- Được, những tinh thạch này ngươi để ở nơi nào, làm sao lấy ra nữa?
Cái vấn đề này, đã làm cho nàng khúc mắc thật lâu, cũng chưa kịp hỏi, hiện tại rốt cục nàng cũng nhịn không được nữa rồi.
- Cái...này.
Nghe vậy, Diệp Bạch sờ sờ cái mũi, không khỏi cười một tiếng, lại không trả lời.
Kỳ thật ban đầu, hắn cũng không biết có thể hay không lấy đi, nhiều tinh thạch như vậy, nếu như toàn bộ buông tha, phỏng chừng không ai không tiếc, nhưng lại vô phương mang đi, cho dù có Tam Mãng Tuyết Giới, không gian cũng không có lớn như vậy, chỉ có thể thu hoạch một bộ phận mà thôi.
Điều này tự nhiên là điều mà Diệp Bạch cũng không muốn nhìn thấy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Chỉ là sau, hắn lại hốt nhiên nghĩ đến một chuyện, Kiếm Thạch có khả năng thu thập đồ linh tính, bên trong không gian hẳn là vô cùng lớn, đừng nói chỉ là mấy trăm vạn tinh thạch, chính là nhiều nhiều hơn nũa, nó cũng hoàn toàn có khả năng thu vào.
Giống như Hoa Thảo Kính, Linh Khí Hỏa Liên… cũng có thể thu vào trong đó, tinh thạch này hẳn là không vấn đề, có thể không thu vào được.
Cho nên hắn bảo Viêm Mị nhắm mắt lại, trước dùng một viên tinh thạch thử, kết quả thật sự có thể được, tự nhiên tin vui mừng tung tay áo ra liền toàn bộ thu vào bên trong Kiếm Thạch.
Chính là chuyện này, đề cập đến bí mật của hắn, Kiếm Thạch quan hệ trọng đại, điều này Diệp Bạch cũng không có thể tùy tiện tiết lộ, bởi vậy nghe Viêm Mị hỏi, Diệp Bạch chỉ là cười cười, không trả lời.
Thấy thế, Viêm Mị đã biết kết quả, sau đó hung hăng nhìn Diệp Bạch một cái, sau đó nhìn sang chỗ khác.
Nàng biết Diệp Bạch nếu không muốn trả lời, khẳng định chính mình khó xử, mặc dù trong lòng thập phần bất mãn, rốt cuộc không có hỏi tới nữa.
Bên trong thạch thất, nhất thời lại khôi phục bình tĩnh, chỉ là hai người trong lúc đó, lại nhiều hơn một tia xấu hổ.
Một ngày lại qua đi.
Tiếp xuống thời gian, đơn điệu mà buồn tẻ, Diệp Bạch Luyện đan, tham ngộ Việt Vương Chỉ. Viêm Mị nhắm mắt ngồi xếp bằng, tu luyện Hỏa Mị công, hai người cũng không nói chuyện lẫn nhau, thời gian cứ như vậy một ngày một ngày quá đi.
Qua một ngày, Diệp Bạch lại ngồi ở trước bức họa Việt Vương Chỉ, ngẩng đầu hướng bức họa nhìn lại.
Bỗng nhiên trong lúc đó, trên vách đá tại căn ngón tay này, dĩ nhiên lại lần nữa có chút nhất động, tựa hồ có cái gì biến hóa, nhưng Diệp Bạch lại lần nữa chăm chú nhìn lại thì lại hoàn toàn không có thấy.
Rồi sau đó, tùy tiện hắn hoán đổi góc độ, chỉ pháp này như trước vẫn không nhúc nhích, chỉ xéo hướng thiên, không hề biến hóa.
Ngày thứ nhất như thế, ngày thứ hai như thế, nhưng ngày thứ ba, tình huống đồng dạng lại lần nữa xảy ra.
Lần này, ánh mắt Diệp Bạch, liền không có dời đi, hắn nhìn ngón tay có chút nhất động, bị hắn trực tiếp ấn vào trong óc, mặc dù theo sau giống như không tiếp tục động tĩnh, nhưng Diệp Bạch cũng đã nhắm hai mắt lại, thuận lợi nhớ phương hướng biến hóa của chỉ pháp, bắt đầu nghiên cứu.
Từ từ, trong đầu Diệp Bạch cũng xuất hiện một ngón tay, đúng là trên thạch bích vẽ ra, bất quá, nếu hắn không phải định tại nơi đó, mà là chậm rãi di động thì biến hóa phía sau cũng không sảy ra.
Rồi sau đó, bốn thức hợp nhất, tại trong đầu Diệp Bạch đã dần định hình.
Diệp Bạch đột nhiên giương đôi mắt, hai đạo Tử Mang chợt lóe lướt qua, hắn nhảy dựng lên, tay phải giương lên, co rụt lại đột nhiên nhất đếm trên đầu ngón tay, ngón tay bắn ra.
