Vừa rồi, sau khi bị Lâm Như hất cốc nước vào mặt, Trần Tư Tư cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cốc nước này chưa làm cô ướt hẳn, chưa đóng băng nổi cô, cũng không làm tổn thương cô, nhưng nó lại như cái tát vào mặt cô, như nước bọt nhổ vào mặt cô, là sự khinh thường đối với cô. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bị ai xúc phạm như vậy? Chính lúc nước mắt sắp rơi xuống, cô đã cố ngăn nó lại. Cô thầm nghĩ người nên rơi nước mắt lẽ ra phải là bà ấy, sao mình khóc? Bà ấy đã đối xử với mình như vậy, mình còn tử tế với bà ấy làm gì? Cô từ từ đi ra, sau đó lau nước ở mặt, nói với Lâm Như: “Tôi vốn nghĩ chị là một người biết điều, một người phụ nữ có học vấn cao, thật không ngờ cách cư xử của chị cũng chỉ đến vậy, thật thô tục”.
Lâm Như đáp: “Cư xử cũng phải xem là với ai, nếu như đối mặt với một kẻ cướp, thì cũng không cần lịch sự làm gì. Cô không cảm thấy hành vi của cô đã làm tổn thương người khác sao? Người như cô không đáng để tôi bàn đến chuyện nên đối xử như thế nào”.
Trần Tư Tư nói: “Tình cảm không phải là tài sản sẵn có của gia đình, không phải lấy nó trong két bảo hiểm mà đánh giá. Nó cần nuôi dưỡng, cần chăm sóc, lẽ nào chị không tự hỏi, chị nuôi dưỡng nó như thế nào? Những lúc Hứa Thiếu Phong bị xử phạt, lúc Hứa Thiếu Phong cần sự chia sẻ giúp đỡ một số việc, chị là vợ của anh ấy, chị đã quan tâm anh ấy như thế nào? Hay như chị, đâu biết được tôi vì sự nghiệp và tiền đồ của anh ấy đã phải nhờ cậy người khác như thế nào để anh ấy được bình an thoát nạn, lẽ nào, người chiếm đoạt có thể làm được sao? Lúc đó, tôi vốn không biết vợ anh ấy là ai, tôi vốn không nghĩ đến chuyện sẽ làm tổn thương ai, tôi chỉ nghĩ làm sao để anh ấy bình an vô sự”.
Lâm Như cười nhạt: “Cô kể những chuyện đó với tôi là có ý gì? Để tôi phải cảm ơn cô, cảm ơn cô vì chồng tôi mà phải vất vả như vậy, vì gia đình tôi mà phải vất vả như vậy, cô là ân nhân của chúng tôi, là người đã cứu chúng tôi, phải không? Tôi với ông ấy đã trải qua hai mươi năm vợ chồng, quan hệ của tôi với ông ấy nhiều hay ít, ơn hay yêu, lẽ nào lại phải nói với người khác. Tôi cứ cho rằng cô sẽ tỉnh sau khi bị cốc nước kia hất vào mặt, không ngờ cô lại nông cạn như vậy. Cô không phải ân nhân của ai, nhờ cậy người khác là tự ý cô, đó cũng chỉ là một thời hân hoan, còn để lại cho cô là sự đau khổ lâu dài, đàn ông cũng chỉ là một con mèo ăn vụng, ăn trộm vài miếng cũng không sao, ông ấy vẫn ngày ngày về nhà với tôi, vẫn cùng tôi sống cuộc sống vợ chồng. Trần Tư Tư, cô chớ có nằm mơ giữa ban ngày nữa, hãy sớm tỉnh ngộ đi, đồ của người khác, nhân lúc không đề phòng cô trộm dùng một lần, hai lần coi như không tính, đó cũng không phải kế lâu dài. Hiện tại cô còn trẻ, vẫn còn nhan sắc, tìm một người đàn ông yêu cô thật lòng, sinh con, chăm chồng, dạy con đó mới là cuộc sống bình thường của con người”.
Lâm Như nói liền một mạch, cô cảm thấy giờ đây mới đúng là tìm lại được cảm giác của mình, càng nói càng thấy đắc ý, dù cho có là đau khổ thì vẫn phải gắng nhẫn nhịn, phải giả vờ vui vẻ và rộng lượng, nói như vậy mới có cảm giác được lợi thế, mới có thể tìm được nhược điểm của đối phương, phải không ngừng đánh vào phần tình cảm yếu mềm nhất khiến cô ta nhỏ máu mà không nhìn thấy được, mới đạt được đúng hiệu quả như mong đợi.
Trần Tư Tư quả nhiên bị những lời công kích của Lâm Như làm lay động. Cô vốn cho rằng mình đã tìm được thứ vũ khí lợi hại nhất có thể hạ gục được Lâm Như, khiến cho bà ta phải lùi bước, thậm chí còn chủ động rời bỏ Hứa Thiếu Phong, nào ngờ sự tình vạn lần không hề đơn giản như cô nghĩ, người vợ này thật sâu sắc, Lâm Như không hề nhu nhược, ngược lại còn ra tay vừa hiểm vừa độc, nhân cơ hội này đánh vào nhược điểm của cô, khiến cô không kịp đề phòng.
