Tối hôm qua, Trần Chí Cương có gọi điện cho Lâm Như, muốn hẹn cô đến đảo Thủy Tiên chơi.
Hôm nay Lâm Như đi Ma Cao. Từ Hải Tân đến Ma Cao rất gần, đường đi lại tiện. Thông thường thì sáng đi chiều về, khi nào muốn chơi thêm thì ở đó qua đêm, sáng hôm sau về. Mấy hôm trước, Lâm Như đã hẹn với Hồ Tiểu Dương đi Ma Cao chơi, tiện thể mua luôn một bộ mỹ phẩm mà cô đã dùng quen. Rất nhiều người sống ở thành phố Hải Tân đều thích đến Ma Cao mua đồ, những đồ trong nước không có thì ở đó đều có, còn những đồ trong nước có thì ở đó khá là rẻ. Hồ Tiểu Dương cũng muốn tới đó chơi, cô có một người bạn quen trên mạng, mấy lần mời cô tới Ma Cao, đây đúng là một cơ hội.
Lâm Như nói: “Là nam hay là nữ?”
Hồ Tiểu Dương cười nói: “Đương nhiên là nam giới”.
Lâm Như nói: “Tiểu Dương, chị phải nói với em, bây giờ trên mạng loại người nào cũng có, em không nên tin bọn họ, nhất định phải cẩn thận, nhất định không được sập bẫy”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, xem chị nói kìa, hắn ta có thể lừa em gì nào? Lừa tiền, lừa tài, em không có, em sợ gì hắn chứ?”
Lâm Như nói: “Lẽ nào em không sợ hắn lừa sắc?”
Hồ Tiểu Dương cười ha ha nói: “Lừa sắc? Điều này còn cần đến hắn lừa sao? Nếu như hắn ta đẹp trai như Lưu Đức Hoa, em cũng chịu để cho hắn ta lừa, nếu không được như thế, muốn lừa cũng không được”.
Lâm Như lườm cô một cái: “Chẳng đoan trang một chút nào cả. Tôi hỏi cô, cô hiểu hắn ta sâu sắc tới mức nào, đã gặp hắn bao giờ chưa?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Người ta cũng không tệ, lần trước đến Hải Tân có gặp mặt nhau, anh ấy có mời em ăn cơm, cũng rất phóng khoáng”.
Lâm Như hỏi: “Anh ta có gia đình hay vẫn độc thân?”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chị nhìn lại mình xem, em có yêu đương gì người ta đâu, em để ý nhiều đến anh ta như thế để làm gì? Chúng em chỉ là nói chuyện với nhau thấy hợp thì có qua lại một chút thôi. Chị yên tâm, sẽ không có bất cứ vấn đề gì về mặt tình cảm đâu”.
Tháng ba là mùa khiến con người ta cảm thấy thoải mái nhất, mặc váy ngắn cũng không thấy lạnh, mặc áo khoác cũng không thấy nóng. Hai chị em đi qua cửa khẩu Cùng Bắc, vừa đến Ma Cao, mặt trời cũng vừa mọc, tâm trạng cũng vì thế mà rạng rỡ hẳn lên. Hai người đang đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi “Lâm Như”, Lâm Như ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Trần Chí Cương. Hôm nay cô mặc quần bò, chiếc áo phông màu hồng đào, nhìn tinh thần rất thoải mái.
Tối hôm qua, Trần Chí Cương có gọi điện cho cô, muốn hẹn cô đến đảo Thủy Tiên chơi. Lâm Như nói với anh ta rằng, không được rồi, cô đã đồng ý với em họ, sáng mai đến Ma Cao dạo phố, tiện thể mua một chút đồ nữ trang, để hôm khác có dịp sẽ đi. Không ngờ người nói vô ý, người nghe lại có lòng, anh ta bèn bí mật đến Ma Cao trước một ngày. Gặp mặt lúc đó, không khỏi vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, liền nói: “Là anh à? Sao anh lại tới đây?”
Trần Chí Cương cười ha ha nói: “Chẳng mấy khi có thời gian, đến Ma Cao chơi một chút, không ngờ thật trùng hợp, lại gặp hai người ở đây”.
Cô cười một lát rồi nói: “Đúng là thật trùng hợp”. Miệng cô thì nói vậy, trong lòng lại nghĩ, trùng hợp cái con khỉ, anh cố tình ở đây đợi người ta thì có, làm sao có thể không gặp được? Không muốn để Hồ Tiểu Dương đoán già đoán non, Lâm Như bèn vội vã giới thiệu: “À, giới thiệu một chút nhé, cô gái xinh đẹp này là em họ của em, tên là Hồ Tiểu Dương. Còn anh chàng đẹp trai này là bạn học hồi trung học của chị, bây giờ là Tổng giám đốc Công ty Kiến trúc Chí Viễn, tên là Trần Chí Cương”.
