Dưới lầu, Long Chiêu Đường ngồi ngay ngắn trong xe, trầm mặc rất giống tòa núi lửa sắp hoạt động, tùy thời sẽ bùng nổ cắn nuốt hết thảy.
Trên lầu, Nam Cung Minh đứng bên lan can, như một mảnh lá rụng trôi nổi ở trong cơn sóng dữ, mặc cho chìm nổi, nhưng không chút nào lùi bước.
Hai bên giằng co, giương cung bạt kiếm, thời gian mỗi một giây đều dài như một năm.
Gió lạnh ào ào, trong quán trà một mảnh yên tĩnh, không khí hóa thành khối băng đọng lại, lạnh lùng không có gì biến hóa, chỉ có sàn sạt tiếng mưa rơi bao phủ ở trong trời đất . Ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng ho khan cùng tiếng vang thật nhỏ của cái chén bị đánh nghiêng, đều giống như sét đánh cả kinh lòng người run sợ.
Ta là con thỏ mập bị kẹp ở bên trong, hung hăng chớp mí mắt hai cái, sau đó mở to hai mắt, nhìn xem bên trái là sói đói Nam Cung, nhìn một cái bên phải là mãnh hổ An Nhạc, lại nhéo đùi thỏ của mình mấy cái, rốt cục tỉnh ngộ lại đây, sợ tới mức xụi lơ ở trên bàn, theo bản năng muốn thét chói tai Thạch Đầu cứu mạng.
Nhưng mà, hắn chỉ là một con chim nhỏ mới vào giang hồ, một đứa nhỏ mười ba tuổi, thật sự có thể giống kim giáp dũng sĩ uy phong lẫm lẫm đánh đuổi thiên quân vạn mã, đem ta cứu ra sao?
Đây là không có khả năng .
Cái gọi là kỳ tích, cái gọi là anh hùng, là đồ mà phim điện ảnh gạt người ta, trong hiện thực anh hùng là danh hiệu sau khi hy sinh mới truy phong!
Ở trước mặt mục tiêu ám sát nguy hiểm, trước mặt hai người muốn đặt hắn vào chỗ chết, ở vòng vây mấy trăm quân sĩ tạo thành, chỉ biết tặng tánh mạng của Thạch Đầu.
Phải giữ lại núi xanh, mới có củi đốt.
Hơn nữa Thạch Đầu muốn làm gì cũng tốt, hắn muốn làm anh hùng muốn báo thù muốn đi chết ta không xen vào, ta chỉ là không nghĩ thấy hắn vì ta mà chết. Hơn nữa chết một cái so với chết hai cái tốt, không hơn……
Vẫn là ta đến làm anh hùng đi.
Cố gắng đem tiếng kêu thiếu chút nữa hô lên nuốt trở vào yết hầu, ta áp chế tim đập, thẳng thắt lưng, đứng lên, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hai đầu cầm thú, tận khả năng làm cho mình thoạt nhìn tự nhiên chút.
Ngón tay thon dài của Long Chiêu Đường một chút có một chút không đùa sợi roi ngựa, thật lâu sau, rốt cục chậm rãi đứng dậy, quản sự ân cần tiến lên nâng, phu xe cúi người làm đệm, tùy thị tiểu đồng vội vàng vì hắn phủ thêm áo lông chồn đen, dâng lên lò sưởi tay, sau đó cẩn thận dùng gấm vóc phủ lên nước dơ trên đường, bung ra cây dù gắn châu khảm bảo, hơn mười tướng sĩ mở đường, tiền hô hậu ủng che chở hắn chậm rãi đi đến quán trà đơn sơ.
Lên đến lầu hai, hắn ngạo mạn nhìn quét qua bốn phía, hơi hơi trầm ngâm, trực tiếp không nhìn sự tồn tại của Nam Cung Minh, chỉ hướng về phía ta ngoắc ngoắc ngón tay, trong mắt mang theo sát khí, trong miệng lại nói lời ôn nhu dụ dỗ:“Tiểu Lạc nhi, ngoan ngoãn trở về, mới có hảo trái cây cho ngươi ăn!”
Trong nguyên tác hảo trái cây của Lâm Lạc Nhi chính là bị ném cho các tướng sĩ luân *. (nino : =.=!)
Ta sợ tới mức hồn phi phách tán, nhịn không được lui ra phía sau hai bước, hướng Nam Cung Minh bên người đến gần hơn một chút.
