Sáng sớm, chạy bộ 1 canh giờ sau đó nghỉ ngơi 1 khắc lấy lại tinh thần bắt đầu luyện quyền, luyện huyễn khí cho tới trưa. Buổi chiều thì học lại ma chú và ma thuật, đến tối thì xếp bằng hấp thụ linh khí trong Huyễn Đào 2 canh giờ rồi đi ngủ.
Lúc đầu tập chưa quen nên nhức mỏi hết mãi dần dần về sau thì càng tập càng nhuần nhuyễn và không còn mệt mỏi nữa. Sau đó nàng làm theo thử 1 số cách thường có trong các truyện cổ đại nự chính muốn mạnh mẽ thì phải cột đá đeo chì vào chân vào tay để luyện tập. Mới đầu khối lượng nhỏ, nàng vẫn có thể hoạt động được. Về sau mới từ từ nặng hơn. Nói thì dễ chứ thực hành mới thấy đau khổ đến cỡ nào.
Nhiều lần đá cột ma sát vào tay chân làm trầy da, chảy máu chưa kể còn vướng khi chạy, luyện huyễn khí, luyện kiếm, quyền cước..làm đảo lộn hết cả chiêu thức, không điều khiển được tay chân nhẹ thì vấp ngã bầm tím chảy máu sơ sơ, nặng thì tự đả thương chính bản thân ..phải ngâm mình trong hồ Hồn thể "đang yêu" chịu sự chăm sóc cũng rất chi là "thân thương"...
Sau nhiều lần mình trầy trụa tróc da thì động tác mới đi vào quĩ đạo và ngày càng nhuần nhuyễn hơn trước mới khiến thể lực và căn cốt của nàng tốt hơn trước nhiều.
A Đào không biết nấu ăn nên hầu hết các bữa ăn của nàng là hoa quả, linh quả, linh hoa và nước hồ Hồn Thể. Cuộc sống của Vô Tâm cứ lặp đi lặp lại như 1 cái máy đã dc lập trình sẵn.
" Tỷ tỷ, lại ăn cơm thôi"- A Đào vẫy vẫy tay gọi Vô Tâm đang tập luyện huyễn khí.
"A Đào, muội nói xem ta đã tập luyện bao lâu rồi?"
"mới 4 tháng thôi... sao ngày nào tỷ cũng hỏi muội vậy?"
" Eo.. 4 tháng mà tỷ cứ ngỡ là đã 40 năm... làm sao bây giờ A Đào bệnh lười của tỷ lại bắt đầu rồi... mà muội học nấu cơm dc không? Ngày nào cũng hoa hoa, cỏ cỏ tỷ thật sự nuốt không nổi nữa rồi...?
" Tỷ biết mà muội là thụ yêu chỉ hút linh khí của trời đất mà sống, đâu có từng nấu ăn thì sao biết nấu ăn cho dc...hì hì ... tỷ biết nấu mà tỷ nấu đi...muội rất nhớ món mì tôm nước sôi của tỷ đó...thật sự rất ngon nha, muội cảm thấy mì tôm là mĩ vị của nhân gian đó"
" Mĩ vị? lão nương cũng muốn ăn?... Các ngươi thật xấu ăn 1 mình mà không chịu chia sẻ "- Ai đó vang lên tiếng oán giận( bật mí Tử Hắc của chúng ta là 1 tinh linh mê mĩ vị...)
" Tiểu Hắc, ngươi tỉnh rồi à? từ lúc khế ước với ta toàn thấy ngươi làm "công chúa ngủ trong rừng" thôi"
"Tên lão nương là Tử Hắc, chứ không phải Tiểu Hắc"
"Tử hay Tiểu cũng đều là hắc thôi, vả lại ngươi bé như vậy gọi là Tiểu Hắc là chuẩn không còn chỉnh rồi còn gì nữa"- Lòng Vô Tâm nghĩ thầm: cho ngươi biết đắc tội với ta là như thế nào...hừ dám hút máu ta này...cho ngươi chết nè "Tử" cũng thành "Tiểu" mà cho dù ngươi là "Đại" Vô Tâm nàng cũng cho thành "Tiểu"..
