Tục ngữ có câu: "Không sợ ăn cắp ăn trộm của người khác chỉ sợ người khác ăn trộm của mình". Khi một người nào đó bị một người khác để ý và muốn gây chuyện thì trừ khi người đó là thần thánh, nếu không sớm muộn gì kẻ đó cũng bị bắt thóp. Hứa Thiếu Phong không ngờ được rằng anh đã bị bảo vệ khu hoa viên Di Tình để ý, nhân viên bảo vệ yêu cầu anh đăng ký thông tin cá nhân, anh liền đăng ký, bảo vệ đưa tấm thẻ anh mới được đi vào. Không có cách nào khác, anh có thể quản lý cả hơn nghìn nhân viên ở Cục, có thể tự do ra vào đài truyền hình cũng như các đơn vị quan trọng khác nhưng lại không thể tự do ra vào khu hoa viên Di Tình này. Người ta nói đây là yêu cầu của Ban quản lý khu nhà nên anh chỉ còn cách tuân theo mà thôi. Hứa Thiếu Phong không thể đoán được rằng chính bản đăng ký đó lại là bằng chứng hại anh sau này, ở bến đỗ xe dưới tầng hầm cũng lắp đặt hệ thống camera theo dõi, nó đã ghi lại cảnh Trần Tư Tư kéo tay anh.
Sau khi nhìn thấy cảnh này trong máy camera, người bảo vệ tên là Phúc Sinh ấy vui như vớ được vàng, hắn biết rằng đây sẽ là chứng cứ mà chị họ hắn đã nhắc đến, chị họ mà có được những thứ này thì có thể phá hỏng tiền đồ của Hứa Thiếu Phong, cũng có thể thay đổi vận mệnh của một số người trong đó có hắn ta. Đã vậy thì hắn không thể bỏ qua cơ hội thay đổi vận mệnh của mình được, hắn lặng lẽ lấy cuốn băng video ra sau đó dùng máy tính cố định cảnh đó lại. Ngày hôm sau, hắn copy vào USB rồi mang ra hiệu ảnh rửa thành mười tấm, sau đó vui vẻ đến gõ cửa nhà chị họ Phùng Hải Lan.
Từ khi biết Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài, Phùng Hải Lan rất vui mừng, bà ta nghĩ rằng một khi nắm được chứng cứ này thì lo gì không lật được Hứa Thiếu Phong, cũng lo gì không thay đổi được vận mệnh của Trương Minh Hoa. Những ngày gần đây, ngày nào bà ta cũng mong chờ Phúc Sinh có thể mang về cho bà ta một tin vui. Có hy vọng đó nên tâm trạng bà ta phấn chấn hẳn lên, bước chân đi cũng nhẹ nhõm hơn, thèm ăn hơn, ngay cả ham muốn tình dục cũng tăng lên nhiều, điều đó khiến Trương Minh Hoa cũng phải nghi ngờ bà, liệu có phải khi xưa bà đem một phần tinh lực trao cho người đàn ông khác, bây giờ mới dốc hết cho ông nên mới dồi dào sức lực như thế. Thế nên mới thăm dò bà: “Bà làm sao vậy? Tôi vẫn là tôi, bà vẫn là bà mà tại sao dạo này lại mãnh liệt thế nhỉ?”
Phùng Hải Lan nói: “Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài rồi”.
Trương Minh Hoa vừa nghe thấy tin đó đã giật bắn lên, kinh ngạc ngồi dậy hỏi: “Cái gì? Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài sao?”
Phùng Hải Lan vui vẻ gật đầu.
Nhìn biểu hiện của Phùng Hải Lan, đầu tiên Trương Minh Hoa lại nghĩ bà ấy nhất định đã quan hệ với Hứa Thiếu Phong, bây giờ ông ta có bồ nhí rồi không thèm để ý đến bà ấy nữa nên bà ấy mới có tinh lực dồi dào như vậy. Vì nghĩ thế nên ông quát mắng bà: “Đồ thối tha, thì ra là có quan hệ với thằng Hứa Thiếu Phong, thảo nào mà ham muốn của bà lại lớn đến thế, vì hắn ta có bồ khác rồi không qua lại với bà nữa nên bà mới có tinh thần như vậy”.
