Anh buông điện thoại xuống, trong lòng trào dâng một cảm xúc mãnh liệt, tất cả những cung bậc cảm xúc cùng lúc ùa về.
Cô ấy lên tỉnh khi nào? Vì sao trước khi đi cô ấy lại không nói với mình một tiếng? Cô ấy sợ mình cản cô ấy lại, hay vẫn muốn như lần trước dành cho mình một sự bất ngờ? Nhưng cô ấy lên tỉnh tìm ai chứ? Liệu có phải đi tìm anh trai của Mã Được Được - Mã Trung Tân? Anh đột nhiên nhớ tới lần trước Vương Chính Tài từng nói, Mã Trung Tân làm việc chấp chính, liêm minh, không tham ô, chỉ có điều có chút háo sắc. Cô ấy đi cầu xin hắn ta, lẽ nào… Bất giác anh không giữ được bình tĩnh, vội vàng nhấc điện thoại và lần này đã có thể liên lạc được với cô.
Hứa Thiếu Phong nói một cách nóng vội: “Tư Tư, em vẫn ở trên tỉnh sao?”
Trần Tư Tư cười nói: “Vâng, tin nhắn em gửi anh đã nhận được chưa?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Anh nhận được rồi, em lên tỉnh lúc nào vậy, sao không nói trước với anh một câu?”
Trần Tư Tư nói: “Em đi hôm qua, Thiếu Phong, em định dành cho anh một sự bất ngờ, nhưng nào ngờ tin nhận được lại khiến người ta phải thất vọng, thật là thất vọng tới mức không thể chịu nổi”.
Hứa Thiếu Phong nghe vậy, vô cùng cảm động, cho dù kết quả có như thế nào, thì điều Tư Tư làm cũng khiến ông cảm kích muôn phần, ông không kìm được xúc động nói: “Tư Tư, em đừng thất vọng, em đã làm hết sức rồi, em về đi, đừng ở trên đó nữa”.
Trần Tư Tư ừm một tiếng nói: “Em định mai sẽ về”.
Hứa Thiếu Phong liền cảnh giác hỏi: “Anh hỏi em, có phải em đi tìm Mã Trung Tân không?”
Trần Tư Tư nói: “Vâng đúng ạ, sao anh lại đoán được là em tới tìm anh ta?”
Trong lòng Hứa Thiếu Phong tràn đầy một cảm giác bất an, giống như mất đi một thứ gì đó, bỗng ông dứt khoát nói: “Tư Tư, em nghe này, về nhà đi, hôm nay phải về luôn, đừng ở lại đó nữa”.
Trần Tư Tư cười khúc khích nói: “Thiếu Phong, có phải anh đang ghen không đấy? Anh yên tâm, anh ấy là anh trai của Mã Được Được, cũng là anh trai em, anh ấy chỉ coi em như em gái thôi, em và anh ấy sẽ không có gì đâu”.
Hứa Thiếu Phong vừa nghe thấy nào thì anh trai, nào thì em gái, trong lòng lại càng thêm phần lo lắng, liền nói: “Không phải anh không yên tâm, việc cũng đã có kết quả rồi, em cứ ở đó là có ý gì chứ?”
Trần Tư Tư nói: “Em vẫn còn có một số người bạn ở đây, tối nay đã hẹn nhau tụ tập, em mà đòi về chẳng phải sẽ khiến người khác mất hứng sao?”
Hứa Thiếu Phong nghe cô nói vậy, cũng không muốn bắt ép cô nữa, liền nói: “Vậy cũng được, ở trên tỉnh nhiều người, phức tạp lắm, em phải cẩn thận, đừng để ai cướp mất người đẹp của anh”.
Trần Tư Tư cười lớn: “Anh yên tâm, em là của anh rồi, chẳng ai cướp em đi được đâu”.
Nghe cô nói vậy, Hứa Thiếu Phong mới bình tâm trở lại.
Đặt máy xuống, lại nhớ tới người được đề cử vào chức Phó Thị trưởng là Bành Thành Thư, ông và Chu Đa Dân chẳng qua chỉ là làm nền cho ông ta, khiến ông cảm thấy rất thất vọng. Kể cũng phải, chó sói thì đông còn thịt lại quá ít, người nhằm vào vị trí đó thì quá nhiều, thực lực của ông lại chẳng thể so bì với người ta, đành phải lùi bước để chờ thời cơ khác. Sau này vẫn còn nhiều cơ hội, đợi sau này sẽ rõ.
Đã không thể trở thành Phó Thị trưởng, anh đành phải nắm bắt lấy công việc. Điều mà anh nghĩ tới đầu tiên là bố trí nhân sự. Nói cho cùng, điều đầu tiên để trở thành một người lãnh đạo tốt chính là phải chọn đúng người và dùng đúng người. Nếu như trong một ban không đoàn kết, anh nói anh nghe, tôi nói tôi nghe, như vậy thì sẽ rất mệt mỏi. Nếu như dùng đúng người có năng lực, anh sẽ được thoải mái nhẹ nhàng, chỉ cần anh phải xác định đúng phương hướng, bên dưới sẽ tự khắc làm tốt theo những gì anh đề ra.
