Có những lúc phụ nữ cứ nghĩ rằng họ hiểu phụ nữ hơn đàn ông, nguyên nhân là do phụ nữ thì dễ hiểu tâm lý của nhau, cứ căn cứ theo suy nghĩ của mình mà phỏng đoán đối phương đang nghĩ gì.
Sự việc đúng là phát triển như lời Hồ Tiểu Dương phán đoán, Trần Tư Tư cuối cùng cũng kể cho Hứa Thiếu Phong nghe chuyện cô ta có thai.
Sau bữa ăn tối, Trần Tư Tư nôn đến phát sợ, cứ như là có cái gì trong dạ dày thì cho ra hết, cô cảm thấy rất khó chịu, lại rất tủi thân. Cơ thể thì khó chịu mà trong lòng thì tủi thân, cô bất giác nghĩ đến những lời Lâm Như nói: “Tôi biết là cô vẫn còn ôm giấc mộng đó, nghĩ rằng có đứa con rồi Thiếu Phong sẽ ly hôn với tôi và cưới cô. Cô không nghĩ là khi Thiếu Phong biết việc cô lén lút có con với anh ấy là một âm mưu, dùng nó mà ép buộc anh ấy thì hình ảnh của cô trong lòng anh ấy sẽ như thế nào sao? Vả lại, những người làm quan ai mà không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài? Có ai lại để mất chức vì một đóa hoa dại không? Cô đừng có nằm mơ nữa”. Những lời nói của Lâm Như giống như con dao giết người mà không thấy máu, nó đã đâm sâu vào trái tim cô, lần đầu tiên cô suy nghĩ về hành động của mình, cô đang nghĩ, bỏ công sức ra thế này liệu có đáng không?
Nhất là lúc vừa bị nôn một trận kinh khủng như thế cô lại gần như suy sụp hẳn, người ta có con thì có chồng đau thay, có mẹ chồng chăm sóc, trở thành của quý trong nhà, còn cô thì sao? Rốt cuộc là mình có thiếu gì đâu mà tự đi chuốc lấy sự thiệt thòi này vì người khác, rốt cuộc là tại sao chứ? Nghĩ vậy nên cô hết sức ấm ức, ngắm mình trong gương, đôi mắt như mất hồn, Trần Tư Tư liền khóc thút thít.
Khóc xong, rửa mặt rồi đi ra, nhìn Hứa Thiếu Phong đang ngồi xem ti vi trên ghế sofa, cô không kìm được nói: “Thiếu Phong, em có thai rồi”.
“Cái gì?”, Hứa Thiếu Phong đang xem phim lập tức quay ngoắt trở lại, có vẻ bất ngờ xen lẫn sợ hãi nói: “Em bảo em có thai rồi, có đúng là như vậy không?”
Cô gật đầu, trong lòng thấy ấm ức liền như con mèo chui vào vòng tay Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong không chịu được, thật đúng là, tại sao trong giờ phút này mà cô ấy lại có thể mang thai được cơ chứ, cô ấy có thai thật hay chỉ là giả có thai để lừa gạt ông?
Hứa Thiếu Phong vòng tay ôm cô rồi thoa nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tư Tư, cố hết sức để kìm nén tình cảm của mình nói: “Bao lâu rồi?”
Trần Tư Tư đáp: “Chắc cũng phải được hai tháng rồi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Em… sao lâu như thế rồi em không cho anh biết?”
Trần Tư Tư ngẩng đầu lên nói: “Không phải bây giờ em cho anh biết rồi đó thôi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Thế em định thế nào?”
Trần Tư Tư đáp: “Em muốn sinh con, em muốn có con”.
Hứa Thiếu Phong nghe xong tức giận nói: “Em điên hay sao?”. Suýt chút nữa anh hất bỏ Trần Tư Tư ra khỏi vòng tay mình, nghĩ một chút thì dù sao cũng không nên làm cho mâu thuẫn sâu sắc thêm liền nhẹ giọng nói: “Tư Tư à, sao em không nghe lời anh chứ, mối quan hệ này của chúng ta… bây giờ vẫn chưa phải là lúc có con được”.
Trần Tư Tư nói: “Sợ gì chứ? Anh không muốn chịu trách nhiệm thì cũng không cần phải chịu trách nhiệm, không muốn nhận con em cũng không ép buộc, em sẽ một mình nuôi dạy nó nên người”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Sao em hồ đồ thế nhỉ? Quan hệ của chúng ta thực ra là không thể có con được, đây không phải vấn đề chịu trách nhiệm hay không chịu trách nhiệm mà chuyện này liên quan đến sự nghiệp của anh, liên quan đến việc danh phận của đứa trẻ. Em à, phải nói thế nào mới đúng đây, em muốn có con đáng lẽ ra cũng phải hỏi qua xem anh có đồng ý không mới đúng, tại sao lại cứ tự mình quyết định?”
