Trần Tư Tư nghe xong những lời này bất giác mặt đỏ ửng, tim đập thình thịch, những lời này quá chua ngoa, làm cho cô toát cả mồ hôi, cũng khiến cô suy sụp nhanh chóng.
Nhưng sự việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào quay lại được, cô chỉ còn cách ngẩng cao đầu, quyết không thể cúi đầu bại trận trước mặt bà ta. Cô ta “hừm” một tiếng nói: “Thực ra tôi không muốn nói thêm gì nữa, nhưng chị đã nói đến mức này rồi thì tôi cũng vạch cho chị thấy một sai lầm. Quan hệ giữa tôi và Thiếu Phong không phải là vụng trộm, đó là tình yêu chân chính. Bởi vì khi quen Thiếu Phong tôi không biết anh ấy là ai, càng không biết anh ấy đã có vợ hay chưa, chúng tôi chỉ là hai người yêu nhau như những người khác. Nếu phải dùng đến từ ăn trộm, thì Thiếu Phong mới là người vụng trộm, tôi không trộm của ai cái gì hết. Vì thế, những lời này chị nên đi mà nói cho Hứa Thiếu Phong nghe, đây là điều thứ nhất. Thứ hai, tình yêu chân chính không thể dùng đạo đức hay không đạo đức mà đánh giá, nếu nhất định phải dùng cái gì đó để đong đếm thì hôn nhân không tình yêu mới là hôn nhân không có đạo đức. Cho dù chị khinh thường hay không khinh thường tôi, tôi cũng không quan tâm, chỉ cần người tôi thích cũng yêu tôi thì mọi việc khác chẳng có nghĩa lý gì hết. Chị Lâm, cảm ơn chị đã mời tôi uống cà phê, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi phải đi rồi”.
Lâm Như thấy hơi run một chút, cô cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc của mình để giữ được phong thái cao quý. Cô uống một ngụm trà rồi mới nói: “Một khi cô đã yêu anh ấy như vậy thì sao cô không nghĩ cho anh ấy một chút?”
Trần Tư Tư vừa mới đứng dậy lại ngồi xuống nói: “Sao chị biết là tôi không nghĩ cho anh ấy? Nếu không phải tôi đứng ra dàn xếp chuyện lần trước thì liệu anh ấy có bình an như vậy được không?”
Lâm Như nói: “Nếu mà cô sinh đứa bé ra thì không phải anh ấy đã phạm một lỗi lớn hay sao? Cô không đến mức dùng việc này mà đưa anh ấy đến trước cánh cửa nhà tù chứ?”
Trần Tư Tư cười một cách mỉa mai nói: “Làm sao mà có thể như thế chứ? Dân không kêu thì quan không xử, làm sao mà tôi có thể đưa người của tôi đến nơi đó được, điều này xin chị cứ yên tâm”.
Lâm Như cũng cười khẩy nói: “Tôi biết là cô vẫn còn ôm giấc mộng đó, nghĩ rằng có đứa con rồi Thiếu Phong sẽ ly hôn và cưới cô. Cô không nghĩ là khi Thiếu Phong biết việc cô lén lút có con với anh ấy là một âm mưu, dùng nó mà ép buộc anh ấy thì hình ảnh của cô trong lòng anh ấy sẽ như thế nào đây? Vả lại, những người làm quan ai mà không ra ngoài ngắt hoa, bẻ cành? Chẳng có ai lại dại dột để mất chức vì một đóa hoa dại. Cô đừng có nằm mơ nữa”.
Thực sự Trần Tư Tư gần như đã bị những lời này đánh gục, giống như nhà ảo thuật đang biểu diễn trên sân khấu thì bị khán giả phát hiện vậy, trong lòng thấy vô cùng tức giận, trong sự tức giận đó chính là sự bất lực. Cô ta cố gắng hết sức để ổn định tâm lý, tự nhắc nhở bản thân rằng nhất định phải kiên trì đến cùng, quyết không để thua bà ta, nghĩ vậy nên cô mới lấy lại tự tin nói tiếp: “Không ngờ chị lại nhìn xa trông rộng đến vậy, nếu như chị đã nghĩ thoáng được như vậy, hiểu rõ về bản tính của đàn ông như vậy thì chị còn tính toán làm gì nữa? Chúng ta cứ theo trào lưu này mà sống, ai đi đường nấy là được rồi, đừng phí công mà đi sắp đặt cuộc sống của người khác”. Nói rồi Tư Tư đứng dậy: “Cảm ơn vì cốc cà phê, cảm ơn chị đã nhắc nhở, chào chị”. Lâm Như cũng lịch lãm làm đúng phép lịch sự khi tiễn khách, cười và nói: “Cô đi đi”.
Lâm Như vẫn ngồi đó, ánh mắt dõi theo cho đến khi Trần Tư Tư bước ra cửa mới thở phào nhẹ nhõm, sau một hồi dày công giảng giải, cuối cùng cũng đánh trúng điểm yếu của đối phương. Từ trạng thái và biểu hiện của Trần Tư Tư cô có thể thấy rõ được là dù ngoài miệng cô ta ăn nói rất cứng rắn nhưng thực ra trong lòng cô ta sớm đã rất sợ hãi rồi.
