Hứa Thiếu Phong nghe lời Lý Minh Đạt nói, trong lòng không khỏi lo lắng.
Anh không ngừng nhắc nhở bản thân là phải thật bình tĩnh, chỗ nào cần nói đại khái thì nói đại khái, chỗ nào cần rõ ràng thì phải rõ ràng, tuyệt đối không thể phạm sai lầm trước mặt hai vị lãnh đạo này được. Khi Lý Minh Đạt nói xong, anh liền đóng giả bộ dạng vô cùng oan ức, cười một cách gượng gạo nói: “Bí thư Uông, Bí thư Lý, trước tiên tôi xin cảm ơn hai vị Bí thư bận rộn thế mà vẫn bớt chút thời gian để nói chuyện với tôi. Tôi rất rõ sựquantâm và giúp đỡ của hai vị Bí thư, ý hai vị lãnh đạo tôi cũng đã hiểu, sự phản ánh của quần chúng nhân dân không phải là hoàn toàn không có căn cứ, chắc chắn cũng có nguyên do của nó. Trước kia cũng có người nói đùa tôi là tôi và cô em họ Trần Tư Tư cóquanhệ với nhau, tôi đã nói là sao mà như thế được. Tất nhiên, từ chuyện này cũng chứng tỏ một điều, kể từ đó về sau khi tiếp xúc với những cô gái trẻ trung như vậy luôn luôn phải chú ý giữ một khoảng cách nhất định, cho dù là cóquanhệ họ hàng nhưng cũng không nên để người ta nói ra nói vào, cũng không nên một mình đến chỗ cô ấy. Nhưng tôi có thể nói thẳng thắn với tổ chức, tôi và Trần Tư Tư là hoàn toàn trong sáng, từ trước đến giờ chưa hề xảy ra chuyện gì cả”.
Lý Minh Đạt nói: “Trần Tư Tư là em họ của anh?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Cô ấy là em họ củavợtôi, kể ra thì cũng được gọi là emvợ”.
Lý Minh Đạt hỏi: “Anh nói là khi tiếp xúc với những cô gái trẻ thì nhất định chú ý giữ một khoảng cách thích hợp, cũng không thể một mình đến chỗ cô ấy, nói thế nghĩa là trước kia anh đã từng một mình đến tìm cô ấy còn có tiếp xúc gần gũi, có đúng vậy không?”
Lý Minh Đạt quả không hổ danh là Bí thư Ủy ban Điều tra Kỷ luật, một khi đã nói đến những tình tiếtquantrọng thì tư duy của ông vô cùng nhạy bén lại còn từng bước, từng bước ép Hứa Thiếu Phong đến mức toát cả mồ hôi. Cũng may Hứa Thiếu Phong sớm đã có sự chuẩn bị tinh thần trước rồi nên nói luôn: “Đúng là tôi đã từng một mình đến nhà cô ấy, tầm khoảng tuần trước, tôi, Lâm Như và cả Trần Tư Tư ăn cơm cùng nhau, vì Tư Tư uống hơi nhiều một chút nên Lâm Như bảo tôi đưa cô ấy về, khi đến bãi đỗ xe của khu nhà cô ấy, lúc xuống xe cô ấy lảo đảo suýt ngã nên níu tay tôi, tôi vội vàng đẩy cô ấy ra, vì tôi nghĩ nếu để người ta nhìn thấy thì ảnh hưởng quả là không nhỏ”.
Trần Minh Đạt nói: “Lâm Nhưvợanh bảo anh đưa cô ấy về? Thế còn cô ấy thì sao? Tại sao cô ấy không tự mình đưa Trần Tư Tư về? Hoặc là tại sao cô ấy không đi cùng với anh?”
Trong lòng Hứa Thiếu Phong nghĩ, vị lãnh đạo này thật lợi hại, ông nghĩ cách rồi lập tức trả lời: “Lâm Như nói là muốn đi đến thẩm mỹ viện nên cô ấy không đi với tôi được”.
Lý Minh Đạt nói: “Cô ấy đến thẩm mỹ viện nào?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Tôi không biết, hôm đó tôi không hỏi”.
Lý Minh Đạt nói: “Còn nữa, có người phản ánh nói anh thường xuyên khoác tay Trần Tư Tư ra vào khu hoa viên Di Tình, gây ra cái nhìn phản cảm trong lòng quần chúng nhân dân, chuyện này có đúng như vậy không?”
