Những bức thư nặc danh bên dưới có ghi dòng chữ 'đọc xong sẽ rõ' lần lượt đến được nơi mà nó phải đến.
Tâm trạng của những người nhận được lá thư này không giống nhau, thái độ cũng khác nhau.
Người đầu tiên nhận được lá thư đó là Vương Chính Tài. Ngày nào nhân viên bảo vệ cũng mang cho ông một tập báo và một đống tài liệu. Những bưu kiện này chủ yếu là đồ dùng văn phòng do nơi khác chuyển đến, nào là máy in, các loại sách báo, dù địa chỉ người gửi không giống nhau, các sản phẩm cũng muôn hình muôn vẻ, có lúc Vương Chính Tài không thèm bóc ra xem đã cho vào thùng rác.
Trong những lá thư gửi đến lần này có một lá gửi đến phòng làm việc, bên dưới ghi “đọc xong sẽ rõ”. Dòng chữ này khiến người ta phải tò mò, Vương Chính Tài bóc ra xem. Anh không khỏi ngạc nhiên, thì ra là một bức thư nặc danh tiết lộ đời tư của Hứa Thiếu Phong. Đầu tiên Vương Chính Tài nhìn thấy tấm ảnh, có vẻ chụp không được rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra đó chính là Hứa Thiếu Phong, người con gái khoác tay Hứa Thiếu Phong trông cũng rất xinh đẹp. Mở lá thư ra xem thì nhìn thấy chữ ký do chính tay Hứa Thiếu Phong viết trên bản đăng ký, Vương Chính Tài thở dài ngao ngán, trong lòng nghĩ thế là xong, lần này Hứa Thiếu Phong chết chắc rồi. Không có gì bàn cãi thêm nữa, mục đích của người viết lá thư nặc danh này rất rõ ràng, nhất định là muốn kiện Hứa Thiếu Phong, muốn làm cho Hứa Thiếu Phong thân bại danh liệt. Nếu như vậy thì người nhận được lá thư này không chỉ có mình anh, những lãnh đạo cấp cao trên tỉnh chắc cũng đã nhận được rồi.
Vương Chính Tài vội vàng gấp lá thư lại rồi bỏ vào trong ngăn kéo, trong lòng thầm trách không biết ai đã làm trò này. Anh biết, nói đúng ra thì bên trên không quan tâm đến những lá thư nặc danh nói xấu lãnh đạo nhưng lá thư này thì hoàn toàn khác, nó có tính định hướng rõ ràng, còn có cả chứng cứ nữa, những thứ này cũng có tác dụng tích cực nhất định. Bất giác anh toát mồ hôi thay cho Hứa Thiếu Phong, nếu thực sự Hứa Thiếu Phong xảy ra chuyện thì chắc chắn cũng ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của anh. Điều này khác gì một chuỗi cá thể, chỉ cần một mắt lưới ở giữa mà hỏng thì sẽ ảnh hưởng đến cả hệ thống. Vương Chính Tài không khỏi lo lắng, lo lắng cho Hứa Thiếu Phong cũng lo cho chính mình nữa.
Lúc này, điều đầu tiên anh nghĩ là nên kể chuyện này cho Hứa Thiếu Phong để anh ta có sự chuẩn bị trước về tinh thần, kịp thời có những đối sách đối phó. Anh lấy lá thư ra nhưng lại bất giác ngập ngừng. Đây thực ra là chuyện riêng tư của Hứa Thiếu Phong bị bại lộ, mình trực tiếp đem đến cho anh ta liệu có làm cho anh ta khó xử không? Hay là, sự việc này anh ta đã sớm biết rồi, nếu anh ta biết rồi, mình đem cho anh ta xem liệu có làm anh ta không vui và phản cảm?