Bước tiếp theo thì phải làm gì đây? Có nên cho Hứa Thiếu Phong biết chuyện, để anh ta ra mặt giải quyết chuyện của Trần Tư Tư, nếu như đem chuyện Trần Tư Tư có con kể cho anh ta thì anh ta sẽ nghĩ thế nào, liệu có tác dụng ngược lại không? Đối mặt với sự thật khó khăn này, cô cũng có chút khó xử, cô muốn gọi Hồ Tiểu Dương đến nói chuyện một chút, dù sao nó cũng là người học về tâm lý, có thể suy đoán tâm trạng của người khác, để cho nó phân tích tâm trạng mình một chút.
Đang định lấy điện thoại trong túi ra thì điện thoại reo, cô vội vàng mở ra xem, thì ra là tin nhắn của Trần Chí Cương, chỉ thấy viết là: “Bận quá, muốn mời em ra ngoài uống trà, không biết em có thời gian không?”
Tự nhiên trong lòng cô lại có một cảm giác ấm áp, người đàn ông này, lần nào nhắn tin cũng vậy, dù chỉ vẻn vẹn vài chữ cũng đủ làm cô thấy rạo rực, xao xuyến. Cô sợ tin nhắn của anh ta nhưng mỗi khi có tin nhắn thì lại muốn xem ngay. Cô hiểu rằng ở tận đáy lòng mình anh ta vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng, vẫn âm thầm chờ đợi anh ta.
Bỏ điện thoại xuống, cô không biết phải nhắn lại cho anh ta thế nào?
Thực lòng mà nói cô cũng muốn gặp anh ấy, thậm chí còn muốn có một lần vui vẻ thoải mái như lần ở Ma Cao đó, ấy vậy mà khi suy nghĩ này mới xuất hiện trong đầu thì đã bị dập tắt mất, không được, nhất định không được, đây là ở thành phố Hải Tân, nơi đây có nhà của cô, không phải ở Ma Cao. Nếu mà bị người khác phát hiện không phải danh tiếng cả một đời đều bị ảnh hưởng sao? Hơn nữa vừa nãy mình vừa mới trách móc Trần Tư Tư gay gắt như vậy mình không thể vừa ăn cướp vừa la làng được, thế thì còn ra thể thống gì nữa? Nghĩ vậy cô liền rút điện thoại ra nhắn tin trả lời: “Xin lỗi, nhà có khách đến chơi, em không đi được, để hôm khác gặp được không?”. Lúc đang chuẩn bị ấn nút gửi tin thì cô bỗng nhiên dừng lại. “Hôm khác gặp được không?” - chẳng phải là lại đang tạo cho anh ta một hy vọng đợi ngày khác hẹn gặp mình hay sao? Chi bằng cứ gặp anh ta một lần, nói chuyện một chút cũng không có gì. Nghĩ đến đây Lâm Như liền xóa tin nhắn đi, rồi gọi lại cho Chí Cương.
“Alo, dạo này em khỏe không?”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ồm ồm của Chí Cương.
“Uhm, rất khỏe” - cô hỏi - “Anh thì sao? Bận gì vậy?”
Chí Cương nói: “Bây giờ nói chuyện có tiện không?”
Lâm Như nói: “Không sao, có chuyện gì anh cứ nói đi”.
Chí Cương nói: “Anh rất nhớ em, anh muốn gặp em, được không?”
Cô thấy con tim mình run rẩy, liền nói: “Được, em đang ở tầng hai quán cà phê Điệp Luyến Hoa bên cạnh trung tâm thể dục, chỗ gần cửa sổ ấy, anh đến đi”.
Chí Cương nói: “Được rồi, 10 phút nữa anh đến”.
Bỏ điện thoại xuống cô thấy mặt mình nóng bừng lên, cô biết rằng thực ra đây chính là sự trỗi dậy của dục vọng đang lớn dần lên trong lòng, đó là biểu hiện tự nhiên của cơ thể mà cô không thể khống chế được.
Cô hướng ánh mắt ra phía cửa sổ ngắm đường phố, xe cộ đi lại ngược xuôi đông đúc, ánh đèn nhấp nháy, một khung cảnh thật phồn hoa tráng lệ. Dòng người đi lại ngược xuôi trên đường giống như đàn kiến bò dưới gốc cây vậy, vội vàng chạy đến rồi lại vội vàng chạy đi, không biết là bận rộn đi về đâu? Vì thức ăn? Vì tình? Hay vì bản tính thế rồi? Hay là vì một tương lai mịt mờ phía trước, vì một hoang tưởng xa vời? Mấy năm trước xe cộ đi trên con đường này không đông đúc như bây giờ, đến buổi tối thì im lìm, nhưng cùng với sự phát triển của cuộc sống, người nào người nấy đều có xe riêng, thành phố ven biển vốn bình yên cũng đã thường xuyên xảy ra tắc đường, đặc biệt là lúc tan tầm thế này thì tắc đường là chuyện thường tình như cơm bữa. Thực ra, cô cũng muốn học lái xe nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh đông đúc, chen chúc trên đường, cô lại không muốn chạy theo thời đại làm gì nữa.