" Là Tử Hắc"
"Được rồi...Tiểu Hắc...Đi thôi ta đi pha mì cho mấy người ăn"
"..."( _ _!!!) Tức chết mà!! tại sao 1 đời anh minh thần võ, lão nương ta phải khế ước với 1 con bé như vậy chứ nhưng mà thôi có mĩ vị có mì gói là dc...khụ khụ... ta tạm tha cho ngươi. Sau đó tung tăng bay theo Vô Tâm và A Đào để dc ăn mì. Nếu Tử Hắc biết Vô Tâm nghĩ gì chắc sẽ tức ói máu mà rớt luôn tại chỗ mất.
Vào biệt viện, Vô Tâm hướng bếp đi thẳng. Nàng gọi A Đào mở không gian lương thực lấy ra 3 gói mì. Sau đó, thuần thục xé gói, bỏ mì vào tô rắc vài cọng *linh lung thảo rồi đổ nước sôi đậy nắp lại...chờ khoảng 3 phút thế là mỗi người có 1 bát mì nước sôi hiệu "Vô Tâm đầu bếp" ra lò.
Còn 2 bạn nhỏ còn lại đã ngồi vào bàn chân đung đưa, khuôn mặt háo hức sẵn sàng chiến đấu với mĩ vị nhân gian mang tên mì gói.
*linh lung thảo: loài cây giống họ hành trái đất.tác dụng làm tăng mùi vị của thức ăn.
( /giờ mình gọi Tử Hắc là Tiểu Hắc... vì người nào đó bán mình để đổi lại mì gói )
Tiểu Hắc vừa ăn vừa nghĩ: Mì gói là mĩ vị nhân gian. Vô Tâm Ăn xong vẫn thấy 2 đứa nhỏ còn ăn nên đi làm ít nước linh quả cho mọi người. Lúc quay ra đã thấy A Đào và Tiểu Hắc ăn xong.
"Tiểu Hắc... muội nhỏ như vậy mà ăn hết nguyên 1 tô mì luôn?"
"Là Tử Hắc... Tử Hắc...Tử Hắc đó đã nói nhiêu lần mà không nhớ à? mà ăn hết 1 tô mì là chuyện nhỏ, lão nương nhỏ nhưng có võ ...Ta là lợi hại đó biết không"- Mặt Tiểu Hắc hướng lên trời tự đắc.
"Là.. Là.. ngài là lợi hại nhất"- Sợ ai đó chưa tin, Vô Tâm cùng A Đào giơ ngón tay cái về phía trước:Ngài là số 1 đó.
Kết thúc cuộc khẩu chiến, Vô Tâm tiếp tục tập luyện nhưng từ bữa nay trở đi nàng có thêm nhiệm vụ nghiên cứu ẩm thực, tạo bữa ăn cho mọi người vì 2 người nào đó dưới thông đạo lí trên hiểu tinh văn, pháp luật cao cường mà không biết nấu ăn mà sau 3 tháng nuốt hoa cỏ, trái cây nàng bây giờ nuốt thêm nữa chắc nàng ói mất.
Lúc đầu, với mỗi bữa ăn là mỗi lần A Đào, Tiểu Hắc đi vào" Cửu Môn Quan" thật may mắn là càng về sau tay nghề Vô Tâm càng lên cao nên cuộc sống ở Huyễn Đào mới mang tên 2 chữ hạnh phúc. Bổ sung thức ăn cho mọi người, nàng bắt ít cá và 1 ít thú rừng khi bước ra Nguyệt Vụ Lâm tập luyện. Từ đó, bữa ăn ngày càng phong phú hơn.