Chuyện khẩn cấp lần này, khiến nhiều người để lộ ra những tính cách của mình, cũng khiến anh nhìn thấu nhiều chuyện. Người khiến anh cảm thấy rùng mình nhất chính là Trương Minh Hoa, trước đây hắn ta đối xử rất tốt với anh, không ngờ vào đúng lúc quan trọng, hắn ta lại là người dội cho anh một gáo nước lạnh. Lần này, anh nhất định sẽ xử lý hắn ta, sẽ đưa Vương Chính Tài lên thay thế. Đương nhiên, chỉnh bộ máy điều hành trong Cục, không phải anh nói là được, quan trọng vẫn là do tổ chức suy xét, anh hoàn toàn có quyền kiến nghị, chỉ cần nhiều lần kiến nghị với lãnh đạo, cấp trên sẽ lưu ý tới những ý kiến của anh.
Vì lẽ đó, anh bàn riêng với Chung Học Văn chuyên lo việc quản lý nhân sự. Các lãnh đạo đều nói nước đôi, không hoàn toàn khẳng định cũng không phủ định, chỉ nói là sẽ suy xét ý kiến của anh, đợi sau khi kết thúc “bầu cử”, việc bố trí nhân sự sẽ nói sau. Những tình huống thông thường đều là như vậy, hàng năm sau khi kết thúc bầu cử, Thành ủy thành phố sẽ có những điều chỉnh nho nhỏ nhân sự, những người nên được đề bạt thì sẽ được cân nhắc đề bạt, còn những người nên điều đi thì sẽ bị điều đi. Có những câu trả lời như thế này, họ cảm thấy vấn đề không quá lớn, sẽ bàn tiếp sau khi “cuộc bầu cử” bế mạc.
Hội nghị chiều nay, là để chọn ra một Phó Thị trưởng thành phố, người đắc cử là Bành Thành Thư. Có nghĩa là hơn một trăm đại biểu, đều tới bỏ phiếu cho Bành Thành Thư, làm gì có chuyện không thắng cử chứ? Hứa Thiếu Phong từ khi lên nhận chức Cục trưởng, đương nhiên cũng trở thành một đại biểu lớn, nói cho cùng, những đại biểu lớn thuộc cơ chế này, tất yếu phải giữ nguyên một sự thống nhất cao độ. Cái được gọi là giữ nguyên sự nhất trí đó, chính là phải lĩnh hội được ý đồ lựa chọn của cấp trên, nếu bên trên muốn chọn ai, anh phải bầu phiếu cho người đó, tuyệt đối không được đối đầu lại.
Vì vậy, trong số những lá phiếu bầu cho Bành Thành Thư có cả lá phiếu của Thiếu Phong, chuông điện thoại của anh bỗng rung lên. Anh ngồi tại chỗ mở ra xem, đó là tin nhắn của Trần Tư Tư, tin nhắn viết: “Thiếu Phong, Mã Được Được từ Thâm Quyến tới Hải Tân rồi, tối nay anh có thời gian không thì đi gặp mặt với em?”. Anh nghĩ một lúc, tối nay nhất định sẽ có buổi gặp mặt của đại hội, không thể tránh khỏi việc chạm mặt với các lãnh đạo trên thành phố, đây chính là một cơ hội tốt để tạo dựng các mối quan hệ, nhưng, nghĩ tới việc lần trước Mã Được Được đã giúp đỡ ông, lần này lại từ Thâm Quyến tới mời cơm, ông lại thấy dù thế nào đi nữa cũng không thể tránh mặt với cô ấy, liền vui vẻ nhắn tin lại: “Anh đang ở hội nghị, em cứ đặt trước chỗ ăn đi, hai người cứ ăn trước, anh sẽ tới muộn một chút”.
Từ trên tỉnh trở về, Trần Tư Tư trong lòng cảm thấy rất buồn bã, cô vốn muốn dành cho Hứa Thiếu Phong một sự bất ngờ, cuối cùng bất ngờ thì chẳng thấy đâu, ngược lại còn mang đến cho ông một cái tin chẳng tốt đẹp gì.
Thật ra, không phải Trần Tư Tư trực tiếp lên tỉnh, cô tới Thâm Quyến trước, thứ nhất là để thay mặt Hứa Thiếu Phong cảm ơn Mã Được Được lần trước đã giúp đỡ, cũng coi là đã trả nợ ân tình cho cô ấy, hai là muốn Mã Được Được lại ra tay giúp đỡ Hứa Thiếu Phong một lần nữa. Trần Tư Tư tặng cho Mã Được Được một chiếc nhẫn kim cương, giá của nó không đắt cũng không rẻ, cô tới tận xưởng chế tác mua về.
