Trên đường về nhà, Hứa Thiếu Phong đã sớm nghĩ được phương án đối phó: Thứ nhất phải tỏ vẻ thành khẩn tiếp nhận phê bình, nếu cần thiết thì phải tỏ ra vẻ bị oan ức.
Bất luận Lâm Như có tức giận thế nào, cũng không được cãi lại. Thứ hai nếu gặp phải câu hỏi như mình nghĩ thì phải tìm cách tránh đi chứ không được nói ra, chờ sau khi thống nhất lời khai với Trần Tư Tư, xét đi xét lại rồi nói ra cũng không muộn. Tuy Hứa Thiếu phong đã chuẩn bị sẵn tư tưởng thật tốt nhưng khi bước vào nhà lòng vẫn cảm thấy không yên.
Bước vào nhà, ông cho rằng Lâm Như và mình sẽ có một cuộc cãi vã. Nào ngờ Lâm Như chỉ lạnh nhạt hỏi: “Ông về rồi đấy à?”
Hứa Thiếu Phong cười hề hề nói: “Vừa rồi trong điện thoại, bà có vẻ rất tức giận, có phải hôm nay thấy không thoải mái không? Thế bà nghỉ ngơi đi, để tôi đi nấu cơm”. Ông ta nói xong tháo giày rồi đi ngay vào trong bế́p.
Lâm Như nói: “Tôi đã gọi cơm ở ngoài hàng rồi, một lát nữa họ mang tới”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Thế cũng được, ăn ở ngoài cũng tốt. Đáng nhẽ ra có một tốp người trên tỉnh từ Thâm Quyến đến, tôi phải tiếp đón họ nhưng vừa nghe thấy bà xã không vui, tôi liền mau chóng thu xếp để người khác đi”.
Lâm Như bình tĩnh nói: “Lời nói của tôi mà có hiệu lực thế sao?”
Hứa Thiếu Phong cảm thấy trong giọng nói lạnh tanh của Lâm Như có sự không hay rồi, biết là sẽ phải đối mặt với những câu hỏi mà mình đã dự tính trước, bèn cười ha ha nói: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi”.
Lâm Như nói: “Ông ngồi xuống đây rồi chúng ta nói chuyện được không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Làm gì mà phải nghiêm trọng thế? Có chuyện gì thì bà cứ nói đi!”
Lâm Như nói: “Có người nói cuộc hôn nhân của chúng ta không có tình yêu, đối với ai cũng đều đau khổ. Ông hãy nói thật cho tôi biết, có đúng là ông rất đau khổ không?”
Tâm trạng Hứa Thiếu Phong rối bời, bọn họ nhất định là đã chạm trán nhau rồi, bèn cố làm ra vẻ tức giận nói: “Đúng là nói xằng nói bậy! Lâm Như, sao bà lại hồ đồ như thế? Chúng ta là tình nghĩa phu thê gần hai mươi năm rồi, quan hệ của chúng ta tốt hay không tốt lẽ nào bà lại không biết, hà tất phải quan tâm xem người khác nói gì?”
Lâm Như nói: “Sao ông không hỏi câu nói này là của ai?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Việc ai nói không quan trọng, quan trọng là chúng ta có bị lời nói của người khác chi phối hay không, chịu phong ba bão táp không ít năm rồi, chúng ta hà cớ gì vì chuyện vụn vặt này mà phải cãi nhau? Bà cũng thật là, một chút hiểu biết cũng không có, đừng có tin lời người khác, phải tin vào chính bản thân mình chứ?”
Lâm Như nói: “Ông không cần phải né tránh những câu hỏi của tôi, thế để tôi xác nhận rõ cho ông nhé, câu nói này do chính cô tình nhân bé nhỏ Trần Tư Tư của ông đáp trả lại tôi đấy!”
Hứa Thiếu Phong vừa nghe đã thấy đau đầu, Trần Tư Tư này, nói gì không nói, sao lại nói ra câu để kích động Lâm Như như vậy. Đúng ra… dù gì thì cũng không được phát ngôn ra những câu thiếu suy nghĩ như vậy chứ, thế này nhất định là Lâm Như đã làm tổn thương cô ấy, nếu không, việc này không thể xảy ra được. Bây giờ Lâm Như toàn nói đến Trần Tư Tư, ông biết sự việc đã vỡ lở, liền nói: “Lâm Như, rốt cuộc là có việc gì? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy, là bà tìm cô ấy hay cô ấy đến tìm bà? Cái gì mà cô nhân tình bé nhỏ chứ? Đừng nói mò nữa, cùng lắm chỉ là người quen thôi, làm sao mà có thể nói là nhân tình được”.