Cuộc sống của Vô Tâm chỉ xoay quanh luyện tập, vững chắc căn cốt, thể lực và ý chí; là hai mắt toả sáng nhìn những con cá, gà rừng... đáng yêu sắp phải "hồn phi phách tán" làm mĩ thực cùng thi thoảng đấu khẩu với Tiểu Hắc, giành ăn với a Đào.
Sáng sớm thức dậy, Vô Tâm vươn vai làm vài động tác khởi động cơ thể, chạy khoảng nửa canh giờ. Mồ hôi vã ra như tắm, nàng cảm thấy cơ thể thật nhớt nháp nha thôi đi tắm cái đã.
Ngâm mình trong hồ Hồn Thể cảm giác thật thích, nàng cảm khái: Thời gian trôi thật là mau bất quá đã gần 3 năm.
Soi gương mặt mình trong làn nước trong xanh hiện lên là 1 bé gái khoảng 12,13 tuổi khuôn mặt vẫn mang nhiều nét trẻ con khả ái chỉ là thân thể đã cao hơn rất nhiều so với hồi trước.
Gân cốt nàng cũng biến hóa thành ngân cốt, co dãn hơn rất nhiều, da dẻ ngày càng trở nên mềm mịn hơn.
Tháng trước. Khi mới đầu phát hiện gân cốt mình biến thành bạch ngân khiến nàng hoảng sợ oa oa khóc lớn 1 trận. May mắn có Tiểu Hắc cho biết
" Khóc cái gì...tính ra ngươi cũng trăm tuổi rồi bày đặt như con nít... Ngươi bị ngân cốt là chuyện thường thôi. Cốt của vạn vật chia làm 3 loại: trần cốt, ngân cốt và hoàng cốt. Cốt càng cao tức thì sức mạnh càng lớn.
Con người nghiêng về sức mạnh nên ít chú ý đến gân cốt của mình nên không biết cách tu luyện gân cốt, chỉ có 1 số người may mắn chó ngáp phải ruồi mới có thể nâng cấp gân cốt của bản thân mình.
Khác với con người, tinh linh tộc tập trung tu luyện là tinh thần lực và gân cốt , khi mới nhập môn tức mới nhập giới bắt đầu tu luyện, có ý thức thì sẽ sẽ có trần cốt-gân cốt như con người, sau 1 thời gian tu luyện và trải ải trần cốt sẽ biến thành ngân cốt. Cái cuối cùng là hoàng cốt.
Gân cốt biến thành màu vàng trong suốt, độ co dãn gần như là vô cực, nếu ngươi gặp người mạnh hơn mình mà ( thử nghĩ coi 1 người người gân cốt chẳng hề tổn thương là mấy đánh nhau 300 hiệp với mình mà không chết thì mình không chết vì tổn thương thì cũng chết vì mệt nha) gân cốt thấp hơn thì nó trở thành 1 con bài bảo vệ tính mạng chắc chắn nhưng không phải ai cũng có hoàng cốt.
Hoàng cốt là giới hạn cuối cùng của vạn vật. Muốn có hoàng cốt phải trải qua đủ thập tam thập tam 169 kiếp nạn và 1 kiếp tử nạn cuối cùng cũng là kiếp mà không phải ai cũng có thể trụ nổi. Nó đòi hỏi không chỉ là sức mạnh,thể lực, trí lực mà còn là chấp niệm. Nếu 1 trong các điều kiện trên không đủ mà đòi hóa hoàng cốt thì chỉ có 1 con đường là hồn xác 2 nơi.