Mã Được Được được tặng chiếc nhẫn đó thì rất vui, không ngừng nói nhờ Trần Tư Tư chuyển lời cảm ơn tới vị đại quan đó. Khi Trần Tư Tư định nhờ Mã Được Được giúp đỡ, cô ấy nói không phải là không muốn giúp, nhưng trong chuyện này cô ấy không giúp nổi và tỏ lời xin lỗi: "Tư Tư, khả năng của mình không phải cậu không biết, trong số những người mà mình quen biết ở trên Tỉnh ủy, ngoài anh trai mình, thì thế lực của những người khác không thể bằng được với anh ấy, những việc liên quan tới nhân sự của tỉnh không phải ai cũng có thể giúp cậu được. Hay là, đợi mình xong việc rồi mình và cậu cùng lên tỉnh một chuyến tìm anh trai mình, hỏi xem liệu anh ấy có giúp gì được không?". Trần Tư Tư sao có thể đợi được tới lúc cô ấy xong việc chứ? Cô liền nói, không sao, cậu cứ thu xếp việc của cậu đi, anh trai cậu cũng như anh trai mình, mình có thể trực tiếp tới gặp anh ấy. Mã Được Được nói, vậy cũng được, để mình gọi cho anh ấy trước, bảo anh ấy phụ trách khoản tiếp đón cậu.
Theo sự thu xếp của Mã Được Được, cô tới cửa hàng bán rượu và thuốc lá mua cho Mã Trung Tân hai tút thuốc lá thượng hạng và hai chai rượu hạng nhất, một mình lên trên tỉnh tìm gặp anh ta. Thật may, Mã Trung Tân cũng không phải kẻ thất tín, tiếp đón Trần Tư Tư rất chu đáo. Sau khi nghe cô đề cập tới việc cần bàn, Mã Trung Tân cũng gây khó dễ cho cô, chỉ nói anh ta có thể giúp cô hỏi han tình hình, nhưng chưa chắc đã giúp được gì, vì việc liên quan tới nhân sự thường rất phức tạp, Tỉnh ủy cơ bản thường tôn trọng ý kiến của Đảng ủy địa phương, người khác thường rất khó xen vào.
Ngày thứ hai, Mã Trung Tân nói cho cô biết, Phó Thị trưởng mới của thành phố Hải Tân đã được xác định rồi, không phải là Hứa Thiếu Phong, mà là Bành Thành Thư. Thực sự sốc, cô không ngờ mình vất vả tới đây, mà kết quả lại như thế. Trở về khách sạn, cô do dự rất lâu, mới gửi tin nhắn đó cho Hứa Thiếu Phong.
Tuy nói là việc không có cách giải quyết, nhưng từ một góc độ khác cô lại cảm thấy, Hứa Thiếu Phong vẫn rất quan tâm tới cô, đặc biệt là khi ông nghe được tin cô lên tỉnh là để gặp Mã Trung Tân, từ trong điện thoại cô cảm nhận được sự ghen tuông trong đó, khiến cô vừa thấy buồn cười, vừa thấy yên lòng. Con gái thường rất kỳ lạ, đàn ông mà ghen quá thì sẽ cảm thấy phiền phức, đàn ông không biết ghen thì lại thất vọng. Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ thử xem Hứa Thiếu Phong có ghen vì cô, sự việc bất ngờ này chính là một cơ hội tốt, để cô thấy được cảm giác hạnh phúc khi Hứa Thiếu Phong ghen vì cô, cô có thể biết được Hứa Thiếu Phong vẫn còn rất yêu cô, nếu như không yêu cô, ông tuyệt đối sẽ không có thái độ như thế.
Về tới Hải Tân, sau khi nghe cô kể chi tiết về toàn bộ câu chuyện, Hứa Thiếu Phong vội ôm thật chặt cô vào lòng. Giây phút đó, cô cảm thấy những gì cô dành cho người đàn ông này thật xứng đáng.
Chiều nay, Trần Tư Tư không thể ngờ Mã Được Được lại xuất hiện trước mặt cô, trong lòng không nén nổi vui mừng
Tư Tư nói: “Được Được, sao cậu không nói với mình một tiếng để mình đi đón cậu?”
Được Được đáp: “Mình muốn tới một cách đột ngột, dành cho cậu một sự bất ngờ. Hơn nữa mình lái xe tới đây, không cần cậu phải ra đón”.
Tư Tư hỏi: “Lần này cậu tới Hải Tân là vì việc công hay tư vậy?”
Được Được trả lời: “Là việc công mà cũng là việc tư, vị đại quan của cậu đâu rồi?”
Tư Tư cười nói: “Anh ấy đang dự hội nghị. Bọn mình tìm một chỗ ngồi nói chuyện trước đã được không?”