Nam Cung Minh bỗng nhiên vươn tay câu đầu ngón tay của ta, thuận thế quấn quanh, thẳng đến nhẹ nhàng bao lại tay của ta, sau đó nghiêng người ngăn cách tầm mắt của Long Chiêu Đường, gắt gao che chở.
Long Chiêu Đường bởi vì không thoải mái, tốc độ nói chuyện càng thong thả, hắn cơ hồ là gằn từng chữ một nói:“Nam Cung thiếu chủ, đừng quên nàng này là lễ vật phụ thân của ngươi tặng cho ta.”
“An Nhạc Hầu gia lời ấy nói sai rồi,” Nam Cung Minh không nhanh không chậm mở miệng ,“Lạc nhi năm đó bán mình cho Nam Cung thế gia, ký trên giấy bán thân chủ nhân là ta, hơn nữa là giấy cầm cố, theo luật pháp Đại Sở, nô bộc là giấy cầm cố có thể chuộc lại theo giá gấp mười lần, ta nguyện vì Lạc nhi cô nương chuộc thân, hy vọng Hầu gia thành toàn.”
Long Chiêu Đường cười lạnh nói:“Nàng rõ ràng bán là tử khế, tại sao lại có thể chuộc thân?”
“Là như vậy sao? Hay là ta nhớ lầm ?” Nam Cung Minh mặt nhăn mày nhíu, suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên cười nói,“Một khi đã như vậy, thỉnh Hầu gia đem giấy bán mình lấy ra đối chứng xem có đúng không.
Long Chiêu Đường hừ lạnh một tiếng nói:“Làm càn! Chẳng lẽ bản hầu còn có thể nói dối vì ở một cái nha đầu nho nhỏ sao?”
Nam Cung Minh “bừng tỉnh đại ngộ” nói: “Nghe nói lần trước thư phòng của Hầu phủ bị cháy, hay là đã đốt cháy khế ước? Hầu gia đừng nóng giận, Vương tri huyện Kim Thủy trấn còn có bản sao, tìm hắn tới vừa thấy liền biết rõ.”
Sắc mặt của Long Chiêu Đường bỗng nhiên trở nên âm trầm khó coi, quản sự bên người vội vàng phân phó tùy tùng mắng:“Kim thủy trấn là con chó ngốc nào không có mắt quản lý? Làm cho hắn tốc tốc đem khế ước cùng mũ cánh chuồn đưa tới, nếu muộn lấy mạng chó của hắn!”
Nam Cung Minh nhưng cười không nói.
“Không cần , đại hỏa có thể thiêu thư phòng của Hầu phủ, tự nhiên cũng có thể thiêu thư phòng của nha môn huyện, thật sự là hổ phụ vô khuyển tử, bội phục bội phục,” Long Chiêu Đường bỗng nhiên nở nụ cười, thần sắc trên mặt cũng tốt lên rất nhiều, hắn đi qua hiền hoà vỗ vỗ bả vai Nam Cung Minh, cười nói,“Bản hầu cùng Nam Cung thế gia tương giao nhiều năm, nha đầu kia là một phần tâm ý phụ thân ngươi đưa bản hầu, bản hầu thật là thích, sẽ không bạc đãi nàng, sao không bỏ những thứ yêu thích?”
Nam Cung Minh thở dài nói:“Hầu gia đối người ngoài tất nhiên là dày rộng nhân từ, nếu Lạc nhi là một nha hoàn bình thường, ở Hầu phủ làm việc cũng là thiên đại phúc khí. Cố tình nàng cùng ta thuở nhỏ quen biết, lưỡng tình tương duyệt, sớm định cả đời, thật sự không thể chuyển tặng, thỉnh Hầu gia thứ lỗi, ngày khác sẽ theo Đại giang Nam Bắc chọn mười mỹ nhân giỏi ca múa, đưa lên Hầu phủ bồi tội.”
Long Chiêu Đường sửng sốt một chút, hồ nghi hỏi:“Nam Cung Hoán thực đồng ý ngươi cưới một nha đầu vào cửa?”
Nam Cung Minh khiêm tốn nói:“Phụ thân tất nhiên là đồng ý .”
Long Chiêu Đường cười nói:“Bản hầu phải đi Nam Cung thế gia chúc mừng một phen.”
