(Loại kiến đó có khả năng ăn được linh hồn)
Nhìn đống thi thể Lục thực phong trước mặt, Diệp Bạch sợ lạnh toát người, nếu như không phải bản thân xưa nay vốn cẩn thận, dù đang ở trong hoàn cảnh an tĩnh như vậy vẫn duy trì cảnh giác thì hậu quả một màn vừa rồi thật không tưởng tượng được.
Hơn nữa, huyệt động này đã bắt đầu trở nên nguy hiểm, rõ ràng sự yên tĩnh không phải là sự đáng sợ duy nhất của nó mà còn là ở sự quỷ dị.
Hiển nhiên, huyệt động này không phải là mộc chỗ bình thường, nếu không căn bản không có khả năng xuất hiện hung thú Lục thực phong hiếm thấy như vậy.
Cẩn thận bước qua xác lũ ong độc ngổn ngang, Diệp Bạch tiếp tục tiến về phía trước. Lúc này tính chuyện lùi lại là không thể, hơn nữa cũng không biết những chỗ đi qua không có nguy hiểm vì không gặp không có nghĩa là không có nên lùi hay tiến cũng như nhau .
Nếu tiến thì còn có khả năng đi ra ngoài, lùi lại e chỉ là chỉ có một đường chết, bị giam ở trong động vĩnh viễn không ra được.
Cho nên, Diệp Bạch vẫn giữ thận trọng, kiếm quang quanh thân càng dày và sáng hơn làm thành một kiếm trận tứ tượng phòng ngự nghiêm mật.
Kiếm trận phòng ngự tứ tượng này là do bản thân Diệp Bạch tự lĩnh ngộ ra, trong đó có hơn nửa là dùng lực phòng ngự kiên cố của Đại tứ tượng kiếm trận và thuật phong tỏa, vây khốn của Cự mộc tù lung kiếm trận. Hắn chưa có một kiếm trận nào chuyên dụng để phòng ngự nên tạm thời ghép hai kiếm trận này lại.
Tuy nhiên khi phát hiện có nguy hiểm, tác dụng củ kiếm trận phòng ngự tứ tượng cũng chỉ là để cho Diệp Bạch một chút thời gian để chuẩn bị, sau đó hắn sẽ có rất nhiều thủ đoạn khác như Khô Mộc Long Ngâm quyết, Thiên Tẩu Tứ Tượng bộ, Thiên Tiên kiếm khí…, đều là những công pháp mạnh mẽ đủ để tự bảo vệ mình.
Trải qua không biết thời gian bao lâu, dọc đường cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Diệp Bạch hết rẽ trái lại rẽ phải, đã qua không biết bao nhiêu băng động, cuối cùng chính hắn cũng không biết đã đi tới đâu, dù muốn quay trở về chỗ cũ cũng khó có khả năng.
Những băng động thiên tạo này chằng chịt đan chéo vào nhau, lấp lánh khó tả, giống như một cái mê cung, chỉ cần đi vào lập tức sẽ không thấy lối ra.
Giờ đã là xế chiều.
Diệp Bạch đi tới một băng động kỳ quái dường như có khác với những cái khác, bốn phía của nó ẩn hiển ánh sáng màu tím nhạt. Truyện được copy tại
Trong lòng của Diệp Bạch nhất thời trở nên cảnh giác, ánh sáng của kiếm trận thu lại sát bên người, tập trung cao độ đi vào trong đó.
Vừa tiến vào trong, băng động vốn vẫn yên tĩnh bỗng nghe một trận âm thanh xào xạo dường như có một vật gì đang bò trên mặt băng, Diệp Bạch đi qua một khối băng lớn thì nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái.
Từng con kiến cổ quái màu đỏ to bằng đầu ngón tay, trên đầu có hai sợi râu màu đỏ, chân có màu xanh đang bò trên mặt băng. Cách đó không xa có một hồ nước nóng rộng chừng mười trượng bốc khói nghi ngút, từng con kiến cứ thế bò về phía mặt hồ rồi cứ thế chui vào hồ nước biến mất không thấy tăm tích.
