Chỉ cần nhắc đến Trần Chí Cương thì Lâm Như vẫn thấy có cảm xúc trong lòng, vẫn thấy ngượng ngùng và rạo rực.
Kể từ sau lần ở Ma Cao, Lâm Như và Trần Chí Cương không quan hệ thêm lần nào nữa, không phải là cô không muốn mà là cô không dám nghĩ. Sau lần vui vẻ đó, cô bắt Trần Chí Cương phải giữ kín bí mật này giữa hai người, cô cũng nhiều lần nói với Trần Chí Cương rằng khi trở lại Hải Tân, dù làm bất cứ chuyện gì cũng không thể để xảy ra chuyện đó thêm một lần nữa. Cô thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện, sợ nếu không giữ được mà bị người ta phát hiện thì cô không còn biết giấu mặt vào đâu nữa, cũng không biết sẽ làm cho Hứa Thiếu Phong mất mặt đến mức nào.
Trong khoảng thời gian đó, cô và Trần Chí Cương cũng có tin nhắn qua lại với nhau, sau khi đọc xong đều cẩn thận xóa đi để tránh sau này có chuyện xảy ra. Tin nhắn điện thoại thì có thể xóa nhưng những kỷ niệm trong tim họ thì không thể nào xóa đi được, những lúc yên tĩnh một mình lại thấy con tim cũng khát khao, mong muốn. Nó giống như cái đèn nhấp nháy cứ phát đi từng đợt ánh sáng, cứ lởn vởn trong đầu, khi nó phát đi nhiều rồi thì khát khao cũng càng trở nên mãnh liệt hơn, lại bắt đầu tưởng tượng rằng giá mà có cơ hội, giá mà lại có thêm một lần như thế nữa. Nhưng sau khi đối mặt với Trần Chí Cương hoặc sau những lúc đọc xong dòng tin nhắn đầy những cảm xúc mãnh liệt của anh ta thì cô lại đành phải tự kiềm chế dục vọng mãnh liệt vốn là bản năng tự nhiên của con người để trở về với bản chất của một con người tri thức, hiểu biết.
Những ngày gần đây cô suy nghĩ rất nhiều, phải chăng bản thân mình đã quá khắt khe với Hứa Thiếu Phong? Không phải chính bản thân cô cũng từng một lần phản bội chồng hay sao? Tại sao lại không thể tha thứ cho ông ấy một lần chứ? Sau nhiều lần suy nghĩ, Lâm Như thấy nguyên nhân của sự việc này không ngoài hai điểm: Một là, con người có tính tham lam và luôn vì lợi ích bản thân, đặc biệt là trong lĩnh vực tình cảm thì càng đúng như thế. Sự cân bằng cũng chỉ là tương đối. Hai là, rất nhiều quan chức khi xảy ra chuyện đều không xử lý tốt mối quan hệ giữa ông ta và tình nhân, hoặc là không đáp ứng được những tham vọng ngày càng nhiều của người tình mới làm cho sự việc bị bại lộ, cuối cùng thì thân bại danh liệt.
Cô sợ trên phương diện này Hứa Thiếu Phong sẽ xảy ra chuyện. Trần Tư Tư xinh đẹp, trẻ trung như vậy thì đàn ông theo đuổi cô ta không thể đếm xuể, nhưng tại sao cô ta lại cứ giữ chặt Hứa Thiệu Phong không chịu buông tha chứ? Cô không thể phủ nhận rằng giữa họ có tình yêu, nhưng trên hết giữa họ là quan hệ hai bên cùng có lợi, nếu giờ đây Hứa Thiếu Phong không còn chút quyền lực gì, trở thành một nhân viên bình thường hoặc là vì cô ta mà mất đi quyền chức, mất đi cần câu cơm thì liệu cô ta còn đồng ý lấy Hứa Thiếu Phong không? Đáp án chắc chắn là không, cô ta không làm được, cũng không có đủ khả năng để làm được việc đó. Nếu thực sự đến bước đó thì người ở bên cạnh Hứa Thiếu Phong cũng chỉ có mình cô mà thôi. Đây là thành quả lao động của một người, không thể có chuyện cô là người trồng cây mà tự nhiên Trần Tư Tư lại đến hái quả được. Cũng chính vì có suy nghĩ như vậy cô mới cố gắng hết sức giữ gìn hạnh phúc cho cái gia đình này, giữ gìn không để cho cái cây to mà cô đã bỏ bao công sức vun trồng bị bất cứ con sâu nào đến phá hại.
Không lâu sau đó, Lâm Như và Hồ Tiểu Dương đến một quán ăn yên tĩnh ở một vùng quê.
Không khí nơi đây thật trong lành, trước mặt là biển rộng, tiết trời mùa xuân ấm áp, muôn hoa đua nở. Chọn món xong, Hồ Tiểu Dương liền lấy một chai rượu nho từ trên xe xuống.
Lâm Như hỏi: “Còn uống cả rượu nữa cơ à? Cô không định lái xe sao?”
Hồ Tiểu Dương mở nắp chai ra và nói: “Để chị sớm thoát ra khỏi biển khổ, em sẽ cùng uống với chị một ly”.
Lâm Như nói: “Con người ta ngay từ khi sinh ra đã khóc chào đời, điều này đã quyết định cuộc đời con người không được sống bình thản, cô yên tâm đi, tôi còn đủ sức chịu đựng được, không đến mức nhảy xuống biển tự tử đâu”.
Hồ Tiểu Dương cười nói: “Ai mà không biết chị của em từ bi rộng lượng, chút chuyện vặt vãnh này thì có đáng gì chứ?”
