-Thái tử điện hạ, người không thể vào trong a~ -Tiểu Lam Lam chạy đến níu hắn lại, nhưng kết quả nhanh chóng đã bị đám thị vệ bên cạnh hất tung ra ngoài.
-Thái…Thái..tử..-Tiểu Lam vô lực thốt lên. Nhưng có vẻ là không kịp nữa rồi, tên thái tử ấy đã nhanh chóng biến mất sau cánh thư phòng Nghiêm Tuyết Lãng.
-----
-Tại sao thấy bổn thái tử giá đáo mà ngươi không ra nghênh đón?
-Tại sao thấy thái tử điện hạ giá đáo, tại hạ phải ra nghênh đón?
-Vì ta là thái tử, dưới một người trên vạn người. Thân là thần tử ngươi phải biết lễ nghĩa.
-Ép buộc người ta làm phi tử cho người, cơ hồ cũng là lễ nghĩa quân thần?
Không gian bắt đầu lắng động, ngay cả tiếng muỗi vo ve cũng dễ dàng nghe thấy.
Thái tử điện hạ từ lúc bước vào thư phòng, đã cảm nhận thấy một mùi hương dễ chịu thoang thoảng tỏa ra từ thân người của Nghiêm Tuyết Lãng.Hương vị này càng khiến cho hắn thêm vài phần đắm say, dục vọng muốn chiếm giữ y càng rõ rệt. Hắn khẽ nhìn Nghiêm Tuyết Lãng, từ khuôn mặt thanh tú, đến hàng mi cong, rồi dừng lại ở đôi môi đỏ hồng. Đúng là làm người ta lưu luyến mãi không ngừng.
-Mặt ta có dính cái gì sao?- Nghiêm Tuyết Lãng nhỏm mình đứng dậy, tiêu sái bước tới chỗ hắn.
Thái tử điện hạ vờ như không nghe thấy, im lặng quan sát y. Rồi nhàn nhã tự mình rót một cốc trà, thư thái thưởng thức.
-Sao không trả lời ta?- Thái tử điện hạ hướng y, trầm ổn đặt câu hỏi.
Hắn nhướn khẽ đuôi mắt lên nhìn y, tựa vào lưng ghế nghiêng đầu lười nhát buông ra từng chữ.
-Tuyết Lãng, ta muốn ngươi.
Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn người đối diện, đem một câu mang đầy tâm tư nói ra. Ngữ khí vạn phần ôn nhu, dịu dàng đến mức lạ thường. Bất quá, có một kẻ máu lạnh vô tình không hề động tâm, giều cợt nói.
-Muốn ta? Dễ vậy sao?
-Đúng, muốn ngươi. Rất dễ, vì ta là đương kim thái tử. Chỉ cần ta muốn, vật đó không nhanh hay chậm đều sẽ là của ta. Ngươi xem ra cũng không là ngoại lệ, chỉ cần theo ta, ta đảm bảo bồi ngươi thỏa đáng.- Hắn không ngần ngại nhìn thẳng vào con mắt màu hổ phách đẹp đẽ của Nghiêm Tuyết Lãng, khuôn mặt không hề đổi sắc chầm chậm đưa ra phúc lợi.
~[`„„`]~
Điều này rất dễ khiến cho con người ta sinh khí à nha.
-Thái tử điện hạ nói phải, từ trước đến nay có bao giờ người phải thất vọng về việc gì đâu. Bất quá, lần này tiểu nhân phải xin người thứ lỗi rồi.-Nói đoạn, y khẽ vuốt mái tóc đang phủ xuống sang một bên, trong lòng những cỗ hứng thú không ngừng dâng trào.Y chậm rãi quay đầu nhìn cửa sổ nói tiếp.- Người cũng biết Thanh Châu quốc chúng ta hiện tại, không cho phép nam nhân thành thân với nhau sao?
-Không phải là không cho phép mà là không được tán thành lắm.
