Yến Vân Sơn cách Hỏa Vân thành tám mươi dặm về phía Đông.
Bên một sườn núi vô danh ở bên trong Thiên Hà hạp cốc.
Lúc này ở bên sườn núi xuất hiện một người thanh niên mặc áo trắng, khi đến đây cánh tay của hắn khẽ vẫy, sau đó khẽ nói:
- Kiếm trận.
- Chợt… từ sau lưng hắn lúc này dâng lên hai đạo kiếm quang mang một hồng một lam, giống như người cá, quẫy đuôi chạy vào mảnh rừng rậm. Bỗng nhiên "Ầm" một tiếng vang thật lớn, toàn bộ cánh rừng rậm liên tục nổ tung, trong phạm vi trăm mét vuông tất cả cây cối đầu nhất tề đứt làm hai đoạn, tất cả đều như được san bằng.
Trên sườn núi, người thanh niên này thỏa mản tươi cười, hai tay khẽ vẫy một cái, hai thanh kiếm bỗng nhiên bay trở về trong tay, sau đó hắn giắt lên trên lưng của mình. Người thanh niên này nhìn về phía cánh rừng xa xa khẽ mỉm cười, kêu lên:
- Sư phụ.
Lúc này thanh âm già nua bỗng nhiên vang lên, nhưng cũng không thấy người đâu, nhưng nghe giọng nói này có vẻ rất là tán dương:
- Thật là không tồi, cũng chưa tới nửa tháng thời gian, thủy hỏa Lưỡng Nghi kiếm trận, sơ cấp Tam Tài kiếm trận, Tiểu Tứ Tượng kiếm trận, ba cái kiếm trận này ngươi cũng đã học được, trụ cột không sai biệt lắm, ngươi lúc này có thể học tập chân chính kiếm trận rồi.
Thanh niên trẻ tuổi kinh hỉ kêu lên:
- Sư phụ, rốt cục cũng đến lúc rồi sao?
Lão giả gật gật đầu đồng ý, người thanh niên này chính là Diệp Bạch. Từ sau khi hắn mua được "Liệt Hỏa thiên luyện kiếm" và "Thiên Xích Thủy kiếm" hai thanh thủy hỏa Huyền binh kiếm, hắn ngay lập tức bắt đầu tu luyện kiếm trận. Thủy hỏa Lưỡng Nghi kiếm trận, sơ cấp Tam Tài kiếm trận, Tiểu Tứ Tượng kiếm trận, trải qua thời gian hơn nửa tháng tu luyện, rốt cục cũng đã đại thành. Lúc này Diệp Bạch ở trong rừng thi triển, chỉ là thủy hỏa Lưỡng Nghi kiếm trận, thế nhưng kiếm trận này có thể tạo thành lực phá hoại như thế, thì Tam Tài kiếm trận và Tiểu Tứ Tượng kiếm trận còn có uy lực đến đâu?
Diệp Bạch có thể khẳng định, đối với đế giai Huyền sĩ, cũng không tạo thành lực công kích như vậy.
Nhưng với lời nói của Kiếm lão, điều này bất quá chỉ là bước đặt nền móng gì đó cho hắn mà thôi, đây cũng không coi là kiếm trận chân chính, giờ phút này, Kiếm lão sẽ truyền chân chính kiếm trận chi đạo cho Diệp Bạch.
- Tinh thần lực cấp 1, ngươi đạt được ba cái kiếm trận theo thứ tự là: Nhất giai cấp thấp Tiểu Nhiếp linh kiếm trận, nhất giai cấp thấp Hoa Mộc kiếm trận, nhất giai cấp thấp Cự Mộc Tù Lung kiếm trận.