Khi ánh mắt vừa quay lại phía phòng trà thì cô thấy Chí Cương đi vào từ phía cầu thang. Anh ta mặc chiếc quần âu màu xanh da trời, chiếc áo sơ mi dài tay trắng sọc xanh, tóc hình như mới cắt, nhìn ngắn và gọn gàng, dáng người tuấn tú, toàn thân toát lên vẻ hấp dẫn của người đàn ông chín chắn, thành đạt.
Cô bất giác đứng lên, cười với anh ta và gật gật đầu: “Anh đến rồi”.
Chí Cương cười ha ha nói: “Hôm nay em trang điểm nhìn đẹp quá, nhìn em thật trẻ trung, thiếu chút nữa thì anh không dám nhận em nữa đấy”.
Cô biết là Chí Cương đang khen mình nhưng nghe được những lời như thế này cũng vô cùng thích thú nói: “Anh đừng trêu em nữa, trang điểm thế chứ trang điểm nữa cũng không thể xinh đẹp như ngày xưa được. Anh ngồi đi”.
Chí Cương ngồi xuống đối diện với Lâm Như rồi nói: “Ngày xưa có cái đẹp của ngày xưa, bây giờ có cái đẹp của bây giờ, con người ở mỗi thời điểm khác nhau, mỗi độ tuổi khác nhau thì có vẻ đẹp không giống nhau mà. Có điều anh thích vẻ đẹp bây giờ của em hơn, chín chắn, đằm thắm”.
Trong lòng cô bắt đầu thấy nong nóng, bất giác mặt cũng đỏ lên, nói: “Cảm ơn lời khen của anh. Anh uống gì?”
Chí Cương nói: “Cho anh tách trà hoa nhài”.
Cô vẫy tay gọi cô phục vụ bàn.
Đợi khi cô gọi trà xong anh ta mới nghi ngờ hỏi: “Em đang đợi ai à?”
Lâm Như cười nói: “Người đi thì đã đi rồi, người đến thì vừa mới tới đấy”.
Chí Cương nở nụ cười miễn cưỡng: “Thảo nào, hôm nay em lại trang điểm đẹp thế, hóa ra là có hẹn”.
Cô cũng bất giác đưa tay lên che miệng cười to, từ biểu hiện của Chí Cương cô thấy được dáng vẻ giận dỗi ghen tuông của anh ta thật giống chàng trai mới lớn, liền trêu anh ta: “Anh ta vừa đi thì anh đến ngồi thay chỗ của anh ta”.
Chí Cương cười có chút gượng gạo nói: “Thật vậy sao? Xem ra anh là người nhờ bóng của anh ta rồi, nếu không thì khó có thể hẹn em ra đây được”.
Nhìn dáng vẻ này của Chí Cương trong lòng cô có một niềm vui khó tả, cười nói: “Em cho anh biết, anh ta là đàn bà”.
Chí Cương có vẻ không tin lắm: “Là đàn bà à? Hai người đàn bà hẹn nhau ra đây chắc không phải đồng chí rồi?”
Cô vờ như giận dỗi nói: “Anh thôi đi, anh mới là đồng chí ấy, còn chưa trả lời dạo này anh bận việc gì vậy?”
Chí Cương nói: “Thì vẫn bận chuyện công trình ấy mà”. Nói xong anh ta ngừng lại một lát rồi lại nói tiếp: “Công trình thư viện đó tiến triển đến đâu rồi? Đêm dài lắm mộng, em nên tận dụng thời gian đừng để kẻ khác thừa lúc nước đục thả câu”.
Khi nhắc đến chuyện này trong lòng Lâm Như thấy không thoải mái chút nào.
Lần trước sau khi Hứa Thiếu Phong đồng ý với cô, cô đã kể cho Chí Cương nghe mọi chuyện, nói rằng người đàn ông trong gia đình cô đã chịu nhận giúp đỡ. Nghe xong Trần Chí Cương rất vui, nói với Lâm Như: Vậy thì em nên cố gắng tranh thủ mà lấy về. Không ngờ chưa đầy nửa tháng tình hình lại thay đổi như vậy. Chung Học Văn muốn nhúng tay vào, Mã Trung Tân cũng muốn nhúng tay vào, bởi vậy mới gây nên tình trạng bộ chạc ba chân, Hứa Thiếu Phong còn không biết phải ứng phó thế nào. Nghĩ đến đây liền nói: “Anh không nhắc đến chuyện này thì thôi, chứ nhắc đến lại khiến người ta phiền lòng. Trên thành phố có người muốn nhúng tay vào, một vị lãnh đạo khác trên tỉnh cũng muốn giành cho người nhà. Hứa Thiếu Phong cũng không biết phải xử trí thế nào cho đúng? Chí Cương à, anh đừng hy vọng quá nhiều, theo em nghĩ thì khả năng chúng ta có được dự án này là rất nhỏ”.
