Từ chuyến du lịch lãng mạn ở Macao về, mặc dù Lâm Như đã cân bằng lại được tâm lý nhưng mỗi khi nhớ tới cô Trần Tư Tư đó, trong lòng cô lại thấy không yên, liền điều tra rõ tất cả về cô ta, sau đó mới nghĩ cách để cho họ đoạn tuyệt quan hệ.
Lâm Như cuối cùng cũng tìm được thám tử Hà làm việc tại Văn phòng Thám tử Hải Loan, nhờ cô ta điều tra một người có tên là Trần Tư Tư. Lâm Như đương nhiên giấu đi nội dung thực tế, chỉ nói Trần Tư Tư sống tại phòng 15A, tầng 15, khu nhà 15 tầng, lô số 3, khu hoa viên Di Tình, nhờ luật sư Hà hỏi xem người đàn bà này làm việc ở đâu, có sự nghiệp hay không?
Thám tử Hà là người biết nhìn người, không cần hỏi xem cô tìm Tư Tư có mục đích gì, đã dám cam kết với cô: “Bác sĩ Lâm, chị yên tâm, không đến ba ngày, tôi sẽ điều tra rõ tất cả thông tin về Trần Tư Tư cho chị”. Lâm Như sợ người này quá lỗ mãng sẽ làm hỏng việc, liền dặn dò cô ta đừng để chuyện này lộ ra ngoài, cũng không được để Tư Tư biết cô thuê thám tử điều tra cô ấy.
Thám tử nói: “Tôi biết rồi, tôi làm việc ở Văn phòng Thám tử Hải Loan đã mười mấy năm nay, còn kết hợp với Sở Công an nói chuyện với phần tử phạm tội, có loại người nào tôi chưa được tiếp xúc đâu? Chỉ cần đưa ra một lý do, chẳng hạn như một cuộc điều tra khả năng sinh sản, phòng ngừa các bệnh về tay, chân, miệng, tiến hành điều tra không phải sẽ điều tra ra cô ta sao?”. Lâm Như liền cười, xem ra, việc này giao cho thám tử Hà coi như là chọn đúng người rồi.
Sau khi sắp xếp xong việc đó Lâm Như cũng không nghĩ nhiều nữa, chiều thứ ba thám tử Hà đến văn phòng của cô, mở cửa, từ từ nói: "Bác sĩ Lâm, tôi điều tra rõ rồi, cô Trần Tư Tư đó là một giáo viên yoga, làm việc ở Câu lạc bộ Dương Quang và Trung tâm Thẩm mỹ Nàng Tiên Cá, tuy không quá bận nhưng thu nhập lại rất cao”.
Lâm Như vừa nghe cô ấy là huấn luyện viên yoga, chợt thấy choáng váng. Cô nghĩ ngay đến cô giáo Trần, nếu là cô ấy thì phải làm sao?
Để xác nhận Trần Tư Tư có phải là cô giáo Trần mà cô đã từng quen biết hay không, cô liền hỏi cô Hà: “Cô ấy trông như thế nào, cao bao nhiêu?”
Cô Hà trả lời: “Cô ấy rất xinh đẹp, cần dáng có dáng, cần mẫu mực có mẫu mực, tuổi trẻ, khoảng hai mấy tuổi, người cao cao, đương nhiên cũng không phải do cô ấy dáng cao, mà là cô ấy thon thả nên lộ dáng.
Lâm Như nói: “Có phải cô ấy lái chiếc xe màu hồng?”
Luật sư Hà trả lời: “Điều này tôi chưa điều tra, có điều tôi có thể làm rõ”.
Lâm Như lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi biết rồi”.
Thám tử Hà lại nói: “Đúng rồi, cô ấy có một nốt ruồi ở giữa hai hàng lông mày, chỉ cần mọc tại chính giữa hai hàng lông mày sẽ giống như một con họa mi hoàn chỉnh.
Quả nhiên là cô ấy.
Lâm Như trong lòng không khỏi uất nghẹn, trong chốc lát bỗng cảm thấy lo sợ, thám tử Hà còn nói thêm điều gì nữa nhưng cô đều không để ý, cô cảm thấy cái sự trùng hợp ngẫu nhiên này quá tàn nhẫn, khiến cô không cách nào đối mặt được với nó. Một lúc lâu sau, cô mới cố gắng thoát khỏi tâm trạng đau khổ đó.
