Lâm Như vẫn chưa làm được như cách đã nghĩ trước đó, Hồ Tiểu Dương đưa điện thoại cho Trần Tư Tư. Cô chỉ còn biết miễn cưỡng nói chuyện với tình địch.
Cô cố ý không lên giọng, đợi Tư Tư đáp trước rồi mới nói.
Đầu dây bên kia quả nhiên chuyển đến giọng nói ngọt ngào của Trần Tư Tư: “Là chị Lâm ạ? Chị tìm em có chuyện gì không ạ?”
Lâm Như dốc sức kiềm chế sự giận dữ trong cô, từ từ nói: “Tên cô có phải là Trần Tư Tư không?"
Trần Tư Tư trả lời: “Đúng ạ, em là Trần Tư Tư”.
Lâm Như nói: “Tôi muốn nói chuyện với cô”.
Trần Tư Tư đáp: “Vâng ạ, em đang ở trung tâm tư vấn của Tiểu Dương”.
Lâm Như dập máy, cởi áo blue, bước ra khỏi bệnh viện.
Cô không ngờ được người mà cô vất vả tìm kiếm bấy lâu nay lại chính là huấn luyện viên yoga của mình.
Nhận điện thoại của Lâm Như xong Trần Tư Tư cũng thấy sốc, cô chưa hề có kế hoạch đối phó, nếu như cô gặp phải một người đàn bà thô bạo không hiểu biết lẽ phải, nếu như cô bị đối phương nguyền rủa hay bị họ đánh cho một trận thì cô cũng có thể chịu đựng, cô có thể tìm thấy một cảm giác cân bằng tâm lý, có thể chạy đến mà kêu khóc với Hứa Thiếu Phong. Nhưng người đàn bà này lại là một người hiểu biết đạo lý, một Lâm Như với đôi mắt sáng, lương thiện, điều này khiến cô thấy có chút lo sợ.
Lần trước đến chùa Hoa Nam, sau khi cô biết vợ của Hứa Thiếu Phong chính là Lâm Như, Hứa Thiếu Phong rất kinh ngạc, bản thân cô cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, tại sao lại là bà ấy?
Cô không thể không kể hết cho Hứa Thiếu Phong nghe quá trình cô quen biết Lâm Như, còn kể chuyện hôm đó ở bờ biển, chính Lâm Như đã mời cô ăn cơm.
Hứa Thiếu Phong lau mồ hôi, nghe xong mới nói: “Hôm đó, anh gọi điện cho em bà ấy có nghe thấy không?”
Trần Tư Tư cười nói: “Anh yên tâm, em không để bất cứ ai nghe được điện thoại anh gọi cho em đâu, hôm đó em ra một nơi cách xa họ mới nghe điện mà, Lâm Như và Hồ Tiểu Dương không thể nghe thấy được”.
Hứa Thiếu Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh yên tâm rồi”.
Trần Tư Tư vội cười: “Xem vẻ mặt sợ sệt của anh kìa, sao lại sợ bà ấy đến vậy?”
Hứa Thiếu Phong đáp: “Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, để bà ấy biết được thì không tốt chút nào, Tư Tư, anh bảo em, sau này đừng tiếp cận bọn họ nữa, chuyện này, một khi để bà ấy biết được, bà ấy mà tức giận thì tất cả đều xong”.
Trần Tư Tư nói: “Vấn đề bây giờ không phải là em tiếp cận bà ấy mà là bà ấy vẫn cùng Đào Nhiên đến học yoga chỗ em, em không thể không dạy họ được”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Ý anh không phải vậy, bà ấy học yoga thì cứ việc học, em dạy là việc của em, hơn nữa cũng không phải chỉ có một mình bà ấy, sau này em đừng một mình đi gặp bà ấy, hãy giữ khoảng cách một chút”.
Trần Tư Tư nói: “Vâng, em biết rồi”.