Phùng Hải Lan không nhịn được cười phá lên, bà biết Trương Minh Hoa đã nghĩ sai đi hướng khác nên mới tức giận như vậy, vì thế bà không những không tức giận mà ngược lại còn thấy bộ dạng Trương Minh Hoa lúc ghen tuông thật tức cười liền vừa cười vừa nói: “Sự việc không phải thế đâu, ông hiểu lầm rồi”.
Trương Minh Hoa đâu có dễ để bà ngụy biện, liền tiếp tục mắng: “Tôi hiểu lầm gì chứ, bà không biết xấu hổ mà ngậm miệng lại, còn nói tôi hiểu lầm gì nữa. Thảo nào Hứa Thiếu Phong cứ gây khó dễ cho tôi, hóa ra là bị bà cản đường”.
Phùng Hải Lan nhìn Trương Minh Hoa thực sự đang bị kích động, cô bất giác sa sầm mặt nói: “Trương Minh Hoa, ông ăn nói cho cẩn thận một chút, ông không hỏi rõ ngọn ngành mà mắng nhiếc người khác như vậy sao? Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài, đó không phải là cơ hội tốt cho chúng ta phất lên hay sao? Ông đúng là hồ đồ, tự dưng lại đổ tiếng ác cho tôi”.
Trương Minh Hoa thấy Phùng Hải Lan giận điên lên, như thế ắt không phải là tâm trạng của một kẻ vụng trộm, nhưng sự nghi ngờ trong lòng ông ta vẫn chưa có cách nào giải tỏa được, cũng không hiểu được quan hệ nhân quả trong chuyện này, ông ta nghi hoặc hỏi vợ: “Cho dù hắn ta cho chúng ta một cơ hội tốt, thì có liên quan gì đến việc dục vọng của bà đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy chứ? Điều này không thể không khiến người ta nghĩ là bà vì đoạn tuyệt với hắn nên mới có nhiều tinh lực hơn, bởi thế tôi mới nghi ngờ động cơ trả thù của bà, liệu có phải hắn bỏ rơi bà khiến bà sinh lòng đố kỵ? Việc này mà không giải thích rõ ràng thì tôi sẽ không để yên cho bà đâu”.
Phùng Hải Lan đột nhiên nghiêm sắc mặt: “Đầu óc ông hạn hẹp như vậy thảo nào không thể đấu được với chồng người ta, lòng dạ hẹp hòi tầm nhìn cũng hạn hẹp, sao ông không nghĩ xa hơn một chút, trông rộng hơn một chút? Hơn nữa, cho dù vợ ông có thích Hứa Thiếu Phong, muốn làm tình nhân của ông ta thì ông cũng không biết lượng sức mình sao? Một người đàn ông phong độ như Hứa Thiếu Phong lại cần người đàn bà như vợ ông bên cạnh sao? Thật là, nhìn bộ dạng ghen tuông của ông mà khiến cho người ta thấy tức cười, đi lấy cho tôi cốc nước, tôi khát lắm rồi, uống xong sẽ từ từ kể cho ông nghe”.
Trương Minh Hoa nghe Phùng Hải Lan nói vậy trong lòng thấy hoang mang, nhưng vẫn xuống giường đi rót nước cho vợ.
Phùng Hải Lan uống hai ngụm nước lấy lại giọng rồi mới bắt đầu kể tỉ mỉ cho ông nghe từ chuyện cậu em họ xem ti vi mà nhận ra Hứa Thiếu Phong, đến chuyện bà nghĩ ra kế sách đó, Phùng Hải Lan nói: “Ông thử nghĩ mà xem, nếu Phúc Sinh giúp chúng ta tìm được chứng cứ chứng tỏ Hứa Thiếu Phong có bồ nhí, nếu chứng cứ ấy bị công bố thì Hứa Thiếu Phong chẳng phải là hết đời sao? Ngày tận số của Hứa Thiếu Phong cũng chính là ngày vinh quang của ông, sao tôi có thể không vui mừng được? Con người mà, ai cũng vậy cả, khi tâm trạng tốt thì tinh thần phấn chấn, dục vọng cũng mạnh mẽ hơn”.
Trương Minh Hoa lúc này mới vỡ lẽ, liền vui vẻ nói: “Bà nói rất đúng”.
Phùng Hải Lan nói: “Bây giờ tôi chỉ còn đợi tin tốt lành từ Phúc Sinh thôi”.