Hứa Thiếu Phong vốn muốn nói, với tư cách Đảng viên xin đảm bảo là không hề có chuyện đó. Nhưng khi vừa định nói ra như thế thì lại nghĩ, nếu nói thế thì Lý Minh Đạt lại lật lại bắt ông bảo đảm với tư cách Đảng viên và nhân cách của mình về những chuyện đã nói ở trên thì làm thế nào? Nghĩ vậy nên ông liền nói rất trôi chảy: “Đây hoàn toàn là những lời bịa đặt, không đúng sự thật, từ trước đến nay tôi chưa từng khoác tay Trần Tư Tư ra vào khu hoa viên Di Tình bao giờ chứ đừng nói đến chuyện thường xuyên, lại càng không thể có khả năng tôi gây ra ảnh hưởng xấu trong quần chúng nhân dân. Tôi tin tưởng tổ chức, cũng mong tổ chức điều tra rõ ràng để lấy lại sự trong sạch cho tôi”.
Lý Minh Đạt dường như còn muốn hỏi gì tiếp nhưng Bí thư Uông Chính Lương đã ngắt lời ông nói: “Được rồi, được rồi, tôi thấy hôm nay chúng ta chỉ nên nói đến đây thôi. Hứa Thiếu Phong à, vừa rồi Bí thư Lý có những câu hỏi hơi thẳng thắn một chút, mong cậu hiểu cho. Minh Đạt là Bí thư Ủy ban Điều tra Kỷ luật, nhiệm vụ của cậu ấy là điều tra xem xét xem cán bộ Đảng viên chúng ta có vi phạm kỷ luật, vi phạm pháp luật không, tôi và cậu cũng có nhiệm vụ phải tiếp nhận sự điều tra đó. Những nghi ngờ mà Minh Đạt vừa nói ra cũng là điều mà tôi muốn hỏi, còn về vấn đề những gì cậu vừa nói là thật hay giả thì chúng tôi còn phải đợi điều tra sâu rộng thêm nữa. Tóm lại là ý kiến của người dân đã đưa ra thì nhất định phải có thái độ tiếp thu và sửa đổi, đồng thời chuyện này cũng là một lời cảnh báo với chúng ta, trong cuộc sống hàng ngày tất cả mọi lời nói, hành động của chúng ta đều phải chú ý đến ảnh hưởng của người dân, ảnh hưởng của xã hội, làm gì cũng phải tự đặt cho bản thân một câu hỏi là làm như thế này đã đúng chưa? Đã phù hợp với chuẩn mực của Đảng chưa? Hôm nay nói đến đây thôi, cậu có gì cần bổ sung thì có thể nói, nếu không có vấn đề gì cần nói nữa thì chúng ta kết thúc ở đây, sau này lại nói chuyện tiếp”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Cảm ơn Bí thư Uông, Bí thư Lý, cuộc nói chuyện hôm nay có ý nghĩa gợi ý và giúp đỡ tôi rất nhiều, sau này tôi sẽ nghiêm khắc với bản thân hơn, đồng thời cũng hy vọng các vị lãnh đạo thường xuyên phê bình, giúp chúng tôi nhận sai và sửa sai, tôi không còn gì phải bổ sung cả”.
Uông Chính Lương nói: “Được rồi, vậy cậu đi trước đi. Tôi và Bí thư Lý còn có chuyện phải bàn bạc”.
Hứa Thiếu Phong đứng dậy, gật đầu chào Uông Chính Lương và Lý Minh Đạt nói: “Bí thư Uông, Bí thư Lý, hai anh làm việc”, nói xong thì đi ra ngoài.
Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng Thành ủy, Hứa Thiếu Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Anh thực sự rất biết ơn Vương Chính Tài vào lúcquantrọng nhất đã giúp anh một cách đắc lực như vậy, cho anh biết trước nội dung của bức thư nặc danh. Anh cũng biết ơn sự thấu tình đạt lý của Lâm Như, cô ấy đã bắt tay hợp tác với Trần Tư Tư, diễn vở kịch chị em mới khiến anh có đủ tự tin chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với lãnh đạo cấp trên. Không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng nhờ có sự chuẩn bị sớm nên anh không còn lo lắng nhiều. Nếu không có những sự giúp đỡ ấy, có khi anh đã sớm nhận lỗi trước lãnh đạo rồi, lúc ấy sinh mệnh chính trị của anh cũng chẳng giữ được nữa.