Ở bên trong Kiếm Thạch, Kiếm lão chăm chú nhìn Diệp Bạch, thần sắc trịnh trọng, nói:
- Nếu ngươi muốn học thành công, hơn nữa phải học thành thạo bản lĩnh bảo mệnh, Tiểu Nhiếp linh kiếm trận có thể giúp ngươi tụ tập thiên địa linh khí, tăng nhanh tốc độ tu luyện, đây là kiếm trận phụ trợ. Hoa Mộc kiếm trận là đế giai ảo trận, khi sử dụng là huyễn hóa ra cây cối, cỏ hoa để giết người, rất là khủng bố. Còn Cự Mộc Tù Tung kiếm trận chính là lồng giam kiếm trận mà trước đây ta đã chỉ bảo cho ngươi những điều căn bản. Những điều chỉ dậy trước kia không gọi là kiếm trận, lúc này những điều ta chỉ dậy mới miễn cưỡng xem như là kiếm trận, một khi ngươi tu luyện thành, thì như cự mộc từ trên trời giáng xuống, đem người vây vào trong đó uy lực cực mạnh. Nếu muốn phá giải trận này trừ phi thực lực người đó cao hơn ngươi nhiều, thì không thể phá trận mà ra, Từ " khốn", chính là bao vây kẻ địch, ngươi nhất định phải học cho thật tốt.
Diệp Bạch gật gật đầu, Kiếm Lão với thần sắc trịnh trọng, tiếp tục nói:
- Tất cả kiếm trận, từ thấp đến cao, tổng cộng chia thành 9 cấp, có nhiều loại bất đồng, hiệu quả cũng là bất đồng. Nhưng đều tổng hợp thành năm phương diện đó là, đánh, phòng, phong, vây, phụ trợ, cho đến một ít đặc thù kiếm trận khác. Ngày sau, khi bản thân ngươi có nhiều kiến thức thì sẽ biết, mỗi một giai kiếm trận cũng chia nhiều cấp độ. Đối với kiếm trận cơ bản nhất, biểu hiện màu trắng, tinh anh cấp kiếm trận, tốt hơn một chút biểu hiện màu xanh biếc, Kiếm trận kiệt xuất, tốt hơn, biểu hiện màu lam. Truyền kỳ cấp kiếm trận, chính là đỉnh cấp kiếm trận, biểu hiện tên màu tím. Còn trên cấp truyền kỳ là tuyệt thế cấp, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, lúc trước ta cũng chỉ gặp qua một lần, biểu hiện màu vàng. Một giai tuyệt thế cấp kiếm trận, uy lực thậm chí không dưới ba cấp thấp kiếm trận cùng lúc thi triển.
Diệp Bạch nghe thấy lời nói như vậy, trong đầu không khỏi có một loại cảm giác ngu muội, Kiếm lão thấy vậy nhìn hắn, cười cười, nói:
- Nói lâu như vậy chắc ngươi cũng đã nghe rõ, cho dù cùng là nhất giai kiếm trận, cũng có gần ngàn loại, tự nhiên phân chia cao thấp, thấp nhất không có uy lực gì, cũng không cần học, bởi vì vấn đề thời gian, kiếm trận rất là phí sức, hao tổn tinh thần, không tốt không học, ngươi cũng trực tiếp buông tha là được. Đối với nhất giai tuyệt thế cấp kiếm trận so với cấp ba cấp thấp kiếm trận giống nhau, sự khác biệt của nó chính là, một cái là ngươi có tinh thần lực cấp 1 là có thể học, mà kiếm trận kia ngươi chưa đạt được tinh thần lực cấp 3, thì không thể học. Càng là cao giai kiếm trận, càng là trân quý, nhưng đuêọc nó cũng càng nhỏ, hết thảy đều xem vào vận khí của ngươi thôi.
Sau khi nói xong, Kiếm lão vung tay lên, nhất thời trước mặt Diệp Bạch xuất hiện một khối màu trắng mặt bản, mặt trên tinh thần lực cấp 1 của hắn đạt được ba cái kiếm trận, trong đó, là một Tiểu Nhiếp linh kiếm trận, có màu xanh biếc, Hoa Mộc kiếm trận, biểu hiện cũng là màu xanh biếc, mà Cự Mộc Tù Lung kiếm trận, biểu hiện màu lam.
Ba kiếm trận này này đại biểu, Tiểu Nhiếp linh kiếm trận cũng chỉ là nhất giai tinh anh cấp kiếm trận, Hoa Mộc kiếm trận giống như vậy là nhất giai tinh anh cấp kiếm trận, mà kiếm trận trân quý nhất, đó là Cự Mộc Tù Lung kiếm trận, đó là nhất giai kiệt xuất cấp kiếm trận.
