vậy thì được, để tôi gọi điện cho Đào Nhiên và Phùng Hải Lan xem họ có thời gian không”, nói xong liền lập tức gọi điện cho Đào Nhiên sau đó lại gọi cho Phùng Hải Lan. Đào Nhiên nhận lời ngay còn Hải Lan lại từ chối nói buổi tối còn có việc không thể đi được. Tắt điện thoại, bỗng nhiên thấy có chút lo lắng. Lần trước nghe Hứa Thiếu Phong nói, ông ấy và Trương Minh Hoa đang xích mích, liệu Phùng Hải Lan đã nghe theo Trương Minh Hoa mà tạo ra khoảng cách giữa bà ấy và cô? Không chấp bà ấy nữa, thích thế nào thì được thế ấy. Lâm Như nói với Hồ Tiểu Dương: “Hải Lan không đến được, tôi bảo Đào Nhiên gọi một mỹ nhân đến có được không? Cô ấy là giáo viên dạy yoga của tôi, rất xinh đẹp”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Tùy chị, chị muốn gọi thì gọi”.
Lâm Như không biết số điện thoại của cô giáo Trần liền gọi điện thoại cho Đào Nhiên, để cô ấy gọi Trần Tư Tư cùng đến. Mỗi lần Lâm Như và Đào Nhiên tập yoga xong, hai người lại làm một động tác thả lỏng cơ thể, cảm thấy rất thoải mái, diện mạo tinh thần của mỗi người cũng không giống nhau, tự tin xuất phát từ nội tâm, nội tâm quyết định vẻ bề ngoài, câu nói đó không sai chút nào. Bọn họ mấy lần nói muốn mời Trần Tư Tư đi ăn một bữa, nhưng mỗi lần tập xong yoga lại muốn đi mát xa mặt. Hôm nay vừa may có thời gian, cô liền gọi điện thoại cho Đào Nhiên bảo cô ấy gọi điện cho Tư Tư, cùng nhau tụ tập một chút.
Hồ Tiểu Dương nói: “Sao hôm nay chị lại muốn mời bọn em? Có phải là muốn tất cả mọi người đến chúc mừng chị?”
Lâm Như nói: “Chúc mừng cái gì? Chuyện đó không đáng để chúc mừng. Quan trọng là mấy ngày nay tâm trạng tôi rất tốt, hơn nữa cứ bảo mời mọi người ăn cơm mà mãi không mời được tôi cũng thấy ngại, không khéo vì chuyện đó mà khiến cho lòng người thay đổi”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Không sai! Toàn là đàn bà với nhau, sao không biết gọi anh chàng đẹp trai lần trước gặp đến để anh ta trả tiền”.
Lâm Như nói: “Anh chàng đẹp trai nào?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Chính là anh chàng mà lần trước chúng ta cùng A Xán ăn cơm đã gặp, xem chị lúc đó rất tình tứ, em cảm thấy chị và anh ta có chút gì đó không bình thường”.
Mặt Lâm Như bỗng nhiên nóng lên: “Cô nói nhảm cái gì vậy? Hơn nữa, ăn một bữa cơm đáng bao nhiêu tiền mà phải mượn anh ta đến trả”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Em chỉ nói đùa thôi, xem chị kìa, mặt đỏ hết lên rồi”.
Lâm Như sờ lên má nói: “Nói điêu! Đỏ đâu mà đỏ”.
Hồ Tiểu Dương thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô liền cố ý đùa: “Chị, chị muốn gọi huấn luyện viên gì gì đó, thà rằng gọi cho bà Quyên Tú, như thế mối quan hệ giữa chị với bà ấy không phải tốt hơn sao?”