-Thế sao người còn nhất quyết muốn lấy ta? Ngài là thái tử điện hạ, không phải nên lấy mình làm gương cho toàn quốc?
-Thái…Thái..tử..-Tiểu Lam vô lực thốt lên. Nhưng có vẻ là không kịp nữa rồi, tên thái tử ấy đã nhanh chóng biến mất sau cánh thư phòng Nghiêm Tuyết Lãng.
-----
-Tại sao thấy bổn thái tử giá đáo mà ngươi không ra nghênh đón?
-Tại sao thấy thái tử điện hạ giá đáo, tại hạ phải ra nghênh đón?
-Vì ta là thái tử, dưới một người trên vạn người. Thân là thần tử ngươi phải biết lễ nghĩa.
-Ép buộc người ta làm phi tử cho người, cơ hồ cũng là lễ nghĩa quân thần?
Không gian bắt đầu lắng động, ngay cả tiếng muỗi vo ve cũng dễ dàng nghe thấy.
Thái tử điện hạ từ lúc bước vào thư phòng, đã cảm nhận thấy một mùi hương dễ chịu thoang thoảng tỏa ra từ thân người của Nghiêm Tuyết Lãng.Hương vị này càng khiến cho hắn thêm vài phần đắm say, dục vọng muốn chiếm giữ y càng rõ rệt. Hắn khẽ nhìn Nghiêm Tuyết Lãng, từ khuôn mặt thanh tú, đến hàng mi cong, rồi dừng lại ở đôi môi đỏ hồng. Đúng là làm người ta lưu luyến mãi không ngừng.
-Mặt ta có dính cái gì sao?- Nghiêm Tuyết Lãng nhỏm mình đứng dậy, tiêu sái bước tới chỗ hắn.
Thái tử điện hạ vờ như không nghe thấy, im lặng quan sát y. Rồi nhàn nhã tự mình rót một cốc trà, thư thái thưởng thức.
-Sao không trả lời ta?- Thái tử điện hạ hướng y, trầm ổn đặt câu hỏi.
Hắn nhướn khẽ đuôi mắt lên nhìn y, tựa vào lưng ghế nghiêng đầu lười nhát buông ra từng chữ.
-Tuyết Lãng, ta muốn ngươi.
Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn người đối diện, đem một câu mang đầy tâm tư nói ra. Ngữ khí vạn phần ôn nhu, dịu dàng đến mức lạ thường. Bất quá, có một kẻ máu lạnh vô tình không hề động tâm, giều cợt nói.
-Muốn ta? Dễ vậy sao?
-Đúng, muốn ngươi. Rất dễ, vì ta là đương kim thái tử. Chỉ cần ta muốn, vật đó không nhanh hay chậm đều sẽ là của ta. Ngươi xem ra cũng không là ngoại lệ, chỉ cần theo ta, ta đảm bảo bồi ngươi thỏa đáng.- Hắn không ngần ngại nhìn thẳng vào con mắt màu hổ phách đẹp đẽ của Nghiêm Tuyết Lãng, khuôn mặt không hề đổi sắc chầm chậm đưa ra phúc lợi.
~[`„„`]~
Điều này rất dễ khiến cho con người ta sinh khí à nha.
-Thái tử điện hạ nói phải, từ trước đến nay có bao giờ người phải thất vọng về việc gì đâu. Bất quá, lần này tiểu nhân phải xin người thứ lỗi rồi.-Nói đoạn, y khẽ vuốt mái tóc đang phủ xuống sang một bên, trong lòng những cỗ hứng thú không ngừng dâng trào.Y chậm rãi quay đầu nhìn cửa sổ nói tiếp.- Người cũng biết Thanh Châu quốc chúng ta hiện tại, không cho phép nam nhân thành thân với nhau sao?
-Không phải là không cho phép mà là không được tán thành lắm.
-Thế sao người còn nhất quyết muốn lấy ta? Ngài là thái tử điện hạ, không phải nên lấy mình làm gương cho toàn quốc?