Bây giờ chưa thể nói là có thể kê cao gối ngủ ngon lành, Bí thư Uông nói là còn phải đợi điều tra kỹ hơn đã. Điều đó làm anh phải suy nghĩ thêm một điều, không biết Bí thư Uông nói phải tìm hiểu thêm là có ý nói về phương diện nào, là phương diện phong cách sống của anh hay là phương diện nào khác? Điều đó khiến anh thấy bối rối, chẳng biết làm thế nào. Hay đó chỉ là một câu mà lãnh đạo vô tình nói ra, căn bản không có hàm ý gì cả.
Có thể do anh lo lắng quá mà thôi, vừa nãy trước mặt hai vị lãnh đạo khi biểu diễn những lời dối trá, anh cảm thấy day dứt trong lòng, thậm chí ở tận đáy lòng anh còn cảm thấy khinh thường chính bản thân mình. Vốn là một người thật thà, vậy mà để bảo vệ tiền đồ chính trị của mình, để bảo vệ chức vụ của mình ông không thể không làm như vậy.
Lên xe rồi, lái xe đi khỏi tòa nhà Ủy ban Thành phố, bỗng nhiên Hứa Thiếu Phong nghĩ đến một chi tiết rất nhỏ, nhất định phải kịp thời nói cho Lâm Như nếu không thì muộn mất. Chi tiết nhỏ quyết định thành bại, trong lịch sử đã có không ít minh chứng thành bại có liênquanmật thiết đến những chi tiết nhỏ này, anh không thể không coi trọng nó được.
Anh liền gọi điện thoại cho lâm Như, Lâm Như nói: “Thiếu Phong, có chuyện gì không?”
Anh nói: “Tôi vừa mới nói chuyện với lãnh đạo Ủy ban Thành phố xong, bà phải nhớ rõ, buổi tối hôm đó, tại sao bà không đi cùng tôi đưa Trần Tư Tư về, nhớ trả lời là bà muốn đến thẩm mỹ viện”.
Lâm Như “ồ” một tiếng rồi nói: “Tôi biết rồi”.
Anh lại nói: “Rốt cuộc là bà đã đến thẩm mỹ viện nào, bà không nói cho tôi biết, tôi cũng không hỏi”.
Lâm Như nói: “Vâng, là như thế, tôi không nói gì với ông. Thiếu Phong, liệu có chuyện gì không, ông vẫn ổn chứ?”
Anh nói: “Tôi vừa mới ra khỏi văn phòng Ủy ban Thành phố rồi, không có chuyện gì cả, mọi thứ đều rất tốt, bà cứ yên tâm, tối về nhà gặp”.
Gọi điện thoại xong anh thấy tinh thần không được tốt lắm. Mặc dù những câu trả lời của anh đối với hai vị lãnh đạo không có gì sai sót nhưng liệu có thể qua được cửa ải này hay không còn rất khó nói, không thể đoán trước được những yếu tố bất ngờ sẽ xảy ra.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên từ chiếc radio trên xe cũng không xoa dịu những buồn phiền trong lòng Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong muốn về phòng làm việc ngồi yên tĩnh suy nghĩ một lát, liền lái xe về Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn. Khi ông vừa vào đến cổng thì gặp Trương Minh Hoa đi ra. Trương Minh Hoa lập tức hạ kính xe chào ông nói: “Anh đến rồi đấy ạ, Cục trưởng Hứa”, ông cũng đành phải hạ kính xe chào lại nói: “Cậu đi đâu à?”.
Trương Minh Hoa đáp: “Em phải lên Ủy ban Nhân dân Thành phố một chút, có việc gì không anh”. Ông nói: “Không có gì, cậu đi đi”, nói xong rồi thì chiếc xe cũng đã đi vào trong.
Hứa Thiếu Phong đi vào còn Trương Minh Hoa đi ra khỏi Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn.
Vừa nãy Trương Minh Hoa nhận được điện thoại của Phó Thị trưởng Thường trực Thành phố nói muốn ông đến một chút, ông vừa mới nghe xong điện liền vội vàng đi ngay.
Trương Minh Hoa sớm đã biết được những kinh nghiệm trong chốnquantrường, muốn có được chỗ đứng trong làng chính trị, nếu không có cấp trên chỉ đường mà chỉ dựa vào thực lực của bản thân thì không thể thăng tiến được. Muốn sống minh bạch thì ông phải tìm chỗ dựa chính trị ở những vị lãnh đạo quyền lực cấp cao. Tất nhiên ở đây lại tồn tại một vấn đề, nhiều khi muốn người ta làm chỗ dựa cho mình nhưng điều đó không có nghĩa là họ đã đồng ý làm chỗ dựa cho mình, trong chuyện này còn phải nói đến chữ duyên nữa. Ông biết rằng, ông có thể làm đến chức Phó Cục trưởng, trong đó có công rất lớn của Chung Học Văn. Nói đúng ra là, nếu không có Chung Học Văn đứng sau giúp đỡ thì không thể có ông ngày hôm nay, Trương Minh Hoa tất nhiên không thể quên báo đáp Chung Học Văn, tình cảm của hai người bọn họ cũng ngày một sâu đậm nhờ sự trao đổi lợi ích như thế.
