Gần một tuần nay không gặp cô nên anh có chút vội vàng, liền đi ngay vào phòng tắm tắm qua một chút.
Khi bước ra, nhìn thấy Trần Tư Tư đã cầm quần áo cho mình, cô cũng đã cởi bỏ hết xiêm y chuẩn bị đi vào phòng tắm, Hứa Thiếu Phong ôm chầm lấy cô rồi ép chặt lên hai bên eo cô. Cô nhẹ nhàng nói: “Con mèo tham ăn, nhớ em đến thế cơ à?”. Anh ư lên một tiếng, trong lòng nghĩ cô thật là nhiều chuyện. Không nhớ cô thì sao lại như thế được? Cô liền ghé sát mặt ông nói: “Anh ở ngoài đợi em một chút, em tắm xong sẽ ra ngay, được không?”, nói rồi nhẹ nhàng đẩy ông ra ngoài, đi vào phòng tắm.
Anh đành mặc quần áo ngủ nằm trên ghế sofa vừa hút thuốc vừa đợi cô, trong lòng thầm nghĩ thượng đế tại sao lại tạo ra trò ma quỷ gì thế này, để cô ta đến cướp mất hồn mình, nếu cứ thế này thì làm sao mà chia tay được? “Không được, không thể tiếp tục như thế này được, đợi khi công trình đó mở gói mời thầu mình sẽ lấy nó về cho cô ấy, cũng xem như là báo đáp cô ấy, sau đó mới nói đến chuyện chia tay, như thế có lẽ dễ dàng hơn”.
Hứa Thiếu Phong hút hết một điếu thuốc, một lúc sau cô ấy mới đi ra khỏi phòng tắm, trên người quấn chiếc khăn tắm. Mái tóc búi cao lên nhìn như biến thành một người khác vậy, rất cao quý, sang trọng. Cô để lộ cặp chân dài trắng nõn, rất dễ làm mê hoặc lòng người, bất giác anh nghĩ thầm trong bụng, yêu tinh, đúng là con yêu tinh.
Anh định đứng dậy đi vào phòng ngủ thì cô ta nói: “Thiếu Phong, anh có biết em vừa gặp ai không?”
Anh nói: “Làm sao anh biết được em đã gặp ai”.
Cô nói: “Em gặp Lâm Như, là bà ấy hẹn em”.
Nghe thấy vậy, anh thấy trong lòng có chút căng thẳng, hưng phấn lúc nãy đã vơi đi nửa phần, anh hỏi một cách nghi ngờ: “Cô ấy tìm em để làm gì?”
Cô vừa xoa kem dưỡng da vừa chậm rãi nói: “Còn làm gì nữa? Tất nhiên là động viên em từ bỏ anh rồi”.
Ông nói: “Vậy em trả lời thế nào?”
Cô cười nói: “Thiếu Phong, vậy em hỏi anh, anh mong em trả lời bà ta thế nào, xem xem liệu chúng ta có cùng suy nghĩ không”.
Thiếu Phong hơi bực mình, cô ta đang mang anh ra làm trò đùa à, sao mà anh có thể trả lời câu hỏi thế này chứ?
Nghĩ rồi anh cười một cách gượng gạo nói: “Câu hỏi này anh không trả lời được”.
Trần Tư Tư ngồi xuống bên ông, lay người ông nói: “Nói đi mà, em muốn nghe xem anh nghĩ thế nào?”
Hứa Thiếu Phong không còn cách nào khác đành phải nói: “Chắc chắn em không thể nói từ bỏ rồi”.
Trần Tư Tư nói: “Thiếu Phong, đây có phải là những gì anh mong em nói ra không?”
Hứa Thiếu Phong thấy có chút phiền hà liền trả lời: “Thực lòng anh rất sợ hai người bị tổn thương”.
Trần Tư Tư nói: “Nhưng mà, bọn em đều đã bị tổn thương mất rồi, bây giờ nếu bắt anh phải chọn giữa em và Lâm Như thì anh sẽ chọn ai?”
Hứa Thiếu Phong thấy bế tắc trong lòng, một nửa hứng thú còn lại cũng tụt mất, bỗng chốc toàn thân mềm ra giống quả bóng bị xịt hơi. Đây không phải chính là câu hỏi mà ông đã nhiều lần tự hỏi bản thân hay sao? Bỗng nhiên cô ta đề cập đến chuyện này anh không thể lại chạy trốn, không thể để cô ta tuyệt vọng cũng không muốn để mình lại có đường rút lui nhưng anh sợ làm cô ta tổn thương, liền tìm một câu thích hợp một chút: “Tư Tư, tình hình của anh em còn không biết sao, nếu bây giờ mà bắt anh ly hôn với cô ấy thì cô ấy nhất định không đồng ý, anh cũng không muốn làm to chuyện này vì anh dù sao cũng còn hoạt động trên chốn quan trường. Những ngành nghề khác thì họ không để ý nhiều đến mâu thuẫn trong chuyện tình cảm nam nữ riêng tư hay chuyện đổ vỡ gia đình nhưng chốn quan trường lại hoàn toàn khác, nếu mà chỉ cần lộ ra một số chuyện nhỏ thôi thì công sức phấn đấu bao nhiêu năm coi như đổ xuống sông xuống bể hết. Là một thằng đàn ông, nếu mà không có sự nghiệp thì cho dù anh ta có ở cạnh người phụ nữ mình yêu, liệu anh ta có hạnh phúc được không? Thế nên Tư Tư à, mong em hiểu cho nỗi khổ của anh”.
Trần Tư Tư nghe anh nói mặt lạnh đi, đến khi Hứa Thiếu Phong nói xong cô mới nói: “Em hiểu rồi, ý anh là anh sẽ từ bỏ em?”. Nói rồi cô liền đứng dậy.