Trần Chí Cương gật đầu với Hồ Tiểu Dương rồi nói: “Rất vinh hạnh!”, rồi đột nhiên ngẩn ra một lát nói: “Hình như lần trước, chúng ta đã gặp nhau trên đảo Dã Hồ rồi thì phải”.
Hồ Tiểu Dương nhìn anh rồi cười hi hi nói: “Tổng giám đốc Trần đúng là có trí nhớ rất tốt”.
Trần Chí Cương nói với giọng trêu đùa: “Đâu có, là do cô quá xinh, khiến cho người khác nhìn thấy dù chỉ một lần cũng không thể quên được”.
Lâm Như bèn đùa thêm vào nói: “Không biết từ bao giờ trên miệng Trần Chí Cương có mật, cũng đã học được cách nịnh các cô gái rồi”.
Trần Chí Cương cười nói: “Anh biết từ lâu rồi, chỉ là hồi còn trẻ thì không dám nói ra thôi, đợi đến lúc có thể nói ra thì đã muộn rồi, người đã già rồi, lỗi thời rồi”.
Hồ Tiểu Dương cười lớn nói: “Cho nên anh liền đuổi theo tới tận Hải Tân, sau đó còn đuổi theo tới cả Ma Cao?”
Lâm Như trợn tròn mắt nhìn Hồ Tiểu Dương, Hồ Tiểu Dương lè lưỡi, vẫn còn nói thêm vào: “Đuổi theo thời thanh xuân đã mất, đuổi theo những trào lưu hiện thời, anh thuộc hàng ngũ những đồng chí biết tỉnh ngộ, đáng được biểu dương”.
Trần Chí Cương cười khà khà nói: “Đúng là miệng lưỡi thật lợi hại, được sự biểu dương của cô tôi rất vui”.
Lâm Như không thể không ngầm bái phục đầu óc của Hồ Tiểu Dương, phản ứng quả thực là quá nhanh, bèn nói: “Cô ấy là chuyên gia tư vấn tâm lý, nói gì cũng rất sâu sắc”.
Trần Chí Cương nói: “Chẳng trách nói năng lợi hại như thế, sau này còn phải thỉnh giáo cô nhiều”.
Lâm Như lại nghĩ tại sao Trần Chí Cương lại tới Ma Cao, bèn hỏi ông: “Anh làm giấy thông hành Hồng Kông - Ma Cao khi nào vậy?”
Trần Chí Cương nói: “Khi làm hộ chiếu ở nội địa để vào Hải Tân, nếu không tới Ma Cao thì thực sự quá đáng tiếc. Không biết các em định đi thăm quan ở đâu, cho anh đi cùng làm bạn liệu có được không?”
Lâm Như cười nói: “Bọn em cũng chỉ đi thăm thú tùy ý thôi, nếu anh không sợ phiền phức thì cùng đi, chẳng có gì không tiện cả, sợ đến lúc đó bọn em lại biến anh thành chỗ gửi đồ cũng nên”.
Trần Chí Cương nói: “Không sao, đi thăm thú cùng hai người đẹp là một niềm hạnh phúc của tôi, được xách đồ cho em cũng là vinh dự của anh, anh đang đợi làm chân xách đồ cho hai người đẹp đây”.
Lâm Như vừa cười vừa nói: “Cứ quyết định thế nhé, có thể điều đi làm việc, nhưng bọn em sẽ không trả tiền công đâu”.
Trần Chí Cương cười nói: “Anh tự trả cũng được”.
Hồ Tiểu Dương cũng cười theo, vừa cười vừa nói: “Tổng giám đốc Trần thật vui tính, khó có được tâm trạng tốt như thế này. Anh đã nói như thế, khiến cho em nhớ tới một câu chuyện, kể rằng có một ông nhà văn viết một chuyên mục trên tạp chí, chuyên giúp bạn đọc giải quyết những vấn đề khó khăn gặp phải trong cuộc sống. Một hôm, có một bạn đọc tới thú tội, nói anh ta là nhân viên trong một tiệm giày nữ, anh ta có một việc vô cùng khó khăn, không biết nên giải quyết như thế nào. Nhà văn liền bảo, cậu nói đi. Anh nhân viên nói với nhà văn rằng, công việc kinh doanh của tiệm giày phụ nữ nơi anh ấy làm việc rất đông khách, mỗi ngày từ sớm đến tối, khách hàng đông không ngớt, ngày nào anh ấy cũng phải cúi xuống giúp khách hàng thử giày. Mặc dù đây chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ, nhưng có rất nhiều nữ khách hàng lại không hề mặc quần lót, cho nên mỗi lần khi anh ấy thử giày cho khách hàng, đều nhìn thấy những thứ không muốn nhìn. Điều đó khiến cho anh ấy tim đập chân run, mặt đỏ tía tai, lần nào cũng kích động, ông nói xem nên làm thế nào? Nhà văn nghe xong hỏi gấp, xin hỏi quý công ty còn tuyển người không?”.