Lâm Như nói: “Hứa Thiếu Phong, ông đừng đóng kịch nữa, ông coi tôi là con ngốc à? Vì con cái, vì gìn giữ cái gia đình này mà tôi không thể không giả vờ hồ đồ, nhắm mắt cho qua, nào ngờ hai người cùng nhau kết hợp ức hiếp tôi đến mức này, lại còn nói hôn nhân không có tình yêu đối với ai cũng đều đau khổ. Hứa Thiếu Phong, có thật là sống cùng với tôi ông rất đau khổ, còn sống với Trần Tư Tư thì rất hạnh phúc đúng không? Tôi đã sống trọn đời với ông rồi, hôm nay tôi nhất định phải ly hôn với ông cho ông được toại nguyện, tôi tuyệt đối không muốn kéo dài đến ngày mai nữa, ông cũng không cần phải kể khổ với cô tình nhân của ông nữa, càng không phải tỏ ra rầu rĩ trước mặt tôi nữa đâu”. Lâm Như nói xong, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hứa Thiếu Phong sợ nhất là nước mắt đàn bà, Lâm Như cứ khóc, ông lại mềm lòng liền cố nói những lời ngọt ngào: “Bà nói gì thế, nói thật khó nghe quá! Cái gì mà tình nhân, cái gì mà cho tôi toại nguyện. Tôi với bà không phải đang sống rất ổn sao, còn cho tôi được toại nguyện điều gì nữa? Người ta là người phụ nữ độc thân, chân đất không sợ chân đi giày, nói lời mà bất chấp hậu quả, cũng không chịu trách nhiệm gì, sao bà lại có thể nhẹ dạ cả tin lời của cô ấy chứ? Nếu bà tin cô ấy, chẳng phải là rơi đúng vào mưu kế của cô ấy sao? Đừng giận nữa nhé”. Nói rồi đưa tay ôm lấy Lâm Như, không ngờ lại bị cô đẩy ra.
Hứa Thiếu Phong không hề nhụt chí, lại đưa tay ra lau nước mắt cho Lâm Như, lần này lại bị Lâm Như gạt ra nói: “Đừng động vào tôi!”
Hứa Thiếu Phong nói: “Nhìn bà oan ức chưa kìa, thế giờ tôi phải làm gì cho bà đây?”. Nói xong lại lấy mấy tờ giấy ăn đưa cho Lâm Như nói: “Lau mặt đi, đừng vì những chuyện đồn đại nhảm nhí đó mà tự mình làm khổ mình”.
Lâm Như cầm lấy giấy ăn, lau mặt xong liền nói: “Hứa Thiếu Phong, gan của ông cũng to thật! Trong mắt ông không còn người vợ này cũng được, nhưng ông không thể không có sự nghiệp chính trị, không thể không có tiền đồ. Bây giờ không phải công chức nhà nước phải tuân thủ pháp luật sao? Bao người tình bên ngoài phải chịu sự xử lý như thế nào không phải ông không biết, có rất nhiều những vị quan chức to hơn ông không phải cũng vì có bồ nhí mà mất mũ ô sa sao, những đạo lý này chắc cũng không cần tôi phải nói cho ông biết chứ? Ông đi một bước là có một dấu chân, từ một người viên chức bình thường leo lên được chức vụ như ngày hôm nay phải mất bao công sức, tại sao ông lại không quý trọng nó? Cho dù ông không nghĩ cho tôi đi nữa, cũng nên nghĩ cho con một chút chứ, cho dù có không nghĩ cho con đi nữa thì cũng nên nghĩ cho chính bản thân mình, nếu ông thật sự bị người ta tóm được thóp, mất chức vì một con đàn bà, tiền đồ đứt gánh, có đáng không?”
Hứa Thiếu Phong cảm thấy lời của Lâm Như giống như một nhát dao đâm thẳng vào trong lòng ông, không chịu nổi, từng giọt mồ hôi từ trên đầu ông chảy xuống. Ông biết, mặc dù lời của Lâm Như có đôi chút nhẫn tâm, nhưng câu nào cũng có lý, việc này không giống những việc khác, một khi bị người khác nắm được thóp là xong rồi. Đương nhiên không có việc gì là tuyệt đối, phụ nữ cũng không phải ai cũng là tai họa, nếu như không có sự ứng cứu của Trần Tư Tư trong lần trước, ông e là đã sớm tiêu rồi. Điều này thì giải thích thế nào đây? Ông bèn ngắt lời của Lâm Như: “Được rồi, được rồi, đừng lôi lý lẽ ra nữa, bà cứ nói linh tinh cái gì thế?”