Lâm Như đương nhiên cũng nghĩ mời Vu Quyên Tú, Lý Mai Hoa, nhưng nghĩ lại mời những người đó đi với nhau thì hơi bất tiện, đông người quá cũng không được. Quan trọng hơn, từ khi cô bị Vu Quyên Tú từ chối giúp đỡ, trong lòng vẫn cảm thấy ngại, tuy nhiên cô không những thấy kính trọng mà còn không thể tìm lý giận bà ấy, tóm lại đó là một thứ cảm xúc phức tạp, có cảm nhận đó khiến cô không muốn kéo gần khoảng cách đó lại nữa. Cô cảm thấy đó là một vòng quan hệ tăng tiến, mỗi khi giao tiếp với những người trong cái vòng quan hệ đó, bản thân cảm thấy nhỏ bé hơn nhiều, luôn luôn phải khúm núm dè dặt đi phía sau bọn họ. Không giống bây giờ, cô là chị cả, nói chuyện tự do, chỉ có người khác để ý sắc mặt cô chứ không có chuyện cô để ý sắc mặt của người khác, điều đó khiến cô thấy tự tin, trong cảm giác được người khác tôn trọng, cô đã tìm được giá trị của cô trong cuộc đời. Trong cuộc sống hiện thực, một người có thể giao tiếp với những người ở tầng lớp khác nhưng trong đó vẫn có vòng quan hệ khiến cô cảm thấy khổ tâm, cái vòng đó vẫn thuộc về cô. Nghĩ như vậy, liền nói với Hồ Tiểu Dương: “Thôi, tôi đã gọi cho Đào Nhiên rồi, cô ấy chắc đã liên hệ với họ rồi, đợi lần sau có cơ hội thì mời bà ấy”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cuối cùng, tảng đá lớn trong lòng Hứa Thiếu Phong cũng được cất. Có được kết cục đó cho dù có người viết đơn tố cáo, viết thư nặc danh cũng không thể đối phó nổi với ông.
Đây đúng là một liều thuốc an thần, Hứa Thiếu Phong có được liều thuốc này, coi như ông đã hồi phục lại được cảm giác tự tin vốn có trước đây, liền nhiệt tình chào hỏi những người cấp dưới của ông.
Lúc mở cửa phòng làm việc, Hứa Thiếu Phong nhìn thấy ở phía xa cầu thang, Trương Minh Hoa cũng đang mở cửa, bất giác trong lòng nảy sinh cảm giác thù hận, ông thầm nghĩ, đợi sau này ổn định rồi, nhất định sẽ tìm cách làm cho hắn phải trở về đúng chỗ hắn đã đến.
Có nhiều việc đều như thế, khi gặp chuyện không may, ai cũng trốn tránh bạn, khi gặp được chuyện vui, ai cũng muốn đến bên bạn. Hơn 10 giờ sáng, Chung Học Văn gọi điện đến, Thiếu Phong nhận điện nói: “Chào Phó Thị trưởng”.
Chung Học Văn nói: “Thiếu Phong à, tôi báo cho cậu một tin vui, sáng nay tôi đã trao đổi với đồng chí Mã Trung Tân, tôi nói Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng ta làm việc rất chu đáo, những việc nên xử lý thì đã xử lý rồi, không nên truy cứu trách nhiệm chúng ta nữa, còn đối với chuyện bức thư nặc danh, tôi thấy cơ sở thực tế không đủ căn cứ, không nên vì nó mà hao tổn thời gian và sức lực nữa. Mã Trung Tân nghe xong kiến nghị của tôi cũng tỏ ý đồng tình, như thế thật là tốt, tảng đá lớn trong đầu tôi cuối cùng cũng được phá bỏ. Thiếu Phong, là một lãnh đạo văn hóa địa phương, bất luận là từ góc độ tư tưởng tình cảm hay là yêu cầu công việc, ai mà chẳng yêu quý bảo vệ cấp dưới của mình, sự việc này đã qua đi rồi, tôi chỉ nói với cậu một điều, cậu không được kể cho người khác biết, hai ngày nữa Tổ Điều tra Sự cố tỉnh sẽ rút quân khỏi Cục chúng ta, cậu cũng không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào nữa, những việc gì cậu muốn nhận về mình thì cứ thế mà nhận”.
Hứa Thiếu Phong nghe xong những câu nói đó, trong lòng cười thầm. Nếu như tối qua ông ấy nói những lời này với anh, chắc chắn anh sẽ rất cảm kích, chắc chắn anh sẽ cho rằng, Phó Thị trưởng Chung đã giúp ông rất nhiều trong vụ này. Tuy nhiên khi biết rõ toàn bộ chân tướng sự việc, Hứa Thiếu Phong mới thấy được vẻ giả tạo của ông ấy. Tuy nhiên anh vẫn không thể cười, anh vẫn phải giữ vẻ mặt nghiêm túc thành kính nghe ông ấy nói, đợi Chung Học Văn nói xong anh mới nói: “Cảm ơn Phó Thị trưởng Chung đã quan tâm và yêu quý đối với các nhân viên cấp dưới như chúng tôi. Nói thực lòng, có một người Phó Thị trưởng tốt như anh là một niềm vinh hạnh lớn cho những người cấp dưới chúng em. Xin anh cứ yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức gánh vác công việc, làm tốt mọi công việc được giao, không phụ tấm lòng mà anh đã dành cho em!”.