Trần Tư Tư vốn đã ấm ức trong lòng lắm rồi, nghe giọng điệu của Hứa Thiếu Phong thật chẳng khác Lâm Như là mấy, cơn giận dữ trong lòng cô được dịp giải tỏa, liền vùng người khỏi vòng tay của ông đứng dậy nói: “Loại quan hệ này thì sao chứ? Nếu anh cảm thấy không danh chính ngôn thuận, sợ con anh sau này bị người ta gọi là con hoang, bị người ta chửi rủa ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lý của nó thì anh hãy ly hôn đi, ly hôn rồi thì không phải đứa con đã danh chính ngôn thuận có bố của nó sao?”
Hứa Thiếu Phong thực sự giận dữ nói: “Tại sao em có thể ăn nói như thế được chứ? Không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh không thể ly hôn, nhưng… tại sao bây giờ em lại ép buộc anh phải làm như thế?”
Trần Tư Tư tức nghẹn họng: “Ai ép anh phải ly hôn chứ? Anh muốn thì anh ly hôn chứ ai bắt được anh? Một mình em cũng có thể nuôi con được, không cần anh phải quan tâm, cũng không cần anh phải bận tâm, như thế đã được chưa?”
Hứa Thiếu Phong dở khóc dở cười, rõ ràng là A mà cô ta cứ nói là B, những người phụ nữ có chỉ số IQ cao thường hay ngạo mạn tỏ ra hơn người, so với những phụ nữ có chỉ số IQ thấp thì họ biết mọi việc không thể đạt đến sự hoàn mỹ mà chỉ cần cố gắng hết mình là được, bởi vì họ biết phải nói thế nào để phá bỏ sự logic của đối phương. Ông liền tức giận nói: “Nói rất hay, em thực sự muốn sinh con thì anh biết phải làm thế nào? Quan tâm hay không quan tâm? Không quan tâm thì không được, quan tâm thì lại bị người khác phát hiện anh có con riêng ở ngoài, thế thì làm sao mà được, để người ta kiện thì anh thực sự hết đời chẳng còn gì hết, gia đình không còn, chức quyền cũng hết, không biết chừng còn bị khai trừ cả chức vụ, ngay cả việc bảo đảm cuộc sống hàng ngày cũng không xong, em đã nghĩ đến những điều này chưa?”
Trần Tư Tư cũng hét to: “Hứa Thiếu Phong, em không ngờ là anh lại ích kỷ đến vậy, anh chỉ nghĩ đến gia đình của anh, chức quyền của anh, sao anh không nghĩ cho em, không nghĩ cho người con gái đã cùng anh mấy năm nay, em đã tính toán gì chứ? Không phải là tính toán cho tình cảm này hay sao, em vẫn chưa hoàn toàn có được anh, em không trách anh, chỉ trách số em khổ thôi. Em chỉ muốn có một đứa con, muốn có một đứa con thì sao chứ, thế mà anh cũng không đồng ý. Em biết là anh không đành lòng bỏ vợ anh, không đành lòng từ bỏ gia đình, em không gánh vác nổi việc gia đình anh tan nát, ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, bây giờ anh vẫn có thể quay đầu lại, quay về với vợ của anh, em sống hay chết không cần anh quan tâm, mãi mãi cũng không cần anh quan tâm”, nói xong liền khóc nức nở.
Hứa Thiếu Phong cảm thấy Trần Tư Tư càng nói càng chẳng có chút suy nghĩ đúng đắn gì cả, nói toàn những lời khó nghe. Trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội nhưng không thể không kìm nén tình cảm của mình, liền từ từ an ủi: “Tư Tư, không phải anh nhẫn tâm, cũng không phải anh không hiểu biết, em vẫn còn rất trẻ, chưa hiểu biết, em nghĩ là nuôi một đứa trẻ thì dễ lắm sao? Nó không giống như nuôi một con chó con mèo, sau này còn phải nuôi nấng dạy bảo nó, còn phải suy nghĩ đến việc cho nó đi học nữa. Hơn nữa, quan niệm của xã hội mình không thoáng như người phương Tây, một người đàn bà chửa hoang sẽ bị xã hội ghẻ lạnh, việc này em đã nghĩ đến chưa? Liệu em có chịu đựng được không? Nếu anh có thể ly hôn thì tốt rồi, nhưng Lâm Như nhất định không chịu ly hôn, anh cũng không còn cách nào khác, anh lại càng không muốn đem chuyện gia đình ra mà làm ầm lên để người ta biết được. Đó chẳng phải chuyện hay ho gì, anh lại không phải người của riêng gia đình, anh là cán bộ Nhà nước, là công vụ viên của quốc gia, nếu để người ta biết anh vì một cô gái xinh đẹp mà bỏ vợ thì em xem ảnh hưởng xấu sẽ như thế nào? Tổ chức còn để anh làm Cục trưởng nữa không? Chức vụ của anh chắc chắn là không thể giữ rồi, nếu anh chẳng còn gì thì khi lấy em, liệu em có cảm thấy hạnh phúc không? Bởi vậy, nhất định phải bỏ đứa con này đi không thể giữ lại được”.