Hồ Tiểu Dương kể xong, Lâm Như và Trần Chí Cương liền cười phá lên.
Trần Chí Cương nói: “Nếu như còn thiếu người, tôi cũng đi”.
Lâm Như cười tươi chỉ vào Trần Chí Cương nói: “Xem ra, đàn ông đều không chịu được sự mê hoặc, nhà văn cũng như thế, ông chủ cũng vậy. Nhất định anh phải mở cho em và Hồ Tiểu Dương một tiệm giày phụ nữ, đến lúc đó có thể hoàn thành nguyện vọng của anh rồi”.
Hồ Tiểu Dương cười nói: “Thế thì Tổng giám đốc Trần chắc là có oan ức gì rồi?”
Đang trong lúc nói cười, xe tới, họ cùng nhau lên xe vào thành phố.
Khi Trần Chí Cương nói những câu này, ánh mắt anh dần chuyển từ khuôn mặt Lâm Như xuống chiếc khăn tắm của cô.
Lâm Như vốn dĩ định thăm thú xong buổi chiều trở về thành phố Hải Tân ngay, không ngờ Trần Chí Cương muốn mời hai người họ đi xem biểu diễn của đoàn nghệ thuật từ Malaysia đến.
Hồ Tiểu Dương muốn lên thành phố đánh bạc một chút, còn muốn gặp người bạn trên mạng Anny nữa. Lâm Như lại không thể lờ đi sự nhiệt tình của Trần Chí Cương, lại muốn chăm sóc cho Hồ Tiểu Dương, thêm vào việc lúc sáng Hứa Thiếu Phong đã nói ông ấy muốn đến tỉnh Quảng Châu thăm người bạn trường Đảng lần trước đã giúp đỡ ông ấy, tối không về kịp, Lâm Như chỉ còn biết đồng ý thôi.
Ba người họ cùng nhau lên casino đánh bạc, Trần Chí Cương đổi nghìn đồng xu phổ thông, chia cho mỗi người nghìn tệ nói, các em chơi đi, thắng thì thuộc về các em, thua thì anh chịu. Lâm Như từ chối nói, thế sao được? Trần Chí Cương nói: "Không dễ gì mới đến đây một chuyến, cứ chơi đi, sợ cái gì? Cứ coi như là cổ phiếu tôi góp, thắng thì chia hoa hồng cho mọi người, như thế này là được chứ gì?". Lâm Như sợ nếu cứ tiếp tục tranh cãi thì không lịch sự cho lắm, bèn kéo Hồ Tiểu Dương, bảo là muốn đi chơi máy hổ.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chơi máy hổ không kích thích, tốt nhất vẫn là áp lớn nhỏ”.
Hồ Tiểu Dương là khách quen ở đây, trò gì cũng đã chơi qua. Cô đưa Lâm Như đến trước sòng bạc, xuất thủ đặt lên nghìn, lật tay một phát, thắng lên nghìn, lần thứ hai đặt lên nghìn, sau khi đánh xong thắng lên nghìn.
Trần Chí Cương đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc, nói Hồ Tiểu Dương quá may. Lâm Như lại nói, thắng được rồi thì thôi đi, Hồ Tiểu Dương đang lúc chơi vui, đâu chịu nghe? Lần thứ ba, cô lại đặt nghìn, không ngờ lại bị thua hết. Lâm Như nói, đừng vội, nghỉ ngơi một lát, nhìn tôi này. Lâm Như khá là cẩn thận, mới bắt đầu chỉ đặt có , bị nuốt mất, trong lòng bực tức, lại đặt vào , lại thua mất. Vốn dĩ định dừng lại không chơi nữa, Hồ Tiểu Dương nói, lần này đặt lên nghìn, một lần có thể lấy lại được. Lâm Như đã không còn chủ ý nữa, bèn làm theo lời của Hồ Tiểu Dương, đặt vào nghìn, không ngờ trong chốc lát lấy lại về được số tiền đã mất. Hồ Tiểu Dương nói, chị không thắng cũng không thua, hãy nghỉ ngơi một chút đi, xem em này. Hai chị em, cứ lúc thì người này lên, lúc lại đổi người kia lên, thỉnh thoảng hai người cùng nhau đặt, chơi một ván, Lâm Như thắng nghìn, bèn dừng lại, còn Hồ Tiểu Dương sau khi thắng được nghìn, còn muốn kiếm nữa, không ngờ đến cuối cùng lại thua hết sạch.
