Lâm Như hơi nghi ngờ bèn cầm lấy điện thoại nói 'Alo' một tiếng.
Bên đầu kia điện thoại nói: “Alo, chị dâu, em là Chính Tài, gần đây chị vẫn khỏe chứ?”
Lâm Như nói: “Ờ, là Chính Tài à, tôi rất tốt, gọi điện đến có việc gì thế?”
Đầu kia điện thoại nói: “Lúc nãy em gọi điện cho Cục trưởng Hứa, anh ấy tắt máy. Trên tỉnh phái người tới, không thể tìm được anh ấy, em bèn gọi điện về nhà xem anh ấy có nhà không”.
Lâm Như nói: “Ông ấy ở nhà, chờ ông ấy nhận máy nhé!”, nói xong đưa điện thoại cho Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong nói: “Đúng là phiền phức thật, tan làm rồi vẫn không được yên thân”. Nói rồi lấy điện thoại từ tay của Lâm Như nói: “Alo, Chính Tài, không phải là tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Các cậu thay mặt tôi đi một chuyến”.
Chính Tài nói: “Anh Hứa, không được, có cả đồng chí Lý cũng về nhất định đòi anh phải tới mới được, ông ta nói nếu anh không tới, ông ta sẽ lên tỉnh ngay đêm nay”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Thôi được, tôi sẽ đến”. Đặt máy xuống, trong lòng nghĩ Vương Chính Tài đúng là xứng đáng với chức Chánh văn phòng, khi làm việc không để lọt lấy một giọt nước, nhẹ nhàng mà lừa được Lâm Như. Bèn giả vờ dáng vẻ bất đắc dĩ nói: “Bà xem đấy, muốn yên tĩnh một chút cũng không được”.
Hứa Thiếu Phong thấy Lâm Như không phản ứng gì, biết là cô vẫn còn đang giận ông, bèn cười với cô nói: “Để tôi xin nghỉ phép, thế có được không?”
Trên miệng của Lâm Như hơi nở ra một nụ cười, nhưng lại rất nhanh được cô kìm lại, mới nói: “Đó là sự tự do của ông, tôi đâu có quyền quản ông?”
Tiểu tiết này Hứa Thiếu Phong sớm đã nhận ra, biết được tình hình không nguy lắm, nói: “Tôi đi đối phó một chút rồi về, bà nghỉ sớm đi nhé”.
Đi ra khỏi cửa, Hứa Thiếu Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới tiểu oan gia đó, e là còn đang khóc lóc thảm thiết đợi ông đến dỗ, bèn lái xe như bay theo hướng của khu hoa viên Di Tình. Trong lòng nghĩ, đàn bà nhiều cũng phiền, dỗ người này lại phải đi an ủi người kia, cũng giống như minh tinh chạy xô vậy, bận tới sân này rồi lại chạy tới sân kia, không biết địa chủ trước đây họ làm thế nào để xử lý mối quan hệ giữa những người phụ nữ? Nghe nói bọn họ ai cũng có mấy vợ, thê thiếp thành đàn, một người làm sao có thể xử lý tốt được tất cả các mối quan hệ đó? Nhất định họ phải có nhiều kiến thức, phải nghiên cứu thật kỹ mới được.
Đi được nửa đường, ông nhìn qua kính chiếu hậu để chắc chắn không có ai theo đuôi mình, sau đó lại nghĩ liệu Tư Tư có ở nhà không? Lúc nãy sợ cô ấy gọi điện đến cho ông nên ông phải tắt máy, giờ mới mở máy ra, gọi điện lại cho cô. Sau khi điện thoại gọi đi, ông alo một tiếng mới nghe thấy cô nói, Thiếu Phong anh đang ở đâu? Ông nói, anh sẽ đến ngay, em có ở nhà không? Chỉ nghe thấy cô “ờ” một tiếng. Ông nói, được rồi, một lát nữa anh tới. Nói xong bèn tắt máy, nhìn thấy bên đường có một tiệm đồ ăn nhanh, nghĩ tới việc cô ấy bị nôn, e rằng vẫn chưa ăn uống gì, bèn dừng xe lại, mua một chút đồ ăn vặt và một suất cơm, rồi mới lên xe đi tiếp.