Lâm Như nói: “Thôi! Thôi! Thôi! Cô lại như vậy nữa rồi. Tôi muốn hỏi một câu, hôm đó lúc tôi gọi điện cho cô, tại sao cô ta cũng có ở đó?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Cô ấy đến chỗ em để tư vấn tâm lý, lần trước cô ấy cũng đến một lần rồi”.
Lâm Như ờ lên một tiếng: “Vậy cô ta muốn tư vấn chuyện gì?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Những người đến chỗ em hầu hết đều có vấn đề về tình cảm, cô ấy cũng không ngoại lệ”.
Lâm Như nói: “Vậy thì chắc cô cũng biết rõ cô ta đang nghĩ gì, cũng biết quan hệ của cô ta và Hứa Thiếu Phong đã phát triển đến mức độ nào rồi”.
Hồ Tiểu Dương: “Cô ấy đã nói với em, nếu chị không đến tìm gặp cô ấy, em cũng không biết cô ấy chính là Trần Tư Tư mà chị em mình muốn tìm, lúc đó em cũng không biết người có quan hệ với cô ấy lại chính là Hứa Thiếu Phong”.
Lâm Như hỏi: “Cô ta định thế nào? Vẫn muốn tiếp tục quan hệ với Hứa Thiếu Phong hay muốn từ bỏ?"
Hồ Tiểu Dương trả lời: “Là một người tư vấn tâm lý, đúng ra em phải tuyệt đối giữ bí mật cho khách hàng, nhưng ai bảo chị là chị gái của em chứ? Dù sao thì chị cũng đã biết bí mật của bọn họ rồi, em cũng không ngại gì mà kể lại cho chị nghe. Trần Tư Tư gần đây rất khổ tâm, cô ấy cũng rất yêu anh Thiếu Phong, muốn anh ấy ly dị vợ về sống cùng cô ấy. Có lẽ anh Phong không đồng ý nên cô ấy đã bí mật có con, muốn đợi đến khi sinh đứa con ra sẽ dùng nó để ép Thiếu Phong ly dị vợ”.
Lâm Như thực sự thấy bất ngờ: “Không ngờ cô ta nhìn bề ngoài thì có vẻ nho nhã dịu dàng, thế mà trong lòng thật hiểm ác, lén lén lút lút có con với người khác sau đó còn muốn bức hiếp người ta, quả thực là đáng sợ”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị à, chị đừng nói quá lên như thế, đấy thực ra cũng chỉ là bản năng của con người thôi, không có liên quan gì đến thiện ác cả. Thị là thị, phi là phi, công bằng mà nói, nếu sự việc này không liên quan đến chị thì em cũng đồng tình để cô ấy làm như thế. Một bàn tay không thể làm nên việc gì cả, chuyện này cũng không thể chỉ trách một mình cô ấy được, mặc dù cô ấy lén lút có con với người khác thật nhưng không phải sớm muộn cô ấy cũng nói cho đối phương biết hay sao? Khi con người ta đã mâu thuẫn đến tột độ thì cứ nghĩ loạn cả lên, cô ta cũng chỉ là nói ra như thế thôi mà”.
Lâm Như nói: “Không cần biết kết quả sau này thế nào, động cơ của cô ta như thế rõ ràng là không thể chấp nhận được, nếu một người thực sự tốt thì sao có thể có những suy nghĩ như thế được”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Được rồi, được rồi. Em không tranh luận với chị nữa, người ta cũng là phụ nữ mà, có suy nghĩ như vậy cũng đâu có gì sai, chị oán hận Trần Tư Tư cũng chẳng có tác dụng gì cả, điều quan trọng là trách nhiệm thuộc về anh Hứa Thiếu Phong, nếu như không có cô Trần Tư Tư này thì anh ấy có thể sẽ tìm đến cô Trương Tư Tư, Vương Tư Tư nào đó thôi”.
“Vậy cô nói xem, bây giờ nên làm thế nào? Tôi đã định chơi bài ngửa với lão Hứa Thiếu Phong, dứt khoát ly hôn cho xong, thích con hồ ly tinh đó thì tôi cũng cho thích luôn, nào ngờ ông ấy lại nói những lời đường mật, van nài nhất định không chịu ly hôn”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Thôi, bỏ đi chị, chị đừng miễn cưỡng làm gì nữa, em biết ly hôn không phải là ý muốn của chị mà đó chỉ là cái cớ thôi. Nếu anh ấy nhất quyết không chịu ly hôn thì chị cũng đừng cứng nhắc quá như vậy, hãy cho anh ấy một cơ hội làm lại là được rồi, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại”.
Hồ Tiểu Dương lại nói tiếp: “Em biết, một mặt thì chị hận anh ấy, mặt khác lại muốn bảo vệ anh ấy, nếu đã không từ bỏ anh ấy được thì tha thứ cho anh ấy đi, đừng tính toán nhiều làm gì nữa”.
Hai người đang nói chuyện thì thức ăn từ từ được mang lên, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp góc quán, tâm trạng mỗi người cũng vì thế mà bớt căng thẳng đi.
Hồ Tiểu Dương nói: “Thơm quá. Thôi không nói nữa, chị em mình ăn đi cho nóng”.