Sau khi từ chùa Hoa Nam về, Tư Tư luôn phải suy nghĩ đến vấn đề này, nếu Lâm Như biết chuyện của cô và Hứa Thiếu Phong, liệu bà ấy có chủ động từ bỏ Hứa Thiếu Phong hay không? Thông thường mà nói, nỗ lực lớn của phái nữ là ở bản thân, họ nhất định sẽ không buông xuôi hoàn cảnh, trong mắt họ một nửa hạt cát cũng không thể bỏ qua, một khi biết được bản thân bị chính người chồng phản bội, họ tuyệt nhiên sẽ không chịu đựng được, một khi không chịu đựng nổi, sẽ có thể dẫn đến ly hôn. Một người phụ nữ có khí chất tao nhã và có địa vị quyền thế như Lâm Như, liệu có chọn cách làm đó? Cô lại một lần nữa nhờ đến sự phân tích qua của Hồ Tiểu Dương về hai tình huống dẫn đến hôn nhân thay đổi: Một là vợ của người đàn ông phát hiện ra chồng mình có bồ, liền lên cơn phẫn nộ và đòi ly hôn với chồng ngay, ông ta không thể không làm theo. Hai là ông ta có con với tình nhân, gạo đã nấu thành cơm rồi, vì đứa con ông ta không thể không có sự lựa chọn mới.
Chẳng trách Hứa Thiếu Phong nói nếu bà ấy tức giận, tất cả sẽ xong? Thiếu Phong sợ bị bà ấy phát hiện như vậy, chứng tỏ khi Lâm Như biết chuyện có thể sẽ dẫn tới ly hôn.
Sau nhiều lần nghĩ như vậy, Tư Tư bèn lên cho mình hai phương án: Một là phải chủ động nói chuyện với Lâm Như một lần, để bà ấy nhường Thiếu Phong cho cô. Đương nhiên, độ rủi ro của phương án này là rất lớn, nếu như việc bị bại lộ, Lâm Như chưa chắc đã nhường, há chẳng phải biến may thành xui hay sao? Nếu lại bị Hứa Thiếu Phong phát hiện mình cố ý làm đổ vỡ gia đình anh ấy, anh ấy lại có cái nhìn khác về mình và không yêu mình nữa, thế chẳng khác nào mình tự mua dây buộc mình. Cách thứ hai là cố ý để lộ sơ hở cho Lâm Như nhận ra, hoặc là vô tình hay cố ý để Hồ Tiểu Dương biết một chút, để Tiểu Dương nói cho Lâm Như, sau đó khiến bọn họ giận dữ, không biết chừng lại đạt được kết quả như dự kiến.
Tuy nhiên, nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác, nhiều chuyện chỉ có thể nghĩ ra nhưng không thể làm, một số chuyện làm được nhưng lại không thể nói ra được. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cần phải phó mặc hành động, còn lo nghĩ gì nữa, cô không chỉ sợ rủi ro mà chính là không có dũng khí. Cô biết rằng sức công phá dễ nhất là ở ngay chính trong lô cốt. Muốn công phá lô cốt, cách tốt nhất chính là nắm rõ tình hình trong đó có ổn định hòa bình hay không mà cách đó lại hết sức nguy hiểm? Chỉ cần biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.
Thế là cô bước vào trung tâm tư vấn của Hồ Tiểu Dương, cô muốn thông qua Hồ Tiểu Dương, biết một số tình hình của Lâm Như.
Không ngờ cuộc nói chuyện của họ vẫn chưa vào chủ đề chính thì Lâm Như lại gọi điện đến cho Hồ Tiểu Dương hỏi số điện thoại của cô. Từ giọng của Lâm Như cô có thể thấy là tình hình không tốt tí nào, trong lòng vừa can đảm lại vừa có chút nhút nhát. Cô biết, quay lại là không thể chỉ có cách dũng cảm đối mặt mà thôi.
Lúc đó, khi trực tiếp nghe được từ miệng cô giáo Trần nói cô ta chính là Trần Tư Tư, Hồ Tiểu Dương rất kinh ngạc, thì ra hồ ly tinh mà bọn họ muốn tìm lại chính là cô ta. Đây không phải là kết cục mà cô mong muốn, tuy nhiên quả thật lại chính là cô ấy.
Hồ Tiểu Dương không nhịn nổi bèn hỏi một câu: “Cô chính là Trần Tư Tư?”
Trần Tư Tư nói nhỏ: “Chị Tiểu Dương, hai người… có phải đã nghi ngờ em từ lâu?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Không, bọn chị chỉ biết em là cô giáo Trần, tuyệt nhiên không biết em lại chính là Trần Tư Tư”.
Trần Tư Tư nói: “Em chính là Trần Tư Tư”.
