Thẩm Dịch tiến vào tầng ba không bao lâu, tin chiến thắng đã truyền đến.
Kim Cương báo cáo cho hắn: “Giết hai, bắt một.” “Hay lắm, Hồng Lãng sao rồi?” “Trọng thương, uống hết vài bình thuốc, không chết xem như may mắn, bây giờ hắn còn chưa có tư cách một chiến ba, tối đa solo hai cái…” Kim Cương đem tình huống vừa rồi nói đại khái một lần. Nếu như không có Ôn Nhu viện thủ, Hồng Lãng cuối cùng không phải đối thủ ba người liên hợp. “Đội Long Nha thực lực không kém nha.” Có thể làm cho Hồng Lãng đánh khổ cực như vậy, xem ra cho dù ba người kia không mạnh, ít nhất cũng không tính quá yếu. Bất quá nhìn từ hướng này, Hồng Lãng y nguyên cách Tạ Vinh Quân một đoạn chênh lệch rất lớn.
Làm hắn khiếp sợ là câu kế tiếp của Kim Cương.
Kim Cương nói: “Hồng Lãng mở ra thiên phú.” “Anh nói cái gì?” “Ngay trong quá trình đánh nhau vừa rồi, Hồng Lãng được nhắc nhở, nói hắn đã có lĩnh ngộ chiến đấu mới, tiến vào giai đoạn mở ra thiên phú. Đúng là bó tay, ta không nghĩ ra kẻ ngu xuẩn giống như hắn có thể lĩnh ngộ ra kiểu chiến đấu gì đây nữa.” Kim Cương tức giận bất bình.
Thẩm Dịch cười lên ha hả: “Ở Huyết Tinh đô thị, liều mới ăn nhiều, đây quả thật là tin tốt.” Ôn Nhu cũng cười nói: “Bọn em đang tiếp tục chạy tới Tristram, Thẩm Dịch, anh nhớ cẩn thận một chút, đội Long Nha chết bốn gã đội viên, tâm tình vị Long lão đại kia chắc chắn sẽ không quá tốt.” “Anh cũng không phải là tới chiếu cố tâm tình của hắn đấy.” Thẩm Dịch cười cười, quay đầu nói với lão Mạnh: “Đội Long Nha đã chết ba người, một người rơi vào tay đồng đội tôi.” Lão Mạnh cả kinh: “Coi bộ Long Hạo muốn điên.” “Kệ hắn.” Thẩm Dịch nhún nhún vai, tốc độ dưới chân đột nhiên tăng mạnh, dẫn đầu nhảy vào tầng mộ thứ bốn.
Một đường chạy như điên, khu mộ bị quét sạch khiến cho tốc độ của bọn Thẩm Dịch thực sự nhanh hơn hẳn đội Long Nha. Có điều dẫu là thế, một đường chạy tới vẫn làm trễ nải quá nhiều thời gian của bọn hắn. Giờ này khắc này, bọn hắn chỉ hi vọng thực lực Andariel sẽ không quá yếu, có thể gắng gượng thêm một ít thời gian.
Mắt nhìn lối vào tầng mộ thứ năm xuất hiện xa xa, trong lòng mọi người đồng thời phấn chấn.
Đúng lúc này, hai tiếng nhắc nhở bỗng liên tục vang lên. “Đánh số E1246 hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng Nữ Bá Tước, được ban thưởng 400 điểm tích lũy.” “Đánh số E2548 hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng Thợ Rèn, được ban thưởng 500 điểm tích lũy.” Hai nhiệm vụ lại được hoàn thành trong cùng một lúc, tin tức này đã nghiêm trọng kích thích tất cả những người còn đang tiến hành nhiệm vụ.
Lão Mạnh gấp gáp, hận không thể vọt ngay tới cửa động, thế nhưng trong lòng Thẩm Dịch bất chợt hiện lên báo động: “Lão Mạnh coi chừng, cửa động có mai phục!” Lão Mạnh ngẩn ngơ, bước chân đang lao nhanh theo bản năng ngừng một chút, trước mắt bốn năm bóng đen đột nhiên lao ra, người cầm đầu giương tay bổ ra một đao sắc bén về phía lão Mạnh.
Lão Mạnh quát to một tiếng, bản năng lật ngang kiếm ngăn cản, lại vẫn chậm một bước, ánh đao như gió chém vào trước ngực y, cơ hồ cắt ngang người.
Kỹ năng Đồng Tâm kèm theo vũ khí: công kích mục tiêu tạo thành 140 điểm thương tổn, bộ vị bị đánh trúng mất đi hiệu quả phòng ngự, duy trì thời gian 10 phút.
Theo một đao phách ra, một gã to con từ bên cạnh xông đến, hung hăng nện rìu vào đùi lão Mạnh, ngạnh sinh chém nát một đoạn xương đùi của y.
Người thứ ba theo sát phía sau, bên ngoài khoác trường bào, một thân cổ trang, mới bước mấy cái đã xông tới, phi cước đá vào cổ lão Mạnh, động tác thoăn thoắt dị thường, có thể xưng được là hành động như gió, xâm lược như lửa.
Cũng may lão Mạnh kịp thời rút ra thanh tiểu kiếm màu bạc, trở tay đỡ cước, ngạnh sinh cản lại. Chân đối phương cứng rắn như thép, không hề bị tiểu kiếm xâm hại, mu bàn chân linh xảo xoay ngược, đẩy ra tiểu kiếm, mũi chân điểm về phía trước, vô cùng quỷ dị đột phá hư không, điểm vào ngực lão Mạnh, đạp cho y lùi liền mấy bước.
Sau đó là một mạo hiểm giả sắc mặt trắng bệch xông tới, đánh ra luồng sáng đen về phía lão Mạnh, bỗng một vầng hào quang màu bạc xẹt qua, ngăn ngay trước người y, ánh đen đụng ánh trắng, gai bạc toát ra đầy trời, đúng là T-1000.