Cô biết cuộc đấu trí này cũng giống như việc hai người tập quyền, sức lực không phải biểu hiện ở bên ngoài, là thứ không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được. Cô hiển nhiên cảm nhận được đối phương và mình đều có sự mềm yếu giống nhau, chỉ là ra vẻ để giữ được bình tĩnh mà thôi. Vì thế cô bèn nói: “Cám ơn chị đã vì tôi mà vạch ra một bản kế hoạch công phu như vậy. Nhưng tôi không hề lo ngại, tuổi thanh xuân của tôi tôi tự làm chủ được, bởi vì tôi đã đánh đổi nó để có người mà tôi yêu thương, cho dù không đáng để chị quan tâm nhưng cũng chẳng hề gì, tôi vốn dĩ không phải làm vì chị, cũng chẳng mong gì được chị thừa nhận. Tôi vẫn gọi chị là chị Lâm, nếu không có việc gì nữa tôi phải đi rồi”.
Lâm Như nói: “Câu nói này cô hãy nhớ lấy”.
Trần Tư Tư lúc sắp bước ra cửa quay đầu đáp trả lại một câu: “Tôi cũng tặng chị một câu, hôn nhân không có tình yêu đối với ai cũng đều đau khổ”.
Lâm Như ngồi ngây ra nhìn theo Trần Tư Tư rời khỏi căn phòng, bỗng cảm thấy sụp đổ hoàn toàn. Những lời nói của Trần Tư Tư dường như vẫn đang vang vọng trong tâm trí cô: “Hôn nhân không có tình yêu đối với ai cũng đều đau khổ”. Lẽ nào hôn nhân của cô với Hứa Thiế́u Phong đến giờ này thự̣c sự là không còn gì sao?
Cô cầm điện thoại gọi cho Hứa Thiế́u Phong rồi nói: “Ông tan sở về nhà ngay”.
Hứa Thiế́u Phong ở đầu dây kia nói: “Có chuyện gì vậy?”
Cô nói: “Lẽ nào không có việc gì thì ông không về à?”
Hứa Thiế́u Phong nói: “Xem bà kìa, tôi không có ý đó. Được, tối tôi về”.
Lâm Như gắt điện thoại, nước mắt bắt đầu không ngừng rơi xuống.
Hứa Thiế́u Phong ở đầu dây bên kia cũng bị bất ngờ, bình thường lời nói của Lâm Như luôn nhẹ nhàng từ tốn, hôm nay sao lại xử sự vậy, sao lại phát cáu với ông. Chuyện này nhấ́t định có uẩn khúc gì khác, có phải bà ấy đã nghe được những tin đồn về ông, hay là do ông không cho bà ấy câu trả lời về chuyện công trình?
Nói đến công trình, Hứa Thiế́u Phong lại thấ́y đau đầu. Lần trước đi tìm Mã Được Được, vốn tưởng thông qua cô ta có thể nhờ được Mã Trung Tân đứng ra nói hộ với Chung Học Văn một tiếng, sau đó mới xem xét tình hình tiến triển ra sao rồi dàn xếp mối quan hệ của ông ta với Chung Học Văn. Nào ngờ, Mã Được Được gọi điện cho Mã Trung Tân kể rõ mọi vấn đề, Mã Trung Tân lại nói: "Cuộc điện thoại này anh không thể gọi được, dựa trên nguyên tắc không đi ngược lại nguyên tắc của tổ chức, việc khác anh có thể giúp nhưng chuyện can dự vào việc làm ăn dựa trên mối quan hệ thì anh quyết không làm". Việc này thì Được Được hiểu rõ. Được Được nói: “Anh, anh có hiểu nhầm không vậy. Em không bảo anh phải can dự vào việc làm ăn này mà chỉ bảo anh gọi cho ông ấy để hỏi thăm một chút thôi”. Mã Trung Tân nói: “Thăm hỏi cũng không được, anh là cán bộ thanh tra, biết rõ đằng sau những lời thăm hỏi này là có ý gì. Được rồi Được Được, anh bây giờ còn nhiều việc phải làm, em cũng không muốn làm khó anh trai em chứ”. Anh ta nói xong liền dập máy.
Mã Được Được trước mặt đành phải tỏ ra bối rối nói: “Làm thế nào bây giờ, anh trai tôi nhất định không chịu nói giúp”.
Hứa Thiếu Phong cảm thấy có chút bất ngờ, nào ngờ vị quan chức cấp cao trên tỉnh này lại liêm khiết đến vậy, có lẽ anh ta cảm thấy đó là việc canh núi đánh hổ, chỉ sợ Chung Học Văn không cảm ơn mà còn làm anh ta mất mặt, mới khăng khăng không chịu giúp. Đành vậy, đúng lúc này ông lại viện cớ đẩy trách nhiệm cho Được Được, bèn nói: “Được Được, nếu anh trai cô không chịu đứng ra, tôi không thể không nói, bản hợp đồng này có thể Chung Học Văn sẽ lấy đi, đến lúc đó cô đừng trách tôi không hết lòng vì cô. Cô cũng biết ông lớn một khi đã ra tay có thể ép được chết người. Xét đến cùng ông ta cũng là Phó Thị trưởng thường trực, tôi sao dám vượt quyền ông ta được”.