Hồ Tiểu Dương đáp: “Giờ thì biết rồi”.
Trần Tư tư nói: “Sau khi chị biết em là Trần Tư Tư, có phải chị sẽ hận em? Chị Tiểu Dương, chị nói thật cho em biết”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chuyện tình cảm chị không có lý do gì mà trách em, càng không có lý do ghét hận em?”. Nói xong lại nói: “Khổ, chị ấy đến rồi, tốt nhất là hai người nên tự giải quyết cho xong”.
Trần Tư Tư quay đầu lại nhìn, Lâm Như đã vào đến cửa rồi, hai người đều đứng dậy.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị”.
Trần Tư Tư: “Chị Lâm”.
Lâm Như không đáp, chỉ nói với Hồ Tiểu Dương: “Tiểu Dương, em có thể tránh đi một lúc được không?”
Hồ Tiều Dương đáp: “Vâng, hai người nói chuyện, đúng lúc em cũng phải ra ngoài có chút chuyện, không quay lại nữa, xong việc cũng đóng cửa luôn thôi”, nói xong liền cầm đồ rồi ra về.
Trong văn phòng giờ chỉ còn Lâm Như và Trần Tư Tư, Trần Tư Tư đợi Lâm Như ngồi xuống rồi mới từ từ ngồi xuống ghế.
Vừa ngồi xuống ghế lại đứng dậy rót một cốc nước cho Lâm Như, đặt trước Lâm Như và nói: “Chị Lâm, mời chị uống nước”.
Lâm Như không hề đụng đến cốc nước, mặc dù miệng rất khát, rất muốn uống một chút nhưng cô không cần cốc nước do chính Trần Tư Tư kia rót. Đợi đến lúc Trần Tư Tư ngồi xuống ghế, cô mới nói: “Hai người đã bao lâu rồi?”
Trần Tư Tư vốn không biết làm thế nào, không biết đối phó ra sao, khi Lâm Như nói xong câu kia cô lập tức tìm cách nói: “Đã bao lâu gì cơ ạ? Em không biết chị có ý gì?”
Lâm Như liền cười một cách lạnh nhạt: “Lẽ nào cô lại không biết tôi là vợ của Hứa Thiếu Phong? Lẽ nào cô lại phủ nhận có quan hệ với ông ấy?”
Trần Tư Tư vốn dĩ có thể chối bỏ tất cả, chị không bắt được quả tang tôi lên giường với Hứa Thiếu Phong thì dựa vào đâu mà nói tôi có quan hệ với anh ấy? Tuy nhiên, cô lại nghĩ, đúng lúc cô muốn để Lâm Như biết về quan hệ của cô với Hứa thiếu Phong, kết cục như thế này không chừng bà ấy sẽ chủ động từ bỏ ông ấy. Sau khi quyết định như vậy, cô mới từ tốn nói: “Cách đây vài hôm tôi cũng mới biết chị là vợ của anh ấy, còn trước thì không?”
Lâm Như rất hy vọng cô ta có thể phủ nhận đó là sự thật, dù là nói dối, cũng có thể khiến cho cô cảm thấy an ủi phần nào, nhưng, cô ta đã thừa nhận ngay rồi, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng phẫn nộ, liền nói: “Trước kia? Trước kia là bắt đầu từ khi nào?”
Trần Tư Tư nói: “Chị Lâm, chị thấy điều đó quan trọng sao?”
Lâm Như thực không nhịn nổi: “Lẽ nào cô cảm thấy không quan trọng? Lẽ nào cô cảm thấy hành vi của cô không ảnh hưởng đến người khác, không làm tổn thương một gia đình khác sao?”
Trần Tư Tư nghe Lâm Như nói như vậy bỗng dưng mềm lòng, nói: “Chị Lâm, xin lỗi chị, chỉ vì tôi không biết Thiếu Phong là chồng chị”.
Lâm Như bất ngờ khi nghe thấy cô ấy cũng gọi Hứa Thiếu Phong là Thiếu Phong, liền nói một hơi: “Trước đây cô không biết ông ấy là chồng tôi, tôi cũng có thể không tính toán nữa, nhưng giờ cô đã biết ông ấy là chồng tôi tại sao lại vẫn qua lại với ông ấy, còn làm tổn thương tôi như vậy?”