Trong mắt Vương Chính Tài, Hứa Thiếu Phong là người rất nghiêm khắc với bản thân, đặc biệt là trong chuyện tình cảm nam nữ thì rất cẩn thận. Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn là một đơn vị lớn, đây lại là nơi tập trung văn hóa, quảng cáo truyền hình, các đoàn thể nghệ thuật thì thiếu gì các cô gái đẹp, chỉ cần Hứa Thiếu Phong không chê, có khi con các ông lớn cũng đến làm vui lòng ông ấy. Nhưng anh chưa từng nghe nói Hứa Thiếu Phong có quan hệ đặc biệt với cô gái nào, chính vì như thế nên anh ta mới nhận được sự tôn trọng và yêu mến của mọi người. Trước đây có lần Hứa Thiếu Phong đã bảo anh đúng 9 giờ tối gọi điện về nhà anh ta nói dối là trên tỉnh có người về, anh ta phải đi đón tiếp. Từ tình tiết nhỏ này, Vương Chính Tài nghĩ rất có thể Hứa Thiếu Phong có bồ ở ngoài, người đó liệu có phải là Trần Tư Tư trong tấm ảnh?
Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Chính Tài thấy rằng vẫn nên kịp thời thông báo cho Hứa Thiếu Phong. Anh sợ là nếu thông báo muộn, Hứa Thiếu Phong xảy ra chuyện thì đó là lỗi của anh, điều này không chỉ ảnh hưởng đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong mà quan trọng hơn nó còn ảnh hưởng đến cả tiền đồ của mình nữa. Không lâu trước đây, Hứa Thiếu Phong có bảo anh rằng ông ấy đã nói chuyện với lãnh đạo có liên quan trên tỉnh, yêu cầu họ bổ sung lãnh đạo cho Cục, tất nhiên Hứa Thiếu Phong muốn đề cử anh rồi, lãnh đạo thành phố cũng đồng ý sẽ suy nghĩ. Việc này khiến Vương Chính Tài vui mừng suốt mấy ngày trời. Mấy ngày trước, Tỉnh ủy đã cử người về Cục điều tra và lấy ý kiến về việc đề cử Phó Cục trưởng và các cấp bậc lãnh đạo khác. Nghe người ta bàn tán thì trong lần điều tra này, số phiếu anh đạt được rất cao. Anh biết rằng sở dĩ có kết quả tốt như thế là nhờ mối quan hệ rất tốt với Hứa Thiếu Phong. Bây giờ Hứa Thiếu Phong xảy ra chuyện, không cần biết ông ấy có biết hay không thì cũng phải báo cho ông ấy kịp thời. Nghĩ vậy, Vương Chính Tài liền cầm lá thư nặc danh đó đến gõ cửa phòng làm việc của Hứa Thiếu Phong.
Thấy Hứa Thiếu Phong đang bàn công chuyện với ông Vương - Giám đốc đài truyền hình, Vương Chính Tài định quay người bước đi thì Hứa Thiếu Phong nói: “Chính Tài, có chuyện gì thế?”
Chính Tài nghe câu nói của Hứa Thiếu Phong là đã hiểu ý của ông rồi. Nếu ông nói là có việc gì lát nữa quay lại nói chuyện sau, tức là ông muốn tiếp tục nói chuyện, còn nếu ông hỏi là có chuyện gì thì chắc chắn là ông muốn Giám đốc Vương đi rồi. Vương Chính Tài liền lập tức tiếp lời Hứa Thiếu Phong nói: “Có chút chuyện, nhưng thôi, hai anh cứ nói chuyện đi, lát nữa tôi quay lại sau”.
Giám đốc Vương lập tức đứng dậy nói: “Chúng tôi nói chuyện xong rồi, anh có chuyện gì thì cứ bàn với Cục trưởng Hứa đi. Cục trưởng Hứa, anh bận rồi, tôi đi đây”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Vậy hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, hôm khác chúng ta sẽ thương lượng sau”.
Giám đốc Vương vừa đi, Vương Chính Tài liền theo sau đóng cửa lại rồi mới quay lại ngồi nói chuyện với Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong nói: “Chính Tài, có chuyện gì thế?”
Vương Chính Tài nói: “Anh Hứa, gần đây anh có đắc tội với ai không?”