Mà Lão nương ta đây là hoàng cốt đấy biết không? Ta rất lợi hại đấy...hắc hắc...mà ngươi lại khế ước với lão nương ngươi không lên hoàng cấp là dc rồi chứ cái ngân cấp là vô tư. Cho nên mới nói ngươi khế ước với lão nương chính là trăm lợi không hại"
Sau 1 hồi, Tiểu Hắc "nước miếng tung bay giữa trời hoa", Vô Tâm ngây thơ, trong sáng của chúng ta thở dài nhẹ nhõm vì nàng không trở thành quái vật. Tâm lí thoải mái khiến nàng vui vẻ ôm Tiểu Hắc vào lòng mà kích động hôn 3 phát
"Tiểu Hắc...ta cứ tưởng ngươi vô công rồi nghề..hết ngủ rồi lại khích động chờ món ăn ta nấu ai ngờ cũng lợi hại như vậy..thật là suất nha... bẹp...bẹp..bẹp"
Thả Tiểu Hắc xuống, Vô Tâm lại nhíu mày quay sang bên cạnh hỏi A Đào
" A Đào, muội đừng ở đó ăn táo rừng nữa...muội nghĩ xem tỉ xa nhà lâu như vậy chắc mọi người lo lắng lắm mà tỷ chưa gửi thư về nhà.."
HAi mắt long lanh ngấn nước vẻ mặt đáng thương nhìn A Đào
"... Muội giúp tỉ nghĩ cách gửi thư về nhà dc không...? .. A Đào xinh đẹp, nụ đào đẹp tươi nhất nhất.."
"Ách... Tâm tỷ...tỷ có thể bình thường lại dc không? Muội nổi hết da gà rồi...khụ khụ.. về phần gửi thư tỉ cứ yên tâm tỉ viết 1 bức thư đi muội sẽ truyền ít linh lực cho *chim điêu hôm trước bắt được nó sẽ thành ma thú cấp thấp có thể đi giao thư cho tỷ"
" Thật tốt quá... Muội đúng là quản gia vĩ đại nhất của tỷ cái gì cũng biết...tỷ đi viết thư đây."
Vô Tâm chân sáo nhảy qua nhảy lại vào biệt việt mà để lại đằng sau 2 khuôn mặt đầy hắc tuyến: Chả lẻ đây là chứng "hồi xuân" khi người ta trăm tuổi.
Trong lúc đó, ở đế đô, Vân gia đang gà chó không yên vì 1 người có tên là Vân Vô Tâm
Sáng sớm, chạy bộ canh giờ sau đó nghỉ ngơi khắc lấy lại tinh thần bắt đầu luyện quyền, luyện huyễn khí cho tới trưa. Buổi chiều thì học lại ma chú và ma thuật, đến tối thì xếp bằng hấp thụ linh khí trong Huyễn Đào canh giờ rồi đi ngủ.
Lúc đầu tập chưa quen nên nhức mỏi hết mãi dần dần về sau thì càng tập càng nhuần nhuyễn và không còn mệt mỏi nữa. Sau đó nàng làm theo thử số cách thường có trong các truyện cổ đại nự chính muốn mạnh mẽ thì phải cột đá đeo chì vào chân vào tay để luyện tập. Mới đầu khối lượng nhỏ, nàng vẫn có thể hoạt động được. Về sau mới từ từ nặng hơn. Nói thì dễ chứ thực hành mới thấy đau khổ đến cỡ nào.
Nhiều lần đá cột ma sát vào tay chân làm trầy da, chảy máu chưa kể còn vướng khi chạy, luyện huyễn khí, luyện kiếm, quyền cước..làm đảo lộn hết cả chiêu thức, không điều khiển được tay chân nhẹ thì vấp ngã bầm tím chảy máu sơ sơ, nặng thì tự đả thương chính bản thân ..phải ngâm mình trong hồ Hồn thể "đang yêu" chịu sự chăm sóc cũng rất chi là "thân thương"...
Sau nhiều lần mình trầy trụa tróc da thì động tác mới đi vào quĩ đạo và ngày càng nhuần nhuyễn hơn trước mới khiến thể lực và căn cốt của nàng tốt hơn trước nhiều.
