Lúc này, trên một sườn núi nhỏ trong Yến Sơn đã dựng lên một gian lương đình.
Giờ phút này, trong lương đình có bốn năm người đang đứng thẳng. Trong đó có đám người Thượng Thư Bộ Binh Đại Chu Mã đại nhân, Tây Dương Hầu thình thình xuất hiện. Ngoài ra còn có ba người khác, một lão giả áo lam, một đạo sĩ áo bào xám, một người khác lại là một nữ tử trẻ tuổi khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi. Ba người này đúng là ba trong năm người đã tiến vào Yến Sơn dò xét cường giả Võ Thánh Thú tộc vào hơn hai mươi ngày trước.
Trong năm người đấy còn có một vị An Võ Hầu Trình Ngọc, một vị thống soái ngự lâm quân Đại Chu. Giờ phút này, hai người kia cũng đều không ở đây.
Mà ba người này rõ ràng đều có thân phận không tầm thường! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Chỉ có điều giờ phút này, ba người đứng ở đây dường như cũng không hòa thuận thân mật, phân biệt chiếm ba góc trong lương đình, không liếc nhìn nhau.
- Ha ha ha, vừa rồi bản Hầu nghe thấy tiếng kèn truyền từ đến bên ngoài Yến Sơn, chắc hẳn Vũ Cử đã sớm bắt đầu. Trương đại nhân, Âu đạo trưởng, Tô tiểu thư, các ngươi đều là cường giả cấp độ Đại Tông Sư, nhãn lực phi phàm, chắc hẳn đều chọn lựa được người rồi. Không biết các ngươi cảm thấy Vũ Cử Đại Chu lần này, vị nào có thể đoạt giải nhất?
Tây Dương Hầu đứng chính giữa lương đình này, trên mặt mang theo nét vui vẻ, phân biệt hỏi ba người này.
Trong ba người, lão giả áo lam kia chính là Đại học sĩ đương triều Đại Chu, Đại Tông Sư Nho môn Trương Chu Chính, không chỉ tinh thâm nho học mà tu vi võ đạo cũng đã tiến vào cảnh giới Đại Tông Sư. Thậm chí ba năm trước, người này vẫn là Tể tướng Đại Chu, quyền cao chức trọng. Chỉ có điều ba năm trước Tân hoàng đăng cơ, không biết vì lý do gì mà bãi miễn chức vị Tể tướng của Trương Chu Chính. Hiện tại hắn không nắm chức quan, chuyên nghiên cứu học vấn ở kinh sư. Lần này Vũ Cử Đại Chu là quốc gia đại sự, sợ Võ Thánh Thú tộc lần trước tới quấy rối nên mới mời hắn ra, cùng trấn thủ ở đây với mấy người khác.
Lão giả áo bào xám là chưởng môn Tiên Sư Đạo, tên là Âu Tử Hồng, cũng là nhân vật cấp độ Đại Tông Sư!
Tiên Sư Đạo coi như một môn phái võ đạo đặc thù, luyện chế đan dược Chì Thủy Ngân. Sau khi phục dụng, khí tức Chì Thủy Ngân sẽ lập tức dung nhập vào trong khí huyết, khiến khí huyết cô đọng khổng lồ, càng dễ dàng trùng kích khiếu huyệt toàn thân.
Tính ra đây cũng là pháp môn võ đạo đặc thù nhất!
Tiên Sư Đạo đời trước là môn đạo thượng cổ Hàng Long Phục Hổ Đạo, cũng có nội tình hơn vạn năm.
Hai mươi năm trước Kim Hổ Yêu Thánh đứng vị trí thứ tám trong Thập Đại Yêu Thánh của thiên hạ đến kinh sư Đại Chu khiêu chiến Tiên Sư Đạo, cuối cùng lại bị Âu Tử Hồng dùng Hàng Long Phục Hổ Thuật đánh lui. Âu Tử Hồng vẫn thường lấy chuyện này làm kiêu ngạo.
Về phần nữ tử thoạt nhìn mới chỉ hơn hai mươi tuổi kia thì hơi thần bí. Ngay cả Tây Dương Hầu cũng không biết thân phận chân chính của nàng, chỉ biết nàng tên là Tô Thanh Như, kinh doanh Ngọc Mạt Lâu trong kinh sư. Tuổi còn nhỏ nhưng tu vi của nàng đã đạt đến cấp độ Đại Tông Sư, tư chất thiên phú có thể nói là khủng bố đến cực hạn!