Mọi thứ đúng như dự đoán của Hứa Thiếu Phong, Trần Tư Tư nước mắt lưng tròng, ông vừa vào tới cửa, cô liền như một chú chim bị thương, sà ngay vào, rúc đầu vào vai ông, ôm chặt lấy ông, trong giây phút đó nước mắt rơi ướt đẫm vai ông.
Ông vỗ vỗ vai cô, giả vờ chẳng hề biết chuyện gì nói: “Được rồi, được rồi, anh đoán em vẫn chưa ăn cơm, em xem anh mua gì cho em này?”
Trần Tư Tư rúc đầu vào càng mạnh hơn, nhỏ nhẹ nói: “Em không đói, em chỉ muốn ôm anh như thế này thôi”.
Hứa Thiếu Phong bèn buông túi thức ăn xuống, ôm chặt lấy cô mà nói: “Nghe lời nào, hãy ăn cơm trước đi, có ấm ức gì đợi ăn xong hãy nói”.
Trần Tư Tư lắc lắc mình nói: “Em không cần!”
Hứa Thiếu Phong nghĩ thầm trong lòng, thảo nào những cô gái trẻ muốn tìm những người đàn ông có tuổi, cô ấy mãi mãi có thể làm trẻ con, còn nếu như tìm một người tuổi tác tương đương với họ, họ lớn thế nào thì là như thế, không dễ gì giả vờ được, còn nếu như tìm một người nhỏ hơn họ, cho dù cô ấy có trẻ trung đến thế nào thì cũng phải giả vờ giống người lớn. Hứa Thiếu Phong biết trong lòng cô có ấm ức, cô ấy muốn nũng nịu thì để cô ấy làm đi, đằng nào thì nhiệm vụ chủ yếu của ông hôm nay cũng là giảng hòa, chỉ cần có thể giảng hòa được các mối quan hệ, phương thức làm có thể linh hoạt một chút.
Ông cố ý ra vẻ chẳng biết điều gì nói: “Có phải em vẫn giận anh không? Buổi tối thực sự có cuộc họp, trên tỉnh phái người xuống, anh không thể không tới tiếp đón. Đây này, vừa mới tiếp xong, anh nhanh chóng phóng như bay về đây luôn. Anh nghĩ chắc em giận anh, quả nhiên là giận thật”. Nói rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt cô, cô ấy lại rúc mặt vào vai ông.
Ông đột nhiên nhanh nhảu nói: “Cho em nghĩ một chút nhé, xem em có đoán được ra không?”
Cô nói: “Không thèm trả lời!”.
Ông lại nói: “Nhà của Tiểu Minh có ba người con, con cả gọi là Đại Mao, con thứ hai gọi là Nhị Mao, con thứ ba gọi là…”.
Cô nói: “Đứa thứ ba là Tiểu Minh. Lúc nào cũng thế”.
Ông nói: “Thật quá thông minh, không muốn trả lời mà vẫn có thể trả lời chuẩn xác đến như thế, nếu như muốn trả lời nhất định sẽ rất tuyệt”.
Cô đột nhiên buông tay ra, dùng nắm đấm đấm ông nói: “Anh xấu xa, anh xấu xa! Rõ ràng anh biết trong lòng người ta ấm ức, vẫn còn lôi người ta ra đùa”.
Ông bèn nhân cơ hội này lau mặt cho cô, thấy gương mặt xinh xắn ướt đẫm nước mắt trở nên càng thanh tú, bèn nói với giọng yêu thương: “Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà làm em ấm ức tới mức này?”
Cô vừa nghe thấy những lời này, lại òa lên khóc tiếp.