Từ sau lần nói chuyện với Hồ Tiểu Dương tâm trạng của Lâm Như tốt hơn rất nhiều. Người trong cuộc thường hay mù quáng còn người ngoài cuộc lại rất tỉnh táo, có khi chỉ cần người ngoài cuộc nói vài câu khuyên bảo là có thể giúp bạn thoát khỏi bế tắc rồi. Nghĩ thấy cũng đúng, con người ta sống cả đời, có chuyện gì to tát bằng việc chồng mình ăn vụng ở bên ngoài, nhưng điều đó thì cũng có đáng gì chứ? Không phải chính cô cũng từng có chuyện tình một đêm với Trần Chí Cương hay sao? Khi mọi chuyện qua rồi cô vẫn yêu cái gia đình này, vẫn yêu chồng thương con đấy thôi. Nếu cứ xem mọi chuyện đơn giản đi một chút thì cũng không đến mức không thể giải quyết.
Bây giờ vấn đề quan trọng là làm thế nào để Trần Tư Tư bỏ đứa con trong bụng cô ta đi, nếu cô ta không chịu bỏ đứa bé, sau này vấn đề còn phức tạp hơn nhiều. Dù sao chăng nữa đó cũng là một sinh mệnh, sau này khi lớn lên, hiểu biết nhiều rồi, nó cũng cần có cha, một khi Hứa Thiếu Phong bị đứa trẻ níu kéo thì cái gia đình này thực sự khó giữ rồi. Vậy phải làm sao mới có thể khiến cô ta bỏ đứa con trong bụng đi? Đương nhiên cách tốt nhất là ai gây ra chuyện thì người đó phải tự giải quyết thôi, để Hứa Thiếu Phong lộ diện đi làm việc này là hợp lý nhất.
Tuy nhiên, nếu làm như vậy thì mặt khác của vấn đề cũng vì thế mà lộ ra mất. Thứ nhất là, nếu trực tiếp nói với Hứa Thiếu Phong, Trần Tư Tư mang thai đứa con của ông ấy sẽ khiến ông ấy chẳng còn chút thể diện và sự uy nghiêm nào trước mặt cô ta nữa, nếu ông ấy muốn gánh vác trách nhiệm thì sẽ không thể chịu được áp lực thế này. Thứ hai, nếu Hứa Thiếu Phong biết được Trần Tư Tư mang trong mình đứa con của ông ấy, cho dù ông ấy có thuyết phục được cô ta bỏ đứa con đi thì sau này rất có thể ông ấy sẽ bị giày vò, trách móc bản thân về chuyện này. Nếu sự việc phát triển theo chiều hướng đó thì liệu có ảnh hưởng đến sự êm ấm của gia đình này? Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lâm Như quyết định việc này rốt cuộc vẫn phải do cô tự đứng ra giải quyết, đi tìm Trần Tư Tư thêm một lần nữa, buộc cô ta chủ động bỏ đứa con đi. Đằng nào thì Hứa Thiếu Phong vẫn chưa biết, vậy thì cứ để ông ấy mãi mãi không biết sự việc này là tốt nhất.
Hôm nay là thứ bảy, Lâm Như nghĩ Trần Tư Tư có lớp dạy vào buổi sáng nên cô đang tính xem có nên hẹn cô ta nói chuyện vào buổi chiều không.
Lâm Như chuẩn bị bữa sáng, ban đầu định gọi Hứa Thiếu Phong dậy cùng ăn, sau nghĩ hôm nay ông ấy không phải đi làm, lại để cho ông ấy ngủ thêm một chút, còn mình thì đi đánh răng rửa mặt. Kể từ khi không ngủ chung giường, Lâm Như cảm nhận được hai người bọn họ rất khách sáo với nhau, đằng sau sự khách sáo ấy tiềm ẩn một cái gì đó khiến người ta không thể yên tâm được. Lâm Như lo rằng nếu cứ tiếp tục thế này có thể tình cảm của họ sẽ ngày càng trở nên xa cách, cô đành cố gắng quan tâm, chăm sóc Hứa Thiếu Phong nhiều hơn trên các lĩnh vực khác để bù đắp lại sự sứt mẻ tình cảm của hai vợ chồng từ sau khi ngủ riêng.
Lâm Như vừa mới chuẩn bị đánh răng rửa mặt thì nghe thấy tiếng ngáp của Hứa Thiếu Phong trong phòng ngủ, liền đẩy cửa đi đến, nhìn thấy Hứa Thiếu Phong tỉnh ngủ hẳn rồi, còn đang cầm một cuốn sách đọc, cô liền nói: “Tôi đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, ông dậy ăn đi”.
Hứa Thiếu Phong đáp lại: “Đợi một chút, để tôi đọc xong đoạn này đã rồi hãy nói”.
Lâm Như tìm cho Hứa Thiếu Phong bộ quần áo để thay rồi đặt lên đầu giường nói: “Quần áo của ông đây! Ông đang xem sách gì mà say sưa thế”.
Hứa Thiếu Phong đặt quyển sách sang một bên nói: “Đây là cuốn tiểu thuyết có liên quan đến chốn quan trường, viết rất hay, rất lôi cuốn, lại rất sâu sắc nữa”.
Lâm Như cười nói: “Có phải ông tìm thấy chính mình trong cuốn sách đó nên mới xem đến mức nhiệt tình thế?”
Hứa Thiếu Phong ngồi dậy cười hì hì rồi nói: “Cũng có một chút hình bóng của tôi trong đó, nhưng cuốn sách này có giá trị tham khảo và tính cảnh tỉnh cao cho những người làm quan”.
Lâm Như nói: “Vậy thì tốt rồi, đợi ông đọc xong tôi cũng mượn đọc một chút, để xem hình ảnh ông trong cuốn sách đó là một hình tượng như thế nào”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Người ta không cho nữ giới đọc đâu”.