Mã Được Được nói: “Anh Hứa, trước tiên anh phải kéo dài thời gian, không cần phải đưa cho ông ta, cứ chờ vài ngày tôi sẽ lên tỉnh một chuyến, tôi sẽ tìm lãnh đạo cấp cao khác nhờ giúp đỡ, tôi không tin chuyện này không thể thu xếp được”.
Bọn họ về đợi vài ngày mà vẫn không thấ́y Mã Được Được có tin tức gì, đoán là cô ta vẫn chưa tìm được ông lớn nào ra tay để nói với Chung Họ̣c Văn.
Hứa Thiếu Phong nhìn lên chiếc đồng hồ thạch anh một lát đã hết giờ làm rồi, bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Mấy ngày nay lúc nào anh cũng bận bịu, hơn một tháng phải xúc tiến công trình đấu thầu. Những người nhờ cậy anh nói hộ rấ́t nhiều, những người mời anh đi ăn uống cũng không phải là ít. Việc gì nên từ chối thì anh cũng đều từ chối rồi, những bữa cơm không nên ăn anh cũng kiên quyết không ăn. Chỉ có bên Chung Học Văn với hai người trong ngoài nhà là đều khó thu xếp. Anh nào dám nhận việc của người khác.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo, liếc thấy số của Trần Tư Tư, trong lòng thấy ngao ngán, cô ấ́y chắc lại muốn gặp mình đây, phải nghĩ cách để thoái thác thôi. Nghĩ như vậy liền “alo” một tiế́ng dài đợi Trần Tư Tư nói, đầ̀u dây bên kia không thấy nói gì, đột nhiên vang lên những tiếng khóc nức nở, trong lòng ông ta lại cảm thấ́y bối rối, nghĩ bà cô này lại gặp chuyện ấ́m ức gì đây, thế rồi ra vẻ như đau lòng anh nói với giọng quan tâm: “Tư Tư à, anh nghe em nói đây, đừng khóc như thế́ nữa, có chuyện gì thì em cứ nói”.
Trần Tư Tư lại gào khóc rồi chuyển sang thút thít như đứa trẻ nói: “Hết giờ làm anh có qua đây không”.
Ông nói: “Tối nay anh phải đi tiếp khách, muộn mới có thể qua được, em nói đi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Đầu dây bên kia càng khóc nức nở hơn: “Thế đợi anh về rồi nói sau”, nói xong liền dập máy.
Hứa Thiế́u Phong nghe thấ́y tiế́ng oang oang trong điện thoại, trong đầu dường như đã đoán ra, không cần phải nói nữa, có chuyện gì thì anh cũng đã rõ. Vừa rồi là điện thoại của Lâm Như, bây giờ là điện thoại của Trần Tư Tư, điện thoại của vợ thì đầy vẻ phẫn nộ, điện thoại của bồ thì khóc ấm ức. Nhấ́t định hai bên oan gia đã gặp nhau rồi.
Ông không cầm lòng được, việc mà ông sợ nhấ́t đã xảy ra, giờ phải làm sao cho tốt đây.
Một bên là vợ, một bên là tình nhân, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là máu thịt cả, làm tổn thương đến ai cũng đều khiến ông đau lòng, huống hồ lại làm tổn thương cả hai người. Hai người này bây giờ trong lòng nhất định là đang tức giận, ai cũng mong gặp ông, mong ông đứng về phía họ, nhưng ông là ông, sao có thể chia thành hai nửa được. Nếu bây giờ đi đến chỗ Trần Tư Tư, Lâm Như nhất định sẽ không bỏ qua, nếu về nhà trước thì Tư Tư sẽ giận. Ông suy nghĩ kỹ rồi vẫn theo kế hoạch ban đầ̀u về nhà trước, sau đó hơn 9 giờ tối nhờ Vương Chính Tài gọi vào máy điện thoại để bàn của nhà ông nói có người từ trên tỉnh đến, bảo ông phải đi tiếp khách, ông đành phải bí mật trốn thoát bằng cách đó rồi đến an ủi Trần Tư Tư.
Trên đường về nhà, Hứa Thiếu Phong đã sớm nghĩ được phương án đối phó: Thứ nhất phải tỏ vẻ thành khẩn tiếp nhận phê bình, nếu cần thiết thì phải tỏ ra vẻ bị oan ức.
Bất luận Lâm Như có tức giận thế nào, cũng không được cãi lại. Thứ hai nếu gặp phải câu hỏi như mình nghĩ thì phải tìm cách tránh đi chứ không được nói ra, chờ sau khi thống nhất lời khai với Trần Tư Tư, xét đi xét lại rồi nói ra cũng không muộn. Tuy Hứa Thiếu phong đã chuẩn bị sẵn tư tưởng thật tốt nhưng khi bước vào nhà lòng vẫn cảm thấy không yên.
Bước vào nhà, ông cho rằng Lâm Như và mình sẽ có một cuộc cãi vã. Nào ngờ Lâm Như chỉ lạnh nhạt hỏi: “Ông về rồi đấy à?”
Hứa Thiếu Phong cười hề hề nói: “Vừa rồi trong điện thoại, bà có vẻ rất tức giận, có phải hôm nay thấy không thoải mái không? Thế bà nghỉ ngơi đi, để tôi đi nấu cơm”. Ông ta nói xong tháo giày rồi đi ngay vào trong bế́p.