Trần Chí Cương nói: “Có nhiều người muốn nhúng tay vào thế này càng chứng tỏ một điều rằng công trình này là một món hời béo bở”.
Lâm Như nói: “Bây giờ của ít người khôn, dựa vào thực lực của Hứa Thiếu Phong liệu có tranh được với bọn họ không?”
Chí Cương nói: “Việc này phải nói thế nào nhỉ? Quan huyện không bằng hiện quan. Hứa Thiếu Phong là người phụ trách trực tiếp, bất cứ lãnh đạo nào muốn nhúng tay vào cũng phải thông qua Hứa Thiếu Phong, nếu anh ta mà không chịu ơn gì của họ thì có thể lấy công trình về tay mình rồi”.
Lâm Như nói: “Nói thì nói vậy thôi chứ, người ở trên mà cứ tạo áp lực thì anh ấy cũng không thể không thuận theo được”.
Chí Cương nói: “Lâm Như, đây là vấn đề liên quan đến lợi ích lớn, người trên tỉnh cũng được, người trên thành phố cũng được, nếu họ mà hợp nhau lại thì có thể trực tiếp quyết định vận mệnh của Hứa Thiếu Phong, có đủ tài năng để đưa Thiếu Phong lên làm lãnh đạo ở một cấp cao hơn thì Thiếu Phong không ngại ngần gì mà nhường công trình này cho họ, nếu những người này không có tác dụng gì trong việc quyết định tiền đồ của Hứa Thiếu Phong thì hà tất gì phải nhường cho họ? Nói cách khác, nếu mà bọn em có được bạc triệu lợi nhuận từ vụ này sau đó dùng nó để thay đổi vận mệnh của Hứa Thiếu Phong, như thế không phải là cách hay hơn sao? Anh nói thì nghe có vẻ thương trường như vậy, em đừng cho anh là nói tục, xét đến cùng thì sự việc này cũng chỉ đơn giản thế thôi, em nên tranh thủ mà làm cho tốt đừng để miếng ăn đến miệng rồi còn để bị rơi mất”.
Lâm Như nghĩ Chí Cương nói cũng đúng, đến lúc đó cứ theo cách này mà giúp Thiếu Phong thăng tiến thì chưa biết chừng lại có thể lấy được công trình về tay nên nói tiếp: “Chí Cương, anh nói không sai nhưng chuyện chốn quan trường vô cùng phức tạp, em cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho anh ấy, nếu mà có thể giành được thì nhất định anh ấy sẽ nghĩ đến em, điều này thì anh cứ yên tâm”.
Chí Cương nói: “Vậy thì tốt rồi, có câu nói này của em thì anh yên tâm rồi”. Sau đó Chí Cương cười một cách hoài nghi nói: “Anh cũng không thể tạo áp lực quá lớn cho em được, anh tin chắc rằng kiểu gì em cũng sẽ nhớ đến anh”.
Lâm Như nghe xong hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh ta: “Anh nói gì vậy?”
Chí Cương cười hì hì nói: “Ngồi ở đây không phải ngột ngạt lắm sao, chúng ta đi hóng gió có phải hay hơn không?”
Lâm Như nói: “Được thôi”.
Chí Cương nói: “Vậy em muốn đi đâu hóng gió nào?”
Lâm Như nói: “Đến đường Bờ Biển đi, cảnh đêm ở đó rất đẹp”.
Chí Cương nói: “Tuân lệnh”. Nói rồi liền gọi cô phục vụ tính tiền.
Lâm Như nói: “Để em trả cho”.
Chí Cương nói: “Ai lại để em trả, em không biết được trả tiền cho em là niềm vinh hạnh của anh à”.
Lâm Như cười vui vẻ: “Vậy được thôi, sau này ngày nào em cũng cho anh cơ hội”.
Lâm Như không dám tiếp lời Chí Cương nữa chỉ cười.
Trả tiền xong, bọn họ cùng đi ra khỏi Điệp Luyến Hoa, lên xe, khi khởi động xe Chí Cương cũng bật luôn cả nhạc. Đó là loại nhạc trữ tình.
Lâm Như bất ngờ, nhìn Chí Cương: “Anh cũng thích loại nhạc này à?”
Chí Cương cũng bất ngờ nhìn Lâm Như: “Tất nhiên rồi, em cũng thích à?”
Lâm Như nói: “Ừ, thể loại nhạc này em rất thích, hồi học năm nhất đại học, lần đầu tiên nghe bài 'Về nhà' em đã thích thể loại nhạc này rồi".
Chí Cương nói: “Xem ra chúng ta có chung sở thích rồi”.
Xe đi đến đường Bờ Biển, Chí Cương vặn nhỏ nhạc nói: “Em vẫn chưa đến chỗ anh ở lần nào, thật chẳng quan tâm đến người bạn cũ này gì cả”.