Lâm Như nói: “Ai quy định như thế? Ông càng nói không được xem tôi lại càng muốn xem”.
Lâm Như không nghĩ Đào Nhiên lại có thể mang mấy túi to đựng đủ các loại hoa quả đến thăm cô.
Vừa vào đến cửa Đào Nhiên đã nói: “Chị Lâm, nghe nói chị không được khỏe, có phải bị cảm rồi không? Em đến thăm chị đây”.
Lâm Như vừa nhìn đã biết Đào Nhiên biến giả thành thật, nên có chút ngại ngùng, liền nói: “Không có gì, chỉ bị ốm xoàng thôi, uống thuốc là khỏi ngay thôi”. Lâm Như nghĩ, nếu tính theo đúng thời gian thì bây giờ vẫn là trong giờ học yoga, sao cô ta lại đến sớm như vậy chứ? Cô lại hỏi Đào Nhiên: “Nhiên à, sao hôm nay cô nghỉ tập sớm vậy?”
Đào Nhiên nói: “Nghe nói chị Lâm không được khỏe, em muốn đến thăm chị nên hôm nay em nghỉ tập”.
Lâm Như bất giác thầm kêu khổ vì Đào Nhiên quan tâm mình thế này, sau này không biết là cô có đến chỗ đó học nữa không. Nếu như không đi nữa thì cũng chẳng tìm được lý do nào, nếu mà đi thì bản thân cô lại không thể chịu được. Trần Tư Tư đã có thai rồi, sao mà vẫn lên lớp dạy yoga được? Không biết là chưa đến kỳ ốm nghén hay không biết tự bảo vệ sức khỏe của mình? Khi nghĩ đến những chuyện không vui, Lâm Như thấy trong lòng rối như tơ vò. Có những lúc, sự nhiệt tình quá mức của đối phương cũng làm người ta không thể chịu nổi, muốn từ chối cũng không tìm được lý do nào mà từ chối, chỉ còn cách đành cười nói: “Cô thật là, phải đi tập đi chứ, tôi có sao đâu”.
Khi hai người đang nói chuyện thì Hứa Thiếu Phong đi từ phòng đọc sách ra, nhìn thấy Đào Nhiên liền cười nói rất vui vẻ: “Đào Nhiên đó à, cảm ơn cô đã quan tâm đến Lâm Như nhà tôi như vậy. Điều này chứng tỏ Phó Chủ nhiệm Lâm nhà ta có nhân duyên tốt. Nào, ngồi xuống ghế đi”.
Đào Nhiên vui vẻ nói: “Cục trưởng Hứa cũng ở nhà sao?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Tất nhiên là ở nhà rồi, Vương Chính Tài nhà cô đang đi ra ngoài à?”
Đào Nhiên đáp: “Anh là sếp còn không ra ngoài, anh ấy đương nhiên cũng ở nhà rồi”.
Hứa Thiếu Phong cười ha ha nói: “Được rồi! Cái cô Đào Nhiên này thật là, nói như thế hóa ra là để phê bình tôi đây mà, cứ như mỗi lần Vương Chính Tài nhà cô ra ngoài đều là do tôi bảo cậu ấy đi không bằng”.
Đào Nhiên liền lấy tay che mặt cười ha ha.
Sự xuất hiện của Thiếu Phong làm Lâm Như thấy ấm áp trong lòng, cô cũng vui vẻ bảo Đào Nhiên ngồi xuống ghế sofa.
Hứa Thiếu Phong nói: “Sao rồi, bây giờ đài truyền hình không làm cho người ta vui vẻ, thoải mái được à?”
Đào Nhiên không để mất cơ hội nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, nhờ có sự quan tâm của anh em làm việc cũng thấy rất vui, anh nói xem chị Lâm không phải cũng như vậy sao?”
Lâm Như nghe xong liền nói: “Là do cô Nhiên làm tốt mà, cô mà không làm tốt thì cấp trên có quan tâm cũng có tác dụng gì chứ”.
Hứa Thiếu Phong cũng nhân cơ hội này đùa Lâm Như: “Phó Chủ nhiệm Lâm ăn nói thật giỏi giang, nói câu nào đúng câu đấy”.
Đào Nhiên nghe xong cười ha ha nói: “Anh Hứa khen thật đúng, chị Lâm đúng là tấm gương sáng của mấy chị em bọn em đấy, không chỉ ăn nói có học vấn đâu mà đối xử với mọi người cũng rất tốt nữa”.
Hứa Thiếu Phong cũng hùa vào nói: “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, khi đi làm thì người khác phải nghe tôi nhưng về đến nhà thì tôi phải nghe chị Lâm của cô đấy”.
Lâm Như nói: “Hai người cấp trên cấp dưới làm cái gì vậy? Tự nhiên người tung kẻ hứng mang tôi ra làm trò đùa”. Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Lâm Như cảm thấy vui sướng vô cùng. Mấy ngày gần đây cô luôn phải kìm nén cảm xúc của mình, cô cũng rất muốn nói chuyện với Hứa Thiếu Phong nhưng luôn cảm thấy không thể tìm lại được tình cảm đã mất. Có những lúc khi tình cảm đã lên đến tột đỉnh thì rất cần có sự tác động từ bên ngoài. Sự xuất hiện của Đào Nhiên tuy chỉ là chuyện nhỏ nhưng lại có thể dễ dàng phá vỡ không khí căng thẳng giữa hai vợ chồng cô bấy lâu nay. Thường ngày không có cách nào có thể khiến họ mở miệng nói chuyện với nhau, vậy thì nhân lúc đang đùa vui thoải mái thế này cứ tự nhiên mà nói ra mọi chuyện.