Hứa Thiếu Phong nhìn dáng vẻ đau khổ đó của cô ta trong lòng cũng không dễ chịu chút nào liền an ủi: “Tư Tư, không phải anh không yêu em nhưng mà hai người bọn em không ai biết ai, anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cần được ở bên em là anh thấy rất vui vẻ. Chỉ có điều bây giờ bọn em đã chạm mặt nhau mấy lần rồi, em có biết không, anh cũng rất đau lòng, một bên là cô ấy - người vợ hợp pháp, một bên là em - người mà anh yêu thương. Mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, anh không muốn làm tổn thương ai, không ngờ bây giờ cả hai đều bị tổn thương rồi. Cô ấy nói anh phản bội cô ấy, em cũng lại oán trách anh, trong mắt bọn em anh không còn là người nữa rồi”.
Trần Tư Tư bỗng nhiên to tiếng nói: “Giả dối, thật giả dối. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt gì chứ, trong lòng anh trước sau cũng chỉ có vợ anh thôi, tình cảm của anh cũng chỉ dành cho bà ta thôi, còn nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt gì chứ, em nhìn rõ rồi, cái gì mà tình yêu chứ, tất cả đều là giả dối, giả dối”.
Nghe những lời này Hứa Thiếu Phong không hề vui chút nào, cũng có chút giận giữ nói: “Giả dối à? Ngay từ đầu anh đã không giấu em chuyện anh có gia đình. Cũng chưa bao giờ anh thề là sẽ cưới em. Bây giờ em nói cứ như là anh lừa gạt em không bằng”.
Trần Tư Tư nói: “Đúng vậy đấy, anh không lừa em mà là em lừa người, là em quá đa tình, ai bảo em ngốc như vậy chứ? Người đàn ông của người khác xảy ra chuyện, vợ anh ta không lo, em lại long đong lận đận, xin hết người này đến người khác để giải quyết cho anh. Em tốn nhiều công sức và tình cảm như vậy, đến lúc quan trọng anh ta lại chọn vợ anh ta, lẽ nào em không là cái gì đối với anh? Phải chăng em chỉ giống như bộ quần áo người ta mặc, rách rồi thì muốn vứt là vứt”. Trần Tư Tư càng nói càng xúc động, càng nói càng uất ức, cô chưa nói xong thì đã khóc nức nở.
Trong lòng Hứa Thiếu Phong thấy khó chịu như bị ong đốt, nghe Trần Tư Tư vừa khóc vừa nói anh im lặng đứng yên. Anh vẫn luôn nghĩ rằng Trần Tư Tư là một cô gái hiểu biết, sao hôm nay lại quá xúc động như vậy? Liệu có phải hôm nay Lâm Như tìm gặp cô ấy và nói gì rồi không, những uất ức trong lòng phải kìm nén bấy lâu hôm nay mới có cơ hội trút cho hả giận? Hay là Tư Tư nghe thấy mình muốn từ bỏ cô ấy nên cô ấy mới kích động như vậy, mới đau lòng như vậy? Nghĩ đến thời gian vừa qua, cô đã vì anh mà làm tất cả khiến anh không khỏi đau lòng, nhìn cô vật vã thế này lòng anh cũng đau như dao cắt. Không muốn để cô ấy bị kích động thêm nữa, anh liền dỗ dành cô trước rồi mới từ từ nói chuyện nên nói một cách chậm rãi: “Nào lại đây, ngồi xuống, ngồi xuống rồi hãy nói”, anh nói rồi kéo Trần Tư Tư ngồi xuống. Trần Tư Tư giãy không cho anh chạm vào. Hứa Thiếu Phong liền đứng dậy ôm cô ngồi xuống sofa.
Trần Tư Tư vẫn đẩy Thiếu Phong ra, vừa đẩy ra vừa nói: “Bỏ em ra, đừng có kéo em”.
Hứa Thiếu Phong hiểu rõ cô miệng thì nói bỏ em ra nhưng trong lòng lại rất muốn ông kéo cô vào lòng nên lập tức ôm cô trong vòng tay nói: “Tình yêu của anh, thiệt thòi cho em rồi. Nhìn em đau lòng thế này anh cũng rất khó chịu”.
Trong lòng Hứa Thiếu Phong thấy lo lắng, bà cô này đúng là nhẹ không ưa ưa nặng. Thật ra anh cũng thấy oan ức trong lòng nhưng đành nén lại để an ủi cô, đợi cho Tư Tư khóc xong rồi anh mới nói những lời an ủi ngọt ngào. Thật là hết cách, việc mình gây ra thì mình phải tự đi giải quyết, chuyện này không ai có thể làm thay được. Hơn nữa, nếu bạn đi tìm một người con gái bằng tuổi hay hơn tuổi bạn thì cô ấy chắc chắn không bao giờ làm bạn phiền lòng như thế này, cũng không cần bạn phải dỗ dành, nhưng bạn lại không bằng lòng như vậy. Đàn ông ai cũng vậy cả, ở ngoài thì ai cũng thật cao quý, oai phong nhưng đứng trước phụ nữ thì đều thấp kém thế này đấy, từ bỏ cuộc sống tốt đẹp của mình để mà cầu xin cô ta, đây thực ra là trò gì không biết?
Nhìn Trần Tư Tư nước mắt ngắn nước mắt dài, Hứa Thiếu Phong rút hai tờ khăn giấy trong hộp đưa cho cô.
Trần Tư Tư chỉ biết khóc vì đau đớn, cô không cầm giấy Hứa Thiếu Phong đưa cho, Hứa Thiếu Phong liền lau mắt cho cô. Khi anh vừa bỏ khăn xuống thì nước mắt cô lại trào ra. Hứa Thiếu Phong lại chạy đến lau cho cô. Cứ như vậy nên Hứa Thiếu Phong cười đùa cô: “Không ngờ khi em khóc mà vẫn đẹp, vẫn hấp dẫn thế này, nhất là đôi mắt, rất to và đẹp, long lanh trong sáng như gương vậy”.
Nghe câu nói đó, Trần Tư Tư bật cười thành tiếng rồi đánh Hứa Thiếu Phong: “Anh thật xấu xa, làm cho người ta tức phát khóc lại còn cười người ta, sao lại có người như anh chứ?”
Hứa Thiếu Phong biết, khi phụ nữ dùng tay đấm rồi nói bạn không tốt nghĩa là cơn giận của cô ấy đã qua rồi, liền nắm lấy tay Tư Tư nói: “Bà cô của tôi ơi, anh sợ rồi, thương em yêu em còn không hết, làm sao dám giận em?”