Được Được nói: “Tất cả nghe theo cậu, mình chỉ tuân lệnh thôi”.
Hai người họ lại tới quán cà phê lần trước, gọi cà phê, một đĩa hoa quả, trong tiếng nhạc êm ái, kéo theo những câu chuyện.
Được Được: “Tư Tư, lần này mình tới Hải Tân, là muốn hợp tác với cậu một dự án, bảo đảm cậu không cần phải chi ra một xu nào, chỉ cần bán nước bọt kiếm tiền”.
Tư Tư: “Làm gì có việc gì dễ dàng như vậy chứ?”
Được Được nói: “Là thế này, thành phố Hải Tân đang cần tu sửa lại Thư viện thành phố, đề án đã được phê chuẩn rồi, mình muốn cậu, thuyết phục vị quan nhân của cậu nhận dự án này”.
Tư Tư nói: “Cậu tin tức nhạy bén quá, mình không hay biết về chuyện này, sao cậu lại biết được?”
Được Được nói: “Cậu không biết là vì cậu không có đầu óc kinh doanh, không quan tâm tới những việc này, còn mình biết được là vì đằng sau mình là cả một công ty lớn, họ nắm được tin tức kiến trúc của cả khu vực tam giác Châu Giang. Lần này mình tới, là chịu sự ủy thác của công ty, chỉ cần cậu nhận lấy công trình này, bảo đảm cậu sẽ có được % hoa hồng. Có nghĩa là, công trình chục triệu, cậu có thể kiếm được năm trăm nghìn. Công trình trị giá trăm triệu, cậu có thể kiếm được năm triệu. Nghe nói vốn đổ vào dự án này lên tới một trăm hai mươi triệu, nói như vậy, nếu dự án này rơi vào tay, cậu có thể có được sáu triệu. Đây không phải là viển vông hão huyền đâu, mà là sự thật một trăm phần trăm. Vì sao rất nhiều người chỉ trong một đêm đã trở nên giàu có, không phải là họ có tài cán gì, mà là họ biết nắm lấy cơ hội. Cơ hội ngay đây mà cậu bỏ lỡ, kẻ khác sẽ nhảy vào cướp ngay đấy”.
Được Được nói: “Cậu có ngốc quá không vậy? Mình tới tẩy não cho cậu đây, phải có đầu óc kinh doanh một chút chứ, không nên ngày nào cũng luyện tập thẩm mỹ gân với cốt, đợi tới khi chăm sóc cái mặt cậu giống như mặt hồ ly thì cậu mới hài lòng sao. Cậu phải nghĩ cho bản thân mình đi thôi, vì sao không tận dụng một cơ hội tốt như thế này kiếm một khoản lớn? Có số tiền này rồi, sau này cậu muốn làm gì mà không được chứ? Nếu như vị đại quan của cậu ly hôn, hai người sẽ tha hồ mà tận hưởng hạnh phúc, nếu ông ta không muốn ly dị vợ, cậu cũng không phải phiền muộn điều gì. Cậu nói xem, mình nói có đúng không?”
Trần Tư Tư nghe xong chỉ cười, cô rất rõ, cô hoàn toàn không phải là người không có đầu óc kinh doanh, chỉ là không muốn lấn sâu vào vòng xoáy của đồng tiền. Năm kia, khi mới quen biết với Hứa Thiếu Phong, cô đã giúp quê mình có một công trình thể dục thể thao, một câu nói của Hứa Thiếu Phong đã thúc đẩy phát triển trung tâm thể thao, cô cũng nhận được không ít những điều tốt đẹp từ đó. Sau đấy, khi quan hệ của cô và Hứa Thiếu Phong có thêm một bước tiến triển mới, Hứa Thiếu Phong lại tạo điều kiện làm ăn cho cô, nói công ty mạng internet đang cần thay đổi mạng lưới, cô có thể trực tiếp nhận hàng từ nhà xưởng. Cô làm theo lời của Hứa Thiếu Phong, nhận hàng tiêu thụ của nhà xưởng, trực tiếp tìm công ty đối tác qua mạng, ký được một bản hợp đồng lớn, chỉ như vậy thôi cũng đủ cho cô kiếm được kha khá, cô không chỉ mua được nhà, mà còn mua được cả xe. Nói về lương tâm, Hứa Thiếu Phong đối với cô quả thực rất tốt, cô không thể tham lam tới mức đó, cũng không thể quá đáng quá, tới lúc đó, Hứa Thiếu Phong sẽ nhắc nhở cô, chưa biết chừng còn gây khó dễ cho cô. Nếu có một lúc nào đó vì tiền mà chạm trán với Hứa Thiếu Phong, không chỉ Hứa Thiếu Phong coi thường cô, mà ngay cả bản thân cô sẽ tự khinh bỉ chính mình.