Thám tử Hà nói: “Bác sĩ Lâm, chị sao vậy?”
Cô cố gắng cười: “Không sao cả, thám tử Hà, người tôi cần tìm chính là cô ấy. Một người họ hàng của tôi đã nhặt được một chiếc ví, trong đó có một chiếc thẻ tín dụng, còn có một giấy thông báo của mạng lưới điện Nam Phương, trên đó viết tên và thẻ của cô ấy, tôi muốn xác nhận một chút, nếu đúng là cô ấy sẽ nói với người thân trả lại”.
Thám tử Hà nói: “Hóa ra là vì chuyện này, tôi còn cho rằng… Nếu thật sự như vậy thì rất dễ, để người thân của bác sĩ trực tiếp tìm cô ấy, tôi sẽ dẫn cô ta đi tìm”.
Lâm Như nói: “Không làm phiền cô nữa, để cô ấy tự tìm”.
Tiễn thám tử Hà, Lâm Như bỗng ngẩn người ra, sao lại là cô ấy? Sao lại là cô ấy vậy?
Nếu đổi là người nào khác có lẽ Lâm Như sẽ thấy phẫn nộ mà không ghen ghét, nhưng đằng này lại là cô ta khiến cô không chỉ phẫn nộ mà còn rất đố kỵ, bởi vì quả thật cô ta giỏi, rất giỏi là đằng khác, vì thế mới khiến cô cảm thấy mất tự tin trước mặt Tư Tư, ngoài việc được pháp luật bảo vệ ra thì căn bản cô không hề có ưu điểm nào để cạnh tranh với cô ta cả.
Mặc dù vậy, cô vẫn định tìm cô ta nói chuyện, vì tiền đồ của Hứa Thiếu Phong, vì hạnh phúc gia đình cô, muốn cô ta tránh xa Thiếu Phong, cô càng phải tìm cô ấy nói chuyện. Cô nghĩ, nếu Trần Tư Tư biết Hứa Thiếu Phong là chồng cô, chắc cô ấy sẽ có cách làm thấu tình đạt lý, sẽ cách xa Thiếu Phong của cô.
Cô không biết số điện thoại của TrầnTư Tư, muốn gọi điện hỏi Đào Nhiên nhưng lại không muốn để Đào Nhiên phát hiện ra điều gì, liền gọi cho Hồ Tiểu Dương, nhờ cô ấy giúp cô liên hệ.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chị có việc gì sao?”
Lâm Như đáp: “Tiểu Dương, cô có biết số điện thoại của cô giáo Trần không?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Sao vậy? Chị tìm cô giáo Trần? May quá, cô ấy giờ đang ở chỗ em, hay là chị nói chuyện với cô ấy”.
Lâm Như vẫn chưa làm được như cách đã nghĩ trước đó, Hồ Tiểu Dương đưa điện thoại cho Trần Tư Tư. Cô chỉ còn biết miễn cưỡng nói chuyện với tình địch.
Cô cố ý không lên giọng, đợi Tư Tư đáp trước rồi mới nói.
Đầu dây bên kia quả nhiên chuyển đến giọng nói ngọt ngào của Trần Tư Tư: “Là chị Lâm ạ? Chị tìm em có chuyện gì không ạ?”
Lâm Như dốc sức kiềm chế sự giận dữ trong cô, từ từ nói: “Tên cô có phải là Trần Tư Tư không?"
Trần Tư Tư trả lời: “Đúng ạ, em là Trần Tư Tư”.
Lâm Như nói: “Tôi muốn nói chuyện với cô”.
Trần Tư Tư đáp: “Vâng ạ, em đang ở trung tâm tư vấn của Tiểu Dương”.
Lâm Như dập máy, cởi áo blue, bước ra khỏi bệnh viện.
Cô không ngờ được người mà cô vất vả tìm kiếm bấy lâu nay lại chính là huấn luyện viên yoga của mình.