Đạo lý này không phải Trần Tư Tư không biết, cái gì cô cũng biết cả, cái gì cũng hiểu, thực ra cô làm như vậy cũng chỉ là ngụy biện, muốn ép ông ly hôn. Khi thấy chuyện này không thể xảy ra, cô cảm thấy rất mơ hồ, không biết nên làm thế nào? Cô rất hy vọng Hứa Thiếu Phong sẽ đến bên dỗ dành cô, chỉ cần an ủi vài câu thôi cũng được, nhưng đằng này Hứa Thiếu Phong lại không làm như thế khiến cô giận điên lên, quay người khóc lóc nói: “Không nghe, em không nghe. Nếu anh cảm thấy em làm anh mệt mỏi đến vậy, ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, anh có thể đi, đừng để ý đến em làm gì. Đi đi… anh đi đi”.
Hứa Thiếu Phong không biết làm thế nào, chỉ còn biết lắc đầu, cảm thấy bây giờ nói gì cũng thừa, một khi đã quyết định chia tay thì không thể lại thân mật với cô ấy được, liền nhân cơ hội này nói luôn: “Vậy được, em cứ bình tĩnh lại đi, anh đi đây”.
Hứa Thiếu Phong mở cửa đi ra ngoài, khi vừa đóng cửa thì lại nghe thấy tiếng khóc đau lòng của Tư Tư từ trong nhà vọng ra, dường như nó là một con dao vô hình đang đâm nát trái tim anh.
Anh ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi khỏi…
Những bức thư nặc danh bên dưới có ghi dòng chữ 'đọc xong sẽ rõ' lần lượt đến được nơi mà nó phải đến.
Tâm trạng của những người nhận được lá thư này không giống nhau, thái độ cũng khác nhau.
Người đầu tiên nhận được lá thư đó là Vương Chính Tài. Ngày nào nhân viên bảo vệ cũng mang cho ông một tập báo và một đống tài liệu. Những bưu kiện này chủ yếu là đồ dùng văn phòng do nơi khác chuyển đến, nào là máy in, các loại sách báo, dù địa chỉ người gửi không giống nhau, các sản phẩm cũng muôn hình muôn vẻ, có lúc Vương Chính Tài không thèm bóc ra xem đã cho vào thùng rác.
Trong những lá thư gửi đến lần này có một lá gửi đến phòng làm việc, bên dưới ghi “đọc xong sẽ rõ”. Dòng chữ này khiến người ta phải tò mò, Vương Chính Tài bóc ra xem. Anh không khỏi ngạc nhiên, thì ra là một bức thư nặc danh tiết lộ đời tư của Hứa Thiếu Phong. Đầu tiên Vương Chính Tài nhìn thấy tấm ảnh, có vẻ chụp không được rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra đó chính là Hứa Thiếu Phong, người con gái khoác tay Hứa Thiếu Phong trông cũng rất xinh đẹp. Mở lá thư ra xem thì nhìn thấy chữ ký do chính tay Hứa Thiếu Phong viết trên bản đăng ký, Vương Chính Tài thở dài ngao ngán, trong lòng nghĩ thế là xong, lần này Hứa Thiếu Phong chết chắc rồi. Không có gì bàn cãi thêm nữa, mục đích của người viết lá thư nặc danh này rất rõ ràng, nhất định là muốn kiện Hứa Thiếu Phong, muốn làm cho Hứa Thiếu Phong thân bại danh liệt. Nếu như vậy thì người nhận được lá thư này không chỉ có mình anh, những lãnh đạo cấp cao trên tỉnh chắc cũng đã nhận được rồi.