A Đào không biết nấu ăn nên hầu hết các bữa ăn của nàng là hoa quả, linh quả, linh hoa và nước hồ Hồn Thể. Cuộc sống của Vô Tâm cứ lặp đi lặp lại như cái máy đã dc lập trình sẵn.
" Tỷ tỷ, lại ăn cơm thôi"- A Đào vẫy vẫy tay gọi Vô Tâm đang tập luyện huyễn khí.
"A Đào, muội nói xem ta đã tập luyện bao lâu rồi?"
"mới tháng thôi... sao ngày nào tỷ cũng hỏi muội vậy?"
" Eo.. tháng mà tỷ cứ ngỡ là đã năm... làm sao bây giờ A Đào bệnh lười của tỷ lại bắt đầu rồi... mà muội học nấu cơm dc không? Ngày nào cũng hoa hoa, cỏ cỏ tỷ thật sự nuốt không nổi nữa rồi...?
" Tỷ biết mà muội là thụ yêu chỉ hút linh khí của trời đất mà sống, đâu có từng nấu ăn thì sao biết nấu ăn cho dc...hì hì ... tỷ biết nấu mà tỷ nấu đi...muội rất nhớ món mì tôm nước sôi của tỷ đó...thật sự rất ngon nha, muội cảm thấy mì tôm là mĩ vị của nhân gian đó"
" Mĩ vị? lão nương cũng muốn ăn?... Các ngươi thật xấu ăn mình mà không chịu chia sẻ "- Ai đó vang lên tiếng oán giận( bật mí Tử Hắc của chúng ta là tinh linh mê mĩ vị...)
" Tiểu Hắc, ngươi tỉnh rồi à? từ lúc khế ước với ta toàn thấy ngươi làm "công chúa ngủ trong rừng" thôi"
"Tên lão nương là Tử Hắc, chứ không phải Tiểu Hắc"
"Tử hay Tiểu cũng đều là hắc thôi, vả lại ngươi bé như vậy gọi là Tiểu Hắc là chuẩn không còn chỉnh rồi còn gì nữa"- Lòng Vô Tâm nghĩ thầm: cho ngươi biết đắc tội với ta là như thế nào...hừ dám hút máu ta này...cho ngươi chết nè "Tử" cũng thành "Tiểu" mà cho dù ngươi là "Đại" Vô Tâm nàng cũng cho thành "Tiểu"..
" Là Tử Hắc"
"Được rồi...Tiểu Hắc...Đi thôi ta đi pha mì cho mấy người ăn"
"..."( _ _!!!) Tức chết mà!! tại sao đời anh minh thần võ, lão nương ta phải khế ước với con bé như vậy chứ nhưng mà thôi có mĩ vị có mì gói là dc...khụ khụ... ta tạm tha cho ngươi. Sau đó tung tăng bay theo Vô Tâm và A Đào để dc ăn mì. Nếu Tử Hắc biết Vô Tâm nghĩ gì chắc sẽ tức ói máu mà rớt luôn tại chỗ mất.
Vào biệt viện, Vô Tâm hướng bếp đi thẳng. Nàng gọi A Đào mở không gian lương thực lấy ra gói mì. Sau đó, thuần thục xé gói, bỏ mì vào tô rắc vài cọng linh lung thảo rồi đổ nước sôi đậy nắp lại...chờ khoảng phút thế là mỗi người có bát mì nước sôi hiệu "Vô Tâm đầu bếp" ra lò.
Còn bạn nhỏ còn lại đã ngồi vào bàn chân đung đưa, khuôn mặt háo hức sẵn sàng chiến đấu với mĩ vị nhân gian mang tên mì gói.
linh lung thảo: loài cây giống họ hành trái đất.tác dụng làm tăng mùi vị của thức ăn.