Lúc này người thứ năm cũng lao đến, người này đeo một bộ kính đen, cầm trong tay một thanh đao laser ly tử ion, từ xa bổ về phía lão Mạnh, lưỡi đao vậy mà vọt dài ra, mấy thấy lão Mạnh hết đường tránh né, bỗng một chiếc phi trảo quỷ dị bắt lấy y, một tay kéo y trở về. Đao laser ly tử ion chém hụt, lưu lại một vết đao ngấn thật sâu trên mặt đất.
Năm người đồng thời nhìn hằm hằm Thẩm Dịch, Thẩm Dịch cũng không để ý tới, một chưởng vỗ vào lão Mạnh, thuật chữa bệnh đê hèn phát động, lúc này mới nói: “Long lão đại khá lắm, tính toán hay a, xem ra Andariel đã bị các ngươi khống chế.” Trong cuộc tranh đoạt Andariel này, Thẩm Dịch ngay từ đầu đã rơi vào hoàn cảnh xấu, chính là hắn kỳ thật không hề biết hướng đi của đội Long Nha. Hắn hoàn toàn không biết đội Long Nha đến cùng làm cái gì dưới lòng đất, tất cả đều là căn cứ manh mối đã có mà đoán ra được.
Thời điểm manh mối chưa đủ, cũng sẽ xuất hiện đoán nhầm.
Vốn dĩ mỗi người đều cho rằng, dưới tình huống đã ở tầng năm, đội Long Nha sẽ toàn lực giết chết Andariel trước, kể cả chính Thẩm Dịch cũng nghĩ vậy, đây cũng là cách làm tiêu chuẩn của tuyệt đại đa số mạo hiểm giả trong tình thế này.
Nhưng sau khi Thẩm Dịch nghe được hai tiếng nhắc nhở kia, hắn đột nhiên nghĩ: nếu đội Long Nha giết chết Andariel, bọn họ sẽ nghĩ mình cũng sẽ nghe được nhắc nhở. Một khi nhắc nhở truyền ra, mình chẳng còn việc gì phải tiếp tục xông xuống, rất có thể sẽ bỏ đi ngay tại chỗ. Mà hiện giờ bọn hắn đã kết thâm cừu đại hận với đội Long Nha, đội Long Nha tuyệt không có khả năng tiếp nhận kết cục này đấy.
Bởi vậy, với đội Long Nha mà nói, cách làm thông minh nhất kỳ thật không phải lập tức giết chết Andariel, mà là trọng thương ả trước, lại nghĩ biện pháp vây khốn ả, sau đó mai phục lối đi từ tầng bốn tiến vào tầng năm, tùy thời phục kích người xâm nhập. Dù sao thì chỉ có Thẩm Dịch không rõ ràng hướng đi của đội Long Nha, đội Long Nha lại có thể biết rất rõ hướng đi của hắn. Chỉ cần tiến hành tính toán từ thời khắc Cúc Thiêm Vũ tử vong, có thể dễ dàng tính ra thời gian mục tiêu chạy đến, cũng tranh thủ đoạn thời gian này suy nghĩ xem mình rốt cuộc nên làm gì mới là chính xác nhất.
Mà bây giờ sáu người đội Long Nha xuất hiện năm người, điều này nói rõ đội Long Nha quả thật đã hoàn thành mục đích trọng thương Andariel, còn dư lại một người hiện đang ở tầng năm khống chế Andariel, những người khác thì tùy thời phục kích.
Điều này khiến Thẩm Dịch thầm mắng mình ngu xuẩn, vậy mà đến thời khắc này mới ý thức được, nếu hắn tỉnh ngộ chậm hơn một chút, lão Mạnh liền chính thức nguy hiểm. Lão Mạnh có thể sống sót, không chỉ nhờ hắn sớm nhắc nhở, mà còn do đội Long Nha định bắt sống. Bọn họ có một người rơi vào tay đối phương, bởi vậy muốn trọng thương đối thủ, trao đổi đồng đội, ra tay ít nhiều vẫn còn lưu chút lực.
Mạo hiểm giả một đao chém trúng lão Mạnh trước đó, đúng là Long Hạo, đội trưởng đội Long Nha, gã nhìn hằm hằm Thẩm Dịch: “Ngươi cũng giỏi tính toán a, đội trưởng đội Đoạn Nhận Thẩm Dịch.” Lúc trước bọn Hồng Lãng và Jaz đánh một trận, tuy Long Hạo không thể tận mắt chứng kiến, nhưng thông qua kênh đoàn đội vẫn nghe được tinh tường. Thời điểm Hồng Lãng nói ra câu diệt đội Thứ Huyết, nếu Long Hạo còn không biết là ai đang âm thầm ra tay, cũng không khỏi quá ngu. Huống chi hôm nay thanh danh đội Đoạn Nhận đã dần lan truyền, không còn là hạng vô danh tiểu tốt như lúc ban đầu nữa.
Bất quá biết rõ thì thế nào. Long Hạo cũng không sợ đội ngũ này.
Không phải cứ đánh bại một cường đội là có thể đơn giản được xưng cường đội đấy. Cũng giống như trong lịch sử có rất nhiều trường hợp cường quốc thua trận, nhưng quốc gia đánh thắng chưa hẳn có thể trở thành cường quốc.
Nếu như nói phán định một trận chiến đấu thắng bại, là lấy nhân số tử vong làm tiêu chuẩn, như vậy phán định một chi đội ngũ mạnh yếu, lại cần lấy thực lực tổng hợp làm tiêu chuẩn.
Mặc dù đội Đoạn Nhận từng lập nên chiến tích huy hoàng, nhưng nhân số đoàn đội quá ít. Trong tác chiến tiểu đoàn đội, từ trước đến nay nhân số vẫn là một khâu cực kỳ trọng yếu. Bởi vậy cho dù tên tuổi đội Đoạn Nhận đã dần dần truyền ra theo thời gian, danh khí cũng đang trở nên hot, nhưng bọn hắn cuối cùng vẫn không thể trở thành một trong ba cường đội, nhân số chính là bình cảnh lớn nhất của bọn hắn.