Trần Tư Tư nói: “Chỉ được cái nói hay thôi, sao vừa nãy anh hung dữ như vậy, cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống em vậy”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Vậy thì bây giờ anh ăn sống em nhá”, nói rồi liền cắn môi cô.
Trần Tư Tư nắm chặt cánh tay anh và hôn lại thật nồng nhiệt, cháy bỏng. Trong lòng Hứa Thiếu Phong thầm nghĩ mình đang làm trò gì vậy? Ý định chia tay của mình tan biến đâu cả rồi? Trần Tư Tư càng lúc càng nóng bỏng, ôm chặt anh cứ như sợ anh chạy mất vậy. Sau nụ hôn nồng nàn, Trần Tư Tư chủ động cởi đai lưng của anh và luồn tay vào trong.
Sau trận mây mưa, nằm trong vòng tay Hứa Thiếu Phong, Trần Tư Tư nhẹ nhàng nói: “Thiếu Phong, anh còn yêu em không?”
Hứa Thiếu Phong không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, nói không yêu thì không đúng, nói yêu thì sao mà chia tay được? Anh vỗ nhẹ lên người cô và nói: “Yêu hay không yêu mà em còn không biết sao?”
Trần Tư Tư lay người anh nói: “Không được, em muốn anh phải nói cơ”.
Hứa Thiếu Phong véo mũi cô một cái nói: “Đồ quỷ nhỏ, anh không nói đấy”.
Trần Tư Tư nói: “Không, em muốn chính miệng anh nói anh yêu em”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Được rồi, được rồi, anh nói, anh yêu em. Như thế này em đã mãn nguyện chưa?”
Trần Tư Tư vui vẻ nói: “Thiếu Phong, em thực sự rất yêu anh, nhưng em sợ một ngày nào đó anh rời bỏ em, thực sự em lo lắm”.
Hứa Thiếu Phong lại trầm lặng một chút, không ngờ thú vui của mình lại gây nên rắc rối lớn đến vậy, bây giờ thì phải làm sao? Cách tốt nhất là làm công tác tư tưởng, chỉ có cách không ngừng kiên trì, rồi cũng có ngày anh thuyết phục được cô. Thế là Hứa Thiếu Phong liền làm theo những gì mình nghĩ. Anh nói: “Tư Tư, thật ra ai mà có được người con gái xinh đẹp năng động như em thì thật là có phước. Một người đàn ông hơn bốn chục tuổi như anh mà có được em đúng là vận may của anh từ kiếp trước để lại, anh không có lý do gì không trân trọng, cũng không có lý do gì mà không vui mừng. Bây giờ có những cặp tình nhân mới chỉ sống với nhau vài ba năm đã không còn cảm giác mới mẻ nữa rồi chứ nói gì đến lâu dài. Đã qua lại với nhau ba năm nay rồi, nhưng chúng ta vẫn giữ được cảm giác mới mẻ đó, điều đó chứng tỏ chúng ta có duyên với nhau. Đời người liệu sống được bao nhiêu năm, bao nhiêu năm không hiểu biết mọi chuyện đợi đến khi nhận ra điều gì đó thì mình cũng đã ngoại tứ tuần rồi. Theo anh, chỉ cần mình đã từng có được thì sợ gì không thiên trường địa cửu? Cổ nhân từng nói khi nỗi khổ về tình ái kéo dài, con người sẽ vô cùng bế tắc”.
Thấy Tư Tư không có phản ứng gì, Hứa Thiếu Phong tự hỏi liệu có phải mình đã nói những lời sáo rỗng không. Loanh quanh mãi vẫn chưa nói được tới mấu chốt của vấn đề, thế nên mới không làm cho cô ấy chú ý, nhìn Trần Tư Tư đang nằm trong lòng mình, nhìn đôi mắt lim dim của cô, cô buồn ngủ thật hay là cô không để tâm đến những gì anh nói? Hứa Thiếu Phong liền nhẹ nhàng hỏi: “Em ngủ rồi à?”
Trần Tư Tư bỗng dưng mở to mắt, nhìn ông nói: “Không, em đang nghe anh diễn thuyết đây”.
Hứa Thiếu Phong không nhịn được cười phá lên, thật là điên rồ, tâm sự chuyện trò với cô ta, cô ta lại cho rằng mình đang đọc diễn thuyết, thật là chẳng còn hứng thú nữa, xem ra đúng là đã đi xa vấn đề giống như đang đọc diễn thuyết vậy, thật hết cách, nhưng đây là thói quen nhiều năm nay của Hứa Thiếu Phong rồi, giờ chỉ còn cách thay đổi dần dần thôi.
Anh cười, cô cũng cười theo, hai người cùng cười lớn, chiếc ghế sofa rung lên từng đợt theo tiếng cười của họ. Hứa Thiếu Phong hiểu rằng, không phải anh đi quá xa vấn đề mà là cách thức làm có vẻ không hợp cho lắm. Những câu nói này đáng lẽ nên ngồi dậy nói chuyện thẳng thắn với nhau chứ không phải để cô ta nằm trong lòng mình rồi nói, con đường đi đã sai thì kết quả đương nhiên cũng thế.
Thấy Trần Tư Tư cười như vậy bỗng nhiên ông không biết phải nói gì nữa, thôi bỏ đi, đây đâu phải là nơi bàn chuyện, để hôm khác rồi nói vậy.
Tục ngữ có câu: "Không sợ ăn cắp ăn trộm của người khác chỉ sợ người khác ăn trộm của mình". Khi một người nào đó bị một người khác để ý và muốn gây chuyện thì trừ khi người đó là thần thánh, nếu không sớm muộn gì kẻ đó cũng bị bắt thóp. Hứa Thiếu Phong không ngờ được rằng anh đã bị bảo vệ khu hoa viên Di Tình để ý, nhân viên bảo vệ yêu cầu anh đăng ký thông tin cá nhân, anh liền đăng ký, bảo vệ đưa tấm thẻ anh mới được đi vào. Không có cách nào khác, anh có thể quản lý cả hơn nghìn nhân viên ở Cục, có thể tự do ra vào đài truyền hình cũng như các đơn vị quan trọng khác nhưng lại không thể tự do ra vào khu hoa viên Di Tình này. Người ta nói đây là yêu cầu của Ban quản lý khu nhà nên anh chỉ còn cách tuân theo mà thôi. Hứa Thiếu Phong không thể đoán được rằng chính bản đăng ký đó lại là bằng chứng hại anh sau này, ở bến đỗ xe dưới tầng hầm cũng lắp đặt hệ thống camera theo dõi, nó đã ghi lại cảnh Trần Tư Tư kéo tay anh.
