Thực lực của Diệp Bạch, so với Lôi Tông Tông chủ Yến Trùng Thiên, Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn còn cao hơn sao?
Nếu là như thế, quả thật làm người mọi người chấn kinh rồi, phải biết rằng, Lôi Tông Tông chủ Yến Trùng Thiên, chính là Lam Nguyệt Huyền Bảng, bài danh thứ năm, mà Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn kém hơn một chút, bài danh thứ sáu.
Hai người này đều tiến vào trung vị Huyền Tông lâu hơn, lúc trước cả Lam Nguyệt công quốc cũng chỉ có hai người, Diệp Bạch so với bọn họ còn cao hơn, cho dù không thể bài danh 3, thì ít nhất cũng có vị trí thứ 4.
Nếu với suy đoán này mà nói ra, thì không biết dẫn đến oanh động như thế nào nữa. Mỗi một vị Huyền Tông, đến cảnh giới Huyền Tông, đều thu được một cái Phong Hào, giống như Dược tông Thủy Tà Thiên, liền Phong Hào là Dược, Xích Mạc Thiên Cơ cốc Cốc Chủ Tả Lam Tương, Phong Hào là Tà, Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, Phong Hào là Tử, Ma Thần Cốc Cốc Chủ Bàng Nguyên Vũ, Phong Hào là Ma vậy.
Dược tông Thủy Tà Thiên, Tà Tông Tả Lam Tương, Tử Tông Túc Hàn Sơn, Ma Tông Bàng Nguyên Vũ.
Mà có người Phong Hào là Thiên, có người Phong Hào là Nhân, có người Phong Hào là Hoa, có người Phong Hào là Quỷ, có người Phong Hào là Đao, có người Phong Hào là Cầm, có người Phong Hào là Chiến, có người Phong Hào là Tinh, có người Phong Hào là Huyết…
Từng bước từng bước, không có trường hợp cá biệt.
Thiên Tông, Địa tông, Nhân tông, Hoa Tông, Quỷ Tông, Cầm Tông, Đao Tông, Huyết Tông, Chiến Tông, Tinh tông, Hoàng Tông… Tông cấp cường giả, nếu như đặt ở một quốc gia, có thể không tính nhiều hơn, nhưng nếu như trong mắt thiên hạ, cũng là vô cùng vô tận.
Trong những người này, mỗi một người đều có duy nhất một cái Phong Hào, nhưng muốn thu được cái Phong Hào này, kỳ thật cũng không dễ dàng gì, phong hào phải được người khác đồng ý mới được. Nhưng, Diệp Bạch nếu như đã đạt tới trung vị Huyền Tông, thì vấn đề này tựa hồ không có bất cứ vấn đề gì nữa.
Tại Lam Nguyệt, còn có ai có thể ngăn cản sao?
Còn có ai, có thể ngăn cản hắn, không cho hắn Phong Hào đây? Không có ai, ngay cả Lam Nguyệt Huyền Tông cường đại nhất, Lôi Tông Yến Trùng Thiên, Tử Tông Túc Hàn Sơn đều không thể, lại càng không muốn nói đến người bên ngoài.
Như vậy, trở thành trung vị Huyền Tông, Diệp Bạch được Phong Hào, đó là cái gì?
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người nhìn nhau, đều không khỏi đứng lên.
Bất quá, loại chuyện này, khả năng không phải bọn họ là những đệ tử phổ thông có thể chen vào, một Phong Hào Huyền Tông rất là trịnh trọng và trang nghiêm. Lúc Phong Hào, càng là long trọng cực kỳ, mời thiên hạ anh tài, tụ tập thịnh hội Phong Hào.
Cho nên, cái danh hiệu này kỳ thật không phải tự mình đặt ra, nếu muốn thu được đồng ý, ít nhất phải có các vị Huyền Tông gật đầu tham gia, thậm chí có Phong hào là vô số trận huyết chiến mới có thể có được, kỳ thật không phải dễ dàng.
Hơn nữa có Phong Hào phạm huý, giống như trong Lam Nguyệt Quốc, sáu trăm năm trước có người tự phong là Đao Tông, kết quả vô số cao thủ đao đạo không phục, đi tìm hắn khiêu chiến.
Hắn thực lực vốn không yếu, nếu không cũng không dám khoe khoang như thế, kết quả, không đến ba tháng, hắn liền thoát lực mà chết. Trong ba tháng đó hắn đã thi đấu hơn ba trăm chận chiến, do không được nghỉ ngơi thoát lực mà chết.
Cho dù hắn muốn, nhưng người khác không đồng ý, Đao Tông tự nhiên làm cho mọi người bất mãn, nếu như ngay cả những người sử đao đều không thể chiến thắng, còn lấy đao một chữ làm gì?