Trần Tư Tư nói: “Tình cảm nam nữ, không chỉ từ ý của một phía, chị Lâm, chị cũng là người từng trải, chị cũng hiểu tình cảm nam nữ, tôi không cố ý làm tổn thương chị, tôi chỉ yêu người tôi yêu, nếu như bảo tôi từ bỏ anh ấy, tôi không làm được”.
Lâm Như liền ngắt lời: “Đây là quan niệm sống của cô? Là lẽ sống của cô? Một người phụ nữ, nếu chỉ chú ý đến việc làm đẹp hình thể, không có đạo đức, chỉ biết dùng sắc đẹp ngoại hình mê hoặc người khác là mối hiểm lớn cho xã hội, càng làm tổn thương gia đình người khác, cái đó không gọi gì là đẹp cả, hơn nữa còn khiến người khác phải đau lòng! Cô Trần Tư Tư, ngoài việc cô có thể làm một vài động tác trên cơ thể, lẽ nào cô không biết tu luyện nội tâm sao?”
Trần Tư Tư đáp: “Chị Lâm, tôi cũng muốn hỏi chị một câu, chị có đạo đức tình cảm lớn, chị tu luyện nội tâm tốt, tâm chị đẹp như vậy, tại sao chị lại không giữ nổi trái tim của Hứa Thiếu Phong? Giống như một kẻ phạm tội lấy đồ của người khác vậy, đã phạm tội rồi lại còn hy vọng người khác đồng tình? Lẽ nào tất cả là do tôi sai, lẽ nào chị không có một phần trách nhiệm?”
Lâm Như nói to: “Im ngay!”, đang nói liền cầm cốc nước trước mặt hất vào mặt Trần Tư Tư và nói: “Cô nói ai là tội phạm? Ai là...”
Nước chảy từ đầu, từ mặt Trần Tư Tư xuống, quần áo cũng bị ướt, cô không thèm lau, cô gần như ngây người ra, ngồi im không nói câu nào.
Lâm Như cũng vì hành động của mình mà ngẩn người, từ trước đến nay cô vốn không giận dữ với bất kỳ ai như vậy, đây là lần đầu tiên cô không kiểm soát được hành động của mình. Cô có chút hối hận trước hành động tức giận vừa rồi, nhưng, chỉ là hối hận một chút thôi, chỉ cần nghĩ lại lời Tư Tư vừa nói, cô lại không thể kiềm chế được cơn tức. Chiếm đoạt chồng cô, lại còn lên mặt dạy đời cô, cô ta cũng thật là quá liều lĩnh? Lâm Như nhìn thấy đôi mắt của Tư tư trở nên lãnh cảm, cô cũng không thể yếu đuối được, lạnh lùng đứng dậy nói: “Tôi không ngờ, cô không những không nhận lỗi lại còn dạy đời tôi? Cô thật khiến tôi thất vọng”.
Lâm Như nói xong liền quay người, cô chuẩn bị ra khỏi đây. Đúng lúc đó cô quay người lại, cô bỗng cảm thấy còn rất nhiều điều nên nói mà chưa nói hết, tuy nhiên, cũng không biết nên nói thế nào. Cô sắp sụp đổ rồi, cô cần phải lập tức tìm Hứa Thiếu Phong để ông ấy tự quyết định.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Như vẫn chưa làm được như cách đã nghĩ trước đó, Hồ Tiểu Dương đưa điện thoại cho Trần Tư Tư. Cô chỉ còn biết miễn cưỡng nói chuyện với tình địch.
Cô cố ý không lên giọng, đợi Tư Tư đáp trước rồi mới nói.
Đầu dây bên kia quả nhiên chuyển đến giọng nói ngọt ngào của Trần Tư Tư: “Là chị Lâm ạ? Chị tìm em có chuyện gì không ạ?”
Lâm Như dốc sức kiềm chế sự giận dữ trong cô, từ từ nói: “Tên cô có phải là Trần Tư Tư không?"
Trần Tư Tư trả lời: “Đúng ạ, em là Trần Tư Tư”.
Lâm Như nói: “Tôi muốn nói chuyện với cô”.
Trần Tư Tư đáp: “Vâng ạ, em đang ở trung tâm tư vấn của Tiểu Dương”.
Lâm Như dập máy, cởi áo blue, bước ra khỏi bệnh viện.