Vương Chính Tài vội vàng gấp lá thư lại rồi bỏ vào trong ngăn kéo, trong lòng thầm trách không biết ai đã làm trò này. Anh biết, nói đúng ra thì bên trên không quan tâm đến những lá thư nặc danh nói xấu lãnh đạo nhưng lá thư này thì hoàn toàn khác, nó có tính định hướng rõ ràng, còn có cả chứng cứ nữa, những thứ này cũng có tác dụng tích cực nhất định. Bất giác anh toát mồ hôi thay cho Hứa Thiếu Phong, nếu thực sự Hứa Thiếu Phong xảy ra chuyện thì chắc chắn cũng ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của anh. Điều này khác gì một chuỗi cá thể, chỉ cần một mắt lưới ở giữa mà hỏng thì sẽ ảnh hưởng đến cả hệ thống. Vương Chính Tài không khỏi lo lắng, lo lắng cho Hứa Thiếu Phong cũng lo cho chính mình nữa.
Lúc này, điều đầu tiên anh nghĩ là nên kể chuyện này cho Hứa Thiếu Phong để anh ta có sự chuẩn bị trước về tinh thần, kịp thời có những đối sách đối phó. Anh lấy lá thư ra nhưng lại bất giác ngập ngừng. Đây thực ra là chuyện riêng tư của Hứa Thiếu Phong bị bại lộ, mình trực tiếp đem đến cho anh ta liệu có làm cho anh ta khó xử không? Hay là, sự việc này anh ta đã sớm biết rồi, nếu anh ta biết rồi, mình đem cho anh ta xem liệu có làm anh ta không vui và phản cảm?
Trong mắt Vương Chính Tài, Hứa Thiếu Phong là người rất nghiêm khắc với bản thân, đặc biệt là trong chuyện tình cảm nam nữ thì rất cẩn thận. Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn là một đơn vị lớn, đây lại là nơi tập trung văn hóa, quảng cáo truyền hình, các đoàn thể nghệ thuật thì thiếu gì các cô gái đẹp, chỉ cần Hứa Thiếu Phong không chê, có khi con các ông lớn cũng đến làm vui lòng ông ấy. Nhưng anh chưa từng nghe nói Hứa Thiếu Phong có quan hệ đặc biệt với cô gái nào, chính vì như thế nên anh ta mới nhận được sự tôn trọng và yêu mến của mọi người. Trước đây có lần Hứa Thiếu Phong đã bảo anh đúng giờ tối gọi điện về nhà anh ta nói dối là trên tỉnh có người về, anh ta phải đi đón tiếp. Từ tình tiết nhỏ này, Vương Chính Tài nghĩ rất có thể Hứa Thiếu Phong có bồ ở ngoài, người đó liệu có phải là Trần Tư Tư trong tấm ảnh?
Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Chính Tài thấy rằng vẫn nên kịp thời thông báo cho Hứa Thiếu Phong. Anh sợ là nếu thông báo muộn, Hứa Thiếu Phong xảy ra chuyện thì đó là lỗi của anh, điều này không chỉ ảnh hưởng đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong mà quan trọng hơn nó còn ảnh hưởng đến cả tiền đồ của mình nữa. Không lâu trước đây, Hứa Thiếu Phong có bảo anh rằng ông ấy đã nói chuyện với lãnh đạo có liên quan trên tỉnh, yêu cầu họ bổ sung lãnh đạo cho Cục, tất nhiên Hứa Thiếu Phong muốn đề cử anh rồi, lãnh đạo thành phố cũng đồng ý sẽ suy nghĩ. Việc này khiến Vương Chính Tài vui mừng suốt mấy ngày trời. Mấy ngày trước, Tỉnh ủy đã cử người về Cục điều tra và lấy ý kiến về việc đề cử Phó Cục trưởng và các cấp bậc lãnh đạo khác. Nghe người ta bàn tán thì trong lần điều tra này, số phiếu anh đạt được rất cao. Anh biết rằng sở dĩ có kết quả tốt như thế là nhờ mối quan hệ rất tốt với Hứa Thiếu Phong. Bây giờ Hứa Thiếu Phong xảy ra chuyện, không cần biết ông ấy có biết hay không thì cũng phải báo cho ông ấy kịp thời. Nghĩ vậy, Vương Chính Tài liền cầm lá thư nặc danh đó đến gõ cửa phòng làm việc của Hứa Thiếu Phong.
Thấy Hứa Thiếu Phong đang bàn công chuyện với ông Vương - Giám đốc đài truyền hình, Vương Chính Tài định quay người bước đi thì Hứa Thiếu Phong nói: “Chính Tài, có chuyện gì thế?”
Chính Tài nghe câu nói của Hứa Thiếu Phong là đã hiểu ý của ông rồi. Nếu ông nói là có việc gì lát nữa quay lại nói chuyện sau, tức là ông muốn tiếp tục nói chuyện, còn nếu ông hỏi là có chuyện gì thì chắc chắn là ông muốn Giám đốc Vương đi rồi. Vương Chính Tài liền lập tức tiếp lời Hứa Thiếu Phong nói: “Có chút chuyện, nhưng thôi, hai anh cứ nói chuyện đi, lát nữa tôi quay lại sau”.