Đúng lúc này, chuông cửa reo lên, người đưa đồ ăn đến. Hứa Thiếu Phong nhận lấy thức ăn đã đặt, trả tiền, sau đó mở ra, rồi đưa cho Lâm Như một đôi đũa nói: “Nào, nhanh qua đây ăn cho nóng”.
Lâm Như cầm lấy đũa, lại đặt ở bàn trà nói: “Tôi không đói, ông ăn đi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Ăn đi mà, người là sắt, cơm là gang, một bữa không ăn đói hoa mắt. Ăn cơm rồi sẽ có tinh thần, tôi thật lòng chấp nhận phê bình, bà cứ tiếp tục dạy bảo tôi có được không?”
Lâm Như nói: “Đâu có, tôi đâu dám dạy bảo ông?”
Hứa Thiếu Phong lại cầm lấy đũa đưa vào tay Lâm Như nói: “Đừng giận nữa, tức quá sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy, ăn nào, đừng có đặt đũa xuống nữa nhé”, nói rồi ông làm ra vẻ như không có chuyện gì ăn lấy ăn để.
Lâm Như vốn vẫn tức đến tận cổ, còn đầy một bồ ấm ức muốn nói, nhưng cứ nhìn thấy thái độ này của Hứa Thiếu Phong, lại không điên lên được, ấm ức cũng không nói ra được, bèn cố ăn lấy vài miếng, thực tình thì chẳng thể nào mà nuốt nổi, bèn đặt đũa xuống, quay ra rót lấy hai cốc nước, một cốc đặt trước mặt cô, một cốc đưa cho Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong cười nói: “Chỉ có bà xã là yêu thương tôi”.
Lâm Như trong lòng thích những lời nói kiểu này của ông, nhưng miệng lại thốt lên: “Làm sao yêu thương ông bằng người ta, còn nói vì giúp ông thoát tội liên đới trong sự cố hỏa hoạn, cô ta đã bôn ba khắp nơi, đúng là cô ta đã trở thành người cứu thế của ông rồi”.
Hứa Thiếu Phong vừa nghe nhắc đến việc Trần Tư Tư giúp anh thoát vụ hỏa hoạn, trong lòng mừng thầm, đang lo không biết giải thích thế nào về chuyện giữa anh và Trần Tư Tư, thì may quá, đây quả là một cơ hội tích cực. Để khiến Lâm Như có thể chấp nhận được, bèn cố ý nói: “Bà xem bà đấy, sao lại nhắc đến cô ấy rồi? Nếu như không phải vì vụ hỏa hoạn lần trước khiến tôi đứng trước nguy cơ bị khai trừ, tôi cũng không có mối quan hệ này với cô ta, chủ yếu là trong thời khắc then chốt ấy, tôi nghe người ta nói cô ấy có quen với Tổ trưởng Tổ Điều tra Sự cố Mã Trung Tân, mới nhờ cô ta giúp một chút. Nhưng không ngờ được là sau việc đó lại chịu nhiều tai tiếng thế này, đúng là được không bằng mất. Cứ thế này, thà trước đây tôi không nhờ cô ta còn hơn, cho dù có mất chức quan cũng không bị mang tiếng”. Hứa Thiếu Phong nói nhiều như thế, sau khi nói xong, ông mới thực sự ngạc nhiên không ngờ được mình lại có thể nói ra những lời như thế này, lại có thể đưa một việc vốn dĩ thuộc lĩnh vực tình cảm chuyển thành việc vì lợi ích chính trị, như thế có thể tìm được đường lui cho mình mà lại tìm được lý do đối phó với Lâm Như.
Sau khi Lâm Như nghe xong những lời này, quả nhiên thái độ tốt lên rất nhiều, bèn nói: “Nếu đàn bà là nước, đàn ông là thuyền, thì nước có thể đẩy thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền. Từ cổ chí kim, đã có không biết bao nhiêu là anh hùng hào kiệt, gió bão dặm trường gì cũng từng trải qua, nhưng không ngờ lại bị lật thuyền vì sự dụ dỗ của đàn bà. Tôi hy vọng ông không mắc phải sai lầm đó”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Làm sao tôi thế được?”. Chưa nói dứt lời thì chuông điện thoại reo, Hứa Thiếu Phong nói: “Có điện thoại, bà đi nghe đi”.
Lâm Như hơi nghi ngờ bèn cầm lấy điện thoại nói 'Alo' một tiếng.
Bên đầu kia điện thoại nói: “Alo, chị dâu, em là Chính Tài, gần đây chị vẫn khỏe chứ?”
Lâm Như nói: “Ờ, là Chính Tài à, tôi rất tốt, gọi điện đến có việc gì thế?”