Nam Cung Minh nói:“Hầu gia ưu ái, phụ thân thật cao hứng . Chỉ có điều phụ thân gần đây bị bệnh nặng, liền đem sự vụ của Nam Cung thế gia bàn giao cho ta, đi biệt viện tĩnh dưỡng, mặc kệ tục sự phàm trần.”
Long Chiêu Đường kinh nghi hỏi:“Lần trước gặp Nam Cung Hoán thân mình còn rất tốt, sao lại bỗng nhiên bị bệnh nặng?”
Nam Cung Minh nói : “Phong vân khó đoán, thế sự khó liệu, phụ thân đã muốn bệnh hồ đồ , không tiện gặp khách, ta thân là con trai độc nhất, phải hầu hạ ở bên giường, cũng sớm cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường, lấy an ủi lòng của phụ thân.”
Nam Cung Hoán là người tập võ, ngày thường mắng người ta trung khí mười phần, sao có thể dễ dàng bị bệnh nặng? Càng không thể bị bệnh không có cách nào khác gặp người!
Hay là…… Giết cha?
Đây là điềm báo Nam Cung Minh thú hóa!
Khớp hàm của ta bắt đầu run lên, theo bản năng hướng bên cạnh tránh đi, giãy tay hắn, hướng cửa sổ nghiêng ngả lảo đảo lui hai bước. Các tướng sĩ thừa cơ giơ lên trường mâu ngăn cách Nam Cung Minh, Long Chiêu Đường quăng ra trường tiên, quấn lấy thắt lưng của ta, hung hăng lôi kéo.
Ta không thể tự chủ bị đánh tới phía trước, vừa lăn vừa té xuống trước mặt Long Chiêu Đường.
Long Chiêu Đường hu tôn hàng quý cúi người xuống, đem ta nâng dậy, vỗ vỗ bụi đất, sau đó ôm vào lòng, đưa tay không chút khách khí xoa nhẹ ở trên lưng hai cái, cười nói:“Xương cốt vẫn là nhuyễn như vậy.”
Nam Cung Minh bực tức nói:“Hầu gia, thỉnh tôn trọng một chút, nàng là vị hôn thê của ta.”
“Nhưng mà…… Nàng xem kĩ tựa hồ cũng không thích ngươi,” Long Chiêu Đường kéo dài âm điệu, vui cười nói,“Huống chi ta vốn không biết tâm ý của Nam Cung thiếu chủ, tiểu Lạc nhi từ lúc vào Hầu phủ tới nay, thân mình đã cho bản hầu, có thể nào gả cho ngươi? Không bằng bản hầu thay Nam Cung thiếu chủ làm một mối tốt đến bồi tội, nghe nói Tam quận chúa nhà Lạc Vương gia mỹ mạo hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cùng thiếu chủ cũng coi như giai ngẫu thiên thành*.”
Nam Cung Minh sắc mặt thay đổi, ta cũng choáng váng, vội vàng đẩy ra hắn hỏi:“ Thân mình của ta khi nào cho ngươi ?”
Long Chiêu Đường lại ôm ta càng chặt , hắn cầm lấy cằm ta, nhẹ nhàng hôn hôn, lỗ mãng cười nói:“Đừng quên ngày đó buổi tối, ngươi dưới thân ở ta nhiệt tình hầu hạ, vẫn kêu ‘Hầu gia, không cần! Hầu gia, ngươi rất xấu rồi! A — a — Hầu gia, ngươi rất mãnh , người ta không được! A — Hầu gia, tha nô đi –’, cái kia thanh âm nhưng là kinh thiên động , toàn phủ đều nghe được nhất thanh nhị sở.”
Hầu phủ tất cả mọi người ái muội nở nụ cười, đều làm chứng.
Ta…… Ta quả thật kêu lên…… Ta không thể phủ nhận…… Ta thật sự quýnh ……
“Tiểu Lạc nhi cũng đừng giận, trở về gia không sủng hạnh người khác, chỉ thương ngươi, còn không được sao?” Long Chiêu Đường vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt mặt của ta, xoa rớt thuốc dịch dung dán nơi khóe mắt, thấy ta loạn đá loạn đánh, lại âm trầm cười cường điệu nói,“Đừng nóng vội, đêm nay gia nhất định hảo hảo thương ngươi.”
So với địa vị, trường kỳ chưởng quản ngành hàng hải Hầu gia cùng vừa mới tiếp nhận chức vụ võ lâm thế gia tiểu thiếu gia cao hơn.