Lâm Như nói: “Tôi đã gọi cơm ở ngoài hàng rồi, một lát nữa họ mang tới”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Thế cũng được, ăn ở ngoài cũng tốt. Đáng nhẽ ra có một tốp người trên tỉnh từ Thâm Quyến đến, tôi phải tiếp đón họ nhưng vừa nghe thấy bà xã không vui, tôi liền mau chóng thu xếp để người khác đi”.
Lâm Như bình tĩnh nói: “Lời nói của tôi mà có hiệu lực thế sao?”
Hứa Thiếu Phong cảm thấy trong giọng nói lạnh tanh của Lâm Như có sự không hay rồi, biết là sẽ phải đối mặt với những câu hỏi mà mình đã dự tính trước, bèn cười ha ha nói: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi”.
Lâm Như nói: “Ông ngồi xuống đây rồi chúng ta nói chuyện được không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Làm gì mà phải nghiêm trọng thế? Có chuyện gì thì bà cứ nói đi!”
Lâm Như nói: “Có người nói cuộc hôn nhân của chúng ta không có tình yêu, đối với ai cũng đều đau khổ. Ông hãy nói thật cho tôi biết, có đúng là ông rất đau khổ không?”
Tâm trạng Hứa Thiếu Phong rối bời, bọn họ nhất định là đã chạm trán nhau rồi, bèn cố làm ra vẻ tức giận nói: “Đúng là nói xằng nói bậy! Lâm Như, sao bà lại hồ đồ như thế? Chúng ta là tình nghĩa phu thê gần hai mươi năm rồi, quan hệ của chúng ta tốt hay không tốt lẽ nào bà lại không biết, hà tất phải quan tâm xem người khác nói gì?”
Lâm Như nói: “Sao ông không hỏi câu nói này là của ai?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Việc ai nói không quan trọng, quan trọng là chúng ta có bị lời nói của người khác chi phối hay không, chịu phong ba bão táp không ít năm rồi, chúng ta hà cớ gì vì chuyện vụn vặt này mà phải cãi nhau? Bà cũng thật là, một chút hiểu biết cũng không có, đừng có tin lời người khác, phải tin vào chính bản thân mình chứ?”
Lâm Như nói: “Ông không cần phải né tránh những câu hỏi của tôi, thế để tôi xác nhận rõ cho ông nhé, câu nói này do chính cô tình nhân bé nhỏ Trần Tư Tư của ông đáp trả lại tôi đấy!”
Hứa Thiếu Phong vừa nghe đã thấy đau đầu, Trần Tư Tư này, nói gì không nói, sao lại nói ra câu để kích động Lâm Như như vậy. Đúng ra… dù gì thì cũng không được phát ngôn ra những câu thiếu suy nghĩ như vậy chứ, thế này nhất định là Lâm Như đã làm tổn thương cô ấy, nếu không, việc này không thể xảy ra được. Bây giờ Lâm Như toàn nói đến Trần Tư Tư, ông biết sự việc đã vỡ lở, liền nói: “Lâm Như, rốt cuộc là có việc gì? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy, là bà tìm cô ấy hay cô ấy đến tìm bà? Cái gì mà cô nhân tình bé nhỏ chứ? Đừng nói mò nữa, cùng lắm chỉ là người quen thôi, làm sao mà có thể nói là nhân tình được”.
Lâm Như nói: “Hứa Thiếu Phong, ông đừng đóng kịch nữa, ông coi tôi là con ngốc à? Vì con cái, vì gìn giữ cái gia đình này mà tôi không thể không giả vờ hồ đồ, nhắm mắt cho qua, nào ngờ hai người cùng nhau kết hợp ức hiếp tôi đến mức này, lại còn nói hôn nhân không có tình yêu đối với ai cũng đều đau khổ. Hứa Thiếu Phong, có thật là sống cùng với tôi ông rất đau khổ, còn sống với Trần Tư Tư thì rất hạnh phúc đúng không? Tôi đã sống trọn đời với ông rồi, hôm nay tôi nhất định phải ly hôn với ông cho ông được toại nguyện, tôi tuyệt đối không muốn kéo dài đến ngày mai nữa, ông cũng không cần phải kể khổ với cô tình nhân của ông nữa, càng không phải tỏ ra rầu rĩ trước mặt tôi nữa đâu”. Lâm Như nói xong, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hứa Thiếu Phong sợ nhất là nước mắt đàn bà, Lâm Như cứ khóc, ông lại mềm lòng liền cố nói những lời ngọt ngào: “Bà nói gì thế, nói thật khó nghe quá! Cái gì mà tình nhân, cái gì mà cho tôi toại nguyện. Tôi với bà không phải đang sống rất ổn sao, còn cho tôi được toại nguyện điều gì nữa? Người ta là người phụ nữ độc thân, chân đất không sợ chân đi giày, nói lời mà bất chấp hậu quả, cũng không chịu trách nhiệm gì, sao bà lại có thể nhẹ dạ cả tin lời của cô ấy chứ? Nếu bà tin cô ấy, chẳng phải là rơi đúng vào mưu kế của cô ấy sao? Đừng giận nữa nhé”. Nói rồi đưa tay ôm lấy Lâm Như, không ngờ lại bị cô đẩy ra.
Hứa Thiếu Phong không hề nhụt chí, lại đưa tay ra lau nước mắt cho Lâm Như, lần này lại bị Lâm Như gạt ra nói: “Đừng động vào tôi!”
