Cuộc sống này suy cho cùng ai mạnh người nấy thắng, cá lớn nuốt cá bé, người nào thích hợp thì tồn tại.
Lâm Như quyết định phải tìm ra A Xán, muốn trực tiếp bàn bạc với cậu ta, tránh việc khi cấp trên sờ đến lại mỗi người một phách.
Cô gọi điện cho Hồ Tiểu Dương hỏi xem khi nào A Xán mới từ Thâm Quyến trở về? Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chị gọi ông xã em có việc gì không?”
Lâm Như nói: “Quỷ tha ma bắt cô đi! Có phải cô ghen rồi không? Tôi tìm cậu ấy có việc nghiêm chỉnh”.
Hồ Tiểu Dương cười hi hi nói: “Chị, chị cũng biết đùa à, cho dù em có ghen với ai cũng không thể ghen với chị. Chị ở đâu? Em đón chị đi, tối nay mời chị đi ăn cơm”.
Lâm Như nói: “Tôi ở cơ quan, vừa mới tan ca. Cô vẫn chưa nói cho tôi biết khi nào A Xán trở về?”
“Chị đợi chút, tí nữa em qua, đến rồi nói”, Hồ Tiểu Dương nói xong thì cúp máy.
Con bé này, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ, như sói xông lên vậy. Lâm Như đành phải gọi trực tiếp cho A Xán.
A Xán vừa nhận điện thoại đã biết ngay là Lâm Như liền nhiệt tình nói: “Chị, em vừa từ Thâm Quyến trở về, sắp về đến Hải Tân rồi, chị tìm em có việc gì thế ạ?”
“Cũng chẳng có việc gì to tát cả, đợi chú về rồi nói”.
“Vâng, khi nào về đến nơi em sẽ gọi điện cho chị ngay”, A Xán nói.
A Xán quê gốc ở Triều Sán, Quảng Đông, hộ khẩu ở Hồng Kông, chi nhánh công ty ở thành phố Hải Tân này, bây giờ lại nhận một công trình ở Thâm Quyến nên đa số thời gian anh ta đều ở Thâm Quyến. Lúc đầu Lâm Như có ấn tượng không tốt về anh ta, thấy anh ta có nhà có cửa, có vợ có con nhưng vẫn ra ngoài bồ bịch vụng trộm, dụ dỗ được cả em gái cô là Hồ Tiểu Dương. Sau này anh ta ly hôn vợ rồi kết hôn với Hồ Tiểu Dương, trở thành người nhà của Lâm Như, tiếp xúc nhiều với anh ta cũng thấy anh ta là người khá tốt, biết làm ăn, cũng biết vì người khác, chả trách lúc đó Hồ Tiểu Dương tóm được anh ta thì không chịu buông, nghĩ lại thấy nó có lý.
Ba năm trước, Lâm Như được Hồ Tiểu Dương giật dây, nghĩ cách giành bằng được việc trúng gói thầu trùng tu sửa chữa công trình Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng thành phố. Điều khiến Lâm Như không thể ngờ tới là A Xán lại quả cho cô nhiều hơn gấp nhiều lần so với cô mong đợi, điều đó cũng khiến cho cô có cách nhìn mới về người Hồng Kông này, cảm thấy cậu ta cũng khá là hiệp nghĩa và hào phóng. Sau thành công của việc này, Lâm Như cũng phát hiện ra sự kỳ diệu của quyền lực, có lúc một câu nói hay một chữ ký của người nắm quyền, lại là biến tướng của một tờ chi phiếu, sự lại quả về tiền bạc có lúc còn lớn hơn cả những thứ đạt được trong mấy chục năm lao động vất vả. Cũng vì lẽ đó mà nhiều người cho dù bị chặt đầu cũng vẫn muốn chen chân vào chốn quan trường, thậm chí chỉ là một vị trí ở cấp địa phương cũng có thể khiến cho một nhóm quan chức đều bị xử bắn. Lâm Như đã tận hưởng niềm vui đó một cách thoải mái nhờ quyền lực của chồng mình.
Chính nhờ sự thúc đẩy hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô đã giành về cho A Xán gói thầu tu sửa Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng. Đây là một hạng mục công trình lớn, trên dưới ba tầng lầu, kết cấu cầu thang, đấu giá trên triệu tệ. A Xán nói: “Chị, có được công trình này, việc Đông Đông du học ở Mỹ chị không cần lo rồi, tất cả hãy để đó cho em”.
A Xán đúng là nói được làm được, từ khi nhận thầu đến khi khánh thành công trình, mấy lần cậu ta đều lại quả cho Lâm Như rất hậu hĩnh. Những lần lại quả đó đủ cho cô có thể giải quyết triệt để nỗi lo lắng về khoản tiền du học của con trai. Đương nhiên, cũng có lúc cô nghĩ, số tiền này mặc dù kiếm được rất dễ, nhưng liệu mọi chuyện có êm thấm không? Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm thế nào? Điều này cô không thể bàn với Hứa Thiếu Phong. Cô không muốn Hứa Thiếu Phong vì chuyện này mà phải chịu bất cứ trách nhiệm gì, càng không muốn quan hệ vợ chồng vì thế mà nảy sinh mâu thuẫn. Hơn nữa, nếu để Hứa Thiếu Phong biết, ông ấy nhất định sẽ ngạc nhiên vì quyết định của cô. Dựa vào tính cách lúc nào cũng vì người khác của ông ấy nhất định ông ấy sẽ ngăn chặn việc làm của cô, thậm chí còn khuyên cô quay đầu. Nếu thực sự như thế, cô thà nói dối ông ấy, cứ giấu cho tới khi ông ấy nghỉ hưu, giấu cho tới khi ông ấy ôm cháu mới thôi.