Sau khi nghe Được Được lập luận, tuy cô không hoàn toàn nhất trí với quan điểm đó, nhưng cũng rất kinh ngạc trước đầu óc kinh doanh của cô gái họ Mã này, cô chưa bao giờ có tham vọng lớn như vậy, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ lợi dụng cơ hội này để đục khoét.
Cô không muốn gây cho Hứa Thiếu Phong thêm bất kỳ áp lực nào nữa, càng không muốn ảnh hưởng tới tiền đồ của ông, cô biết Hứa Thiếu Phong khi có cơ hội thích hợp sẽ nghĩ tới cô, cô không cần phải tính toán chi ly.
Lúc này, sau khi biết Được Được đã giao toàn bộ vấn đề nan giải này vào tay cô, cô tuy không thể nhận lấy, nhưng cũng không thể thoái thác, dù gì đi chăng nữa thì Được Được cũng đã giúp đỡ cô trong lúc khó khăn nhất, giải cứu cho Hứa Thiếu Phong. Nếu lần trước Được Được không lộ diện, thì thật khó tưởng tượng nổi liệu Hứa Thiếu Phong có thể ngồi ở vị trí này hay không? Chỉ dựa vào điểm này thôi, cô cũng phải cố gắng hết sức vì bạn bè.
Trần Tư Tư nghĩ vậy và nói: “Được Được, tiền có ai mà không thích chứ? Ai cũng đều thích tiền, tiền có nhiều đi nữa, cũng không thể cắn được người. Chỉ có điều bình thường Hứa Thiếu Phong đối xử rất tốt với mình, mình cũng không nghĩ được xa như vậy, càng không thể nghĩ tới việc giữ cho mình một khoản tài sản lớn như vậy. Còn về dự án này, mình không biết một chút gì về nó, nhưng mình có thể giúp cậu, cậu phải tin rằng Hứa Thiếu Phong tuyệt đối không phải là loại người qua cầu rút ván, chỉ cần những việc trong quyền hạn của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ giúp”.
Mã Được Được nói: “Tư Tư, cậu quá lương thiện, là một người thấu tình đạt lý, chẳng trách Hứa Thiếu Phong tốt với cậu như vậy. Cũng được, cậu giúp mình một tay, dự án này giao cho ai cũng không được. Cơ hội tốt như thế này nên chỉ ba chúng ta biết thôi”.
Trần Tư Tư nói: “Hay là mình nhắn tin cho anh ấy, tối nay chúng mình sẽ gặp anh ấy, gặp mặt nói chuyện cậu thấy thế nào?”
Mã Được Được nói: “Như vậy thì tốt quá, tới lúc đó cậu phải thật kiên quyết vào”.
Trần Tư Tư cười nói: “Mình biết rồi”, nói rồi cô liền gửi tin nhắn cho Hứa Thiếu Phong.
Chẳng mấy chốc, Hứa Thiếu Phong đã gửi tin trả lời.
Mã Được Được gặng hỏi: “Anh ta nói sao?”
Trần Tư Tư nói: “Anh ấy nói mình cứ đặt chỗ trước, buổi tối anh ấy sẽ đến muộn một chút! Mình đã nói rồi Hứa Thiếu Phong là người có tình có nghĩa, những việc anh ấy làm được, anh ấy nhất định sẽ giúp”.
Mã Được Được vui vẻ nói: “Tốt!”. Vừa nói dứt lời, liền cười như phát điên: “Cậu có lầm không đấy, buối tối muộn anh ta mới tới tiếp chuyện mình, thế cậu định đi đâu?”
Trần Tư Tư cười ha ha nói: “Đến lúc đó mình có thể trốn đi một lát!”
Hai người cười sảng khoái, Mã Được Được nói: “Cậu đừng có thần kinh nữa, mình hỏi cậu, việc anh ta ly hôn vì cậu tiến triển tới đâu rồi?”
Trần Tư Tư vừa nghe những lời này, bất giác lại cảm thấy buồn buồn. Cô rất rõ, cô chưa bao giờ yêu cầu anh phải ly hôn, anh cũng chưa bao giờ nói vậy, lần trước cô nói với Mã Được Được chuyện ly hôn hoàn toàn chỉ vì muốn giữ thể diện cho bản thân. Bây giờ Mã Được Được lại nhắc chuyện cũ, đã chạm đến lòng tự trọng của cô, cô đành nói: “Mấy ngày trước, anh ấy dồn tâm huyết vào việc tranh cử chức Phó Thị trưởng, nhưng không đắc cử, tâm trạng anh ấy đã đủ mệt mỏi rồi, bây giờ… lúc này mình sao có thể đổ thêm dầu vào lửa? Đợi sau hẵng nói, cũng không cần vội vàng làm gì”.
Mã Được Được nói: “Cậu không phải tự hạ thấp mình như vậy, không vội sao được? Hay là đợi khi sinh con rồi mới đề nghị ông ta ly hôn?”.