Hứa Thiếu Phong nói: “Nhìn bà oan ức chưa kìa, thế giờ tôi phải làm gì cho bà đây?”. Nói xong lại lấy mấy tờ giấy ăn đưa cho Lâm Như nói: “Lau mặt đi, đừng vì những chuyện đồn đại nhảm nhí đó mà tự mình làm khổ mình”.
Lâm Như cầm lấy giấy ăn, lau mặt xong liền nói: “Hứa Thiếu Phong, gan của ông cũng to thật! Trong mắt ông không còn người vợ này cũng được, nhưng ông không thể không có sự nghiệp chính trị, không thể không có tiền đồ. Bây giờ không phải công chức nhà nước phải tuân thủ pháp luật sao? Bao người tình bên ngoài phải chịu sự xử lý như thế nào không phải ông không biết, có rất nhiều những vị quan chức to hơn ông không phải cũng vì có bồ nhí mà mất mũ ô sa sao, những đạo lý này chắc cũng không cần tôi phải nói cho ông biết chứ? Ông đi một bước là có một dấu chân, từ một người viên chức bình thường leo lên được chức vụ như ngày hôm nay phải mất bao công sức, tại sao ông lại không quý trọng nó? Cho dù ông không nghĩ cho tôi đi nữa, cũng nên nghĩ cho con một chút chứ, cho dù có không nghĩ cho con đi nữa thì cũng nên nghĩ cho chính bản thân mình, nếu ông thật sự bị người ta tóm được thóp, mất chức vì một con đàn bà, tiền đồ đứt gánh, có đáng không?”
Hứa Thiếu Phong cảm thấy lời của Lâm Như giống như một nhát dao đâm thẳng vào trong lòng ông, không chịu nổi, từng giọt mồ hôi từ trên đầu ông chảy xuống. Ông biết, mặc dù lời của Lâm Như có đôi chút nhẫn tâm, nhưng câu nào cũng có lý, việc này không giống những việc khác, một khi bị người khác nắm được thóp là xong rồi. Đương nhiên không có việc gì là tuyệt đối, phụ nữ cũng không phải ai cũng là tai họa, nếu như không có sự ứng cứu của Trần Tư Tư trong lần trước, ông e là đã sớm tiêu rồi. Điều này thì giải thích thế nào đây? Ông bèn ngắt lời của Lâm Như: “Được rồi, được rồi, đừng lôi lý lẽ ra nữa, bà cứ nói linh tinh cái gì thế?”
Đúng lúc này, chuông cửa reo lên, người đưa đồ ăn đến. Hứa Thiếu Phong nhận lấy thức ăn đã đặt, trả tiền, sau đó mở ra, rồi đưa cho Lâm Như một đôi đũa nói: “Nào, nhanh qua đây ăn cho nóng”.
Lâm Như cầm lấy đũa, lại đặt ở bàn trà nói: “Tôi không đói, ông ăn đi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Ăn đi mà, người là sắt, cơm là gang, một bữa không ăn đói hoa mắt. Ăn cơm rồi sẽ có tinh thần, tôi thật lòng chấp nhận phê bình, bà cứ tiếp tục dạy bảo tôi có được không?”
Lâm Như nói: “Đâu có, tôi đâu dám dạy bảo ông?”
Hứa Thiếu Phong lại cầm lấy đũa đưa vào tay Lâm Như nói: “Đừng giận nữa, tức quá sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy, ăn nào, đừng có đặt đũa xuống nữa nhé”, nói rồi ông làm ra vẻ như không có chuyện gì ăn lấy ăn để.
Lâm Như vốn vẫn tức đến tận cổ, còn đầy một bồ ấm ức muốn nói, nhưng cứ nhìn thấy thái độ này của Hứa Thiếu Phong, lại không điên lên được, ấm ức cũng không nói ra được, bèn cố ăn lấy vài miếng, thực tình thì chẳng thể nào mà nuốt nổi, bèn đặt đũa xuống, quay ra rót lấy hai cốc nước, một cốc đặt trước mặt cô, một cốc đưa cho Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong cười nói: “Chỉ có bà xã là yêu thương tôi”.
Lâm Như trong lòng thích những lời nói kiểu này của ông, nhưng miệng lại thốt lên: “Làm sao yêu thương ông bằng người ta, còn nói vì giúp ông thoát tội liên đới trong sự cố hỏa hoạn, cô ta đã bôn ba khắp nơi, đúng là cô ta đã trở thành người cứu thế của ông rồi”.
Hứa Thiếu Phong vừa nghe nhắc đến việc Trần Tư Tư giúp anh thoát vụ hỏa hoạn, trong lòng mừng thầm, đang lo không biết giải thích thế nào về chuyện giữa anh và Trần Tư Tư, thì may quá, đây quả là một cơ hội tích cực. Để khiến Lâm Như có thể chấp nhận được, bèn cố ý nói: “Bà xem bà đấy, sao lại nhắc đến cô ấy rồi? Nếu như không phải vì vụ hỏa hoạn lần trước khiến tôi đứng trước nguy cơ bị khai trừ, tôi cũng không có mối quan hệ này với cô ta, chủ yếu là trong thời khắc then chốt ấy, tôi nghe người ta nói cô ấy có quen với Tổ trưởng Tổ Điều tra Sự cố Mã Trung Tân, mới nhờ cô ta giúp một chút. Nhưng không ngờ được là sau việc đó lại chịu nhiều tai tiếng thế này, đúng là được không bằng mất. Cứ thế này, thà trước đây tôi không nhờ cô ta còn hơn, cho dù có mất chức quan cũng không bị mang tiếng”. Hứa Thiếu Phong nói nhiều như thế, sau khi nói xong, ông mới thực sự ngạc nhiên không ngờ được mình lại có thể nói ra những lời như thế này, lại có thể đưa một việc vốn dĩ thuộc lĩnh vực tình cảm chuyển thành việc vì lợi ích chính trị, như thế có thể tìm được đường lui cho mình mà lại tìm được lý do đối phó với Lâm Như.