Hứa Thiếu Phong có chút bất ngờ nói: “Đắc tội với ai là sao? Tôi thì có thể đắc tội với ai chứ. Cậu nói đi, có chuyện gì?”
Vương Chính Tài nói: “Có người viết thư nặc danh tố cáo anh, gửi đến phòng làm việc, nhưng rất may là nhân viên bảo vệ đã đưa trực tiếp cho tôi, không bị lộ ra ngoài”. Nói rồi ông liền lấy lá thư ra đưa cho Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong cầm lấy lá thư, khi vừa mở ra thì bức ảnh đó rơi xuống bàn, ông nhặt lên xem, mặt như không còn giọt máu, hai tay cũng run lẩy bẩy, trong lòng thầm nghĩ xong rồi, mẹ kiếp, cuối cùng thì cũng bị người khác phát hiện. Ông vội vàng đọc qua lá thư, rồi nhìn tờ đăng ký mà ông tự tay ký, trong lòng thấy bực bội vô cùng liền vứt tờ đăng ký đó xuống bàn nói: “Có người muốn hại tôi, chắc chắn có kẻ muốn hại tôi”.
Vương Chính Tài nhìn sắc mặt Hứa Thiếu Phong đã sớm biết vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào liền lập tức an ủi nói: “Không biết ai đã làm chuyện này, thật là vô đạo đức”.
Khi nhìn thấy những thứ này, trong đầu Hứa Thiếu Phong lóe lên cảnh ông vào phòng đăng ký, rồi cảnh ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tất cả mọi chuyện này chắc chắn là tên bảo vệ làm. Rất dễ thấy, tên bảo vệ đó chỉ là kẻ bị người khác sai bảo, đằng sau hắn chắc chắn có kẻ khác, đó mới là người nham hiểm. Nhưng đó là ai cơ chứ? Hứa Thiếu Phong đột nhiên nghĩ đến hai người đàn bà bên cạnh ông, một người là Lâm Như còn một người là Trần Tư Tư, liệu có phải ai trong số hai bọn họ không? Nhưng nghĩ kỹ thì khả năng này chắc là không có, dù Lâm Như không thể hiện rõ ràng tình cảm với ông nhưng cũng không thể làm những chuyện hại đến ông như thế được. Còn Trần Tư Tư thì sao? Mặc dù cô ấy có chút trẻ con nhưng cô ấy cũng không như thế này đâu, càng không thể đem danh tiếng, tiền đồ của ông ra mà làm trò đùa được. Chuyện này vượt ra khỏi chuyện tình cảm đơn thuần, chắc chắn là nhẫn tâm muốn hại chết ông. Bởi thế ông liền nghĩ đến chuyện này chắc chắn có liên quan đến chính trị, có liên quan đến chức vụ của ông. Vậy thì chắc chắn là Trương Minh Hoa rồi, không có ai khác ngoài ông ta được. Nghĩ đến đây, ông mới nói: “Đúng là lòng nham hiểm”.
Vương Chính Tài nói: “Ông ta có thể gửi đến Cục của chúng ta chưa biết chừng còn gửi đến các bộ phận có liên quan trên thành phố, vì thế chúng ta phải nghĩ ra kế sách mà đối phó”.
Trong lòng Hứa Thiếu Phong nghĩ có khi lá thư này đã đến tay lãnh đạo rồi, còn có đối sách gì nữa? Có bức ảnh này tôi có nói gì đi nữa thì cũng không thể giải thích được gì. Nhưng đứng trước Vương Chính Tài anh không thể nói ra như thế, đành thở dài nói một cách lạnh nhạt: “Chỉ dựa vào tấm ảnh này mà nói tôi nuôi bồ nhí, thật vô lý. Bây giờ kỹ thuật hiện đại như vậy có thể tùy thích ghép hai người nam nữ không quen biết thành một tấm ảnh thân mật, thậm chí còn lột được cả quần áo để biến thành ảnh sex, điều này thì chẳng có gì là khó khăn cả. Vấn đề là, nếu lãnh đạo thành phố nhìn thấy nó rồi, bọn họ nghĩ gì thì chúng ta khó mà đoán được, tôi không thể đi giải thích với từng người một. Đã xảy ra chuyện thế này thì dù giải thích thế nào cũng đều gây ảnh hưởng đến bản thân”.
