Bái Kiếm Cốc Thẩm Ngạo Thiên mặc một thân tử y, tiến về phía trước một bước, cả người giống như là mãnh hổ xuống núi, đối mặt với mọi người vô cùng uy nghiêm.
Phía dưới rất nhiều người thực lực không đủ bị uy áp này làm cho rút lui, chỉ có một hai phần mười người trong số bọn họ là đứng nguyên tại chỗ, thân hình bất động.
Ở sau lưng hắn chính là thanh tứ giai đê cấp Liệt Thiên Kiếm phát ra quang mang chói mắt xông thẳng lên trời, rất nhiều người dời mục quang đi, nhưng đã muộn chỉ thấy trắng xóa một mảng, nước mắt muốn rơi ra.
Đây chính là uy năng của tứ giai kiếm khí, cho dù là cường giả huyền sư cũng thấy không rõ cường quang của thanh kiếm, không nói tới đại bộ phận huyền sĩ.
Tứ giai kiếm khí, trên cơ bản có thể cảm nhận được sự hiện hữu của nó. Nhìn thấy quang mang của nó có rất nhiều người có thể nhìn thấu bản thể, trừ phi là những người có cảnh giới cực cao.
- Các vị đến Bái Kiếm cốc ta không biết có gì chỉ giáo?
Bái Kiếm cốc Thẩm Ngạo Thiên cao giọng nhìn về phía bốn người Lôi Cực Thiên, tuy thực lực của lão không bằng nhưng không hề có vẻ gì là e ngại. Mở miệng là lập tức hỏi.
Chỉ là hắn cũng không phải là người có đầu óc xúc động, sản nghiệp to lớn Bái Kiếm cốc hôm nay tuy lành ít dữ nhiều nhưng cũng phải cố gắng giữ lấy.
Thẩm Ngạo Thiên thân là đệ tử của Thẩm gia, đem thế gia dẫn vào tông môn tuy có thể gọi là bất công nhưng cũng vì vậy mà hắn rất yêu mến Bái Kiếm Cốc. Làm sao cso thể để sự nghiệp mà mình gây dựng một đời bị sụp đổ. Một khi như vậy, hắn chính là tội đồ của Thẩm gia, cho dù chết muôn lần cũng không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông của Thẩm gia.
Bởi vậy tuy giờ phút này hắn tức giận nhưng cũng cố gắng đè nén xúc động ở trong lòng xuống.
Chỉ là hiển nhiên những người khác không thèm để một cốc chủ Bái Kiếm cốc nho nhỏ vào trong mắt. Lôi Cực Thiên Thiên Khô Lão ma, Xà lão nhân, còn có Lam Đại tiên sinh, bốn người không nhìn hắn mà đều đưa mắt lên phía trên đỉn hắc sơn, đệ nhất cao phong của Bái Kiếm cốc. Lúc này cấm địa Bái Kiếm các không còn thấy gì nừa, chỉ còn có một tòa kiếm trận u lam, ẩn ẩn có một quang mang thần bí dụ dỗ người khác tới gần.
Một màn khí tử vụ không ngừng từ kiếm trận tuôn ra, sau đó được kiếm trận tinh long, tán nhập vào không gian hư vô.
Thần sắc của bốn người trịnh trọng, ánh mắt trở nên kinh ngạc, bọn họ đối với cốc chủ Bái Kiếm Cốc Thẩm Ngạo Thiên không để vào mắt nhưng đối với kiếm trận thì biết rằng nó không tầm thường.
Mặt khác người âm thầm phá vỡ Bái Kiếm các kia vẫn chưa xuất hiện khiến cho người ta phải lo lắng.
Có thể phá vỡ cấm địa của Bái Kiếm cốc người này tuyệt đối không kém so với bọn họ, thậm chí còn có thể hơn. Đây cũng là nguyên nhân khiến bọn họ chần chừ không dám tiến tới, đối phương có thể lặng yên không một tiếng động phá vỡ cấm địa của Bái Kiếm các, điều này khiến cho người ta phải giật mình.
Chỉ là bốn người không tiến tới thì những người khác cũng không nhẫn nại như bọn họ. Xích phát đại hán đứng ở bên cạnh Hoa Linh công tử, không kìm được mà bước ra quát:
- Đừng có giả mù khách sáo nữa, ngươi muốn thì lão đại trước hết cho ngươi nếm một chén canh này.
Lời nói vừa dứt, lão không để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh nữa mà đảo thân hình, hóa thành một đạo lưu quang hỏa diễm, hướng về phía một cây khóa sắt mà tung người lên. Với tốc độ như vậy chỉ sợ trong chốc lát là có thể thuận theo khóa sắt mà đi lên Kiếm Phong.
Mọi người thấy hắn tuy thô lỗ nhưng tốc độ thì lại thật khủng khiếp, ai cũng không kìm được mà lắp bắp kinh hãi, tuy nhiên lại có người nhếch miệng khinh thường nói:
- Ngu ngốc.