- Vũ Cử Đại Chu lần này, Dương Thành phủ Trấn Quốc Công đã tiến vào cấp độ Võ Sư. Nếu có thể tham gia Vũ Cử, hắn tất nhiên sẽ đoạt giải nhất!
Nghe thấy Tây Dương Hầu hỏi, nàng đoan chính mở miệng trả lời trước.
- Chỉ tiếc là Dương Thành rốt cục cũng không phải do chính thê của Trấn Quốc Công sinh ra. Danh bất chính ngôn bất thuận, cho dù hắn có đoạt giải nhất thì cũng không phải phúc của phủ Trấn Quốc Công, có lẽ lại là một mối họa.
Trương Chu Chính khẽ lắc đầu thở dài.
- Dương Thành là cấp độ Võ Sư. Hắn đương nhiên sẽ không tham dự Vũ Cử lần này!
Sau một khắc, lại nghe Âu Tử Hồng mở miệng.
- Ngược lại, tiểu công tử nhà An Võ Hầu Trình Tử Dương kia có tu vi cao thâm, cũng đã đạt đến cấp độ Luyện Khí đỉnh phong. Với thực lực của hắn, muốn trổ hết tài năng trong lần Vũ Cử lần này thì chắc hẳn không phải việc khó.
Âu Tử Hồng nói ra.
- Chỉ sợ các vị tiền bối đã quên. Vũ Cử lần này cũng có một vị đệ tử Kim Phật Tự tham gia. Trình Tử Dương muốn đoạt giải nhất chỉ sợ cũng không đơn giản!
Đúng lúc này, chỉ nghe chủ nhân Ngọc Mạt Lâu Tô Thanh Như kia cười nói tự nhiên, lên tiếng nói.
- Hả? Đệ tử Kim Phật Tự sao? Hừ, Kim Phật Tự được xưng là thánh địa võ đạo nhưng chỉ là thánh địa của quốc gia man di, giáo hóa không thông, sao có thể so với võ đạo chính tông của Đại Chu ta? Từ khi Đại Chu ta lập quốc đến nay, những lần tuyển chọn võ đạo trước đều có mấy tên man di Hỏa La Quốc, Ni La Quốc tham dự. Đừng nói là đoạt giải nhất cuối cùng, ngay cả Sơ Bạt, Vũ Cử cũng đã có tên man di nào đoạt giải nhất chưa?
Chỉ nghe thấy Trương Chu Chính hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói.
Trong lời nói của Trương Chu Chính có chút khinh thường Tô Thanh Như.
Nghe thấy Trương Chu Chính nói những lời này, sắc mặt Tô Thanh Như hơi đổi.
- Mấy đại thánh địa võ đạo trong thiên hạ, có cái nào mà không là kỳ danh chứ? Trương Chu Chính, uổng cho ngươi là Đại Tông Sư Nho môn. Nhân vật được thiên hạ kính ngưỡng mà lại nói ra những lời này. Không biết ai mới kiến thức thiển cận đây!
Tô Thanh Như lạnh lùng nói.
- Ngươi…
Trương Chu Chính giận dữ, muốn phát tác.
- Trương đại nhân, xin ngài bớt giận! Tô tiểu thư cũng đừng nói nhiều lời. Mọi người đừng tổn thương hòa khí!
Đúng lúc này, Tây Dương Hầu lại lên tiếng nói.
- Mấy vị nói đều có đạo lý. Nhưng trong lần Sơ Bạt võ đạo trước, một người con vợ kế trong phủ Trấn Quốc Công tên là Dương Thạc đã nhất cử đoạt giải nhất, không biết lần này hắn có thể vượt qua Vũ Cử không… Tốt rồi, tất cả mọi người hãy tập trung chờ xem. Chắc hẳn nhiều nhất một khắc nữa thì sẽ có võ giả dẫn đầu đến đây thôi!