Đầu kia điện thoại nói: “Lúc nãy em gọi điện cho Cục trưởng Hứa, anh ấy tắt máy. Trên tỉnh phái người tới, không thể tìm được anh ấy, em bèn gọi điện về nhà xem anh ấy có nhà không”.
Lâm Như nói: “Ông ấy ở nhà, chờ ông ấy nhận máy nhé!”, nói xong đưa điện thoại cho Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong nói: “Đúng là phiền phức thật, tan làm rồi vẫn không được yên thân”. Nói rồi lấy điện thoại từ tay của Lâm Như nói: “Alo, Chính Tài, không phải là tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Các cậu thay mặt tôi đi một chuyến”.
Chính Tài nói: “Anh Hứa, không được, có cả đồng chí Lý cũng về nhất định đòi anh phải tới mới được, ông ta nói nếu anh không tới, ông ta sẽ lên tỉnh ngay đêm nay”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Thôi được, tôi sẽ đến”. Đặt máy xuống, trong lòng nghĩ Vương Chính Tài đúng là xứng đáng với chức Chánh văn phòng, khi làm việc không để lọt lấy một giọt nước, nhẹ nhàng mà lừa được Lâm Như. Bèn giả vờ dáng vẻ bất đắc dĩ nói: “Bà xem đấy, muốn yên tĩnh một chút cũng không được”.
Hứa Thiếu Phong thấy Lâm Như không phản ứng gì, biết là cô vẫn còn đang giận ông, bèn cười với cô nói: “Để tôi xin nghỉ phép, thế có được không?”
Trên miệng của Lâm Như hơi nở ra một nụ cười, nhưng lại rất nhanh được cô kìm lại, mới nói: “Đó là sự tự do của ông, tôi đâu có quyền quản ông?”
Tiểu tiết này Hứa Thiếu Phong sớm đã nhận ra, biết được tình hình không nguy lắm, nói: “Tôi đi đối phó một chút rồi về, bà nghỉ sớm đi nhé”.
Đi ra khỏi cửa, Hứa Thiếu Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới tiểu oan gia đó, e là còn đang khóc lóc thảm thiết đợi ông đến dỗ, bèn lái xe như bay theo hướng của khu hoa viên Di Tình. Trong lòng nghĩ, đàn bà nhiều cũng phiền, dỗ người này lại phải đi an ủi người kia, cũng giống như minh tinh chạy xô vậy, bận tới sân này rồi lại chạy tới sân kia, không biết địa chủ trước đây họ làm thế nào để xử lý mối quan hệ giữa những người phụ nữ? Nghe nói bọn họ ai cũng có mấy vợ, thê thiếp thành đàn, một người làm sao có thể xử lý tốt được tất cả các mối quan hệ đó? Nhất định họ phải có nhiều kiến thức, phải nghiên cứu thật kỹ mới được.
Đi được nửa đường, ông nhìn qua kính chiếu hậu để chắc chắn không có ai theo đuôi mình, sau đó lại nghĩ liệu Tư Tư có ở nhà không? Lúc nãy sợ cô ấy gọi điện đến cho ông nên ông phải tắt máy, giờ mới mở máy ra, gọi điện lại cho cô. Sau khi điện thoại gọi đi, ông alo một tiếng mới nghe thấy cô nói, Thiếu Phong anh đang ở đâu? Ông nói, anh sẽ đến ngay, em có ở nhà không? Chỉ nghe thấy cô “ờ” một tiếng. Ông nói, được rồi, một lát nữa anh tới. Nói xong bèn tắt máy, nhìn thấy bên đường có một tiệm đồ ăn nhanh, nghĩ tới việc cô ấy bị nôn, e rằng vẫn chưa ăn uống gì, bèn dừng xe lại, mua một chút đồ ăn vặt và một suất cơm, rồi mới lên xe đi tiếp.
Mọi thứ đúng như dự đoán của Hứa Thiếu Phong, Trần Tư Tư nước mắt lưng tròng, ông vừa vào tới cửa, cô liền như một chú chim bị thương, sà ngay vào, rúc đầu vào vai ông, ôm chặt lấy ông, trong giây phút đó nước mắt rơi ướt đẫm vai ông.
Ông vỗ vỗ vai cô, giả vờ chẳng hề biết chuyện gì nói: “Được rồi, được rồi, anh đoán em vẫn chưa ăn cơm, em xem anh mua gì cho em này?”
Trần Tư Tư rúc đầu vào càng mạnh hơn, nhỏ nhẹ nói: “Em không đói, em chỉ muốn ôm anh như thế này thôi”.
Hứa Thiếu Phong bèn buông túi thức ăn xuống, ôm chặt lấy cô mà nói: “Nghe lời nào, hãy ăn cơm trước đi, có ấm ức gì đợi ăn xong hãy nói”.