Cũng có lúc cô đem lo lắng trong lòng kể với A Xán. Anh ta nói: “Chị à, chị hãy yên tâm và vui vẻ lên đi đừng có buồn lo vô cớ nữa. Em là em rể của chị, em chưa từng nghe thấy chuyện chồng của dì cho cháu ruột mình một chút tiền học mà lại bị tổ chức truy cứu trách nhiệm? Nếu truy cứu như thế, không phải là hỗn loạn rồi sao? Không phải chuyện của chị, cũng không phải của anh rể, có chuyện gì mình em gánh chịu, sợ gì chứ? Hơn nữa, em cũng chẳng làm gì, em không phải trộm, không phải cướp, cũng không hạ độc, không buôn bán phụ nữ trẻ em, kinh doanh hợp lý hợp pháp, kiếm tiền chân chính, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra được đâu”.
Nghe A Xán nói như thế, lòng cô cũng nhẹ đi nhiều.
Làm người, có lúc thế này thế nọ, trong lúc mâu thuẫn tột cùng, nghe cậu em rể nói vậy, Lâm Như như cất được gánh nặng trong lòng, tâm trạng cô bỗng chốc lại trở nên nhẹ nhõm lạ thường.
Được một lát, Hồ Tiểu Dương đã ào ào xông tới.
Lâm Như vừa cởi áo blue, vừa nói: “Chắc có chuyện gì vui rồi, dáng vẻ vui sướng chưa kìa, lại còn muốn mời tôi đi ăn nữa?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Tại vì thấy gần đây tâm trạng chị không được vui, muốn ở với chị, ai bảo em là em chị chứ!”
“Nói linh tinh gì thế, ai không vui?”, Lâm Như nói.
Hồ Tiểu Dương mở to mắt nhìn, cô nói: “Chị à, em thật sự bái phục chị đấy, sao lại có người bao dung đại lượng như chị nhỉ”.
Lâm Như cười: “Bao dung đại lượng cái gì? Được rồi, xuống lầu đi!”
Hồ Tiểu Dương nói: “Thế anh rể đâu ạ, anh ấy về chưa?”
“Về từ lâu rồi, trên tỉnh có người xuống, mấy ngày nay ông ấy bận tối mắt tối mũi, ngày nào cũng tối muộn mới về nhà”.
Lên xe rồi Hồ Tiểu Dương mới nói: “Chị, chị nhất định không được nới lỏng tinh thần cảnh giác cách mạng, bị vẻ giả dối của anh ta mê hoặc, chị mà không quản chặt một chút, đến lúc bị người ta cướp mất chồng thì chị hối hận cũng không kịp đâu”.
Lâm Như không nhịn được cười phá lên, nói: “Có mệt không? Khi còn trẻ chẳng ai cướp mất ông ấy, bây giờ già rồi thì còn ai cướp ông ấy nữa chứ?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Khi còn trẻ đương nhiên là không ai cướp rồi, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, bây giờ lại khác, người giống như anh ấy đúng là sản phẩm kết tinh trong giới đàn ông, là động cơ trong máy bay, là hàng xách tay của con gái. Chị thử nghĩ mà xem, nếu người phụ nữ nào cướp được anh ấy, thì thật sung sướng biết bao. Đây là kinh nghiệm đời em đấy. Năm đó, A Xán không phải là chồng của người khác sao? Chẳng phải cuối cùng cũng bị em cướp mất còn gì?”
Lâm Như cười nói: “Cô nói không biết ngượng, thế mà cô cũng nói ra miệng được”.
“Thế thì có là gì? Chẳng qua là em nói thật thôi. Cuộc sống này suy cho cùng ai mạnh người nấy thắng, cá lớn nuốt cá bé, người nào thích hợp thì tồn tại. Em có thể cướp chồng được từ tay người khác chứng tỏ rằng em có bản lĩnh. Thành công lớn nhất trong đời người là gì? Chính là biến tiền trong túi của người khác thành của mình”.
Lâm Như trong lòng không khỏi run rẩy, có cảm giác ám ảnh không lành, cho dù là lời của Tiểu Dương nói có chút cay độc, nhưng cũng không phải là không có lý.