Diệp Bạch đang tự thấy kì lạ thì chỉ chốc lát sau bầy kiến đó lại xuất hiện, tuy nhiên chúng kéo theo một con cá chép màu đỏ to bằng lòng bàn tay. Con cá chép này toàn thân tỏa ánh sáng vừa màu vàng vừa màu hồng rực rỡ, hai mắt có một vạch vàng không giống như những con cá chép bình thường, Diệp Bạch nhìn thấy thì giật mình, đây dường như là loại cá chép Kim mục lý cực kỳ quý hiếm, không biết vì sao lại xuất hiện trong hồ nước này.
Hơn thế nó còn bị đám quái kiến này bắt để ăn thịt, phải biết rằng bắt được Kim mục lý cực kỳ khó khăn vì nó luôn sống ở các ngóc ngách tận đáy hồ, những con kiến này cuối cùng là loại kiến gì.
Đàn quái kiến kia kéo theo con Kim mục lý chui vào một tổ kiến nằm ở một góc của băng động. Mặt trên của tổ kiến này có màu xám, giống như là bùn đất trét lên, ở đây xung quanh đều là băng cứng, một chút bùn đất này dĩ nhiên là do đàn kiến đào lên.
Có thể đào được một chiếc tổ dưới mặt băng cứng rắn như vậy, đàn quái kiến màu đỏ này đúng thực là không đơn giản.
Diệp Bạch đang định tiến về phía trước thì đột nhiên đôi tai của hắn dựng lên, cả người chợt lóe lên rồi biến mất, lát sau đã thấy xuất hiện ở trên đỉnh của băng huyệt, nấp sau một khối băng lớn nhìn ra phía trước.
Diệp Bạch làm ra động tác như thế bởi vì hắn vừa phát hiện ra ở băng động này vết chân người. Chưa biết là người nào đó cũng đi lạc như hắn hay ở đây đã gần lối ra có kẻ tiến vào.
Diệp Bạch không thể biết là khả năng nào nhưng hắn vẫn cẩn thận ẩn nấp. Vốn không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, mặc dù trong Băng vụ đại hạp cốc này trên cơ bản chỉ có đệ tử cảu Tử Cảnh cốc đi vào nhưng không đảm bảo mọi người đều là quân tử khiêm cung. Trong giới huyền tu, chuyện giết người đoạt bảo là bình thường, Diệp Bạch biết trong Tử Cảnh cốc có một đám đệ tử chuyên môn đoạt bảo mà sống gọi là Đoạt bảo tu sĩ.
Nhóm người này ăn no không có việc gì làm, lại không muốn khổ sở tranh đấu với hung thú hay đi khắp nơi tìm kiếm linh thảo nên đánh chủ ý vòa những đệ tử vừa trong cốc đi ra. Vừa thấy ai có thu hoạch lớn mà lại đi một mình liền lập tức hoành đao đoạt bảo, nếu có người nào chứng kiến thì giết luôn diệt khẩu, chuyện này cũng không phải là hiếm hoi gì.
Đệ tử của Tử Cảnh cốc nhiều như vậy nến chuyện vàng thau lẫn lộn là khó tránh khỏi. Băng vụ đại hạp cốc rộng lớn như vậy, có làm chút chuyện mờ ám cũng khó bị phát hiện vì thế dễ dấn đến bản năng tham lam trỗi dậy. Trong Băng vụ đại hạp cốc, kiếm tiền cũng như điểm cống hiến nhanh nhất mà không phải cực khổ tìm linh thảo, săn hung thú chính là đám đoạt bảo tu sĩ này.
Đồng thời bọn chúng cũng là đối tượng để mọi người căm ghét, vì thế dám tiến vào Băng vụ đại hạp cốc thì đều là những người có thực lực hoặc kết thành đoàn đội để giảm nhỏ nguy hiểm, không giống như Diệp Bạch, một mình vẫn dám xông vào cốc.