Đào Nhiên nói: “Được rồi, được rồi, không đùa nữa, anh Hứa, chị Lâm hôm nay là ngày nghỉ cứ ngồi ở nhà thế này không phải khó chịu lắm sao? Hôm nay chúng ta gọi cả Vương Chính Tài đi đến suối Tam Điệp chơi, anh chị thấy thế nào?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Quả là một ý kiến không tồi, Lâm Như bà thấy sao?"
Lâm Như thấy đây cũng là một ý kiến rất hay, cũng sẽ là cơ hội để cải thiện mối quan hệ giữa hai vợ chồng cô nên liền nói ngay: “Phải gọi cả Hồ Tiểu Dương đi nữa, càng đông người càng vui”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Được! Tôi là anh rể nói chuyện sẽ không tiện, bà hãy gọi điện liên lạc với cô ấy đi, liên lạc xong thì chúng ta xuất phát”.
Lâm Như nói: “Ông nghĩ thế cũng đúng, đến lúc đó thì tôi, Tiểu Dương và cô Nhiên sẽ cùng đi một xe còn ông và Chính Tài đi một xe”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Như thế không được, ba người phụ nữ xinh đẹp bọn em phải chia nhau ra ngồi cùng hai chúng tôi chứ”.
Đào Nhiên lại cười ha ha nói: “Được thôi, vậy thì em sẽ làm tài xế cho hai người đàn ông các anh để chị Lâm và Tiểu Dương cùng đi với nhau, như thế đã được chưa nào?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Thế còn tạm được, có cô tài xế xinh đẹp thế này ngồi cạnh thì tội gì tôi phải nhận lái xe làm gì nữa”. Vừa nói xong ông lại tiếp lời: “Đào Nhiên, cô bảo Chính Tài đến Cục lấy xe công vụ của Cục đi, năm người đi chung một xe không phải vui hơn sao?”
Đào Nhiên lại cười ha ha: “Đúng là Cục trưởng Hứa không nỡ xa chị Lâm mà”.
Lâm Như nói: “Không nỡ xa tôi gì chứ? Có mà ông ấy không nỡ xa em vợ ông ấy thì có”.
Đào Nhiên nói: “Câu này nếu để Tiểu Dương nghe được, cô ấy không sướng điên lên mới lạ đấy”.
Không ngờ nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện ngay, có tiếng chuông cửa, Lâm Như ra mở cửa, quả nhiên không phải ai khác chính là Tiểu Dương. Ba người không nói gì, nhìn nhau cười phá lên.
Hồ Tiểu Dương không hiểu có chuyện gì liền hỏi: “Mọi người sao thế? Cười gì mà cười chứ?”
Lâm như nói: “Vừa mới nhắc đến cô thì cô đến liền, đúng là thiêng thật đấy”.
Hồ Tiểu Dương: “Nói xấu em chứ gì?”
Đào Nhiên gọi điện cho Chính Tài xong cũng nhập cuộc nói chuyện cùng mọi người, kể cho Tiểu Dương nghe đầu đuôi nguyên nhân tại sao mọi người lại cười cô.
Tiểu Dương nghe xong cũng không nhịn được cười: “Em vợ là trợ thủ đắc lực của anh rể mà, anh rể phải nên nhớ đến em vợ mới đúng, không nhớ mới là không bình thường đấy”.
Đào Nhiên hỏi Tiểu Dương: “Nếu không nhớ thì có gì mà không bình thường?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Điều đó chứng tỏ cô em vợ quá xấu, không đủ sức hấp dẫn anh rể”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Được rồi Tiểu Dương, đây là do chính miệng cô nói đấy nhé. Vậy thì từ nay về sau ngày nào anh cũng nhớ cô, cô em vợ xinh đẹp thế này mà không nhớ thì quả là có lỗi với chị gái cô”.
Hồ Tiểu Dương cười phá lên: “Trời ạ, đây không phải là em vợ đang dụ dỗ anh rể sao? Cứ nói đùa thế này mà thành thật thì em sẽ có lỗi với chị em mất, đến lúc đó thì em biết ăn nói thế nào đây?”
Lâm Như nói: “Đấy là việc của anh rể em vợ các người, tôi mà biết thì cũng nhắm mắt làm ngơ coi như không biết”.
Đào Nhiên nói: “Chị Lâm à, câu này đáng lẽ chị không nên nói ra, người gọi chị là chị thì nhiều lắm, nếu xét ra thì đều là em vợ của anh Thiếu Phong, bọn em đều đến dụ dỗ anh Phong liệu chị có để yên cho bọn em không?”
Lâm Như nói: “Nếu như vậy thì tôi cũng đành phải để yên chứ biết làm sao”.
Mọi người lại được một trận cười.
Trong tiếng cười đùa này Lâm Như cảm nhận thấy được sự vui vẻ, cảm thấy rất nhiều chuyện cũng như thế này, cứ dày vò bản thân chưa chắc đã thành công, đôi khi cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên thì còn có thể khiến mọi người cùng vui vẻ.
Chẳng mấy chốc Vương Chính Tài gọi điện thoại nói anh ta đã đến trước nhà rồi, bảo mọi người hãy xuống nhà. Hứa Thiếu Phong cùng ba người phụ nữ đi xuống, Vương Chính Tài thấy thế cười toe toét.
Mọi người vừa cười nói vui vẻ vừa bước lên xe, chiếc xe lăn bánh theo hướng ngoại ô thành phố.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chỉ cần nhắc đến Trần Chí Cương thì Lâm Như vẫn thấy có cảm xúc trong lòng, vẫn thấy ngượng ngùng và rạo rực.