Tây Dương Hầu nói.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Tây Dương Hầu vừa nói xong những lời này, lại nghe thấy trong rừng rậm phía trước có một luồng khí huyết mạnh mẽ cuồn cuộn tiến đến, trong đó có xen lẫn tiếng thú rống liên tục, hình như là có mãnh thú gì đó đang muốn lao ra khỏi rừng rậm!
- Ồ? Ở phía chúng ta có ba Đại Tông Sư trấn thủ, mãnh thú bình thường dám xông vào đây sao?
Tây Dương Hầu nhướng mày, lập tức nhìn về phía rừng rậm đằng trước.
Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch!
Sau một khắc, chỉ thấy một con ngựa màu lửa đỏ mạnh mẽ lao ra khỏi rừng. Trên lưng ngựa là một thiếu niên toàn thân đẫm máu, trong tay đeo móng vuốt ác điểu sắc bén. Phía trên móng vuốt sắc bén còn dính vô số mảnh vụn huyết nhục mãnh thú. Bọn hắn cứ như vậy lao nhanh tới. Vừa mới lao ra khỏi rừng rậm, một luồng sát khí đậm đặc đến mức tận cùng đã bắt đầu lan tràn tới đây. Cảm nhận được luồng sát khí đậm đặc này, ngay cả Tây Dương Hầu cũng không nhịn được mà nhíu chân mày.
- Đây là người nào? Là võ giả tham gia Vũ Cử sao? Sát khí thật mạnh… Hắn lao ra từ trong rừng rậm, chỉ sợ ít nhất cũng có hơn trăm đầu mãnh thú chết trên tay hắn!
Trong lòng Tây Dương Hầu vô cùng kinh ngạc.
- Ồ? Người này hình như là người đã đoạt giải nhất trong Sơ Bạt võ đạo lần trước, Dương Thạc. Sao hắn lại là người đầu tiên đến đây? Hắn cũng đoạt giải nhất Vũ Cử Đại Chu sao?
Lấy lại bình tĩnh, Tây Dương Hầu liếc nhìn Dương Thạc, lập tức nhận ra Dương Thạc.
- Sáu tháng trước, người này còn chưa tiến vào cấp độ Luyện Khí mà đã một lần đoạt giải nhất trên Sơ Bạt võ đạo Đại Chu. Hiện tại là Vũ Cử Đại Chu, hắn ta rõ ràng cũng có thể trổ hết tài năng trong đông đảo võ giả Luyện Khí sao?
Tây Dương Hầu đương nhiên vô cùng kinh ngạc với Dương Thạc.
- Phía trước là đích rồi. Đến đó báo danh với chủ khảo, ta chính là người đứng đầu Vũ Cử Đại Chu lần này!
Thoáng một phát lao ra khỏi rừng rậm, trong lòng Dương Thạc thầm thở ra, tay phải khẽ nhoáng lên, để Huyền Ưng Đoạn Trảo đằng sau lưng. Thúc giục Hỏa La Phiên Sơn Thú dưới thân, Dương Thạc không nhanh không chậm tiến về phía lương đình kia.
- Dương Thạc, không thể tưởng tượng được ngươi thật sự có thể đoạt giải nhất Vũ Cử. Nhưng ngươi hãy nghe cho kỹ, cho dù ngươi là người đứng đầu Vũ Cử, Già La Minh ta cũng muốn khiêu chiến với ngươi, chém giết ngươi. Ta chính là người đứng đầu Vũ Cử!
Không đợi Dương Thạc thúc ngựa đi đến lương đình, lại nghe thấy cách xa vài dặm phía sau truyền đến tiếng gầm cuồn cuộn của Già La Minh, trong chốc lát đã truyền vào tai Dương Thạc. Lúc Vũ Cử chưa kết thúc, Già La Minh này đã phát ra khiêu chiến với Dương Thạc từ xa, muốn đoạt lấy danh hiệu đứng đầu Vũ Cử!
- Khiêu chiến ta sao?
Mặt Dương Thạc không đổi sắc, cũng không quay đầu lại.
- Vậy thì rửa sạch cổ mà chờ đi!
Dương Thạc thúc giục Hỏa La Phiên Sơn Thú dưới thân, dĩ nhiên đã đến lương đình, đi đến trước mặt hai vị chủ khảo Tây Dương Hầu, Thượng Thư Bộ Binh.