Từ buổi tối Hứa Thiếu Phong đưa tiền lương, Lâm Như có ý hoài nghi không biết liệu Tiểu Dương có tung tin giả? Hoặc là, Hồ Tiểu Dương liệu có nhìn rõ người đàn ông đi vào trong khu hoa viên Di Tình kia là Hứa Thiếu Phong? Bởi vì cô phán đoán ra từ sức chiến đấu của Hứa Thiếu Phong, không có vẻ gì là một người vừa chiến đấu tơi tả từ chiến trường về. Nghĩ đến đó, những oán hận trong lòng cũng dần dần tiêu tan bớt, tâm trạng cũng khá lên rất nhiều, cô nghĩ có một số chuyện, không thể quá khắt khe, quan hệ vợ chồng cũng như thế, quá khắt khe sẽ làm cho cả hai đều mệt mỏi, giống như sợi dây đàn kéo căng quá sẽ bị đứt.
Tuy nhiên, con người vốn dĩ là như vậy, cùng một việc, buổi tối nghĩ và ban ngày nghĩ không giống nhau, hôm qua nghĩ và hôm nay nghĩ cũng không giống nhau, tất cả đều do tâm trạng tình cảm của con người quyết định. Lòng rộng mở, vấn đề sẽ trở nên nhỏ đi; lòng hẹp hòi, vấn đề sẽ trở nên to tát.
Lúc này, sau khi nghe Hồ Tiểu Dương nói, trái tim Lâm Như không chịu đựng được, những bực tức vừa mới tiêu tan lại trỗi dậy trong lòng, bèn nói với Hồ Tiểu Dương: “Tôi bảo cô điều tra xem con hồ ly tinh đó là ai, làm việc ở đâu? Cô đã tìm được chưa?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, em không phải là Mori, điều tra những việc này, cũng phải để em từ từ chứ. Hơn nữa, chị lại không cho phép dùng thủ đoạn khác, em không thể lúc nào cũng đi theo anh rể được? Nếu bị phát hiện, người ta lại tưởng là anh rể và em vợ gian díu với nhau”.
“Lời cô đã nói thì có việc gì là không thành đâu. Đúng rồi, lúc nãy tôi gọi điện cho A Xán, cậu ấy nói sắp về đến thành phố, cô gọi cho cậu ấy bảo cậu ấy đến thẳng quán ăn này khỏi phải mất công tìm”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Bọn em đã liên lạc với nhau, em bảo anh ấy đến đây rồi. Chị tìm chồng em có chuyện gì thế? Có gì mà bí mật thế, hay là chị lại hốt được công trình nào cho anh ấy phải không?”
“Nghĩ ngon thế, cô có vẻ như nằm ngủ cũng mơ thấy công trình lớn phải không, không sợ A Xán mệt à?”
Hồ Tiểu Dương cười nói: “Làm công trình, không sợ việc nhiều, chỉ sợ không có việc, tiền có nhiều nữa cũng sẽ không cắn người”.
Lâm Như nói: “Cái đó thì không chắc. Em chưa nghe nói gì sao? Ngày xưa có một người giàu có, tiền tiêu không hết, ngày nào cũng buồn rầu làm thế nào để tiêu hết chỗ tiền, cuối cùng buồn quá mà chết”.
Hồ Tiểu Dương cười ha ha nói: “Đó nhất định là người không có tiền nên ghen tị với người có tiền, bày đặt cho người có tiền. Trên đời có người vì không có tiền mới bị đói chết, chứ không có người sầu vì tiêu không hết tiền”. Nói đến đó, điện thoại bỗng reo lên, cô nhận điện thoại nói: “Bọn em sắp tới bến Vọng Xuân rồi, anh đến rồi à? Được, Bích Vân Thiên, nhớ rồi”.
Lâm Như hỏi: “Có phải A Xán không?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Anh ấy đã tới đó rồi”.
Cuộc sống này suy cho cùng ai mạnh người nấy thắng, cá lớn nuốt cá bé, người nào thích hợp thì tồn tại.
Lâm Như quyết định phải tìm ra A Xán, muốn trực tiếp bàn bạc với cậu ta, tránh việc khi cấp trên sờ đến lại mỗi người một phách.
Cô gọi điện cho Hồ Tiểu Dương hỏi xem khi nào A Xán mới từ Thâm Quyến trở về? Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chị gọi ông xã em có việc gì không?”
Lâm Như nói: “Quỷ tha ma bắt cô đi! Có phải cô ghen rồi không? Tôi tìm cậu ấy có việc nghiêm chỉnh”.
Hồ Tiểu Dương cười hi hi nói: “Chị, chị cũng biết đùa à, cho dù em có ghen với ai cũng không thể ghen với chị. Chị ở đâu? Em đón chị đi, tối nay mời chị đi ăn cơm”.
Lâm Như nói: “Tôi ở cơ quan, vừa mới tan ca. Cô vẫn chưa nói cho tôi biết khi nào A Xán trở về?”
“Chị đợi chút, tí nữa em qua, đến rồi nói”, Hồ Tiểu Dương nói xong thì cúp máy.
Con bé này, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ, như sói xông lên vậy. Lâm Như đành phải gọi trực tiếp cho A Xán.
A Xán vừa nhận điện thoại đã biết ngay là Lâm Như liền nhiệt tình nói: “Chị, em vừa từ Thâm Quyến trở về, sắp về đến Hải Tân rồi, chị tìm em có việc gì thế ạ?”