Cô không ngờ được người mà cô vất vả tìm kiếm bấy lâu nay lại chính là huấn luyện viên yoga của mình.
Nhận điện thoại của Lâm Như xong Trần Tư Tư cũng thấy sốc, cô chưa hề có kế hoạch đối phó, nếu như cô gặp phải một người đàn bà thô bạo không hiểu biết lẽ phải, nếu như cô bị đối phương nguyền rủa hay bị họ đánh cho một trận thì cô cũng có thể chịu đựng, cô có thể tìm thấy một cảm giác cân bằng tâm lý, có thể chạy đến mà kêu khóc với Hứa Thiếu Phong. Nhưng người đàn bà này lại là một người hiểu biết đạo lý, một Lâm Như với đôi mắt sáng, lương thiện, điều này khiến cô thấy có chút lo sợ.
Lần trước đến chùa Hoa Nam, sau khi cô biết vợ của Hứa Thiếu Phong chính là Lâm Như, Hứa Thiếu Phong rất kinh ngạc, bản thân cô cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, tại sao lại là bà ấy?
Cô không thể không kể hết cho Hứa Thiếu Phong nghe quá trình cô quen biết Lâm Như, còn kể chuyện hôm đó ở bờ biển, chính Lâm Như đã mời cô ăn cơm.
Hứa Thiếu Phong lau mồ hôi, nghe xong mới nói: “Hôm đó, anh gọi điện cho em bà ấy có nghe thấy không?”
Trần Tư Tư cười nói: “Anh yên tâm, em không để bất cứ ai nghe được điện thoại anh gọi cho em đâu, hôm đó em ra một nơi cách xa họ mới nghe điện mà, Lâm Như và Hồ Tiểu Dương không thể nghe thấy được”.
Hứa Thiếu Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh yên tâm rồi”.
Trần Tư Tư vội cười: “Xem vẻ mặt sợ sệt của anh kìa, sao lại sợ bà ấy đến vậy?”
Hứa Thiếu Phong đáp: “Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, để bà ấy biết được thì không tốt chút nào, Tư Tư, anh bảo em, sau này đừng tiếp cận bọn họ nữa, chuyện này, một khi để bà ấy biết được, bà ấy mà tức giận thì tất cả đều xong”.
Trần Tư Tư nói: “Vấn đề bây giờ không phải là em tiếp cận bà ấy mà là bà ấy vẫn cùng Đào Nhiên đến học yoga chỗ em, em không thể không dạy họ được”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Ý anh không phải vậy, bà ấy học yoga thì cứ việc học, em dạy là việc của em, hơn nữa cũng không phải chỉ có một mình bà ấy, sau này em đừng một mình đi gặp bà ấy, hãy giữ khoảng cách một chút”.
Trần Tư Tư nói: “Vâng, em biết rồi”.
Sau khi từ chùa Hoa Nam về, Tư Tư luôn phải suy nghĩ đến vấn đề này, nếu Lâm Như biết chuyện của cô và Hứa Thiếu Phong, liệu bà ấy có chủ động từ bỏ Hứa Thiếu Phong hay không? Thông thường mà nói, nỗ lực lớn của phái nữ là ở bản thân, họ nhất định sẽ không buông xuôi hoàn cảnh, trong mắt họ một nửa hạt cát cũng không thể bỏ qua, một khi biết được bản thân bị chính người chồng phản bội, họ tuyệt nhiên sẽ không chịu đựng được, một khi không chịu đựng nổi, sẽ có thể dẫn đến ly hôn. Một người phụ nữ có khí chất tao nhã và có địa vị quyền thế như Lâm Như, liệu có chọn cách làm đó? Cô lại một lần nữa nhờ đến sự phân tích qua của Hồ Tiểu Dương về hai tình huống dẫn đến hôn nhân thay đổi: Một là vợ của người đàn ông phát hiện ra chồng mình có bồ, liền lên cơn phẫn nộ và đòi ly hôn với chồng ngay, ông ta không thể không làm theo. Hai là ông ta có con với tình nhân, gạo đã nấu thành cơm rồi, vì đứa con ông ta không thể không có sự lựa chọn mới.
Chẳng trách Hứa Thiếu Phong nói nếu bà ấy tức giận, tất cả sẽ xong? Thiếu Phong sợ bị bà ấy phát hiện như vậy, chứng tỏ khi Lâm Như biết chuyện có thể sẽ dẫn tới ly hôn.