Hứa Thiếu Phong bèn dỗ dành cô, nói: “Đừng có khóc, đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói”.
Nói rồi, bế cô đặt lên ghế sofa, sau đó lại rót cho cô một cốc nước, còn mang lại chút đồ ăn đã mua lúc nãy, mở ra, rồi cầm lấy đôi đũa, đưa cho cô và nói: “Ăn một chút đi, đừng để đói quá”.
Trần Tư Tư bèn đặt đũa xuống nói: “Em không đói”.
Hứa Thiếu Phong một tay ôm trọn lấy Trần Tư Tư, rồi lại cầm lấy đũa, gắp đồ ăn, bón cho cô. Đợi cô ăn hết, lại đút cho miếng nữa, lúc này cô mới cầm lấy đũa nói: “Để em”.
Hứa Thiếu Phong nghĩ thầm, bà cô này, đúng là còn khó chiều hơn người trước, càng nhỏ càng khó chiều, nhưng mà cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo mình gây ra họa? Mình không đến hầu hạ thì còn ai tới đây, cũng chẳng thể phái thuộc hạ của mình tới được? Nghĩ tới đó, không nén được cười thầm, ông thấy mình đúng là đê tiện, cuộc sống êm ấm không muốn, lại đi trêu hoa ghẹo liễu, để sau khi gây ra tai họa này, lại giống như một tên thái giám. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn dáng vẻ ăn cơm của Trần Tư Tư đúng là khiến cho người khác thấy yêu, từng miếng nhỏ, từng miếng nhỏ, ăn không chậm cũng không gấp, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng tóp tép, tóp tép. Anh như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Tư Tư ngẩng đầu lên, lườm ông một cái nói: “Nhìn em thế làm gì?”
Ông nói: “Đẹp. Nhìn chưa đã!”
Cô nói: “Nhìn không đã thì cưới em đi, ngày nào cũng được nhìn, để cho anh nhìn đã thì thôi”.
Anh thấy hận vì không thể tát cho mình một cái, đúng là hũ nào không mở thì nhắc tới hũ đó, tại sao lại để vấn đề đến nước này? Thiếu Phong chỉ biết cười he he nói: “Anh mà cưới em không phải là đa thê sao? Đến lúc đó, anh trở thành kẻ phạm pháp, còn có lời nào để mà nói?”
Trần Tư Tư buông đũa xuống nói: “Thế thì anh ly hôn với bà ấy đi”.
Hứa Thiếu Phong như hít phải một luồng hơi lạnh.
Đàn bà mà, một khi đã ác thì người này càng ác hơn người trước, bèn nói: “Tư Tư, em hôm nay làm sao thế? Có phải là đã gặp bà ấy rồi không?”
Trần Tư Tư gân cổ lên nói: “Lẽ nào bà ấy không nói với anh?”
Những người này, chẳng ai kém ai cả. Hứa Thiếu Phong bèn cố ý căng thẳng nói: “Cái gì? Em thực sự đã gặp bà ấy? Sau khi hết giờ anh đi đón mấy vị khách từ trên tỉnh xuống, vừa mới kết thúc xong là tới đây luôn, anh chẳng kịp về nhà, đâu có biết được nguyên nhân sự việc? Tư Tư, mau nói với anh, rốt cuộc là chuyện gì?”
Trần Tư Tư nói: “Buổi chiều bà ấy đến tìm em”.
Ông “a” một tiếng nói: “Cô ấy tìm em? Tìm em làm gì?”
Trần Tư Tư nói: “Đến hỏi tội em, hỏi em với anh có quan hệ từ khi nào, nói em lòng dạ bẩn thỉu, em nói bà ấy giống như một oan phụ, bà ta liền hắt cho em một ly nước, lại còn hắt thẳng vào mặt em. Em lớn như thế này rồi, chưa từng bị nhục nhã như thế lần nào, em thật sự không ngờ được, bà ta lại có thể đối xử như thế với em…”. Nói đến đây, trong chốc lát không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, lại khóc to lên.