Vương Chính Tài nói: “Cục trưởng Hứa, nếu thua anh ta thế này thì thật không phục”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Đánh công khai thì còn tránh được chứ đánh lén thì thật khó tránh. Gặp những chuyện này chỉ có thể tự trách mình thôi. Chính Tài à, cậu nói xem việc này có thể là do ai làm?”
Vương Chính Tài nói: “Theo như tôi nghĩ thì đây là do người trong Cục chúng ta làm”.
Hứa Thiếu Phong hỏi: “Lý do?”
Vương Chính Tài đáp: “Người ngoài ai hơi đâu mà đi làm những việc này, ai cũng có việc bận của mình làm gì còn có hứng thú mà quan tâm đến chuyện của người khác nữa? Trừ khi việc làm của anh ảnh hưởng đến lợi ích của họ, nếu không thì chẳng ai muốn làm cả. Nói theo ý này thì tôi thấy đây là việc làm của cá nhân nào đó trong Cục chúng ta”.
Hứa Thiếu Phong gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, xem ra có người muốn nhằm vào cái ghế Cục trưởng của tôi rồi”.
Vừa nói đến đây thì bên ngoài có người gõ cửa, Hứa Thiếu Phong liền vội vàng thu dọn tấm ảnh và lá thư trên bàn, nháy mắt Vương Chính Tài nói: “Cậu ra xem là ai”.
Vương Chính Tài ra mở cửa, người đến là nguyên Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn Đỗ Ngọc Thành.
Hứa Thiếu Phong nhìn thấy ông già này trong lòng không vui vẻ gì nhưng không thể hiện ra mặt, đành miễn cưỡng đứng dậy nhường chỗ cho ông ta.
Không ngờ khi Hứa Thiếu Phong vừa kết thúc chủ đề lá thư nặc danh thì Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương cũng mở lá thư đó ra.
Đầu tiên Uông Chính Lương nhìn thấy tấm ảnh Hứa Thiếu Phong và một cô gái ở bên nhau.
Tấm ảnh đó giống như được chụp bởi camera đặt trên trần nhà, đầu thì to người thì nhỏ, người phụ nữ dường như nép vào Hứa Thiếu Phong còn Hứa Thiếu Phong giống như đang trốn tránh. Chỉ nhìn tấm ảnh này là có thể đoán ngay nó bị người khác chụp trộm hoặc lấy từ băng video. Tiếp đó, ông xem lá thư nặc danh kia rồi lại xem bản đăng ký ra vào khu hoa viên Di Tình của Hứa Thiếu Phong, xem xong cũng than một tiếng. Ở cương vị một Bí thư Thành ủy như ông, Uông Chính Lương tất nhiên thường xuyên nhận được không ít những lá thư nặc danh như thế, hầu hết đều là kiện cáo các vị lãnh đạo, không nói họ đồi bại mà là nói phong cách sống của họ có vấn đề, cũng chỉ là nói vậy thôi chứ không có bằng chứng thực tế. Những lá thư như thế này Thành ủy không bao giờ để ý, Thành ủy còn có việc của Thành ủy, tuyệt đối không thể bị mấy lá thư nặc danh này ảnh hưởng đến công việc được, nếu không cả năm chuyên đi điều tra những việc này cũng không hết thì thời gian đâu mà làm các công việc khác nữa.
Tuy nhiên, lá thư nặc danh trước mắt ông lại không như vậy, trong thư còn nói rõ tên của người con gái này, sống ở đâu, có bản đăng ký của Hứa Thiếu Phong vào nhà cô ta, còn có tấm ảnh khá thân thiết của bọn họ nữa. Lá thư nặc danh này quả thực khác với những lá thư khác, vì vậy cần phải điều tra một chút. Nghĩ vậy ông liền điện cho Bí thư Hội đồng Kỷ luật Thành phố bảo ông ấy qua gặp một chút.