Trong nhiều lần qua lại tiếp xúc với Chung Học Văn, Trương Minh Hoa nhận thấy ông ấy vốn không có cảm tình gì lắm với Hứa Thiếu Phong, nhân tiện có cơ hội này Chung Học Văn muốn loại bỏ Hứa Thiếu Phong và đưa ông lên vị trí Cục trưởng. Tất nhiên ông rất vui mừng. Cơ hội thì không thể đánh mất, thời gian không thể quay lại, có sự giúp đỡ của Chung Học Văn, ông mới có đủ gan nhiều lần công khai đối đầu Hứa Thiếu Phong. Không ngờ được rằng kết quả cuối cùng lại không như ông mong đợi, ông không những không lật được Hứa Thiếu Phong mà còn phải nhận lại sự trả thù, căm tức của Hứa Thiếu Phong, điều này làm ông thấy vô cùng khó chịu và bực bội. Đấu tranh chính trị là như thế đấy, không phải là gió Đông lật được gió Tây mà là gió Tây lật đổ gió Đông. Nhưng sự vật nào cũng thế, bản thân nó đã mang trong mình tính phức tạp có thể bùng phát những nguy cơ khó mà đoán trước được, tất cả những sai lầm đối với hình thức đều được coi là không thể tránh khỏi, điều này cũng không thể trách ai được.
Không ngờ được rằng trong lúc ông đang dần dần thất bại thìvợông, Phùng Hải Lan, lại vô tình phát hiện ra một hướng mới, khiến ông có cảm giác sung sướng tột cùng. Haivợchồng ông chuẩn bị và lên kế hoạch thật tỉ mỉ, cẩn thận. Tối hôm qua haivợchồng ông đã mang rất nhiều quà cáp có giá trị đến nhà Chung Học Văn, không ngờ Chung Học Văn không có nhà, hai người bọn họ ngồi nói chuyện với Lý Mai Hoavợcủa Chung Học Văn một lúc rồi ra về. Hôm nay, Chung Học Văn gọi điện gọi ông lên gặp, chắc chắn là đã biết chuyện tối quavợchồng ông tới nhà thăm, chắc chắn cũng đã xem qua bức thư nặc danh đó rồi.
Trương Minh Hoa nghĩ vậy nên liền đi lên tòa nhà Văn phòng Ủy ban Nhân dân Thành phố, gõ cửa phòng làm việc của Phó Thị trưởng Thường trực Chung Học Văn.
Chung Học Văn vẫy tay nói rất nhiệt tình: “Vào đây Minh Hoa, cậu ngồi đi”.
Khi thấy Chung Học Văn nhiệt tình với ông như vậy, ông đoán ngay là ông ấy đã biết chuyệnvợchồng ông đến chơi nhà ông ấy tối qua, nên yên tâm ngồi xuống. Theo thói quen ông rút thuốc ra hút, khi vừa định châm thuốc hút thì bỗng ông nghĩ ra là Chung Học Văn không hút thuốc nên lại nhét vào trong túi.
Chung Học Văn và ông nói chuyện vài câu về công việc rồi chuyển sang chủ đề của Hứa Thiếu Phong.
Chung Học Văn nói: “Minh Hoa, tôi mới nhận được lá thư tố cáo, phản ánh Hứa Thiếu Phong nuôi bồ nhí ở ngoài, nghe nói các lãnh đạo trên Ủy ban Thành phố cũng nhận được lá thư này. Hôm nay gọi cậu đến đây là muốn tìm hiểu một chút, những gì phản ánh trong lá thư đó tình hình thực hư thế nào, thái độ của quần chúng nhân dân với phong cách sống của Hứa Thiếu Phong ra sao?”