Cho nên cũng đã làm người chê cười, đao chữ còn như thế, giống như Chiến, Huyết, Hoàng, Thiên… càng không nói. Nếu muốn thu được dạng Phong Hào này, so sánh với phong hào Hoa, Quỷ, Cầm, Tinh… còn gian nan hơn nhiều.
Đồng dạng, phong hào Kiếm so với phong hào Đao càng khó khăn hơn nhiều, Lam Nguyệt lập quốc ngàn năm đến nay, còn không có người nào dám tự phong hào là Kiếm, cũng không có người nào thu được Phong Hào này.
Bởi vì cường giả sử kiếm, so với người sử đao, còn nhiều hơn gấp trăm lần, do đó kết quả không nói cũng biết.
Đối với phía dưới những người này àn tán, Diệp Bạch cũng không có cảm thấy, coi như có biết thì hắn cũng không quan tâm làm gì.
Lúc này hắn đem 36 Kim Liên cỡ nhỏ tạo thành một đóa Kim Liên thật lớn, đánh vào thân hình Bạch Hàn Nhã, Diệp Bạch lúc này mới thở dài một hơi.
Xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh đang chảy ra, lần này đối với tiêu hao Huyền khí cũng là rất lớn, trong cơ thể, cơ hồ đã cạn kiệt, hơn nữa Tinh Thần lực tập trung được thư giãn, cũng không khỏi có một loại cảm giác mỏi mệt.
Thoáng như đi ngàn vạn dặm đường, rốt cục nghỉ ngơi chỉ chốc lát, quả thật có cảm giác tê liệt vậy.
Trường Sinh chỉ, Lam cấp Trung cấp chỉ pháp, mặc dù chỉ pháp này có tác dụng chữa thương, tuy nhiên trình độ khó khăn, vẫn không cần nói cũng biết.
Diệp Bạch sử dụng Lam cấp chỉ pháp, vốn rất là gian nan, lại trúc trắc, có nhiều chỗ không liền lạc, cũng may là cuối cùng không có việc gì, bình an thi pháp.
Nhưng tuy là như thế, nếu muốn hoàn toàn trị liệu tốt cho Bạch Hàn Nhã, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.
Thực lực của Bạch Hàn Nhã cùng Yến Cực Sơn, vốn là khác biệt quá lớn, hơn nữa Yến Cực Sơn có tâm muốn hạ sát thủ, đánh ra một chiêu âm độc nhất của hắn.
Cho nên Bạch Hàn Nhã căn bản không thể đề phòng, bị thương nặng ngay cả phản ứng không có.
Xương tay, xương đùi, còn có kinh mạch trong cơ thể, đều bị nghiền nát hư hao, cơ hồ chỉ còn một chút sinh cơ. Nếu như không phải Diệp Bạch có Trường Sinh chỉ bảo vệ, chỉ sợ lúc này, Bạch Hàn Nhã là một xác chết rồi.
Lam cấp Trung cấp chỉ pháp kỳ diệu, tự nhiên không phải đơn giản như vậy, bất quá, cho dù Diệp Bạch có Trường Sinh chỉ thần kỳ, nếu không có ba ngày một lần thi triển cứu trị, thân hình Bạch Hàn Nhã bị thương, cũng phục hồi không được.
Trong cơ thể kinh mạch hoàn hảo, có Huyền Nguyên Diệp Bạch cường đại làm hậu thuẫn, muốn khôi phục không phải là việc khó, những Yến Cực Sơn đánh vào nàng Khí kình âm độc, lúc này Diệp Bạch lấy thực lực áp chế, sau uống thuốc trừ độc thì cũng tiêu trừ sạch sẽ.
Cho tới bảo dưỡng kinh mạch, Ôn Dưỡng bên trong, thì chỉ cần vài thang thuốc bổ, có thể khỏi được.
Nhưng vấn đề khó khăn nhất là xương đùi của nàng bị vỡ vụn, nếu muốn khôi phục, cũng không phải dễ dàng gì. Lúc này những chỗ này quá mức yếu đuối, vô phương dùng sức mạnh, chỉ có thể từ từ phục nguyên, dùng Huyền khí tu dưỡng, hơn nữa Trường Sinh chỉ bổ sung, mới có thể từ từ khôi phục lại như cũ được.
Chính là, không có năm ba tháng, thậm chí một hai năm thời gian, cũng không làm được điểm này, thậm chí lúc sau này, Bạch Hàn Nhã chỉ sợ làm những động tác đơn giản cũng không làm được, cần phải có người phục vụ vậy.