Kể từ sau lần ở Ma Cao, Lâm Như và Trần Chí Cương không quan hệ thêm lần nào nữa, không phải là cô không muốn mà là cô không dám nghĩ. Sau lần vui vẻ đó, cô bắt Trần Chí Cương phải giữ kín bí mật này giữa hai người, cô cũng nhiều lần nói với Trần Chí Cương rằng khi trở lại Hải Tân, dù làm bất cứ chuyện gì cũng không thể để xảy ra chuyện đó thêm một lần nữa. Cô thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện, sợ nếu không giữ được mà bị người ta phát hiện thì cô không còn biết giấu mặt vào đâu nữa, cũng không biết sẽ làm cho Hứa Thiếu Phong mất mặt đến mức nào.
Trong khoảng thời gian đó, cô và Trần Chí Cương cũng có tin nhắn qua lại với nhau, sau khi đọc xong đều cẩn thận xóa đi để tránh sau này có chuyện xảy ra. Tin nhắn điện thoại thì có thể xóa nhưng những kỷ niệm trong tim họ thì không thể nào xóa đi được, những lúc yên tĩnh một mình lại thấy con tim cũng khát khao, mong muốn. Nó giống như cái đèn nhấp nháy cứ phát đi từng đợt ánh sáng, cứ lởn vởn trong đầu, khi nó phát đi nhiều rồi thì khát khao cũng càng trở nên mãnh liệt hơn, lại bắt đầu tưởng tượng rằng giá mà có cơ hội, giá mà lại có thêm một lần như thế nữa. Nhưng sau khi đối mặt với Trần Chí Cương hoặc sau những lúc đọc xong dòng tin nhắn đầy những cảm xúc mãnh liệt của anh ta thì cô lại đành phải tự kiềm chế dục vọng mãnh liệt vốn là bản năng tự nhiên của con người để trở về với bản chất của một con người tri thức, hiểu biết.
Những ngày gần đây cô suy nghĩ rất nhiều, phải chăng bản thân mình đã quá khắt khe với Hứa Thiếu Phong? Không phải chính bản thân cô cũng từng một lần phản bội chồng hay sao? Tại sao lại không thể tha thứ cho ông ấy một lần chứ? Sau nhiều lần suy nghĩ, Lâm Như thấy nguyên nhân của sự việc này không ngoài hai điểm: Một là, con người có tính tham lam và luôn vì lợi ích bản thân, đặc biệt là trong lĩnh vực tình cảm thì càng đúng như thế. Sự cân bằng cũng chỉ là tương đối. Hai là, rất nhiều quan chức khi xảy ra chuyện đều không xử lý tốt mối quan hệ giữa ông ta và tình nhân, hoặc là không đáp ứng được những tham vọng ngày càng nhiều của người tình mới làm cho sự việc bị bại lộ, cuối cùng thì thân bại danh liệt.
Cô sợ trên phương diện này Hứa Thiếu Phong sẽ xảy ra chuyện. Trần Tư Tư xinh đẹp, trẻ trung như vậy thì đàn ông theo đuổi cô ta không thể đếm xuể, nhưng tại sao cô ta lại cứ giữ chặt Hứa Thiệu Phong không chịu buông tha chứ? Cô không thể phủ nhận rằng giữa họ có tình yêu, nhưng trên hết giữa họ là quan hệ hai bên cùng có lợi, nếu giờ đây Hứa Thiếu Phong không còn chút quyền lực gì, trở thành một nhân viên bình thường hoặc là vì cô ta mà mất đi quyền chức, mất đi cần câu cơm thì liệu cô ta còn đồng ý lấy Hứa Thiếu Phong không? Đáp án chắc chắn là không, cô ta không làm được, cũng không có đủ khả năng để làm được việc đó. Nếu thực sự đến bước đó thì người ở bên cạnh Hứa Thiếu Phong cũng chỉ có mình cô mà thôi. Đây là thành quả lao động của một người, không thể có chuyện cô là người trồng cây mà tự nhiên Trần Tư Tư lại đến hái quả được. Cũng chính vì có suy nghĩ như vậy cô mới cố gắng hết sức giữ gìn hạnh phúc cho cái gia đình này, giữ gìn không để cho cái cây to mà cô đã bỏ bao công sức vun trồng bị bất cứ con sâu nào đến phá hại.
Không lâu sau đó, Lâm Như và Hồ Tiểu Dương đến một quán ăn yên tĩnh ở một vùng quê.
Không khí nơi đây thật trong lành, trước mặt là biển rộng, tiết trời mùa xuân ấm áp, muôn hoa đua nở. Chọn món xong, Hồ Tiểu Dương liền lấy một chai rượu nho từ trên xe xuống.
Lâm Như hỏi: “Còn uống cả rượu nữa cơ à? Cô không định lái xe sao?”
Hồ Tiểu Dương mở nắp chai ra và nói: “Để chị sớm thoát ra khỏi biển khổ, em sẽ cùng uống với chị một ly”.
Lâm Như nói: “Con người ta ngay từ khi sinh ra đã khóc chào đời, điều này đã quyết định cuộc đời con người không được sống bình thản, cô yên tâm đi, tôi còn đủ sức chịu đựng được, không đến mức nhảy xuống biển tự tử đâu”.
Hồ Tiểu Dương cười nói: “Ai mà không biết chị của em từ bi rộng lượng, chút chuyện vặt vãnh này thì có đáng gì chứ?”