Lúc này, trên một sườn núi nhỏ trong Yến Sơn đã dựng lên một gian lương đình.
Giờ phút này, trong lương đình có bốn năm người đang đứng thẳng. Trong đó có đám người Thượng Thư Bộ Binh Đại Chu Mã đại nhân, Tây Dương Hầu thình thình xuất hiện. Ngoài ra còn có ba người khác, một lão giả áo lam, một đạo sĩ áo bào xám, một người khác lại là một nữ tử trẻ tuổi khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi. Ba người này đúng là ba trong năm người đã tiến vào Yến Sơn dò xét cường giả Võ Thánh Thú tộc vào hơn hai mươi ngày trước.
Trong năm người đấy còn có một vị An Võ Hầu Trình Ngọc, một vị thống soái ngự lâm quân Đại Chu. Giờ phút này, hai người kia cũng đều không ở đây.
Mà ba người này rõ ràng đều có thân phận không tầm thường! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Chỉ có điều giờ phút này, ba người đứng ở đây dường như cũng không hòa thuận thân mật, phân biệt chiếm ba góc trong lương đình, không liếc nhìn nhau.
- Ha ha ha, vừa rồi bản Hầu nghe thấy tiếng kèn truyền từ đến bên ngoài Yến Sơn, chắc hẳn Vũ Cử đã sớm bắt đầu. Trương đại nhân, Âu đạo trưởng, Tô tiểu thư, các ngươi đều là cường giả cấp độ Đại Tông Sư, nhãn lực phi phàm, chắc hẳn đều chọn lựa được người rồi. Không biết các ngươi cảm thấy Vũ Cử Đại Chu lần này, vị nào có thể đoạt giải nhất?
Tây Dương Hầu đứng chính giữa lương đình này, trên mặt mang theo nét vui vẻ, phân biệt hỏi ba người này.
Trong ba người, lão giả áo lam kia chính là Đại học sĩ đương triều Đại Chu, Đại Tông Sư Nho môn Trương Chu Chính, không chỉ tinh thâm nho học mà tu vi võ đạo cũng đã tiến vào cảnh giới Đại Tông Sư. Thậm chí ba năm trước, người này vẫn là Tể tướng Đại Chu, quyền cao chức trọng. Chỉ có điều ba năm trước Tân hoàng đăng cơ, không biết vì lý do gì mà bãi miễn chức vị Tể tướng của Trương Chu Chính. Hiện tại hắn không nắm chức quan, chuyên nghiên cứu học vấn ở kinh sư. Lần này Vũ Cử Đại Chu là quốc gia đại sự, sợ Võ Thánh Thú tộc lần trước tới quấy rối nên mới mời hắn ra, cùng trấn thủ ở đây với mấy người khác.
Lão giả áo bào xám là chưởng môn Tiên Sư Đạo, tên là Âu Tử Hồng, cũng là nhân vật cấp độ Đại Tông Sư!
Tiên Sư Đạo coi như một môn phái võ đạo đặc thù, luyện chế đan dược Chì Thủy Ngân. Sau khi phục dụng, khí tức Chì Thủy Ngân sẽ lập tức dung nhập vào trong khí huyết, khiến khí huyết cô đọng khổng lồ, càng dễ dàng trùng kích khiếu huyệt toàn thân.
Tính ra đây cũng là pháp môn võ đạo đặc thù nhất!
Tiên Sư Đạo đời trước là môn đạo thượng cổ Hàng Long Phục Hổ Đạo, cũng có nội tình hơn vạn năm.
Hai mươi năm trước Kim Hổ Yêu Thánh đứng vị trí thứ tám trong Thập Đại Yêu Thánh của thiên hạ đến kinh sư Đại Chu khiêu chiến Tiên Sư Đạo, cuối cùng lại bị Âu Tử Hồng dùng Hàng Long Phục Hổ Thuật đánh lui. Âu Tử Hồng vẫn thường lấy chuyện này làm kiêu ngạo.
Về phần nữ tử thoạt nhìn mới chỉ hơn hai mươi tuổi kia thì hơi thần bí. Ngay cả Tây Dương Hầu cũng không biết thân phận chân chính của nàng, chỉ biết nàng tên là Tô Thanh Như, kinh doanh Ngọc Mạt Lâu trong kinh sư. Tuổi còn nhỏ nhưng tu vi của nàng đã đạt đến cấp độ Đại Tông Sư, tư chất thiên phú có thể nói là khủng bố đến cực hạn!