Sau khi Lâm Như nghe xong những lời này, quả nhiên thái độ tốt lên rất nhiều, bèn nói: “Nếu đàn bà là nước, đàn ông là thuyền, thì nước có thể đẩy thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền. Từ cổ chí kim, đã có không biết bao nhiêu là anh hùng hào kiệt, gió bão dặm trường gì cũng từng trải qua, nhưng không ngờ lại bị lật thuyền vì sự dụ dỗ của đàn bà. Tôi hy vọng ông không mắc phải sai lầm đó”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Làm sao tôi thế được?”. Chưa nói dứt lời thì chuông điện thoại reo, Hứa Thiếu Phong nói: “Có điện thoại, bà đi nghe đi”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vừa rồi, sau khi bị Lâm Như hất cốc nước vào mặt, Trần Tư Tư cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cốc nước này chưa làm cô ướt hẳn, chưa đóng băng nổi cô, cũng không làm tổn thương cô, nhưng nó lại như cái tát vào mặt cô, như nước bọt nhổ vào mặt cô, là sự khinh thường đối với cô. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bị ai xúc phạm như vậy? Chính lúc nước mắt sắp rơi xuống, cô đã cố ngăn nó lại. Cô thầm nghĩ người nên rơi nước mắt lẽ ra phải là bà ấy, sao mình khóc? Bà ấy đã đối xử với mình như vậy, mình còn tử tế với bà ấy làm gì? Cô từ từ đi ra, sau đó lau nước ở mặt, nói với Lâm Như: “Tôi vốn nghĩ chị là một người biết điều, một người phụ nữ có học vấn cao, thật không ngờ cách cư xử của chị cũng chỉ đến vậy, thật thô tục”.
Lâm Như đáp: “Cư xử cũng phải xem là với ai, nếu như đối mặt với một kẻ cướp, thì cũng không cần lịch sự làm gì. Cô không cảm thấy hành vi của cô đã làm tổn thương người khác sao? Người như cô không đáng để tôi bàn đến chuyện nên đối xử như thế nào”.
Trần Tư Tư nói: “Tình cảm không phải là tài sản sẵn có của gia đình, không phải lấy nó trong két bảo hiểm mà đánh giá. Nó cần nuôi dưỡng, cần chăm sóc, lẽ nào chị không tự hỏi, chị nuôi dưỡng nó như thế nào? Những lúc Hứa Thiếu Phong bị xử phạt, lúc Hứa Thiếu Phong cần sự chia sẻ giúp đỡ một số việc, chị là vợ của anh ấy, chị đã quan tâm anh ấy như thế nào? Hay như chị, đâu biết được tôi vì sự nghiệp và tiền đồ của anh ấy đã phải nhờ cậy người khác như thế nào để anh ấy được bình an thoát nạn, lẽ nào, người chiếm đoạt có thể làm được sao? Lúc đó, tôi vốn không biết vợ anh ấy là ai, tôi vốn không nghĩ đến chuyện sẽ làm tổn thương ai, tôi chỉ nghĩ làm sao để anh ấy bình an vô sự”.
Lâm Như cười nhạt: “Cô kể những chuyện đó với tôi là có ý gì? Để tôi phải cảm ơn cô, cảm ơn cô vì chồng tôi mà phải vất vả như vậy, vì gia đình tôi mà phải vất vả như vậy, cô là ân nhân của chúng tôi, là người đã cứu chúng tôi, phải không? Tôi với ông ấy đã trải qua hai mươi năm vợ chồng, quan hệ của tôi với ông ấy nhiều hay ít, ơn hay yêu, lẽ nào lại phải nói với người khác. Tôi cứ cho rằng cô sẽ tỉnh sau khi bị cốc nước kia hất vào mặt, không ngờ cô lại nông cạn như vậy. Cô không phải ân nhân của ai, nhờ cậy người khác là tự ý cô, đó cũng chỉ là một thời hân hoan, còn để lại cho cô là sự đau khổ lâu dài, đàn ông cũng chỉ là một con mèo ăn vụng, ăn trộm vài miếng cũng không sao, ông ấy vẫn ngày ngày về nhà với tôi, vẫn cùng tôi sống cuộc sống vợ chồng. Trần Tư Tư, cô chớ có nằm mơ giữa ban ngày nữa, hãy sớm tỉnh ngộ đi, đồ của người khác, nhân lúc không đề phòng cô trộm dùng một lần, hai lần coi như không tính, đó cũng không phải kế lâu dài. Hiện tại cô còn trẻ, vẫn còn nhan sắc, tìm một người đàn ông yêu cô thật lòng, sinh con, chăm chồng, dạy con đó mới là cuộc sống bình thường của con người”.