Chính là bởi vì đối thủ không có ưu thế nhân số, mặc dù đối mặt đội Đoạn Nhận từng đả bại đội Thứ Huyết, Long Hạo vẫn có tự tin một trận chiến.
Chiến đao Đồng Tâm trong tay quét ngang, Long Hạo kêu lên: “Các ngươi đối phó hai người nọ, Thẩm Dịch và tên bị thương giao cho ta!” Tương tự chiến thuật Thẩm Dịch kiên trì trước sau như một, Long Hạo cũng lựa chọn cách làm kiến tạo một phần ưu thế, dùng lực lượng một người ngăn chặn Thẩm Dịch và lão Mạnh, để bốn người khác tập trung giải quyết Chu Nghi Vũ và Avril trước.
Chỉ là ngay lúc đó, Thẩm Dịch cũng đã kêu lên: “Lão Mạnh, anh đi đối phó tên khoác trường bào, Chu Nghi Vũ đối phó Lý Kiên Nhận, Avril đối phó kính mắt, mặt trắng và Long Hạo giao cho tôi.” Song phương đều có mưu đồ riêng của mình, lúc này đây Thẩm Dịch không còn kiến tạo ưu thế bộ phận nữa, mà là phân phối bình quân. Sở dĩ hắn làm như vậy, là vì từng người tự chiến sẽ dễ dàng hơn hiệp đồng tác chiến rất nhiều.
Giống như quấy rầy trận hình vĩnh viễn dễ dàng hơn tạo thành trận hình vậy.
Còn với Thẩm Dịch mà nói, chỗ tốt lớn nhất của từng người tự chiến chính là kéo dài thời gian phân thắng bại, dù sao một đấu một muốn nhanh chóng giết chết đối thủ là hết sức khó khăn. Đội Long Nha thì ngược lại, bọn họ còn có một người đang ở tầng dưới đối phó Andariel. Bằng thực lực của Andariel, chỉ sợ người mạo hiểm kia rất khó một mình chèo chống thời gian quá dài.
Trận chiến đấu này, đội Đoạn Nhận kéo được rất tốt, trong khi đội Long Nha không thể kéo nổi!
Chỉ trong giây lát, Thẩm Dịch cũng đã nắm chắc điểm mấu chốt quan trọng nhất trận chiến này, đồng thời nhanh chóng làm ra ứng đối.
Ngay sau khi hắn phát ra lệnh, lão Mạnh dẫn đầu nhảy lên, đánh về phía mạo hiểm giả khoác trường bào, tổn thương ở đùi đã được bôi thuốc nối xương, thương thế đã phục hồi hơn nửa, tuy hành động còn có chút bất tiện, nhưng ít nhiều không còn đáng ngại. Chu Nghi Vũ thì phóng tới Lý Kiên Nhận, đối mặt nhân vật cận chiến công thủ hai đầu cường lực của đội Long Nha, cách làm của Chu Nghi Vũ chính là né, đánh, trốn, né, đánh, trốn, tuy hắn không đánh lại ai, nhưng lợi dụng thiên phú Người Xe Nhất Thể, tùy ý phóng mô-tô trong huyệt mộ, kéo dài thời gian quả thật là nghề của hắn. Mà Avril thì đối đầu với gã đeo kính cầm đao laser ly tử ion, thần công vs khoa học kỹ thuật, tràng diện cũng coi như đặc sắc.
Về phần mạo hiểm giả sắc mặt trắng bệch vừa tính động thủ với Avril, Thẩm Dịch đã bắn liên tục mấy súng về phía gã. Chỗ tốt lớn nhất khi cầm súng chính là muốn khiêu khích ai liền khiêu khích người đó. Mấy phát này vừa bắn ra, gã mặt trắng chợt giơ tay lên, một cái xác quái vật trước người gã vậy mà đứng dậy, thay gã ngăn cản mấy phát đạn này.
Thẩm Dịch vốn cũng không trông cậy vào mấy phát này có thể khiến đối phương ra sao, cho nên không thèm dùng cả đạn Xuyên Giáp, nhưng thời khắc này chứng kiến hành động của đối phương, không khỏi ồ lên một tiếng.
Hóa ra người này chính là triệu hoán sư thứ hai của đội Long Nha, mạo hiểm giả triệu hoán hệ bất tử Quỷ Phong.
Từ khi hắn tiến vào Huyết Tinh đô thị đến nay, vẫn là lần đầu tiên đụng phải mạo hiểm giả cường hóa hệ bất tử, với hắn mà nói, loại mạo hiểm giả này quả thực chính là đồ ăn hắn yêu thích nhất.
Thẩm Dịch nhanh chóng mang lên Huân Chương Bất Tử, đang tính nổ súng, Long Hạo đã quơ chiến đao xông đến, cho ngay Thẩm Dịch một đao đón đầu.
Thẩm Dịch lui về phía sau nửa bước, thân hình lách sang bên, chiến đao sượt qua mặt, tay phải cầm súng làm dao găm, họng súng đâm về phía lồng ngực đối phương. Long Hạo theo bản năng ra quyền đón đỡ, lại phát giác không đúng, chỉ thấy ngón trỏ Thẩm Dịch khẽ nhúc nhích, đoàng một phát bắn ra, đạn Xuyên Giáp cứ thế xuyên phá bàn tay Long Hạo, Long Hạo kêu quai quái nhảy lên, mắng lớn: “Hèn hạ!” Thẩm Dịch chỉ cười lạnh, kỹ năng Nguyệt Ngân phát động, khóa cứng mục tiêu trên người Quỷ Phong. Sau đó một viên đạn thánh quang, hai viên đạn Xuyên Giáp đã nối gót mà tới.