Lâm Như cười thầm trong lòng, nghĩ nếu mà thực sự bước vào cửa nhà anh ta e rằng lại không kìm nén được lại phạm sai lầm thì phải làm thế nào liền nói: “Hôm nay không đến, sau này có cơ hội rồi đến cũng được mà. Hơn nữa thiếu gì người quan tâm anh, sợ rằng muốn quan tâm cũng chưa chắc đến lượt em”.
Chí Cương cười nói: “Làm gì có. Nếu mà có thì anh đã không vội vã đi gặp em như vậy. Hay là chúng ta tìm một phòng để ôn lại mộng ước khi xưa, em thấy thế nào?”
Lâm Như cười véo Chí Cương một cái: “Được rồi, đi thôi không nghĩ linh tinh nữa. Đây là bờ biển nơi gia đình em sinh sống không phải là Ma Cao, không thể tùy tiện thích làm gì thì làm được”.
Nói là vậy, nhưng thật ra trong lòng Lâm Như cũng tràn ngập một khát vọng vô hình nhưng cô đã khống chế được nó, cảm thấy rủi ro này quá lớn, cô không thể để điều này xảy ra một lần nào nữa. Nhìn Trần Chí Cương, đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề khác, liệu có thể tạo thành một vòng tròn giới thiệu Chí Cương cho Trần Tư Tư sau đó để Chí Cương dụ dỗ cô ta? Nếu quả thực Chí Cương mà có thể nắm được Trần Tư Tư trong tay thì quả là một chuyện không gì tốt bằng, chí ít cũng có thể xóa được nỗi lo canh cánh trong lòng. Ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu thì cô lại tự phủ định nó, không được, không được, để Chí Cương đi dàn xếp chuyện của Trần Tư Tư cô cũng có chút không đành lòng. Con người thật kỳ lạ, sau khi cô và Trần Chí Cương có một cuộc mây mưa như thế, dường như cô đã coi Chí Cương là người của mình rồi, để tiếp tục với anh ta thì cô lo lắng còn bắt từ bỏ thì cô không đành lòng. Cô cũng không hiểu đây là tâm trạng như thế nào nữa.
Suy nghĩ đó vừa lóe lên cô cũng có chút vui mừng, nếu như không hy sinh Chí Cương cũng tốt, sẽ còn cách giải quyết khác, tìm một người đàn ông ưu tú một chút rồi để anh ta đi dụ dỗ Trần Tư Tư, đối với Hứa Thiếu Phong không phải cũng rất tốt sao. So với các cách nghĩ khác thì cách này hiệu quả hơn nhiều.
Từ đường Bờ Biển họ chuyển sang đường Tình Nhân, trên con đường này tâm trạng của con người cũng thoải mái hơn. Cách đó không xa là đảo Dã Hồ tươi đẹp nằm giữa biển nước mênh mông, ánh đèn điện nhấp nháy bao quanh hòn đảo nhỏ khiến nó lấp lánh như con mắt của màn đêm vậy.
Trần Chí Cương nói: “Chúng ta lên đảo đi một vòng em thấy thế nào?”
Lâm Như nói: “Cũng được thôi”.
Trần Chí Cương rẽ lên cầu ra đảo, không đến phút xe đã đến đảo.
Trần Chí Cương dừng xe nhìn sang Lâm Như đang ngồi ở ghế phụ bên cạnh nói: “Cảnh đẹp mê hồn, cảnh đêm ngây ngất lòng người, em muốn xuống xe đi bộ chút không?”
Lâm Như ngập ngừng một chút rồi nói: “Em cũng muốn xuống đi bộ một chút để hít thở không khí trong lành ở đây, cảm nhận cảnh đêm đẹp mê hồn của hải đảo nơi đây nhưng chẳng may mà gặp người quen thì không hay. Thôi vậy, em không xuống đâu”.
Trần Chí Cương nói: “Cũng được, ngồi trên xe cũng được, chỉ cần được ở cùng em thì thế nào cũng được”, nói rồi anh đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Như, giống như nắm chặt con chim ấm áp trong lòng bàn tay vậy.
Lâm Như muốn rút tay ra nhưng không tài nào rút ra được, lát sau bàn tay còn lại của Lâm Như cũng đã đặt lên tay của Trần Chí Cương.
Chí Cương ôm cô một cách nhẹ nhàng tự nhiên.
Lâm Như có chút căng thẳng nói: “Anh đừng làm thế, người khác nhìn thấy đấy”.
Chí Cương nói: “Em đừng sợ, chúng ta ở trong xe cơ mà, chỉ có chúng ta nhìn thấy bên ngoài chứ bên ngoài thì sao mà nhìn thấy chúng ta được”. Nói rồi Chí Cương hôn lên môi cô một cái.
Miệng cô thì nói: “Đừng… đừng như vậy anh!”, nhưng toàn thân đã mềm nhũn ra rồi.