- Phốc.
Lúc này xuất hiện một đạo Tử sắc chỉ kình, như phong như lôi, như lửa như điện, mang theo một luồng lệ liệt, đáng sợ, phô trương, khí thế bá đạo, hung hăng lao thẳng vào trên Thạch Bích kết giới.
- Phanh.
Một tiếng vang thật lớn vang lên, cả thạch thất vô số toái thạch bay loạn, so với trước đây sử dụng Viêm Bạo Thuật, Hắc Động xuất hiện còn muốn lớn hơn mấy lần, xuất hiện ở trước mặt Diệp Bạch, mặc dù rất nhanh biến mất, nhưng trong nháy mắt để cho Diệp Bạch thiếu chút nữa trố mắt đứng nhìn.
- Chẳng lẽ chính là uy lực của Việt Vương Chỉ sao?
Chính mình bất quá vừa mới có điểm ra một chỉ ngoài ý muốn, ngẫu nhiên thi triển ra, uy lực của nó lại làm Diệp Bạch cũng không khỏi thất sắc.
- Đây chỉ là một thức, nếu như Việt Vương thập thức, toàn bộ hợp nhất, uy lực chỉ sợ kinh thiên động địa, thật sự có khả năng tung hoành thế gian đi.
Lúc này tưởng tượng, Diệp Bạch cũng không khỏi có một chút nhiệt huyết sôi trào, đáng tiếc hắn cũng biết, võ học tinh diệu thần kỳ như thế, có thể có được một thức cũng là cơ duyên khó có được rồi, sau này muốn tìm được chín thức còn lại, cũng không phải dễ dàng gì.
Cùng suy nghĩ, còn không bằng làm thế nào để thức Việt Vương Chỉ này luyện đến đại thành thì nói sau, đến lúc đó, uy lực so sánh với hiện tại, chỉ sợ lớn hơn mấy lần.
Bên kia, Viêm Mị đang tự tu luyện, nghe đến động tĩnh, phục hồi tinh thần lại, thấy trong nháy mắt xuất hiện Hắc Động thật lớn, cùng bốn phía thạch thất, như ngày tận thế vậy, cả người nàng trong nháy mắt như hóa đá, ánh mắt mở thật to, trong ánh mắt có thần sắc không thể tin được.
. . .
Một tháng thời gian, rất nhanh liền trôi qua.
Tu luyện không biết đêm ngày, Diệp Bạch, Viêm Mị ở bên trong thạch thất tu luyện lại càng chịu khó hơn.
Một người một bên điều khiển Hỏa Ngọc Huyền Lung Đỉnh đan lô Linh Hỏa, bảo đảm không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một bên Phân Thần không ngừng suy nghĩ nghiên cứu biến hóa Việt Vương Chỉ, muốn tranh thủ sớm hơn một ngày luyện đến đại thành.
Mà Viêm Mị đắm chìm tu luyện Hỏa Mị công, thời gian công lực của nàng, thong thả tăng lên, Hỏa Mị công đệ nhất trọng cũng rốt cục tiếp cận đại thành, đang chậm rãi hướng đệ nhị trọng cảnh giới tiến lên.
Nhưng ngày hôm nay, hai người cũng không có tu luyện, bởi vì thời gian hợp đan đã tới, lúc này thành hay bại, cũng ở chỗ này.
Hai người đều đứng ở trước đan lô, bất quá vì tránh quấy rầy Diệp Bạch, ảnh hưởng đến luyện đan, Viêm Mị cố ý rời xa một khoảng cách, chỉ là tại xa xa lẳng lặng nhìn, nàng cũng biết tại chuyện này nàng không giúp được Diệp Bạch cái gì, chỉ cần không đến quấy rối hắn mà thôi.
Mà Diệp Bạch, lúc này tâm thần cũng khẩn trương chưa từng có, hắn hoàn toàn quên đi Viêm Mị ở bên người, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn đan lô có một đoàn chất lỏng năm mầu.
Đây trải qua suốt một tháng luyện chế, tạp chất đã tinh lọc ra hết, tinh hoa toàn bộ còn lại, mà hiện tại, chỉ chờ hắn chuẩn bị một chút liền có khả năng chính thức bắt đầu quá trình Ngưng Đan.
Cửu chuyển thành đan, mới có thể gọi là Kim Đan, đây sẽ công đoạn cuối cùng, cái quá trình này, không thể xuất hiện một điểm ngoài ý muốn, nếu không, tất cả liền đem kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà thôi.
Song chưởng Diệp Bạch lúc này không tự chủ được toát ra mồ hôi, có thể thành công hay không, chính là lúc này vậy.
Lúc này có thể nói là khó khăn nhất, cũng là tối trọng yếu nhất, cũng đã hơn một tháng thời gian chẳng qua là chuẩn bị mà thôi, khó khăn cũng không lớn.