Nhận điện thoại của Lâm Như xong Trần Tư Tư cũng thấy sốc, cô chưa hề có kế hoạch đối phó, nếu như cô gặp phải một người đàn bà thô bạo không hiểu biết lẽ phải, nếu như cô bị đối phương nguyền rủa hay bị họ đánh cho một trận thì cô cũng có thể chịu đựng, cô có thể tìm thấy một cảm giác cân bằng tâm lý, có thể chạy đến mà kêu khóc với Hứa Thiếu Phong. Nhưng người đàn bà này lại là một người hiểu biết đạo lý, một Lâm Như với đôi mắt sáng, lương thiện, điều này khiến cô thấy có chút lo sợ.
Lần trước đến chùa Hoa Nam, sau khi cô biết vợ của Hứa Thiếu Phong chính là Lâm Như, Hứa Thiếu Phong rất kinh ngạc, bản thân cô cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, tại sao lại là bà ấy?
Cô không thể không kể hết cho Hứa Thiếu Phong nghe quá trình cô quen biết Lâm Như, còn kể chuyện hôm đó ở bờ biển, chính Lâm Như đã mời cô ăn cơm.
Hứa Thiếu Phong lau mồ hôi, nghe xong mới nói: “Hôm đó, anh gọi điện cho em bà ấy có nghe thấy không?”
Trần Tư Tư cười nói: “Anh yên tâm, em không để bất cứ ai nghe được điện thoại anh gọi cho em đâu, hôm đó em ra một nơi cách xa họ mới nghe điện mà, Lâm Như và Hồ Tiểu Dương không thể nghe thấy được”.
Hứa Thiếu Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh yên tâm rồi”.
Trần Tư Tư vội cười: “Xem vẻ mặt sợ sệt của anh kìa, sao lại sợ bà ấy đến vậy?”
Hứa Thiếu Phong đáp: “Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, để bà ấy biết được thì không tốt chút nào, Tư Tư, anh bảo em, sau này đừng tiếp cận bọn họ nữa, chuyện này, một khi để bà ấy biết được, bà ấy mà tức giận thì tất cả đều xong”.
Trần Tư Tư nói: “Vấn đề bây giờ không phải là em tiếp cận bà ấy mà là bà ấy vẫn cùng Đào Nhiên đến học yoga chỗ em, em không thể không dạy họ được”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Ý anh không phải vậy, bà ấy học yoga thì cứ việc học, em dạy là việc của em, hơn nữa cũng không phải chỉ có một mình bà ấy, sau này em đừng một mình đi gặp bà ấy, hãy giữ khoảng cách một chút”.
Trần Tư Tư nói: “Vâng, em biết rồi”.
Sau khi từ chùa Hoa Nam về, Tư Tư luôn phải suy nghĩ đến vấn đề này, nếu Lâm Như biết chuyện của cô và Hứa Thiếu Phong, liệu bà ấy có chủ động từ bỏ Hứa Thiếu Phong hay không? Thông thường mà nói, nỗ lực lớn của phái nữ là ở bản thân, họ nhất định sẽ không buông xuôi hoàn cảnh, trong mắt họ một nửa hạt cát cũng không thể bỏ qua, một khi biết được bản thân bị chính người chồng phản bội, họ tuyệt nhiên sẽ không chịu đựng được, một khi không chịu đựng nổi, sẽ có thể dẫn đến ly hôn. Một người phụ nữ có khí chất tao nhã và có địa vị quyền thế như Lâm Như, liệu có chọn cách làm đó? Cô lại một lần nữa nhờ đến sự phân tích qua của Hồ Tiểu Dương về hai tình huống dẫn đến hôn nhân thay đổi: Một là vợ của người đàn ông phát hiện ra chồng mình có bồ, liền lên cơn phẫn nộ và đòi ly hôn với chồng ngay, ông ta không thể không làm theo. Hai là ông ta có con với tình nhân, gạo đã nấu thành cơm rồi, vì đứa con ông ta không thể không có sự lựa chọn mới.
Chẳng trách Hứa Thiếu Phong nói nếu bà ấy tức giận, tất cả sẽ xong? Thiếu Phong sợ bị bà ấy phát hiện như vậy, chứng tỏ khi Lâm Như biết chuyện có thể sẽ dẫn tới ly hôn.