Phát đạn thánh quang đầu tiên bắn vào xác quái vật Quỷ Phong triệu hoán, đánh nát cả thân thể quái vật, hai viên đạn Xuyên Giáp lao qua huyết vụ đầy trời, trúng ngay người Quỷ Phong. Lực công kích của hai phát này không hề nhẹ, Quỷ Phong kinh hãi nhảy lên, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây pháp trượng vong linh làm bằng xương khô màu trắng, quơ lên người mình một cái, ba tấm khiên cốt bỗng nhiên xuất hiện, không ngừng tự động vòng quanh thân thể gã.
Đã có ba tấm khiên cốt này, Quỷ Phong xem như nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện vài tên binh sĩ triệu hoán lao về phía mình.
Gã tự nhiên là xem thường mấy tên binh sĩ nọ, tương tự là triệu hoán, luận thực lực, những binh lính này kém vong linh triệu hoán của mình một mảng lớn, Quỷ Phong dữ tợn cười một tiếng, đang muốn một lần hành động diệt sát mấy tên lính này, không nghĩ tới người lính cầm đầu giơ tay lên, sáu con kiến đen to lớn trống rỗng xuất hiện, con kiến màu vàng kim óng ánh mang đường vân màu đen vỗ cánh bay tới, phun ra một chiếc gai nhọn bay về phía Quỷ Phong, đánh trúng một tấm khiên cốt, vậy mà đánh khiên cốt nát thành mảnh vụn đầy trời.
Quỷ Phong đang hoảng sợ, mấy con kiến đen đã lập tức bao vây gã.
Dùng triệu hoán đối triệu hoán, đội Long Nha phạm vào một cái sai lầm lớn, kỳ thật bọn họ cũng không chiếm thượng phong về mặt nhân số…
Thẩm Dịch đang tính nổ súng, tiếng gió lại nổi lên sau đầu. Hắn cũng không quay lại, chỉ nhanh bước nghiêng người tránh né, đồng thời co cùi chỏ, một khuỷu đánh về phía Long Hạo sau lưng, Long Hạo nâng đầu gối đón đỡ, sau đó Thẩm Dịch xoay một vòng lớn, trảo Cuồng Bạo hung ác cắt về phía bụng dưới Long Hạo, Long Hạo cũng phản ứng cực nhanh, lui bước né tránh, phản chân đá lên mặt Thẩm Dịch. Thẩm Dịch cấp tốc xoay thân tránh né, tương tự ra chân, Long Hạo đã thu về chiến đao, hung mãnh bổ xuống, Thẩm Dịch bị ép thu chân… Trong nháy mắt hai người giao thủ bụp bụp mấy phen, động tác nhanh như tia chớp, người xem không nhìn kịp.
So với Tạ Vinh Quân, lực tấn công Long Hạo cũng không mạnh bằng, ngược lại càng tiếp cận Đế Vũ, chỉ là Long Hạo giữ cân đối toàn thân rất tốt, không chỉ tùy ý ra quyền, mà còn tùy ý ra chân. Nếu nói Tạ Vinh Quân chủ yếu dùng chân để đi vị, thuộc loại kỹ thuật phòng ngự, như vậy chân của Long Hạo chính là thuộc kỹ thuật tiến công, luôn có thể tranh thủ khe hở giữa đao kiếm giao nhau mà tung ra một cước, đạt tới hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Thời khắc này ý chí chiến đấu của Long Hạo đang thịnh, chiến đao trong tay múa ra một vùng quang ảnh chói lọi, ngay lúc Thẩm Dịch dùng dao găm đón đỡ chiến đao, gã đột nhiên nâng chân đá trúng Thẩm Dịch, kỹ năng Cước Đạp phát động.
Kỹ năng Cước Đạp cấp D đẳng cấp 5: tiến hành công kích cường lực dạng đá văng lên mục tiêu ở khoảng cách gần, lực sát thương 50 điểm, mỗi lần tăng lên một đẳng cấp gia tăng 10 điểm tổn thương. Bản kỹ năng có thể dùng làm thức mở đầu cho liên kích kỹ.
Một cước này tới vô cùng bất ngờ, Thẩm Dịch trực tiếp bị đá ngay ngực, khải giáp T-1000 thay hắn hấp thu tổn thương một cước này, nhưng lại tạm thời bị đá tan, lộ ra một khe hở.
Sau đó nắm tay trái của Long Hạo chấn động, kỹ năng Xung Quyền phát động.
Kỹ năng Xung Quyền cấp DD đẳng cấp 3: tiến hành công kích dạng trùng kích lên người mục tiêu, lực sát thương 100 điểm. Bản kỹ năng có thể trở thành thức nối liền trong liên kích kỹ.
Một đấm của Long Hạo rơi vào ngực Thẩm Dịch, Thẩm Dịch trở tay một chưởng đồng dạng đánh vào người đối phương, nhưng Long Hạo lại xem như không thấy, khuỷu tay phải quét ngang, hung hăng đánh tới Thẩm Dịch.
Kỹ năng Nghịch Khuỷu cấp C: sử dụng khuỷu tay đập lên đối thủ, tạo thành 150 điểm thương tổn. Mỗi lần tăng lên một đẳng cấp gia tăng 10 điểm tổn thương. Bản kỹ năng có thể dùng làm thức kết thúc trong liên kích kỹ, căn cứ số lần liên kích đạt được tổn thương thêm vào.
Khuỷu tay nện vào ngực Thẩm Dịch, Thẩm Dịch cảm giác mình giống như ăn phải nguyên một chiêu Bạo Liệt Quang Đạn của Tạ Vinh Quân, một luồng lực lượng bàng bạc như sóng biển đập tới, đánh cho cả người hắn bay lên.
Thẩm Dịch phát hiện, trừ đi 25% tổn thương suy yếu, một kích cuối cùng này không ngờ đã gây cho mình hơn 200 điểm thương tổn. “Võ sĩ liên kích!” Thẩm Dịch bừng tỉnh đại ngộ, Long Hạo đã cuồng tiếu vung đao chém tới.