Trương Minh Hoa mừng thầm trong bụng, nhân cơ hội này liền nói: “Hứa Thiếu Phong xưa nay làm việc rất kín đáo, hầu như không để lại dấu vết gì cho ai biết bao giờ. Về chuyện anh ta có bồ bịch ở ngoài hay không thì em cũng không dám nói chắc chắn, em chỉ nghe người ta đồn đại là hình như anh ta có qua lại với một cô gái họ Trần xinh đẹp, trẻ trung, những chuyện khác em cũng không biết thế nào. Xem ra, con mắt của quần chúng thật nhanh nhạy, anh ta có thể giấu được tổ chức chứ không giấu được quần chúng”.
Vừa nghe thấy thế Chung Học Văn đã thấy mừng thầm trong bụng, chuyện công trình lần trước, sau khi Hứa Thiếu Phong chơi trò trước mặt ông, ông đã muốn tìm cơ hội lật đổ. Cho dù anh không phục vụ tôi thì tôi cũng phải xếp người tôi có thể dùng. Khi ông đang đau đầu vì chuyện này thì không ngờ lại xuất hiện một lá thư nặc danh liênquanđến Hứa Thiếu Phong. Lá thư này như vật báu gối đầu giường, trở thành vật chứng có lợi để lật đổ Hứa Thiếu Phong, liền nói: “Dạo này có thể Ủy ban Thành phố tổ chức điều tra các cơquanban ngành về việc cậu đề đạt yêu cầu điều động cán bộ. Tôi đã nhiều lần suy nghĩ, nếu bây giờ mà điều động thì cũng chỉ là bình thường, điều cậu đi nơi khác thì cậu cũng vẫn chỉ là chức phó thôi. Minh Hoa à, tôi nghĩ là nếu chuyện Hứa Thiếu Phong nuôi bồ nhí có thật thì cái ghế Cục trưởng của anh ta không giữ được rồi, nếu cái ghế đó mà trống thì nhất định tôi sẽ tìm cách giành nó cho cậu”.
Trương Minh Hoa nghe nói thế, hai mắt sáng rực lên. Ông thấy rõ được định hướng của Chung Học Văn, cũng cảm nhận được sự hậu thuẫn của ông. Lật đổ Hứa Thiếu Phong lên làm Cục trưởng không phải là mơ ước của ông hay sao? Ông không giữ được niềm sung sướng đó, vui vẻ nói: “Cảm ơn sựquantâm của Phó Thị trưởng, em có ngày hôm nay tất cả cũng là nhờ sự giúp đỡ và đề bạt của anh. Nếu thực sự có khả năng ấy thì hy vọng anh giúp đỡ em, Trương Minh Hoa em đời này kiếp này sẽ không quên đại ân đại đức của anh, sẽ cảm kích anh cả cuộc đời này”.
Chung Học Văn nghĩ, nếu có thể lật đổ Hứa Thiếu Phong và đưa Trương Minh Hoa lên thì đương nhiên đây là một việc tốt, như vậy vừa có thể trả được Trương Minh Hoa món nợ ân tình lại có thể không cần mất chút công sức gì mà vẫn có được công trình đó. Vì thế ông cười ha ha nói: “Minh Hoa à, cảm kích hay không cảm kích thì giờ cũng chưa cần nói đến, cậu là cán bộ do một tay tôi nâng đỡ, nếu thực sự có khả năng này tôi không dùng cậu thì còn dùng ai được nữa? Bây giờ vấn đềquantrọng nhất là những gì trong lá thư tố cáo kia phản ánh có đúng sự thật không, nếu là sự thật thì vấn đề này dễ giải quyết rồi, chỉ có cách kéo được Hứa Thiếu Phong xuống thì cậu mới có cơ hội thôi”.
Trương Minh Hoa nói: “Phó Thị trưởng, không có lửa thì sao có khói, anh ta không có tình nhân thì người khác cũng không thể tự tạo ra cho anh ta một nhân tình được, chỉ cần Ủy ban Điều tra Kỷ luật kỹ chắc chắn sẽ điều tra raquanhệ của họ”.
Chung Học Văn nói: “Thế này đi, cậu thăm dò xem tình hình thế nào, nếu có phát hiện gì mới thì phải kịp thời báo cho tôi ngay. Còn về việc của cậu thì cậu cứ yên tâm, dù thế nào thì tôi cũng sẽ giúp đỡ cậu nhiệt tình, nhất định sẽ giành cho cậu”.
Trương Minh Hoa vội vàng nói: “Cảm ơn Phó Thị trưởng, bây giờ em có nói thêm lời nào nữa thì cũng là thừa, mong Phó Thị trưởng cứ xem biểu hiện của em sau này là được rồi”.