Hứa Thiếu Phong vội vàng ôm lấy cô, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô nói: “Để anh xem, đã bỏng chưa?”
Trần Tư Tư nói: “Là nước ấm, bỏng thì chưa đến mức, nhưng rõ ràng là làm ô nhục đến nhân cách của em, là khinh thường em”.
Hứa Thiếu Phong nghĩ trong lòng, dựa vào sự giáo dục của Lâm Như thì không thể làm chuyện thô bỉ như thế được, bà ấy dùng nước tạt người, rõ ràng là Trần Tư Tư làm bà ấy tức điên lên, nếu không thì bà ấy nhất định không thể làm chuyện như thế này. Đương nhiên trong lúc này ông không thể biện hộ cho Lâm Như một lời nào, cho dù là nửa câu cũng không được, lời nói tốt đẹp chỉ có thể giữ lại nói cho một mình Lâm Như nghe thôi. Nếu như có thể thì bây giờ ông cũng chỉ mắng bà ấy vài câu để cho Trần Tư Tư vui. Nhưng bảo ông mắng, ông cũng không thể mắng được, ông vốn dĩ đã làm cho Lâm Như tổn thương, nếu lại mắng bà ấy sau lưng, thì chính ông cũng chẳng ra sao cả. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, ông chẳng hề muốn làm tổn thương ai, ông chỉ có thể gặp ai thì dỗ người đó, nghĩ thế, bèn nói với Trần Tư Tư: “Xin lỗi, Tư Tư, đều là tại anh không tốt, để em ấm ức rồi”.
Trần Tư Tư vốn dĩ đầy một bồ ấm ức, nghe Hứa Thiếu Phong nói như thế, cũng không muốn giận thêm nữa, liền nói: “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi”.
Hứa Thiếu Phong luôn muốn làm rõ nguyên nhân của chuyện này, hỏi: “Bây giờ điều khiến cho anh mơ hồ là, làm sao bà ấy lại biết chuyện giữa hai chúng ta? Bà ấy có chứng cứ gì, có nói cho em biết không?”
Trần Tư Tư nói: “Bà ấy không phải là kẻ ngốc, việc như thế này làm sao có thể nói cho em biết được?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Bà ấy không phải là kẻ ngốc, em cũng đừng là kẻ ngốc chứ, nếu bà ấy không có được chứng cứ có liên quan tới mối quan hệ giữa hai chúng ta, thì em cũng đừng nhận xem bà ấy làm thế nào”.
Trần Tư Tư nói: “Tại sao em lại phải chết không thừa nhận chứ? Bà ấy có thể công khai khiêu khích trước mặt em, thì tại sao em lại không thể?”
Hứa Thiếu Phong nghe thấy thế, thiếu chút nữa thì đấu lại: “Bà ấy đã chẳng có căn cứ gì, tại sao em lại thừa nhận, đây không phải là không khảo mà xưng sao?”
Trần Tư Tư nói: “Bà ấy không có căn cứ thì liệu có tìm đến em không? Nực cười”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Em có biết không, một khi em thừa nhận, đồng nghĩa với việc chặn con đường của hai chúng ta, sau này chúng ta biết qua lại như thế nào đây?”
Trần Tư Tư nói: “Tại sao lại không thể qua lại? Bà ấy bảo em sau này không được qua lại với anh, em nói, em không thể, em yêu anh, muốn em buông xuôi là chuyện không thể được”.
Hứa Thiếu Phong thiếu chút nữa thì điên tiết, bà cô này, khi thông minh thì còn thông minh hơn cả người kia, nhưng lúc ngốc lên lại cũng ngốc hơn cả người đó, ông nói: “Chuyện giữa hai chúng ta vốn dĩ là chuyện vụng trộm, em lại công khai nhận với bà ấy, bảo anh phải làm thế nào đây? Sau này anh có muốn qua lại với em cũng không dễ rồi”.