“Cũng chẳng có việc gì to tát cả, đợi chú về rồi nói”.
“Vâng, khi nào về đến nơi em sẽ gọi điện cho chị ngay”, A Xán nói.
A Xán quê gốc ở Triều Sán, Quảng Đông, hộ khẩu ở Hồng Kông, chi nhánh công ty ở thành phố Hải Tân này, bây giờ lại nhận một công trình ở Thâm Quyến nên đa số thời gian anh ta đều ở Thâm Quyến. Lúc đầu Lâm Như có ấn tượng không tốt về anh ta, thấy anh ta có nhà có cửa, có vợ có con nhưng vẫn ra ngoài bồ bịch vụng trộm, dụ dỗ được cả em gái cô là Hồ Tiểu Dương. Sau này anh ta ly hôn vợ rồi kết hôn với Hồ Tiểu Dương, trở thành người nhà của Lâm Như, tiếp xúc nhiều với anh ta cũng thấy anh ta là người khá tốt, biết làm ăn, cũng biết vì người khác, chả trách lúc đó Hồ Tiểu Dương tóm được anh ta thì không chịu buông, nghĩ lại thấy nó có lý.
Ba năm trước, Lâm Như được Hồ Tiểu Dương giật dây, nghĩ cách giành bằng được việc trúng gói thầu trùng tu sửa chữa công trình Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng thành phố. Điều khiến Lâm Như không thể ngờ tới là A Xán lại quả cho cô nhiều hơn gấp nhiều lần so với cô mong đợi, điều đó cũng khiến cho cô có cách nhìn mới về người Hồng Kông này, cảm thấy cậu ta cũng khá là hiệp nghĩa và hào phóng. Sau thành công của việc này, Lâm Như cũng phát hiện ra sự kỳ diệu của quyền lực, có lúc một câu nói hay một chữ ký của người nắm quyền, lại là biến tướng của một tờ chi phiếu, sự lại quả về tiền bạc có lúc còn lớn hơn cả những thứ đạt được trong mấy chục năm lao động vất vả. Cũng vì lẽ đó mà nhiều người cho dù bị chặt đầu cũng vẫn muốn chen chân vào chốn quan trường, thậm chí chỉ là một vị trí ở cấp địa phương cũng có thể khiến cho một nhóm quan chức đều bị xử bắn. Lâm Như đã tận hưởng niềm vui đó một cách thoải mái nhờ quyền lực của chồng mình.
Chính nhờ sự thúc đẩy hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô đã giành về cho A Xán gói thầu tu sửa Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng. Đây là một hạng mục công trình lớn, trên dưới ba tầng lầu, kết cấu cầu thang, đấu giá trên triệu tệ. A Xán nói: “Chị, có được công trình này, việc Đông Đông du học ở Mỹ chị không cần lo rồi, tất cả hãy để đó cho em”.
A Xán đúng là nói được làm được, từ khi nhận thầu đến khi khánh thành công trình, mấy lần cậu ta đều lại quả cho Lâm Như rất hậu hĩnh. Những lần lại quả đó đủ cho cô có thể giải quyết triệt để nỗi lo lắng về khoản tiền du học của con trai. Đương nhiên, cũng có lúc cô nghĩ, số tiền này mặc dù kiếm được rất dễ, nhưng liệu mọi chuyện có êm thấm không? Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm thế nào? Điều này cô không thể bàn với Hứa Thiếu Phong. Cô không muốn Hứa Thiếu Phong vì chuyện này mà phải chịu bất cứ trách nhiệm gì, càng không muốn quan hệ vợ chồng vì thế mà nảy sinh mâu thuẫn. Hơn nữa, nếu để Hứa Thiếu Phong biết, ông ấy nhất định sẽ ngạc nhiên vì quyết định của cô. Dựa vào tính cách lúc nào cũng vì người khác của ông ấy nhất định ông ấy sẽ ngăn chặn việc làm của cô, thậm chí còn khuyên cô quay đầu. Nếu thực sự như thế, cô thà nói dối ông ấy, cứ giấu cho tới khi ông ấy nghỉ hưu, giấu cho tới khi ông ấy ôm cháu mới thôi.
Cũng có lúc cô đem lo lắng trong lòng kể với A Xán. Anh ta nói: “Chị à, chị hãy yên tâm và vui vẻ lên đi đừng có buồn lo vô cớ nữa. Em là em rể của chị, em chưa từng nghe thấy chuyện chồng của dì cho cháu ruột mình một chút tiền học mà lại bị tổ chức truy cứu trách nhiệm? Nếu truy cứu như thế, không phải là hỗn loạn rồi sao? Không phải chuyện của chị, cũng không phải của anh rể, có chuyện gì mình em gánh chịu, sợ gì chứ? Hơn nữa, em cũng chẳng làm gì, em không phải trộm, không phải cướp, cũng không hạ độc, không buôn bán phụ nữ trẻ em, kinh doanh hợp lý hợp pháp, kiếm tiền chân chính, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra được đâu”.
Nghe A Xán nói như thế, lòng cô cũng nhẹ đi nhiều.