Kim Cương báo cáo cho hắn: “Giết hai, bắt một.” “Hay lắm, Hồng Lãng sao rồi?” “Trọng thương, uống hết vài bình thuốc, không chết xem như may mắn, bây giờ hắn còn chưa có tư cách một chiến ba, tối đa solo hai cái…” Kim Cương đem tình huống vừa rồi nói đại khái một lần. Nếu như không có Ôn Nhu viện thủ, Hồng Lãng cuối cùng không phải đối thủ ba người liên hợp. “Đội Long Nha thực lực không kém nha.” Có thể làm cho Hồng Lãng đánh khổ cực như vậy, xem ra cho dù ba người kia không mạnh, ít nhất cũng không tính quá yếu. Bất quá nhìn từ hướng này, Hồng Lãng y nguyên cách Tạ Vinh Quân một đoạn chênh lệch rất lớn.
Làm hắn khiếp sợ là câu kế tiếp của Kim Cương.
Kim Cương nói: “Hồng Lãng mở ra thiên phú.” “Anh nói cái gì?” “Ngay trong quá trình đánh nhau vừa rồi, Hồng Lãng được nhắc nhở, nói hắn đã có lĩnh ngộ chiến đấu mới, tiến vào giai đoạn mở ra thiên phú. Đúng là bó tay, ta không nghĩ ra kẻ ngu xuẩn giống như hắn có thể lĩnh ngộ ra kiểu chiến đấu gì đây nữa.” Kim Cương tức giận bất bình.
Thẩm Dịch cười lên ha hả: “Ở Huyết Tinh đô thị, liều mới ăn nhiều, đây quả thật là tin tốt.” Ôn Nhu cũng cười nói: “Bọn em đang tiếp tục chạy tới Tristram, Thẩm Dịch, anh nhớ cẩn thận một chút, đội Long Nha chết bốn gã đội viên, tâm tình vị Long lão đại kia chắc chắn sẽ không quá tốt.” “Anh cũng không phải là tới chiếu cố tâm tình của hắn đấy.” Thẩm Dịch cười cười, quay đầu nói với lão Mạnh: “Đội Long Nha đã chết ba người, một người rơi vào tay đồng đội tôi.” Lão Mạnh cả kinh: “Coi bộ Long Hạo muốn điên.” “Kệ hắn.” Thẩm Dịch nhún nhún vai, tốc độ dưới chân đột nhiên tăng mạnh, dẫn đầu nhảy vào tầng mộ thứ bốn.
Một đường chạy như điên, khu mộ bị quét sạch khiến cho tốc độ của bọn Thẩm Dịch thực sự nhanh hơn hẳn đội Long Nha. Có điều dẫu là thế, một đường chạy tới vẫn làm trễ nải quá nhiều thời gian của bọn hắn. Giờ này khắc này, bọn hắn chỉ hi vọng thực lực Andariel sẽ không quá yếu, có thể gắng gượng thêm một ít thời gian.
Mắt nhìn lối vào tầng mộ thứ năm xuất hiện xa xa, trong lòng mọi người đồng thời phấn chấn.
Đúng lúc này, hai tiếng nhắc nhở bỗng liên tục vang lên. “Đánh số E1246 hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng Nữ Bá Tước, được ban thưởng 400 điểm tích lũy.” “Đánh số E2548 hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng Thợ Rèn, được ban thưởng 500 điểm tích lũy.” Hai nhiệm vụ lại được hoàn thành trong cùng một lúc, tin tức này đã nghiêm trọng kích thích tất cả những người còn đang tiến hành nhiệm vụ.
Lão Mạnh gấp gáp, hận không thể vọt ngay tới cửa động, thế nhưng trong lòng Thẩm Dịch bất chợt hiện lên báo động: “Lão Mạnh coi chừng, cửa động có mai phục!” Lão Mạnh ngẩn ngơ, bước chân đang lao nhanh theo bản năng ngừng một chút, trước mắt bốn năm bóng đen đột nhiên lao ra, người cầm đầu giương tay bổ ra một đao sắc bén về phía lão Mạnh.
Lão Mạnh quát to một tiếng, bản năng lật ngang kiếm ngăn cản, lại vẫn chậm một bước, ánh đao như gió chém vào trước ngực y, cơ hồ cắt ngang người.
Kỹ năng Đồng Tâm kèm theo vũ khí: công kích mục tiêu tạo thành 140 điểm thương tổn, bộ vị bị đánh trúng mất đi hiệu quả phòng ngự, duy trì thời gian 10 phút.
Theo một đao phách ra, một gã to con từ bên cạnh xông đến, hung hăng nện rìu vào đùi lão Mạnh, ngạnh sinh chém nát một đoạn xương đùi của y.
Người thứ ba theo sát phía sau, bên ngoài khoác trường bào, một thân cổ trang, mới bước mấy cái đã xông tới, phi cước đá vào cổ lão Mạnh, động tác thoăn thoắt dị thường, có thể xưng được là hành động như gió, xâm lược như lửa.
Cũng may lão Mạnh kịp thời rút ra thanh tiểu kiếm màu bạc, trở tay đỡ cước, ngạnh sinh cản lại. Chân đối phương cứng rắn như thép, không hề bị tiểu kiếm xâm hại, mu bàn chân linh xảo xoay ngược, đẩy ra tiểu kiếm, mũi chân điểm về phía trước, vô cùng quỷ dị đột phá hư không, điểm vào ngực lão Mạnh, đạp cho y lùi liền mấy bước.
Sau đó là một mạo hiểm giả sắc mặt trắng bệch xông tới, đánh ra luồng sáng đen về phía lão Mạnh, bỗng một vầng hào quang màu bạc xẹt qua, ngăn ngay trước người y, ánh đen đụng ánh trắng, gai bạc toát ra đầy trời, đúng là T-1000.