Trần Tư Tư đầy ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Còn vì sao cái gì nữa? Em đã chặn đường lại rồi, em bảo anh phải nói như thế nào đây?”
Trần Tư Tư nghe xong đần người ra, cô vốn chỉ muốn chọc tức Lâm Như thôi, khiến cho bọn họ cãi nhau, khiến bà ấy chủ động bỏ Hứa Thiếu Phong, sau đó cô thừa nước đục thả câu, không ngờ kết quả sự việc lại vượt quá khỏi dự tính của cô, bèn nói: “Ý của anh là, giữa em và Lâm Như, anh chọn Lâm Như, bỏ em, có phải không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Đây không phải là vấn đề anh lựa chọn ai, từ bỏ ai, Tư Tư, em biết không, anh là người đã có gia đình mà, đây là sự thực, không thể không thừa nhận sự thực này”.
Trần Tư Tư đột nhiên cười nhạt một tiếng: “Thế nói cho cùng, em chỉ là một bộ quần áo trên người anh, muốn mặc thì lấy ra mặc, muốn vứt, thì một nhát là vứt đi, có phải không?”
Hứa Thiếu Phong vừa nhìn thấy Tư Tư cười nhạt một tiếng thì trong lòng thấy sợ, cười nhạt là tiền tấu, trong những trường hợp thông thường, phụ nữ sau khi cười nhạt sẽ là điên loạn lên, sau khi điên loạn rồi sẽ òa lên khóc thật to. Để khiến cho tâm trạng cô không bị xấu thêm nữa, Hứa Thiếu Phong muốn tiến hành kế hoãn binh mà ngon ngọt: “Tư Tư, đừng nói như thế, em nên hiểu cho sự khó xử của anh. Anh đối với em như thế nào, không cần anh phải nói, trong lòng em rõ hơn ai hết. Có một số chuyện, không thể vội vàng được, phải từ từ. Anh vẫn còn chưa biết thái độ của Lâm Như như thế nào, nếu như cô ấy biết chuyện của hai chúng ta, chủ động muốn ly hôn với anh, thế thì thật tạ trời tạ đất, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau, quan gì thì quan, làm được thì làm, không làm được thì thôi, có một người phụ nữ xinh đẹp như em bên cạnh, trong đời anh không còn gì tốt hơn”.
Những lời này quả nhiên rất có hiệu quả, Trần Tư Tư vẫn chưa kịp phát điên lên, đã chuyển thái độ, đột nhiên trở nên dịu dàng nói: “Thiếu Phong, anh nói, nếu như bà ấy không đồng ý thì sao? Nếu bà ấy không đồng ý, thì không phải là chúng ta sẽ không thể ở bên nhau được sao?”
Hứa Thiếu Phong cảm thấy không nên thề thốt gì với cô, một khi thề rồi, sau này không thực hiện được, chính là tự mình đưa đầu mình vào rọ, nhưng ông cũng không hoàn toàn chặn hết hy vọng của cô, một khi không có hi vọng gì thì cô ấy nhất định sẽ điên lên, bèn nói: “Nếu như cô ấy không đồng ý, sự việc sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Tư Tư à, em không nên thừa nhận với cô ấy, càng không nên đối đầu với cô ấy, em làm như thế, trong chốc lát đã làm loạn kế hoạch của anh lên, khiến anh rất bị động”.
Trần Tư Tư nói: “Thế anh có kế hoạch gì, sao lại không nói với em?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Chuyện gì cũng phải làm từng bước, dục tốc thì bất đạt. Nếu như cô ấy không biết anh đi ngoại tình, thời gian lâu dần, cô ấy sẽ cảm thấy giữa anh và cô ấy thực sự không còn chút ý nghĩa nào nữa, nói không chừng đòi ly hôn với anh thật. Còn nếu như để cô ấy biết được là anh đi ngoại tình, sẽ có hai khả năng, một là cô ấy chủ động ly hôn với anh, đây đương nhiên là chuyện tốt, còn một khả năng nữa, có thể cố ý không ly hôn với anh để làm khổ anh. Cho nên, trong thời gian này, chúng ta nên gặp nhau ít một chút, không nên gây ra thêm phiền phức gì nữa. Em thấy thế nào?