So với nhân sổ, hầu phủ điều đến binh mã cơ hồ vây quanh toàn bộ quán trà, chiếm ưu thế tuyệt đối.
So với không biết xấu hổ, Long cầm thú cùng tiểu cầm thú lại thiên địa có khác.
Cho nên đại lão hổ hăng hái ôm con thỏ mập, từ đầu tới đuôi sờ soạng một lần, từ trong giày lấy ra chủy thủ, quăng xuống sàn, sau đó dùng tư thái của kẻ thắng, xoay người rời đi.
Con thỏ mập không dám kêu gọi, chỉ hồng mắt, liều mạng vung chân, lại bị roi trói thật chắc.
Nam Cung Minh đứng ở tại chỗ, sắc mặt âm tình khó phân biệt.
Ta cả người bị đóng gói ném vào bên trong xe, lăn đến trên nhuyễn tháp.
Xe ngựa lung lay hai cái rất nhỏ, bắt đầu chạy.
Long Chiêu Đường nhu nhu cái trán, sắc mặt nhìn ta trầm xuống dưới, ta bị trói giống một con giun đang suy nghĩ tìm động để chui, còn không có trườn rất xa, đã bị hắn bắt trở về, gắt gao ấn ngã vào nhuyễn tháp, thực khủng bố hỏi:“Ngươi làm sao biết cơ quan bí mật trong phòng ta?”
Ta thét to:“Có…… Có người nói !”
“Là ai nói ?” Trong ánh sáng thản nhiên của dạ minh châu, mặt hắn càng dựa vào càng gần, hô hấp ấm áp phun đến trên mặt, ta giống như có thể nhìn đến hắn muốn dùng răng nanh, đem đầu của ta xé thành hai nửa.
“Nam Cung Hoán!” Ta không chút do dự đem tội giao cho cái tên lão niên si ngốc bị nhốt kia, dù sao chết không đối chứng!
Mặt của Long Chiêu Đường lại đến gần hơn ba phần:“Hắn nghĩ muốn cái gì?”
Ta không kịp suy nghĩ kĩ, bay nhanh trả lời:“Nam Cung gia cũng muốn nhúng tay hàng hải……”
Long Chiêu Đường không có hỏi lại, lâm vào trầm tư.
Ta không biết mình có lừa dối quá quan hay không, trong lúc kinh nghi bất định, thắt lưng bị mạnh mẽ nhấc lên, một nụ hôn nóng cháy phủ lại, đầu lưỡi Long Chiêu Đường thô lỗ va chạm khớp hàm của ta, đụng phải vài lần đều không có mở ra được, liền mất đi kiên nhẫn, đưa tay bắt lấy cằm dướ của ta, dùng kĩ thuật điệu nghệ mở khớp hàm, ở bên trong khuấy đảo lung tung
Ta ăn đau, hung hăng cắn một cái, cắn nát đầu lưỡi hắn.
Long Chiêu Đường lại như dã thú phấn khởi, hắn cũng hung hăng cắn lên môi của ta.
Môi bị rách, máu giao hòa. Ngọt ngào , mằn mặn , hương vị giống như rỉ sắt tràn ngập khoang miệng, hỗn hợp nước bọt nuốt vào thân mình.
Loại tiếp xúc dường như ma quỷ giao triền làm cho người ta sợ hãi, ta nức nở ý đồ dùng đầu gối đẩy hắn ra.
Không biết qua bao lâu, hắn mới lưu luyến không rời buông môi, vừa liếm giọt huyết thấm ra, vừa ôn nhu hạ mệnh lệnh:“Nói, ngươi về sau sẽ nghe lời ta nói.”
“Không!” Ta cố lấy dũng khí toàn thân đi cự tuyệt.
Long Chiêu Đường rất kiên nhẫn tiếp tục:“Nói ngươi sẽ ở lại bên người ta.”
“Không!”
“Nói ngươi nguyện ý cùng ta chung một chỗ.”
“Không!”
“Nói ngươi yêu ta.”
“Không!”
Ta cự tuyệt càng lsuc càng quật cường.
Long Chiêu Đường thở dài, hắn bỗng nhiên mở ba cái ngăn kéo nhỏ bên cạnh nhuyễn tháp, ngăn thứ nhất là ba sợi chất liệu trường tiên khác nhau, có thô có mảnh, thủ công hoàn mỹ; Ngăn thứ hai là châu báu hoa ngọc, mỗi dạng đều vô giá; Ngăn thứ ba là các loại dụng cụ xx khủng bố lớn nhỏ không đều, có những cái ngay cả tên đều không biết, sau đó hắn hỏi:“Ngươi nói muốn tự do, cho nên ngươi có thể lựa chọn, muốn cho ta đối xử với ngươi như thế nào.”