Trần Tư Tư lắc lắc mình nói: “Em không cần!”
Hứa Thiếu Phong nghĩ thầm trong lòng, thảo nào những cô gái trẻ muốn tìm những người đàn ông có tuổi, cô ấy mãi mãi có thể làm trẻ con, còn nếu như tìm một người tuổi tác tương đương với họ, họ lớn thế nào thì là như thế, không dễ gì giả vờ được, còn nếu như tìm một người nhỏ hơn họ, cho dù cô ấy có trẻ trung đến thế nào thì cũng phải giả vờ giống người lớn. Hứa Thiếu Phong biết trong lòng cô có ấm ức, cô ấy muốn nũng nịu thì để cô ấy làm đi, đằng nào thì nhiệm vụ chủ yếu của ông hôm nay cũng là giảng hòa, chỉ cần có thể giảng hòa được các mối quan hệ, phương thức làm có thể linh hoạt một chút.
Ông cố ý ra vẻ chẳng biết điều gì nói: “Có phải em vẫn giận anh không? Buổi tối thực sự có cuộc họp, trên tỉnh phái người xuống, anh không thể không tới tiếp đón. Đây này, vừa mới tiếp xong, anh nhanh chóng phóng như bay về đây luôn. Anh nghĩ chắc em giận anh, quả nhiên là giận thật”. Nói rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt cô, cô ấy lại rúc mặt vào vai ông.
Ông đột nhiên nhanh nhảu nói: “Cho em nghĩ một chút nhé, xem em có đoán được ra không?”
Cô nói: “Không thèm trả lời!”.
Ông lại nói: “Nhà của Tiểu Minh có ba người con, con cả gọi là Đại Mao, con thứ hai gọi là Nhị Mao, con thứ ba gọi là…”.
Cô nói: “Đứa thứ ba là Tiểu Minh. Lúc nào cũng thế”.
Ông nói: “Thật quá thông minh, không muốn trả lời mà vẫn có thể trả lời chuẩn xác đến như thế, nếu như muốn trả lời nhất định sẽ rất tuyệt”.
Cô đột nhiên buông tay ra, dùng nắm đấm đấm ông nói: “Anh xấu xa, anh xấu xa! Rõ ràng anh biết trong lòng người ta ấm ức, vẫn còn lôi người ta ra đùa”.
Ông bèn nhân cơ hội này lau mặt cho cô, thấy gương mặt xinh xắn ướt đẫm nước mắt trở nên càng thanh tú, bèn nói với giọng yêu thương: “Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà làm em ấm ức tới mức này?”
Cô vừa nghe thấy những lời này, lại òa lên khóc tiếp.
Hứa Thiếu Phong bèn dỗ dành cô, nói: “Đừng có khóc, đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói”.
Nói rồi, bế cô đặt lên ghế sofa, sau đó lại rót cho cô một cốc nước, còn mang lại chút đồ ăn đã mua lúc nãy, mở ra, rồi cầm lấy đôi đũa, đưa cho cô và nói: “Ăn một chút đi, đừng để đói quá”.
Trần Tư Tư bèn đặt đũa xuống nói: “Em không đói”.
Hứa Thiếu Phong một tay ôm trọn lấy Trần Tư Tư, rồi lại cầm lấy đũa, gắp đồ ăn, bón cho cô. Đợi cô ăn hết, lại đút cho miếng nữa, lúc này cô mới cầm lấy đũa nói: “Để em”.
Hứa Thiếu Phong nghĩ thầm, bà cô này, đúng là còn khó chiều hơn người trước, càng nhỏ càng khó chiều, nhưng mà cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo mình gây ra họa? Mình không đến hầu hạ thì còn ai tới đây, cũng chẳng thể phái thuộc hạ của mình tới được? Nghĩ tới đó, không nén được cười thầm, ông thấy mình đúng là đê tiện, cuộc sống êm ấm không muốn, lại đi trêu hoa ghẹo liễu, để sau khi gây ra tai họa này, lại giống như một tên thái giám. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn dáng vẻ ăn cơm của Trần Tư Tư đúng là khiến cho người khác thấy yêu, từng miếng nhỏ, từng miếng nhỏ, ăn không chậm cũng không gấp, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng tóp tép, tóp tép. Anh như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Tư Tư ngẩng đầu lên, lườm ông một cái nói: “Nhìn em thế làm gì?”
Ông nói: “Đẹp. Nhìn chưa đã!”
Cô nói: “Nhìn không đã thì cưới em đi, ngày nào cũng được nhìn, để cho anh nhìn đã thì thôi”.