Trần Tư Tư đột nhiên vung hai cánh tay ra, ôm chặt lấy ông nói: “Thiếu Phong, em thực sự rất thích anh, không nỡ bỏ anh”.
Hứa Thiếu Phong nhẹ nhàng vỗ vai cô nói: “Điều này thì anh biết, anh biết mà”.
Hứa Thiếu Phong không dễ gì an ủi được Trần Tư Tư, đã đến hơn giờ đêm rồi. Ra khỏi nhà rồi, cũng phải vội vàng mà trở về chứ, trong lòng lại nghĩ phải ứng phó với Lâm Như thế nào đây. Ông thấy mình bây giờ sao lại biến thành người như thế này, nói dối như cuội, đầu nào cũng nói dối, lừa gạt vợ, lại tới lừa gạt người tình, khiến lòng mình cũng thấy đau. Nhưng mà, nếu không nói dối thì không thể nào xử lý ổn thỏa được những mâu thuẫn này. Nếu có một ngày hai người bọn họ biết rõ chân tướng sự việc, thì anh thật sự không có mặt mũi nào mà làm người nữa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Như hơi nghi ngờ bèn cầm lấy điện thoại nói 'Alo' một tiếng.
Bên đầu kia điện thoại nói: “Alo, chị dâu, em là Chính Tài, gần đây chị vẫn khỏe chứ?”
Lâm Như nói: “Ờ, là Chính Tài à, tôi rất tốt, gọi điện đến có việc gì thế?”
Đầu kia điện thoại nói: “Lúc nãy em gọi điện cho Cục trưởng Hứa, anh ấy tắt máy. Trên tỉnh phái người tới, không thể tìm được anh ấy, em bèn gọi điện về nhà xem anh ấy có nhà không”.
Lâm Như nói: “Ông ấy ở nhà, chờ ông ấy nhận máy nhé!”, nói xong đưa điện thoại cho Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong nói: “Đúng là phiền phức thật, tan làm rồi vẫn không được yên thân”. Nói rồi lấy điện thoại từ tay của Lâm Như nói: “Alo, Chính Tài, không phải là tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Các cậu thay mặt tôi đi một chuyến”.
Chính Tài nói: “Anh Hứa, không được, có cả đồng chí Lý cũng về nhất định đòi anh phải tới mới được, ông ta nói nếu anh không tới, ông ta sẽ lên tỉnh ngay đêm nay”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Thôi được, tôi sẽ đến”. Đặt máy xuống, trong lòng nghĩ Vương Chính Tài đúng là xứng đáng với chức Chánh văn phòng, khi làm việc không để lọt lấy một giọt nước, nhẹ nhàng mà lừa được Lâm Như. Bèn giả vờ dáng vẻ bất đắc dĩ nói: “Bà xem đấy, muốn yên tĩnh một chút cũng không được”.
Hứa Thiếu Phong thấy Lâm Như không phản ứng gì, biết là cô vẫn còn đang giận ông, bèn cười với cô nói: “Để tôi xin nghỉ phép, thế có được không?”
Trên miệng của Lâm Như hơi nở ra một nụ cười, nhưng lại rất nhanh được cô kìm lại, mới nói: “Đó là sự tự do của ông, tôi đâu có quyền quản ông?”
Tiểu tiết này Hứa Thiếu Phong sớm đã nhận ra, biết được tình hình không nguy lắm, nói: “Tôi đi đối phó một chút rồi về, bà nghỉ sớm đi nhé”.