Lâm Như nói: “Thôi! Thôi! Thôi! Cô lại như vậy nữa rồi. Tôi muốn hỏi một câu, hôm đó lúc tôi gọi điện cho cô, tại sao cô ta cũng có ở đó?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Cô ấy đến chỗ em để tư vấn tâm lý, lần trước cô ấy cũng đến một lần rồi”.
Lâm Như ờ lên một tiếng: “Vậy cô ta muốn tư vấn chuyện gì?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Những người đến chỗ em hầu hết đều có vấn đề về tình cảm, cô ấy cũng không ngoại lệ”.
Lâm Như nói: “Vậy thì chắc cô cũng biết rõ cô ta đang nghĩ gì, cũng biết quan hệ của cô ta và Hứa Thiếu Phong đã phát triển đến mức độ nào rồi”.
Hồ Tiểu Dương: “Cô ấy đã nói với em, nếu chị không đến tìm gặp cô ấy, em cũng không biết cô ấy chính là Trần Tư Tư mà chị em mình muốn tìm, lúc đó em cũng không biết người có quan hệ với cô ấy lại chính là Hứa Thiếu Phong”.
Lâm Như hỏi: “Cô ta định thế nào? Vẫn muốn tiếp tục quan hệ với Hứa Thiếu Phong hay muốn từ bỏ?"
Hồ Tiểu Dương trả lời: “Là một người tư vấn tâm lý, đúng ra em phải tuyệt đối giữ bí mật cho khách hàng, nhưng ai bảo chị là chị gái của em chứ? Dù sao thì chị cũng đã biết bí mật của bọn họ rồi, em cũng không ngại gì mà kể lại cho chị nghe. Trần Tư Tư gần đây rất khổ tâm, cô ấy cũng rất yêu anh Thiếu Phong, muốn anh ấy ly dị vợ về sống cùng cô ấy. Có lẽ anh Phong không đồng ý nên cô ấy đã bí mật có con, muốn đợi đến khi sinh đứa con ra sẽ dùng nó để ép Thiếu Phong ly dị vợ”.
Lâm Như thực sự thấy bất ngờ: “Không ngờ cô ta nhìn bề ngoài thì có vẻ nho nhã dịu dàng, thế mà trong lòng thật hiểm ác, lén lén lút lút có con với người khác sau đó còn muốn bức hiếp người ta, quả thực là đáng sợ”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị à, chị đừng nói quá lên như thế, đấy thực ra cũng chỉ là bản năng của con người thôi, không có liên quan gì đến thiện ác cả. Thị là thị, phi là phi, công bằng mà nói, nếu sự việc này không liên quan đến chị thì em cũng đồng tình để cô ấy làm như thế. Một bàn tay không thể làm nên việc gì cả, chuyện này cũng không thể chỉ trách một mình cô ấy được, mặc dù cô ấy lén lút có con với người khác thật nhưng không phải sớm muộn cô ấy cũng nói cho đối phương biết hay sao? Khi con người ta đã mâu thuẫn đến tột độ thì cứ nghĩ loạn cả lên, cô ta cũng chỉ là nói ra như thế thôi mà”.
Lâm Như nói: “Không cần biết kết quả sau này thế nào, động cơ của cô ta như thế rõ ràng là không thể chấp nhận được, nếu một người thực sự tốt thì sao có thể có những suy nghĩ như thế được”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Được rồi, được rồi. Em không tranh luận với chị nữa, người ta cũng là phụ nữ mà, có suy nghĩ như vậy cũng đâu có gì sai, chị oán hận Trần Tư Tư cũng chẳng có tác dụng gì cả, điều quan trọng là trách nhiệm thuộc về anh Hứa Thiếu Phong, nếu như không có cô Trần Tư Tư này thì anh ấy có thể sẽ tìm đến cô Trương Tư Tư, Vương Tư Tư nào đó thôi”.
“Vậy cô nói xem, bây giờ nên làm thế nào? Tôi đã định chơi bài ngửa với lão Hứa Thiếu Phong, dứt khoát ly hôn cho xong, thích con hồ ly tinh đó thì tôi cũng cho thích luôn, nào ngờ ông ấy lại nói những lời đường mật, van nài nhất định không chịu ly hôn”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Thôi, bỏ đi chị, chị đừng miễn cưỡng làm gì nữa, em biết ly hôn không phải là ý muốn của chị mà đó chỉ là cái cớ thôi. Nếu anh ấy nhất quyết không chịu ly hôn thì chị cũng đừng cứng nhắc quá như vậy, hãy cho anh ấy một cơ hội làm lại là được rồi, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại”.
Hồ Tiểu Dương lại nói tiếp: “Em biết, một mặt thì chị hận anh ấy, mặt khác lại muốn bảo vệ anh ấy, nếu đã không từ bỏ anh ấy được thì tha thứ cho anh ấy đi, đừng tính toán nhiều làm gì nữa”.
Hai người đang nói chuyện thì thức ăn từ từ được mang lên, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp góc quán, tâm trạng mỗi người cũng vì thế mà bớt căng thẳng đi.
Hồ Tiểu Dương nói: “Thơm quá. Thôi không nói nữa, chị em mình ăn đi cho nóng”.