Lâm Như nói liền một mạch, cô cảm thấy giờ đây mới đúng là tìm lại được cảm giác của mình, càng nói càng thấy đắc ý, dù cho có là đau khổ thì vẫn phải gắng nhẫn nhịn, phải giả vờ vui vẻ và rộng lượng, nói như vậy mới có cảm giác được lợi thế, mới có thể tìm được nhược điểm của đối phương, phải không ngừng đánh vào phần tình cảm yếu mềm nhất khiến cô ta nhỏ máu mà không nhìn thấy được, mới đạt được đúng hiệu quả như mong đợi.
Trần Tư Tư quả nhiên bị những lời công kích của Lâm Như làm lay động. Cô vốn cho rằng mình đã tìm được thứ vũ khí lợi hại nhất có thể hạ gục được Lâm Như, khiến cho bà ta phải lùi bước, thậm chí còn chủ động rời bỏ Hứa Thiếu Phong, nào ngờ sự tình vạn lần không hề đơn giản như cô nghĩ, người vợ này thật sâu sắc, Lâm Như không hề nhu nhược, ngược lại còn ra tay vừa hiểm vừa độc, nhân cơ hội này đánh vào nhược điểm của cô, khiến cô không kịp đề phòng.
Cô biết cuộc đấu trí này cũng giống như việc hai người tập quyền, sức lực không phải biểu hiện ở bên ngoài, là thứ không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được. Cô hiển nhiên cảm nhận được đối phương và mình đều có sự mềm yếu giống nhau, chỉ là ra vẻ để giữ được bình tĩnh mà thôi. Vì thế cô bèn nói: “Cám ơn chị đã vì tôi mà vạch ra một bản kế hoạch công phu như vậy. Nhưng tôi không hề lo ngại, tuổi thanh xuân của tôi tôi tự làm chủ được, bởi vì tôi đã đánh đổi nó để có người mà tôi yêu thương, cho dù không đáng để chị quan tâm nhưng cũng chẳng hề gì, tôi vốn dĩ không phải làm vì chị, cũng chẳng mong gì được chị thừa nhận. Tôi vẫn gọi chị là chị Lâm, nếu không có việc gì nữa tôi phải đi rồi”.
Lâm Như nói: “Câu nói này cô hãy nhớ lấy”.
Trần Tư Tư lúc sắp bước ra cửa quay đầu đáp trả lại một câu: “Tôi cũng tặng chị một câu, hôn nhân không có tình yêu đối với ai cũng đều đau khổ”.
Lâm Như ngồi ngây ra nhìn theo Trần Tư Tư rời khỏi căn phòng, bỗng cảm thấy sụp đổ hoàn toàn. Những lời nói của Trần Tư Tư dường như vẫn đang vang vọng trong tâm trí cô: “Hôn nhân không có tình yêu đối với ai cũng đều đau khổ”. Lẽ nào hôn nhân của cô với Hứa Thiế́u Phong đến giờ này thự̣c sự là không còn gì sao?
Cô cầm điện thoại gọi cho Hứa Thiế́u Phong rồi nói: “Ông tan sở về nhà ngay”.
Hứa Thiế́u Phong ở đầu dây kia nói: “Có chuyện gì vậy?”
Cô nói: “Lẽ nào không có việc gì thì ông không về à?”
Hứa Thiế́u Phong nói: “Xem bà kìa, tôi không có ý đó. Được, tối tôi về”.
Lâm Như gắt điện thoại, nước mắt bắt đầu không ngừng rơi xuống.
Hứa Thiế́u Phong ở đầu dây bên kia cũng bị bất ngờ, bình thường lời nói của Lâm Như luôn nhẹ nhàng từ tốn, hôm nay sao lại xử sự vậy, sao lại phát cáu với ông. Chuyện này nhấ́t định có uẩn khúc gì khác, có phải bà ấy đã nghe được những tin đồn về ông, hay là do ông không cho bà ấy câu trả lời về chuyện công trình?
Nói đến công trình, Hứa Thiế́u Phong lại thấ́y đau đầu. Lần trước đi tìm Mã Được Được, vốn tưởng thông qua cô ta có thể nhờ được Mã Trung Tân đứng ra nói hộ với Chung Học Văn một tiếng, sau đó mới xem xét tình hình tiến triển ra sao rồi dàn xếp mối quan hệ của ông ta với Chung Học Văn. Nào ngờ, Mã Được Được gọi điện cho Mã Trung Tân kể rõ mọi vấn đề, Mã Trung Tân lại nói: "Cuộc điện thoại này anh không thể gọi được, dựa trên nguyên tắc không đi ngược lại nguyên tắc của tổ chức, việc khác anh có thể giúp nhưng chuyện can dự vào việc làm ăn dựa trên mối quan hệ thì anh quyết không làm". Việc này thì Được Được hiểu rõ. Được Được nói: “Anh, anh có hiểu nhầm không vậy. Em không bảo anh phải can dự vào việc làm ăn này mà chỉ bảo anh gọi cho ông ấy để hỏi thăm một chút thôi”. Mã Trung Tân nói: “Thăm hỏi cũng không được, anh là cán bộ thanh tra, biết rõ đằng sau những lời thăm hỏi này là có ý gì. Được rồi Được Được, anh bây giờ còn nhiều việc phải làm, em cũng không muốn làm khó anh trai em chứ”. Anh ta nói xong liền dập máy.