Anh thấy hận vì không thể tát cho mình một cái, đúng là hũ nào không mở thì nhắc tới hũ đó, tại sao lại để vấn đề đến nước này? Thiếu Phong chỉ biết cười he he nói: “Anh mà cưới em không phải là đa thê sao? Đến lúc đó, anh trở thành kẻ phạm pháp, còn có lời nào để mà nói?”
Trần Tư Tư buông đũa xuống nói: “Thế thì anh ly hôn với bà ấy đi”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên đường về nhà, Hứa Thiếu Phong đã sớm nghĩ được phương án đối phó: Thứ nhất phải tỏ vẻ thành khẩn tiếp nhận phê bình, nếu cần thiết thì phải tỏ ra vẻ bị oan ức.
Bất luận Lâm Như có tức giận thế nào, cũng không được cãi lại. Thứ hai nếu gặp phải câu hỏi như mình nghĩ thì phải tìm cách tránh đi chứ không được nói ra, chờ sau khi thống nhất lời khai với Trần Tư Tư, xét đi xét lại rồi nói ra cũng không muộn. Tuy Hứa Thiếu phong đã chuẩn bị sẵn tư tưởng thật tốt nhưng khi bước vào nhà lòng vẫn cảm thấy không yên.
Bước vào nhà, ông cho rằng Lâm Như và mình sẽ có một cuộc cãi vã. Nào ngờ Lâm Như chỉ lạnh nhạt hỏi: “Ông về rồi đấy à?”
Hứa Thiếu Phong cười hề hề nói: “Vừa rồi trong điện thoại, bà có vẻ rất tức giận, có phải hôm nay thấy không thoải mái không? Thế bà nghỉ ngơi đi, để tôi đi nấu cơm”. Ông ta nói xong tháo giày rồi đi ngay vào trong bế́p.
Lâm Như nói: “Tôi đã gọi cơm ở ngoài hàng rồi, một lát nữa họ mang tới”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Thế cũng được, ăn ở ngoài cũng tốt. Đáng nhẽ ra có một tốp người trên tỉnh từ Thâm Quyến đến, tôi phải tiếp đón họ nhưng vừa nghe thấy bà xã không vui, tôi liền mau chóng thu xếp để người khác đi”.
Lâm Như bình tĩnh nói: “Lời nói của tôi mà có hiệu lực thế sao?”
Hứa Thiếu Phong cảm thấy trong giọng nói lạnh tanh của Lâm Như có sự không hay rồi, biết là sẽ phải đối mặt với những câu hỏi mà mình đã dự tính trước, bèn cười ha ha nói: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi”.
Lâm Như nói: “Ông ngồi xuống đây rồi chúng ta nói chuyện được không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Làm gì mà phải nghiêm trọng thế? Có chuyện gì thì bà cứ nói đi!”
Lâm Như nói: “Có người nói cuộc hôn nhân của chúng ta không có tình yêu, đối với ai cũng đều đau khổ. Ông hãy nói thật cho tôi biết, có đúng là ông rất đau khổ không?”
Tâm trạng Hứa Thiếu Phong rối bời, bọn họ nhất định là đã chạm trán nhau rồi, bèn cố làm ra vẻ tức giận nói: “Đúng là nói xằng nói bậy! Lâm Như, sao bà lại hồ đồ như thế? Chúng ta là tình nghĩa phu thê gần hai mươi năm rồi, quan hệ của chúng ta tốt hay không tốt lẽ nào bà lại không biết, hà tất phải quan tâm xem người khác nói gì?”
Lâm Như nói: “Sao ông không hỏi câu nói này là của ai?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Việc ai nói không quan trọng, quan trọng là chúng ta có bị lời nói của người khác chi phối hay không, chịu phong ba bão táp không ít năm rồi, chúng ta hà cớ gì vì chuyện vụn vặt này mà phải cãi nhau? Bà cũng thật là, một chút hiểu biết cũng không có, đừng có tin lời người khác, phải tin vào chính bản thân mình chứ?”
Lâm Như nói: “Ông không cần phải né tránh những câu hỏi của tôi, thế để tôi xác nhận rõ cho ông nhé, câu nói này do chính cô tình nhân bé nhỏ Trần Tư Tư của ông đáp trả lại tôi đấy!”
Hứa Thiếu Phong vừa nghe đã thấy đau đầu, Trần Tư Tư này, nói gì không nói, sao lại nói ra câu để kích động Lâm Như như vậy. Đúng ra… dù gì thì cũng không được phát ngôn ra những câu thiếu suy nghĩ như vậy chứ, thế này nhất định là Lâm Như đã làm tổn thương cô ấy, nếu không, việc này không thể xảy ra được. Bây giờ Lâm Như toàn nói đến Trần Tư Tư, ông biết sự việc đã vỡ lở, liền nói: “Lâm Như, rốt cuộc là có việc gì? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy, là bà tìm cô ấy hay cô ấy đến tìm bà? Cái gì mà cô nhân tình bé nhỏ chứ? Đừng nói mò nữa, cùng lắm chỉ là người quen thôi, làm sao mà có thể nói là nhân tình được”.