Làm người, có lúc thế này thế nọ, trong lúc mâu thuẫn tột cùng, nghe cậu em rể nói vậy, Lâm Như như cất được gánh nặng trong lòng, tâm trạng cô bỗng chốc lại trở nên nhẹ nhõm lạ thường.
Được một lát, Hồ Tiểu Dương đã ào ào xông tới.
Lâm Như vừa cởi áo blue, vừa nói: “Chắc có chuyện gì vui rồi, dáng vẻ vui sướng chưa kìa, lại còn muốn mời tôi đi ăn nữa?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Tại vì thấy gần đây tâm trạng chị không được vui, muốn ở với chị, ai bảo em là em chị chứ!”
“Nói linh tinh gì thế, ai không vui?”, Lâm Như nói.
Hồ Tiểu Dương mở to mắt nhìn, cô nói: “Chị à, em thật sự bái phục chị đấy, sao lại có người bao dung đại lượng như chị nhỉ”.
Lâm Như cười: “Bao dung đại lượng cái gì? Được rồi, xuống lầu đi!”
Hồ Tiểu Dương nói: “Thế anh rể đâu ạ, anh ấy về chưa?”
“Về từ lâu rồi, trên tỉnh có người xuống, mấy ngày nay ông ấy bận tối mắt tối mũi, ngày nào cũng tối muộn mới về nhà”.
Lên xe rồi Hồ Tiểu Dương mới nói: “Chị, chị nhất định không được nới lỏng tinh thần cảnh giác cách mạng, bị vẻ giả dối của anh ta mê hoặc, chị mà không quản chặt một chút, đến lúc bị người ta cướp mất chồng thì chị hối hận cũng không kịp đâu”.
Lâm Như không nhịn được cười phá lên, nói: “Có mệt không? Khi còn trẻ chẳng ai cướp mất ông ấy, bây giờ già rồi thì còn ai cướp ông ấy nữa chứ?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Khi còn trẻ đương nhiên là không ai cướp rồi, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, bây giờ lại khác, người giống như anh ấy đúng là sản phẩm kết tinh trong giới đàn ông, là động cơ trong máy bay, là hàng xách tay của con gái. Chị thử nghĩ mà xem, nếu người phụ nữ nào cướp được anh ấy, thì thật sung sướng biết bao. Đây là kinh nghiệm đời em đấy. Năm đó, A Xán không phải là chồng của người khác sao? Chẳng phải cuối cùng cũng bị em cướp mất còn gì?”
Lâm Như cười nói: “Cô nói không biết ngượng, thế mà cô cũng nói ra miệng được”.
“Thế thì có là gì? Chẳng qua là em nói thật thôi. Cuộc sống này suy cho cùng ai mạnh người nấy thắng, cá lớn nuốt cá bé, người nào thích hợp thì tồn tại. Em có thể cướp chồng được từ tay người khác chứng tỏ rằng em có bản lĩnh. Thành công lớn nhất trong đời người là gì? Chính là biến tiền trong túi của người khác thành của mình”.
Lâm Như trong lòng không khỏi run rẩy, có cảm giác ám ảnh không lành, cho dù là lời của Tiểu Dương nói có chút cay độc, nhưng cũng không phải là không có lý.
Từ buổi tối Hứa Thiếu Phong đưa tiền lương, Lâm Như có ý hoài nghi không biết liệu Tiểu Dương có tung tin giả? Hoặc là, Hồ Tiểu Dương liệu có nhìn rõ người đàn ông đi vào trong khu hoa viên Di Tình kia là Hứa Thiếu Phong? Bởi vì cô phán đoán ra từ sức chiến đấu của Hứa Thiếu Phong, không có vẻ gì là một người vừa chiến đấu tơi tả từ chiến trường về. Nghĩ đến đó, những oán hận trong lòng cũng dần dần tiêu tan bớt, tâm trạng cũng khá lên rất nhiều, cô nghĩ có một số chuyện, không thể quá khắt khe, quan hệ vợ chồng cũng như thế, quá khắt khe sẽ làm cho cả hai đều mệt mỏi, giống như sợi dây đàn kéo căng quá sẽ bị đứt.
Tuy nhiên, con người vốn dĩ là như vậy, cùng một việc, buổi tối nghĩ và ban ngày nghĩ không giống nhau, hôm qua nghĩ và hôm nay nghĩ cũng không giống nhau, tất cả đều do tâm trạng tình cảm của con người quyết định. Lòng rộng mở, vấn đề sẽ trở nên nhỏ đi; lòng hẹp hòi, vấn đề sẽ trở nên to tát.
Lúc này, sau khi nghe Hồ Tiểu Dương nói, trái tim Lâm Như không chịu đựng được, những bực tức vừa mới tiêu tan lại trỗi dậy trong lòng, bèn nói với Hồ Tiểu Dương: “Tôi bảo cô điều tra xem con hồ ly tinh đó là ai, làm việc ở đâu? Cô đã tìm được chưa?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, em không phải là Mori, điều tra những việc này, cũng phải để em từ từ chứ. Hơn nữa, chị lại không cho phép dùng thủ đoạn khác, em không thể lúc nào cũng đi theo anh rể được? Nếu bị phát hiện, người ta lại tưởng là anh rể và em vợ gian díu với nhau”.