Hứa Thiếu Phong không thể ngờ rằng trong lúc đối phương không chân thành với mình, bản thân anh vẫn nói ra được những lời đầy ắp tình nghĩa, khiến cho đối phương không thể biết được anh nghĩ gì.
Chung Học Văn nói: “Không cần phải cảm ơn tôi, đó cũng là việc tôi nên làm. Hôm nay họ đến Cục chúng ta nói chuyện với từng người một, tôi sẽ không đến nữa, ngày mai phải mở cuộc họp tổng kết, tôi nhất định sẽ đến để phát biểu kết thúc cuộc điều tra này, cũng là để cho các cậu câu trả lời vừa ý nhất. Như vậy nhé, tôi vẫn còn có việc khác phải làm, không nói nhiều nữa”.
Đặt điện thoại xuống, trong lòng Hứa Thiếu Phong nhẹ nhõm hẳn, mặc dù sớm biết được chân tướng sự việc nhưng phải đến khi chính miệng Chung Học Văn nói ra điều đó mới có thể khẳng định đó là sự thật. Đó là một việc tốt, bất luận thế nào thì đó cũng là một việc tốt.
Anh lại nghĩ đến Trần Tư Tư, thời gian qua anh đã xem thường cô ấy, không ngờ trong giờ phút nguy kịch của đời anh, cô ấy lại giúp anh rất nhiều. Hứa Thiếu Phong biết rằng cô ấy yêu anh thật sự, nếu không có tình yêu, cô ấy tuyệt đối không nhiệt tình giúp đỡ anh như thế. Đương nhiên, anh cũng yêu cô ấy thật sự, hơn nữa còn rất yêu cô là đằng khác. Mặc dù về mặt lý trí anh luôn phủ định tình yêu dành cho cô, luôn dặn bản thân mình không được mắc vào cái bẫy đó, nhưng tình cảm và thể xác đôi khi cũng phản bội lại lý trí của anh. Cùng với sự qua lại ngày càng nhiều, tình cảm cũng ngày một sâu đậm hơn. Mỗi khi nhận được tin nhắn của Tư Tư, hoặc là nhận được điện thoại của cô ấy, tâm trạng anh lại xao xuyến không nguôi. Vậy mà, thực tế nhiều khi vẫn mâu thuẫn với nhau, anh yêu cô ấy không đồng nghĩa với việc anh cần cô ấy. Hứa Thiếu Phong biết cô ấy muốn anh ly hôn để có thể được sống cùng anh, mong muốn sinh được một đứa bé là con thực sự của riêng anh và cô ấy. Cô ấy thật lòng mong điều đó, anh biết, song anh không thể đáp ứng được điều đó. Nếu đáp ứng yêu cầu đó của cô, anh sẽ bị mất hết tất cả, bao gồm cả địa vị, danh dự, ngoài ra còn phản bội lại tấm lòng của Lâm Như. Nếu thật sự mất những thứ đó, giá trị bản thân coi như chẳng còn gì.
Hứa Thiếu Phong đang ngồi nghĩ mông lung thì Vương Chính Tài đến.
Vương Chính Tài dường như đang cười. Hứa Thiếu Phong nhìn thấy cậu ta cười liền đoán cậu ấy chắc đã biết được tin tức nào đó, không kịp để cho Vương Chính Tài nói câu nào liền nói: “Cậu cũng biết rồi sao?”
Chính Tài gật gật đầu nói: “Tôi cũng vừa nhận được tin từ anh bạn học cũ, nói việc đã bình an vô sự rồi, anh cứ yên tâm!”
Thiếu Phong chỉ vào ghế sofa bảo cậu ta ngồi xuống, sau đó mới nói: “Có thể coi là kết thúc rồi”.