Đi ra khỏi cửa, Hứa Thiếu Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới tiểu oan gia đó, e là còn đang khóc lóc thảm thiết đợi ông đến dỗ, bèn lái xe như bay theo hướng của khu hoa viên Di Tình. Trong lòng nghĩ, đàn bà nhiều cũng phiền, dỗ người này lại phải đi an ủi người kia, cũng giống như minh tinh chạy xô vậy, bận tới sân này rồi lại chạy tới sân kia, không biết địa chủ trước đây họ làm thế nào để xử lý mối quan hệ giữa những người phụ nữ? Nghe nói bọn họ ai cũng có mấy vợ, thê thiếp thành đàn, một người làm sao có thể xử lý tốt được tất cả các mối quan hệ đó? Nhất định họ phải có nhiều kiến thức, phải nghiên cứu thật kỹ mới được.
Đi được nửa đường, ông nhìn qua kính chiếu hậu để chắc chắn không có ai theo đuôi mình, sau đó lại nghĩ liệu Tư Tư có ở nhà không? Lúc nãy sợ cô ấy gọi điện đến cho ông nên ông phải tắt máy, giờ mới mở máy ra, gọi điện lại cho cô. Sau khi điện thoại gọi đi, ông alo một tiếng mới nghe thấy cô nói, Thiếu Phong anh đang ở đâu? Ông nói, anh sẽ đến ngay, em có ở nhà không? Chỉ nghe thấy cô “ờ” một tiếng. Ông nói, được rồi, một lát nữa anh tới. Nói xong bèn tắt máy, nhìn thấy bên đường có một tiệm đồ ăn nhanh, nghĩ tới việc cô ấy bị nôn, e rằng vẫn chưa ăn uống gì, bèn dừng xe lại, mua một chút đồ ăn vặt và một suất cơm, rồi mới lên xe đi tiếp.
Mọi thứ đúng như dự đoán của Hứa Thiếu Phong, Trần Tư Tư nước mắt lưng tròng, ông vừa vào tới cửa, cô liền như một chú chim bị thương, sà ngay vào, rúc đầu vào vai ông, ôm chặt lấy ông, trong giây phút đó nước mắt rơi ướt đẫm vai ông.
Ông vỗ vỗ vai cô, giả vờ chẳng hề biết chuyện gì nói: “Được rồi, được rồi, anh đoán em vẫn chưa ăn cơm, em xem anh mua gì cho em này?”
Trần Tư Tư rúc đầu vào càng mạnh hơn, nhỏ nhẹ nói: “Em không đói, em chỉ muốn ôm anh như thế này thôi”.
Hứa Thiếu Phong bèn buông túi thức ăn xuống, ôm chặt lấy cô mà nói: “Nghe lời nào, hãy ăn cơm trước đi, có ấm ức gì đợi ăn xong hãy nói”.
Trần Tư Tư lắc lắc mình nói: “Em không cần!”
Hứa Thiếu Phong nghĩ thầm trong lòng, thảo nào những cô gái trẻ muốn tìm những người đàn ông có tuổi, cô ấy mãi mãi có thể làm trẻ con, còn nếu như tìm một người tuổi tác tương đương với họ, họ lớn thế nào thì là như thế, không dễ gì giả vờ được, còn nếu như tìm một người nhỏ hơn họ, cho dù cô ấy có trẻ trung đến thế nào thì cũng phải giả vờ giống người lớn. Hứa Thiếu Phong biết trong lòng cô có ấm ức, cô ấy muốn nũng nịu thì để cô ấy làm đi, đằng nào thì nhiệm vụ chủ yếu của ông hôm nay cũng là giảng hòa, chỉ cần có thể giảng hòa được các mối quan hệ, phương thức làm có thể linh hoạt một chút.