- Vũ Cử Đại Chu lần này, Dương Thành phủ Trấn Quốc Công đã tiến vào cấp độ Võ Sư. Nếu có thể tham gia Vũ Cử, hắn tất nhiên sẽ đoạt giải nhất!
Nghe thấy Tây Dương Hầu hỏi, nàng đoan chính mở miệng trả lời trước.
- Chỉ tiếc là Dương Thành rốt cục cũng không phải do chính thê của Trấn Quốc Công sinh ra. Danh bất chính ngôn bất thuận, cho dù hắn có đoạt giải nhất thì cũng không phải phúc của phủ Trấn Quốc Công, có lẽ lại là một mối họa.
Trương Chu Chính khẽ lắc đầu thở dài.
- Dương Thành là cấp độ Võ Sư. Hắn đương nhiên sẽ không tham dự Vũ Cử lần này!
Sau một khắc, lại nghe Âu Tử Hồng mở miệng.
- Ngược lại, tiểu công tử nhà An Võ Hầu Trình Tử Dương kia có tu vi cao thâm, cũng đã đạt đến cấp độ Luyện Khí đỉnh phong. Với thực lực của hắn, muốn trổ hết tài năng trong lần Vũ Cử lần này thì chắc hẳn không phải việc khó.
Âu Tử Hồng nói ra.
- Chỉ sợ các vị tiền bối đã quên. Vũ Cử lần này cũng có một vị đệ tử Kim Phật Tự tham gia. Trình Tử Dương muốn đoạt giải nhất chỉ sợ cũng không đơn giản!
Đúng lúc này, chỉ nghe chủ nhân Ngọc Mạt Lâu Tô Thanh Như kia cười nói tự nhiên, lên tiếng nói.
- Hả? Đệ tử Kim Phật Tự sao? Hừ, Kim Phật Tự được xưng là thánh địa võ đạo nhưng chỉ là thánh địa của quốc gia man di, giáo hóa không thông, sao có thể so với võ đạo chính tông của Đại Chu ta? Từ khi Đại Chu ta lập quốc đến nay, những lần tuyển chọn võ đạo trước đều có mấy tên man di Hỏa La Quốc, Ni La Quốc tham dự. Đừng nói là đoạt giải nhất cuối cùng, ngay cả Sơ Bạt, Vũ Cử cũng đã có tên man di nào đoạt giải nhất chưa?
Chỉ nghe thấy Trương Chu Chính hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói.
Trong lời nói của Trương Chu Chính có chút khinh thường Tô Thanh Như.
Nghe thấy Trương Chu Chính nói những lời này, sắc mặt Tô Thanh Như hơi đổi.
- Mấy đại thánh địa võ đạo trong thiên hạ, có cái nào mà không là kỳ danh chứ? Trương Chu Chính, uổng cho ngươi là Đại Tông Sư Nho môn. Nhân vật được thiên hạ kính ngưỡng mà lại nói ra những lời này. Không biết ai mới kiến thức thiển cận đây!
Tô Thanh Như lạnh lùng nói.
- Ngươi…
Trương Chu Chính giận dữ, muốn phát tác.
- Trương đại nhân, xin ngài bớt giận! Tô tiểu thư cũng đừng nói nhiều lời. Mọi người đừng tổn thương hòa khí!
Đúng lúc này, Tây Dương Hầu lại lên tiếng nói.
- Mấy vị nói đều có đạo lý. Nhưng trong lần Sơ Bạt võ đạo trước, một người con vợ kế trong phủ Trấn Quốc Công tên là Dương Thạc đã nhất cử đoạt giải nhất, không biết lần này hắn có thể vượt qua Vũ Cử không… Tốt rồi, tất cả mọi người hãy tập trung chờ xem. Chắc hẳn nhiều nhất một khắc nữa thì sẽ có võ giả dẫn đầu đến đây thôi!