Chính Tài nói: “Từ việc xử lý vụ này, có thể thấy Cục trưởng Hứa đúng là cao thủ, hôm trước còn đang rối rắm lộn xộn, hôm sau đã bình yên vô sự rồi, điều này gọi là quan trường vô đạo, những người phi thường mới có thể làm được”.
Hứa Thiếu Phong nghe vậy rất vui, nhưng trong lòng rất rõ, nếu không có Tư Tư âm thầm giúp đỡ, thì làm sao có được không khí bình yên ngày hôm nay. Đương nhiên, bí mật này chỉ có thể mình ông biết, tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài. Nghĩ như vậy, ông chỉ cười: “Tìm được một người trên tỉnh, nói chuyện một chút thì làm gì đáng coi là cao thủ?”
Chính Tài đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua, tôi không thể ngủ được, nghĩ ra một kế, định hôm nay thực hiện, không ngờ anh đã giải quyết được rồi. Xem chừng, không chỉ là vấn đề trình độ, mà còn là vấn đề trí thông minh, cao thủ thực sự không bao giờ lộ diện”.
Hứa Thiếu Phong không nhịn được cười, cảm thấy có một trợ thủ như anh ta cũng tốt, ngoài việc trung thành tuyệt đối với ông, còn có chút coi trọng ông, như thế rất dễ thỏa mãn yêu cầu nội tâm của con người. Như thế, đúng là rất tốt, thật sự rất tốt, cười xong liền nói: “Chính Tài, vừa nãy cậu nói cậu nghĩ ra một chiêu ngầm, hãy nói thử xem”.
Vương Chính Tài nói: “Không phải Mã Trung Tân là kẻ háo sắc sao? Tôi quen một cô gái rất xinh đẹp, định tốn một khoản tiền thuê cô ta giả trang thành một nhân viên khách sạn, sau đó vào phòng quyến rũ anh ta, đợi anh ta sập bẫy, cầm được cuộn băng ghi hình anh ta, lúc đó không phải chúng ta cầu cạnh anh ta, mà là anh ta phải cầu cứu chúng ta, đến lúc đó mọi việc đều dễ dàng”.
Thiếu Phong vừa cười vừa chỉ tay vào mặt Chính Tài nói: “Đúng là chết thật! Mưu kế như thế cậu cũng nghĩ ra được. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu không còn cách nào khác thì đấy cũng là một diệu kế”.
Chính Tài nói: “Kẻ hám tài chết ở đồng tiền, kẻ háo sắc chết dưới gót chân đàn bà, đây gọi là số mệnh”.
Hứa Thiếu Phong cười một cách miễn cưỡng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến Trần Tư Tư, không khỏi thấy đau xót, liệu có phải vì giúp ông mà cô phải hy sinh bản thân mình? Dựa vào trình tự thời gian, thì không thể có chuyện đó được, cô ấy ở cùng với Mã Được Được, sẽ không thể có chuyện gì xảy ra được. Hơn nữa, ăn cơm xong, cô ấy còn gửi tin nhắn bảo ông đến gặp cô ấy, cũng chỉ thấy cô ấy và Được Được chứ không hề thấy Mã Trung Tân đâu cả? Liệu có phải cô ấy nhận lời với anh ta? Điều này cũng không thể, anh ta háo sắc, cũng không đến nỗi mê bạn gái của em mình được. Cứ nghĩ như thế, ông thấy bớt lo hơn, liền hướng về phía phòng làm việc của Trương Minh Hoa hỏi: “Ông ấy đã biết tin này chưa?”
Vương Chính Tài lắc lắc đầu nói: “Hình như là vẫn chưa biết, như thế cũng tốt, cứ để cho anh ta diễn một chút, để cho mọi người thấy được bộ mặt thực chất của anh ta”.
Thiếu Phong nói: “Lần sau diễn, phải có kỹ xảo một chút, cậu thắt nút, để ông ta cởi nút, để khỏi nhìn thấy ông ta lại thấy ghét”.
Chính Tài thích nhất là được diễn trò, liền vui mừng nói: “Cảm ơn anh đã tin tưởng, tôi có thể làm được như thế hay không, phải dựa nhiều vào anh”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Không vấn đề gì, nếu tôi vẫn ở vị trí này, thì không cần cậu còn cần ai? Nhất định là cậu rồi, tôi cũng không thể quên việc của cậu được”. Nói đến đây, Thiếu Phong liền chuyển sang chuyện khác: “Đúng rồi! Chính Tài! Chiều mai cuộc họp kết thúc, chúng ta nên mời mấy cán bộ trong Tổ Điều tra Sự cố tỉnh ăn bữa cơm để cảm ơn họ”.