Gác máy xong ông lại cho tấm ảnh và lá thư vào trong phong bì. Trong lòng nghĩ Hứa Thiếu Phong này đúng là không biết điều, có người vợ tốt như Lâm Như còn không an phận, tại sao lại muốn ngắt hoa bẻ cành bên ngoài chứ? Nếu đúng là có chuyện này thật thì anh ta không những có lỗi với tổ chức mà còn có tội với người vợ hiền xinh đẹp đó. Trong mắt Uông Chính Lương thì Hứa Thiếu Phong là một cán bộ rất có thực lực, khả năng làm việc rất tốt, lại là ứng viên dự bị của cán bộ địa phương, có vẻ không thể như thế được, nhưng trong lá thư nói rất rõ như vậy khiến ông không khỏi nghi ngờ.
Uông Chính Lương đang nghĩ vậy thì Lý Minh Đạt đến gõ cửa.
Lý Minh Đạt vừa vào đến cửa đã nói: “Tôi đang định đến báo với Bí thư một tin, không ngờ anh lại gọi điện bảo tôi tới”.
Uông Chính Lương cười nói: “Ngồi đi, ngồi xuống rồi hãy nói, có phải về chuyện lá thư nặc danh đó không?”
Lý Minh Đạt nói: “Đúng vậy. Bí thư cũng xem qua rồi à?”
Uông Chính Lương nói: “Tôi vừa xem xong, tôi muốn nghe ý kiến của anh”.
Lý Minh Đạt nói: “Tôi nghĩ là nên điều tra đã, nếu đúng là Hứa Thiếu Phong có bồ nhí gây ảnh hưởng xấu cho đội ngũ cán bộ Đảng, khiến cho quần chúng nhân dân có cái nhìn không tốt thì lúc đó chúng ta nên có cách xử lý thật nghiêm khắc. Nếu đây chỉ là chuyện bịa đặt thì chúng ta cũng nên đối xử công bằng với Hứa Thiếu Phong, nên đối đãi với anh ta thế nào thì đối đãi như thế, không nên nóng vội mà bắt anh ta phải chịu án oan”.
Uông Chính Lương gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Minh Đạt à, các anh cứ điều tra rõ xem thực hư thế nào, nên tỏ thái độ quan tâm cán bộ, nhất định phải chú ý phương thức, cách làm, phải chú ý giữ bí mật. Chúng ta đào tạo một cán bộ không dễ dàng chút nào, trước khi chưa điều tra rõ vấn đề thì không nên làm ảnh hưởng đến uy tín của cán bộ. Tất nhiên, nếu thực sự có chuyện này thì không cần bàn cãi, cứ căn cứ vào mức độ nghiêm trọng của vấn đề mà xử lý. Đội ngũ cán bộ của chúng ta có những người đứng trước tiền bạc, quyền lực, mỹ sắc đều không màng tới, nếu quả thực Hứa Thiếu Phong có chuyện như thế thì đúng là khiến chúng ta thất vọng quá”.
Lý Minh Đạt nói: “Bí thư Uông, tôi có ý kiến thế này, chúng ta cứ lấy danh nghĩa là Hội đồng Kỷ luật mà điều tra một cách thật cặn kẽ chuyện này, chẳng có việc gì là không điều tra được cả, nếu điều tra không có bằng chứng hoặc đây chỉ là chuyện hiểu lầm thì sợ là sẽ làm tổn thương tình cảm của đồng chí Hứa Thiếu Phong. Nếu không thì chúng ta định thời gian cụ thể rồi chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn với đồng chí Hứa Thiếu Phong một lần xem thái độ của đồng chí ấy thế nào? Đây cũng coi như là cho đồng chí ấy một cơ hội, nếu đồng chí ấy có thể giải thích rõ ràng với tổ chức, như vậy là tốt nhất, là hiểu lầm thì giải quyết hiểu lầm, là vấn đề thì giải quyết vấn đề. Nếu anh ta cứ vòng vo nói không rõ ràng, che giấu tổ chức điều gì thì chúng ta lại đi sâu điều tra thực tế để xem rõ thực hư thế nào”.