Trương Minh Hoa nói: “Việc tốt thì đúng là việc tốt thật, có điều, nói đi cũng phải nói lại, bây giờ làm gì có ông nào làm sếp mà không có bồ nhí bên ngoài? Đó là chuyện bình thường. Nếu không có chứng cứ đáng tin cậy mà chỉ nghe người ta đồn đại thì cũng chẳng làm được gì”.
Phùng Hải Lan nói: “Ông yên tâm, tôi đã có một số chứng cứ rồi, bây giờ tôi chưa muốn đánh rắn động cỏ, đợi Phúc Sinh tìm thêm một số chứng cứ xác thực hơn nữa thì tôi mới ra tay, ông cứ việc ngồi đó mà đợi tin tốt của tôi”.
Trương Minh Hoa lúc này mới vui vẻ nói: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, việc tốt thế này sao bà không cho tôi biết sớm? Cũng tại bà cả, đến thời khắc quan trọng mới cho tôi biết, lại còn nói nửa vời nữa chứ, thế mới khiến tôi sinh nghi ngờ”.
Phùng Hải Lan cười ha ha nói: “Thực ra tôi muốn đợi đến khi có đủ chứng cứ mới cho ông biết để ông bất ngờ, không ngờ tôi mới chỉ vui vẻ một chút đã khiến ông ghen tuông linh tinh rồi”.
Trương Minh Hoa nói: “Thực ra sự việc này rất đơn giản, là do bà cứ làm cho nó phức tạp thêm thôi”.
Phùng Hải Lan: “Không phải tôi làm nó phức tạp lên mà là ông cứ nghĩ phức tạp lên thì có. Bây giờ nói rõ ràng rồi ông còn muốn nghi ngờ gì nữa không?”
Trương Minh Hoa cười hì hì nói: “Không, bà đúng là người vợ tốt”.
Phùng Hải Lan nói: “Không có thì tốt rồi, cái gai trong mắt đã được nhổ rồi, ông đã vui chưa?”
Trương Minh Hoa cười lớn: “Tất nhiên là vui rồi”.
Phùng Hải Lan nói: “Vậy chúng ta tiếp tục vui vẻ chứ”.
Trương Minh Hoa nói: “Vẫn còn muốn nữa cơ à?”
Phùng Hải Lan đáp: “Vừa nãy vui vẻ mới được nửa chừng thì bị dừng lại, vẫn chưa vui hết nên mới muốn tiếp tục nữa”.
Trương Minh Hoa không lay chuyển được ý bà nên đành phải phất roi tiếp tục lên ngựa.
Phùng Hải Lan lấy lại được cảm giác sung sướng lúc nãy.
Lần trước, Phúc Sinh đưa cho bà một bản đăng ký ra vào khu chung cư, nhìn thấy tên của Hứa Thiếu Phong trên bản đăng ký đó, bà đã rất vui mừng và cất nó đi thật cẩn thận. Bà biết, nếu chỉ có bản đăng ký này thì chưa thể nói lên điều gì, muốn kiện được Hứa Thiếu Phong thì phải có những chứng cứ thuyết phục hơn. Bà lại bảo Phúc Sinh nghĩ cách. Phúc Sinh lắc đầu nói không thể nghĩ ra cách nào. Bà lại khuyên Phúc Sinh khi cần thiết nên học cách làm như trong phim ảnh vẫn thường làm, ví dụ như có thể lén chụp vài tấm ảnh hay ghi âm cái gì đó chẳng hạn.
Trời không phụ lòng người, Phùng Hải Lan rốt cuộc cũng đợi được đến ngày Phúc Sinh đem tin tốt đến.
Khi Phúc Sinh đem những tấm ảnh đó đến cho Phùng Hải Lan, dường như bà không thể khống chế được bản thân nữa hét to lên: “Tốt, thật quá tốt rồi. Phúc Sinh, làm sao cậu có được thứ này?”
Thấy Phùng Hải Lan vui mừng như vậy Phúc Sinh cũng rất vui, liền kể tỉ mỉ cho bà nghe chuyện ông ta làm thế nào mà có được cuốn băng video đó.
Phùng Hải Lan nói: “Phúc Sinh, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, chỉ có chị và em biết, sau này dù gặp bất kỳ ai cũng không được kể cho họ nghe”.
Phúc Sinh gật đầu: “Chị, điều này thì em biết rồi”.