Khi hai người quay đầu lại tìm Trần Chí Cương, đã không nhìn thấy anh ta, bèn ngồi ra bên cạnh vừa uống nước vừa tổng kết lại những gì được mất lúc nãy, đang trong lúc bàn luận, thì nhìn thấy Trần Chí Cương đi tới, Lâm Như nói: “Anh đi đâu thế?”
Trần Chí Cương đáp: “Đi đặt khách sạn cho hai người, sợ là quá muộn thì không đặt được”, nói xong, lấy ra một chiếc thẻ phòng đặt trước mặt của hai người: “Khách sạn Phổ Kinh, đây là của các em, anh ở phòng bên cạnh, làm vệ sĩ cho hai người”.
Hồ Tiểu Dương vui vẻ nói: “Tốt quá, có được người vệ sĩ như Tổng Giám đốc Trần thì chúng em làm gì cũng thấy yên tâm”.
Trần Chí Cương cười lớn rồi nói: “Hai người muốn làm gì thì làm, sao lại không chơi nữa?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị Lâm thắng rồi, còn em bị thua hết”.
Lâm Như nói: “Em thắng được nghìn, tóm lại không bị thua hết”, nói xong mang hết số tiền nghìn tệ đưa cho Trần Chí Cương ngồi ở đối diện ghế sofa.
Trần Chí Cương nói: “Em làm gì thế? Hoặc là thua hết, hoặc là thắng hai đến ba lần, như thế này ăn thua gì?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, đánh thêm hai ván nữa, em thấy vận khí của chị không tồi. Để vốn của chúng ta tăng thêm nữa”.
Lâm Như nói: “Chị muốn về khách sạn nghỉ ngơi một chút, hay là để ngày mai chơi đi”.
Đang nói, điện thoại của Hồ Tiểu Dương kêu lên, là âm báo tin nhắn, xem xong vui mừng nói: “Chị, thế chị cứ đi nghỉ đi, Anny đến đón em rồi, có lẽ em đi ăn tối cùng anh ta, em không đi cùng chị nữa đâu”.
Lâm Như nói: “Em phải cẩn thận đấy, tốt nhất là về kịp giờ cùng đi ăn với bọn chị”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Không sao đâu, chị yên tâm đi. Tổng Giám đốc Trần, tạm biệt”, nói rồi hùng hùng hổ hổ xách túi đi.
Trần Chí Cương nói: “Thế em về khách sạn nghỉ ngơi đi, anh xong việc về sẽ gọi em”.
Lâm Như nói: “Vâng, thế cũng được. Em đi trước đây”.
Phổ Kinh là khách sạn số một của Ma Cao, những người đến Ma Cao du lịch nếu như không tới Phổ Kinh thì coi như đến cũng như không. Vào trong khách sạn, một màu bích lộng lẫy, là nơi mà những khách sạn trong nội địa không thể nào so bì được. Trong phòng đại sảnh thỉnh thoảng có những cô gái xinh đẹp đi đi đi lại để lôi kéo khách. Nghe nói những người này đều tới từ nội địa, ai cũng nói mình là sinh viên tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, nếu không thì cũng đã từng làm người mẫu, thỉnh thoảng còn có vài ba cô gái ngoại quốc mắt xanh tóc vàng, cũng không kém cạnh, cúi đầu tạo dáng không kém gì người mẫu.
Lâm Như lại không hiểu gì nội tình bên trong, cũng không hề để ý đến những cảnh này, vội vàng lên lầu, tìm số phòng có ghi trên thẻ, mở cửa đi vào, mở to mắt ngó qua một hồi, cảm thấy vô cùng thoải mái, rộng rãi sáng bóng, lộng lẫy. Cô đi tắm trước, quấn khăn tắm vào, bật ti vi lên, sau đó muốn lên giường nằm một chút.
Vừa mới bật ti vi lên, đang chọn kênh, trên màn hình có mấy chữ “phim vị thành niên” đã thu hút cô.
Cái gì là “phim vị thành niên”? Cô tò mò ấn vào mấy chữ đó, sau đó hiện ra một màn hình mới, cô tiếp tục ấn theo hướng dẫn, cuối cùng xuất hiện một màn hình nữa có rất nhiều tiếng Anh, còn có một vài chữ số, cô tùy ý chọn lấy một chữ số, màn hình liền lập tức chuyển sang màn hình khác.