“Lời cô đã nói thì có việc gì là không thành đâu. Đúng rồi, lúc nãy tôi gọi điện cho A Xán, cậu ấy nói sắp về đến thành phố, cô gọi cho cậu ấy bảo cậu ấy đến thẳng quán ăn này khỏi phải mất công tìm”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Bọn em đã liên lạc với nhau, em bảo anh ấy đến đây rồi. Chị tìm chồng em có chuyện gì thế? Có gì mà bí mật thế, hay là chị lại hốt được công trình nào cho anh ấy phải không?”
“Nghĩ ngon thế, cô có vẻ như nằm ngủ cũng mơ thấy công trình lớn phải không, không sợ A Xán mệt à?”
Hồ Tiểu Dương cười nói: “Làm công trình, không sợ việc nhiều, chỉ sợ không có việc, tiền có nhiều nữa cũng sẽ không cắn người”.
Lâm Như nói: “Cái đó thì không chắc. Em chưa nghe nói gì sao? Ngày xưa có một người giàu có, tiền tiêu không hết, ngày nào cũng buồn rầu làm thế nào để tiêu hết chỗ tiền, cuối cùng buồn quá mà chết”.
Hồ Tiểu Dương cười ha ha nói: “Đó nhất định là người không có tiền nên ghen tị với người có tiền, bày đặt cho người có tiền. Trên đời có người vì không có tiền mới bị đói chết, chứ không có người sầu vì tiêu không hết tiền”. Nói đến đó, điện thoại bỗng reo lên, cô nhận điện thoại nói: “Bọn em sắp tới bến Vọng Xuân rồi, anh đến rồi à? Được, Bích Vân Thiên, nhớ rồi”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cuộc sống này suy cho cùng ai mạnh người nấy thắng, cá lớn nuốt cá bé, người nào thích hợp thì tồn tại.
Lâm Như quyết định phải tìm ra A Xán, muốn trực tiếp bàn bạc với cậu ta, tránh việc khi cấp trên sờ đến lại mỗi người một phách.
Cô gọi điện cho Hồ Tiểu Dương hỏi xem khi nào A Xán mới từ Thâm Quyến trở về? Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chị gọi ông xã em có việc gì không?”
Lâm Như nói: “Quỷ tha ma bắt cô đi! Có phải cô ghen rồi không? Tôi tìm cậu ấy có việc nghiêm chỉnh”.
Hồ Tiểu Dương cười hi hi nói: “Chị, chị cũng biết đùa à, cho dù em có ghen với ai cũng không thể ghen với chị. Chị ở đâu? Em đón chị đi, tối nay mời chị đi ăn cơm”.
Lâm Như nói: “Tôi ở cơ quan, vừa mới tan ca. Cô vẫn chưa nói cho tôi biết khi nào A Xán trở về?”
“Chị đợi chút, tí nữa em qua, đến rồi nói”, Hồ Tiểu Dương nói xong thì cúp máy.
Con bé này, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ, như sói xông lên vậy. Lâm Như đành phải gọi trực tiếp cho A Xán.
A Xán vừa nhận điện thoại đã biết ngay là Lâm Như liền nhiệt tình nói: “Chị, em vừa từ Thâm Quyến trở về, sắp về đến Hải Tân rồi, chị tìm em có việc gì thế ạ?”
“Cũng chẳng có việc gì to tát cả, đợi chú về rồi nói”.
“Vâng, khi nào về đến nơi em sẽ gọi điện cho chị ngay”, A Xán nói.
A Xán quê gốc ở Triều Sán, Quảng Đông, hộ khẩu ở Hồng Kông, chi nhánh công ty ở thành phố Hải Tân này, bây giờ lại nhận một công trình ở Thâm Quyến nên đa số thời gian anh ta đều ở Thâm Quyến. Lúc đầu Lâm Như có ấn tượng không tốt về anh ta, thấy anh ta có nhà có cửa, có vợ có con nhưng vẫn ra ngoài bồ bịch vụng trộm, dụ dỗ được cả em gái cô là Hồ Tiểu Dương. Sau này anh ta ly hôn vợ rồi kết hôn với Hồ Tiểu Dương, trở thành người nhà của Lâm Như, tiếp xúc nhiều với anh ta cũng thấy anh ta là người khá tốt, biết làm ăn, cũng biết vì người khác, chả trách lúc đó Hồ Tiểu Dương tóm được anh ta thì không chịu buông, nghĩ lại thấy nó có lý.