Khi vừa nói xong thì cô đã cảm nhận được cái lưỡi linh hoạt của Chí Cương đang trong miệng mình, lướt qua đầu lưỡi và bắt đầu chuyển động. Thần kinh cô lúc đó gần như tê dại, người thì mềm nhũn ra. Chí Cương bỏ một tay ôm cô ra và xoa nhẹ từ dưới chân lên trên, cứ thế xoa lên đến phần ngực, càng lúc càng nhẹ nhàng có lúc lại mạnh mẽ khôn tả. Cô thực sự đã bị Trần Chí Cương chế ngự đến nỗi mà anh ta hạ ghế ngồi của cô ta xuống mức thấp nhất tự lúc nào cô cũng không hề hay biết. Chỉ biết là thân hình của Chí Cương đã đè nặng trên người mình, vừa hôn vào tai cô vừa thì thầm: “Em thơm thật đấy”.
Lâm Như ôm lấy đầu anh ta và đón nhận nụ hôn cháy bỏng, miệng gấp gáp nói: “Có thật vậy không?” [...]
Toàn thân Lâm Như thì mềm nhũn ra không còn đủ sức để kháng cự nữa rồi, sự chống cự cuối cùng cũng bị anh ta đánh gục. Cô lại một lần nữa đắm chìm trong ham muốn dục vọng mà Chí Cương tạo ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trần Tư Tư nghe xong những lời này bất giác mặt đỏ ửng, tim đập thình thịch, những lời này quá chua ngoa, làm cho cô toát cả mồ hôi, cũng khiến cô suy sụp nhanh chóng.
Nhưng sự việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào quay lại được, cô chỉ còn cách ngẩng cao đầu, quyết không thể cúi đầu bại trận trước mặt bà ta. Cô ta “hừm” một tiếng nói: “Thực ra tôi không muốn nói thêm gì nữa, nhưng chị đã nói đến mức này rồi thì tôi cũng vạch cho chị thấy một sai lầm. Quan hệ giữa tôi và Thiếu Phong không phải là vụng trộm, đó là tình yêu chân chính. Bởi vì khi quen Thiếu Phong tôi không biết anh ấy là ai, càng không biết anh ấy đã có vợ hay chưa, chúng tôi chỉ là hai người yêu nhau như những người khác. Nếu phải dùng đến từ ăn trộm, thì Thiếu Phong mới là người vụng trộm, tôi không trộm của ai cái gì hết. Vì thế, những lời này chị nên đi mà nói cho Hứa Thiếu Phong nghe, đây là điều thứ nhất. Thứ hai, tình yêu chân chính không thể dùng đạo đức hay không đạo đức mà đánh giá, nếu nhất định phải dùng cái gì đó để đong đếm thì hôn nhân không tình yêu mới là hôn nhân không có đạo đức. Cho dù chị khinh thường hay không khinh thường tôi, tôi cũng không quan tâm, chỉ cần người tôi thích cũng yêu tôi thì mọi việc khác chẳng có nghĩa lý gì hết. Chị Lâm, cảm ơn chị đã mời tôi uống cà phê, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi phải đi rồi”.
Lâm Như thấy hơi run một chút, cô cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc của mình để giữ được phong thái cao quý. Cô uống một ngụm trà rồi mới nói: “Một khi cô đã yêu anh ấy như vậy thì sao cô không nghĩ cho anh ấy một chút?”
Trần Tư Tư vừa mới đứng dậy lại ngồi xuống nói: “Sao chị biết là tôi không nghĩ cho anh ấy? Nếu không phải tôi đứng ra dàn xếp chuyện lần trước thì liệu anh ấy có bình an như vậy được không?”
Lâm Như nói: “Nếu mà cô sinh đứa bé ra thì không phải anh ấy đã phạm một lỗi lớn hay sao? Cô không đến mức dùng việc này mà đưa anh ấy đến trước cánh cửa nhà tù chứ?”
Trần Tư Tư cười một cách mỉa mai nói: “Làm sao mà có thể như thế chứ? Dân không kêu thì quan không xử, làm sao mà tôi có thể đưa người của tôi đến nơi đó được, điều này xin chị cứ yên tâm”.
Lâm Như cũng cười khẩy nói: “Tôi biết là cô vẫn còn ôm giấc mộng đó, nghĩ rằng có đứa con rồi Thiếu Phong sẽ ly hôn và cưới cô. Cô không nghĩ là khi Thiếu Phong biết việc cô lén lút có con với anh ấy là một âm mưu, dùng nó mà ép buộc anh ấy thì hình ảnh của cô trong lòng anh ấy sẽ như thế nào đây? Vả lại, những người làm quan ai mà không ra ngoài ngắt hoa, bẻ cành? Chẳng có ai lại dại dột để mất chức vì một đóa hoa dại. Cô đừng có nằm mơ nữa”.