Diệp Bạch rõ ràng, nếu Bạch Hàn Nhã bởi vì bản thân mình mà bị thương như thế, hắn phải có trách nhiệm chữa khỏi cho nàng.
Ta không giết bá nhân, bá nhân bởi vì ta mà chết, Diệp Bạch trong lòng áy náy, Bạch Hàn Nhã là một nữ hài tử như vậy mà bị đối xử như thế, lửa giận trong lòng Diệp Bạch, càng ngày càng đậm.
Hắn biết, từ giờ trở đi, hắn cứu trị Bạch Hàn Nhã là việc hắn phải làm, không nói bởi vì nàng là bằng hữu, còn bởi vì áy náy, đây là nghĩa vụ, trách nhiệm của hắn vậy.
Nhưng lúc này ở cả Lam Nguyệt, hay đưa mắt cả thiên hạ, người có Trường Sinh chỉ pháp, cũng chỉ có hắn mà thôi.
Hắn sẽ không dạy cho người khác, bởi vì hắn đồng ý với Kiếm Lão rồi.
Cho nên, việc trị liệu Bạch Hàn Nhã, duy nhất chỉ có hắn mà thôi.
Ngón tay xem xét trên mạch môn Bạch Hàn Nhã, sau một lúc lâu, Diệp Bạch rốt cục để xuống, xác nhận Bạch Hàn Nhã đã không có việc gì, ít nhất là tạm thời không có việc gì, Diệp Bạch biết nàng hiện tại cần nhất là thời gian, chỉ có thời gian, nàng mới từ từ phục nguyên.
Hiện tại, chính mình dùng Trường Sinh chỉ bảo vệ tất cả sinh cơ trong cơ thể nàng, cơ bản không có gì đáng ngại, cho nên, tâm thần hắn lập tức tiến vào Kiếm Thạch.
Trường Sinh chỉ pháp, Kiếm Lão dạy cho hắn, bất quá Kiếm Lão cũng ở trong Kiếm Môn Truyền công thụ nghệ.
Kiếm Môn giảng cứu, vạn vật có thù lao, thiên hạ không có bữa ăn nào ăn không, đây là quy củ truyền thừa ngàn năm, không ai có thể đánh vỡ, ngay cả Kiếm Lão, cũng không ngoại lệ.
Trước đây, Kiếm lão đã nói với Diệp Bạch, Huyền công, Huyền kỹ, Huyền pháp Kiếm lão cũng có, nhưng muốn thu được, thì Diệp Bạch phải có điểm cống hiến Kiếm Thạch mang đi đổi.
Mà điểm cống hiến Kiếm Thạch trân quý, rất khó có được, để đổi lấy những Huyền công, Huyền kỹ, Huyền pháp, Tinh thạch, Huyền binh, trận pháp, thậm chí Linh Bảo trân quý đều có.
Nhưng giá trị, cũng rất khó thu được, chỉ sợ một điểm cống hiến Kiếm Thạch, cũng phải nỗ lực tuyệt đối mới có được.
Bí kíp ở trong tay Kiếm Lão, thấp nhất cũng là Lam cấp Sơ cấp, thấp hơn Lam cấp vốn không có, bởi vì công pháp, bí kíp phổ thông từ Lam cấp trở xuống, đối với Kiếm lão hoàn toàn không có tác dụng, cho nên, ban đầu cũng không có thu thập. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Chính là Lam cấp công pháp, trong tay của Kiếm Lão cũng không có nhiều lắm, bởi vì có Kiếm trận, Kiếm Lão phát hiện những công pháp này, đối với Kiếm Trận sư, tác dụng cũng không lớn.
Nhất kiếm phá Vạn Pháp, có một bộ cao phẩm Kiếm trận, so với tất cả công kích Huyền kỹ, phòng ngự Huyền kỹ, thân pháp Huyền kỹ, đều là Phù Vân mà thôi.
Chân chính Cao cấp Kiếm Trận sư, không cần Huyền quyết, chỉ cần một bộ Kiếm trận, có thể đánh khắp thiên hạ khó tìm địch thủ rồi, càng về phía sau, những Huyền quyết, Huyền kỹ này đối với Kiếm Trận sư cường đại mà nói, tác dụng càng ít đi.
Bọn họ ngay cả thời gian tu luyện Kiếm trận cũng không có, thì làm gì mất nhiều thời giờ, đi tu luyện những môn Huyền quyết, Huyền kỹ này mà làm gì.
Vô luận so sánh về công kích, so sánh phòng ngự, so sánh tốc độ, Kiếm trận đều hơn phổ thông Huyền quyết, Huyền kỹ quá nhiều.