Cáo từ ra về, Trương Minh Hoa thấy thời tiết hôm nay sao mà đẹp đến thế, mặt trời chói sáng, bầu trời một màu xanh thẳm, tâm trạng cũng vui hơn nhiều. Ông biết Chung Học Văn bây giờ không phải chỉ là Phó Thị trưởng chuyên điều động nhân lực ở Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn nữa mà còn là Phó Thị trưởng Thường trực Thành phố rồi, là Đảng ủy Thành ủy, nếu ông ấy thực sự muốn tranh giành cho ông thì sợ gì không có cơ hội. Xem ra, tối qua đến nhà ông ấy quả là không uổng công chút nào, phải bỏ ra chút ít thì mới thu được về, chỉ có bỏ ra mới có hy vọng có được những gì mình cần. Ông nghĩ đợi đến khi Chung Học Văn giúp ông làm xong chuyện lớn này thì sẽ hậu tạ sau.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hứa Thiếu Phong nghe lời Lý Minh Đạt nói, trong lòng không khỏi lo lắng.
Anh không ngừng nhắc nhở bản thân là phải thật bình tĩnh, chỗ nào cần nói đại khái thì nói đại khái, chỗ nào cần rõ ràng thì phải rõ ràng, tuyệt đối không thể phạm sai lầm trước mặt hai vị lãnh đạo này được. Khi Lý Minh Đạt nói xong, anh liền đóng giả bộ dạng vô cùng oan ức, cười một cách gượng gạo nói: “Bí thư Uông, Bí thư Lý, trước tiên tôi xin cảm ơn hai vị Bí thư bận rộn thế mà vẫn bớt chút thời gian để nói chuyện với tôi. Tôi rất rõ sựquantâm và giúp đỡ của hai vị Bí thư, ý hai vị lãnh đạo tôi cũng đã hiểu, sự phản ánh của quần chúng nhân dân không phải là hoàn toàn không có căn cứ, chắc chắn cũng có nguyên do của nó. Trước kia cũng có người nói đùa tôi là tôi và cô em họ Trần Tư Tư cóquanhệ với nhau, tôi đã nói là sao mà như thế được. Tất nhiên, từ chuyện này cũng chứng tỏ một điều, kể từ đó về sau khi tiếp xúc với những cô gái trẻ trung như vậy luôn luôn phải chú ý giữ một khoảng cách nhất định, cho dù là cóquanhệ họ hàng nhưng cũng không nên để người ta nói ra nói vào, cũng không nên một mình đến chỗ cô ấy. Nhưng tôi có thể nói thẳng thắn với tổ chức, tôi và Trần Tư Tư là hoàn toàn trong sáng, từ trước đến giờ chưa hề xảy ra chuyện gì cả”.
Lý Minh Đạt nói: “Trần Tư Tư là em họ của anh?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Cô ấy là em họ củavợtôi, kể ra thì cũng được gọi là emvợ”.
Lý Minh Đạt hỏi: “Anh nói là khi tiếp xúc với những cô gái trẻ thì nhất định chú ý giữ một khoảng cách thích hợp, cũng không thể một mình đến chỗ cô ấy, nói thế nghĩa là trước kia anh đã từng một mình đến tìm cô ấy còn có tiếp xúc gần gũi, có đúng vậy không?”
Lý Minh Đạt quả không hổ danh là Bí thư Ủy ban Điều tra Kỷ luật, một khi đã nói đến những tình tiếtquantrọng thì tư duy của ông vô cùng nhạy bén lại còn từng bước, từng bước ép Hứa Thiếu Phong đến mức toát cả mồ hôi. Cũng may Hứa Thiếu Phong sớm đã có sự chuẩn bị tinh thần trước rồi nên nói luôn: “Đúng là tôi đã từng một mình đến nhà cô ấy, tầm khoảng tuần trước, tôi, Lâm Như và cả Trần Tư Tư ăn cơm cùng nhau, vì Tư Tư uống hơi nhiều một chút nên Lâm Như bảo tôi đưa cô ấy về, khi đến bãi đỗ xe của khu nhà cô ấy, lúc xuống xe cô ấy lảo đảo suýt ngã nên níu tay tôi, tôi vội vàng đẩy cô ấy ra, vì tôi nghĩ nếu để người ta nhìn thấy thì ảnh hưởng quả là không nhỏ”.
Trần Minh Đạt nói: “Lâm Nhưvợanh bảo anh đưa cô ấy về? Thế còn cô ấy thì sao? Tại sao cô ấy không tự mình đưa Trần Tư Tư về? Hoặc là tại sao cô ấy không đi cùng với anh?”