Phùng Hải Lan chỉ vào Trần Tư Tư trong tấm ảnh nói: “Chú có biết cô gái trong tấm ảnh này làm gì không? Theo chị thấy thì cô gái xinh đẹp thế này mà lại làm bồ nhí của người ta thì cũng chẳng phải loại hay ho gì”.
Phúc Sinh lắc đầu nói: “Cụ thể làm gì thì em không biết nhưng cô ta hay lái một chiếc xe con màu phấn hồng, xem ra cũng rất tử tế”.
Phùng Hải Lan nói: “Cậu vẫn phải chú ý đến cô ta, xem xem ngoài Hứa Thiếu Phong ra thì cô ta còn qua lại với loại đàn ông nào nữa. Tóm lại không cần biết là chứng cứ giữa hai người bọn họ hay chứng cứ liên quan đến người khác, cứ thu thập được càng nhiều thì càng có sức thuyết phục”.
Phúc Sinh ra về, Phùng Hải Lan bắt đầu chuẩn bị tài liệu của mình. Có chữ ký của Hứa Thiếu Phong, có tấm ảnh Trần Tư Tư khoác tay, Hứa Thiếu Phong, lần này ông chết chắc rồi.
Phùng Hải Lan nghĩ vậy và đến phòng đọc sách bật máy tính lên. Tuy trình độ văn hóa của Phùng Hải Lan không cao nhưng với kinh nghiệm làm việc cả vài chục năm nay trong việc viết báo cáo tổng kết cuối năm, thì việc viết một lá thư nặc danh là điều quá dễ dàng. Hơn nữa, những ngày gần đây ngày nào bà cũng suy nghĩ phải làm sao để kiện được Hứa Thiếu Phong nên trong đầu đã có sẵn những lời nói có thể khiến kẻ địch chết chắc, cũng đã nghĩ xong trình tự mạch lạc của bài viết. Một khi có được chứng cứ này, tư duy lập tức trở nên mạch lạc hơn, chẳng mấy chốc trên màn máy vi tính đã hiện lên một bức thư nặc danh hoàn chỉnh:
Hứa Thiếu Phong nuôi bồ nhí, ai có thể quản?
Kính thưa các vị lãnh đạo:
Tôi là một người dân sống ở khu hoa viên Di Tình, phát hiện Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn Hứa Thiếu Phong có tình nhân ở khu vực chúng tôi, sự việc nghiêm trọng ở chỗ, Hứa Thiếu Phong thường xuyên khoác tay cô bồ nhí ra vào chỗ chúng tôi, làm xấu đi hình tượng người lãnh đạo trong lòng quần chúng nhân dân, gây ra ảnh hưởng xấu cho đội ngũ cán bộ Đảng viên chúng ta.
Là một người dân của thành phố Hải Tân, bản thân tôi tự thấy không nên để hiện tượng đồi bại này làm ô uế đến thanh danh và làm ảnh hưởng đến uy tín và sự uy nghiêm đối với đội ngũ lãnh đạo thành phố, vì vậy tôi viết thư báo cáo lại tình hình cho các vị, mong các vị vì sự trong sạch của Đảng, giữ vững sự tôn nghiêm của Đảng, bảo đảm đoàn kết, trật tự xã hội, tăng cường xử lý nghiêm khắc để hợp với lòng dân, để cho thành phố Hải Tân chúng ta mãi là thành phố văn minh, lịch sự.
Ngoài ra để chứng tỏ tôi không phải là kẻ vu khống đặt điều hãm hại người khác, tôi có gửi kèm một bức ảnh, còn có bản đăng ký ra vào khu hoa viên Di Tình của Hứa Thiếu Phong, đồng thời cũng cung cấp cho các vị một manh mối điều tra, bồ nhí của Hứa Thiếu Phong tên là Trần Tư Tư, hiện đang sống ở phòng A, tầng , tòa nhà tầng, lô số khu chung cư hoa viên Di Tình.
Sự thật rành rành, trước những chứng cứ vô cùng xác thực quý vị sẽ xử lý ra sao, chúng tôi chờ mong sự giải quyết thỏa đáng của các vị.