( /giờ mình gọi Tử Hắc là Tiểu Hắc... vì người nào đó bán mình để đổi lại mì gói )
Tiểu Hắc vừa ăn vừa nghĩ: Mì gói là mĩ vị nhân gian. Vô Tâm Ăn xong vẫn thấy đứa nhỏ còn ăn nên đi làm ít nước linh quả cho mọi người. Lúc quay ra đã thấy A Đào và Tiểu Hắc ăn xong.
"Tiểu Hắc... muội nhỏ như vậy mà ăn hết nguyên tô mì luôn?"
"Là Tử Hắc... Tử Hắc...Tử Hắc đó đã nói nhiêu lần mà không nhớ à? mà ăn hết tô mì là chuyện nhỏ, lão nương nhỏ nhưng có võ ...Ta là lợi hại đó biết không"- Mặt Tiểu Hắc hướng lên trời tự đắc.
"Là.. Là.. ngài là lợi hại nhất"- Sợ ai đó chưa tin, Vô Tâm cùng A Đào giơ ngón tay cái về phía trước:Ngài là số đó.
Kết thúc cuộc khẩu chiến, Vô Tâm tiếp tục tập luyện nhưng từ bữa nay trở đi nàng có thêm nhiệm vụ nghiên cứu ẩm thực, tạo bữa ăn cho mọi người vì người nào đó dưới thông đạo lí trên hiểu tinh văn, pháp luật cao cường mà không biết nấu ăn mà sau tháng nuốt hoa cỏ, trái cây nàng bây giờ nuốt thêm nữa chắc nàng ói mất.
Lúc đầu, với mỗi bữa ăn là mỗi lần A Đào, Tiểu Hắc đi vào" Cửu Môn Quan" thật may mắn là càng về sau tay nghề Vô Tâm càng lên cao nên cuộc sống ở Huyễn Đào mới mang tên chữ hạnh phúc. Bổ sung thức ăn cho mọi người, nàng bắt ít cá và ít thú rừng khi bước ra Nguyệt Vụ Lâm tập luyện. Từ đó, bữa ăn ngày càng phong phú hơn.
Cuộc sống của Vô Tâm chỉ xoay quanh luyện tập, vững chắc căn cốt, thể lực và ý chí; là hai mắt toả sáng nhìn những con cá, gà rừng... đáng yêu sắp phải "hồn phi phách tán" làm mĩ thực cùng thi thoảng đấu khẩu với Tiểu Hắc, giành ăn với a Đào.
Sáng sớm thức dậy, Vô Tâm vươn vai làm vài động tác khởi động cơ thể, chạy khoảng nửa canh giờ. Mồ hôi vã ra như tắm, nàng cảm thấy cơ thể thật nhớt nháp nha thôi đi tắm cái đã.
Ngâm mình trong hồ Hồn Thể cảm giác thật thích, nàng cảm khái: Thời gian trôi thật là mau bất quá đã gần năm.
Soi gương mặt mình trong làn nước trong xanh hiện lên là bé gái khoảng , tuổi khuôn mặt vẫn mang nhiều nét trẻ con khả ái chỉ là thân thể đã cao hơn rất nhiều so với hồi trước.
Gân cốt nàng cũng biến hóa thành ngân cốt, co dãn hơn rất nhiều, da dẻ ngày càng trở nên mềm mịn hơn.
Tháng trước. Khi mới đầu phát hiện gân cốt mình biến thành bạch ngân khiến nàng hoảng sợ oa oa khóc lớn trận. May mắn có Tiểu Hắc cho biết
" Khóc cái gì...tính ra ngươi cũng trăm tuổi rồi bày đặt như con nít... Ngươi bị ngân cốt là chuyện thường thôi. Cốt của vạn vật chia làm loại: trần cốt, ngân cốt và hoàng cốt. Cốt càng cao tức thì sức mạnh càng lớn.
Con người nghiêng về sức mạnh nên ít chú ý đến gân cốt của mình nên không biết cách tu luyện gân cốt, chỉ có số người may mắn chó ngáp phải ruồi mới có thể nâng cấp gân cốt của bản thân mình.