Tây Dương Hầu nói.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Tây Dương Hầu vừa nói xong những lời này, lại nghe thấy trong rừng rậm phía trước có một luồng khí huyết mạnh mẽ cuồn cuộn tiến đến, trong đó có xen lẫn tiếng thú rống liên tục, hình như là có mãnh thú gì đó đang muốn lao ra khỏi rừng rậm!
- Ồ? Ở phía chúng ta có ba Đại Tông Sư trấn thủ, mãnh thú bình thường dám xông vào đây sao?
Tây Dương Hầu nhướng mày, lập tức nhìn về phía rừng rậm đằng trước.
Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch!
Sau một khắc, chỉ thấy một con ngựa màu lửa đỏ mạnh mẽ lao ra khỏi rừng. Trên lưng ngựa là một thiếu niên toàn thân đẫm máu, trong tay đeo móng vuốt ác điểu sắc bén. Phía trên móng vuốt sắc bén còn dính vô số mảnh vụn huyết nhục mãnh thú. Bọn hắn cứ như vậy lao nhanh tới. Vừa mới lao ra khỏi rừng rậm, một luồng sát khí đậm đặc đến mức tận cùng đã bắt đầu lan tràn tới đây. Cảm nhận được luồng sát khí đậm đặc này, ngay cả Tây Dương Hầu cũng không nhịn được mà nhíu chân mày.
- Đây là người nào? Là võ giả tham gia Vũ Cử sao? Sát khí thật mạnh… Hắn lao ra từ trong rừng rậm, chỉ sợ ít nhất cũng có hơn trăm đầu mãnh thú chết trên tay hắn!
Trong lòng Tây Dương Hầu vô cùng kinh ngạc.
- Ồ? Người này hình như là người đã đoạt giải nhất trong Sơ Bạt võ đạo lần trước, Dương Thạc. Sao hắn lại là người đầu tiên đến đây? Hắn cũng đoạt giải nhất Vũ Cử Đại Chu sao?
Lấy lại bình tĩnh, Tây Dương Hầu liếc nhìn Dương Thạc, lập tức nhận ra Dương Thạc.
- Sáu tháng trước, người này còn chưa tiến vào cấp độ Luyện Khí mà đã một lần đoạt giải nhất trên Sơ Bạt võ đạo Đại Chu. Hiện tại là Vũ Cử Đại Chu, hắn ta rõ ràng cũng có thể trổ hết tài năng trong đông đảo võ giả Luyện Khí sao?
Tây Dương Hầu đương nhiên vô cùng kinh ngạc với Dương Thạc.
- Phía trước là đích rồi. Đến đó báo danh với chủ khảo, ta chính là người đứng đầu Vũ Cử Đại Chu lần này!
Thoáng một phát lao ra khỏi rừng rậm, trong lòng Dương Thạc thầm thở ra, tay phải khẽ nhoáng lên, để Huyền Ưng Đoạn Trảo đằng sau lưng. Thúc giục Hỏa La Phiên Sơn Thú dưới thân, Dương Thạc không nhanh không chậm tiến về phía lương đình kia.
- Dương Thạc, không thể tưởng tượng được ngươi thật sự có thể đoạt giải nhất Vũ Cử. Nhưng ngươi hãy nghe cho kỹ, cho dù ngươi là người đứng đầu Vũ Cử, Già La Minh ta cũng muốn khiêu chiến với ngươi, chém giết ngươi. Ta chính là người đứng đầu Vũ Cử!
Không đợi Dương Thạc thúc ngựa đi đến lương đình, lại nghe thấy cách xa vài dặm phía sau truyền đến tiếng gầm cuồn cuộn của Già La Minh, trong chốc lát đã truyền vào tai Dương Thạc. Lúc Vũ Cử chưa kết thúc, Già La Minh này đã phát ra khiêu chiến với Dương Thạc từ xa, muốn đoạt lấy danh hiệu đứng đầu Vũ Cử!
- Khiêu chiến ta sao?
Mặt Dương Thạc không đổi sắc, cũng không quay đầu lại.
- Vậy thì rửa sạch cổ mà chờ đi!
Dương Thạc thúc giục Hỏa La Phiên Sơn Thú dưới thân, dĩ nhiên đã đến lương đình, đi đến trước mặt hai vị chủ khảo Tây Dương Hầu, Thượng Thư Bộ Binh.