Lúc này người thứ năm cũng lao đến, người này đeo một bộ kính đen, cầm trong tay một thanh đao laser ly tử ion, từ xa bổ về phía lão Mạnh, lưỡi đao vậy mà vọt dài ra, mấy thấy lão Mạnh hết đường tránh né, bỗng một chiếc phi trảo quỷ dị bắt lấy y, một tay kéo y trở về. Đao laser ly tử ion chém hụt, lưu lại một vết đao ngấn thật sâu trên mặt đất.
Năm người đồng thời nhìn hằm hằm Thẩm Dịch, Thẩm Dịch cũng không để ý tới, một chưởng vỗ vào lão Mạnh, thuật chữa bệnh đê hèn phát động, lúc này mới nói: “Long lão đại khá lắm, tính toán hay a, xem ra Andariel đã bị các ngươi khống chế.” Trong cuộc tranh đoạt Andariel này, Thẩm Dịch ngay từ đầu đã rơi vào hoàn cảnh xấu, chính là hắn kỳ thật không hề biết hướng đi của đội Long Nha. Hắn hoàn toàn không biết đội Long Nha đến cùng làm cái gì dưới lòng đất, tất cả đều là căn cứ manh mối đã có mà đoán ra được.
Thời điểm manh mối chưa đủ, cũng sẽ xuất hiện đoán nhầm.
Vốn dĩ mỗi người đều cho rằng, dưới tình huống đã ở tầng năm, đội Long Nha sẽ toàn lực giết chết Andariel trước, kể cả chính Thẩm Dịch cũng nghĩ vậy, đây cũng là cách làm tiêu chuẩn của tuyệt đại đa số mạo hiểm giả trong tình thế này.
Nhưng sau khi Thẩm Dịch nghe được hai tiếng nhắc nhở kia, hắn đột nhiên nghĩ: nếu đội Long Nha giết chết Andariel, bọn họ sẽ nghĩ mình cũng sẽ nghe được nhắc nhở. Một khi nhắc nhở truyền ra, mình chẳng còn việc gì phải tiếp tục xông xuống, rất có thể sẽ bỏ đi ngay tại chỗ. Mà hiện giờ bọn hắn đã kết thâm cừu đại hận với đội Long Nha, đội Long Nha tuyệt không có khả năng tiếp nhận kết cục này đấy.
Bởi vậy, với đội Long Nha mà nói, cách làm thông minh nhất kỳ thật không phải lập tức giết chết Andariel, mà là trọng thương ả trước, lại nghĩ biện pháp vây khốn ả, sau đó mai phục lối đi từ tầng bốn tiến vào tầng năm, tùy thời phục kích người xâm nhập. Dù sao thì chỉ có Thẩm Dịch không rõ ràng hướng đi của đội Long Nha, đội Long Nha lại có thể biết rất rõ hướng đi của hắn. Chỉ cần tiến hành tính toán từ thời khắc Cúc Thiêm Vũ tử vong, có thể dễ dàng tính ra thời gian mục tiêu chạy đến, cũng tranh thủ đoạn thời gian này suy nghĩ xem mình rốt cuộc nên làm gì mới là chính xác nhất.
Mà bây giờ sáu người đội Long Nha xuất hiện năm người, điều này nói rõ đội Long Nha quả thật đã hoàn thành mục đích trọng thương Andariel, còn dư lại một người hiện đang ở tầng năm khống chế Andariel, những người khác thì tùy thời phục kích.
Điều này khiến Thẩm Dịch thầm mắng mình ngu xuẩn, vậy mà đến thời khắc này mới ý thức được, nếu hắn tỉnh ngộ chậm hơn một chút, lão Mạnh liền chính thức nguy hiểm. Lão Mạnh có thể sống sót, không chỉ nhờ hắn sớm nhắc nhở, mà còn do đội Long Nha định bắt sống. Bọn họ có một người rơi vào tay đối phương, bởi vậy muốn trọng thương đối thủ, trao đổi đồng đội, ra tay ít nhiều vẫn còn lưu chút lực.
Mạo hiểm giả một đao chém trúng lão Mạnh trước đó, đúng là Long Hạo, đội trưởng đội Long Nha, gã nhìn hằm hằm Thẩm Dịch: “Ngươi cũng giỏi tính toán a, đội trưởng đội Đoạn Nhận Thẩm Dịch.” Lúc trước bọn Hồng Lãng và Jaz đánh một trận, tuy Long Hạo không thể tận mắt chứng kiến, nhưng thông qua kênh đoàn đội vẫn nghe được tinh tường. Thời điểm Hồng Lãng nói ra câu diệt đội Thứ Huyết, nếu Long Hạo còn không biết là ai đang âm thầm ra tay, cũng không khỏi quá ngu. Huống chi hôm nay thanh danh đội Đoạn Nhận đã dần lan truyền, không còn là hạng vô danh tiểu tốt như lúc ban đầu nữa.
Bất quá biết rõ thì thế nào. Long Hạo cũng không sợ đội ngũ này.
Không phải cứ đánh bại một cường đội là có thể đơn giản được xưng cường đội đấy. Cũng giống như trong lịch sử có rất nhiều trường hợp cường quốc thua trận, nhưng quốc gia đánh thắng chưa hẳn có thể trở thành cường quốc.
Nếu như nói phán định một trận chiến đấu thắng bại, là lấy nhân số tử vong làm tiêu chuẩn, như vậy phán định một chi đội ngũ mạnh yếu, lại cần lấy thực lực tổng hợp làm tiêu chuẩn.
Mặc dù đội Đoạn Nhận từng lập nên chiến tích huy hoàng, nhưng nhân số đoàn đội quá ít. Trong tác chiến tiểu đoàn đội, từ trước đến nay nhân số vẫn là một khâu cực kỳ trọng yếu. Bởi vậy cho dù tên tuổi đội Đoạn Nhận đã dần dần truyền ra theo thời gian, danh khí cũng đang trở nên hot, nhưng bọn hắn cuối cùng vẫn không thể trở thành một trong ba cường đội, nhân số chính là bình cảnh lớn nhất của bọn hắn.