Ông cố ý ra vẻ chẳng biết điều gì nói: “Có phải em vẫn giận anh không? Buổi tối thực sự có cuộc họp, trên tỉnh phái người xuống, anh không thể không tới tiếp đón. Đây này, vừa mới tiếp xong, anh nhanh chóng phóng như bay về đây luôn. Anh nghĩ chắc em giận anh, quả nhiên là giận thật”. Nói rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt cô, cô ấy lại rúc mặt vào vai ông.
Ông đột nhiên nhanh nhảu nói: “Cho em nghĩ một chút nhé, xem em có đoán được ra không?”
Cô nói: “Không thèm trả lời!”.
Ông lại nói: “Nhà của Tiểu Minh có ba người con, con cả gọi là Đại Mao, con thứ hai gọi là Nhị Mao, con thứ ba gọi là…”.
Cô nói: “Đứa thứ ba là Tiểu Minh. Lúc nào cũng thế”.
Ông nói: “Thật quá thông minh, không muốn trả lời mà vẫn có thể trả lời chuẩn xác đến như thế, nếu như muốn trả lời nhất định sẽ rất tuyệt”.
Cô đột nhiên buông tay ra, dùng nắm đấm đấm ông nói: “Anh xấu xa, anh xấu xa! Rõ ràng anh biết trong lòng người ta ấm ức, vẫn còn lôi người ta ra đùa”.
Ông bèn nhân cơ hội này lau mặt cho cô, thấy gương mặt xinh xắn ướt đẫm nước mắt trở nên càng thanh tú, bèn nói với giọng yêu thương: “Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà làm em ấm ức tới mức này?”
Cô vừa nghe thấy những lời này, lại òa lên khóc tiếp.
Hứa Thiếu Phong bèn dỗ dành cô, nói: “Đừng có khóc, đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói”.
Nói rồi, bế cô đặt lên ghế sofa, sau đó lại rót cho cô một cốc nước, còn mang lại chút đồ ăn đã mua lúc nãy, mở ra, rồi cầm lấy đôi đũa, đưa cho cô và nói: “Ăn một chút đi, đừng để đói quá”.
Trần Tư Tư bèn đặt đũa xuống nói: “Em không đói”.
Hứa Thiếu Phong một tay ôm trọn lấy Trần Tư Tư, rồi lại cầm lấy đũa, gắp đồ ăn, bón cho cô. Đợi cô ăn hết, lại đút cho miếng nữa, lúc này cô mới cầm lấy đũa nói: “Để em”.
Hứa Thiếu Phong nghĩ thầm, bà cô này, đúng là còn khó chiều hơn người trước, càng nhỏ càng khó chiều, nhưng mà cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo mình gây ra họa? Mình không đến hầu hạ thì còn ai tới đây, cũng chẳng thể phái thuộc hạ của mình tới được? Nghĩ tới đó, không nén được cười thầm, ông thấy mình đúng là đê tiện, cuộc sống êm ấm không muốn, lại đi trêu hoa ghẹo liễu, để sau khi gây ra tai họa này, lại giống như một tên thái giám. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn dáng vẻ ăn cơm của Trần Tư Tư đúng là khiến cho người khác thấy yêu, từng miếng nhỏ, từng miếng nhỏ, ăn không chậm cũng không gấp, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng tóp tép, tóp tép. Anh như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Tư Tư ngẩng đầu lên, lườm ông một cái nói: “Nhìn em thế làm gì?”
Ông nói: “Đẹp. Nhìn chưa đã!”
Cô nói: “Nhìn không đã thì cưới em đi, ngày nào cũng được nhìn, để cho anh nhìn đã thì thôi”.
Anh thấy hận vì không thể tát cho mình một cái, đúng là hũ nào không mở thì nhắc tới hũ đó, tại sao lại để vấn đề đến nước này? Thiếu Phong chỉ biết cười he he nói: “Anh mà cưới em không phải là đa thê sao? Đến lúc đó, anh trở thành kẻ phạm pháp, còn có lời nào để mà nói?”
Trần Tư Tư buông đũa xuống nói: “Thế thì anh ly hôn với bà ấy đi”.