Sau khi nhìn thấy cảnh này trong máy camera, người bảo vệ tên là Phúc Sinh ấy vui như vớ được vàng, hắn biết rằng đây sẽ là chứng cứ mà chị họ hắn đã nhắc đến, chị họ mà có được những thứ này thì có thể phá hỏng tiền đồ của Hứa Thiếu Phong, cũng có thể thay đổi vận mệnh của một số người trong đó có hắn ta. Đã vậy thì hắn không thể bỏ qua cơ hội thay đổi vận mệnh của mình được, hắn lặng lẽ lấy cuốn băng video ra sau đó dùng máy tính cố định cảnh đó lại. Ngày hôm sau, hắn copy vào USB rồi mang ra hiệu ảnh rửa thành mười tấm, sau đó vui vẻ đến gõ cửa nhà chị họ Phùng Hải Lan.
Từ khi biết Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài, Phùng Hải Lan rất vui mừng, bà ta nghĩ rằng một khi nắm được chứng cứ này thì lo gì không lật được Hứa Thiếu Phong, cũng lo gì không thay đổi được vận mệnh của Trương Minh Hoa. Những ngày gần đây, ngày nào bà ta cũng mong chờ Phúc Sinh có thể mang về cho bà ta một tin vui. Có hy vọng đó nên tâm trạng bà ta phấn chấn hẳn lên, bước chân đi cũng nhẹ nhõm hơn, thèm ăn hơn, ngay cả ham muốn tình dục cũng tăng lên nhiều, điều đó khiến Trương Minh Hoa cũng phải nghi ngờ bà, liệu có phải khi xưa bà đem một phần tinh lực trao cho người đàn ông khác, bây giờ mới dốc hết cho ông nên mới dồi dào sức lực như thế. Thế nên mới thăm dò bà: “Bà làm sao vậy? Tôi vẫn là tôi, bà vẫn là bà mà tại sao dạo này lại mãnh liệt thế nhỉ?”
Phùng Hải Lan nói: “Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài rồi”.
Trương Minh Hoa vừa nghe thấy tin đó đã giật bắn lên, kinh ngạc ngồi dậy hỏi: “Cái gì? Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài sao?”
Phùng Hải Lan vui vẻ gật đầu.
Nhìn biểu hiện của Phùng Hải Lan, đầu tiên Trương Minh Hoa lại nghĩ bà ấy nhất định đã quan hệ với Hứa Thiếu Phong, bây giờ ông ta có bồ nhí rồi không thèm để ý đến bà ấy nữa nên bà ấy mới có tinh lực dồi dào như vậy. Vì nghĩ thế nên ông quát mắng bà: “Đồ thối tha, thì ra là có quan hệ với thằng Hứa Thiếu Phong, thảo nào mà ham muốn của bà lại lớn đến thế, vì hắn ta có bồ khác rồi không qua lại với bà nữa nên bà mới có tinh thần như vậy”.
Phùng Hải Lan không nhịn được cười phá lên, bà biết Trương Minh Hoa đã nghĩ sai đi hướng khác nên mới tức giận như vậy, vì thế bà không những không tức giận mà ngược lại còn thấy bộ dạng Trương Minh Hoa lúc ghen tuông thật tức cười liền vừa cười vừa nói: “Sự việc không phải thế đâu, ông hiểu lầm rồi”.
Trương Minh Hoa đâu có dễ để bà ngụy biện, liền tiếp tục mắng: “Tôi hiểu lầm gì chứ, bà không biết xấu hổ mà ngậm miệng lại, còn nói tôi hiểu lầm gì nữa. Thảo nào Hứa Thiếu Phong cứ gây khó dễ cho tôi, hóa ra là bị bà cản đường”.
Phùng Hải Lan nhìn Trương Minh Hoa thực sự đang bị kích động, cô bất giác sa sầm mặt nói: “Trương Minh Hoa, ông ăn nói cho cẩn thận một chút, ông không hỏi rõ ngọn ngành mà mắng nhiếc người khác như vậy sao? Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài, đó không phải là cơ hội tốt cho chúng ta phất lên hay sao? Ông đúng là hồ đồ, tự dưng lại đổ tiếng ác cho tôi”.
Trương Minh Hoa thấy Phùng Hải Lan giận điên lên, như thế ắt không phải là tâm trạng của một kẻ vụng trộm, nhưng sự nghi ngờ trong lòng ông ta vẫn chưa có cách nào giải tỏa được, cũng không hiểu được quan hệ nhân quả trong chuyện này, ông ta nghi hoặc hỏi vợ: “Cho dù hắn ta cho chúng ta một cơ hội tốt, thì có liên quan gì đến việc dục vọng của bà đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy chứ? Điều này không thể không khiến người ta nghĩ là bà vì đoạn tuyệt với hắn nên mới có nhiều tinh lực hơn, bởi thế tôi mới nghi ngờ động cơ trả thù của bà, liệu có phải hắn bỏ rơi bà khiến bà sinh lòng đố kỵ? Việc này mà không giải thích rõ ràng thì tôi sẽ không để yên cho bà đâu”.
Phùng Hải Lan đột nhiên nghiêm sắc mặt: “Đầu óc ông hạn hẹp như vậy thảo nào không thể đấu được với chồng người ta, lòng dạ hẹp hòi tầm nhìn cũng hạn hẹp, sao ông không nghĩ xa hơn một chút, trông rộng hơn một chút? Hơn nữa, cho dù vợ ông có thích Hứa Thiếu Phong, muốn làm tình nhân của ông ta thì ông cũng không biết lượng sức mình sao? Một người đàn ông phong độ như Hứa Thiếu Phong lại cần người đàn bà như vợ ông bên cạnh sao? Thật là, nhìn bộ dạng ghen tuông của ông mà khiến cho người ta thấy tức cười, đi lấy cho tôi cốc nước, tôi khát lắm rồi, uống xong sẽ từ từ kể cho ông nghe”.