Lâm Như nói: “Hứa Thiếu Phong, ông đừng đóng kịch nữa, ông coi tôi là con ngốc à? Vì con cái, vì gìn giữ cái gia đình này mà tôi không thể không giả vờ hồ đồ, nhắm mắt cho qua, nào ngờ hai người cùng nhau kết hợp ức hiếp tôi đến mức này, lại còn nói hôn nhân không có tình yêu đối với ai cũng đều đau khổ. Hứa Thiếu Phong, có thật là sống cùng với tôi ông rất đau khổ, còn sống với Trần Tư Tư thì rất hạnh phúc đúng không? Tôi đã sống trọn đời với ông rồi, hôm nay tôi nhất định phải ly hôn với ông cho ông được toại nguyện, tôi tuyệt đối không muốn kéo dài đến ngày mai nữa, ông cũng không cần phải kể khổ với cô tình nhân của ông nữa, càng không phải tỏ ra rầu rĩ trước mặt tôi nữa đâu”. Lâm Như nói xong, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hứa Thiếu Phong sợ nhất là nước mắt đàn bà, Lâm Như cứ khóc, ông lại mềm lòng liền cố nói những lời ngọt ngào: “Bà nói gì thế, nói thật khó nghe quá! Cái gì mà tình nhân, cái gì mà cho tôi toại nguyện. Tôi với bà không phải đang sống rất ổn sao, còn cho tôi được toại nguyện điều gì nữa? Người ta là người phụ nữ độc thân, chân đất không sợ chân đi giày, nói lời mà bất chấp hậu quả, cũng không chịu trách nhiệm gì, sao bà lại có thể nhẹ dạ cả tin lời của cô ấy chứ? Nếu bà tin cô ấy, chẳng phải là rơi đúng vào mưu kế của cô ấy sao? Đừng giận nữa nhé”. Nói rồi đưa tay ôm lấy Lâm Như, không ngờ lại bị cô đẩy ra.
Hứa Thiếu Phong không hề nhụt chí, lại đưa tay ra lau nước mắt cho Lâm Như, lần này lại bị Lâm Như gạt ra nói: “Đừng động vào tôi!”
Hứa Thiếu Phong nói: “Nhìn bà oan ức chưa kìa, thế giờ tôi phải làm gì cho bà đây?”. Nói xong lại lấy mấy tờ giấy ăn đưa cho Lâm Như nói: “Lau mặt đi, đừng vì những chuyện đồn đại nhảm nhí đó mà tự mình làm khổ mình”.
Lâm Như cầm lấy giấy ăn, lau mặt xong liền nói: “Hứa Thiếu Phong, gan của ông cũng to thật! Trong mắt ông không còn người vợ này cũng được, nhưng ông không thể không có sự nghiệp chính trị, không thể không có tiền đồ. Bây giờ không phải công chức nhà nước phải tuân thủ pháp luật sao? Bao người tình bên ngoài phải chịu sự xử lý như thế nào không phải ông không biết, có rất nhiều những vị quan chức to hơn ông không phải cũng vì có bồ nhí mà mất mũ ô sa sao, những đạo lý này chắc cũng không cần tôi phải nói cho ông biết chứ? Ông đi một bước là có một dấu chân, từ một người viên chức bình thường leo lên được chức vụ như ngày hôm nay phải mất bao công sức, tại sao ông lại không quý trọng nó? Cho dù ông không nghĩ cho tôi đi nữa, cũng nên nghĩ cho con một chút chứ, cho dù có không nghĩ cho con đi nữa thì cũng nên nghĩ cho chính bản thân mình, nếu ông thật sự bị người ta tóm được thóp, mất chức vì một con đàn bà, tiền đồ đứt gánh, có đáng không?”
Hứa Thiếu Phong cảm thấy lời của Lâm Như giống như một nhát dao đâm thẳng vào trong lòng ông, không chịu nổi, từng giọt mồ hôi từ trên đầu ông chảy xuống. Ông biết, mặc dù lời của Lâm Như có đôi chút nhẫn tâm, nhưng câu nào cũng có lý, việc này không giống những việc khác, một khi bị người khác nắm được thóp là xong rồi. Đương nhiên không có việc gì là tuyệt đối, phụ nữ cũng không phải ai cũng là tai họa, nếu như không có sự ứng cứu của Trần Tư Tư trong lần trước, ông e là đã sớm tiêu rồi. Điều này thì giải thích thế nào đây? Ông bèn ngắt lời của Lâm Như: “Được rồi, được rồi, đừng lôi lý lẽ ra nữa, bà cứ nói linh tinh cái gì thế?”