Từ sau lần nói chuyện với Hồ Tiểu Dương tâm trạng của Lâm Như tốt hơn rất nhiều. Người trong cuộc thường hay mù quáng còn người ngoài cuộc lại rất tỉnh táo, có khi chỉ cần người ngoài cuộc nói vài câu khuyên bảo là có thể giúp bạn thoát khỏi bế tắc rồi. Nghĩ thấy cũng đúng, con người ta sống cả đời, có chuyện gì to tát bằng việc chồng mình ăn vụng ở bên ngoài, nhưng điều đó thì cũng có đáng gì chứ? Không phải chính cô cũng từng có chuyện tình một đêm với Trần Chí Cương hay sao? Khi mọi chuyện qua rồi cô vẫn yêu cái gia đình này, vẫn yêu chồng thương con đấy thôi. Nếu cứ xem mọi chuyện đơn giản đi một chút thì cũng không đến mức không thể giải quyết.
Bây giờ vấn đề quan trọng là làm thế nào để Trần Tư Tư bỏ đứa con trong bụng cô ta đi, nếu cô ta không chịu bỏ đứa bé, sau này vấn đề còn phức tạp hơn nhiều. Dù sao chăng nữa đó cũng là một sinh mệnh, sau này khi lớn lên, hiểu biết nhiều rồi, nó cũng cần có cha, một khi Hứa Thiếu Phong bị đứa trẻ níu kéo thì cái gia đình này thực sự khó giữ rồi. Vậy phải làm sao mới có thể khiến cô ta bỏ đứa con trong bụng đi? Đương nhiên cách tốt nhất là ai gây ra chuyện thì người đó phải tự giải quyết thôi, để Hứa Thiếu Phong lộ diện đi làm việc này là hợp lý nhất.
Tuy nhiên, nếu làm như vậy thì mặt khác của vấn đề cũng vì thế mà lộ ra mất. Thứ nhất là, nếu trực tiếp nói với Hứa Thiếu Phong, Trần Tư Tư mang thai đứa con của ông ấy sẽ khiến ông ấy chẳng còn chút thể diện và sự uy nghiêm nào trước mặt cô ta nữa, nếu ông ấy muốn gánh vác trách nhiệm thì sẽ không thể chịu được áp lực thế này. Thứ hai, nếu Hứa Thiếu Phong biết được Trần Tư Tư mang trong mình đứa con của ông ấy, cho dù ông ấy có thuyết phục được cô ta bỏ đứa con đi thì sau này rất có thể ông ấy sẽ bị giày vò, trách móc bản thân về chuyện này. Nếu sự việc phát triển theo chiều hướng đó thì liệu có ảnh hưởng đến sự êm ấm của gia đình này? Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lâm Như quyết định việc này rốt cuộc vẫn phải do cô tự đứng ra giải quyết, đi tìm Trần Tư Tư thêm một lần nữa, buộc cô ta chủ động bỏ đứa con đi. Đằng nào thì Hứa Thiếu Phong vẫn chưa biết, vậy thì cứ để ông ấy mãi mãi không biết sự việc này là tốt nhất.
Hôm nay là thứ bảy, Lâm Như nghĩ Trần Tư Tư có lớp dạy vào buổi sáng nên cô đang tính xem có nên hẹn cô ta nói chuyện vào buổi chiều không.
Lâm Như chuẩn bị bữa sáng, ban đầu định gọi Hứa Thiếu Phong dậy cùng ăn, sau nghĩ hôm nay ông ấy không phải đi làm, lại để cho ông ấy ngủ thêm một chút, còn mình thì đi đánh răng rửa mặt. Kể từ khi không ngủ chung giường, Lâm Như cảm nhận được hai người bọn họ rất khách sáo với nhau, đằng sau sự khách sáo ấy tiềm ẩn một cái gì đó khiến người ta không thể yên tâm được. Lâm Như lo rằng nếu cứ tiếp tục thế này có thể tình cảm của họ sẽ ngày càng trở nên xa cách, cô đành cố gắng quan tâm, chăm sóc Hứa Thiếu Phong nhiều hơn trên các lĩnh vực khác để bù đắp lại sự sứt mẻ tình cảm của hai vợ chồng từ sau khi ngủ riêng.
Lâm Như vừa mới chuẩn bị đánh răng rửa mặt thì nghe thấy tiếng ngáp của Hứa Thiếu Phong trong phòng ngủ, liền đẩy cửa đi đến, nhìn thấy Hứa Thiếu Phong tỉnh ngủ hẳn rồi, còn đang cầm một cuốn sách đọc, cô liền nói: “Tôi đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, ông dậy ăn đi”.
Hứa Thiếu Phong đáp lại: “Đợi một chút, để tôi đọc xong đoạn này đã rồi hãy nói”.
Lâm Như tìm cho Hứa Thiếu Phong bộ quần áo để thay rồi đặt lên đầu giường nói: “Quần áo của ông đây! Ông đang xem sách gì mà say sưa thế”.
Hứa Thiếu Phong đặt quyển sách sang một bên nói: “Đây là cuốn tiểu thuyết có liên quan đến chốn quan trường, viết rất hay, rất lôi cuốn, lại rất sâu sắc nữa”.
Lâm Như cười nói: “Có phải ông tìm thấy chính mình trong cuốn sách đó nên mới xem đến mức nhiệt tình thế?”
Hứa Thiếu Phong ngồi dậy cười hì hì rồi nói: “Cũng có một chút hình bóng của tôi trong đó, nhưng cuốn sách này có giá trị tham khảo và tính cảnh tỉnh cao cho những người làm quan”.
Lâm Như nói: “Vậy thì tốt rồi, đợi ông đọc xong tôi cũng mượn đọc một chút, để xem hình ảnh ông trong cuốn sách đó là một hình tượng như thế nào”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Người ta không cho nữ giới đọc đâu”.
Lâm Như nói: “Ai quy định như thế? Ông càng nói không được xem tôi lại càng muốn xem”.