Diệp Bạch hít sâu một hơi, nói :
- Đệ tử nhớ kỹ.
Kiếm Lão nghe thấy như vậy, sau đó vung tay lên khối màu trắng kia lần nữa biến mất, Kiếm Lão nhìn Diệp Bạch, trầm giọng nói:
- Hảo, tất cả ngươi đã nhớ kỹ, như vậy, ta hiện tại bắt đầu truyền thụ cho ngươi một loại kiếm trận, đó là phụ trợ Tiểu Nhiếp linh kiếm trận.
Diệp Bạch cung kính nói:
- Vâng, đa tạ sư phụ chỉ điểm.
Mang theo Diệp Bạch đi đến một khu đất trống trải, Kiếm Lão đột nhiên vung tay lên, từ tay áo của hắn bay ra vô số lam hoặc tím bảo kiếm, lúc này đều trôi nổi trên không trung. Ngón tay kiếm lão chỉ mấy cái lên những bảo kiếm đang phiêu phù trên không trung, sau đó tất cả bảo kiếm lập tức bay theo một loại quỹ tích kỳ lạ, lốm đa lốm đốm, thoạt nhìn giống như là một loại tinh thần loại nhỏ.
Đối với tinh thần kiếm trận, bên ngoài của nó có hình dạng bát giác, tùy theo tám phiến màu trắng, hình dạng của một thanh bảo kiếm bố thành. Mà bên trong có hơn mười thanh kiếm, giống như trụ cột của Tiểu Linh khí trận, nhìn sơ qua không có một chút nào thu hút, tựa hồ như rất là lộn xộn. Nhưng nhìn kỹ, có thể nhìn rõ, hoàn toàn là dựa theo một loại quy luật đặc thù tạo thành, rất chằng chịt nhưng cũng rất là chỉnh tề, cũng không có lung tung.
Trận này tiếp tục bố trí, Kiếm lão liên tục tung chỉ, sau đó khẽ quát lên một tiếng:
- Chuyển.
Tiểu Nhiếp linh kiếm trận đột nhiên xoay trở lại sau đó quay vòng lên, cuối cùng hoàn toàn chỉ còn lại một cái bóng, trong giây lát sau Thiên địa linh khí, từ bốn phương tám hướng giống như là thủy triều ào ào tụ tập, sau đó thiên địa linh khí quay vòng, cứ thế nhưng hình thành một cái Bạch cầu. Tất cả cầu vồng đều hướng về phía Tiểu Nhiếp linh kiếm trận, rồi sau tạo ra một mảnh sương trắng mênh mông, đến nỗi hoàn toàn không nhìn thấy rõ bóng dáng kiếm trận đâu nữa. Lúc này sương trắng bốn phía tràn ngập, cuối cùng dần dần khuếch tán ra, bao bọc phạm vi hơn một trăm mét vuông. Khi nhìn một màn này, ánh mắt Diệp Bạch mở ra thật to, hắn thầm hỏi, đây là Tiểu Nhiếp linh kiếm trận sao, lại có uy lực như thế, thì trung cấp Nhiếp linh kiếm trận, cao cấp nhiếp linh kiếm trận, và đỉnh cấpNhiếp linh kiếm trận, thì nó là cái dạng gì, khi bố trí chẳng lẽ ngay lập tức khiến cho thiên địa dị biến sao.
Lúc này, Diệp Bạch rốt cuộc cũng đã hiểu rõ vì sao Kiếm Lão đối với Tiểu Linh pháp trận chẳng thèm ngó tới, bởi vì Tiểu Linh khí pháp trận, tu tập Thiên địa linh khí so với Tiểu Nhiếp linh kiếm trận, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Nếu tại hoàn cảnh tu luyện như vậy, đề cao tốc độ tu vi, quả thật rất là nhanh.
Diệp Bạch có chút sững sờ, đồng thời có chút ngây dại ra thầm nghĩ.