Đúng lúc này, chuông cửa reo lên, người đưa đồ ăn đến. Hứa Thiếu Phong nhận lấy thức ăn đã đặt, trả tiền, sau đó mở ra, rồi đưa cho Lâm Như một đôi đũa nói: “Nào, nhanh qua đây ăn cho nóng”.
Lâm Như cầm lấy đũa, lại đặt ở bàn trà nói: “Tôi không đói, ông ăn đi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Ăn đi mà, người là sắt, cơm là gang, một bữa không ăn đói hoa mắt. Ăn cơm rồi sẽ có tinh thần, tôi thật lòng chấp nhận phê bình, bà cứ tiếp tục dạy bảo tôi có được không?”
Lâm Như nói: “Đâu có, tôi đâu dám dạy bảo ông?”
Hứa Thiếu Phong lại cầm lấy đũa đưa vào tay Lâm Như nói: “Đừng giận nữa, tức quá sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy, ăn nào, đừng có đặt đũa xuống nữa nhé”, nói rồi ông làm ra vẻ như không có chuyện gì ăn lấy ăn để.
Lâm Như vốn vẫn tức đến tận cổ, còn đầy một bồ ấm ức muốn nói, nhưng cứ nhìn thấy thái độ này của Hứa Thiếu Phong, lại không điên lên được, ấm ức cũng không nói ra được, bèn cố ăn lấy vài miếng, thực tình thì chẳng thể nào mà nuốt nổi, bèn đặt đũa xuống, quay ra rót lấy hai cốc nước, một cốc đặt trước mặt cô, một cốc đưa cho Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong cười nói: “Chỉ có bà xã là yêu thương tôi”.
Lâm Như trong lòng thích những lời nói kiểu này của ông, nhưng miệng lại thốt lên: “Làm sao yêu thương ông bằng người ta, còn nói vì giúp ông thoát tội liên đới trong sự cố hỏa hoạn, cô ta đã bôn ba khắp nơi, đúng là cô ta đã trở thành người cứu thế của ông rồi”.
Hứa Thiếu Phong vừa nghe nhắc đến việc Trần Tư Tư giúp anh thoát vụ hỏa hoạn, trong lòng mừng thầm, đang lo không biết giải thích thế nào về chuyện giữa anh và Trần Tư Tư, thì may quá, đây quả là một cơ hội tích cực. Để khiến Lâm Như có thể chấp nhận được, bèn cố ý nói: “Bà xem bà đấy, sao lại nhắc đến cô ấy rồi? Nếu như không phải vì vụ hỏa hoạn lần trước khiến tôi đứng trước nguy cơ bị khai trừ, tôi cũng không có mối quan hệ này với cô ta, chủ yếu là trong thời khắc then chốt ấy, tôi nghe người ta nói cô ấy có quen với Tổ trưởng Tổ Điều tra Sự cố Mã Trung Tân, mới nhờ cô ta giúp một chút. Nhưng không ngờ được là sau việc đó lại chịu nhiều tai tiếng thế này, đúng là được không bằng mất. Cứ thế này, thà trước đây tôi không nhờ cô ta còn hơn, cho dù có mất chức quan cũng không bị mang tiếng”. Hứa Thiếu Phong nói nhiều như thế, sau khi nói xong, ông mới thực sự ngạc nhiên không ngờ được mình lại có thể nói ra những lời như thế này, lại có thể đưa một việc vốn dĩ thuộc lĩnh vực tình cảm chuyển thành việc vì lợi ích chính trị, như thế có thể tìm được đường lui cho mình mà lại tìm được lý do đối phó với Lâm Như.
Sau khi Lâm Như nghe xong những lời này, quả nhiên thái độ tốt lên rất nhiều, bèn nói: “Nếu đàn bà là nước, đàn ông là thuyền, thì nước có thể đẩy thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền. Từ cổ chí kim, đã có không biết bao nhiêu là anh hùng hào kiệt, gió bão dặm trường gì cũng từng trải qua, nhưng không ngờ lại bị lật thuyền vì sự dụ dỗ của đàn bà. Tôi hy vọng ông không mắc phải sai lầm đó”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Làm sao tôi thế được?”. Chưa nói dứt lời thì chuông điện thoại reo, Hứa Thiếu Phong nói: “Có điện thoại, bà đi nghe đi”.