Cô ngạc nhiên đờ ra, sao lại có thể thế này?
Cô thật sự không dám tin, trên ti vi lại có thể trình chiếu những thể loại phim sex như thế này? Cô có chút bối rối không biết làm thế nào, mở ra xem, cảm thấy không được hay ho cho lắm, thôi không xem nữa, nhưng trong lòng lại không nỡ tắt.
Đúng lúc đó có tiếng chuông cửa reo, cô tưởng là người phục vụ mang đồ gì tới, bèn lập tức chuyển kênh, vội vàng xuống giường ra ngoài mở cửa. Hóa ra là Trần Chí Cương, đột nhiên cô hơi đỏ mặt, bèn hỏi: “Chí Cương, sao lại là anh?”
Trần Chí Cương đi vào nói: “Sao lại không thể là anh?”
Lâm Như nói: “Ý em là, việc của anh xong chưa?”
Trần Chí Cương nói: “Xong rồi”.
Khi Trần Chí Cương nói những câu này, ánh mắt anh dần chuyển từ khuôn mặt Lâm Như xuống chiếc khăn tắm của cô, thấy một nửa ngực cô lộ ra trắng muốt, cảm giác ánh mắt như đờ ra thất thần, hơi thở cũng dồn dập hơn: “Em… vừa tắm xong à?”
Lâm Như đáp: “Vâng, em vừa tắm qua một chút”.
Trần Chí Cương nói: “Chẳng trách lại thơm như vậy”.
Lâm Như nói: “Đâu có?”, nói xong cô bịt mắt Chí Cương lại, khi quay người sang lấy quần áo của mình cô bị anh nhẹ nhàng vòng tay qua eo ôm chặt từ phía sau.
Cô không hề phản kháng, chỉ thấy toàn thân mềm ra.
Chiếc mũi của anh nhẹ nhàng lướt trên cổ cô, ngưa ngứa một cách thích thú.
Cô nói: “Đừng… Chí Cương, đừng như thế được không?”
Chí Cương lại càng ôm chặt hơn, nhẹ nhàng hôn lên tay cô. Cô không còn sức để tự vệ nữa, cơ thể cô đã sớm phản lại cô rồi, đặc biệt là khi anh dùng toàn cơ thể ôm lấy cô, cô mới nhận ra đó thực sự là cảm giác cô mong đợi bấy lâu nay. Anh ta đưa tay lên, sờ thẳng vào trong chiếc khăn tắm...
Chí Cương nói: “Em yêu, em là ước mơ cả đời anh, anh cuối cùng cũng mơ thấy em rồi”.
Cô nói: “Chí Cương, đừng… đừng… như thế”.
Anh nói: “Lâm Như… chúng ta chỉ có một lần, em để anh, để anh hoàn thành ước mơ thời trẻ của anh đi”.
... Sau đó anh đi vào cơ thể cô, giờ đây cô mới thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, thời gian ngưng lại, tất cả đều chết đi, hình như cô có cả thế giới.
Tìm kiếm với từ khoá: .., : Hoa Y Linh Thành viên tích cực Ngày tham gia: .., :
Bài viết:
Được thanks: lần
Điểm: .
Tài sản riêng:
Re: [Hiện đại] Vợ Quan - Đường Đạt Thiên - Điểm: Sau khi biết tin Hứa Thiếu Phong là một trong ba người được đề cử chức Phó Thị trưởng thành phố, Lâm Như phấn khởi tới mức không biết nói gì hơn nữa.
Cô cảm thấy còn vui hơn là khi mình được nhận chức Phó Chủ nhiệm khoa Sản của bệnh viện. Cuối cùng cô cũng có thể trở thành phu nhân của một vị quan chức cấp cao thành phố, đây là thời điểm vô cùng khó khăn, chỉ cần vượt qua thời điểm này, cuộc đời cô sẽ có những sự thay đổi vô cùng to lớn, cũng giống như là từ cử nhân thi đỗ nghiên cứu sinh, từ nghiên cứu sinh trở thành thạc sĩ, cứ theo đà phát triển như vậy, sẽ càng có thêm nhiều người nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ, và tất nhiên là họ sẽ càng tươi cười niềm nở hơn nữa khi nói chuyện, tiếp xúc với cô. Hứa Thiếu Phong giống như ánh mặt trời chiếu sáng lòng cô, là ánh mặt trời mà cô đã dày công vun đắp, khi vầng thái dương ấy chiếu sáng, cô cũng sẽ được sưởi ấm, có thể cảm nhận được sự ấm áp và ánh hào quang, điều đó khiến cô cảm thấy mãn nguyện.