Vẻ mặt của hắn là tự nhiên như vậy, chính như quan tòa đang tuyên bố ngươi có cũng đủ nhân quyền, ngươi có thể tự do lựa chọn muốn treo cổ, chém đầu hay là ghế điện, dù sao vẫn là chết.
Ta cái gì cũng không muốn, liều mạng lắc đầu lui ra sau.
Long Chiêu Đường nhìn ta hồi lâu, cười lạnh nói:“Ngươi nói cho ta biết, nếu vô luận ôn nhu hay là tàn bạo, ngươi cũng không muốn cùng ta cùng một chỗ, ta làm sao lãng phí tâm tư này đâu?”
Ta tráng lá gan trả lời:“Cùng một chỗ thương tổn lẫn nhau, thống khổ lẫn nhau, còn không bằng tách ra tốt hơn.”
“Không!” Lần này đến phiên Long Chiêu Đường quả quyết cự tuyệt,“Không có khả năng lại thống khổ hơn.”
Ta không phải thực hiểu được hàm nghĩa những lời này của hắn.
Long Chiêu Đường nở nụ cười, hắn hỉ nộ vô thường lại đem ta ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng mà lắc a lắc, ở bên tai lầm bầm lầu bầu:“Ngươi có thích hay không có cái gì liên quan? Ngươi chán ghét không chán ghét có cái gì liên quan? Của ngươi lòng đang làm sao lại có cái gì liên quan? Thân của ngươi thuộc về ta, vĩnh viễn đứng ở bên cạnh cùng ta vẽ vẽ thì tốt rồi, có cái gì phải băn khoăn? Tiểu Lạc nhi, nghĩ đến ngươi phản bội ta, rời đi cùng nam nhân khác cùng một chỗ, ta liền nhịn không được muốn giết ngươi……”
Chưa từng có yêu, tại sao lại nói phản bội?
Hắn là kẻ điên! Muốn làm nghệ thuật đều là kẻ điên!
“Ta đang nhẫn nại, đừng khiến ta phải thật sự giết ngươi.” Tay của Long Chiêu Đường luồn vào trong vạt áo của ta, phủ lên da thịt, nhẹ nhàng vuốt ve, mang đến từng trận cảm giác man mát,“Về sau ở cùng ta, yêu thương ta, vĩnh viễn đứng ở bên người ta, được không?”
“Hảo……” Ta cả người mao cốt tủng nhiên, biết nếu không đáp ứng thật sự phải xong đời, hơn nữa sẽ xong đời thật sự thảm.
“Ngươi đang nói dối,” Long Chiêu Đường ôn nhu hôn hôn hai má của ta,“Nhưng mà không có gì, sau khi trở về, ta sẽ không lại cho ngươi cơ hội chạy trốn.”
Hắn cởi sợi roi đang trói ta, sau đó đem người đặt ở trên giường. Đứng bên cạnh, cúi người xuống, khoan thai hỏi:“Ngươi sẽ phản kháng sao?”
Ta hoảng sợ nhìn thoáng qua những thứ đặt loạn thất bát tao trong ngăn kéo thứ ba bên cạnh, lại tìm một chút chung quanh không có dụng cụ thích hợp tìm chết, sau đó liều mạng lắc đầu.
Kiến bò trên chảo nóng cũng không dày vò như ta trong giờ phút này.
Long Chiêu Đường thực vừa lòng, bắt đầu thuần thục tiến hành tiền diễn.
Thân mình của Lâm Lạc Nhi bị người đụng chạm thực dễ dàng gây ra khoái cảm, cho nên hắn đang chậm rãi đùa, khi thì ôn nhu khi thì thô bạo, tựa như lăng trì, chính là lăng trì không phải thân mình, là tự tôn, đều là kéo phải chết không sống, chậm chạp không chém xuống một đao trí mạng.
Ta nhắm mắt lại, cắn chặt răng, cả người cứng ngắc, bắt đầu tưởng tượng đang bị chó cắn.
Xe ngựa vẫn loạng choạng đi tới, bỗng nhiên, thắng một chút, ngừng lại.
================================
giai ngẫu thiên thành* một đôi do trời tác hợp