Uông Chính Lương nói: “Cũng được, vậy tôi nghe theo Bí thư Hội đồng Kỷ luật, ngày mai tôi có cuộc họp trực tuyến, chiều ngày kia anh có thời gian không?”
Lý Minh Đạt nói: “Tôi có thời gian mà”.
Uông Chính Lương nói: “Vậy thì anh thông báo cho đồng chí ấy, chiều ngày kia khi đi làm thì đến phòng làm việc của tôi, chúng ta cùng nói chuyện với đồng chí ấy một lần”.
Khi Bí thư Thành ủy và Bí thư Hội đồng Kỷ luật vừa bàn bạc xong cách xử lý lá thư nặc danh đó thì bên Hứa Thiếu Phong cũng tiễn ông Đỗ Ngọc Thành ra về.
Nguyên Cục trưởng Đỗ Ngọc Thành đến tìm Hứa Thiếu Phong cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ là ông ấy quá cô đơn nên cứ vài tháng ông ấy lại đến Cục ngồi nói chuyện một lúc. Hứa Thiếu Phong luôn nhớ đến sự dìu dắt tận tình và sự đề cử của vị cựu Cục trưởng này nên lúc nào cũng rất khách sáo và lễ phép, chỉ sợ ông ấy có cách nghĩ nào khác. Lần này Hứa Thiếu Phong trong lòng còn vướng mắc chuyện riêng tư nên rất muốn có thời gian riêng, không gian riêng để suy nghĩ về chuyện của mình.
Mặc dù trong lòng nghĩ cựu Cục trưởng đến không đúng lúc, mong ông ta sớm đi về nhưng bên ngoài, Hứa Thiếu Phong vẫn tỏ ra nhiệt tình đón tiếp ông ấy. Sau sự đón tiếp nhiệt tình ấy, tâm trạng của cựu Cục trưởng cũng tốt hơn nhiều, tuy vậy có vẻ như ông ấy không có ý định rời đi khiến Hứa Thiếu Phong có chút lo lắng, cảm thấy ông già này lôi thôi quá rồi, cũng thật khó xử, liệu có phải khi người ta già rồi thì đều dềnh dàng như vậy không? Anh cũng tự nhắc nhở bản thân, đợi đến khi mình già rồi, về hưu rồi không có việc gì làm nữa thì về chăm hoa trồng cỏ hoặc là đến công viên đi dạo bộ, đến trung tâm hoạt động của người già luyện tập, tuyệt đối không đến lại cơ quan mình đã làm để tìm lại cảm giác, không nên nghĩ rằng người mà chính tay mình nâng đỡ, bọn họ sẽ mãi cung kính mình, đó hoàn toàn là một suy nghĩ sai lầm.
Khó khăn lắm mới tiễn được ông cựu Cục trưởng đi thì lúc ấy đồng hồ cũng chỉ giờ trưa rồi, Hứa Thiếu Phong khóa cửa phòng, anh chỉ muốn một mình yên tĩnh không muốn bất cứ ai đến quấy rầy.
Anh lại cầm lá thư nặc danh đó lên, lại xem lại cẩn thận một lần nữa, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận thế này: Thứ nhất, trong tấm ảnh này người bé đầu to, chỉ nhìn qua cũng biết được đây là chụp từ trên xuống, vậy cũng tốt, từ góc độ này thì chỉ nhìn thấy Trần Tư Tư muốn kéo tay anh còn anh thì muốn trốn tránh. Thế nên anh đã nghĩ ra lập trường của mình. Bây giờ nghĩ lại một chút, thật là hão huyền, nếu buổi tối hôm đó anh không kịp thời gạt tay Trần Tư Tư ra mà có những hành động thân mật hơn thì đúng là đã tạo ra “câu chuyện tình lãng mạn” rồi, lúc ấy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Thứ hai, người viết lá thư nặc danh này chắc chắn có liên quan đến tay bảo vệ kia, nhưng mà anh không đoán được bản chất của hắn, chỉ là một tờ đăng ký ra vào và một tấm ảnh, chỉ dựa vào những thứ này mà làm chứng cứ thì đúng là không đủ sức thuyết phục, nội dung lá thư cũng toàn là nói suông thế thôi, cũng không thể lấy làm bằng chứng được.