Sau nhiều lần nghĩ như vậy, Tư Tư bèn lên cho mình hai phương án: Một là phải chủ động nói chuyện với Lâm Như một lần, để bà ấy nhường Thiếu Phong cho cô. Đương nhiên, độ rủi ro của phương án này là rất lớn, nếu như việc bị bại lộ, Lâm Như chưa chắc đã nhường, há chẳng phải biến may thành xui hay sao? Nếu lại bị Hứa Thiếu Phong phát hiện mình cố ý làm đổ vỡ gia đình anh ấy, anh ấy lại có cái nhìn khác về mình và không yêu mình nữa, thế chẳng khác nào mình tự mua dây buộc mình. Cách thứ hai là cố ý để lộ sơ hở cho Lâm Như nhận ra, hoặc là vô tình hay cố ý để Hồ Tiểu Dương biết một chút, để Tiểu Dương nói cho Lâm Như, sau đó khiến bọn họ giận dữ, không biết chừng lại đạt được kết quả như dự kiến.
Tuy nhiên, nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác, nhiều chuyện chỉ có thể nghĩ ra nhưng không thể làm, một số chuyện làm được nhưng lại không thể nói ra được. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cần phải phó mặc hành động, còn lo nghĩ gì nữa, cô không chỉ sợ rủi ro mà chính là không có dũng khí. Cô biết rằng sức công phá dễ nhất là ở ngay chính trong lô cốt. Muốn công phá lô cốt, cách tốt nhất chính là nắm rõ tình hình trong đó có ổn định hòa bình hay không mà cách đó lại hết sức nguy hiểm? Chỉ cần biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.
Thế là cô bước vào trung tâm tư vấn của Hồ Tiểu Dương, cô muốn thông qua Hồ Tiểu Dương, biết một số tình hình của Lâm Như.
Không ngờ cuộc nói chuyện của họ vẫn chưa vào chủ đề chính thì Lâm Như lại gọi điện đến cho Hồ Tiểu Dương hỏi số điện thoại của cô. Từ giọng của Lâm Như cô có thể thấy là tình hình không tốt tí nào, trong lòng vừa can đảm lại vừa có chút nhút nhát. Cô biết, quay lại là không thể chỉ có cách dũng cảm đối mặt mà thôi.
Lúc đó, khi trực tiếp nghe được từ miệng cô giáo Trần nói cô ta chính là Trần Tư Tư, Hồ Tiểu Dương rất kinh ngạc, thì ra hồ ly tinh mà bọn họ muốn tìm lại chính là cô ta. Đây không phải là kết cục mà cô mong muốn, tuy nhiên quả thật lại chính là cô ấy.
Hồ Tiểu Dương không nhịn nổi bèn hỏi một câu: “Cô chính là Trần Tư Tư?”
Trần Tư Tư nói nhỏ: “Chị Tiểu Dương, hai người… có phải đã nghi ngờ em từ lâu?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Không, bọn chị chỉ biết em là cô giáo Trần, tuyệt nhiên không biết em lại chính là Trần Tư Tư”.
Trần Tư Tư nói: “Em chính là Trần Tư Tư”.
Hồ Tiểu Dương đáp: “Giờ thì biết rồi”.
Trần Tư tư nói: “Sau khi chị biết em là Trần Tư Tư, có phải chị sẽ hận em? Chị Tiểu Dương, chị nói thật cho em biết”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chuyện tình cảm chị không có lý do gì mà trách em, càng không có lý do ghét hận em?”. Nói xong lại nói: “Khổ, chị ấy đến rồi, tốt nhất là hai người nên tự giải quyết cho xong”.
Trần Tư Tư quay đầu lại nhìn, Lâm Như đã vào đến cửa rồi, hai người đều đứng dậy.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị”.
Trần Tư Tư: “Chị Lâm”.
Lâm Như không đáp, chỉ nói với Hồ Tiểu Dương: “Tiểu Dương, em có thể tránh đi một lúc được không?”
Hồ Tiều Dương đáp: “Vâng, hai người nói chuyện, đúng lúc em cũng phải ra ngoài có chút chuyện, không quay lại nữa, xong việc cũng đóng cửa luôn thôi”, nói xong liền cầm đồ rồi ra về.