Mã Được Được trước mặt đành phải tỏ ra bối rối nói: “Làm thế nào bây giờ, anh trai tôi nhất định không chịu nói giúp”.
Hứa Thiếu Phong cảm thấy có chút bất ngờ, nào ngờ vị quan chức cấp cao trên tỉnh này lại liêm khiết đến vậy, có lẽ anh ta cảm thấy đó là việc canh núi đánh hổ, chỉ sợ Chung Học Văn không cảm ơn mà còn làm anh ta mất mặt, mới khăng khăng không chịu giúp. Đành vậy, đúng lúc này ông lại viện cớ đẩy trách nhiệm cho Được Được, bèn nói: “Được Được, nếu anh trai cô không chịu đứng ra, tôi không thể không nói, bản hợp đồng này có thể Chung Học Văn sẽ lấy đi, đến lúc đó cô đừng trách tôi không hết lòng vì cô. Cô cũng biết ông lớn một khi đã ra tay có thể ép được chết người. Xét đến cùng ông ta cũng là Phó Thị trưởng thường trực, tôi sao dám vượt quyền ông ta được”.
Mã Được Được nói: “Anh Hứa, trước tiên anh phải kéo dài thời gian, không cần phải đưa cho ông ta, cứ chờ vài ngày tôi sẽ lên tỉnh một chuyến, tôi sẽ tìm lãnh đạo cấp cao khác nhờ giúp đỡ, tôi không tin chuyện này không thể thu xếp được”.
Bọn họ về đợi vài ngày mà vẫn không thấ́y Mã Được Được có tin tức gì, đoán là cô ta vẫn chưa tìm được ông lớn nào ra tay để nói với Chung Họ̣c Văn.
Hứa Thiếu Phong nhìn lên chiếc đồng hồ thạch anh một lát đã hết giờ làm rồi, bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Mấy ngày nay lúc nào anh cũng bận bịu, hơn một tháng phải xúc tiến công trình đấu thầu. Những người nhờ cậy anh nói hộ rấ́t nhiều, những người mời anh đi ăn uống cũng không phải là ít. Việc gì nên từ chối thì anh cũng đều từ chối rồi, những bữa cơm không nên ăn anh cũng kiên quyết không ăn. Chỉ có bên Chung Học Văn với hai người trong ngoài nhà là đều khó thu xếp. Anh nào dám nhận việc của người khác.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo, liếc thấy số của Trần Tư Tư, trong lòng thấy ngao ngán, cô ấ́y chắc lại muốn gặp mình đây, phải nghĩ cách để thoái thác thôi. Nghĩ như vậy liền “alo” một tiế́ng dài đợi Trần Tư Tư nói, đầ̀u dây bên kia không thấy nói gì, đột nhiên vang lên những tiếng khóc nức nở, trong lòng ông ta lại cảm thấ́y bối rối, nghĩ bà cô này lại gặp chuyện ấ́m ức gì đây, thế rồi ra vẻ như đau lòng anh nói với giọng quan tâm: “Tư Tư à, anh nghe em nói đây, đừng khóc như thế́ nữa, có chuyện gì thì em cứ nói”.
Trần Tư Tư lại gào khóc rồi chuyển sang thút thít như đứa trẻ nói: “Hết giờ làm anh có qua đây không”.
Ông nói: “Tối nay anh phải đi tiếp khách, muộn mới có thể qua được, em nói đi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Đầu dây bên kia càng khóc nức nở hơn: “Thế đợi anh về rồi nói sau”, nói xong liền dập máy.
Hứa Thiế́u Phong nghe thấ́y tiế́ng oang oang trong điện thoại, trong đầu dường như đã đoán ra, không cần phải nói nữa, có chuyện gì thì anh cũng đã rõ. Vừa rồi là điện thoại của Lâm Như, bây giờ là điện thoại của Trần Tư Tư, điện thoại của vợ thì đầy vẻ phẫn nộ, điện thoại của bồ thì khóc ấm ức. Nhấ́t định hai bên oan gia đã gặp nhau rồi.
Ông không cầm lòng được, việc mà ông sợ nhấ́t đã xảy ra, giờ phải làm sao cho tốt đây.
Một bên là vợ, một bên là tình nhân, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là máu thịt cả, làm tổn thương đến ai cũng đều khiến ông đau lòng, huống hồ lại làm tổn thương cả hai người. Hai người này bây giờ trong lòng nhất định là đang tức giận, ai cũng mong gặp ông, mong ông đứng về phía họ, nhưng ông là ông, sao có thể chia thành hai nửa được. Nếu bây giờ đi đến chỗ Trần Tư Tư, Lâm Như nhất định sẽ không bỏ qua, nếu về nhà trước thì Tư Tư sẽ giận. Ông suy nghĩ kỹ rồi vẫn theo kế hoạch ban đầ̀u về nhà trước, sau đó hơn 9 giờ tối nhờ Vương Chính Tài gọi vào máy điện thoại để bàn của nhà ông nói có người từ trên tỉnh đến, bảo ông phải đi tiếp khách, ông đành phải bí mật trốn thoát bằng cách đó rồi đến an ủi Trần Tư Tư.