Trương Minh Hoa nghe Phùng Hải Lan nói vậy trong lòng thấy hoang mang, nhưng vẫn xuống giường đi rót nước cho vợ.
Phùng Hải Lan uống hai ngụm nước lấy lại giọng rồi mới bắt đầu kể tỉ mỉ cho ông nghe từ chuyện cậu em họ xem ti vi mà nhận ra Hứa Thiếu Phong, đến chuyện bà nghĩ ra kế sách đó, Phùng Hải Lan nói: “Ông thử nghĩ mà xem, nếu Phúc Sinh giúp chúng ta tìm được chứng cứ chứng tỏ Hứa Thiếu Phong có bồ nhí, nếu chứng cứ ấy bị công bố thì Hứa Thiếu Phong chẳng phải là hết đời sao? Ngày tận số của Hứa Thiếu Phong cũng chính là ngày vinh quang của ông, sao tôi có thể không vui mừng được? Con người mà, ai cũng vậy cả, khi tâm trạng tốt thì tinh thần phấn chấn, dục vọng cũng mạnh mẽ hơn”.
Trương Minh Hoa lúc này mới vỡ lẽ, liền vui vẻ nói: “Bà nói rất đúng”.
Phùng Hải Lan nói: “Bây giờ tôi chỉ còn đợi tin tốt lành từ Phúc Sinh thôi”.
Trương Minh Hoa nói: “Việc tốt thì đúng là việc tốt thật, có điều, nói đi cũng phải nói lại, bây giờ làm gì có ông nào làm sếp mà không có bồ nhí bên ngoài? Đó là chuyện bình thường. Nếu không có chứng cứ đáng tin cậy mà chỉ nghe người ta đồn đại thì cũng chẳng làm được gì”.
Phùng Hải Lan nói: “Ông yên tâm, tôi đã có một số chứng cứ rồi, bây giờ tôi chưa muốn đánh rắn động cỏ, đợi Phúc Sinh tìm thêm một số chứng cứ xác thực hơn nữa thì tôi mới ra tay, ông cứ việc ngồi đó mà đợi tin tốt của tôi”.
Trương Minh Hoa lúc này mới vui vẻ nói: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, việc tốt thế này sao bà không cho tôi biết sớm? Cũng tại bà cả, đến thời khắc quan trọng mới cho tôi biết, lại còn nói nửa vời nữa chứ, thế mới khiến tôi sinh nghi ngờ”.
Phùng Hải Lan cười ha ha nói: “Thực ra tôi muốn đợi đến khi có đủ chứng cứ mới cho ông biết để ông bất ngờ, không ngờ tôi mới chỉ vui vẻ một chút đã khiến ông ghen tuông linh tinh rồi”.
Trương Minh Hoa nói: “Thực ra sự việc này rất đơn giản, là do bà cứ làm cho nó phức tạp thêm thôi”.
Phùng Hải Lan: “Không phải tôi làm nó phức tạp lên mà là ông cứ nghĩ phức tạp lên thì có. Bây giờ nói rõ ràng rồi ông còn muốn nghi ngờ gì nữa không?”
Trương Minh Hoa cười hì hì nói: “Không, bà đúng là người vợ tốt”.
Phùng Hải Lan nói: “Không có thì tốt rồi, cái gai trong mắt đã được nhổ rồi, ông đã vui chưa?”
Trương Minh Hoa cười lớn: “Tất nhiên là vui rồi”.
Phùng Hải Lan nói: “Vậy chúng ta tiếp tục vui vẻ chứ”.
Trương Minh Hoa nói: “Vẫn còn muốn nữa cơ à?”
Phùng Hải Lan đáp: “Vừa nãy vui vẻ mới được nửa chừng thì bị dừng lại, vẫn chưa vui hết nên mới muốn tiếp tục nữa”.
Trương Minh Hoa không lay chuyển được ý bà nên đành phải phất roi tiếp tục lên ngựa.
Phùng Hải Lan lấy lại được cảm giác sung sướng lúc nãy.
Lần trước, Phúc Sinh đưa cho bà một bản đăng ký ra vào khu chung cư, nhìn thấy tên của Hứa Thiếu Phong trên bản đăng ký đó, bà đã rất vui mừng và cất nó đi thật cẩn thận. Bà biết, nếu chỉ có bản đăng ký này thì chưa thể nói lên điều gì, muốn kiện được Hứa Thiếu Phong thì phải có những chứng cứ thuyết phục hơn. Bà lại bảo Phúc Sinh nghĩ cách. Phúc Sinh lắc đầu nói không thể nghĩ ra cách nào. Bà lại khuyên Phúc Sinh khi cần thiết nên học cách làm như trong phim ảnh vẫn thường làm, ví dụ như có thể lén chụp vài tấm ảnh hay ghi âm cái gì đó chẳng hạn.
Trời không phụ lòng người, Phùng Hải Lan rốt cuộc cũng đợi được đến ngày Phúc Sinh đem tin tốt đến.
Khi Phúc Sinh đem những tấm ảnh đó đến cho Phùng Hải Lan, dường như bà không thể khống chế được bản thân nữa hét to lên: “Tốt, thật quá tốt rồi. Phúc Sinh, làm sao cậu có được thứ này?”
Thấy Phùng Hải Lan vui mừng như vậy Phúc Sinh cũng rất vui, liền kể tỉ mỉ cho bà nghe chuyện ông ta làm thế nào mà có được cuốn băng video đó.
Phùng Hải Lan nói: “Phúc Sinh, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, chỉ có chị và em biết, sau này dù gặp bất kỳ ai cũng không được kể cho họ nghe”.
Phúc Sinh gật đầu: “Chị, điều này thì em biết rồi”.