Người đưa tin
Ngày tháng năm
Phùng Hải Lan viết liền một mạch rồi kiểm tra lại một lần nữa, cảm thấy những gì viết ra không tàn nhẫn như những gì mình nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ ra còn một đoạn đã chuẩn bị sẵn mà vẫn chưa viết vào. Ý chính của đoạn đó là: “Không biết có ai quan tâm việc này không? Nếu các vị không để ý giải quyết tôi sẽ kiện lên tỉnh, nếu trên tỉnh không ai giải quyết thì tôi sẽ kiện lên Ban Thư ký Trung ương, kiện đến khi nào người dân chúng tôi nhận được câu trả lời thích đáng mới thôi”. Chuẩn bị đánh thêm vào thì Phùng Hải Lan lại nghĩ, liệu những lời này có giang hồ quá không, có vẻ ép buộc không giống như lời lẽ của một công dân bình thường. Thôi bỏ đi, không thêm vào nữa, đằng nào thì phía trên mình cũng đã nói là công dân rồi, mình cũng nên tin tưởng bọn họ, không nên đi quá xa.
Bà in ra thành bản, bà đã suy tính kỹ rồi, đã gửi thì phải gửi đi vài nơi, phải gửi cho những lãnh đạo quan trọng như Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương, Phó Thị trưởng Thành phố Chung Học Văn, cả Hội đồng Kỷ luật Thành phố, bộ phận tuyên truyền Tỉnh ủy cũng phải gửi, ngoài ra bà còn muốn gửi đến Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn một bản, tốt nhất là gửi đến phòng làm việc để tạo ra nội chiến trong Cục, để bọn họ thấy rõ Hứa Thiếu Phong rốt cuộc là người như thế nào, như thế mới có thể đánh bại được Hứa Thiếu Phong triệt để từ trong ra ngoài. Nếu không làm cho hắn đau đớn thì còn mất công đi kiện làm gì cho mệt.
Thủ đoạn của Phùng Hải Lan cũng giống như những kẻ viết thư nặc danh khác, bà không ghi tên tuổi, đơn vị công tác, địa chỉ nhà ở lên phong bì thư mà dùng phong bì trắng mua ở bưu điện, bên ngoài ghi địa chỉ người nhận, phía dưới ghi dòng chữ “đọc xong sẽ rõ”.
Chuẩn bị xong mọi thứ, bà liền vội lấy túi xách đi ra bưu điện. Vừa may hôm nay là chủ nhật, Trương Minh Hoa có việc nên đã ra ngoài từ sáng. Lúc đầu bà định để Trương Minh Hoa về xem qua một lượt rồi mới đi gửi nhưng sau đó nghĩ lại đây chẳng qua cũng chỉ là lá thư nặc danh, không phải luận văn gì to tát nên không cần thiết phải để ông ấy duyệt qua. Hơn nữa, xét đến cùng thì đây cũng chẳng phải việc hay ho gì, chỉ một mình bà đảm nhiệm là được rồi, tốt nhất không nên để ông ấy dính tay vào. Cứ như vậy, bà bước đi trong ánh chiều tà, đi qua con đường nhỏ của khu chung cư ra ngoài đường bắt xe taxi, sau đó đến bưu điện đem những lá thư nặc danh do chính tay bà viết ra bỏ vào hòm thư.
Bà thở phào nhẹ nhõm giống như đi qua thiên sơn vạn thủy, đôi chân bước đi thấy nhanh hơn, nhẹ hơn. Bà biết rằng chỉ hai ngày nữa những lá thư đó sẽ lần lượt đến được nơi cần phải đến, đến lúc đó thì mọi người đều được xem kịch hay của Hứa Thiếu Phong.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tục ngữ có câu: "Không sợ ăn cắp ăn trộm của người khác chỉ sợ người khác ăn trộm của mình". Khi một người nào đó bị một người khác để ý và muốn gây chuyện thì trừ khi người đó là thần thánh, nếu không sớm muộn gì kẻ đó cũng bị bắt thóp. Hứa Thiếu Phong không ngờ được rằng anh đã bị bảo vệ khu hoa viên Di Tình để ý, nhân viên bảo vệ yêu cầu anh đăng ký thông tin cá nhân, anh liền đăng ký, bảo vệ đưa tấm thẻ anh mới được đi vào. Không có cách nào khác, anh có thể quản lý cả hơn nghìn nhân viên ở Cục, có thể tự do ra vào đài truyền hình cũng như các đơn vị quan trọng khác nhưng lại không thể tự do ra vào khu hoa viên Di Tình này. Người ta nói đây là yêu cầu của Ban quản lý khu nhà nên anh chỉ còn cách tuân theo mà thôi. Hứa Thiếu Phong không thể đoán được rằng chính bản đăng ký đó lại là bằng chứng hại anh sau này, ở bến đỗ xe dưới tầng hầm cũng lắp đặt hệ thống camera theo dõi, nó đã ghi lại cảnh Trần Tư Tư kéo tay anh.