Vương Chính Tài nói: “Lần trước họ từ chối chúng ta, lần này không biết họ có đồng ý không nữa”.
Thiếu Phong nói: “Lần trước là do họ đang điều tra chúng ta, đương nhiên là không nhận lời rồi, lần này cuộc điều tra đã kết thúc, bình đẳng như nhau, tôi nghĩ họ sẽ đồng ý. Mọi việc định xong, cậu cũng nên nói với Trương Minh Hoa một câu, tôi nghĩ ông ấy có khả năng không đi, tuy nhiên, chào hỏi thì vẫn phải làm, không cho ông ta cơ hội ngồi dưới mà cười chúng ta được”.
Chính Tài nói: “Vâng ạ. Hiện giờ, Tổ Điều tra Sự cố tỉnh đang gặp một số cá nhân lãnh đạo thành phố nói chuyện, tôi đi chào họ một tiếng”.
“Vậy cậu hãy đi đi, đem theo cả trà thuốc, hoa quả, nhiệt tình vào một chút”.
Chính Tài cười một tiếng nói: “Tôi biết rồi!”
Hai ngày sau, Tổ Điều tra Sự cố tỉnh đúng là rời khỏi Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn. Lúc sắp sửa đi, Tổ Điều tra Sự cố tỉnh lại mở một cuộc họp chuyên đề, do đồng chí Mã Trung Tân thay mặt Tổ Điều tra Sự cố tỉnh tuyên bố kết quả điều tra lần này đối với Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn: “Đối với việc quản lý và giám sát các cán bộ trong quá trình làm việc, Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn vẫn chưa làm tròn trách nhiệm. Mặc dù vụ hỏa hoạn lần này nghiêm trọng, nhưng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn cũng đã chịu trách nhiệm chủ yếu. Sự cố xảy ra, Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn đã đưa ra những biện pháp khắc phục rất tích cực, phối hợp với Thành ủy làm được không ít việc, một mặt là chu cấp tiền mai táng cho người nhà có nạn nhân tử vong, tiền viện phí cho những người bị thương trong vụ hỏa hoạn, động viên tinh thần những gia đình có người bị thương, bị thiệt mạng, mặt khác còn tiến hành tự điều tra tự kiểm điểm, nghiêm túc xử lý những trường hợp có liên can, nhằm duy trì đoàn kết toàn đơn vị, giảm bớt thiệt hại không đáng có…”.
Cuối cùng, tảng đá lớn trong lòng Hứa Thiếu Phong cũng được cất. Có được kết cục đó cho dù có người viết đơn tố cáo, viết thư nặc danh cũng không thể đối phó nổi với ông.
Hứa Thiếu Phong thở một hơi dài, trút bỏ hết tất cả những phiền muộn lo lắng trước đây. Trận hỏa hoạn này đã cho ông học được không ít bài học kinh nghiệm, cũng khiến ông quen được không ít người, khiến ông cảm động nhất vẫn là hai người phụ nữ bên cạnh ông, nếu họ không nhiệt tình giúp đỡ ông thì không biết kết quả bây giờ sẽ ra sao nữa.
Sau này, kết quả một số chuyện đều giống như lời phỏng đoán của Thiếu Phong, một là sau khi hội nghị kết thúc, ông ấy mời một số người trong đó có Mã Trung Tân, Phó Thị trưởng Chung cùng nhau ăn cơm, Mã Trung Tân liền vui vẻ nhận lời, hai là khi Vương Chính Tài đến mời Trương Minh Hoa, ông ta nói nhà có khách đến chơi, không tham gia được.
Tối hôm đó, sau khi tiếp đãi xong đoàn công tác xử lý sự cố tỉnh, Vương Chính Tài nói với Hứa Thiếu Phong: “Anh đúng là thần thánh, hai việc anh nói đều đúng cả”.
Hứa Thiếu Phong cười thầm, trong lòng bỗng nhiên thấy vui, cho rằng giác quan của bản thân cũng thật chính xác.