Phùng Hải Lan chỉ vào Trần Tư Tư trong tấm ảnh nói: “Chú có biết cô gái trong tấm ảnh này làm gì không? Theo chị thấy thì cô gái xinh đẹp thế này mà lại làm bồ nhí của người ta thì cũng chẳng phải loại hay ho gì”.
Phúc Sinh lắc đầu nói: “Cụ thể làm gì thì em không biết nhưng cô ta hay lái một chiếc xe con màu phấn hồng, xem ra cũng rất tử tế”.
Phùng Hải Lan nói: “Cậu vẫn phải chú ý đến cô ta, xem xem ngoài Hứa Thiếu Phong ra thì cô ta còn qua lại với loại đàn ông nào nữa. Tóm lại không cần biết là chứng cứ giữa hai người bọn họ hay chứng cứ liên quan đến người khác, cứ thu thập được càng nhiều thì càng có sức thuyết phục”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gần một tuần nay không gặp cô nên anh có chút vội vàng, liền đi ngay vào phòng tắm tắm qua một chút.
Khi bước ra, nhìn thấy Trần Tư Tư đã cầm quần áo cho mình, cô cũng đã cởi bỏ hết xiêm y chuẩn bị đi vào phòng tắm, Hứa Thiếu Phong ôm chầm lấy cô rồi ép chặt lên hai bên eo cô. Cô nhẹ nhàng nói: “Con mèo tham ăn, nhớ em đến thế cơ à?”. Anh ư lên một tiếng, trong lòng nghĩ cô thật là nhiều chuyện. Không nhớ cô thì sao lại như thế được? Cô liền ghé sát mặt ông nói: “Anh ở ngoài đợi em một chút, em tắm xong sẽ ra ngay, được không?”, nói rồi nhẹ nhàng đẩy ông ra ngoài, đi vào phòng tắm.
Anh đành mặc quần áo ngủ nằm trên ghế sofa vừa hút thuốc vừa đợi cô, trong lòng thầm nghĩ thượng đế tại sao lại tạo ra trò ma quỷ gì thế này, để cô ta đến cướp mất hồn mình, nếu cứ thế này thì làm sao mà chia tay được? “Không được, không thể tiếp tục như thế này được, đợi khi công trình đó mở gói mời thầu mình sẽ lấy nó về cho cô ấy, cũng xem như là báo đáp cô ấy, sau đó mới nói đến chuyện chia tay, như thế có lẽ dễ dàng hơn”.
Hứa Thiếu Phong hút hết một điếu thuốc, một lúc sau cô ấy mới đi ra khỏi phòng tắm, trên người quấn chiếc khăn tắm. Mái tóc búi cao lên nhìn như biến thành một người khác vậy, rất cao quý, sang trọng. Cô để lộ cặp chân dài trắng nõn, rất dễ làm mê hoặc lòng người, bất giác anh nghĩ thầm trong bụng, yêu tinh, đúng là con yêu tinh.
Anh định đứng dậy đi vào phòng ngủ thì cô ta nói: “Thiếu Phong, anh có biết em vừa gặp ai không?”
Anh nói: “Làm sao anh biết được em đã gặp ai”.
Cô nói: “Em gặp Lâm Như, là bà ấy hẹn em”.
Nghe thấy vậy, anh thấy trong lòng có chút căng thẳng, hưng phấn lúc nãy đã vơi đi nửa phần, anh hỏi một cách nghi ngờ: “Cô ấy tìm em để làm gì?”
Cô vừa xoa kem dưỡng da vừa chậm rãi nói: “Còn làm gì nữa? Tất nhiên là động viên em từ bỏ anh rồi”.
Ông nói: “Vậy em trả lời thế nào?”
Cô cười nói: “Thiếu Phong, vậy em hỏi anh, anh mong em trả lời bà ta thế nào, xem xem liệu chúng ta có cùng suy nghĩ không”.
Thiếu Phong hơi bực mình, cô ta đang mang anh ra làm trò đùa à, sao mà anh có thể trả lời câu hỏi thế này chứ?
Nghĩ rồi anh cười một cách gượng gạo nói: “Câu hỏi này anh không trả lời được”.
Trần Tư Tư ngồi xuống bên ông, lay người ông nói: “Nói đi mà, em muốn nghe xem anh nghĩ thế nào?”
Hứa Thiếu Phong không còn cách nào khác đành phải nói: “Chắc chắn em không thể nói từ bỏ rồi”.
Trần Tư Tư nói: “Thiếu Phong, đây có phải là những gì anh mong em nói ra không?”
Hứa Thiếu Phong thấy có chút phiền hà liền trả lời: “Thực lòng anh rất sợ hai người bị tổn thương”.
Trần Tư Tư nói: “Nhưng mà, bọn em đều đã bị tổn thương mất rồi, bây giờ nếu bắt anh phải chọn giữa em và Lâm Như thì anh sẽ chọn ai?”
Hứa Thiếu Phong thấy bế tắc trong lòng, một nửa hứng thú còn lại cũng tụt mất, bỗng chốc toàn thân mềm ra giống quả bóng bị xịt hơi. Đây không phải chính là câu hỏi mà ông đã nhiều lần tự hỏi bản thân hay sao? Bỗng nhiên cô ta đề cập đến chuyện này anh không thể lại chạy trốn, không thể để cô ta tuyệt vọng cũng không muốn để mình lại có đường rút lui nhưng anh sợ làm cô ta tổn thương, liền tìm một câu thích hợp một chút: “Tư Tư, tình hình của anh em còn không biết sao, nếu bây giờ mà bắt anh ly hôn với cô ấy thì cô ấy nhất định không đồng ý, anh cũng không muốn làm to chuyện này vì anh dù sao cũng còn hoạt động trên chốn quan trường. Những ngành nghề khác thì họ không để ý nhiều đến mâu thuẫn trong chuyện tình cảm nam nữ riêng tư hay chuyện đổ vỡ gia đình nhưng chốn quan trường lại hoàn toàn khác, nếu mà chỉ cần lộ ra một số chuyện nhỏ thôi thì công sức phấn đấu bao nhiêu năm coi như đổ xuống sông xuống bể hết. Là một thằng đàn ông, nếu mà không có sự nghiệp thì cho dù anh ta có ở cạnh người phụ nữ mình yêu, liệu anh ta có hạnh phúc được không? Thế nên Tư Tư à, mong em hiểu cho nỗi khổ của anh”.