Chiều hôm đó, cô vội vàng vào bếp để nấu cho Hứa Thiếu Phong một bữa cơm thịnh soạn. Hứa Thiếu Phong vừa bước vào cửa, đã bị hấp dẫn bởi hương thơm nồng nàn của món canh quen thuộc, ông hít một hơi dài và cười nói: “Thơm quá”.
Lâm Như nghe thấy tiếng ông liền vội vàng từ bếp bước ra: “Canh nấu cho Phó Thị trưởng đương nhiên là phải thơm ngon rồi”.
Hứa Thiếu Phong nghe vậy, cảm thấy rất vui: “Bà cũng khá đấy, lại dám chọc cả tôi nữa!”, nói rồi ông ôm chầm lấy Lâm Như.
Lâm Như cảm nhận được sự ấm áp, liền tặng ông một nụ hôn nồng thắm: “Được rồi, khắp người tôi toàn dầu mỡ, không khéo lại làm bẩn quần áo của ông. Ông cứ đi xem ti vi một lát, cơm canh cũng sắp xong rồi đây”.
Hứa Thiếu Phong khi đó mới chịu buông cô ra: “Bây giờ cũng chưa thể nói trước điều gì, còn chưa biết kết quả sau này thế nào”.
Lâm Như nói: “Dù thế nào đi nữa, đây cũng coi như là bước khởi đầu tốt đẹp. Được rồi, tôi đi nấu cơm, ăn xong cơm rồi từ từ bàn tiếp”.
Lâm Như vào bếp, vừa nấu nướng vừa suy nghĩ, sự cạnh tranh trước mắt của Hứa Thiếu Phong vẫn còn khá lớn, nếu có thể thắng được hai người còn lại, như vậy mới thực sự an tâm. Không biết rằng Hứa Thiếu Phong đã bao giờ nghĩ rằng, làm thế nào mà có thể giành thắng lợi trước hai đối thủ kia?
Trên thực tế, vấn đề này Hứa Thiếu Phong không phải là không nghĩ tới, hơn nữa, không biết đã nghĩ bao nhiều lần. Không lâu từ khi rời chùa Hoa Nam trở về, Hứa Thiếu Phong được Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương gọi tới nói chuyện, chính trong cuộc nói chuyện đó, ông ta mới biết mình chính thức được Thành ủy bổ nhiệm vào danh sách chức Phó Thị trưởng thành phố. Uông Chính Lương nói: “Theo yêu cầu của Tỉnh ủy, muốn chúng tôi lập danh sách tên ba ứng cử viên được bổ nhiệm vào vị trí Phó Thị trưởng, thông qua bàn bạc, thảo luận, Thành ủy đã quyết định lựa chọn cậu, còn có cả Giám đốc Sở Tài chính Chu Đa Dân và Tổng Thư ký Thành ủy Bành Thành Thư. Cậu cũng biết đấy, vị trí Phó Thị trưởng thì chỉ có một thôi, nói như vậy, thì chỉ có một người trong số ba người các cậu được Tỉnh ủy chấp thuận, hai người còn lại sẽ phải lùi bước. Còn về việc cuối cùng lựa chọn ai, không phải tôi nói là được, chủ yếu vẫn phải nghe theo ý kiến của Tỉnh ủy, xem xem Tỉnh ủy phối hợp thế nào với chúng ta. Tôi gọi cậu tới là để nói cho cậu rõ, nhất định phải có một sự chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu Tỉnh ủy phê chuẩn, thì là cái tốt, nếu không thì cũng nên bằng lòng”.
Hứa Thiếu Phong vừa nghe được tin mình được đề cử vào danh sách đưa lên cấp trên, trong lòng vô cùng phấn khởi, đợi khi Uông Chính Lương nói xong, ông không kìm nổi lòng mình vui vẻ nói: “Cảm ơn sự quan tâm nâng đỡ của Bí thư, tôi nhất định sẽ làm tốt những gì mà cấp trên phân công, nếu quả thực có thể đắc cử, được sự chỉ đạo tận tình của anh, nhất định tôi sẽ cống hiến hết mình để đạt được những thành tích tốt nhất, quyết không phụ tấm lòng kỳ vọng của anh. Nếu Tỉnh ủy lựa chọn người khác, tôi cũng sẽ vui vẻ bằng lòng với kết quả đó, quyết không nản lòng, vẫn sẽ làm tốt công việc với tinh thần cao nhất có thể”.