Chính là bởi vì đối thủ không có ưu thế nhân số, mặc dù đối mặt đội Đoạn Nhận từng đả bại đội Thứ Huyết, Long Hạo vẫn có tự tin một trận chiến.
Chiến đao Đồng Tâm trong tay quét ngang, Long Hạo kêu lên: “Các ngươi đối phó hai người nọ, Thẩm Dịch và tên bị thương giao cho ta!” Tương tự chiến thuật Thẩm Dịch kiên trì trước sau như một, Long Hạo cũng lựa chọn cách làm kiến tạo một phần ưu thế, dùng lực lượng một người ngăn chặn Thẩm Dịch và lão Mạnh, để bốn người khác tập trung giải quyết Chu Nghi Vũ và Avril trước.
Chỉ là ngay lúc đó, Thẩm Dịch cũng đã kêu lên: “Lão Mạnh, anh đi đối phó tên khoác trường bào, Chu Nghi Vũ đối phó Lý Kiên Nhận, Avril đối phó kính mắt, mặt trắng và Long Hạo giao cho tôi.” Song phương đều có mưu đồ riêng của mình, lúc này đây Thẩm Dịch không còn kiến tạo ưu thế bộ phận nữa, mà là phân phối bình quân. Sở dĩ hắn làm như vậy, là vì từng người tự chiến sẽ dễ dàng hơn hiệp đồng tác chiến rất nhiều.
Giống như quấy rầy trận hình vĩnh viễn dễ dàng hơn tạo thành trận hình vậy.
Còn với Thẩm Dịch mà nói, chỗ tốt lớn nhất của từng người tự chiến chính là kéo dài thời gian phân thắng bại, dù sao một đấu một muốn nhanh chóng giết chết đối thủ là hết sức khó khăn. Đội Long Nha thì ngược lại, bọn họ còn có một người đang ở tầng dưới đối phó Andariel. Bằng thực lực của Andariel, chỉ sợ người mạo hiểm kia rất khó một mình chèo chống thời gian quá dài.
Trận chiến đấu này, đội Đoạn Nhận kéo được rất tốt, trong khi đội Long Nha không thể kéo nổi!
Chỉ trong giây lát, Thẩm Dịch cũng đã nắm chắc điểm mấu chốt quan trọng nhất trận chiến này, đồng thời nhanh chóng làm ra ứng đối.
Ngay sau khi hắn phát ra lệnh, lão Mạnh dẫn đầu nhảy lên, đánh về phía mạo hiểm giả khoác trường bào, tổn thương ở đùi đã được bôi thuốc nối xương, thương thế đã phục hồi hơn nửa, tuy hành động còn có chút bất tiện, nhưng ít nhiều không còn đáng ngại. Chu Nghi Vũ thì phóng tới Lý Kiên Nhận, đối mặt nhân vật cận chiến công thủ hai đầu cường lực của đội Long Nha, cách làm của Chu Nghi Vũ chính là né, đánh, trốn, né, đánh, trốn, tuy hắn không đánh lại ai, nhưng lợi dụng thiên phú Người Xe Nhất Thể, tùy ý phóng mô-tô trong huyệt mộ, kéo dài thời gian quả thật là nghề của hắn. Mà Avril thì đối đầu với gã đeo kính cầm đao laser ly tử ion, thần công vs khoa học kỹ thuật, tràng diện cũng coi như đặc sắc.
Về phần mạo hiểm giả sắc mặt trắng bệch vừa tính động thủ với Avril, Thẩm Dịch đã bắn liên tục mấy súng về phía gã. Chỗ tốt lớn nhất khi cầm súng chính là muốn khiêu khích ai liền khiêu khích người đó. Mấy phát này vừa bắn ra, gã mặt trắng chợt giơ tay lên, một cái xác quái vật trước người gã vậy mà đứng dậy, thay gã ngăn cản mấy phát đạn này.
Thẩm Dịch vốn cũng không trông cậy vào mấy phát này có thể khiến đối phương ra sao, cho nên không thèm dùng cả đạn Xuyên Giáp, nhưng thời khắc này chứng kiến hành động của đối phương, không khỏi ồ lên một tiếng.
Hóa ra người này chính là triệu hoán sư thứ hai của đội Long Nha, mạo hiểm giả triệu hoán hệ bất tử Quỷ Phong.
Từ khi hắn tiến vào Huyết Tinh đô thị đến nay, vẫn là lần đầu tiên đụng phải mạo hiểm giả cường hóa hệ bất tử, với hắn mà nói, loại mạo hiểm giả này quả thực chính là đồ ăn hắn yêu thích nhất.
Thẩm Dịch nhanh chóng mang lên Huân Chương Bất Tử, đang tính nổ súng, Long Hạo đã quơ chiến đao xông đến, cho ngay Thẩm Dịch một đao đón đầu.
Thẩm Dịch lui về phía sau nửa bước, thân hình lách sang bên, chiến đao sượt qua mặt, tay phải cầm súng làm dao găm, họng súng đâm về phía lồng ngực đối phương. Long Hạo theo bản năng ra quyền đón đỡ, lại phát giác không đúng, chỉ thấy ngón trỏ Thẩm Dịch khẽ nhúc nhích, đoàng một phát bắn ra, đạn Xuyên Giáp cứ thế xuyên phá bàn tay Long Hạo, Long Hạo kêu quai quái nhảy lên, mắng lớn: “Hèn hạ!” Thẩm Dịch chỉ cười lạnh, kỹ năng Nguyệt Ngân phát động, khóa cứng mục tiêu trên người Quỷ Phong. Sau đó một viên đạn thánh quang, hai viên đạn Xuyên Giáp đã nối gót mà tới.