Rất rõ ràng, lúc này ra tay sẽ trở thành mũi tên của mọi người, không chỉ riêng Bái
Chỉ có trong hỗn loạn mới có thể đục nước béo cò, cơ hồ những người có chút đầu óc sẽ không để chuyện này xảy ra, ai cũng đợi tới khi người khác xuất đầu rồi mới ra tay, bởi vậy cho nên khi nhìn thấy Xích phát đại hán xông ra ngoài, không ít người liền lắc lắc đầu mà khinh bỉ hắn.
Quả nhiên cốc chủ Thẩm Ngạo Thiên không ngờ mình khiêm tốn hỏi mà đối phương một chút sóng gợn đều không có, căn bản đều không liếc nhìn mình, trong lòng của hắn nhất thời vô cùng tức giận, hắn dù gì cũng là tông chủ của một phương, từ trước tới giờ chưa bao giờ phải chịu đựng sự nhục nhã như vậy. Muốn ngay lập tức khai chiến với bốn người kia,ngươi chết ta sống.
May mà cuối cùng hắn cũng nhịn được, mầ mấy nghìn đệ tử Bái Kiếm cốc thấy vậy thì cũng kìm nén xúc động, giận dữ bây giờ cũng chỉ ngu xuẩn mà thôi.
Lúc này nhìn thấy một tiểu bối của một cửu phẩm tông môn vô lễ ngông cuồng này như vậy, tuy rằng Lôi Cực Thiên, Thiên Khô lão nhân, Xà Lão Thẩm Ngạo Thiên không dám đụng vào nhưng một Hỏa Linh thành nho nhỏ thì khác.
Bởi vậy hắn đã quyết tâm lập uy, thân hình của Thẩm Ngạo Thiên di chuyển, khí thế phóng đại ra, một kiếm khí ngập trời xuất hiện khiến cho tất cả phải biến sắc.
Khí thế của Thẩm Ngạo Thiên liên tiếp diễn ra, giống như là một thanh cự kiếm kình thiên, đứng ở trong hư không, một đạo vô hình kiếm khí tự động hình thành muốn phóng ra.
Ngay từ đầu đã có không ít người chú ý nhất cử nhất động của Thẩm Ngạo Thiên, muốn nhìn xem cốc chủ của Bái Kiếm cốc đối mặt với khiêu khích này như thế nào. Lúc này đây thấy khí thế này của hắn, những người muốn đục nước béo cò không khỏi cảm thấy run sợ.
Mà ngay cả Lôi Cực Thiên, Thiên Khô Lão nhân, Lam đại tiên sinh, Xà lão cũng không khỏi cả kinh, bọn họ bị khí thế này trấn nhiếp, tất cả đều kinh dị quay đầu lại nhìn cốc chủ Thẩm Ngạo Thiên.
Tuy nhiên bọn họ vẫn chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, thứ mà bon họ kiêng kỵ vẫn là nhân vật bí mật phá hủy bái kiếm các.
Thực lực của bản thân họ đã đạt tới cảnh giới bước nửa bước vào huyền tông đỉnh phong, cộng thêm trong tông môn có người chỉ điểm, bọn họ tin tưởng rằng đối với Thẩm Ngạo Thiên chắc chắn sẽ giành chiến thắng. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Chỉ là bọn họ cũng hơi hứng thú, không biết một kiếm này của Thẩm Ngạo Thiên sẽ thế nào, nếu như không chịu nổi một kích thì càng không đáng để vào mắt.
Bởi vậy bọn họ đều ôm hai tay, nhìn về phía Thẩm Ngạo Thiên mà chờ đợi.
Ở trong hư không, một đạo vô hình kiếm khí bay ra, khoảng chừng hơn mười trượng, vô hình kiếm khí có một uy áp vô cùng lớn về phía xích phát đại hán.
Đúng lúc này, lõa nhân ho ra máu đột nhiên hướng về phía Thẩm Ngạo Thiên nói:
- Tông chủ, một tiểu nhân vật như vậy làm sao có thể để người lao tâm động thủ, để lão hủ đối phó là được rồi.
Trong trường mọi người đều kinh hãi, ai cũng không ngờ hắn đột nhiên xuất hiện, mà thấy cảnh tượng như vây, Thẩm Ngạo Thiên cũng hơi trầm ngâm một chút, nhưng cuối cùng cũng thu kiếm khí mà thản nhiên nói:
- Được, đã như vậy thì cho mọi người trông thấy, Bái Kiếm cốc chúng ta không dễ bị bắt nạt.
Vị lão giả kia cuồng tiếu nói:
- Được, ở đây đã không ai để Bái Kiếm cốc chúng ta vào mắt vậy thì chúng ta giáo huấn cho bọn họ cả đời khó quên, cho bọn họ biết Bái Kiếm cốc không phải loài chó nào cũng có thể đi vào.
Hắn vươn người đứng dậy, giờ khắc này, thân hình của lão đột nhiên thẳng lên, một sát ý ngập trời khuếch tán ra, làm cho thiên địa cũng thất sắc.
Ở trong trường mọi người đều biến sắc, lão nhân không ai ngờ kia lúc này trở nên vô cùng đáng sợ, ngay cả bọn người Lôi Cực Thiên Xà lão cũng biến sắc.