Uông Chính Lương cười nói: “Rất tốt, rất tốt, dù kết quả thế nào, chúng ta vẫn nên giữ thái độ tốt đẹp để tiếp nhận công việc, cánh cửa cơ hội luôn luôn rộng mở đối với những người tâm huyết, chỉ cần bắt tay vào làm, dù lần này có bỏ lỡ, thì vẫn còn lần sau để chúng ta cố gắng”.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, trong lòng Hứa Thiếu Phong cảm thấy rất thoải mái, ông không chỉ biết được tin mình là một trong ba ứng cử viên được đề cử chức Phó Thị trưởng, điều quan trọng hơn là ông đã gặt hái được rất nhiều tin tức từ Bí thư Uông Chính Lương, biết được mình rất được Bí thư Uông coi trọng, chỉ cần ông làm tốt công việc của mình, lần này dù có không đắc cử chức Phó Thị trưởng thì sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội khác.
Vương Chính Tài không biết bằng cách nào đã biết được tin ông sắp được thăng chức, liền đến gõ cửa phòng làm việc của ông, hắn ta tới với nét mặt tươi cười niềm nở. Hứa Thiếu Phong bị nét mặt của hắn ta làm cho tức cười, nói đùa rằng: “Chính Tài, có chuyện gì vui sao, trông bộ dạng sung sướng của cậu kìa”. Vương Chính Tài nói: “Được tin anh sắp được thăng chức, đương nhiên là em vui lắm ạ”.
Hứa Thiếu Phong dĩ nhiên hiểu thấu lòng dạ của Vương Chính Tài, đứng ở góc độ của Vương Chính Tài, đương nhiên là muốn ông có thể đắc cử chức Phó Thị trưởng, điều đó đồng nghĩa với việc con đường sự nghiệp của hắn ta cũng có nhiều thuận lợi. Ông cười nói rằng: “Cũng chưa thể nói trước được điều gì, cậu nghe tin này từ đâu thế?”. Vương Chính Tài nói: “Đâu đâu cũng đề cập tới vấn đề này, nói là trong ba người được đề cử, chỉ có sếp là chiếm ưu thế nhất. Em chỉ mong sếp có thể thăng quan tiến chức để em cũng có cơ hội đến Ủy ban Nhân dân Thành phố hầu hạ sếp”.
Hứa Thiếu Phong nghe thấy bèn cười lớn, cười xong mới nói: “Cái gì mà theo sau hầu hạ? Cậu nói khó nghe quá, nếu thực sự tôi có ngày đó, trọng dụng cậu cũng là điều đương nhiên”. Vương Chính Tài gật đầu lia lịa nói: “Dạ vâng ạ, điều này thì em tuyệt đối không nghi ngờ gì ạ, không có sự nâng đỡ của Cục trưởng Hứa thì sao có em ngày hôm nay?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Bất luận là tôi có đi hay không đi, việc của cậu tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, tôi đã báo cáo với cấp trên, kiến nghị họ lần sau có điều chỉnh ban lãnh đạo, sẽ cân nhắc cậu. Về cơ bản họ đã chấp thuận”. Vương Chính Tài vừa nghe thấy vậy, mặt đỏ tưng bừng sung sướng, vội nói: “Cảm ơn Cục trưởng Hứa, có thể gặp được vị lãnh đạo tốt như anh là phúc phận lớn nhất cả đời em, dù em có được được thăng chức hay không, em sẽ nguyện cả đời này báo đáp công ơn của anh”.
Với kinh nghiệm nhiều năm qua lại với hắn, Hứa Thiếu Phong có thể đoán ra, hạng người như Vương Chính Tài không chỉ nói suông hai từ cảm ơn, hắn ta còn là một người vô cùng tinh tế. Hai chữ “cảm ơn” nói thì rất dễ, nhưng để thực hiện được thì không phải ai cũng biết cách, đại đa số chỉ có thể thực hiện được điều đầu tiên, nhưng lại không thể làm nổi điều thứ hai. Đại đa số chỉ biết rằng dùng vật chất để tỏ lòng cảm ơn, mà hoàn toàn quên rằng ngoài vật chất, các sếp còn cần tới những nhu cầu về tinh thần, hơn nữa quà tặng tinh thần đôi khi còn quan trọng hơn gấp nhiều lần so với những món quà vật chất.
Ở điểm này, Vương Chính Tài chính là cao thủ số một. Làm được điều này không chỉ phải cần biết được những mong muốn, nắm được sở thích của lãnh đạo, mà quan trọng hơn là phải chiều được lòng các sếp. Lấy ví dụ, sếp thích đánh bóng bàn, bạn cần phải nhanh chóng đi học đánh bóng bàn, phải học để cùng sếp luyện tập. Nếu sếp thích cầu lông, vậy đương nhiên là bạn nên học để đánh được cầu lông, học để cùng sếp chơi. Còn khi sếp có hứng với môn bơi lội, thì chí ít bạn cũng nên biết được những phương pháp cơ bản, như thế mới có thể hầu sếp cho thật chu đáo.