Giám đốc Vương lập tức đứng dậy nói: “Chúng tôi nói chuyện xong rồi, anh có chuyện gì thì cứ bàn với Cục trưởng Hứa đi. Cục trưởng Hứa, anh bận rồi, tôi đi đây”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Vậy hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, hôm khác chúng ta sẽ thương lượng sau”.
Giám đốc Vương vừa đi, Vương Chính Tài liền theo sau đóng cửa lại rồi mới quay lại ngồi nói chuyện với Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong nói: “Chính Tài, có chuyện gì thế?”
Vương Chính Tài nói: “Anh Hứa, gần đây anh có đắc tội với ai không?”
Hứa Thiếu Phong có chút bất ngờ nói: “Đắc tội với ai là sao? Tôi thì có thể đắc tội với ai chứ. Cậu nói đi, có chuyện gì?”
Vương Chính Tài nói: “Có người viết thư nặc danh tố cáo anh, gửi đến phòng làm việc, nhưng rất may là nhân viên bảo vệ đã đưa trực tiếp cho tôi, không bị lộ ra ngoài”. Nói rồi ông liền lấy lá thư ra đưa cho Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong cầm lấy lá thư, khi vừa mở ra thì bức ảnh đó rơi xuống bàn, ông nhặt lên xem, mặt như không còn giọt máu, hai tay cũng run lẩy bẩy, trong lòng thầm nghĩ xong rồi, mẹ kiếp, cuối cùng thì cũng bị người khác phát hiện. Ông vội vàng đọc qua lá thư, rồi nhìn tờ đăng ký mà ông tự tay ký, trong lòng thấy bực bội vô cùng liền vứt tờ đăng ký đó xuống bàn nói: “Có người muốn hại tôi, chắc chắn có kẻ muốn hại tôi”.
Vương Chính Tài nhìn sắc mặt Hứa Thiếu Phong đã sớm biết vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào liền lập tức an ủi nói: “Không biết ai đã làm chuyện này, thật là vô đạo đức”.
Khi nhìn thấy những thứ này, trong đầu Hứa Thiếu Phong lóe lên cảnh ông vào phòng đăng ký, rồi cảnh ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tất cả mọi chuyện này chắc chắn là tên bảo vệ làm. Rất dễ thấy, tên bảo vệ đó chỉ là kẻ bị người khác sai bảo, đằng sau hắn chắc chắn có kẻ khác, đó mới là người nham hiểm. Nhưng đó là ai cơ chứ? Hứa Thiếu Phong đột nhiên nghĩ đến hai người đàn bà bên cạnh ông, một người là Lâm Như còn một người là Trần Tư Tư, liệu có phải ai trong số hai bọn họ không? Nhưng nghĩ kỹ thì khả năng này chắc là không có, dù Lâm Như không thể hiện rõ ràng tình cảm với ông nhưng cũng không thể làm những chuyện hại đến ông như thế được. Còn Trần Tư Tư thì sao? Mặc dù cô ấy có chút trẻ con nhưng cô ấy cũng không như thế này đâu, càng không thể đem danh tiếng, tiền đồ của ông ra mà làm trò đùa được. Chuyện này vượt ra khỏi chuyện tình cảm đơn thuần, chắc chắn là nhẫn tâm muốn hại chết ông. Bởi thế ông liền nghĩ đến chuyện này chắc chắn có liên quan đến chính trị, có liên quan đến chức vụ của ông. Vậy thì chắc chắn là Trương Minh Hoa rồi, không có ai khác ngoài ông ta được. Nghĩ đến đây, ông mới nói: “Đúng là lòng nham hiểm”.
Vương Chính Tài nói: “Ông ta có thể gửi đến Cục của chúng ta chưa biết chừng còn gửi đến các bộ phận có liên quan trên thành phố, vì thế chúng ta phải nghĩ ra kế sách mà đối phó”.