Phát đạn thánh quang đầu tiên bắn vào xác quái vật Quỷ Phong triệu hoán, đánh nát cả thân thể quái vật, hai viên đạn Xuyên Giáp lao qua huyết vụ đầy trời, trúng ngay người Quỷ Phong. Lực công kích của hai phát này không hề nhẹ, Quỷ Phong kinh hãi nhảy lên, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây pháp trượng vong linh làm bằng xương khô màu trắng, quơ lên người mình một cái, ba tấm khiên cốt bỗng nhiên xuất hiện, không ngừng tự động vòng quanh thân thể gã.
Đã có ba tấm khiên cốt này, Quỷ Phong xem như nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện vài tên binh sĩ triệu hoán lao về phía mình.
Gã tự nhiên là xem thường mấy tên binh sĩ nọ, tương tự là triệu hoán, luận thực lực, những binh lính này kém vong linh triệu hoán của mình một mảng lớn, Quỷ Phong dữ tợn cười một tiếng, đang muốn một lần hành động diệt sát mấy tên lính này, không nghĩ tới người lính cầm đầu giơ tay lên, sáu con kiến đen to lớn trống rỗng xuất hiện, con kiến màu vàng kim óng ánh mang đường vân màu đen vỗ cánh bay tới, phun ra một chiếc gai nhọn bay về phía Quỷ Phong, đánh trúng một tấm khiên cốt, vậy mà đánh khiên cốt nát thành mảnh vụn đầy trời.
Quỷ Phong đang hoảng sợ, mấy con kiến đen đã lập tức bao vây gã.
Dùng triệu hoán đối triệu hoán, đội Long Nha phạm vào một cái sai lầm lớn, kỳ thật bọn họ cũng không chiếm thượng phong về mặt nhân số…
Thẩm Dịch đang tính nổ súng, tiếng gió lại nổi lên sau đầu. Hắn cũng không quay lại, chỉ nhanh bước nghiêng người tránh né, đồng thời co cùi chỏ, một khuỷu đánh về phía Long Hạo sau lưng, Long Hạo nâng đầu gối đón đỡ, sau đó Thẩm Dịch xoay một vòng lớn, trảo Cuồng Bạo hung ác cắt về phía bụng dưới Long Hạo, Long Hạo cũng phản ứng cực nhanh, lui bước né tránh, phản chân đá lên mặt Thẩm Dịch. Thẩm Dịch cấp tốc xoay thân tránh né, tương tự ra chân, Long Hạo đã thu về chiến đao, hung mãnh bổ xuống, Thẩm Dịch bị ép thu chân… Trong nháy mắt hai người giao thủ bụp bụp mấy phen, động tác nhanh như tia chớp, người xem không nhìn kịp.
So với Tạ Vinh Quân, lực tấn công Long Hạo cũng không mạnh bằng, ngược lại càng tiếp cận Đế Vũ, chỉ là Long Hạo giữ cân đối toàn thân rất tốt, không chỉ tùy ý ra quyền, mà còn tùy ý ra chân. Nếu nói Tạ Vinh Quân chủ yếu dùng chân để đi vị, thuộc loại kỹ thuật phòng ngự, như vậy chân của Long Hạo chính là thuộc kỹ thuật tiến công, luôn có thể tranh thủ khe hở giữa đao kiếm giao nhau mà tung ra một cước, đạt tới hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Thời khắc này ý chí chiến đấu của Long Hạo đang thịnh, chiến đao trong tay múa ra một vùng quang ảnh chói lọi, ngay lúc Thẩm Dịch dùng dao găm đón đỡ chiến đao, gã đột nhiên nâng chân đá trúng Thẩm Dịch, kỹ năng Cước Đạp phát động.
Kỹ năng Cước Đạp cấp D đẳng cấp 5: tiến hành công kích cường lực dạng đá văng lên mục tiêu ở khoảng cách gần, lực sát thương 50 điểm, mỗi lần tăng lên một đẳng cấp gia tăng 10 điểm tổn thương. Bản kỹ năng có thể dùng làm thức mở đầu cho liên kích kỹ.
Một cước này tới vô cùng bất ngờ, Thẩm Dịch trực tiếp bị đá ngay ngực, khải giáp T-1000 thay hắn hấp thu tổn thương một cước này, nhưng lại tạm thời bị đá tan, lộ ra một khe hở.
Sau đó nắm tay trái của Long Hạo chấn động, kỹ năng Xung Quyền phát động.
Kỹ năng Xung Quyền cấp DD đẳng cấp 3: tiến hành công kích dạng trùng kích lên người mục tiêu, lực sát thương 100 điểm. Bản kỹ năng có thể trở thành thức nối liền trong liên kích kỹ.
Một đấm của Long Hạo rơi vào ngực Thẩm Dịch, Thẩm Dịch trở tay một chưởng đồng dạng đánh vào người đối phương, nhưng Long Hạo lại xem như không thấy, khuỷu tay phải quét ngang, hung hăng đánh tới Thẩm Dịch.
Kỹ năng Nghịch Khuỷu cấp C: sử dụng khuỷu tay đập lên đối thủ, tạo thành 150 điểm thương tổn. Mỗi lần tăng lên một đẳng cấp gia tăng 10 điểm tổn thương. Bản kỹ năng có thể dùng làm thức kết thúc trong liên kích kỹ, căn cứ số lần liên kích đạt được tổn thương thêm vào.
Khuỷu tay nện vào ngực Thẩm Dịch, Thẩm Dịch cảm giác mình giống như ăn phải nguyên một chiêu Bạo Liệt Quang Đạn của Tạ Vinh Quân, một luồng lực lượng bàng bạc như sóng biển đập tới, đánh cho cả người hắn bay lên.
Thẩm Dịch phát hiện, trừ đi 25% tổn thương suy yếu, một kích cuối cùng này không ngờ đã gây cho mình hơn 200 điểm thương tổn. “Võ sĩ liên kích!” Thẩm Dịch bừng tỉnh đại ngộ, Long Hạo đã cuồng tiếu vung đao chém tới.