Ba năm trước, Lâm Như được Hồ Tiểu Dương giật dây, nghĩ cách giành bằng được việc trúng gói thầu trùng tu sửa chữa công trình Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng thành phố. Điều khiến Lâm Như không thể ngờ tới là A Xán lại quả cho cô nhiều hơn gấp nhiều lần so với cô mong đợi, điều đó cũng khiến cho cô có cách nhìn mới về người Hồng Kông này, cảm thấy cậu ta cũng khá là hiệp nghĩa và hào phóng. Sau thành công của việc này, Lâm Như cũng phát hiện ra sự kỳ diệu của quyền lực, có lúc một câu nói hay một chữ ký của người nắm quyền, lại là biến tướng của một tờ chi phiếu, sự lại quả về tiền bạc có lúc còn lớn hơn cả những thứ đạt được trong mấy chục năm lao động vất vả. Cũng vì lẽ đó mà nhiều người cho dù bị chặt đầu cũng vẫn muốn chen chân vào chốn quan trường, thậm chí chỉ là một vị trí ở cấp địa phương cũng có thể khiến cho một nhóm quan chức đều bị xử bắn. Lâm Như đã tận hưởng niềm vui đó một cách thoải mái nhờ quyền lực của chồng mình.
Chính nhờ sự thúc đẩy hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô đã giành về cho A Xán gói thầu tu sửa Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng. Đây là một hạng mục công trình lớn, trên dưới ba tầng lầu, kết cấu cầu thang, đấu giá trên triệu tệ. A Xán nói: “Chị, có được công trình này, việc Đông Đông du học ở Mỹ chị không cần lo rồi, tất cả hãy để đó cho em”.
A Xán đúng là nói được làm được, từ khi nhận thầu đến khi khánh thành công trình, mấy lần cậu ta đều lại quả cho Lâm Như rất hậu hĩnh. Những lần lại quả đó đủ cho cô có thể giải quyết triệt để nỗi lo lắng về khoản tiền du học của con trai. Đương nhiên, cũng có lúc cô nghĩ, số tiền này mặc dù kiếm được rất dễ, nhưng liệu mọi chuyện có êm thấm không? Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm thế nào? Điều này cô không thể bàn với Hứa Thiếu Phong. Cô không muốn Hứa Thiếu Phong vì chuyện này mà phải chịu bất cứ trách nhiệm gì, càng không muốn quan hệ vợ chồng vì thế mà nảy sinh mâu thuẫn. Hơn nữa, nếu để Hứa Thiếu Phong biết, ông ấy nhất định sẽ ngạc nhiên vì quyết định của cô. Dựa vào tính cách lúc nào cũng vì người khác của ông ấy nhất định ông ấy sẽ ngăn chặn việc làm của cô, thậm chí còn khuyên cô quay đầu. Nếu thực sự như thế, cô thà nói dối ông ấy, cứ giấu cho tới khi ông ấy nghỉ hưu, giấu cho tới khi ông ấy ôm cháu mới thôi.
Cũng có lúc cô đem lo lắng trong lòng kể với A Xán. Anh ta nói: “Chị à, chị hãy yên tâm và vui vẻ lên đi đừng có buồn lo vô cớ nữa. Em là em rể của chị, em chưa từng nghe thấy chuyện chồng của dì cho cháu ruột mình một chút tiền học mà lại bị tổ chức truy cứu trách nhiệm? Nếu truy cứu như thế, không phải là hỗn loạn rồi sao? Không phải chuyện của chị, cũng không phải của anh rể, có chuyện gì mình em gánh chịu, sợ gì chứ? Hơn nữa, em cũng chẳng làm gì, em không phải trộm, không phải cướp, cũng không hạ độc, không buôn bán phụ nữ trẻ em, kinh doanh hợp lý hợp pháp, kiếm tiền chân chính, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra được đâu”.
Nghe A Xán nói như thế, lòng cô cũng nhẹ đi nhiều.
Làm người, có lúc thế này thế nọ, trong lúc mâu thuẫn tột cùng, nghe cậu em rể nói vậy, Lâm Như như cất được gánh nặng trong lòng, tâm trạng cô bỗng chốc lại trở nên nhẹ nhõm lạ thường.
Được một lát, Hồ Tiểu Dương đã ào ào xông tới.
Lâm Như vừa cởi áo blue, vừa nói: “Chắc có chuyện gì vui rồi, dáng vẻ vui sướng chưa kìa, lại còn muốn mời tôi đi ăn nữa?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Tại vì thấy gần đây tâm trạng chị không được vui, muốn ở với chị, ai bảo em là em chị chứ!”
“Nói linh tinh gì thế, ai không vui?”, Lâm Như nói.
Hồ Tiểu Dương mở to mắt nhìn, cô nói: “Chị à, em thật sự bái phục chị đấy, sao lại có người bao dung đại lượng như chị nhỉ”.
Lâm Như cười: “Bao dung đại lượng cái gì? Được rồi, xuống lầu đi!”
Hồ Tiểu Dương nói: “Thế anh rể đâu ạ, anh ấy về chưa?”
“Về từ lâu rồi, trên tỉnh có người xuống, mấy ngày nay ông ấy bận tối mắt tối mũi, ngày nào cũng tối muộn mới về nhà”.
Lên xe rồi Hồ Tiểu Dương mới nói: “Chị, chị nhất định không được nới lỏng tinh thần cảnh giác cách mạng, bị vẻ giả dối của anh ta mê hoặc, chị mà không quản chặt một chút, đến lúc bị người ta cướp mất chồng thì chị hối hận cũng không kịp đâu”.