Vương Chính Tài thực ra không hề thích thú gì với thể thao, nhưng khi hắn ta biết được Hứa Thiếu Phong thích đánh bóng bàn, hắn ta ngày nào cũng tập luyện, khi không có đối thủ đánh bóng cùng sếp hắn ta lập tức có thể thay thế vào vị trí đó, không khiến sếp rơi vào tình trạng không đối thủ. Ngoài hai đối thủ trong sàn thì đấu, còn phải lưu ý tới việc tạo không khí bên ngoài, hắn ta đặc biệt kê thêm một hàng ghế dài bên trong phòng thể thao của cơ quan, đặt ở ngay cạnh bàn đánh bóng. Thứ nhất, sếp sau khi chơi đã mệt có thể ngồi nghỉ ngơi một lát, hai là khi sếp đánh bóng sẽ có người xem tới cổ vũ, đặc biệt là một số nhân viên nữ xinh đẹp trẻ tuổi trong cơ quan, ai mà chẳng muốn có một thân hình thon thả? Cô muốn thon thả thì tất nhiên phải tập thể thao, vào đánh bóng, nếu như không biết đánh thì cũng không sao, có thể tới xem người khác đánh. Những cô ả đó toàn chỉ ngồi buôn chuyện ở văn phòng, được Vương Chính Tài gọi tới làm khán giả, khán giả càng nhiều, sếp sẽ càng hưng phấn, tích cực hơn, kỹ thuật đánh bóng sẽ được phát huy tối đa nhất. Lâu dần, trong số những nhân viên nữ cũng đã xuất hiện những nữ anh hùng, không chịu bẽn lẽn nữa, đã mạnh dạn đánh bóng cùng sếp, vô hình chung trong cơ quan đã nổi lên trào lưu đánh bóng bàn.
Cũng có những người không thích đánh bóng bàn mà lại có hứng thú với cầu lông, điển hình là Trương Minh Hoa và một số người khác. Thời gian thể thao buổi chiều, phân thành hai phe, rất rõ ràng, người theo phe đánh bóng bàn chiếm ưu thế hơn so với những người theo phe đánh cầu lông. Giả sử có hôm nào mà Hứa Thiếu Phong vì chuyện công việc của cơ quan hay có hội nghị nào ở trên tỉnh không tới được, khi đó hai phe nhanh chóng sẽ tiến hành phân chia, đại đa số những người thích đánh bóng bàn cũng sẽ đánh cầu lông, phe của Trương Minh Hoa sẽ rất mạnh. Đợi tới lúc Hứa Thiếu Phong tới, phe đánh bóng bàn sẽ lại mạnh trở lại.
Những sự thay đổi tế nhị này Hứa Thiếu Phong đương nhiên là thấy rất rõ, cũng có thể cảm nhận được. Đã có lúc ông cảm thấy những đồng nghiệp đó có phải quá ư gió chiều nào che chiều đấy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hoạt động thể thao là cơ hội để cấp trên tiếp xúc với cấp dưới, cải thiện mối quan hệ giữa lãnh đạo và nhân viên. Từ đó có thể biết được nhân viên của mình có cơ bản không, phe của mình có mạnh không, cái uy của mình có cao không.
Hứa Thiếu Phong nghĩ tới đây, cười thầm: “Đây là một cơ hội tốt, những gì nên nói tôi cũng đã nói cả rồi, nếu cần những điều kiện gì, cậu tự nghĩ cách nhé”.
Vương Chính Tài nói: “Cảm ơn Cục trưởng Hứa đã dẫn đường chỉ lối, kỳ thực, tình hình của em anh không phải là không biết, trên chốn quan trường hoàn toàn không có chỗ dựa, dù có muốn thăng tiến cũng không biết nên dựa vào đâu, em chỉ biết trông cậy vào anh thôi ạ”.
Hứa Thiếu Phong gật gật đầu: “Nói vậy thôi, cậu cứ yên tâm, việc của cậu cũng là việc của tôi, tôi đoán cũng không quá khó khăn đâu”.
Vương Chính Tài nói: “Có câu nói này của sếp, em cũng an tâm”.
Khi nằm trên ghế sofa, Hứa Thiếu Phong lại nhớ tới lời của Bí thư Uông, nghĩ tới người và việc trong cơ quan, cảm thấy không tồi chút nào, quả thực là không tồi, trên có cấp trên tín nhiệm, dưới có nhân viên phục tùng phò tá, nếu được lên chức Phó Thị trưởng thì tốt, không được thì cũng chẳng có vấn đề gì, đã có cấp trên như Bí thư Uông đây, bước lên cương vị cao hơn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.