Đây chính là suy nghĩ của Tư Tư, cô không muốn gây cho Hứa Thiếu Phong bất kỳ sự ràng buộc nào, bây giờ cô cứ kín đáo sinh con, đợi tới khi ván đã đóng thuyền, gạo đã thành cơm rồi tính tiếp. Nhưng cô lại bắt đầu hoài nghi liệu cách làm này có đúng không? Nếu có con, cô sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi, cũng có thể phải chịu sự khinh rẻ của người khác, không biết chừng khi đứa trẻ lớn lên, khi nó nhận thức được, làm như vậy sẽ gây tổn thương tới tâm hồn nó. Cô đang rất do dự, nhiều lúc cô tự hỏi chính mình, rốt cuộc mình sống vì cái gì? Nhưng, trước mặt Mã Được Được cô vẫn không muốn giãi bày cảm xúc thực của mình, chỉ cười khúc khích nói: “Được rồi, cậu đừng có như bà thẩm phán tra khảo mình như vậy được không?”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Anh buông điện thoại xuống, trong lòng trào dâng một cảm xúc mãnh liệt, tất cả những cung bậc cảm xúc cùng lúc ùa về.
Cô ấy lên tỉnh khi nào? Vì sao trước khi đi cô ấy lại không nói với mình một tiếng? Cô ấy sợ mình cản cô ấy lại, hay vẫn muốn như lần trước dành cho mình một sự bất ngờ? Nhưng cô ấy lên tỉnh tìm ai chứ? Liệu có phải đi tìm anh trai của Mã Được Được - Mã Trung Tân? Anh đột nhiên nhớ tới lần trước Vương Chính Tài từng nói, Mã Trung Tân làm việc chấp chính, liêm minh, không tham ô, chỉ có điều có chút háo sắc. Cô ấy đi cầu xin hắn ta, lẽ nào… Bất giác anh không giữ được bình tĩnh, vội vàng nhấc điện thoại và lần này đã có thể liên lạc được với cô.
Hứa Thiếu Phong nói một cách nóng vội: “Tư Tư, em vẫn ở trên tỉnh sao?”
Trần Tư Tư cười nói: “Vâng, tin nhắn em gửi anh đã nhận được chưa?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Anh nhận được rồi, em lên tỉnh lúc nào vậy, sao không nói trước với anh một câu?”
Trần Tư Tư nói: “Em đi hôm qua, Thiếu Phong, em định dành cho anh một sự bất ngờ, nhưng nào ngờ tin nhận được lại khiến người ta phải thất vọng, thật là thất vọng tới mức không thể chịu nổi”.
Hứa Thiếu Phong nghe vậy, vô cùng cảm động, cho dù kết quả có như thế nào, thì điều Tư Tư làm cũng khiến ông cảm kích muôn phần, ông không kìm được xúc động nói: “Tư Tư, em đừng thất vọng, em đã làm hết sức rồi, em về đi, đừng ở trên đó nữa”.
Trần Tư Tư ừm một tiếng nói: “Em định mai sẽ về”.
Hứa Thiếu Phong liền cảnh giác hỏi: “Anh hỏi em, có phải em đi tìm Mã Trung Tân không?”
Trần Tư Tư nói: “Vâng đúng ạ, sao anh lại đoán được là em tới tìm anh ta?”
Trong lòng Hứa Thiếu Phong tràn đầy một cảm giác bất an, giống như mất đi một thứ gì đó, bỗng ông dứt khoát nói: “Tư Tư, em nghe này, về nhà đi, hôm nay phải về luôn, đừng ở lại đó nữa”.
Trần Tư Tư cười khúc khích nói: “Thiếu Phong, có phải anh đang ghen không đấy? Anh yên tâm, anh ấy là anh trai của Mã Được Được, cũng là anh trai em, anh ấy chỉ coi em như em gái thôi, em và anh ấy sẽ không có gì đâu”.
Hứa Thiếu Phong vừa nghe thấy nào thì anh trai, nào thì em gái, trong lòng lại càng thêm phần lo lắng, liền nói: “Không phải anh không yên tâm, việc cũng đã có kết quả rồi, em cứ ở đó là có ý gì chứ?”
Trần Tư Tư nói: “Em vẫn còn có một số người bạn ở đây, tối nay đã hẹn nhau tụ tập, em mà đòi về chẳng phải sẽ khiến người khác mất hứng sao?”
Hứa Thiếu Phong nghe cô nói vậy, cũng không muốn bắt ép cô nữa, liền nói: “Vậy cũng được, ở trên tỉnh nhiều người, phức tạp lắm, em phải cẩn thận, đừng để ai cướp mất người đẹp của anh”.
Trần Tư Tư cười lớn: “Anh yên tâm, em là của anh rồi, chẳng ai cướp em đi được đâu”.