Sau khi nhìn thấy cảnh này trong máy camera, người bảo vệ tên là Phúc Sinh ấy vui như vớ được vàng, hắn biết rằng đây sẽ là chứng cứ mà chị họ hắn đã nhắc đến, chị họ mà có được những thứ này thì có thể phá hỏng tiền đồ của Hứa Thiếu Phong, cũng có thể thay đổi vận mệnh của một số người trong đó có hắn ta. Đã vậy thì hắn không thể bỏ qua cơ hội thay đổi vận mệnh của mình được, hắn lặng lẽ lấy cuốn băng video ra sau đó dùng máy tính cố định cảnh đó lại. Ngày hôm sau, hắn copy vào USB rồi mang ra hiệu ảnh rửa thành mười tấm, sau đó vui vẻ đến gõ cửa nhà chị họ Phùng Hải Lan.
Từ khi biết Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài, Phùng Hải Lan rất vui mừng, bà ta nghĩ rằng một khi nắm được chứng cứ này thì lo gì không lật được Hứa Thiếu Phong, cũng lo gì không thay đổi được vận mệnh của Trương Minh Hoa. Những ngày gần đây, ngày nào bà ta cũng mong chờ Phúc Sinh có thể mang về cho bà ta một tin vui. Có hy vọng đó nên tâm trạng bà ta phấn chấn hẳn lên, bước chân đi cũng nhẹ nhõm hơn, thèm ăn hơn, ngay cả ham muốn tình dục cũng tăng lên nhiều, điều đó khiến Trương Minh Hoa cũng phải nghi ngờ bà, liệu có phải khi xưa bà đem một phần tinh lực trao cho người đàn ông khác, bây giờ mới dốc hết cho ông nên mới dồi dào sức lực như thế. Thế nên mới thăm dò bà: “Bà làm sao vậy? Tôi vẫn là tôi, bà vẫn là bà mà tại sao dạo này lại mãnh liệt thế nhỉ?”
Phùng Hải Lan nói: “Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài rồi”.
Trương Minh Hoa vừa nghe thấy tin đó đã giật bắn lên, kinh ngạc ngồi dậy hỏi: “Cái gì? Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài sao?”
Phùng Hải Lan vui vẻ gật đầu.
Nhìn biểu hiện của Phùng Hải Lan, đầu tiên Trương Minh Hoa lại nghĩ bà ấy nhất định đã quan hệ với Hứa Thiếu Phong, bây giờ ông ta có bồ nhí rồi không thèm để ý đến bà ấy nữa nên bà ấy mới có tinh lực dồi dào như vậy. Vì nghĩ thế nên ông quát mắng bà: “Đồ thối tha, thì ra là có quan hệ với thằng Hứa Thiếu Phong, thảo nào mà ham muốn của bà lại lớn đến thế, vì hắn ta có bồ khác rồi không qua lại với bà nữa nên bà mới có tinh thần như vậy”.
Phùng Hải Lan không nhịn được cười phá lên, bà biết Trương Minh Hoa đã nghĩ sai đi hướng khác nên mới tức giận như vậy, vì thế bà không những không tức giận mà ngược lại còn thấy bộ dạng Trương Minh Hoa lúc ghen tuông thật tức cười liền vừa cười vừa nói: “Sự việc không phải thế đâu, ông hiểu lầm rồi”.
Trương Minh Hoa đâu có dễ để bà ngụy biện, liền tiếp tục mắng: “Tôi hiểu lầm gì chứ, bà không biết xấu hổ mà ngậm miệng lại, còn nói tôi hiểu lầm gì nữa. Thảo nào Hứa Thiếu Phong cứ gây khó dễ cho tôi, hóa ra là bị bà cản đường”.