Lúc này Diệp Bạch cho vào Huyền Tinh, Hỏa Ngọc Huyền Lung Đỉnh, càng phát ra trong sáng, hồng quang thấu đỉnh mà xuất, Lưu Quang tràn đầy rực rỡ.
Bên trong Đỉnh, tất cả Huyền Tinh vừa được thiêu đốt, khiến cho cả Hỏa Ngọc Huyền Lung Đỉnh độ ấm đều kịch liệt lên cao, một mảnh Tử Vụ, điện quang lượn lờ, vừa lúc đó nhất chuyển, chính thức bắt đầu rồi.
Chỉ thấy đoàn ngũ thải Linh dịch, đang không ngừng xoay tròn, bắt đầu thoát ly hình thái chất lỏng, từ từ dung hợp, thành đan chuyển hóa, mà mầu sắc, cũng bắt đầu biến thành trắng, sau đó hồng hoàng, lam lục, cuối cùng biến thành vẻ tím xanh.
Diệp Bạch thấy thế, không dám khinh thường, Tinh Thần lực bạo tuôn ra, trong nháy mắt bao phủ cả Hỏa Ngọc Huyền Lung Đỉnh, rồi sau đó, thủ quyết đánh ra, Xích Hỏa Bát Quyết nhất thức đánh ra, dựa theo khẩu quyết, khống chế độ ấm Đan Hỏa tiến hành hợp đan.
Rốt cục, Tinh Thần lực không ngừng đè ép, cùng Đan Hỏa không ngừng nướng chín, đoàn xanh tím sắc Linh dịch này bắt đầu quá trình Ngưng Đan rồi.
Từ từ, một quả trong suốt giống như có một con tiểu giao bên trong đang không ngừng lao nhanh rít gào, Tử Kim sắc, mơ hồ lộ ra một luồng hồng quang, Linh đan bắt đầu thành hình, hơn nữa từ từ lộ ra một luồng Dược hương chân chính, cho dù Viêm Mị cách xa, cũng có thấy rõ ràng, lộ ra vẻ mê say.
Diệp Bạch ánh mắt nhất thời co rụt lại:
- Đến lúc, phân đan.
Hắn quát to một tiếng, lập tức đem miếng Tử Kim sắc Linh đan này, đột nhiên tách ra, hóa thành sáu miếng, đồng thời kịch liệt xoay tròn đứng lên. Mà đồng thời, Diệp Bạch lại một lần nữa ném vào mười vạn khối Huyền Tinh, Hỏa Ngọc Huyền Lung Đỉnh độ ấm lại một lần nữa lên cao, chính là Diệp Bạch, Huyền công kinh người, ở chỗ này cũng không khỏi có một loại cảm giác nóng bức kinh người.
Diệp Bạch thở dài một hơi, đang muốn bắt đầu quá trình Ngưng Đan cuối cùng, nhưng vào thời khắc này, hắn sắc mặt đột nhiên đại biến.
Chỉ thấy một hơi thời gian này sau miếng Linh đan, dĩ nhiên đồng thời đột nhiên nứt ra, trong đó một quả càng là trực tiếp bạo mở, hóa thành một đoàn phấn vụn, tiêu tán tại Tử Hỏa, trong nháy mắt ngay cả một điểm cặn bã cũng không có còn lại. Còn lại năm miếng, cũng bắt đầu xuất hiện vết tích phân liệt.
- Cái gì, điều này sao có thể?
Diệp Bạch lập tức cấp bách thu lại, trong nháy mắt sắc mặt của hắn liền biến trắng, không dám chậm trễ, hai tay động liên tục, rất nhanh mười ngón tay tung bay đánh ra thủ ấn.
Cuối cùng, tất cả chỉ quyết hợp nhất, Diệp Bạch quát to một tiếng:
- Xích Hỏa Bát Quyết, đan đốt cửu trọng.
Thanh âm hét lớn, lúc này Tử Quang như cùng Tiểu Long nhanh chóng xông vào trong đan lô, đem năm miếng Linh đan còn chưa hoàn toàn nứt nẻ bảo vệ.
Đồng thời, trong đầu Diệp Bạch đột nhiên nhất ngưng, một mảnh tinh thần võng, trực tiếp xuất hiện, đồng dạng bay vào trong đan lô, Diệp Bạch cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm Tinh huyết, sáp nhập Tử Hỏa, nhất thời, "Thình thịch" một tiếng thanh âm thanh thúy vang lên,
- Leng keng leng keng. . .
Năm miếng Linh đan, rốt cục thành hình, cùng trong lúc nhất thời, Tử Hỏa dập tắt, Hỏa Ngọc Huyền Lung Đỉnh mở ra, kỳ dị Dược hương, tung bay mười dặm, xa gần có thể nghe, năm miếng Linh đan, đồng thời bay ra, được Diệp Bạch cho vào trong bình ngọc, vội vàng đóng lại.
- Đan thành.