Nghe cô nói vậy, Hứa Thiếu Phong mới bình tâm trở lại.
Đặt máy xuống, lại nhớ tới người được đề cử vào chức Phó Thị trưởng là Bành Thành Thư, ông và Chu Đa Dân chẳng qua chỉ là làm nền cho ông ta, khiến ông cảm thấy rất thất vọng. Kể cũng phải, chó sói thì đông còn thịt lại quá ít, người nhằm vào vị trí đó thì quá nhiều, thực lực của ông lại chẳng thể so bì với người ta, đành phải lùi bước để chờ thời cơ khác. Sau này vẫn còn nhiều cơ hội, đợi sau này sẽ rõ.
Đã không thể trở thành Phó Thị trưởng, anh đành phải nắm bắt lấy công việc. Điều mà anh nghĩ tới đầu tiên là bố trí nhân sự. Nói cho cùng, điều đầu tiên để trở thành một người lãnh đạo tốt chính là phải chọn đúng người và dùng đúng người. Nếu như trong một ban không đoàn kết, anh nói anh nghe, tôi nói tôi nghe, như vậy thì sẽ rất mệt mỏi. Nếu như dùng đúng người có năng lực, anh sẽ được thoải mái nhẹ nhàng, chỉ cần anh phải xác định đúng phương hướng, bên dưới sẽ tự khắc làm tốt theo những gì anh đề ra.
Chuyện khẩn cấp lần này, khiến nhiều người để lộ ra những tính cách của mình, cũng khiến anh nhìn thấu nhiều chuyện. Người khiến anh cảm thấy rùng mình nhất chính là Trương Minh Hoa, trước đây hắn ta đối xử rất tốt với anh, không ngờ vào đúng lúc quan trọng, hắn ta lại là người dội cho anh một gáo nước lạnh. Lần này, anh nhất định sẽ xử lý hắn ta, sẽ đưa Vương Chính Tài lên thay thế. Đương nhiên, chỉnh bộ máy điều hành trong Cục, không phải anh nói là được, quan trọng vẫn là do tổ chức suy xét, anh hoàn toàn có quyền kiến nghị, chỉ cần nhiều lần kiến nghị với lãnh đạo, cấp trên sẽ lưu ý tới những ý kiến của anh.
Vì lẽ đó, anh bàn riêng với Chung Học Văn chuyên lo việc quản lý nhân sự. Các lãnh đạo đều nói nước đôi, không hoàn toàn khẳng định cũng không phủ định, chỉ nói là sẽ suy xét ý kiến của anh, đợi sau khi kết thúc “bầu cử”, việc bố trí nhân sự sẽ nói sau. Những tình huống thông thường đều là như vậy, hàng năm sau khi kết thúc bầu cử, Thành ủy thành phố sẽ có những điều chỉnh nho nhỏ nhân sự, những người nên được đề bạt thì sẽ được cân nhắc đề bạt, còn những người nên điều đi thì sẽ bị điều đi. Có những câu trả lời như thế này, họ cảm thấy vấn đề không quá lớn, sẽ bàn tiếp sau khi “cuộc bầu cử” bế mạc.
Hội nghị chiều nay, là để chọn ra một Phó Thị trưởng thành phố, người đắc cử là Bành Thành Thư. Có nghĩa là hơn một trăm đại biểu, đều tới bỏ phiếu cho Bành Thành Thư, làm gì có chuyện không thắng cử chứ? Hứa Thiếu Phong từ khi lên nhận chức Cục trưởng, đương nhiên cũng trở thành một đại biểu lớn, nói cho cùng, những đại biểu lớn thuộc cơ chế này, tất yếu phải giữ nguyên một sự thống nhất cao độ. Cái được gọi là giữ nguyên sự nhất trí đó, chính là phải lĩnh hội được ý đồ lựa chọn của cấp trên, nếu bên trên muốn chọn ai, anh phải bầu phiếu cho người đó, tuyệt đối không được đối đầu lại.
Vì vậy, trong số những lá phiếu bầu cho Bành Thành Thư có cả lá phiếu của Thiếu Phong, chuông điện thoại của anh bỗng rung lên. Anh ngồi tại chỗ mở ra xem, đó là tin nhắn của Trần Tư Tư, tin nhắn viết: “Thiếu Phong, Mã Được Được từ Thâm Quyến tới Hải Tân rồi, tối nay anh có thời gian không thì đi gặp mặt với em?”. Anh nghĩ một lúc, tối nay nhất định sẽ có buổi gặp mặt của đại hội, không thể tránh khỏi việc chạm mặt với các lãnh đạo trên thành phố, đây chính là một cơ hội tốt để tạo dựng các mối quan hệ, nhưng, nghĩ tới việc lần trước Mã Được Được đã giúp đỡ ông, lần này lại từ Thâm Quyến tới mời cơm, ông lại thấy dù thế nào đi nữa cũng không thể tránh mặt với cô ấy, liền vui vẻ nhắn tin lại: “Anh đang ở hội nghị, em cứ đặt trước chỗ ăn đi, hai người cứ ăn trước, anh sẽ tới muộn một chút”.