Phùng Hải Lan nhìn Trương Minh Hoa thực sự đang bị kích động, cô bất giác sa sầm mặt nói: “Trương Minh Hoa, ông ăn nói cho cẩn thận một chút, ông không hỏi rõ ngọn ngành mà mắng nhiếc người khác như vậy sao? Hứa Thiếu Phong có bồ nhí ở ngoài, đó không phải là cơ hội tốt cho chúng ta phất lên hay sao? Ông đúng là hồ đồ, tự dưng lại đổ tiếng ác cho tôi”.
Trương Minh Hoa thấy Phùng Hải Lan giận điên lên, như thế ắt không phải là tâm trạng của một kẻ vụng trộm, nhưng sự nghi ngờ trong lòng ông ta vẫn chưa có cách nào giải tỏa được, cũng không hiểu được quan hệ nhân quả trong chuyện này, ông ta nghi hoặc hỏi vợ: “Cho dù hắn ta cho chúng ta một cơ hội tốt, thì có liên quan gì đến việc dục vọng của bà đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy chứ? Điều này không thể không khiến người ta nghĩ là bà vì đoạn tuyệt với hắn nên mới có nhiều tinh lực hơn, bởi thế tôi mới nghi ngờ động cơ trả thù của bà, liệu có phải hắn bỏ rơi bà khiến bà sinh lòng đố kỵ? Việc này mà không giải thích rõ ràng thì tôi sẽ không để yên cho bà đâu”.
Phùng Hải Lan đột nhiên nghiêm sắc mặt: “Đầu óc ông hạn hẹp như vậy thảo nào không thể đấu được với chồng người ta, lòng dạ hẹp hòi tầm nhìn cũng hạn hẹp, sao ông không nghĩ xa hơn một chút, trông rộng hơn một chút? Hơn nữa, cho dù vợ ông có thích Hứa Thiếu Phong, muốn làm tình nhân của ông ta thì ông cũng không biết lượng sức mình sao? Một người đàn ông phong độ như Hứa Thiếu Phong lại cần người đàn bà như vợ ông bên cạnh sao? Thật là, nhìn bộ dạng ghen tuông của ông mà khiến cho người ta thấy tức cười, đi lấy cho tôi cốc nước, tôi khát lắm rồi, uống xong sẽ từ từ kể cho ông nghe”.
Trương Minh Hoa nghe Phùng Hải Lan nói vậy trong lòng thấy hoang mang, nhưng vẫn xuống giường đi rót nước cho vợ.
Phùng Hải Lan uống hai ngụm nước lấy lại giọng rồi mới bắt đầu kể tỉ mỉ cho ông nghe từ chuyện cậu em họ xem ti vi mà nhận ra Hứa Thiếu Phong, đến chuyện bà nghĩ ra kế sách đó, Phùng Hải Lan nói: “Ông thử nghĩ mà xem, nếu Phúc Sinh giúp chúng ta tìm được chứng cứ chứng tỏ Hứa Thiếu Phong có bồ nhí, nếu chứng cứ ấy bị công bố thì Hứa Thiếu Phong chẳng phải là hết đời sao? Ngày tận số của Hứa Thiếu Phong cũng chính là ngày vinh quang của ông, sao tôi có thể không vui mừng được? Con người mà, ai cũng vậy cả, khi tâm trạng tốt thì tinh thần phấn chấn, dục vọng cũng mạnh mẽ hơn”.
Trương Minh Hoa lúc này mới vỡ lẽ, liền vui vẻ nói: “Bà nói rất đúng”.
Phùng Hải Lan nói: “Bây giờ tôi chỉ còn đợi tin tốt lành từ Phúc Sinh thôi”.
Trương Minh Hoa nói: “Việc tốt thì đúng là việc tốt thật, có điều, nói đi cũng phải nói lại, bây giờ làm gì có ông nào làm sếp mà không có bồ nhí bên ngoài? Đó là chuyện bình thường. Nếu không có chứng cứ đáng tin cậy mà chỉ nghe người ta đồn đại thì cũng chẳng làm được gì”.
Phùng Hải Lan nói: “Ông yên tâm, tôi đã có một số chứng cứ rồi, bây giờ tôi chưa muốn đánh rắn động cỏ, đợi Phúc Sinh tìm thêm một số chứng cứ xác thực hơn nữa thì tôi mới ra tay, ông cứ việc ngồi đó mà đợi tin tốt của tôi”.
Trương Minh Hoa lúc này mới vui vẻ nói: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, việc tốt thế này sao bà không cho tôi biết sớm? Cũng tại bà cả, đến thời khắc quan trọng mới cho tôi biết, lại còn nói nửa vời nữa chứ, thế mới khiến tôi sinh nghi ngờ”.