Lâm Như không nhịn được cười phá lên, nói: “Có mệt không? Khi còn trẻ chẳng ai cướp mất ông ấy, bây giờ già rồi thì còn ai cướp ông ấy nữa chứ?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Khi còn trẻ đương nhiên là không ai cướp rồi, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, bây giờ lại khác, người giống như anh ấy đúng là sản phẩm kết tinh trong giới đàn ông, là động cơ trong máy bay, là hàng xách tay của con gái. Chị thử nghĩ mà xem, nếu người phụ nữ nào cướp được anh ấy, thì thật sung sướng biết bao. Đây là kinh nghiệm đời em đấy. Năm đó, A Xán không phải là chồng của người khác sao? Chẳng phải cuối cùng cũng bị em cướp mất còn gì?”
Lâm Như cười nói: “Cô nói không biết ngượng, thế mà cô cũng nói ra miệng được”.
“Thế thì có là gì? Chẳng qua là em nói thật thôi. Cuộc sống này suy cho cùng ai mạnh người nấy thắng, cá lớn nuốt cá bé, người nào thích hợp thì tồn tại. Em có thể cướp chồng được từ tay người khác chứng tỏ rằng em có bản lĩnh. Thành công lớn nhất trong đời người là gì? Chính là biến tiền trong túi của người khác thành của mình”.
Lâm Như trong lòng không khỏi run rẩy, có cảm giác ám ảnh không lành, cho dù là lời của Tiểu Dương nói có chút cay độc, nhưng cũng không phải là không có lý.
Từ buổi tối Hứa Thiếu Phong đưa tiền lương, Lâm Như có ý hoài nghi không biết liệu Tiểu Dương có tung tin giả? Hoặc là, Hồ Tiểu Dương liệu có nhìn rõ người đàn ông đi vào trong khu hoa viên Di Tình kia là Hứa Thiếu Phong? Bởi vì cô phán đoán ra từ sức chiến đấu của Hứa Thiếu Phong, không có vẻ gì là một người vừa chiến đấu tơi tả từ chiến trường về. Nghĩ đến đó, những oán hận trong lòng cũng dần dần tiêu tan bớt, tâm trạng cũng khá lên rất nhiều, cô nghĩ có một số chuyện, không thể quá khắt khe, quan hệ vợ chồng cũng như thế, quá khắt khe sẽ làm cho cả hai đều mệt mỏi, giống như sợi dây đàn kéo căng quá sẽ bị đứt.
Tuy nhiên, con người vốn dĩ là như vậy, cùng một việc, buổi tối nghĩ và ban ngày nghĩ không giống nhau, hôm qua nghĩ và hôm nay nghĩ cũng không giống nhau, tất cả đều do tâm trạng tình cảm của con người quyết định. Lòng rộng mở, vấn đề sẽ trở nên nhỏ đi; lòng hẹp hòi, vấn đề sẽ trở nên to tát.
Lúc này, sau khi nghe Hồ Tiểu Dương nói, trái tim Lâm Như không chịu đựng được, những bực tức vừa mới tiêu tan lại trỗi dậy trong lòng, bèn nói với Hồ Tiểu Dương: “Tôi bảo cô điều tra xem con hồ ly tinh đó là ai, làm việc ở đâu? Cô đã tìm được chưa?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, em không phải là Mori, điều tra những việc này, cũng phải để em từ từ chứ. Hơn nữa, chị lại không cho phép dùng thủ đoạn khác, em không thể lúc nào cũng đi theo anh rể được? Nếu bị phát hiện, người ta lại tưởng là anh rể và em vợ gian díu với nhau”.
“Lời cô đã nói thì có việc gì là không thành đâu. Đúng rồi, lúc nãy tôi gọi điện cho A Xán, cậu ấy nói sắp về đến thành phố, cô gọi cho cậu ấy bảo cậu ấy đến thẳng quán ăn này khỏi phải mất công tìm”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Bọn em đã liên lạc với nhau, em bảo anh ấy đến đây rồi. Chị tìm chồng em có chuyện gì thế? Có gì mà bí mật thế, hay là chị lại hốt được công trình nào cho anh ấy phải không?”
“Nghĩ ngon thế, cô có vẻ như nằm ngủ cũng mơ thấy công trình lớn phải không, không sợ A Xán mệt à?”
Hồ Tiểu Dương cười nói: “Làm công trình, không sợ việc nhiều, chỉ sợ không có việc, tiền có nhiều nữa cũng sẽ không cắn người”.
Lâm Như nói: “Cái đó thì không chắc. Em chưa nghe nói gì sao? Ngày xưa có một người giàu có, tiền tiêu không hết, ngày nào cũng buồn rầu làm thế nào để tiêu hết chỗ tiền, cuối cùng buồn quá mà chết”.
Hồ Tiểu Dương cười ha ha nói: “Đó nhất định là người không có tiền nên ghen tị với người có tiền, bày đặt cho người có tiền. Trên đời có người vì không có tiền mới bị đói chết, chứ không có người sầu vì tiêu không hết tiền”. Nói đến đó, điện thoại bỗng reo lên, cô nhận điện thoại nói: “Bọn em sắp tới bến Vọng Xuân rồi, anh đến rồi à? Được, Bích Vân Thiên, nhớ rồi”.