Từ trên tỉnh trở về, Trần Tư Tư trong lòng cảm thấy rất buồn bã, cô vốn muốn dành cho Hứa Thiếu Phong một sự bất ngờ, cuối cùng bất ngờ thì chẳng thấy đâu, ngược lại còn mang đến cho ông một cái tin chẳng tốt đẹp gì.
Thật ra, không phải Trần Tư Tư trực tiếp lên tỉnh, cô tới Thâm Quyến trước, thứ nhất là để thay mặt Hứa Thiếu Phong cảm ơn Mã Được Được lần trước đã giúp đỡ, cũng coi là đã trả nợ ân tình cho cô ấy, hai là muốn Mã Được Được lại ra tay giúp đỡ Hứa Thiếu Phong một lần nữa. Trần Tư Tư tặng cho Mã Được Được một chiếc nhẫn kim cương, giá của nó không đắt cũng không rẻ, cô tới tận xưởng chế tác mua về.
Mã Được Được được tặng chiếc nhẫn đó thì rất vui, không ngừng nói nhờ Trần Tư Tư chuyển lời cảm ơn tới vị đại quan đó. Khi Trần Tư Tư định nhờ Mã Được Được giúp đỡ, cô ấy nói không phải là không muốn giúp, nhưng trong chuyện này cô ấy không giúp nổi và tỏ lời xin lỗi: "Tư Tư, khả năng của mình không phải cậu không biết, trong số những người mà mình quen biết ở trên Tỉnh ủy, ngoài anh trai mình, thì thế lực của những người khác không thể bằng được với anh ấy, những việc liên quan tới nhân sự của tỉnh không phải ai cũng có thể giúp cậu được. Hay là, đợi mình xong việc rồi mình và cậu cùng lên tỉnh một chuyến tìm anh trai mình, hỏi xem liệu anh ấy có giúp gì được không?". Trần Tư Tư sao có thể đợi được tới lúc cô ấy xong việc chứ? Cô liền nói, không sao, cậu cứ thu xếp việc của cậu đi, anh trai cậu cũng như anh trai mình, mình có thể trực tiếp tới gặp anh ấy. Mã Được Được nói, vậy cũng được, để mình gọi cho anh ấy trước, bảo anh ấy phụ trách khoản tiếp đón cậu.
Theo sự thu xếp của Mã Được Được, cô tới cửa hàng bán rượu và thuốc lá mua cho Mã Trung Tân hai tút thuốc lá thượng hạng và hai chai rượu hạng nhất, một mình lên trên tỉnh tìm gặp anh ta. Thật may, Mã Trung Tân cũng không phải kẻ thất tín, tiếp đón Trần Tư Tư rất chu đáo. Sau khi nghe cô đề cập tới việc cần bàn, Mã Trung Tân cũng gây khó dễ cho cô, chỉ nói anh ta có thể giúp cô hỏi han tình hình, nhưng chưa chắc đã giúp được gì, vì việc liên quan tới nhân sự thường rất phức tạp, Tỉnh ủy cơ bản thường tôn trọng ý kiến của Đảng ủy địa phương, người khác thường rất khó xen vào.
Ngày thứ hai, Mã Trung Tân nói cho cô biết, Phó Thị trưởng mới của thành phố Hải Tân đã được xác định rồi, không phải là Hứa Thiếu Phong, mà là Bành Thành Thư. Thực sự sốc, cô không ngờ mình vất vả tới đây, mà kết quả lại như thế. Trở về khách sạn, cô do dự rất lâu, mới gửi tin nhắn đó cho Hứa Thiếu Phong.
Tuy nói là việc không có cách giải quyết, nhưng từ một góc độ khác cô lại cảm thấy, Hứa Thiếu Phong vẫn rất quan tâm tới cô, đặc biệt là khi ông nghe được tin cô lên tỉnh là để gặp Mã Trung Tân, từ trong điện thoại cô cảm nhận được sự ghen tuông trong đó, khiến cô vừa thấy buồn cười, vừa thấy yên lòng. Con gái thường rất kỳ lạ, đàn ông mà ghen quá thì sẽ cảm thấy phiền phức, đàn ông không biết ghen thì lại thất vọng. Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ thử xem Hứa Thiếu Phong có ghen vì cô, sự việc bất ngờ này chính là một cơ hội tốt, để cô thấy được cảm giác hạnh phúc khi Hứa Thiếu Phong ghen vì cô, cô có thể biết được Hứa Thiếu Phong vẫn còn rất yêu cô, nếu như không yêu cô, ông tuyệt đối sẽ không có thái độ như thế.