Lâm Như vừa nghe thấy thế trong lòng cũng thấy hoảng, những câu hỏi này đúng là có kỹ thuật thật, không hỏi rõ vào vấn đề, nghe thì có vẻ không có gì, nhưng thực ra lại rất nguy hiểm.
Nếu cứ bắt theo câu hỏi của họ mà tiếp tục trả lời, chưa biết chừng lại đi vào cái tròng mà đối phương tạo sẵn ra cho mình cũng nên. Cô rất rõ, mấy chục năm làm cách mạng, cả đời vất vả làm việc, cũng chưa chắc có được số tài sản lớn thế, cô ta cũng chỉ là một người bình thường, chỉ dựa vào số tiền lương đi dạy yoga của cô ta thì sao có thể kiếm được khoản tiền lớn thế này? Tất nhiên là rất dễ hiểu, chắc chắc đó là khoản tiền cô ta có được từ Hứa Thiếu Phong, nếu không thì sao cô ta cứ giữ chặt Hứa Thiếu Phong không chịu buông tha cơ chứ. Nhưng, bây giờ Lâm Như khôngquantâm đến chuyện ghen tỵ với cô ta nữa, cô chỉ lo lắng chẳng may cô ta lỡ lời rồi lại bị hai đồng chí này nắm được đằng chuôi, lại bắt đầu điều tra từ số tài sản này của cô ta rồi lại kéo theo nhiều điều khác, rồi lại lôi cả Hứa Thiếu Phong vào chuyện này. Thế nên cô vội vàng ngắt lời nói: “Cô ấy thì lấy đâu ra tiền chứ? Số tiền đó là vay chỗ này một tí, mượn chỗ kia một tí mới gom đủ đấy chứ”.
Trần Tư Tư khi vừa nói xong câu nói đó nghĩ lại thấy vô cùng hối hận, nhưng nếu không nói như thế thì cũng không biết phải trả lời thế nào, nếu nói là mua trả dần thì họ sẽ đến phòng nhà đất điều tra ra là mua một lần, như thế còn khốn đốn hơn nhiều, khiến người ta nghi ngờ là trong lòng mình không có điều gì khuất tất thì cớ sao phải nói dối tổ chức? Có điều nói là một lần mua trả hết tiền thì sau đó lại phải trả lời câu hỏi của họ về xuất xứ của số tiền đó có được từ đâu, vậy thì phải trả lời thế nào đây? Tất nhiên không thể nói là có được là do Hứa Thiếu Phong rút được từ các công trình được. Nếu như thế thì cũng không phải bán đứng Hứa Thiếu Phong sao? Nếu nói vòng vo, không giải thích được rõ ràng thì chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ. Không ngờ đến thời khắcquantrọng nhất Lâm Như lại giải vây cho cô, cho cô một cơ hội giải thoát, nên cô mới nói: “Đúng vậy, tôi lấy đâu ra nhiều tiền đến thế? Chủ yếu là gia đình cho một ít, mượn của bạn bè người thân mỗi chỗ một ít mới gom đủ tiền mua nhà đấy”.
Phương Minh đương nhiên thấy nghi ngờ câu trả lời của cô liền cười ha ha nói: “Cô đúng là biết cách ăn tiêu thật đấy, vay tiền mua nhà, còn chưa trả xong đã lại mua xe. Chiếc xe đó là tiền của cô mua à?”
Lâm Như bắt đầu thấy có chút lo lắng, đối phương đúng là thật cáo già, nghe thì nhẹ nhàng nhưng thực ra lời lẽ sâu xa, cũng giống như tâng một quả bóng, lực không mạnh, nhưng cũng tiềm ẩn những nguy cơ, đón bóng không tốt nhất định sẽ lộ ra sự thất bại của mình. Cô không đợi Trần Tư Tư trả lời, liền thay lời Trần Tư Tư nói: “Làm gì có, lúc mua xe, còn phải năn nỉ đòi mượn tiền của tôi, tôi lấy đâu ra nhiều tiền đến thế? Đành vay cho nó tám vạn, nếu không thì nó lấy đâu ra tiền mà mua được xe chứ? Những thanh niên bây giờ thật biết hưởng thụ, chỉ cần biết là có thể mượn thì cứ mượn, mượn về rồi thì cứ hưởng thụ đã, hôm nay có tiền thì tiêu hết cho sung sướng, không cần biết ngày mai lấy gì ra mà tiêu. Tôi cũng đã khuyên nó là có bao nhiêu thì dùng từng ấy, rồi từ từ mình sẽ kiếm được tiền, đừng có tham lam sức yếu mà đòi làm việc lớn, nhưng nó nhất định không chịu, tôi cũng không còn cách nào mà khuyên nhủ nữa,quanniệm, phong cách tiêu dùng những người bọn họ không giống nhưquanniệm của những người thời chúng tôi”.
Trần Tư Tư cười ha ha nói: “Chị à, sau này khi em phát đạt rồi thì trả lại chị không được à?”
Phương Minh liếc nhìn Lý Thành.
Lý Thành cũng cười ha ha nói: “Cô nợ nhiều tiền như thế mà không thấy lo nghĩ gì sao? Số tiền đó biết đến khi nào mới trả hết?”
Trần Tư Tư vừa nãy nghe được câu nói của Lâm Như đã vạch cho cô đường đi, bây giờ khi nghe câu hỏi của Lý Thành thì cô đã biết phải nói như thế nào, liền nói: “Thực ra, ngày trước tôi có được một ít tiền nhờ chơi cổ phiếu nên mới dám mua nhà mua xe, nếu không thì sao tôi dám chứ? Bây giờ thì đang tụt giá nhưng sau này đợi khi tăng lên thì có thể trả được nợ rồi”.
Lâm Như nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Minh nhìn Lý Thành nói: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Lý Thành lắc đầu.
Phương Minh nói: “Vậy thì được rồi, cảm ơn hai chị, đã làm mất thời gian của các chị, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, nếu sau này có gì cần tìm hiểu nữa thì chúng tôi lại phải làm phiền hai chị”.
Lâm Như nói: “Không có gì, có gì cần hỏi các anh cứ đến lúc nào cũng được”.
Nói xong rồi tất cả mọi người cùng đứng dậy chào nhau rồi đi ra khỏi phòng làm việc của bà chủ Châu, nhân lúc hai đồng chí điều tra đang chào hỏi bà chủ Châu, Lâm Như huých tay Trần Tư Tư, ngay lập tức Trần Tư Tư hiểu ý là bây giờ vẫn chưa là lúc kết thúc, cô không được đi quá nhanh, không được đi cách Lâm Như quá xa, nên liền đi chậm lại, giả vờ thân mật đi cùng Lâm Như.
Khi xuống dưới bãi đỗ xe, sau khi Phương Minh và Lý Thành chào hỏi hai người họ, Trần Tư Tư nháy mắt Lâm Như có ý muốn nói là đi cùng xe với cô, Lâm Như cũng không ngần ngại mở cửa xe và bước lên xe một cách rất tự nhiên.
Sau khi đã lên xe, hai người mới thở phào một cách nhẹ nhõm.
Xe khởi động xong Trần Tư Tư nói: “Chị định đi đâu, tôi đưa chị đi”.
Lâm Như nói: “Không cần, đến chỗ rẽ trước mặt thì cho tôi xuống đó là được rồi, tôi tự bắt taxi về”.
Trần Tư Tư thấy hôm nay thực sự Lâm Như chính là người giải vây cho mình, nếu không cô không biết sẽ phải ứng phó ra sao. Hai người đó thật lợi hại, ăn nói sâu sắc, nếu cô không để ý thì rất có thể bị họ nắm được đằng chuôi rồi. Bây giờ dù sao cũng đã đóng giả thành công vở kịch chị em, qua mắt được bọn họ rồi, cô vì thế mà rất cảm ơn Lâm Như, cũng muốn đưa Lâm Như đến cơquannhưng không ngờ Lâm Như nhất quyết không đồng ý, liền nói: “Cảm ơn chị đã đến đúng lúc, giúp tôi nhiều như vậy”.
Lâm Như khi vừa lên xe đã thoát ra khỏi vở kịch chị em trở về với thực tại, trong lòng cảm thấy không hề dễ chịu chút nào. Đặc biệt là ngồi trên chiếc xe này, nó càng dễ chịu bao nhiêu, thì tâm trạng của cô lại càng khó chịu bấy nhiêu. Cô biết là, chỉ dựa vào thu nhập của Trần Tư Tư thì cô ta không bao giờ mua được nhà, tậu được xe, đây chắc chắn là Hứa Thiếu Phong đã giấu cô cho cô ta, mới khiến cô ta có được nhà lại sở hữu chiếc xe đẹp như thế này. Cô nghĩ đến những khi mình phải vất vả đi xe buýt đi làm, để cho cô gái không biết xấu hổ là gì hưởng cuộc sống sung sướng thế này. Bây giờ xảy ra chuyện, còn bắt cô phải đến giảng hòa với hai người bọn họ, tâm trạng đương nhiên chẳng vui vẻ gì rồi. Nếu vừa nãy không phải đóng kịch trước mặt bọn họ thì dù có bị đánh chết, cô cũng không lên chiếc xe này. Bây giờ lại nghe thấy Trần Tư Tư nói là cô đã giúp cô ta rất nhiều, trong lòng cô thấy rất phản cảm, liền bác bỏ nói: “Giúp đỡ cô à, ai giúp đỡ cô chứ? Nếu nói là giúp đỡ thì phải nói là tôi đã tự giúp chính bản thân mình. Nếu không phải cô có liênquanđến Hứa Thiếu Phong nhà tôi thì tôi có thèm lộ diện, ngồi giải thích với bọn họ sao?”
Trần Tư Tư nói: “Nếu không phải vì sự việc này có ảnh hưởng đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong thì tôi cũng đâu có hứng mời chị đến đây”.
Lâm Như nói: “Cô đã biết cứ tiếp tục như thế này chỉ là trò đùa giết người, làm hại đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong, cô còn không tự biết đường mà rút lui?”
Trần Tư Tư thực ra cũng muốn tranh luận thêm vài câu, nhưng nhớ đến chuyện vừa nãy cô ấy đãquantâm đến mình như thế nào liền nhẫn nhịn, cũng may đúng lúc đó thì xe cũng gần đến chỗ ngã rẽ ra đường lớn, cô giảm tốc độ nói: “Tôi đưa chị đi một đoạn nữa”.
Lâm Như nói: “Không cần, cô cứ cho tôi xuống đây”.
Trần Tư Tư đành phải dừng xe lại.
Sau khi Lâm Như xuống xe, đang chuẩn bị đóng cửa kính xe thì quay đầu lại nói một câu: “Nếu bọn họ còn đến tìm cô thì cô nhớ phải chú ý ăn nói cho cẩn thận”.
Trần Tư Tư không hề nói gì, chỉ gật gật đầu, trong lòng cô bất giác trào dâng một tinh thần tự trọng rất cao, khó có thể dùng lời để diễn tả được. Đó là dư vị mà chỉ có người đàn bà trong hoàn cảnh nào đó làm tổn thương một người đàn bà khác mới có.
Sáng nay, tại Ủy ban Nhân dân thành phố Hải Tân diễn ra Hội nghị Thường vụ, chủ đề thảo luận chính trong cuộc họp lần này chính là vấn đề bổ miễn nhiệm nhân sự đối với toàn thể công nhân viên chức thành phố.
Điều này đồng nghĩa với việc vận mệnh chính trị của không ít người sẽ thay đổi kể từ cuộc họp này. Có nhiều kẻ mong đợi hội nghị này nhưng cũng không ít người điêu đứng vì nó. Những người mong đợi hội nghị đa phần đều là những người có thành tích tốt, có năng lực làm việc, mong có cơ hội ứng cử còn những người lo lắng thì phần vì tuổi tác đã cao, phần lại do một số nguyên nhân kháchquankhác, họ sợ bị giáng chức hoặc bị điều sang các đơn vị khác quyền chức thấp hơn.
Trong hội nghị lần này, Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn cũng có sự điều chỉnh nhân sự lớn, bãi nhiệm chức Cục trưởng, Bí thư Chi bộ của Hứa Thiếu Phong, bổ nhiệm Trương Minh Hoa làm Cục trưởng, đề bạt Vương Chính Tài làm Phó Cục trưởng, ngoài ra còn bổ nhiệm một người từ Sở Giáo dục sang làm Phó Cục trưởng. Hứa Thiếu Phong bị điều sang Phòng Hiệp thương Chính trị Thành phố.
Phương án điều chỉnh nhân sự sau khi được ban tổ chức đưa ra không có ý kiến phản đối nên đã được thông qua ngay. Trên thực tế, các Ủy viên Thường vụ đều nắm rõ trước khi đệ trình lên Hội đồng Thành phố, phương án điều chỉnh nhân sự đó đã được Ban Thư ký thông qua, nói cụ thể là nó đã được cácquanchức chủ chốt thành phố phê duyệt, nếu như không có vấn đề gì bất cập thì thông thường mà nói sẽ không có ý kiến nào phản đối. Hơn nữa, việc bãi nhiệm nhân sự của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, trước khi hội nghị diễn ra, đã được Ban Thư ký suy xét kỹ lưỡng. Vốn dĩ trong phương án bố trí nhân sự đầu tiên, Hứa Thiếu Phong không bị bãi nhiệm, Trương Minh Hoa và Phó Giám đốc Sở Giáo dục Diệu Minh Lễ hoán đổi chức vụ cho nhau, Vương Chính Tài được đề bạt lên làm Phó Cục trưởng.
Một điều đáng nói ở đây là đồng chí Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương vì muốn tăng cường tính công bằng và kháchquancủa cuộc bổ miễn nhiệm nhân sự lần này, nên mỗi khi xem xét bất kỳ bài phát biểu của cán bộ nào, đều để họ tham gia hội nghị. Như vậy, trong buổi thảo luận bổ miễn nhiệm nhân sự cán bộ ngành Văn hóa và Giáo dục, đồng chí Phó Thị trưởng Thường trực Chung Học Văn phụ trách văn hóa, giáo dục và Trưởng ban Thông tin Tuyên truyền Bành Tử Đông cũng tham gia cuộc họp này với vai trò đại biểu (có quyền phát biểu nhưng không có quyền biểu quyết). Khi ban tổ chức đưa ra phương án bổ miễn nhiệm nhân sự, đồng chí Phó Thị trưởng Thường trực Chung Học Văn liền đưa ra ý kiến phản đối ngay.
Chung Học Văn nói: “Qua ý kiến của Hội đồng tổ chức, tôi muốn đưa ra ý kiến của riêng cá nhân mình. Tôi phụ trách công tác văn hóa đã nhiều năm rồi, có thể nói là đã hiểu rõ và nắm bắt kỹ những công việc ở Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn. Năng lực làm việc của Hứa Thiếu Phong rất tốt, làm việc cũng rất hăng say, vấn đề là ở chỗ, gần đây có người gửi thư tố giác anh ta có tình nhân bên ngoài, đồng thời còn gửi kèm ảnh chụp cảnh hai người thân mật với nhau, lại còn nói rõ tình hình cụ thể của hai người. Hiện nay, Đảng ta đang đưa ra một loạt quy định đối với cán bộ Đảng viên các cấp, đồng thời cũng quy định các cán bộ lãnh đạo, nhân viên Nhà nước tuyệt đối không được phép có tình nhân, nếu sự việc nghiêm trọng sẽ bị khai trừ chức vụ. Tôi cho rằng, tiếp tục để đồng chí Hứa Thiếu Phong đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn e là không hợp lý lắm. Điều đó không những ảnh hưởng đến việc liệu điều lệ ban bố ra có thể thực hiện một cách quán triệt hay không, mà còn ảnh hưởng đến vấn đề hình ảnh cácquanchức của Đảng và Chính phủ trong con mắt quần chúng nhân dân. Vì vậy tôi mong rằng các đồng chí xem xét trường hợp của Hứa Thiếu Phong, nếu đồng chí Hứa Thiếu Phong không đưa ra bằng chứng giải thích có tính thuyết phục đối với vấn đề này thì đối với một cán bộ Đảng viên như thế, tôi e rằng chúng ta cũng không còn cách nào khác”.
Chung Học Văn vừa nói xong, Trưởng ban Thông tin Tuyên truyền Bành Tử Đông liền nói tiếp: “Tôi tán thành ý kiến của đồng chí Chung Học Văn, cách đây không lâu, tôi cũng nhận được thư tố cáo của quần chúng nhân dân, không biết là có giống với thư tố cáo đồng chí ấy nhận được hay không? Trong thư có một bức ảnh chụp Hứa Thiếu Phong thân mật với một cô gái trẻ, cô gái đó không phải người thân của Hứa Thiếu Phong, càng không phải con gái anh ta, điều này có phần khó lý giải được. Đương nhiên, đối với những loại thư nặc danh như thế này thì chúng ta cần phải tiến hành điều tra rõ ràng, có thể là ai đó muốn hại Hứa Thiếu Phong, hoặc có thể do trong quá trình làm việc anh ấy đã không thận trọng. Tóm lại, bất luận thế nào nếu để người khác biết được sẽ cho rằng đó không phải là mộtquanchức Chính phủ mà giống một ông chủ phát tài hơn. Nhà tuyên truyền văn hóa là một nhân vậtquantrọng, gây ấn tượng lớn trong con mắt quần chúng nhân dân, nếu anh ta cặp kè với một người đàn bà khác, không tuân thủ luật pháp đề ra thì làm sao có thể đảm nhận tốt chức vụ? Vì vậy, tôi kiến nghị với Ban Thư ký nên xem xét lại trường hợp của Hứa Thiếu Phong”.
Hai vị trên đây đều là những cán bộ tuyên truyền, một vị là Trưởng ban Thông tin Tuyên truyền, một vị Phó Thị trưởng Thường trực của thành phố, ý kiến của hai người không bàn mà hợp vì thế đã gây ra sự chú ý lớn đối với mọi người.
Lúc này, Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương mới nói: “Ý kiến đóng góp của hai vị rất hay, thư tố cáo Hứa Thiếu Phong mà hai vị vừa nói tôi cũng đã nhận được, tôi đã gửi cho Ủy ban Điều tra Kỷ luật rồi. Tôi và đồng chí Minh Đạt đã nói chuyện với đồng chí Hứa Thiếu Phong, đồng thời Ủy ban Điều tra Kỷ luật cũng cử người tiến hành điều tra xác minh rõ sự việc phản ánh trong thư tố cáo. Mọi người đã nhắc đến vấn đề này, chi bằng để đồng chí Bí thư Lý Minh Đạt thông báo tình hình cụ thể mà chúng tôi đã điều tra được.
Lý Minh Đạt nói: “Thực ra mà nói, những bức thư giống như thư tố giác, thư nặc danh thế này một năm chúng tôi nhận được rất nhiều. Hầu như % trong tổng số cán bộ ngồi đây đều bị gửi thư tố cáo. Tuy nhiên, phần lớn thư nặc danh đó đều là thư vu khống, những lời cáo buộc trong đó đều không đúng sự thực. Bức thư nặc danh vu khống đồng chí Hứa Thiếu Phong có nhiều điểm bất cập, chỉ dựa vào một bức ảnh không rõ nguồn gốc, đưa ra tên và địa chỉ nơi ở của cô gái. Qua quá trình thẩm tra giữa tôi và Bí thư Uông với đồng chí Hứa Thiếu Phong, đồng thời thông qua quá trình âm thầm điều tra, chúng tôi đã thu được kết quả hoàn toàn khớp với lời đồng chí Hứa Thiếu Phong nói. Người phụ nữ tên Trần Tư Tư chính là em họ củavợHứa Thiếu Phong. Tối hôm đó ba người họ rủ nhau ăn tối ở nhà hàng, Tư Tư uống hơi nhiều rượu nên Lâm Như bảo Hứa Thiếu Phong đưa cô ấy về. Sự việc là như thế, không ngờ đã bị báo chí chụp lén và trở thành bằng chứng cáo buộc Hứa Thiếu Phong. Tôi đã cử người điều tra Trần Tư Tư, đồng thời cũng tìm Lâm Như để đối chiếu. Lời khai của họ hoàn toàn giống nhau không hề có gì bất cập. Điều đó chứng tỏ những lời cáo buộc trong thư tố cáo không giống như sự thực mà chúng tôi đã điều tra, vì vậy chúng tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của Hứa Thiếu Phong nữa’’.
Trước hành động của Bí thư Uông vừa rồi, Chung Học Văn nhận thấy thái độ của ông ấy rất rõ ràng, không hề có bất kỳ biểu hiện gì, cũng không có ý thiên vị cho Hứa Thiếu Phong. Điều đó giống như một viên thuốc an thần giúp ông thấy yên tâm hơn. Có được phán đoán đó, ông cho rằng một khi đã nói thì nên nói đến cùng vấn đề, nếu cần thiết cũng nên mạnh dạn một chút, liền nói: “Đương nhiên rồi, những việc như thế này, cũng không nên làm rùm beng lên, điều tra mà không có căn cứ cụ thể thì rất có thể sẽ gây ra ảnh hưởng đối với người trong cuộc, nếu chỉ điều tra trong phạm vi nhỏ thì không thể giải quyết được những hiềm nghi của một số người. Liên hệ đến vụ hỏa hoạn lần trước ở Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng, vụ đó đã gây ra những tổn thất kinh tế nghiêm trọng và những ảnh hưởng to lớn cho thành phố chúng ta, là một ban ngành hành chính chủ quản, các vị lãnh đạo chủ chốt liệu có phải chịu trách nhiệm không? Tôi cho rằng Hứa Thiếu Phong tránh không nổi trách nhiệm đó. Xét đến vấn đề này, tôi đề nghị tổ chức nên bãi nhiệm chức vụ của Hứa Thiếu Phong. Theoquansát của tôi, đồng chí Trương Minh Hoa làm việc cũng rất tích cực, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức Cục trưởng đó, những đồng chí có tuổi trẻ như đồng chí ấy cũng nên được xem xét đề bạt”.
Chung Học Văn vừa dứt lời, lập tức rất nhiều người trong hội trường đều phản ứng, nhất là đồng chí Phó Bí thư Thành ủy kiêm Chủ tịch thành phố Tô Nhuệ Hoa: “Tôi rất tán đồng ý kiến của đồng chí Chung Học Văn. Chưa đến nửa năm nay Hứa Thiếu Phong đã gây ra không biết bao nhiêu sự vụ, nào là vụ hỏa hoạn, nào là vụ cặp kè bồ bịch bên ngoài. Xảy ra vụ hỏa hoạn, mặc dù anh ta không phải chịu trách nhiệm trực tiếp nhưng cũng không thể nói là không có trách nhiệm được, dù gì thì vụ hỏa hoạn đó cũng khiến cho người chết, người bị thương. Việc này đã qua thì cho qua luôn, nhưng nào ngờ lại xuất hiện vụ “chuyện tình lãng mạn” gì gì đó, tôi thấy bản thân anh ta có vấn đề. Tôi cũng đồng ý bãi chức đồng chí Thiếu Phong, để một người khác trẻ tuổi hơn lên nắm chức vụ này”.
Trưởng ban Thông tin Tuyên truyền Bành Tử Đông cũng biểu thị đồng ý với ý kiến trên.
Cứ tiếp tục như vậy tình thế bỗng chốc bị đảo ngược lại, điều đó khiến cho Ban Thư ký phải đệ trình lên Ủy ban Thường vụ một phương án khác.
Trong hội nghị lần này, Ủy ban Thường vụ phải nghiên cứu hơn hồ sơ của hơn cán bộ về việc bổ miễn nhiệm nhân sự. Cuộc họp vừa kết thúc, một số cán bộ đã đi tìm Bí thư, Bí thư Uông Chính Lương đưa ra lời chỉ thị rõ ràng, một là trước khi văn kiện chưa được ban bố ra, bất kỳ ai cũng không được để lộ tình hình cuộc họp ra bên ngoài, hai là yêu cầu tổ chức nhanh chóng ban bố công văn, phải làm nhanh, gọn, chắc chắn.
Nội trong ngày hôm đó, sau khi các văn kiện được đóng dấu giáp lai lần lượt được gửi xuống cho các đơn vị. Người vui cũng có mà người buồn cũng có, cùng một văn kiện mà lại đem đến cho người ta những vận mệnh khác nhau.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Như vừa nghe thấy thế trong lòng cũng thấy hoảng, những câu hỏi này đúng là có kỹ thuật thật, không hỏi rõ vào vấn đề, nghe thì có vẻ không có gì, nhưng thực ra lại rất nguy hiểm.
Nếu cứ bắt theo câu hỏi của họ mà tiếp tục trả lời, chưa biết chừng lại đi vào cái tròng mà đối phương tạo sẵn ra cho mình cũng nên. Cô rất rõ, mấy chục năm làm cách mạng, cả đời vất vả làm việc, cũng chưa chắc có được số tài sản lớn thế, cô ta cũng chỉ là một người bình thường, chỉ dựa vào số tiền lương đi dạy yoga của cô ta thì sao có thể kiếm được khoản tiền lớn thế này? Tất nhiên là rất dễ hiểu, chắc chắc đó là khoản tiền cô ta có được từ Hứa Thiếu Phong, nếu không thì sao cô ta cứ giữ chặt Hứa Thiếu Phong không chịu buông tha cơ chứ. Nhưng, bây giờ Lâm Như khôngquantâm đến chuyện ghen tỵ với cô ta nữa, cô chỉ lo lắng chẳng may cô ta lỡ lời rồi lại bị hai đồng chí này nắm được đằng chuôi, lại bắt đầu điều tra từ số tài sản này của cô ta rồi lại kéo theo nhiều điều khác, rồi lại lôi cả Hứa Thiếu Phong vào chuyện này. Thế nên cô vội vàng ngắt lời nói: “Cô ấy thì lấy đâu ra tiền chứ? Số tiền đó là vay chỗ này một tí, mượn chỗ kia một tí mới gom đủ đấy chứ”.
Trần Tư Tư khi vừa nói xong câu nói đó nghĩ lại thấy vô cùng hối hận, nhưng nếu không nói như thế thì cũng không biết phải trả lời thế nào, nếu nói là mua trả dần thì họ sẽ đến phòng nhà đất điều tra ra là mua một lần, như thế còn khốn đốn hơn nhiều, khiến người ta nghi ngờ là trong lòng mình không có điều gì khuất tất thì cớ sao phải nói dối tổ chức? Có điều nói là một lần mua trả hết tiền thì sau đó lại phải trả lời câu hỏi của họ về xuất xứ của số tiền đó có được từ đâu, vậy thì phải trả lời thế nào đây? Tất nhiên không thể nói là có được là do Hứa Thiếu Phong rút được từ các công trình được. Nếu như thế thì cũng không phải bán đứng Hứa Thiếu Phong sao? Nếu nói vòng vo, không giải thích được rõ ràng thì chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ. Không ngờ đến thời khắcquantrọng nhất Lâm Như lại giải vây cho cô, cho cô một cơ hội giải thoát, nên cô mới nói: “Đúng vậy, tôi lấy đâu ra nhiều tiền đến thế? Chủ yếu là gia đình cho một ít, mượn của bạn bè người thân mỗi chỗ một ít mới gom đủ tiền mua nhà đấy”.
Phương Minh đương nhiên thấy nghi ngờ câu trả lời của cô liền cười ha ha nói: “Cô đúng là biết cách ăn tiêu thật đấy, vay tiền mua nhà, còn chưa trả xong đã lại mua xe. Chiếc xe đó là tiền của cô mua à?”
Lâm Như bắt đầu thấy có chút lo lắng, đối phương đúng là thật cáo già, nghe thì nhẹ nhàng nhưng thực ra lời lẽ sâu xa, cũng giống như tâng một quả bóng, lực không mạnh, nhưng cũng tiềm ẩn những nguy cơ, đón bóng không tốt nhất định sẽ lộ ra sự thất bại của mình. Cô không đợi Trần Tư Tư trả lời, liền thay lời Trần Tư Tư nói: “Làm gì có, lúc mua xe, còn phải năn nỉ đòi mượn tiền của tôi, tôi lấy đâu ra nhiều tiền đến thế? Đành vay cho nó tám vạn, nếu không thì nó lấy đâu ra tiền mà mua được xe chứ? Những thanh niên bây giờ thật biết hưởng thụ, chỉ cần biết là có thể mượn thì cứ mượn, mượn về rồi thì cứ hưởng thụ đã, hôm nay có tiền thì tiêu hết cho sung sướng, không cần biết ngày mai lấy gì ra mà tiêu. Tôi cũng đã khuyên nó là có bao nhiêu thì dùng từng ấy, rồi từ từ mình sẽ kiếm được tiền, đừng có tham lam sức yếu mà đòi làm việc lớn, nhưng nó nhất định không chịu, tôi cũng không còn cách nào mà khuyên nhủ nữa,quanniệm, phong cách tiêu dùng những người bọn họ không giống nhưquanniệm của những người thời chúng tôi”.
Trần Tư Tư cười ha ha nói: “Chị à, sau này khi em phát đạt rồi thì trả lại chị không được à?”
Phương Minh liếc nhìn Lý Thành.
Lý Thành cũng cười ha ha nói: “Cô nợ nhiều tiền như thế mà không thấy lo nghĩ gì sao? Số tiền đó biết đến khi nào mới trả hết?”
Trần Tư Tư vừa nãy nghe được câu nói của Lâm Như đã vạch cho cô đường đi, bây giờ khi nghe câu hỏi của Lý Thành thì cô đã biết phải nói như thế nào, liền nói: “Thực ra, ngày trước tôi có được một ít tiền nhờ chơi cổ phiếu nên mới dám mua nhà mua xe, nếu không thì sao tôi dám chứ? Bây giờ thì đang tụt giá nhưng sau này đợi khi tăng lên thì có thể trả được nợ rồi”.
Lâm Như nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Minh nhìn Lý Thành nói: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Lý Thành lắc đầu.
Phương Minh nói: “Vậy thì được rồi, cảm ơn hai chị, đã làm mất thời gian của các chị, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, nếu sau này có gì cần tìm hiểu nữa thì chúng tôi lại phải làm phiền hai chị”.
Lâm Như nói: “Không có gì, có gì cần hỏi các anh cứ đến lúc nào cũng được”.
Nói xong rồi tất cả mọi người cùng đứng dậy chào nhau rồi đi ra khỏi phòng làm việc của bà chủ Châu, nhân lúc hai đồng chí điều tra đang chào hỏi bà chủ Châu, Lâm Như huých tay Trần Tư Tư, ngay lập tức Trần Tư Tư hiểu ý là bây giờ vẫn chưa là lúc kết thúc, cô không được đi quá nhanh, không được đi cách Lâm Như quá xa, nên liền đi chậm lại, giả vờ thân mật đi cùng Lâm Như.
Khi xuống dưới bãi đỗ xe, sau khi Phương Minh và Lý Thành chào hỏi hai người họ, Trần Tư Tư nháy mắt Lâm Như có ý muốn nói là đi cùng xe với cô, Lâm Như cũng không ngần ngại mở cửa xe và bước lên xe một cách rất tự nhiên.
Sau khi đã lên xe, hai người mới thở phào một cách nhẹ nhõm.
Xe khởi động xong Trần Tư Tư nói: “Chị định đi đâu, tôi đưa chị đi”.
Lâm Như nói: “Không cần, đến chỗ rẽ trước mặt thì cho tôi xuống đó là được rồi, tôi tự bắt taxi về”.
Trần Tư Tư thấy hôm nay thực sự Lâm Như chính là người giải vây cho mình, nếu không cô không biết sẽ phải ứng phó ra sao. Hai người đó thật lợi hại, ăn nói sâu sắc, nếu cô không để ý thì rất có thể bị họ nắm được đằng chuôi rồi. Bây giờ dù sao cũng đã đóng giả thành công vở kịch chị em, qua mắt được bọn họ rồi, cô vì thế mà rất cảm ơn Lâm Như, cũng muốn đưa Lâm Như đến cơquannhưng không ngờ Lâm Như nhất quyết không đồng ý, liền nói: “Cảm ơn chị đã đến đúng lúc, giúp tôi nhiều như vậy”.
Lâm Như khi vừa lên xe đã thoát ra khỏi vở kịch chị em trở về với thực tại, trong lòng cảm thấy không hề dễ chịu chút nào. Đặc biệt là ngồi trên chiếc xe này, nó càng dễ chịu bao nhiêu, thì tâm trạng của cô lại càng khó chịu bấy nhiêu. Cô biết là, chỉ dựa vào thu nhập của Trần Tư Tư thì cô ta không bao giờ mua được nhà, tậu được xe, đây chắc chắn là Hứa Thiếu Phong đã giấu cô cho cô ta, mới khiến cô ta có được nhà lại sở hữu chiếc xe đẹp như thế này. Cô nghĩ đến những khi mình phải vất vả đi xe buýt đi làm, để cho cô gái không biết xấu hổ là gì hưởng cuộc sống sung sướng thế này. Bây giờ xảy ra chuyện, còn bắt cô phải đến giảng hòa với hai người bọn họ, tâm trạng đương nhiên chẳng vui vẻ gì rồi. Nếu vừa nãy không phải đóng kịch trước mặt bọn họ thì dù có bị đánh chết, cô cũng không lên chiếc xe này. Bây giờ lại nghe thấy Trần Tư Tư nói là cô đã giúp cô ta rất nhiều, trong lòng cô thấy rất phản cảm, liền bác bỏ nói: “Giúp đỡ cô à, ai giúp đỡ cô chứ? Nếu nói là giúp đỡ thì phải nói là tôi đã tự giúp chính bản thân mình. Nếu không phải cô có liênquanđến Hứa Thiếu Phong nhà tôi thì tôi có thèm lộ diện, ngồi giải thích với bọn họ sao?”
Trần Tư Tư nói: “Nếu không phải vì sự việc này có ảnh hưởng đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong thì tôi cũng đâu có hứng mời chị đến đây”.
Lâm Như nói: “Cô đã biết cứ tiếp tục như thế này chỉ là trò đùa giết người, làm hại đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong, cô còn không tự biết đường mà rút lui?”
Trần Tư Tư thực ra cũng muốn tranh luận thêm vài câu, nhưng nhớ đến chuyện vừa nãy cô ấy đãquantâm đến mình như thế nào liền nhẫn nhịn, cũng may đúng lúc đó thì xe cũng gần đến chỗ ngã rẽ ra đường lớn, cô giảm tốc độ nói: “Tôi đưa chị đi một đoạn nữa”.
Lâm Như nói: “Không cần, cô cứ cho tôi xuống đây”.
Trần Tư Tư đành phải dừng xe lại.
Sau khi Lâm Như xuống xe, đang chuẩn bị đóng cửa kính xe thì quay đầu lại nói một câu: “Nếu bọn họ còn đến tìm cô thì cô nhớ phải chú ý ăn nói cho cẩn thận”.
Trần Tư Tư không hề nói gì, chỉ gật gật đầu, trong lòng cô bất giác trào dâng một tinh thần tự trọng rất cao, khó có thể dùng lời để diễn tả được. Đó là dư vị mà chỉ có người đàn bà trong hoàn cảnh nào đó làm tổn thương một người đàn bà khác mới có.