Rất dễ nhận thấy, người viết lá thư nặc danh này muốn sớm thành công, nên đã vội vàng gây chút rắc rối cho anh, chứ hoàn toàn không hiểu rõ về chứng cứ thực sự khiến anh bị hại đến chết, điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Tất nhiên mặt khác của vấn đề cũng vì thế mà xuất hiện, nếu bộ phận điều tra kỷ luật điều tra sâu sát thì làm thế nào? Nếu có thể ứng phó được thì coi như không có chuyện gì, nhưng nếu không giải thích được rõ ràng thì đồng thời cũng đem lại phiền phức cho bản thân.
Ở đây xuất hiện hai vấn đề, anh và cô Trần Tư Tư có quan hệ như thế nào? Anh giải thích thế nào về tấm ảnh này? Chỉ cần giải quyết được hai câu hỏi này thì coi như vấn đề lá thư nặc danh đã được giải quyết xong.
Nghĩ vậy, anh liền gọi điện cho Trần Tư Tư.
Từ sau lần không vui vẻ với cô mà bỏ đi đến giờ, anh vẫn chưa gọi điện cho cô lần nào, cũng không tìm gặp. Mấy ngày gần đây tâm trạng anh không thoải mái, một mặt là giận Trần Tư Tư, cảm thấy cô ta đã giấu anh, lén lút có con với anh. Có con rồi cũng chẳng sao, nhân lúc cái bụng của cô vẫn chưa to lên thì sớm giải quyết nó đi là coi như xong. Nhưng đằng này cô ta lại không nghe lời, cứ đòi sinh đứa bé ra. Đây không phải là muốn hại anh sao? Mặt khác, anh lại thông cảm với cô ta, bây giờ cô ta bụng mang dạ chửa, dù là về mặt tình cảm hay về đạo lý thì anh đều cảm thấy không đành lòng. Không ngờ cứ hết chuyện này lại đến chuyện khác, mâu thuẫn này chưa giải quyết xong thì lại đến chuyện lá thư nặc danh gây ra phiền phức khiến anh thực sự thấy đau đầu.
Điện thoại kêu rất lâu, đầu dây bên kia mới có người nhấc máy nhưng lại không có tiếng gì cả, rất yên lặng.
Anh biết là cô vẫn còn giận nên chào cô trước: “Alo, Tư Tư à, em khỏe không?”.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy đầu dây bên kia nói: “Em không khỏe, chỉ cần anh khỏe là được rồi, em khỏe hay không thì có gì phải bận tâm”.
Nghe xong câu này, tim anh đau nhói, cảm giác giống như bị rắn cắn vậy, anh nói: “Anh cũng không khỏe, hôm nay đã xảy ra một chuyện, ứng xử không tốt thì tất cả đều kết thúc. Tư Tư, đừng giận anh nữa có được không? Anh hy vọng em có thể vui vẻ hơn”.
Trần Tư Tư vội vàng nói: “Sao vậy? Anh đã xảy ra chuyện gì rồi? Có nghiêm trọng lắm không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Có người chụp ảnh trộm hai chúng ta, còn viết cả thư nặc danh nữa, thế này đi, trưa nay em có thời gian không? Chúng ta gặp nhau đi”.
Trần Tư Tư nói: “Em rảnh, anh đến đây đi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Có người để ý đến anh rồi, đến nhà em không tiện, thế này vậy, anh đợi em ở quán cà phê Mạch Điền ở đường Hải Thiên”.
Gác máy xong, Hứa Thiếu Phong nhắm mắt, dựa đầu vào ghế. Anh thấy thật mệt mỏi, một sự việc còn không giải quyết xong thì giờ lại thêm sự việc khác, làm sao mà giải quyết ổn thỏa đây?”.