Trong lòng Hứa Thiếu Phong nghĩ có khi lá thư này đã đến tay lãnh đạo rồi, còn có đối sách gì nữa? Có bức ảnh này tôi có nói gì đi nữa thì cũng không thể giải thích được gì. Nhưng đứng trước Vương Chính Tài anh không thể nói ra như thế, đành thở dài nói một cách lạnh nhạt: “Chỉ dựa vào tấm ảnh này mà nói tôi nuôi bồ nhí, thật vô lý. Bây giờ kỹ thuật hiện đại như vậy có thể tùy thích ghép hai người nam nữ không quen biết thành một tấm ảnh thân mật, thậm chí còn lột được cả quần áo để biến thành ảnh sex, điều này thì chẳng có gì là khó khăn cả. Vấn đề là, nếu lãnh đạo thành phố nhìn thấy nó rồi, bọn họ nghĩ gì thì chúng ta khó mà đoán được, tôi không thể đi giải thích với từng người một. Đã xảy ra chuyện thế này thì dù giải thích thế nào cũng đều gây ảnh hưởng đến bản thân”.
Vương Chính Tài nói: “Cục trưởng Hứa, nếu thua anh ta thế này thì thật không phục”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Đánh công khai thì còn tránh được chứ đánh lén thì thật khó tránh. Gặp những chuyện này chỉ có thể tự trách mình thôi. Chính Tài à, cậu nói xem việc này có thể là do ai làm?”
Vương Chính Tài nói: “Theo như tôi nghĩ thì đây là do người trong Cục chúng ta làm”.
Hứa Thiếu Phong hỏi: “Lý do?”
Vương Chính Tài đáp: “Người ngoài ai hơi đâu mà đi làm những việc này, ai cũng có việc bận của mình làm gì còn có hứng thú mà quan tâm đến chuyện của người khác nữa? Trừ khi việc làm của anh ảnh hưởng đến lợi ích của họ, nếu không thì chẳng ai muốn làm cả. Nói theo ý này thì tôi thấy đây là việc làm của cá nhân nào đó trong Cục chúng ta”.
Hứa Thiếu Phong gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, xem ra có người muốn nhằm vào cái ghế Cục trưởng của tôi rồi”.
Vừa nói đến đây thì bên ngoài có người gõ cửa, Hứa Thiếu Phong liền vội vàng thu dọn tấm ảnh và lá thư trên bàn, nháy mắt Vương Chính Tài nói: “Cậu ra xem là ai”.
Vương Chính Tài ra mở cửa, người đến là nguyên Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn Đỗ Ngọc Thành.
Hứa Thiếu Phong nhìn thấy ông già này trong lòng không vui vẻ gì nhưng không thể hiện ra mặt, đành miễn cưỡng đứng dậy nhường chỗ cho ông ta.
Không ngờ khi Hứa Thiếu Phong vừa kết thúc chủ đề lá thư nặc danh thì Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương cũng mở lá thư đó ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Có những lúc phụ nữ cứ nghĩ rằng họ hiểu phụ nữ hơn đàn ông, nguyên nhân là do phụ nữ thì dễ hiểu tâm lý của nhau, cứ căn cứ theo suy nghĩ của mình mà phỏng đoán đối phương đang nghĩ gì.
Sự việc đúng là phát triển như lời Hồ Tiểu Dương phán đoán, Trần Tư Tư cuối cùng cũng kể cho Hứa Thiếu Phong nghe chuyện cô ta có thai.
Sau bữa ăn tối, Trần Tư Tư nôn đến phát sợ, cứ như là có cái gì trong dạ dày thì cho ra hết, cô cảm thấy rất khó chịu, lại rất tủi thân. Cơ thể thì khó chịu mà trong lòng thì tủi thân, cô bất giác nghĩ đến những lời Lâm Như nói: “Tôi biết là cô vẫn còn ôm giấc mộng đó, nghĩ rằng có đứa con rồi Thiếu Phong sẽ ly hôn với tôi và cưới cô. Cô không nghĩ là khi Thiếu Phong biết việc cô lén lút có con với anh ấy là một âm mưu, dùng nó mà ép buộc anh ấy thì hình ảnh của cô trong lòng anh ấy sẽ như thế nào sao? Vả lại, những người làm quan ai mà không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài? Có ai lại để mất chức vì một đóa hoa dại không? Cô đừng có nằm mơ nữa”. Những lời nói của Lâm Như giống như con dao giết người mà không thấy máu, nó đã đâm sâu vào trái tim cô, lần đầu tiên cô suy nghĩ về hành động của mình, cô đang nghĩ, bỏ công sức ra thế này liệu có đáng không?
Nhất là lúc vừa bị nôn một trận kinh khủng như thế cô lại gần như suy sụp hẳn, người ta có con thì có chồng đau thay, có mẹ chồng chăm sóc, trở thành của quý trong nhà, còn cô thì sao? Rốt cuộc là mình có thiếu gì đâu mà tự đi chuốc lấy sự thiệt thòi này vì người khác, rốt cuộc là tại sao chứ? Nghĩ vậy nên cô hết sức ấm ức, ngắm mình trong gương, đôi mắt như mất hồn, Trần Tư Tư liền khóc thút thít.