Phùng Hải Lan cười ha ha nói: “Thực ra tôi muốn đợi đến khi có đủ chứng cứ mới cho ông biết để ông bất ngờ, không ngờ tôi mới chỉ vui vẻ một chút đã khiến ông ghen tuông linh tinh rồi”.
Trương Minh Hoa nói: “Thực ra sự việc này rất đơn giản, là do bà cứ làm cho nó phức tạp thêm thôi”.
Phùng Hải Lan: “Không phải tôi làm nó phức tạp lên mà là ông cứ nghĩ phức tạp lên thì có. Bây giờ nói rõ ràng rồi ông còn muốn nghi ngờ gì nữa không?”
Trương Minh Hoa cười hì hì nói: “Không, bà đúng là người vợ tốt”.
Phùng Hải Lan nói: “Không có thì tốt rồi, cái gai trong mắt đã được nhổ rồi, ông đã vui chưa?”
Trương Minh Hoa cười lớn: “Tất nhiên là vui rồi”.
Phùng Hải Lan nói: “Vậy chúng ta tiếp tục vui vẻ chứ”.
Trương Minh Hoa nói: “Vẫn còn muốn nữa cơ à?”
Phùng Hải Lan đáp: “Vừa nãy vui vẻ mới được nửa chừng thì bị dừng lại, vẫn chưa vui hết nên mới muốn tiếp tục nữa”.
Trương Minh Hoa không lay chuyển được ý bà nên đành phải phất roi tiếp tục lên ngựa.
Phùng Hải Lan lấy lại được cảm giác sung sướng lúc nãy.
Lần trước, Phúc Sinh đưa cho bà một bản đăng ký ra vào khu chung cư, nhìn thấy tên của Hứa Thiếu Phong trên bản đăng ký đó, bà đã rất vui mừng và cất nó đi thật cẩn thận. Bà biết, nếu chỉ có bản đăng ký này thì chưa thể nói lên điều gì, muốn kiện được Hứa Thiếu Phong thì phải có những chứng cứ thuyết phục hơn. Bà lại bảo Phúc Sinh nghĩ cách. Phúc Sinh lắc đầu nói không thể nghĩ ra cách nào. Bà lại khuyên Phúc Sinh khi cần thiết nên học cách làm như trong phim ảnh vẫn thường làm, ví dụ như có thể lén chụp vài tấm ảnh hay ghi âm cái gì đó chẳng hạn.
Trời không phụ lòng người, Phùng Hải Lan rốt cuộc cũng đợi được đến ngày Phúc Sinh đem tin tốt đến.
Khi Phúc Sinh đem những tấm ảnh đó đến cho Phùng Hải Lan, dường như bà không thể khống chế được bản thân nữa hét to lên: “Tốt, thật quá tốt rồi. Phúc Sinh, làm sao cậu có được thứ này?”
Thấy Phùng Hải Lan vui mừng như vậy Phúc Sinh cũng rất vui, liền kể tỉ mỉ cho bà nghe chuyện ông ta làm thế nào mà có được cuốn băng video đó.
Phùng Hải Lan nói: “Phúc Sinh, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, chỉ có chị và em biết, sau này dù gặp bất kỳ ai cũng không được kể cho họ nghe”.
Phúc Sinh gật đầu: “Chị, điều này thì em biết rồi”.
Phùng Hải Lan chỉ vào Trần Tư Tư trong tấm ảnh nói: “Chú có biết cô gái trong tấm ảnh này làm gì không? Theo chị thấy thì cô gái xinh đẹp thế này mà lại làm bồ nhí của người ta thì cũng chẳng phải loại hay ho gì”.
Phúc Sinh lắc đầu nói: “Cụ thể làm gì thì em không biết nhưng cô ta hay lái một chiếc xe con màu phấn hồng, xem ra cũng rất tử tế”.
Phùng Hải Lan nói: “Cậu vẫn phải chú ý đến cô ta, xem xem ngoài Hứa Thiếu Phong ra thì cô ta còn qua lại với loại đàn ông nào nữa. Tóm lại không cần biết là chứng cứ giữa hai người bọn họ hay chứng cứ liên quan đến người khác, cứ thu thập được càng nhiều thì càng có sức thuyết phục”.