Khác với con người, tinh linh tộc tập trung tu luyện là tinh thần lực và gân cốt , khi mới nhập môn tức mới nhập giới bắt đầu tu luyện, có ý thức thì sẽ sẽ có trần cốt-gân cốt như con người, sau thời gian tu luyện và trải ải trần cốt sẽ biến thành ngân cốt. Cái cuối cùng là hoàng cốt.
Gân cốt biến thành màu vàng trong suốt, độ co dãn gần như là vô cực, nếu ngươi gặp người mạnh hơn mình mà ( thử nghĩ coi người người gân cốt chẳng hề tổn thương là mấy đánh nhau hiệp với mình mà không chết thì mình không chết vì tổn thương thì cũng chết vì mệt nha) gân cốt thấp hơn thì nó trở thành con bài bảo vệ tính mạng chắc chắn nhưng không phải ai cũng có hoàng cốt.
Hoàng cốt là giới hạn cuối cùng của vạn vật. Muốn có hoàng cốt phải trải qua đủ thập tam thập tam kiếp nạn và kiếp tử nạn cuối cùng cũng là kiếp mà không phải ai cũng có thể trụ nổi. Nó đòi hỏi không chỉ là sức mạnh,thể lực, trí lực mà còn là chấp niệm. Nếu trong các điều kiện trên không đủ mà đòi hóa hoàng cốt thì chỉ có con đường là hồn xác nơi.
Mà Lão nương ta đây là hoàng cốt đấy biết không? Ta rất lợi hại đấy...hắc hắc...mà ngươi lại khế ước với lão nương ngươi không lên hoàng cấp là dc rồi chứ cái ngân cấp là vô tư. Cho nên mới nói ngươi khế ước với lão nương chính là trăm lợi không hại"
Sau hồi, Tiểu Hắc "nước miếng tung bay giữa trời hoa", Vô Tâm ngây thơ, trong sáng của chúng ta thở dài nhẹ nhõm vì nàng không trở thành quái vật. Tâm lí thoải mái khiến nàng vui vẻ ôm Tiểu Hắc vào lòng mà kích động hôn phát
"Tiểu Hắc...ta cứ tưởng ngươi vô công rồi nghề..hết ngủ rồi lại khích động chờ món ăn ta nấu ai ngờ cũng lợi hại như vậy..thật là suất nha... bẹp...bẹp..bẹp"
Thả Tiểu Hắc xuống, Vô Tâm lại nhíu mày quay sang bên cạnh hỏi A Đào
" A Đào, muội đừng ở đó ăn táo rừng nữa...muội nghĩ xem tỉ xa nhà lâu như vậy chắc mọi người lo lắng lắm mà tỷ chưa gửi thư về nhà.."
HAi mắt long lanh ngấn nước vẻ mặt đáng thương nhìn A Đào
"... Muội giúp tỉ nghĩ cách gửi thư về nhà dc không...? .. A Đào xinh đẹp, nụ đào đẹp tươi nhất nhất.."
"Ách... Tâm tỷ...tỷ có thể bình thường lại dc không? Muội nổi hết da gà rồi...khụ khụ.. về phần gửi thư tỉ cứ yên tâm tỉ viết bức thư đi muội sẽ truyền ít linh lực cho chim điêu hôm trước bắt được nó sẽ thành ma thú cấp thấp có thể đi giao thư cho tỷ"
" Thật tốt quá... Muội đúng là quản gia vĩ đại nhất của tỷ cái gì cũng biết...tỷ đi viết thư đây."
Vô Tâm chân sáo nhảy qua nhảy lại vào biệt việt mà để lại đằng sau khuôn mặt đầy hắc tuyến: Chả lẻ đây là chứng "hồi xuân" khi người ta trăm tuổi.
Trong lúc đó, ở đế đô, Vân gia đang gà chó không yên vì người có tên là Vân Vô Tâm