Trong lòng Hứa Thiếu Phong nghĩ, vị lãnh đạo này thật lợi hại, ông nghĩ cách rồi lập tức trả lời: “Lâm Như nói là muốn đi đến thẩm mỹ viện nên cô ấy không đi với tôi được”.
Lý Minh Đạt nói: “Cô ấy đến thẩm mỹ viện nào?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Tôi không biết, hôm đó tôi không hỏi”.
Lý Minh Đạt nói: “Còn nữa, có người phản ánh nói anh thường xuyên khoác tay Trần Tư Tư ra vào khu hoa viên Di Tình, gây ra cái nhìn phản cảm trong lòng quần chúng nhân dân, chuyện này có đúng như vậy không?”
Hứa Thiếu Phong vốn muốn nói, với tư cách Đảng viên xin đảm bảo là không hề có chuyện đó. Nhưng khi vừa định nói ra như thế thì lại nghĩ, nếu nói thế thì Lý Minh Đạt lại lật lại bắt ông bảo đảm với tư cách Đảng viên và nhân cách của mình về những chuyện đã nói ở trên thì làm thế nào? Nghĩ vậy nên ông liền nói rất trôi chảy: “Đây hoàn toàn là những lời bịa đặt, không đúng sự thật, từ trước đến nay tôi chưa từng khoác tay Trần Tư Tư ra vào khu hoa viên Di Tình bao giờ chứ đừng nói đến chuyện thường xuyên, lại càng không thể có khả năng tôi gây ra ảnh hưởng xấu trong quần chúng nhân dân. Tôi tin tưởng tổ chức, cũng mong tổ chức điều tra rõ ràng để lấy lại sự trong sạch cho tôi”.
Lý Minh Đạt dường như còn muốn hỏi gì tiếp nhưng Bí thư Uông Chính Lương đã ngắt lời ông nói: “Được rồi, được rồi, tôi thấy hôm nay chúng ta chỉ nên nói đến đây thôi. Hứa Thiếu Phong à, vừa rồi Bí thư Lý có những câu hỏi hơi thẳng thắn một chút, mong cậu hiểu cho. Minh Đạt là Bí thư Ủy ban Điều tra Kỷ luật, nhiệm vụ của cậu ấy là điều tra xem xét xem cán bộ Đảng viên chúng ta có vi phạm kỷ luật, vi phạm pháp luật không, tôi và cậu cũng có nhiệm vụ phải tiếp nhận sự điều tra đó. Những nghi ngờ mà Minh Đạt vừa nói ra cũng là điều mà tôi muốn hỏi, còn về vấn đề những gì cậu vừa nói là thật hay giả thì chúng tôi còn phải đợi điều tra sâu rộng thêm nữa. Tóm lại là ý kiến của người dân đã đưa ra thì nhất định phải có thái độ tiếp thu và sửa đổi, đồng thời chuyện này cũng là một lời cảnh báo với chúng ta, trong cuộc sống hàng ngày tất cả mọi lời nói, hành động của chúng ta đều phải chú ý đến ảnh hưởng của người dân, ảnh hưởng của xã hội, làm gì cũng phải tự đặt cho bản thân một câu hỏi là làm như thế này đã đúng chưa? Đã phù hợp với chuẩn mực của Đảng chưa? Hôm nay nói đến đây thôi, cậu có gì cần bổ sung thì có thể nói, nếu không có vấn đề gì cần nói nữa thì chúng ta kết thúc ở đây, sau này lại nói chuyện tiếp”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Cảm ơn Bí thư Uông, Bí thư Lý, cuộc nói chuyện hôm nay có ý nghĩa gợi ý và giúp đỡ tôi rất nhiều, sau này tôi sẽ nghiêm khắc với bản thân hơn, đồng thời cũng hy vọng các vị lãnh đạo thường xuyên phê bình, giúp chúng tôi nhận sai và sửa sai, tôi không còn gì phải bổ sung cả”.
Uông Chính Lương nói: “Được rồi, vậy cậu đi trước đi. Tôi và Bí thư Lý còn có chuyện phải bàn bạc”.
Hứa Thiếu Phong đứng dậy, gật đầu chào Uông Chính Lương và Lý Minh Đạt nói: “Bí thư Uông, Bí thư Lý, hai anh làm việc”, nói xong thì đi ra ngoài.
Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng Thành ủy, Hứa Thiếu Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Anh thực sự rất biết ơn Vương Chính Tài vào lúcquantrọng nhất đã giúp anh một cách đắc lực như vậy, cho anh biết trước nội dung của bức thư nặc danh. Anh cũng biết ơn sự thấu tình đạt lý của Lâm Như, cô ấy đã bắt tay hợp tác với Trần Tư Tư, diễn vở kịch chị em mới khiến anh có đủ tự tin chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với lãnh đạo cấp trên. Không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng nhờ có sự chuẩn bị sớm nên anh không còn lo lắng nhiều. Nếu không có những sự giúp đỡ ấy, có khi anh đã sớm nhận lỗi trước lãnh đạo rồi, lúc ấy sinh mệnh chính trị của anh cũng chẳng giữ được nữa.
Bây giờ chưa thể nói là có thể kê cao gối ngủ ngon lành, Bí thư Uông nói là còn phải đợi điều tra kỹ hơn đã. Điều đó làm anh phải suy nghĩ thêm một điều, không biết Bí thư Uông nói phải tìm hiểu thêm là có ý nói về phương diện nào, là phương diện phong cách sống của anh hay là phương diện nào khác? Điều đó khiến anh thấy bối rối, chẳng biết làm thế nào. Hay đó chỉ là một câu mà lãnh đạo vô tình nói ra, căn bản không có hàm ý gì cả.
Có thể do anh lo lắng quá mà thôi, vừa nãy trước mặt hai vị lãnh đạo khi biểu diễn những lời dối trá, anh cảm thấy day dứt trong lòng, thậm chí ở tận đáy lòng anh còn cảm thấy khinh thường chính bản thân mình. Vốn là một người thật thà, vậy mà để bảo vệ tiền đồ chính trị của mình, để bảo vệ chức vụ của mình ông không thể không làm như vậy.
Lên xe rồi, lái xe đi khỏi tòa nhà Ủy ban Thành phố, bỗng nhiên Hứa Thiếu Phong nghĩ đến một chi tiết rất nhỏ, nhất định phải kịp thời nói cho Lâm Như nếu không thì muộn mất. Chi tiết nhỏ quyết định thành bại, trong lịch sử đã có không ít minh chứng thành bại có liênquanmật thiết đến những chi tiết nhỏ này, anh không thể không coi trọng nó được.
Anh liền gọi điện thoại cho lâm Như, Lâm Như nói: “Thiếu Phong, có chuyện gì không?”
Anh nói: “Tôi vừa mới nói chuyện với lãnh đạo Ủy ban Thành phố xong, bà phải nhớ rõ, buổi tối hôm đó, tại sao bà không đi cùng tôi đưa Trần Tư Tư về, nhớ trả lời là bà muốn đến thẩm mỹ viện”.
Lâm Như “ồ” một tiếng rồi nói: “Tôi biết rồi”.
Anh lại nói: “Rốt cuộc là bà đã đến thẩm mỹ viện nào, bà không nói cho tôi biết, tôi cũng không hỏi”.
Lâm Như nói: “Vâng, là như thế, tôi không nói gì với ông. Thiếu Phong, liệu có chuyện gì không, ông vẫn ổn chứ?”
Anh nói: “Tôi vừa mới ra khỏi văn phòng Ủy ban Thành phố rồi, không có chuyện gì cả, mọi thứ đều rất tốt, bà cứ yên tâm, tối về nhà gặp”.
Gọi điện thoại xong anh thấy tinh thần không được tốt lắm. Mặc dù những câu trả lời của anh đối với hai vị lãnh đạo không có gì sai sót nhưng liệu có thể qua được cửa ải này hay không còn rất khó nói, không thể đoán trước được những yếu tố bất ngờ sẽ xảy ra.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên từ chiếc radio trên xe cũng không xoa dịu những buồn phiền trong lòng Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong muốn về phòng làm việc ngồi yên tĩnh suy nghĩ một lát, liền lái xe về Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn. Khi ông vừa vào đến cổng thì gặp Trương Minh Hoa đi ra. Trương Minh Hoa lập tức hạ kính xe chào ông nói: “Anh đến rồi đấy ạ, Cục trưởng Hứa”, ông cũng đành phải hạ kính xe chào lại nói: “Cậu đi đâu à?”.
Trương Minh Hoa đáp: “Em phải lên Ủy ban Nhân dân Thành phố một chút, có việc gì không anh”. Ông nói: “Không có gì, cậu đi đi”, nói xong rồi thì chiếc xe cũng đã đi vào trong.
Hứa Thiếu Phong đi vào còn Trương Minh Hoa đi ra khỏi Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn.