Mấy tiếng sau Trần Tư Tư cũng tỉnh lại nhưng dường như vẫn lúc tỉnh lúc mơ.
Khi mở mắt ra nhìn thấy một bức tường trắng xóa, nhìn thấy túi truyền máu trước mặt cô mới biết mình nằm trong bệnh viện, cô nhớ lại tất cả những việc vừa mới xảy ra, cô vừa thoát khỏi bàn tay của tử thần. Cô biết đứa trẻ trong bụng cô đã theo dòng máu chảy tan biến mất rồi, cô chẳng còn gì nữa, phía dưới chân bỗng nhiên thấy đau rát nhưng cô còn có thể chịu đựng được, điều khiến cô không thể chịu đựng được đó là tâm trạng cô đã bị tổn thương quá lớn. Cô không biết nếu thực sự cô cứ như thế này mà chết đi, liệu Hứa Thiếu Phong có vì cô mà rơi lệ không? Có còn nhớ đến cô nữa không?
Trong chốc lát, nước mắt lại theo khóe mi chảy xuống gối. Trong lòng bỗng thấy đau khổ, thậm chí còn nảy sinh một cảm giác tuyệt vọng đối với tương lai sau này.
Đúng lúc đó Hồ Tiểu Dương mang thức ăn đến, vừa nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, Hồ Tiểu Dương liền vui mừng nói: “Tư Tư, cô tỉnh rồi à? Sáng nay thấy cô nằm bên một vũng máu mà tôi phát hoảng, may mà cô được cấp cứu kịp thời nên bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi. Có điều bác sĩ nói, sức khỏe của cô hiện giờ vẫn còn yếu, cổ tử cung vẫn chưa bình phục hẳn, cô phải nằm viện vài hôm cho khỏi hẳn”.
Tư Tư cảm động nói: “Chị Tiểu Dương, cảm ơn chị nhiều, nếu không có chị đưa em đến bệnh viện kịp thời, thì chắc bây giờ em không còn sống được nữa”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Quý nhân ắt có thiên tướng, cô chắc chắn sẽ được bình an thôi. Nào tôi múc cho cô bát canh, ăn một miếng canh, ăn thêm một chút cơm nữa, chắc là cô đói lắm rồi phải không”. Nói xong cô nhẹ nhàng đỡ Tư Tư ngồi dậy.
Trần Tư Tư ngồi dậy, cảm thấy hơi đau đầu chóng mặt, một lúc sau mới thấy bình thường lại. Ăn canh xong lại ăn thêm vài thìa cơm, cô thấy người khỏe lên, tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều.
Hồ Tiểu Dương nói: “Cô đúng thật là, đi đường chẳng chú ý gì cả”.
Tư Tư đáp: “Dạo này em cứ làm đâu là quên đấy. Chị Tiểu Dương, chị biết đấy, xảy ra chuyện này, em cũng không biết thế nào nữa? Em lúc nào cũng cảm thấy mình đã hại anh ấy, có lỗi với anh ấy”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Cô nghĩ lung tung gì vậy, chuyện tình cảm, rất khó nói ai có lỗi với ai, vấn đềquantrọng là bây giờ cô phải vứt bỏ tất cả những suy nghĩ đó đi, không nên bị ám ảnh bởi những việc trước đây, mà phải biết nhìn về tương lai, như thế cuộc sống sau này mới tốt hơn, thoải mái hơn”. Đúng lúc đó, y tá đi vào làm gián đoạn cuộc nói chuyện của bọn họ: “Bệnh nhân vừa tỉnh lại, tốt nhất nên để cô ấy yên tĩnh một chút”.
Hồ Tiểu Dương lúc này mới vội che miệng nói: “Xin lỗi Tư Tư, tôi đi đây, khi nào rảnh tôi đến thăm cô”.
Tư Tư phải nằm thêm vài hôm tại bệnh viện mới từ từ hồi phục lại sức khỏe.
Cơ thể mặc dù đã gần hồi phục được rồi nhưng trong thời gian ngắn, những tổn thương trong lòng cô vẫn không thể nguôi ngoai khiến cô vẫn chưa hồi phục được tinh thần, phải một khoảng thời gian nữa may ra cô mới có thể quên nó đi được. Những ngày nằm trong bệnh viện, cô nghĩ đến rất nhiều việc mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến. Vụ tai nạn ngoài ý muốn này giúp cho cô hiểu thêm nhiều về giá trị của cuộc sống, cũng giúp cô bỏ qua lòng hận thù đối với con người, thay vào đó là một trái tim biết ơn đối với người khác.
Sinh mạng con người đôi lúc rất mỏng manh, ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ trong gang tấc. May mà hôm đó Hồ Tiểu Dương đến kịp, đưa cô đến bệnh viện kịp thời, may mà hôm đó được Lâm Như cứu chữa, lại hiến máu của bà ấy cho cô, cô mới bảo toàn được tính mạng, nếu không, hôm nay cô đã sang thế giới bên kia rồi. Mỗi khi nghĩ lại chuyện đó, cô lại thấy hối hận, cũng cảm thấy rất cảm động, khi cô nghe được từ miệng những người y tá và chính từ miệng Hồ Tiểu Dương nói Lâm Như đã cứu sống cô, trong lòng cô thật sự thấy rất kinh ngạc. Cô không hề nghĩ tới, cô đã hại bà ấy đến mức này mà bà ấy không hề oán giận cô, trong giờ phút quyết định tính mạng của cô, bà ấy còn giang tay hiến máu cho mình, nếu như không có một trái tim nhân hậu, một tinh thần bác ái thì không thể làm được những điều như thế. So với Lâm Như, cô rõ ràng hẹp hòi ích kỷ hơn, thảo nào Hứa Thiếu Phong không nỡ rời bỏ bà ấy. Bây giờ cô mới biết rõ Lâm Như có sức hấp dẫn đặc biệt về tính cách.
Những ngày này, cô rất biết ơn Hồ Tiểu Dương, cô ấy nấu canh cho cô, lại còn mua cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, có lúc còn ngồi bên cạnh nói chuyện với cô, có cô ấyquantâm như vậy, cô mới có thể nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.
Hôm nay, Hồ Tiểu Dương lại mang canh đến bệnh viện cho cô.
Hồ Tiểu Dương nói: “Tư Tư, cô nếm thử xem, canh hôm nay có ngon không”.
Trần Tư Tư cảm động nói: “Chị Tiểu Dương, chị đừng vất vả như thế nữa, chị cứ như thế này khiến em thấy khó xử”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Xem cô nói kìa, ai mà chẳng có lúc này lúc nọ? Đợi cô khỏi bệnh rồi, có muốn ăn canh của tôi nữa cũng chẳng có mà ăn đâu, nào nhân lúc canh còn nóng hãy uống vài ngụm, để nguội uống sẽ mất ngon”, nói xong liền múc một bát canh. Tư Tư uống một ngụm nhỏ, quả nhiên thấy mùi vị rất mới lạ, uống thêm một ngụm nữa, cảm giác ngọt ngào cứ theo dạ dày cô lan tỏa khắp cơ thể, khiến cho khí huyết lưu thông, cô không thể không khen ngợi: “Canh ngon, thật sự rất ngon, tay nghề nấu ăn của chị Dương đúng là rất cao siêu”.
Hồ Tiểu Dương chỉ cười mà không đáp, nhìn Tư Tư từng ngụm từng ngụm uống cạn bát canh, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp.
Tư Tư vừa uống canh vừa nghĩ, tại sao Hồ Tiểu Dương lại tốt với mình như vậy? Theo lý mà nói thìquanhệ giữa cô và Tiểu Dương chẳng qua cũng chỉ làquanhệ quen biết bạn bè, chứ chưa hề có sự giao tiếp đến mức thật thân thiết, vậy mà cô ấyquantâm đến cô cứ như chị em ruột vậy, điều đó khiến cô vô cùng cảm động. Là con người, bình thường gặp nhau vẫn niềm nở chào hỏi nhưng không thể đoán ra được ai mới thực sự là người tốt với mình, chỉ đến thời khắc hoạn nạn, mới có thể đoán biết bản chất của người đó. Trong cuộc sống cũng có rất nhiều trường hợp không thể đoán biết được tính ngẫu nhiên của nó, cũng do tính ngẫu nhiên đó, mới khiến số mệnh của chúng ta không thể đoán biết, cũng khiến cho giữa con người với nhau có thêmquanhệ gặp gỡ. Nếu không vì sự việc lần này, cô không thể biết được Hồ Tiểu Dương lại lương thiện, nhiệt tình đến thế, cũng không thể biết được trái tim Lâm Như lại độ lượng phúc hậu đến vậy.
Cô vừa uống xong bát canh, Hồ Tiểu Dương lại múc thêm cho cô một bát nữa nói: “Thế nào? Canh có ngon không?”
Cô đáp: “Ngon lắm, chị Tiểu Dương đúng là rất đảm đang, có thể nấu được những món ăn ngon như vậy”.
Hồ Tiểu Dương lúc này vừa cười vừa nói: “Tư Tư, canh này không phải do tôi nấu. Tôi làm gì có khả năng nấu được món canh ngon như vậy chứ”.
Trần Tư Tư nghĩ cũng thấy đúng, những món canh lần trước cô ấy mang đến không ngon bằng canh hôm nay, liền nói: “Chị Tiểu Dương, có phải chị mua ngoài quán?”
Hồ Tiểu Dương liền lắc đầu nói: “Không phải, có người nấu riêng để tẩm bổ cho cô đấy, cô thử đoán xem, liệu có đoán ra ai không?”
Trần Tư Tư đột nhiên nghĩ ngợi, có thể là ai chứ? Đào Nhiên? Không thể là cô ấy được, cô không nói cho cô ấy là cô nằm viện, hơn nữa nấu canh xong hà tất Đào Nhiên phải bảo Hồ Tiểu Dương mang đến. Hay là Mã Được Được? Cũng không phải là cô ấy, cô ấy không hề biết cô bị bệnh. Chỉ còn một người duy nhất: “Có phải là Lâm Như không?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Cô thông minh thật đấy, chỉ suy nghĩ một lúc mà đã đoán ra rồi. Có điều, Tư Tư, cô phải giữ bí mật cho tôi, chị ấy bảo tôi không được nói cho cô biết việc chị ấy nấu canh, nếu gặp chị ấy, cô không được nói ra, nếu không chị ấy bảo tôi là đồ lắm chuyện”.
Trần Tư Tư ngồi thần cả người ra, một lúc sau mới gật đầu nói: “Chị Tiểu Dương, chị nói xem, tại sao chị ấy lại làm như vậy? Theo lý mà nói, em hại chị ấy như vậy, chị ấy phải hận em mới được chứ, nào ngờ chị ấy vì cứu em mà hiến máu cho em, cứ cho đó là đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ, nhưng giờ chị ấy lại nấu cả canh cho em ăn nữa, lại không nói cho em biết, điều này khiến em cảm thấy rất khó xử với chị ấy”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Không có gì, chị gái tôi, lúc nào cũng như thế, bề ngoài chị ấy tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất mềm yếu. Thấy cô một mình đến thành phố Hải Tân này, sống xa cách gia đình cũng không phải là dễ. Tôi nghĩ, chị ấy làm như vậy, ngoài bản tính lương thiện của chị ấy, có thể còn do một nguyên nhân khác, đó là chị ấy muốn thay mặt Hứa Thiếu Phong bù đắp lại những thiệt thòi mà cô đã phải chịu đựng trong thời gian qua”.
Trần Tư Tư nghe Tiểu Dương kể vậy, không kiềm nổi cảm xúc, nước mắt cứ thế chảy ra.
Khi nghe đến cái tên Hứa Thiếu Phong, trong lòng lại thấy đau nhói, liền hỏi Hồ Tiểu Dương: “Anh ấy có biết việc này không?”
Hồ Tiểu Dương lắc đầu nói: “Tôi không biết, chắc là chưa biết. Cô chưa gọi điện cho anh ấy sao?”
Trần Tư Tư cũng lắc đầu nói: “Em nghĩ là không cần thiết, anh ấy đã không biết thì cứ để anh ấy mãi mãi không biết, tâm trạng anh ấy bây giờ không được tốt lắm, cũng không nên làm ảnh hưởng đến anh ấy”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Cô nghĩ như vậy cũng đúng, thiên hạ có bữa tiệc nào mà không đến lúc tàn, cho dù làvợchồng với nhau cũng không tránh khỏi điều đó, chỉ có khác nhau là ở vấn đề thời gian mà thôi”.
Trần Tư Tư nói: “Sự việc xảy ra trong mấy ngày gần đây khiến em suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến sự sống, nghĩ đến cái chết, cũng nghĩ cả chuyện hiện tại và tương lai. Sau khi bị thần chết bắt đi rồi lại được sống trở lại, vất bỏ tất cả mọi phiền muộn, nghĩ thoáng một chút, đối với bất kỳ ai đó cũng là một sự giải thoát. Con người ta khổ ít sướng nhiều, hà tất phải so đo tính toán cho mệt, hà tất phải làm điều gì đó khiến người khác không vui?”
Hồ Tiểu Dương gật đầu nói: “Cô nói rất đúng! Tư Tư, tôi chúc mừng cô đã thực sự chiến thắng được bản thân. Trong mỗi con người chúng ta luôn có hai mặt, phản diện và chính diện, mặt phản diện chính là con quỷ trong lòng chúng ta, chỉ bằng cách chiến thắng được con quỷ đó mới có thể vượt qua được bản thân mình, đạt được mục đích hướng thiện, khi đó mặt chính diện chiếm ưu thế rồi”.
“Con quỷ trong lòng mình không biết như thế nào?” - Trần Tư Tư chợt nghĩ sau khi nói chuyện với Tiểu Dương xong, cuối cùng cô cũng ngộ ra, con quỷ đó chính là lòng tham, sự ích kỷ, muốn chiếm hữu.
Đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, trải qua sự rèn luyện về thể xác và linh hồn, Tư Tư đã hiểu được điều gì nên trân trọng, điều gì nên buông lơi. Cô nhận thấy chính sự hẹp hòi, lòng ích kỷ của mình đã làm tổn thương đến nhiều người, trong đó có người mà cô yêu thương nhất. Cô chẳng qua chỉ là cái dây leo sống phụ thuộc vào cây mẹ, sống nhờ vào nhựa của cây mẹ mà thôi. Cách sống ấy chỉ có thể trói buộc sự sinh trưởng của cây mẹ chứ không có tác dụng nuôi dưỡng cho cây. Khi cái cây mẹ già cỗi đi thì tất cả đều không tồn tại. Từ sự vỡ lẽ đó, dần dần cô đã tự biết chọn cho mình một cách sống riêng, một mục đích sống riêng.
Một khi đã có phương hướng, Tư Tư thấy yêu cuộc sống này hơn, tâm trạng cô cũng vì thế mà thanh thản hơn.
Cũng vào hôm đó, Lâm Như dẫn đoàn lãnh đạo bệnh viện đi kiểm tra phòng bệnh, Tư Tư không kịp ngồi dậy, cảm kích gọi một tiếng: “Lâm Như… Bác sĩ Lâm!”
Lâm Như gật đầu: “Cô đã khỏe hơn chưa?”
Cô đáp: “Em khỏe nhiều rồi”.
Lâm Như nói: “Đừng có nghĩ nhiều, tâm trạng thoải mái, bệnh mới nhanh khỏi được”.
Cô gật gật đầu.
Nhìn mọi người quay lưng bước đi, sự xúc động lại trào lên trong lòng cô khiến cô thấy cay cay nơi sống mũi, nước mắt cứ thế chảy ra ròng ròng.
Trong mấy ngày qua, Lâm Như cũng rất mệt mỏi, cả về thể xác lẫn tinh thần. Và điều khiến cô khổ tâm nhất vẫn là việc Hứa Thiếu Phong bị mất chức. Cô vẫn biết quyền lực làquantrọng đối với người đàn ông nhưng cô lại không ngờ được rằng nó lại có ảnh hưởng lớn đến cả gia đình cô như vậy. Trước đây, nhà cô lúc nào cũng có người ra người vào, từ khi Hứa Thiếu Phong bị cách chức, căn nhà bỗng trở nên vắng vẻ lạnh lẽo, dường như chẳng ai buồn bén mảng đến. Nếu chỉ là vắng vẻ thì cũng còn chấp nhận được, như thế gia đình cô sẽ có không gian riêng, nhưng điều khiến cô không chịu đựng được đó là việc người ta nhìn cô bằng con mắt khác - con mắt khinh thường. Nhất là Phùng Hải Lan, từ hôm cô đi chợ gặp cô ta, cái cách cô ta nhìn cô, ánh mắt ấy khiến cô bị ám ảnh mãi không thôi.
Hôm đó, cô nhận được tin nhắn của Trần Chí Cương: “Nhớ em, chúng ta có thể gặp nhau một lúc không?”
Cô lại thấy xao xuyến, hồi hộp. Tuy nhiên, bây giờ cô chẳng còn tâm trạng nào mà gặp anh nữa, cô nhắn lại cho anh: “Chí Cương, xin lỗi anh, dạo này em rất bận, đợi khi nào có thời gian, mình nói chuyện sau nhé”.
Tin nhắn gửi đi, cô lại thấy tiếc, lâu rồi không gặp, Chí Cương chắc vẫn còn suy nghĩ chuyện công trình, lẽ ra mình nên gặp anh ấy một chút, cho anh ấy biết tình hình của mình bây giờ không thể giúp gì được, để anh ấy còn tính cách khác thì tốt hơn. Nhưng thôi, đã trả lời rồi thì đành để dịp sau nói lại vậy.
Hai hôm sau, cô muốn kiểm tra lại sức khỏe cho Trần Tư Tư, nếu không có vấn đề gì thì cô ấy có thể xuất viện được rồi.
Từ khi Trần Tư Tư vào viện, cô chỉ đến chỗ cô ấy hai lần, một lần là do bác sĩ trợ lý dẫn đến để kiểm tra sức khỏe cho cô ấy. Cô không muốn đối diện một mình với cô ấy, càng không muốn vì sự xuất hiện của cô mà làm cho tâm trạng người bệnh không vui, vì thế cô đành phải bảo bác sĩ trợ lý Lưu Phương đi cùng, để cô ấy toàn quyền phụ trách bệnh án của bệnh nhân, còn cô chỉ đứng sau, âm thầm theo dõi, giúp đỡ bệnh nhân mà không ra mặt. Lần thứ hai, nhân tiện cùng lãnh đạo đi kiểm tra sức khỏe cho các bệnh nhân cô cũng đến chào hỏi cô ấy.
Tư Tư bị sảy thai, cô cảm thấy có chút vui mừng, nhưng đồng thời cũng xen lẫn một chút đồng cảm, con người nhiều khi thật mâu thuẫn. Cô mừng vì điều đó sẽ không phiền phức cho Hứa Thiếu Phong nữa, nó cũng chấm dứt nỗi lo lắng trong lòng cô. Cô thực sự không dám tưởng tượng, sau này nếu Tư Tư sinh đứa bé ra, cô biết phải đối diện với thực tế đó như thế nào, Hứa Thiếu Phong sẽ ứng phó ra sao, nếu người ngoài biết được thì làm sao đối phó được với dư luận xã hội đây? Thật là đau đầu. Nhưng khi thấy thân thể Tư Tư trầy xước tím bầm do bị ngã, cô lại bất giác thấy đồng cảm và thương xót, thậm chí còn có ý nghĩ muốn thay mặt Hứa Thiếu Phong bù đắp lại những thiệt thòi mà cô ấy phải gánh chịu, vì thế cô mới nấu canh, rồi lại nhờ Hồ Tiểu Dương chăm sóc cho cô ấy.
Hôm nay cô muốn kiểm tra tổng thể sức khỏe cho Tư Tư, nếu thực sự không có vấn đề gì nữa, thì có thể để cô ấy ra viện được rồi. Nhưng khi đến phòng bệnh, cô không thấy Tư Tư đâu cả, hỏi y tá trực ở đó, cô mới biết, tối hôm qua cô ấy đã ra viện rồi.
Cô đờ cả người ra, trong lòng không khỏi thấy day dứt, thậm chí còn có cảm giác thất vọng không nói nên lời, cô thấy mình đã không làm tròn trách nhiệm của một bác sĩ.
Mang tâm trạng không vui trở về phòng làm việc, trước cửa phòng, cô thấy một tờ báo nhét qua khe cửa, bên trong có một phong thư. Cô vội mở ra xem, một hàng chữ bút máy nắn nót lưu loát hiện ra trước mắt cô:
Chị Lâm Như:
Xin cho phép em được gọi tên chị lần này. Có thể, lúc chị nhận được thư này, em đã đi khỏi thành phố Hải Tân rồi, đi khỏi cái thành phố đã khiến em có những ngày tháng vui vẻ nhưng cũng phải chịu không ít đau khổ này.
Chị Lâm Như, may mà có chị kịp thời cứu chữa, em mới được trở lại cuộc sống trần gian này, cũng may được chị âm thầmquantâm, mới khiến sức khỏe của em phục hồi nhanh như vậy. Khi được các y tá cho biết chính chị là người đã hiến máu cứu em, em không dám tin đó là sự thật, em biết, mình đã gây tổn thương cho chị rất nhiều, cũng vì em mà gia đình chị lâm vào cảnh bị mọi người khinh ghét. Lẽ ra chị nên để cho em được chết. Chị thật cao thượng và nhân hậu. So với chị, em thấy con người mình thật ích kỷ. Chị Tiểu Dương đã kể hết mọi chuyện cho em nghe, giờ em mới thực sự hiểu ra thế nào là trái tim nhân hậu và lòng nhân ái, khoan dung và độ lượng. Đối diện trước chị, em tự trách bản thân, thậm chí còn cảm thấy hổ thẹn, không còn mặt mũi nhìn ai nữa.
Em rất muốn đến phòng làm việc của chị, trực tiếp đến nói lời cảm ơn chị, nhưng bây giờ em thực sự không có đủ dũng khí. Em biết, cho dù có nói như thế nào cũng không thể lấp được vết thương lòng mà em đã gây ra cho chị, không thể bù đắp được những tổn thất mà em đã gây ra cho gia đình chị.
Chị Lâm Như, em chỉ còn cách âm thầm ra đi, mang theo sự tiếc nuối và day dứt, mang theo cả trong dòng máu của chị hòa lẫn trong mạch đập em, âm thầm ra đi, đến một nơi thật xa, mãi mãi không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chị, chỉ có như vậy, mới khiến tâm hồn em thấy yên tĩnh và thanh thản được.
Đọc xong bức thư, Lâm Như từ từ ngồi xuống, cô không biết là mình đang buồn hay vui, chỉ biết là lúc này cô rất muốn được nhìn thấy cô ấy, cho dù là chỉ được nói một lời tạm biệt hoặc tiễn cô ấy một đoạn đường.
Cô vội vàng nhấc điện thoại lên, bấm số gọi cho Trần Tư Tư nhưng âm thanh mà cô nghe được chỉ là giọng nói của nhân viên trực tổng đài: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mấy tiếng sau Trần Tư Tư cũng tỉnh lại nhưng dường như vẫn lúc tỉnh lúc mơ.
Khi mở mắt ra nhìn thấy một bức tường trắng xóa, nhìn thấy túi truyền máu trước mặt cô mới biết mình nằm trong bệnh viện, cô nhớ lại tất cả những việc vừa mới xảy ra, cô vừa thoát khỏi bàn tay của tử thần. Cô biết đứa trẻ trong bụng cô đã theo dòng máu chảy tan biến mất rồi, cô chẳng còn gì nữa, phía dưới chân bỗng nhiên thấy đau rát nhưng cô còn có thể chịu đựng được, điều khiến cô không thể chịu đựng được đó là tâm trạng cô đã bị tổn thương quá lớn. Cô không biết nếu thực sự cô cứ như thế này mà chết đi, liệu Hứa Thiếu Phong có vì cô mà rơi lệ không? Có còn nhớ đến cô nữa không?
Trong chốc lát, nước mắt lại theo khóe mi chảy xuống gối. Trong lòng bỗng thấy đau khổ, thậm chí còn nảy sinh một cảm giác tuyệt vọng đối với tương lai sau này.
Đúng lúc đó Hồ Tiểu Dương mang thức ăn đến, vừa nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, Hồ Tiểu Dương liền vui mừng nói: “Tư Tư, cô tỉnh rồi à? Sáng nay thấy cô nằm bên một vũng máu mà tôi phát hoảng, may mà cô được cấp cứu kịp thời nên bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi. Có điều bác sĩ nói, sức khỏe của cô hiện giờ vẫn còn yếu, cổ tử cung vẫn chưa bình phục hẳn, cô phải nằm viện vài hôm cho khỏi hẳn”.
Tư Tư cảm động nói: “Chị Tiểu Dương, cảm ơn chị nhiều, nếu không có chị đưa em đến bệnh viện kịp thời, thì chắc bây giờ em không còn sống được nữa”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Quý nhân ắt có thiên tướng, cô chắc chắn sẽ được bình an thôi. Nào tôi múc cho cô bát canh, ăn một miếng canh, ăn thêm một chút cơm nữa, chắc là cô đói lắm rồi phải không”. Nói xong cô nhẹ nhàng đỡ Tư Tư ngồi dậy.
Trần Tư Tư ngồi dậy, cảm thấy hơi đau đầu chóng mặt, một lúc sau mới thấy bình thường lại. Ăn canh xong lại ăn thêm vài thìa cơm, cô thấy người khỏe lên, tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều.
Hồ Tiểu Dương nói: “Cô đúng thật là, đi đường chẳng chú ý gì cả”.
Tư Tư đáp: “Dạo này em cứ làm đâu là quên đấy. Chị Tiểu Dương, chị biết đấy, xảy ra chuyện này, em cũng không biết thế nào nữa? Em lúc nào cũng cảm thấy mình đã hại anh ấy, có lỗi với anh ấy”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Cô nghĩ lung tung gì vậy, chuyện tình cảm, rất khó nói ai có lỗi với ai, vấn đềquantrọng là bây giờ cô phải vứt bỏ tất cả những suy nghĩ đó đi, không nên bị ám ảnh bởi những việc trước đây, mà phải biết nhìn về tương lai, như thế cuộc sống sau này mới tốt hơn, thoải mái hơn”. Đúng lúc đó, y tá đi vào làm gián đoạn cuộc nói chuyện của bọn họ: “Bệnh nhân vừa tỉnh lại, tốt nhất nên để cô ấy yên tĩnh một chút”.
Hồ Tiểu Dương lúc này mới vội che miệng nói: “Xin lỗi Tư Tư, tôi đi đây, khi nào rảnh tôi đến thăm cô”.
Tư Tư phải nằm thêm vài hôm tại bệnh viện mới từ từ hồi phục lại sức khỏe.
Cơ thể mặc dù đã gần hồi phục được rồi nhưng trong thời gian ngắn, những tổn thương trong lòng cô vẫn không thể nguôi ngoai khiến cô vẫn chưa hồi phục được tinh thần, phải một khoảng thời gian nữa may ra cô mới có thể quên nó đi được. Những ngày nằm trong bệnh viện, cô nghĩ đến rất nhiều việc mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến. Vụ tai nạn ngoài ý muốn này giúp cho cô hiểu thêm nhiều về giá trị của cuộc sống, cũng giúp cô bỏ qua lòng hận thù đối với con người, thay vào đó là một trái tim biết ơn đối với người khác.
Sinh mạng con người đôi lúc rất mỏng manh, ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ trong gang tấc. May mà hôm đó Hồ Tiểu Dương đến kịp, đưa cô đến bệnh viện kịp thời, may mà hôm đó được Lâm Như cứu chữa, lại hiến máu của bà ấy cho cô, cô mới bảo toàn được tính mạng, nếu không, hôm nay cô đã sang thế giới bên kia rồi. Mỗi khi nghĩ lại chuyện đó, cô lại thấy hối hận, cũng cảm thấy rất cảm động, khi cô nghe được từ miệng những người y tá và chính từ miệng Hồ Tiểu Dương nói Lâm Như đã cứu sống cô, trong lòng cô thật sự thấy rất kinh ngạc. Cô không hề nghĩ tới, cô đã hại bà ấy đến mức này mà bà ấy không hề oán giận cô, trong giờ phút quyết định tính mạng của cô, bà ấy còn giang tay hiến máu cho mình, nếu như không có một trái tim nhân hậu, một tinh thần bác ái thì không thể làm được những điều như thế. So với Lâm Như, cô rõ ràng hẹp hòi ích kỷ hơn, thảo nào Hứa Thiếu Phong không nỡ rời bỏ bà ấy. Bây giờ cô mới biết rõ Lâm Như có sức hấp dẫn đặc biệt về tính cách.
Những ngày này, cô rất biết ơn Hồ Tiểu Dương, cô ấy nấu canh cho cô, lại còn mua cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, có lúc còn ngồi bên cạnh nói chuyện với cô, có cô ấyquantâm như vậy, cô mới có thể nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.
Hôm nay, Hồ Tiểu Dương lại mang canh đến bệnh viện cho cô.
Hồ Tiểu Dương nói: “Tư Tư, cô nếm thử xem, canh hôm nay có ngon không”.
Trần Tư Tư cảm động nói: “Chị Tiểu Dương, chị đừng vất vả như thế nữa, chị cứ như thế này khiến em thấy khó xử”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Xem cô nói kìa, ai mà chẳng có lúc này lúc nọ? Đợi cô khỏi bệnh rồi, có muốn ăn canh của tôi nữa cũng chẳng có mà ăn đâu, nào nhân lúc canh còn nóng hãy uống vài ngụm, để nguội uống sẽ mất ngon”, nói xong liền múc một bát canh. Tư Tư uống một ngụm nhỏ, quả nhiên thấy mùi vị rất mới lạ, uống thêm một ngụm nữa, cảm giác ngọt ngào cứ theo dạ dày cô lan tỏa khắp cơ thể, khiến cho khí huyết lưu thông, cô không thể không khen ngợi: “Canh ngon, thật sự rất ngon, tay nghề nấu ăn của chị Dương đúng là rất cao siêu”.
Hồ Tiểu Dương chỉ cười mà không đáp, nhìn Tư Tư từng ngụm từng ngụm uống cạn bát canh, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp.
Tư Tư vừa uống canh vừa nghĩ, tại sao Hồ Tiểu Dương lại tốt với mình như vậy? Theo lý mà nói thìquanhệ giữa cô và Tiểu Dương chẳng qua cũng chỉ làquanhệ quen biết bạn bè, chứ chưa hề có sự giao tiếp đến mức thật thân thiết, vậy mà cô ấyquantâm đến cô cứ như chị em ruột vậy, điều đó khiến cô vô cùng cảm động. Là con người, bình thường gặp nhau vẫn niềm nở chào hỏi nhưng không thể đoán ra được ai mới thực sự là người tốt với mình, chỉ đến thời khắc hoạn nạn, mới có thể đoán biết bản chất của người đó. Trong cuộc sống cũng có rất nhiều trường hợp không thể đoán biết được tính ngẫu nhiên của nó, cũng do tính ngẫu nhiên đó, mới khiến số mệnh của chúng ta không thể đoán biết, cũng khiến cho giữa con người với nhau có thêmquanhệ gặp gỡ. Nếu không vì sự việc lần này, cô không thể biết được Hồ Tiểu Dương lại lương thiện, nhiệt tình đến thế, cũng không thể biết được trái tim Lâm Như lại độ lượng phúc hậu đến vậy.
Cô vừa uống xong bát canh, Hồ Tiểu Dương lại múc thêm cho cô một bát nữa nói: “Thế nào? Canh có ngon không?”
Cô đáp: “Ngon lắm, chị Tiểu Dương đúng là rất đảm đang, có thể nấu được những món ăn ngon như vậy”.
Hồ Tiểu Dương lúc này vừa cười vừa nói: “Tư Tư, canh này không phải do tôi nấu. Tôi làm gì có khả năng nấu được món canh ngon như vậy chứ”.
Trần Tư Tư nghĩ cũng thấy đúng, những món canh lần trước cô ấy mang đến không ngon bằng canh hôm nay, liền nói: “Chị Tiểu Dương, có phải chị mua ngoài quán?”
Hồ Tiểu Dương liền lắc đầu nói: “Không phải, có người nấu riêng để tẩm bổ cho cô đấy, cô thử đoán xem, liệu có đoán ra ai không?”
Trần Tư Tư đột nhiên nghĩ ngợi, có thể là ai chứ? Đào Nhiên? Không thể là cô ấy được, cô không nói cho cô ấy là cô nằm viện, hơn nữa nấu canh xong hà tất Đào Nhiên phải bảo Hồ Tiểu Dương mang đến. Hay là Mã Được Được? Cũng không phải là cô ấy, cô ấy không hề biết cô bị bệnh. Chỉ còn một người duy nhất: “Có phải là Lâm Như không?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Cô thông minh thật đấy, chỉ suy nghĩ một lúc mà đã đoán ra rồi. Có điều, Tư Tư, cô phải giữ bí mật cho tôi, chị ấy bảo tôi không được nói cho cô biết việc chị ấy nấu canh, nếu gặp chị ấy, cô không được nói ra, nếu không chị ấy bảo tôi là đồ lắm chuyện”.
Trần Tư Tư ngồi thần cả người ra, một lúc sau mới gật đầu nói: “Chị Tiểu Dương, chị nói xem, tại sao chị ấy lại làm như vậy? Theo lý mà nói, em hại chị ấy như vậy, chị ấy phải hận em mới được chứ, nào ngờ chị ấy vì cứu em mà hiến máu cho em, cứ cho đó là đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ, nhưng giờ chị ấy lại nấu cả canh cho em ăn nữa, lại không nói cho em biết, điều này khiến em cảm thấy rất khó xử với chị ấy”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Không có gì, chị gái tôi, lúc nào cũng như thế, bề ngoài chị ấy tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất mềm yếu. Thấy cô một mình đến thành phố Hải Tân này, sống xa cách gia đình cũng không phải là dễ. Tôi nghĩ, chị ấy làm như vậy, ngoài bản tính lương thiện của chị ấy, có thể còn do một nguyên nhân khác, đó là chị ấy muốn thay mặt Hứa Thiếu Phong bù đắp lại những thiệt thòi mà cô đã phải chịu đựng trong thời gian qua”.