Thực sự Trần Tư Tư gần như đã bị những lời này đánh gục, giống như nhà ảo thuật đang biểu diễn trên sân khấu thì bị khán giả phát hiện vậy, trong lòng thấy vô cùng tức giận, trong sự tức giận đó chính là sự bất lực. Cô ta cố gắng hết sức để ổn định tâm lý, tự nhắc nhở bản thân rằng nhất định phải kiên trì đến cùng, quyết không để thua bà ta, nghĩ vậy nên cô mới lấy lại tự tin nói tiếp: “Không ngờ chị lại nhìn xa trông rộng đến vậy, nếu như chị đã nghĩ thoáng được như vậy, hiểu rõ về bản tính của đàn ông như vậy thì chị còn tính toán làm gì nữa? Chúng ta cứ theo trào lưu này mà sống, ai đi đường nấy là được rồi, đừng phí công mà đi sắp đặt cuộc sống của người khác”. Nói rồi Tư Tư đứng dậy: “Cảm ơn vì cốc cà phê, cảm ơn chị đã nhắc nhở, chào chị”. Lâm Như cũng lịch lãm làm đúng phép lịch sự khi tiễn khách, cười và nói: “Cô đi đi”.
Lâm Như vẫn ngồi đó, ánh mắt dõi theo cho đến khi Trần Tư Tư bước ra cửa mới thở phào nhẹ nhõm, sau một hồi dày công giảng giải, cuối cùng cũng đánh trúng điểm yếu của đối phương. Từ trạng thái và biểu hiện của Trần Tư Tư cô có thể thấy rõ được là dù ngoài miệng cô ta ăn nói rất cứng rắn nhưng thực ra trong lòng cô ta sớm đã rất sợ hãi rồi.
Bước tiếp theo thì phải làm gì đây? Có nên cho Hứa Thiếu Phong biết chuyện, để anh ta ra mặt giải quyết chuyện của Trần Tư Tư, nếu như đem chuyện Trần Tư Tư có con kể cho anh ta thì anh ta sẽ nghĩ thế nào, liệu có tác dụng ngược lại không? Đối mặt với sự thật khó khăn này, cô cũng có chút khó xử, cô muốn gọi Hồ Tiểu Dương đến nói chuyện một chút, dù sao nó cũng là người học về tâm lý, có thể suy đoán tâm trạng của người khác, để cho nó phân tích tâm trạng mình một chút.
Đang định lấy điện thoại trong túi ra thì điện thoại reo, cô vội vàng mở ra xem, thì ra là tin nhắn của Trần Chí Cương, chỉ thấy viết là: “Bận quá, muốn mời em ra ngoài uống trà, không biết em có thời gian không?”
Tự nhiên trong lòng cô lại có một cảm giác ấm áp, người đàn ông này, lần nào nhắn tin cũng vậy, dù chỉ vẻn vẹn vài chữ cũng đủ làm cô thấy rạo rực, xao xuyến. Cô sợ tin nhắn của anh ta nhưng mỗi khi có tin nhắn thì lại muốn xem ngay. Cô hiểu rằng ở tận đáy lòng mình anh ta vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng, vẫn âm thầm chờ đợi anh ta.
Bỏ điện thoại xuống, cô không biết phải nhắn lại cho anh ta thế nào?
Thực lòng mà nói cô cũng muốn gặp anh ấy, thậm chí còn muốn có một lần vui vẻ thoải mái như lần ở Ma Cao đó, ấy vậy mà khi suy nghĩ này mới xuất hiện trong đầu thì đã bị dập tắt mất, không được, nhất định không được, đây là ở thành phố Hải Tân, nơi đây có nhà của cô, không phải ở Ma Cao. Nếu mà bị người khác phát hiện không phải danh tiếng cả một đời đều bị ảnh hưởng sao? Hơn nữa vừa nãy mình vừa mới trách móc Trần Tư Tư gay gắt như vậy mình không thể vừa ăn cướp vừa la làng được, thế thì còn ra thể thống gì nữa? Nghĩ vậy cô liền rút điện thoại ra nhắn tin trả lời: “Xin lỗi, nhà có khách đến chơi, em không đi được, để hôm khác gặp được không?”. Lúc đang chuẩn bị ấn nút gửi tin thì cô bỗng nhiên dừng lại. “Hôm khác gặp được không?” - chẳng phải là lại đang tạo cho anh ta một hy vọng đợi ngày khác hẹn gặp mình hay sao? Chi bằng cứ gặp anh ta một lần, nói chuyện một chút cũng không có gì. Nghĩ đến đây Lâm Như liền xóa tin nhắn đi, rồi gọi lại cho Chí Cương.
“Alo, dạo này em khỏe không?”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ồm ồm của Chí Cương.
“Uhm, rất khỏe” - cô hỏi - “Anh thì sao? Bận gì vậy?”
Chí Cương nói: “Bây giờ nói chuyện có tiện không?”
Lâm Như nói: “Không sao, có chuyện gì anh cứ nói đi”.
Chí Cương nói: “Anh rất nhớ em, anh muốn gặp em, được không?”
Cô thấy con tim mình run rẩy, liền nói: “Được, em đang ở tầng hai quán cà phê Điệp Luyến Hoa bên cạnh trung tâm thể dục, chỗ gần cửa sổ ấy, anh đến đi”.
Chí Cương nói: “Được rồi, 10 phút nữa anh đến”.