Khóc xong, rửa mặt rồi đi ra, nhìn Hứa Thiếu Phong đang ngồi xem ti vi trên ghế sofa, cô không kìm được nói: “Thiếu Phong, em có thai rồi”.
“Cái gì?”, Hứa Thiếu Phong đang xem phim lập tức quay ngoắt trở lại, có vẻ bất ngờ xen lẫn sợ hãi nói: “Em bảo em có thai rồi, có đúng là như vậy không?”
Cô gật đầu, trong lòng thấy ấm ức liền như con mèo chui vào vòng tay Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong không chịu được, thật đúng là, tại sao trong giờ phút này mà cô ấy lại có thể mang thai được cơ chứ, cô ấy có thai thật hay chỉ là giả có thai để lừa gạt ông?
Hứa Thiếu Phong vòng tay ôm cô rồi thoa nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tư Tư, cố hết sức để kìm nén tình cảm của mình nói: “Bao lâu rồi?”
Trần Tư Tư đáp: “Chắc cũng phải được hai tháng rồi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Em… sao lâu như thế rồi em không cho anh biết?”
Trần Tư Tư ngẩng đầu lên nói: “Không phải bây giờ em cho anh biết rồi đó thôi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Thế em định thế nào?”
Trần Tư Tư đáp: “Em muốn sinh con, em muốn có con”.
Hứa Thiếu Phong nghe xong tức giận nói: “Em điên hay sao?”. Suýt chút nữa anh hất bỏ Trần Tư Tư ra khỏi vòng tay mình, nghĩ một chút thì dù sao cũng không nên làm cho mâu thuẫn sâu sắc thêm liền nhẹ giọng nói: “Tư Tư à, sao em không nghe lời anh chứ, mối quan hệ này của chúng ta… bây giờ vẫn chưa phải là lúc có con được”.
Trần Tư Tư nói: “Sợ gì chứ? Anh không muốn chịu trách nhiệm thì cũng không cần phải chịu trách nhiệm, không muốn nhận con em cũng không ép buộc, em sẽ một mình nuôi dạy nó nên người”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Sao em hồ đồ thế nhỉ? Quan hệ của chúng ta thực ra là không thể có con được, đây không phải vấn đề chịu trách nhiệm hay không chịu trách nhiệm mà chuyện này liên quan đến sự nghiệp của anh, liên quan đến việc danh phận của đứa trẻ. Em à, phải nói thế nào mới đúng đây, em muốn có con đáng lẽ ra cũng phải hỏi qua xem anh có đồng ý không mới đúng, tại sao lại cứ tự mình quyết định?”
Trần Tư Tư vốn đã ấm ức trong lòng lắm rồi, nghe giọng điệu của Hứa Thiếu Phong thật chẳng khác Lâm Như là mấy, cơn giận dữ trong lòng cô được dịp giải tỏa, liền vùng người khỏi vòng tay của ông đứng dậy nói: “Loại quan hệ này thì sao chứ? Nếu anh cảm thấy không danh chính ngôn thuận, sợ con anh sau này bị người ta gọi là con hoang, bị người ta chửi rủa ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lý của nó thì anh hãy ly hôn đi, ly hôn rồi thì không phải đứa con đã danh chính ngôn thuận có bố của nó sao?”
Hứa Thiếu Phong thực sự giận dữ nói: “Tại sao em có thể ăn nói như thế được chứ? Không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh không thể ly hôn, nhưng… tại sao bây giờ em lại ép buộc anh phải làm như thế?”
Trần Tư Tư tức nghẹn họng: “Ai ép anh phải ly hôn chứ? Anh muốn thì anh ly hôn chứ ai bắt được anh? Một mình em cũng có thể nuôi con được, không cần anh phải quan tâm, cũng không cần anh phải bận tâm, như thế đã được chưa?”
Hứa Thiếu Phong dở khóc dở cười, rõ ràng là A mà cô ta cứ nói là B, những người phụ nữ có chỉ số IQ cao thường hay ngạo mạn tỏ ra hơn người, so với những phụ nữ có chỉ số IQ thấp thì họ biết mọi việc không thể đạt đến sự hoàn mỹ mà chỉ cần cố gắng hết mình là được, bởi vì họ biết phải nói thế nào để phá bỏ sự logic của đối phương. Ông liền tức giận nói: “Nói rất hay, em thực sự muốn sinh con thì anh biết phải làm thế nào? Quan tâm hay không quan tâm? Không quan tâm thì không được, quan tâm thì lại bị người khác phát hiện anh có con riêng ở ngoài, thế thì làm sao mà được, để người ta kiện thì anh thực sự hết đời chẳng còn gì hết, gia đình không còn, chức quyền cũng hết, không biết chừng còn bị khai trừ cả chức vụ, ngay cả việc bảo đảm cuộc sống hàng ngày cũng không xong, em đã nghĩ đến những điều này chưa?”