Sau nhiều lần nghĩ như vậy, Tư Tư bèn lên cho mình hai phương án: Một là phải chủ động nói chuyện với Lâm Như một lần, để bà ấy nhường Thiếu Phong cho cô. Đương nhiên, độ rủi ro của phương án này là rất lớn, nếu như việc bị bại lộ, Lâm Như chưa chắc đã nhường, há chẳng phải biến may thành xui hay sao? Nếu lại bị Hứa Thiếu Phong phát hiện mình cố ý làm đổ vỡ gia đình anh ấy, anh ấy lại có cái nhìn khác về mình và không yêu mình nữa, thế chẳng khác nào mình tự mua dây buộc mình. Cách thứ hai là cố ý để lộ sơ hở cho Lâm Như nhận ra, hoặc là vô tình hay cố ý để Hồ Tiểu Dương biết một chút, để Tiểu Dương nói cho Lâm Như, sau đó khiến bọn họ giận dữ, không biết chừng lại đạt được kết quả như dự kiến.
Tuy nhiên, nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác, nhiều chuyện chỉ có thể nghĩ ra nhưng không thể làm, một số chuyện làm được nhưng lại không thể nói ra được. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cần phải phó mặc hành động, còn lo nghĩ gì nữa, cô không chỉ sợ rủi ro mà chính là không có dũng khí. Cô biết rằng sức công phá dễ nhất là ở ngay chính trong lô cốt. Muốn công phá lô cốt, cách tốt nhất chính là nắm rõ tình hình trong đó có ổn định hòa bình hay không mà cách đó lại hết sức nguy hiểm? Chỉ cần biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.
Thế là cô bước vào trung tâm tư vấn của Hồ Tiểu Dương, cô muốn thông qua Hồ Tiểu Dương, biết một số tình hình của Lâm Như.
Không ngờ cuộc nói chuyện của họ vẫn chưa vào chủ đề chính thì Lâm Như lại gọi điện đến cho Hồ Tiểu Dương hỏi số điện thoại của cô. Từ giọng của Lâm Như cô có thể thấy là tình hình không tốt tí nào, trong lòng vừa can đảm lại vừa có chút nhút nhát. Cô biết, quay lại là không thể chỉ có cách dũng cảm đối mặt mà thôi.
Lúc đó, khi trực tiếp nghe được từ miệng cô giáo Trần nói cô ta chính là Trần Tư Tư, Hồ Tiểu Dương rất kinh ngạc, thì ra hồ ly tinh mà bọn họ muốn tìm lại chính là cô ta. Đây không phải là kết cục mà cô mong muốn, tuy nhiên quả thật lại chính là cô ấy.
Hồ Tiểu Dương không nhịn nổi bèn hỏi một câu: “Cô chính là Trần Tư Tư?”
Trần Tư Tư nói nhỏ: “Chị Tiểu Dương, hai người… có phải đã nghi ngờ em từ lâu?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Không, bọn chị chỉ biết em là cô giáo Trần, tuyệt nhiên không biết em lại chính là Trần Tư Tư”.
Trần Tư Tư nói: “Em chính là Trần Tư Tư”.
Hồ Tiểu Dương đáp: “Giờ thì biết rồi”.
Trần Tư tư nói: “Sau khi chị biết em là Trần Tư Tư, có phải chị sẽ hận em? Chị Tiểu Dương, chị nói thật cho em biết”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chuyện tình cảm chị không có lý do gì mà trách em, càng không có lý do ghét hận em?”. Nói xong lại nói: “Khổ, chị ấy đến rồi, tốt nhất là hai người nên tự giải quyết cho xong”.
Trần Tư Tư quay đầu lại nhìn, Lâm Như đã vào đến cửa rồi, hai người đều đứng dậy.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị”.
Trần Tư Tư: “Chị Lâm”.
Lâm Như không đáp, chỉ nói với Hồ Tiểu Dương: “Tiểu Dương, em có thể tránh đi một lúc được không?”
Hồ Tiều Dương đáp: “Vâng, hai người nói chuyện, đúng lúc em cũng phải ra ngoài có chút chuyện, không quay lại nữa, xong việc cũng đóng cửa luôn thôi”, nói xong liền cầm đồ rồi ra về.