Bỏ điện thoại xuống cô thấy mặt mình nóng bừng lên, cô biết rằng thực ra đây chính là sự trỗi dậy của dục vọng đang lớn dần lên trong lòng, đó là biểu hiện tự nhiên của cơ thể mà cô không thể khống chế được.
Cô hướng ánh mắt ra phía cửa sổ ngắm đường phố, xe cộ đi lại ngược xuôi đông đúc, ánh đèn nhấp nháy, một khung cảnh thật phồn hoa tráng lệ. Dòng người đi lại ngược xuôi trên đường giống như đàn kiến bò dưới gốc cây vậy, vội vàng chạy đến rồi lại vội vàng chạy đi, không biết là bận rộn đi về đâu? Vì thức ăn? Vì tình? Hay vì bản tính thế rồi? Hay là vì một tương lai mịt mờ phía trước, vì một hoang tưởng xa vời? Mấy năm trước xe cộ đi trên con đường này không đông đúc như bây giờ, đến buổi tối thì im lìm, nhưng cùng với sự phát triển của cuộc sống, người nào người nấy đều có xe riêng, thành phố ven biển vốn bình yên cũng đã thường xuyên xảy ra tắc đường, đặc biệt là lúc tan tầm thế này thì tắc đường là chuyện thường tình như cơm bữa. Thực ra, cô cũng muốn học lái xe nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh đông đúc, chen chúc trên đường, cô lại không muốn chạy theo thời đại làm gì nữa.
Khi ánh mắt vừa quay lại phía phòng trà thì cô thấy Chí Cương đi vào từ phía cầu thang. Anh ta mặc chiếc quần âu màu xanh da trời, chiếc áo sơ mi dài tay trắng sọc xanh, tóc hình như mới cắt, nhìn ngắn và gọn gàng, dáng người tuấn tú, toàn thân toát lên vẻ hấp dẫn của người đàn ông chín chắn, thành đạt.
Cô bất giác đứng lên, cười với anh ta và gật gật đầu: “Anh đến rồi”.
Chí Cương cười ha ha nói: “Hôm nay em trang điểm nhìn đẹp quá, nhìn em thật trẻ trung, thiếu chút nữa thì anh không dám nhận em nữa đấy”.
Cô biết là Chí Cương đang khen mình nhưng nghe được những lời như thế này cũng vô cùng thích thú nói: “Anh đừng trêu em nữa, trang điểm thế chứ trang điểm nữa cũng không thể xinh đẹp như ngày xưa được. Anh ngồi đi”.
Chí Cương ngồi xuống đối diện với Lâm Như rồi nói: “Ngày xưa có cái đẹp của ngày xưa, bây giờ có cái đẹp của bây giờ, con người ở mỗi thời điểm khác nhau, mỗi độ tuổi khác nhau thì có vẻ đẹp không giống nhau mà. Có điều anh thích vẻ đẹp bây giờ của em hơn, chín chắn, đằm thắm”.
Trong lòng cô bắt đầu thấy nong nóng, bất giác mặt cũng đỏ lên, nói: “Cảm ơn lời khen của anh. Anh uống gì?”
Chí Cương nói: “Cho anh tách trà hoa nhài”.
Cô vẫy tay gọi cô phục vụ bàn.
Đợi khi cô gọi trà xong anh ta mới nghi ngờ hỏi: “Em đang đợi ai à?”
Lâm Như cười nói: “Người đi thì đã đi rồi, người đến thì vừa mới tới đấy”.
Chí Cương nở nụ cười miễn cưỡng: “Thảo nào, hôm nay em lại trang điểm đẹp thế, hóa ra là có hẹn”.
Cô cũng bất giác đưa tay lên che miệng cười to, từ biểu hiện của Chí Cương cô thấy được dáng vẻ giận dỗi ghen tuông của anh ta thật giống chàng trai mới lớn, liền trêu anh ta: “Anh ta vừa đi thì anh đến ngồi thay chỗ của anh ta”.
Chí Cương cười có chút gượng gạo nói: “Thật vậy sao? Xem ra anh là người nhờ bóng của anh ta rồi, nếu không thì khó có thể hẹn em ra đây được”.
Nhìn dáng vẻ này của Chí Cương trong lòng cô có một niềm vui khó tả, cười nói: “Em cho anh biết, anh ta là đàn bà”.
Chí Cương có vẻ không tin lắm: “Là đàn bà à? Hai người đàn bà hẹn nhau ra đây chắc không phải đồng chí rồi?”
Cô vờ như giận dỗi nói: “Anh thôi đi, anh mới là đồng chí ấy, còn chưa trả lời dạo này anh bận việc gì vậy?”
Chí Cương nói: “Thì vẫn bận chuyện công trình ấy mà”. Nói xong anh ta ngừng lại một lát rồi lại nói tiếp: “Công trình thư viện đó tiến triển đến đâu rồi? Đêm dài lắm mộng, em nên tận dụng thời gian đừng để kẻ khác thừa lúc nước đục thả câu”.