Trần Tư Tư cũng hét to: “Hứa Thiếu Phong, em không ngờ là anh lại ích kỷ đến vậy, anh chỉ nghĩ đến gia đình của anh, chức quyền của anh, sao anh không nghĩ cho em, không nghĩ cho người con gái đã cùng anh mấy năm nay, em đã tính toán gì chứ? Không phải là tính toán cho tình cảm này hay sao, em vẫn chưa hoàn toàn có được anh, em không trách anh, chỉ trách số em khổ thôi. Em chỉ muốn có một đứa con, muốn có một đứa con thì sao chứ, thế mà anh cũng không đồng ý. Em biết là anh không đành lòng bỏ vợ anh, không đành lòng từ bỏ gia đình, em không gánh vác nổi việc gia đình anh tan nát, ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, bây giờ anh vẫn có thể quay đầu lại, quay về với vợ của anh, em sống hay chết không cần anh quan tâm, mãi mãi cũng không cần anh quan tâm”, nói xong liền khóc nức nở.
Hứa Thiếu Phong cảm thấy Trần Tư Tư càng nói càng chẳng có chút suy nghĩ đúng đắn gì cả, nói toàn những lời khó nghe. Trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội nhưng không thể không kìm nén tình cảm của mình, liền từ từ an ủi: “Tư Tư, không phải anh nhẫn tâm, cũng không phải anh không hiểu biết, em vẫn còn rất trẻ, chưa hiểu biết, em nghĩ là nuôi một đứa trẻ thì dễ lắm sao? Nó không giống như nuôi một con chó con mèo, sau này còn phải nuôi nấng dạy bảo nó, còn phải suy nghĩ đến việc cho nó đi học nữa. Hơn nữa, quan niệm của xã hội mình không thoáng như người phương Tây, một người đàn bà chửa hoang sẽ bị xã hội ghẻ lạnh, việc này em đã nghĩ đến chưa? Liệu em có chịu đựng được không? Nếu anh có thể ly hôn thì tốt rồi, nhưng Lâm Như nhất định không chịu ly hôn, anh cũng không còn cách nào khác, anh lại càng không muốn đem chuyện gia đình ra mà làm ầm lên để người ta biết được. Đó chẳng phải chuyện hay ho gì, anh lại không phải người của riêng gia đình, anh là cán bộ Nhà nước, là công vụ viên của quốc gia, nếu để người ta biết anh vì một cô gái xinh đẹp mà bỏ vợ thì em xem ảnh hưởng xấu sẽ như thế nào? Tổ chức còn để anh làm Cục trưởng nữa không? Chức vụ của anh chắc chắn là không thể giữ rồi, nếu anh chẳng còn gì thì khi lấy em, liệu em có cảm thấy hạnh phúc không? Bởi vậy, nhất định phải bỏ đứa con này đi không thể giữ lại được”.
Đạo lý này không phải Trần Tư Tư không biết, cái gì cô cũng biết cả, cái gì cũng hiểu, thực ra cô làm như vậy cũng chỉ là ngụy biện, muốn ép ông ly hôn. Khi thấy chuyện này không thể xảy ra, cô cảm thấy rất mơ hồ, không biết nên làm thế nào? Cô rất hy vọng Hứa Thiếu Phong sẽ đến bên dỗ dành cô, chỉ cần an ủi vài câu thôi cũng được, nhưng đằng này Hứa Thiếu Phong lại không làm như thế khiến cô giận điên lên, quay người khóc lóc nói: “Không nghe, em không nghe. Nếu anh cảm thấy em làm anh mệt mỏi đến vậy, ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, anh có thể đi, đừng để ý đến em làm gì. Đi đi… anh đi đi”.
Hứa Thiếu Phong không biết làm thế nào, chỉ còn biết lắc đầu, cảm thấy bây giờ nói gì cũng thừa, một khi đã quyết định chia tay thì không thể lại thân mật với cô ấy được, liền nhân cơ hội này nói luôn: “Vậy được, em cứ bình tĩnh lại đi, anh đi đây”.
Hứa Thiếu Phong mở cửa đi ra ngoài, khi vừa đóng cửa thì lại nghe thấy tiếng khóc đau lòng của Tư Tư từ trong nhà vọng ra, dường như nó là một con dao vô hình đang đâm nát trái tim anh.
Anh ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi khỏi…