Trần Tư Tư nghe anh nói mặt lạnh đi, đến khi Hứa Thiếu Phong nói xong cô mới nói: “Em hiểu rồi, ý anh là anh sẽ từ bỏ em?”. Nói rồi cô liền đứng dậy.
Hứa Thiếu Phong nhìn dáng vẻ đau khổ đó của cô ta trong lòng cũng không dễ chịu chút nào liền an ủi: “Tư Tư, không phải anh không yêu em nhưng mà hai người bọn em không ai biết ai, anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cần được ở bên em là anh thấy rất vui vẻ. Chỉ có điều bây giờ bọn em đã chạm mặt nhau mấy lần rồi, em có biết không, anh cũng rất đau lòng, một bên là cô ấy - người vợ hợp pháp, một bên là em - người mà anh yêu thương. Mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, anh không muốn làm tổn thương ai, không ngờ bây giờ cả hai đều bị tổn thương rồi. Cô ấy nói anh phản bội cô ấy, em cũng lại oán trách anh, trong mắt bọn em anh không còn là người nữa rồi”.
Trần Tư Tư bỗng nhiên to tiếng nói: “Giả dối, thật giả dối. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt gì chứ, trong lòng anh trước sau cũng chỉ có vợ anh thôi, tình cảm của anh cũng chỉ dành cho bà ta thôi, còn nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt gì chứ, em nhìn rõ rồi, cái gì mà tình yêu chứ, tất cả đều là giả dối, giả dối”.
Nghe những lời này Hứa Thiếu Phong không hề vui chút nào, cũng có chút giận giữ nói: “Giả dối à? Ngay từ đầu anh đã không giấu em chuyện anh có gia đình. Cũng chưa bao giờ anh thề là sẽ cưới em. Bây giờ em nói cứ như là anh lừa gạt em không bằng”.
Trần Tư Tư nói: “Đúng vậy đấy, anh không lừa em mà là em lừa người, là em quá đa tình, ai bảo em ngốc như vậy chứ? Người đàn ông của người khác xảy ra chuyện, vợ anh ta không lo, em lại long đong lận đận, xin hết người này đến người khác để giải quyết cho anh. Em tốn nhiều công sức và tình cảm như vậy, đến lúc quan trọng anh ta lại chọn vợ anh ta, lẽ nào em không là cái gì đối với anh? Phải chăng em chỉ giống như bộ quần áo người ta mặc, rách rồi thì muốn vứt là vứt”. Trần Tư Tư càng nói càng xúc động, càng nói càng uất ức, cô chưa nói xong thì đã khóc nức nở.
Trong lòng Hứa Thiếu Phong thấy khó chịu như bị ong đốt, nghe Trần Tư Tư vừa khóc vừa nói anh im lặng đứng yên. Anh vẫn luôn nghĩ rằng Trần Tư Tư là một cô gái hiểu biết, sao hôm nay lại quá xúc động như vậy? Liệu có phải hôm nay Lâm Như tìm gặp cô ấy và nói gì rồi không, những uất ức trong lòng phải kìm nén bấy lâu hôm nay mới có cơ hội trút cho hả giận? Hay là Tư Tư nghe thấy mình muốn từ bỏ cô ấy nên cô ấy mới kích động như vậy, mới đau lòng như vậy? Nghĩ đến thời gian vừa qua, cô đã vì anh mà làm tất cả khiến anh không khỏi đau lòng, nhìn cô vật vã thế này lòng anh cũng đau như dao cắt. Không muốn để cô ấy bị kích động thêm nữa, anh liền dỗ dành cô trước rồi mới từ từ nói chuyện nên nói một cách chậm rãi: “Nào lại đây, ngồi xuống, ngồi xuống rồi hãy nói”, anh nói rồi kéo Trần Tư Tư ngồi xuống. Trần Tư Tư giãy không cho anh chạm vào. Hứa Thiếu Phong liền đứng dậy ôm cô ngồi xuống sofa.
Trần Tư Tư vẫn đẩy Thiếu Phong ra, vừa đẩy ra vừa nói: “Bỏ em ra, đừng có kéo em”.
Hứa Thiếu Phong hiểu rõ cô miệng thì nói bỏ em ra nhưng trong lòng lại rất muốn ông kéo cô vào lòng nên lập tức ôm cô trong vòng tay nói: “Tình yêu của anh, thiệt thòi cho em rồi. Nhìn em đau lòng thế này anh cũng rất khó chịu”.
Trong lòng Hứa Thiếu Phong thấy lo lắng, bà cô này đúng là nhẹ không ưa ưa nặng. Thật ra anh cũng thấy oan ức trong lòng nhưng đành nén lại để an ủi cô, đợi cho Tư Tư khóc xong rồi anh mới nói những lời an ủi ngọt ngào. Thật là hết cách, việc mình gây ra thì mình phải tự đi giải quyết, chuyện này không ai có thể làm thay được. Hơn nữa, nếu bạn đi tìm một người con gái bằng tuổi hay hơn tuổi bạn thì cô ấy chắc chắn không bao giờ làm bạn phiền lòng như thế này, cũng không cần bạn phải dỗ dành, nhưng bạn lại không bằng lòng như vậy. Đàn ông ai cũng vậy cả, ở ngoài thì ai cũng thật cao quý, oai phong nhưng đứng trước phụ nữ thì đều thấp kém thế này đấy, từ bỏ cuộc sống tốt đẹp của mình để mà cầu xin cô ta, đây thực ra là trò gì không biết?
Nhìn Trần Tư Tư nước mắt ngắn nước mắt dài, Hứa Thiếu Phong rút hai tờ khăn giấy trong hộp đưa cho cô.
Trần Tư Tư chỉ biết khóc vì đau đớn, cô không cầm giấy Hứa Thiếu Phong đưa cho, Hứa Thiếu Phong liền lau mắt cho cô. Khi anh vừa bỏ khăn xuống thì nước mắt cô lại trào ra. Hứa Thiếu Phong lại chạy đến lau cho cô. Cứ như vậy nên Hứa Thiếu Phong cười đùa cô: “Không ngờ khi em khóc mà vẫn đẹp, vẫn hấp dẫn thế này, nhất là đôi mắt, rất to và đẹp, long lanh trong sáng như gương vậy”.
Nghe câu nói đó, Trần Tư Tư bật cười thành tiếng rồi đánh Hứa Thiếu Phong: “Anh thật xấu xa, làm cho người ta tức phát khóc lại còn cười người ta, sao lại có người như anh chứ?”
Hứa Thiếu Phong biết, khi phụ nữ dùng tay đấm rồi nói bạn không tốt nghĩa là cơn giận của cô ấy đã qua rồi, liền nắm lấy tay Tư Tư nói: “Bà cô của tôi ơi, anh sợ rồi, thương em yêu em còn không hết, làm sao dám giận em?”
Trần Tư Tư nói: “Chỉ được cái nói hay thôi, sao vừa nãy anh hung dữ như vậy, cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống em vậy”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Vậy thì bây giờ anh ăn sống em nhá”, nói rồi liền cắn môi cô.
Trần Tư Tư nắm chặt cánh tay anh và hôn lại thật nồng nhiệt, cháy bỏng. Trong lòng Hứa Thiếu Phong thầm nghĩ mình đang làm trò gì vậy? Ý định chia tay của mình tan biến đâu cả rồi? Trần Tư Tư càng lúc càng nóng bỏng, ôm chặt anh cứ như sợ anh chạy mất vậy. Sau nụ hôn nồng nàn, Trần Tư Tư chủ động cởi đai lưng của anh và luồn tay vào trong.
Sau trận mây mưa, nằm trong vòng tay Hứa Thiếu Phong, Trần Tư Tư nhẹ nhàng nói: “Thiếu Phong, anh còn yêu em không?”
Hứa Thiếu Phong không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, nói không yêu thì không đúng, nói yêu thì sao mà chia tay được? Anh vỗ nhẹ lên người cô và nói: “Yêu hay không yêu mà em còn không biết sao?”
Trần Tư Tư lay người anh nói: “Không được, em muốn anh phải nói cơ”.
Hứa Thiếu Phong véo mũi cô một cái nói: “Đồ quỷ nhỏ, anh không nói đấy”.
Trần Tư Tư nói: “Không, em muốn chính miệng anh nói anh yêu em”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Được rồi, được rồi, anh nói, anh yêu em. Như thế này em đã mãn nguyện chưa?”
Trần Tư Tư vui vẻ nói: “Thiếu Phong, em thực sự rất yêu anh, nhưng em sợ một ngày nào đó anh rời bỏ em, thực sự em lo lắm”.
Hứa Thiếu Phong lại trầm lặng một chút, không ngờ thú vui của mình lại gây nên rắc rối lớn đến vậy, bây giờ thì phải làm sao? Cách tốt nhất là làm công tác tư tưởng, chỉ có cách không ngừng kiên trì, rồi cũng có ngày anh thuyết phục được cô. Thế là Hứa Thiếu Phong liền làm theo những gì mình nghĩ. Anh nói: “Tư Tư, thật ra ai mà có được người con gái xinh đẹp năng động như em thì thật là có phước. Một người đàn ông hơn bốn chục tuổi như anh mà có được em đúng là vận may của anh từ kiếp trước để lại, anh không có lý do gì không trân trọng, cũng không có lý do gì mà không vui mừng. Bây giờ có những cặp tình nhân mới chỉ sống với nhau vài ba năm đã không còn cảm giác mới mẻ nữa rồi chứ nói gì đến lâu dài. Đã qua lại với nhau ba năm nay rồi, nhưng chúng ta vẫn giữ được cảm giác mới mẻ đó, điều đó chứng tỏ chúng ta có duyên với nhau. Đời người liệu sống được bao nhiêu năm, bao nhiêu năm không hiểu biết mọi chuyện đợi đến khi nhận ra điều gì đó thì mình cũng đã ngoại tứ tuần rồi. Theo anh, chỉ cần mình đã từng có được thì sợ gì không thiên trường địa cửu? Cổ nhân từng nói khi nỗi khổ về tình ái kéo dài, con người sẽ vô cùng bế tắc”.
Thấy Tư Tư không có phản ứng gì, Hứa Thiếu Phong tự hỏi liệu có phải mình đã nói những lời sáo rỗng không. Loanh quanh mãi vẫn chưa nói được tới mấu chốt của vấn đề, thế nên mới không làm cho cô ấy chú ý, nhìn Trần Tư Tư đang nằm trong lòng mình, nhìn đôi mắt lim dim của cô, cô buồn ngủ thật hay là cô không để tâm đến những gì anh nói? Hứa Thiếu Phong liền nhẹ nhàng hỏi: “Em ngủ rồi à?”
Trần Tư Tư bỗng dưng mở to mắt, nhìn ông nói: “Không, em đang nghe anh diễn thuyết đây”.
Hứa Thiếu Phong không nhịn được cười phá lên, thật là điên rồ, tâm sự chuyện trò với cô ta, cô ta lại cho rằng mình đang đọc diễn thuyết, thật là chẳng còn hứng thú nữa, xem ra đúng là đã đi xa vấn đề giống như đang đọc diễn thuyết vậy, thật hết cách, nhưng đây là thói quen nhiều năm nay của Hứa Thiếu Phong rồi, giờ chỉ còn cách thay đổi dần dần thôi.
Anh cười, cô cũng cười theo, hai người cùng cười lớn, chiếc ghế sofa rung lên từng đợt theo tiếng cười của họ. Hứa Thiếu Phong hiểu rằng, không phải anh đi quá xa vấn đề mà là cách thức làm có vẻ không hợp cho lắm. Những câu nói này đáng lẽ nên ngồi dậy nói chuyện thẳng thắn với nhau chứ không phải để cô ta nằm trong lòng mình rồi nói, con đường đi đã sai thì kết quả đương nhiên cũng thế.
Thấy Trần Tư Tư cười như vậy bỗng nhiên ông không biết phải nói gì nữa, thôi bỏ đi, đây đâu phải là nơi bàn chuyện, để hôm khác rồi nói vậy.